Ốc Sên Chạy
Chương 12: Bạn thân của lục song
Đến Hải Nam cũng là lúc trời tối. Đoàn du lịch tổ chức cho mọi người ăn uống, nhận phòng trong nhà nghỉ để mọi người nghỉ ngơi, nạp năng lượng, sáng sớm mai ngắm mặt trời mọc. Vệ Nam nói với Nguyên Nguyên chuyện ở cùng Kỳ Quyên. Nguyên Nguyên không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn. Ăn cơm xong, ba người vác hành lý về phòng.
Khi con gái tụ tập với nhau buôn dưa lê, nói chuyện về quần áo, mỹ phẩm, đủ chuyện trên trời dưới biến. Dĩ nhiên còn cả chuyện ăn uống, nói chuyện về bạn trai cũng rất thú vị. Với những người như Vệ Nam, không thể thiếu một phần quan trọng, đó là tiểu thuyết.
Là người có kinh nghiệm lâu lăm trong lĩnh vực “nghiền" tiểu thuyết nên bây giờ yêu cầu về tiểu thuyết hay của Vệ Nam cũng cao hơn, không thèm để ý đến những tiểu thuyết bình thường, chỉ chờ đọc tiểu thuyết của tay tác giả Chu Phóng xấu xa. Kết quả người này bỏ chạy không thấy tăm hơi khiến Vệ Nam rơi vào trạng thái chờ đợi mỏi mòn, suốt ngày đốt hương muỗi, diệt được rất nhiều muỗi nhưng vẫn không thấy Chu đại thần đăng bài mới. Tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi vẫn dừng lại ở câu quan trọng nhất – “Hung thủ chính là… … “
Ta ngày nhớ đêm mong kết cục của Vụ án hoa tường vi. Chu Phóng ơi là Chu Phóng, ngươi chết giẫm ở đâu rồi hả. Cứ nghĩ đến chuyện này là Vệ Nam lại muốn khóc.
Còn về anh Lục Hựu Hựu với bút danh “Tôi là virus, đừng kích chuột vào tôi". Tuy anh ta là tác giả mới, tính tình cao ngạo đến nỗi khiến người ta căm phẫn. Tuy anh ta cũng viết đề tài mà Vệ Nam hứng thú. Tuy cái tên Xác chết biến mất cũng đủ độ biến thái rất hợp với tiêu chuẩn của Vệ Nam – Chỉ có điều, vì anh ta dám chê bai tiểu thuyết của Chu Phóng chẳng ra làm sao, thái độ hung hăng ấy vừa nhìn là biết sẽ chẳng viết được cái gì hay trước mặt mình. Vì vậy Vệ Nam quyết định loại trừ tiểu thuyết của anh ta. Dĩ nhiên không nhàm chán đến mức cống hiến cho anh ta một lượt truy cập. Hơn nữa Vệ Nam quen anh ta. Nếu chẳng may đọc tiểu thuyết của anh ta sau sợ phát khiếp thì lần sau gặp anh ta chắc toàn thân co giật mất. Đừng nói là mài lốp cho anh ta, biết đâu lại mài thanh gươm sáng bóng múa may trước mặt anh ta.
Đúng như Vệ Nam đã nói, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu. Hai mắt sáng lên giống như hai chiến hữu cách mạng gặp nhau vậy, chạy lại bắt tay rồi nói: “Chào cậu, chào cậu", sau đó cười ầm lên. Thậm chí Vệ Nam còn thấy hai cái đuôi của họ đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy.
Ăn cơm xong, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên nằm bò ra giường ba hoa chích chòe hơn một tiếng, kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm phun ra hết. Kỳ Quyên nhắc lại chuyện hồi còn đi học lén đọc Thần điêu đại hiệp,mơ mộng mình được ôm con chim ưng to lớn đáng yêu bay lượn khắp nơi. Nguyên Nguyên nhớ lại thời khắc CJ, từng khóc lóc sướt mướt khi đọc đến câu: “Tử Vy, ta yêu nàng, yêu đến xé ruột xé gan" trong bộ Hoàn châu cách cách. Bây giờ nghĩ lại thấy sởn gai ốc. Kỳ Quyên nói, nghĩ lại mình ngày xưa mà thấy rùng mình. Cảm giác ấy rất thú vị.
Hai người dùng hết những từ xấu xa nhất để đay nghiến, chửi rủa những tác giả mình không thích. Những tác giả mình thích thì nâng lên tận trời xanh. Sau đó hai người giới thiệu những tiểu thuyết mới đọc gần đây. Nguyên Nguyên bảo thất tình nên tâm trạng sầu não, gần đây đang đọc lại những tiểu thuyết cũ của bà Quỳnh Dao để kích thích thần kinh. Kỳ Quyên nói: “Chị mày không thích Quỳnh Dao nữa rồi. Bây giờ tao đang đọc tiểu thuyết trinh thám. Nó rất hợp với ngành luật sư của tao. Bới móc bọn tác giả ấy là một chuyện rất thú vị, rất đáng tự hào". Sau đó Kỳ Quyên nói tên một tiểu thuyết – Xác chết biến mất.
Kỳ Quyên nói: “Tất cả những lời bới móc chỉ trích dưới chuyện đều là do tao viết. Mỗi ngày một cái. Tao không tin không đập chết được nó".
Vệ Nam tay run run, làm rơi một quả táo xuống bàn phím cái laptop của Kỳ Quyên. Nhìn ánh mặt gườm gườm sắc nhọn như lưỡi dao của Kỳ Quyên, Vệ Nam nhanh chóng với tay ra cầm lấy quả táo rồi gặm một miếng, giống như bị điện giật vậy. Lúc ấy Kỳ Quyên mới hài lòng gật đầu, quay đầu lại tiếp tục tán phét với Nguyên Nguyên: “Cái thằng tác giả ấy rất biến thái. Lời nhắn nào của tao nó cũng nhắn lại, còn nói với cái giọng rất đạo đức giả: �Cảm ơn những lời đóng góp của bạn, sau này mình sẽ cố gắng nhiều hơn�. Kết quả tao chỉ trích hơn chục lần nhưng có thấy nó sửa chữa gì đâu".
Vệ Nam nghĩ bụng, đó là vì anh ta không coi mày ra gì. Tiểu Quyên đáng thương, nếu mày biết anh ta là ai thì chắc chắn mày sẽ không ném gạch mà trực tiếp cầm dao.
“Thằng cha đấy nói gần đây phải đi công tác nên tạm ngừng không viết trong một tuần. Tao đoán chắc nó không nghĩ ra được cái gì để viết nên tìm cách chạy trốn rồi, giống hệt thằng cha Chu Phóng". Nói xong Kỳ Quyên quay sang nhìn Vệ Nam, “đúng không, Nam Nam?"
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu: “Đúng".
Đối với Vệ Nam và Tiêu Tinh, những lời nói của chị Kỳ Quyên giống như thánh chỉ vậy.
Đi du lịch xa vẫn không quên mang laptop, chỉ có những người con gái mạnh mẽ, dũng cảm như Kỳ Quyên mới không sợ bị cướp giật.
Nhờ vậy mà Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng được ké phần. Buổi tối nhàm chán không có việc gì làm có cái máy tính bầu bạn, ba người cùng xem phim, cảm giác đó thật thoải mái. Nhớ lại hồi học đại học, cứ đến cuối tuần là mấy đứa con gại lại túm tụm với nhau xem phim kinh dị, với tiêu chí: “Phát triển xem phim, tăng cường thể chất của người dân, bồi dưỡng lòng dũng cảm".
Khoảng thời gian nhàn rỗi không có bài tập cũng không phải thi cử, lũ con gái ở mấy phòng liền lại tụ tập xem phim kinh dị. Kết quả xem được nửa tập tất cả đều chạy hết, chỉ có một mình Nguyên Nguyên chăm chú xem từ đầu đến cuối. Kỳ Quyên rất thích xem phim kinh dị. Phim trong ổ cứng chủ yếu là phim ma. Ba người chọn một bộ phim khá nổi tiếng gần đầy, kể về hai em bé song sinh dính liền nhau.
Vệ Nam linh cảm có cảnh kinh dị, liền cúi đầu xuống ra công ra sức uống nước, sợ nhìn thấy cảnh rùng rợn hét toáng lên thì thật xấu hổ. Kỳ Quyên từ đầu đến cuối mặt tỉnh bơ, nhìn cảnh máu mê bê bết mà mặt không hề biến sắc. Nguyên Nguyên cũng không sợ hãi chút nào, giống như đang nghiên cứu vậy: “Hahaha, con ma này hóa trang xấu quá". “Ơ, động mạch ở cổ bị đứt, máu không phun ra như thế". “Hai đứa song sinh kia chẳng phải dính lưng vào nhau sao, bây giờ lại dính bụng, sack".
Khó khăn lắm mới xem xong phim kinh dị, Kỳ Quyên kéo Vệ Nam sang một bên rồi nói: “Con mụ Nguyên Nguyên kia dã man thật", nói xong nhếch mép cười: “Tao thích nó rồi đấy, rất hợp với tính cách của tao".
Vệ Nam cười toe toét: “Đúng vậy, tao với mày lớn lên cùng nhau, người tao bảo được, lẽ nào mày lại thấy chướng mắt". Nói xong còn huých vào tay Kỳ Quyên tỏ vẻ thân mật.
Bỗng nhiên Kỳ Quyên nói: “Trừ Hứa Chi Hằng".
Vệ Nam sa sầm mặt xuống: “Kích tao mày vui lắm à?"
Kỳ Quyên mỉm cười: “Nam Nam, chia tay rồi thì dứt khoát đi, đừng loằng ngoằng dây điện nữa. Có một câu nói rất hay là đến một ngày nào đó bạn có thể bình thản nhắc đến tên người ấy mà không hề cảm thấy đau khổ hay khó chịu thì lúc ấy bạn mới thực sự quên được người ấy". Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng vỗ vào vai Vệ Nam: “Đừng tưởng tao không biết, mày cứ giữ mãi trong lòng không muốn nhắc đến, như thế sẽ bị mốc, sẽ biến thành ung nhọt, càng chôn càng sâu, càng độc càng nghiêm trọng. Mày biết rõ điều đó. Tao mong mày luôn vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ ai".
Vệ Nam im lặng một lúc rồi thở dài: “Tao biết chứ. Ai bảo não tao cài hệ thống XP, lại thêm phần mềm diệt virus Rising Antivirus, tốc độ vận hành chậm như rùa bò, muốn delete một số thứ phải đợi rất lâu". Nói xong cô ấy ngẩng đầu lên, giơ tay véo má Kỳ Quyên và nói: “Có điều sau này xin chị đừng văn vẻ nữa. Chị mà văn vẻ là em lại thấy sấm vang chớp giật".
Kỳ Quyên cốc một cái vào đầu Vệ Nam, sau đó vênh mặt lên nói: “Đồ đểu, mày biết tao khó khăn lắm mới văn vẻ được thế không, đúng là đồ không biết điều".
Kỳ Quyên đi tắm, Nguyên Nguyên nhắn tin cho mẹ, một mình Vệ Nam độc chiếm laptop. Vệ Nam ôm hy vọng kích chuột vào tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi.
° ° °
Vệ Nam thấy trong một số chuyện, mình là người rất cố chấp.
Cũng tại câu chuyện ấy quá hay, hơn nữa mình đã đọc tiểu thuyết dài tập trên mạng gần một năm rồi, làm sao có thể dễ dàng nói quên là quên ngay được, nói bỏ là bỏ ngay được. Giống như máy tính cũng cần một khoảng thời gian waiting để thực hiện lệnh, huống hồ là não người với hệ thần kinh cấp cao phức tạp.
Vệ Nam di chuột, nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình, thời gian đăng bài mới là nửa phút trước.
Ô hô, hương muỗi thật hữu hiệu, Chu đại thần đã trở về, có bài viết mới, hơn nữa lại vừa mới đăng.
Vệ Nam hồi hộp kích chuột vào bài viết mới.
“Xin lỗi mọi người, thời gian vừa rối sang Mỹ thăm vợ". Lý do này tạm chấp nhận được. Không phải là đau bụng. Có tiến bộ.
“Dường như mấy tháng không đăng bài mới rồi. Hehehe". Lại còn cười được nữa.
“Không biết có ai nhớ tôi không?" Muốn đào mộ tổ nhà anh.
“Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ chuyên tâm viết chuyện". Anh mà chuyên tâm viết chuyện thì những tác giả khác đều là thần tiên.
“Trong vòng ba ngày tôi sẽ đăng phần kết của Vụ án hoa tường vi, sau đó lập tức đăng chuyện mới. Mọi người thấy tôi có đáng yêu không?" OH MY GOD, anh đáng yêu quá, đáng yêu đến mức người khác muốn đập chết anh… .
“Ngoài ra thông báo cho mọi người biết một tin vui, tác phẩm Vùng đất vĩnh hằng đoạt giải trong cuộc thi viết truyện hư cấu cho game online đã ký hợp đồng với công ty mạng và sẽ được chuyển tải thành game online sống động. Đến lúc ấy mọi người có thể tự mình khám phá thế giới thần kỳ dưới ngòi bút của tôi qua game online rồi. Chỉ có điều cụ thể mấy năm nữa mới làm xong thì tôi không biết". Thật không biết xấu hổ, lôi người ta xuống biển lửa rồi bỏ mặc không chịu trách nhiệm, thật đúng với phong cách của anh.
“Cuối cùng giới thiệu với mọi người một bộ tiểu thuyết có tên là Xác chết biến mất.Thực ra cũng chẳng có gì là đặc sắc nhưng nếu có thể đọc tạm. Nghe nói sắp xuất bản. Những người nhàm chán có thể lướt qua. Nếu không hay thì lấy gạch ném chết anh ta. Tác giả virus là bạn của tôi, đều là đàn ông với nhau, kích nhau vài câu là chuyện thường tình. Dĩ nhiên tư tưởng là vô biến. Nếu bạn muốn nghĩ lung tung thì tôi cũng không thể chui vào đầu bạn để móc não ra được".
Xác chết biến mất? Bạn bè? Không phải hoa mắt đấy chứ?
“Bây giờ tôi phải viết chuyện, muốn nói với mọi người vài điều để chứng minh là tôi vẫn còn sống. Hơn nữa sống rất vui vẻ. Xin các vị ngày mai hãy tìm đọc kết thúc. Nếu không thấy thì có lẽ tôi đã xảy ra chuyện. Xin các vị thắp cho nén hương".
Vệ Nam đóng trang web, đó là tác giả mình thích nhất, viết truyện rất hay, tư duy sáng tạo, nhân vật sống động, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết đặc sắc và nhân cách xấu xa. Chỉ có điều Vệ Nam không thể ngờ rằng Lục Song lại là bạn của thần tượng mà mình yêu mến nhất.
Một người nửa đùa nửa thật nói: “Thực ra Xác chết biến mất cũng chẳng có gì là đặc sắc nhưng miễn cưỡng đọc thì cũng tạm được".
Một người tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Chu Phóng viết chuyện chẳng ra làm sao cả. Anh không thích cái vẻ hung hăng của anh ta".
Những người như vậy có thể là bạn của nhau?
Lục Song nói không thích Chu Phóng hoàn toàn không phải vì đố kỵ hay chê bai gì… chỉ là lời nói đùa giữa bạn bè với nhau?
Quả nhiên chứng minh chân lý của câu tục ngữ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?"
Vì lời giới thiệu của Chu Phóng, Vệ Nam kích chuột vào bộ tiểu thuyết Xác chết biến mất.
Cái hay của việc đọc tiểu thuyết trên mạng là cảm giác mơ mơ hồ hồ. Lục Song là người quen trong hiện thực, vì vậy đọc tiểu thuyết của anh ấy có cảm giác rất khó tả.
Vệ Nam lướt nhìn thời gian đăng bài mới, giống hệt Chu Phóng, cùng ngày cùng giờ cùng phút cùng giây – Hai người không cần dùng cách này để chứng minh hai người là bạn đâu.
Vệ Nam tay run run kích chuột vào, quả nhiên đúng với lời Kỳ Quyên nói, Lục tiên sinh đã xin nghỉ phép.
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Tôi vừa tìm được việc, các bộ phận đang trong giai đoạn lắp ghép, máy chủ hơi bận. Mấy ngày nay phải đi công tác, ổ cứng chất đầy công việc, CPU (bộ xử lý trung tâm), không có thời gian nghĩ đến việc hung thủ là ai, sau khi quay về sẽ tắt máy nghỉ ngơi một thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo. Xin mọi người yên tâm, não tôi lắp đặt hệ thống xử lý vista mới nhất, có thể nhanh chóng cho mọi người phần kết hoàn hảo nhất. Ngoài ra, những người nhàm chán có thể kích vào bộ tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi của Chu Phóng. Vị này đã từ cõi chết sống lại viết phần kết rồi. Đối với các độc giả, sự quay trở lại của anh ta đúng là một tai họa… “
Được đấy, hai người chỉ là những người bạn nhìn nhau chướng mắt, tình cảm gắn bó đến mức cùng nhau đăng bài, cùng nhau chửi rủa đối phương rồi lại giới thiệu tác phẩm của nhau.
Được đấy Lục Song. Anh là người học về phần mềm, CPU của anh, ổ cứng của anh, toàn thân anh là người máy, trong đầu lắp hệ thống Vista, rõ ràng là cao cấp hơn XP của tôi, viết đơn xin phép gì mà sâu sắc thế.
Vệ Nam đọc kỹ lại dòng chữ ấy. Lục Song mới tìm được việc, không sai, nhưng chưa nghe nói đến việc đi công tác. Nếu anh ta đi công tác thì với tính cách của mẹ, người quan tâm anh ta hơn con cái lần hàng chục lần thì chắc chắn sẽ bô bô cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên điện thoại đổ chuông. Vệ Nam mở máy thì thấy đó là tin nhắn của mẹ.
“Nam Nam, Lục Song đi công tác ở Hải Nam, nó hỏi con có muốn nó nhặt cho mấy cái vỏ sò không?"
Vệ Nam than thở, trời ơi, xin người đừng để giác quan thứ sáu của con linh nghiệm đến thế.
Vệ Nam cúi xuống đọc lại tin nhắn, nhặt mấy cái vỏ ốc? Anh đang nói với tên ăn mày hay đứa trẻ IQ thấp đấy hả? Lục Song, anh đúng là loại người lúc nào cũng muốn thách thức khả năng chịu đựng của tôi.
Vệ Nam lườm một cái rồi nhắn lại: “Vậy thì phiền anh ta nhặt một vỏ sò phát sáng bảy màu, mẹ cảm ơn anh ta hộ con".
Mẹ lập tức nhắn lại ngay: “Nó bảo không cần cảm ơn. Mẹ đang tiễn nó đây. Không ngờ Lục Song thích ăn món sườn của mẹ đến thế. À đúng rồi, lúc này mẹ lấy ảnh hồi nhỏ của con cho Lục Song xem, con đoán xem nó nói gì?"
“Nói gì ạ?" Chắc chắn không phải những lời tốt đẹp.
“Nó nói con giống như cục thịt nhỏ, rất thú vị".
“… .Thay con… cảm ơn… .lời khen của anh ta".
“Nó còn nói hồi nhỏ con phát triển chiều ngang, bây giờ phát triển theo chiều dọc, đúng là tiến bộ vượt bậc".
Vệ Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc lại tin nhắn, lúc ấy mới hiểu – Phát triển theo chiều ngang rồi lại phát triển theo chiều giọng, ý anh ta muốn nói người mình giống hình lập phương.
Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đều đã đi ngủ, Vệ Nam không ngủ được, đành ngồi dậy ôm cái máy tính đọc tiểu thuyết.
Vốn dĩ Vệ Nam nhàm chán lắm mới kích vào bộ Xác chết biến mất. Kết quả là kích vào rồi không thoát ra được. Trông Lục Song vậy mà viết truyện khá hay, tình tiết lôi cuốn khiến người đọc hồi hộp theo dõi, muốn dứt ra cũng không được. Quan trọng hơn là nam nhân vật chính rất có sức hút. Dĩ nhiên Vệ Nam có cảm tình với nhân vật chính phần lớn là do tên của nhân vật. Đó là tên nhân vật Vệ Nam thích nhất hồi cấp ba, lần đầu tiên đọc tiểu thuyết đăng nhiều kỳ. Nhớ lại chuyện ấy, Vệ Nam muốn treo tên tác giả Lục Song bất lương bỏ chạy lên rồi dùng roi quất tơi bời.
Nửa đêm, điện thoại của Vệ Nam phát sáng, mở ra thì thấy đó là tin nhắn từ số máy lạ, nội dung ngắn gọn, đơn giản.
“Anh là Lục Song, mẹ em bảo em lưu số của anh".
Vệ Nam lườm một cái, lưu vào danh bạ với cái tên là Lục Hựu Hựu, sau đó nhắn lại: “Đã nhận được thánh chỉ của Vệ thái hậu, cảm ơn ngài đã chuyển lời, Lục Công Công".
Đầu bên kia không nói gì, một lúc sau mới nhắn lại: “Em thích xoáy anh lắm à?"
Vệ Nam mỉm cười, thực ra tôi thích giã anh hơn, ai bảo hồi ấy anh không chịu viết nốt bộ tiểu thuyết ấy, hại tôi nhảy vào hố lửa của đại học Y. Anh không biết bao nhiêu năm nay tôi khổ sổ thế nào, bao nhiêu ngày trôi qua là bấy nhiêu ngày đẫm máu và nước mắt. Tất cả là vì anh.
“Em đâu dám xoáy anh. Anh là người tâm phúc của Vệ thái hậu. Chọc giận anh khác nào đùa với hổ". Vệ Nam lạnh lùng nhắn lại.
Lục Song không hề để ý đến những lời nói xỏ xiên ấy, vẫn giữ thái độ bình tĩnh ôn hòa: “Ngày mai anh đi Hải Nam. Em ở khách sạn nào? Vệ thái hậu bảo anh tiện đường mang cho em cái mảy ảnh. Đi du lịch chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm".
“Vâng, sáng mai em phải dậy sớm ra biển ngắm mặt trời mọc. Buổi tối liên lạc sau nhé".
“Dậy sớm?" Lục Song cười: “Liệu em có dậy được không?"
Vệ Nam im lặng không nói gì, trừ thời gian thi cử thức khuya dậy sớm thậm chí học bài thâu đêm, bình thường khó mà dậy nổi. Cảm giác ngủ nướng thật sung sướng.
“Yên tâm. Chắc chắn em có thể dậy được".
Đầu dây bên kia nhắn lại đúng một chữ “Uh". Vệ Nam có thể tưởng tượng được nụ cười chế nhạo của Lục Song khi đang nhắn tin.
“À, đúng rồi Lục Song, anh có biết QQ không?" Bỗng nhiên Vệ Nam nhắn lại
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi nhắn một dãy số, phía sau bổ sung: “Anh thích em gọi nó là cánh cụt hơn".
Vệ Nam add vào mục bạn thân, sau đó xem thông tin.
Nick name – Hựu Hựu. Tuổi – 100 tuổi. Giới tính – không rõ. Nơi ở – sao hỏa. Status – Làm thế nào để cứu vớt mi, hồn ma của ta.
Kết luận: Lục Song đúng là quái thai.
Mẹ anh ta nuôi anh ta lớn bằng từng này thật là vất vả, giải thưởng cha mẹ vất vả nhất quả không hổ chút nào.
Vệ Nam thương thay cho bố mẹ Lục Song, sau đó mở cửa sổ chat.
“Online không?"
“Có".
“Anh rất thân với Chu Phóng phải không? Em add anh là muốn hỏi cách liên lạc với anh ấy".
“Hehe. Anh cứ tưởng rằng ít ra thì em cũng khách sáo một chút, hỏi anh dạo này có khỏe không, thời tiết có oi bức không thế nào chứ. Em thật thẳng tính. Lợi dụng anh một cách quang minh chính đại như thế".
Vệ Nam nghĩ bụng, anh thì không thế chắc, lấy gia đình tôi làm bàn đạp còn quang minh chính đại ăn sườn xào của mẹ tôi, qua cầu rút ván mà bình thản như không. Lần đầu gặp mặt anh bắt một người con gái yếu ớt như tôi xách cho anh cái túi rõ nặng. Tuy tay anh bị thương, nhưng thái độ kiêu căng ngạo mạn của anh với phía yếu là không thể chấp nhận được. Điều không thể tha thứ được là anh dám nói “Em không phải mẫu người anh thích", làm như tôi thích anh lắm không bằng.
Vệ Nam vênh mặt lên, copy patse câu nói của Lục Song: “Dạo này anh có khỏe không? Bên anh thời tiết có oi bức không?" Sau đó lập tức nhắn ngay một câu “Phiền anh cho em QQ của Chu Phóng, cảm ơn".
Lục Song im lặng.
Vệ Nam nghĩ chắc anh ta giận, có thể làm cho Lục tiên sinh giận dữ là chuyện không dễ dàng gì. Thật đáng tự hào. Nghĩ đến đấy Vệ Nam sung sướng cười thầm.
Nửa phút sau, cửa sổ chát bật sáng, Vệ Nam thấy cuộc nói chuyện dài dằng dặc giữa Lục Song và Chu Phóng.
Hựu Hựu: Online không?
Chu Phóng: Có.
Hựu Hựu: Dạo này khỏe không, thời tiết nóng bức không?
Chu Phóng: Cậu không viết được cái gì định kích tôi đấy hả?
Hựu Hựu: Sack, muốn hỏi thăm vài câu thôi mà.
Chu Phóng: Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi cậu hỏi han cái nỗi gì. Có gì thì nói đi. Tối nay tôi phải viết kết thúc. Cậu thương tôi, tha cho tác giả vô tội bị giục viết truyện có được không?
Hựu Hựu: Vâng, tác giả vô tội…
Chu Phóng: Có ý kiến gì à?
Hựu Hựu: Không có ý kiến gì. Em nói chuyện chính đây. Có một cô gái, là fan cuồng nhiệt của anh, mê anh mấy năm rồi. Tác phẩm nào của anh cô ây cũng đọc đi đọc lại mấy lần, bây giờ muốn add QQ của anh, muốn em cho QQ. Vì tôn trọng nhân quyền của anh nên em hỏi anh trước.
Chu Phóng: Thôi khỏi, đừng cho cô ấy, để cô ấy cứ mê anh đi. Vì muốn giữ hình tượng đẹp nhất trong lòng các fan mà từ trước đến nay anh không add nick của độc giả bao giờ, tránh để người ta vỡ mộng. Biết thần tượng là người xấu như thế này chắc họ không chịu nổi, hehe.
Hựu Hựu: Em biết rồi. Còn một cô gái khác, là bạn của em. Cô ấy nghe nói anh em mình thân nhau nên muốn làm quen với anh. Em cho cô ấy QQ được không?
Chu Phóng: Bạn á? Bạn kiểu gì?
Hựu Hựu: Anh thử đoán xem?
Chu Phóng: Haha, vậy thì cho cô ấy đi, làm quen chút xem thế nào.
Sau đó Lục Song đánh một hàng dài, đó là QQ của Chu Phóng.
Đọc xong nhật ký nói chuyện giữa hai người, bỗng nhiên Vệ Nam kích động đến nỗi muốn xuyên tay qua màn hình máy tính bóp cổ Lục Song.
Hư, đúng là đồ xấu xa, vòng vo tam quốc một hồi chơi xỏ Chu Phóng, có một cô gái, còn một cô gái khác. Chẳng phải là cùng một cô gái hay sao? Sack, chơi xỏ cả tôi, còn nói úp úp mở mở: “Anh thử đoán xem?"
Chắc chắc Chu Phóng sẽ hiểu lầm… .
Vệ Nam add QQ của Chu Phóng. Mở cửa sổ chat, Vệ Nam xúc động đánh hàng chữ, “Anh Chu Phóng, em rất thích sách của anh. Quyển nào em cũng đọc đi đọc lại mấy lần. Anh cố gắng viết phần kết của Vụ án hoa tường vi nhé. Em ủng hộ anh". Vừa đánh xong chưa kịp gửi đi thì đã thấy Chu Phóng nhắn trước.
“Chào em dâu!"
Sack… .
Vốn dĩ Vệ Nam muốn gây ấn tượng với thần tượng, giả nai trước mặt anh ta để xin mấy quyển sách có chữ ký, sau đó nghe ngóng kế hoạch viết lách của anh ta, xem anh ta định viết mấy bộ tiểu thuyết để chuẩn bị tâm lý tìm đọc. Chu Phóng chưa bao giờ tham gia vào hoạt động ký tên sách, vì vậy những cuốn sách có chữ ký của anh ấy rất có ý nghĩa. Kết quả Vệ Nam bị câu “Chào em dâu" làm cho tức sôi máu, trong nháy mắt từ nai con ngơ ngác biến thành sói xám.
“Chào anh, rất vui được làm quen với anh". Không đáng yêu được thì cáo già vậy. Vệ Nam cố kiềm chế tâm trạng xúc động, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
“Nghe nói anh là sinh viên khoa văn của trường T".
“Đúng vậy".
“Em cũng học trường T, sinh viên năm thứ 4 đại học Y".
“Uh, nữ sinh trường Y… Khoa nào? Cầm dao phẫu thuật bao giờ chưa?"
“Em vẫn đang thực tập, chưa phân khoa. Anh hỏi điều ấy làm gì?"
“Hehe, cô gái mặc áo trắng cầm dao… . Dường như rất hợp với thẩm mỹ của Lục Song".
“… .Thẩm mỹ của anh ấy… rất cá tính".
“Hehe, dĩ nhiên rồi. Em là Vệ Nam đúng không? Anh học trên em 7,8 khóa, là tài tử của khoa văn".
Da mặt của anh có thể mỏng đi một chút được không… .
“Anh có thể chuyển từ em dâu thành em thôi được không ạ?"
“Hả? Anh có nhiều em lắm rồi. Gọi là em dâu nghe thân thiết hơn, đúng không em dâu?"
Tôi không muốn thân thiết với anh.
Thì ra tác giả yêu thích nhất là loại người không đứng đắn đến mức này? Đời người đúng là bi kịch, bi kịch.
Khi con gái tụ tập với nhau buôn dưa lê, nói chuyện về quần áo, mỹ phẩm, đủ chuyện trên trời dưới biến. Dĩ nhiên còn cả chuyện ăn uống, nói chuyện về bạn trai cũng rất thú vị. Với những người như Vệ Nam, không thể thiếu một phần quan trọng, đó là tiểu thuyết.
Là người có kinh nghiệm lâu lăm trong lĩnh vực “nghiền" tiểu thuyết nên bây giờ yêu cầu về tiểu thuyết hay của Vệ Nam cũng cao hơn, không thèm để ý đến những tiểu thuyết bình thường, chỉ chờ đọc tiểu thuyết của tay tác giả Chu Phóng xấu xa. Kết quả người này bỏ chạy không thấy tăm hơi khiến Vệ Nam rơi vào trạng thái chờ đợi mỏi mòn, suốt ngày đốt hương muỗi, diệt được rất nhiều muỗi nhưng vẫn không thấy Chu đại thần đăng bài mới. Tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi vẫn dừng lại ở câu quan trọng nhất – “Hung thủ chính là… … “
Ta ngày nhớ đêm mong kết cục của Vụ án hoa tường vi. Chu Phóng ơi là Chu Phóng, ngươi chết giẫm ở đâu rồi hả. Cứ nghĩ đến chuyện này là Vệ Nam lại muốn khóc.
Còn về anh Lục Hựu Hựu với bút danh “Tôi là virus, đừng kích chuột vào tôi". Tuy anh ta là tác giả mới, tính tình cao ngạo đến nỗi khiến người ta căm phẫn. Tuy anh ta cũng viết đề tài mà Vệ Nam hứng thú. Tuy cái tên Xác chết biến mất cũng đủ độ biến thái rất hợp với tiêu chuẩn của Vệ Nam – Chỉ có điều, vì anh ta dám chê bai tiểu thuyết của Chu Phóng chẳng ra làm sao, thái độ hung hăng ấy vừa nhìn là biết sẽ chẳng viết được cái gì hay trước mặt mình. Vì vậy Vệ Nam quyết định loại trừ tiểu thuyết của anh ta. Dĩ nhiên không nhàm chán đến mức cống hiến cho anh ta một lượt truy cập. Hơn nữa Vệ Nam quen anh ta. Nếu chẳng may đọc tiểu thuyết của anh ta sau sợ phát khiếp thì lần sau gặp anh ta chắc toàn thân co giật mất. Đừng nói là mài lốp cho anh ta, biết đâu lại mài thanh gươm sáng bóng múa may trước mặt anh ta.
Đúng như Vệ Nam đã nói, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu. Hai mắt sáng lên giống như hai chiến hữu cách mạng gặp nhau vậy, chạy lại bắt tay rồi nói: “Chào cậu, chào cậu", sau đó cười ầm lên. Thậm chí Vệ Nam còn thấy hai cái đuôi của họ đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy.
Ăn cơm xong, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên nằm bò ra giường ba hoa chích chòe hơn một tiếng, kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm phun ra hết. Kỳ Quyên nhắc lại chuyện hồi còn đi học lén đọc Thần điêu đại hiệp,mơ mộng mình được ôm con chim ưng to lớn đáng yêu bay lượn khắp nơi. Nguyên Nguyên nhớ lại thời khắc CJ, từng khóc lóc sướt mướt khi đọc đến câu: “Tử Vy, ta yêu nàng, yêu đến xé ruột xé gan" trong bộ Hoàn châu cách cách. Bây giờ nghĩ lại thấy sởn gai ốc. Kỳ Quyên nói, nghĩ lại mình ngày xưa mà thấy rùng mình. Cảm giác ấy rất thú vị.
Hai người dùng hết những từ xấu xa nhất để đay nghiến, chửi rủa những tác giả mình không thích. Những tác giả mình thích thì nâng lên tận trời xanh. Sau đó hai người giới thiệu những tiểu thuyết mới đọc gần đây. Nguyên Nguyên bảo thất tình nên tâm trạng sầu não, gần đây đang đọc lại những tiểu thuyết cũ của bà Quỳnh Dao để kích thích thần kinh. Kỳ Quyên nói: “Chị mày không thích Quỳnh Dao nữa rồi. Bây giờ tao đang đọc tiểu thuyết trinh thám. Nó rất hợp với ngành luật sư của tao. Bới móc bọn tác giả ấy là một chuyện rất thú vị, rất đáng tự hào". Sau đó Kỳ Quyên nói tên một tiểu thuyết – Xác chết biến mất.
Kỳ Quyên nói: “Tất cả những lời bới móc chỉ trích dưới chuyện đều là do tao viết. Mỗi ngày một cái. Tao không tin không đập chết được nó".
Vệ Nam tay run run, làm rơi một quả táo xuống bàn phím cái laptop của Kỳ Quyên. Nhìn ánh mặt gườm gườm sắc nhọn như lưỡi dao của Kỳ Quyên, Vệ Nam nhanh chóng với tay ra cầm lấy quả táo rồi gặm một miếng, giống như bị điện giật vậy. Lúc ấy Kỳ Quyên mới hài lòng gật đầu, quay đầu lại tiếp tục tán phét với Nguyên Nguyên: “Cái thằng tác giả ấy rất biến thái. Lời nhắn nào của tao nó cũng nhắn lại, còn nói với cái giọng rất đạo đức giả: �Cảm ơn những lời đóng góp của bạn, sau này mình sẽ cố gắng nhiều hơn�. Kết quả tao chỉ trích hơn chục lần nhưng có thấy nó sửa chữa gì đâu".
Vệ Nam nghĩ bụng, đó là vì anh ta không coi mày ra gì. Tiểu Quyên đáng thương, nếu mày biết anh ta là ai thì chắc chắn mày sẽ không ném gạch mà trực tiếp cầm dao.
“Thằng cha đấy nói gần đây phải đi công tác nên tạm ngừng không viết trong một tuần. Tao đoán chắc nó không nghĩ ra được cái gì để viết nên tìm cách chạy trốn rồi, giống hệt thằng cha Chu Phóng". Nói xong Kỳ Quyên quay sang nhìn Vệ Nam, “đúng không, Nam Nam?"
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu: “Đúng".
Đối với Vệ Nam và Tiêu Tinh, những lời nói của chị Kỳ Quyên giống như thánh chỉ vậy.
Đi du lịch xa vẫn không quên mang laptop, chỉ có những người con gái mạnh mẽ, dũng cảm như Kỳ Quyên mới không sợ bị cướp giật.
Nhờ vậy mà Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng được ké phần. Buổi tối nhàm chán không có việc gì làm có cái máy tính bầu bạn, ba người cùng xem phim, cảm giác đó thật thoải mái. Nhớ lại hồi học đại học, cứ đến cuối tuần là mấy đứa con gại lại túm tụm với nhau xem phim kinh dị, với tiêu chí: “Phát triển xem phim, tăng cường thể chất của người dân, bồi dưỡng lòng dũng cảm".
Khoảng thời gian nhàn rỗi không có bài tập cũng không phải thi cử, lũ con gái ở mấy phòng liền lại tụ tập xem phim kinh dị. Kết quả xem được nửa tập tất cả đều chạy hết, chỉ có một mình Nguyên Nguyên chăm chú xem từ đầu đến cuối. Kỳ Quyên rất thích xem phim kinh dị. Phim trong ổ cứng chủ yếu là phim ma. Ba người chọn một bộ phim khá nổi tiếng gần đầy, kể về hai em bé song sinh dính liền nhau.
Vệ Nam linh cảm có cảnh kinh dị, liền cúi đầu xuống ra công ra sức uống nước, sợ nhìn thấy cảnh rùng rợn hét toáng lên thì thật xấu hổ. Kỳ Quyên từ đầu đến cuối mặt tỉnh bơ, nhìn cảnh máu mê bê bết mà mặt không hề biến sắc. Nguyên Nguyên cũng không sợ hãi chút nào, giống như đang nghiên cứu vậy: “Hahaha, con ma này hóa trang xấu quá". “Ơ, động mạch ở cổ bị đứt, máu không phun ra như thế". “Hai đứa song sinh kia chẳng phải dính lưng vào nhau sao, bây giờ lại dính bụng, sack".
Khó khăn lắm mới xem xong phim kinh dị, Kỳ Quyên kéo Vệ Nam sang một bên rồi nói: “Con mụ Nguyên Nguyên kia dã man thật", nói xong nhếch mép cười: “Tao thích nó rồi đấy, rất hợp với tính cách của tao".
Vệ Nam cười toe toét: “Đúng vậy, tao với mày lớn lên cùng nhau, người tao bảo được, lẽ nào mày lại thấy chướng mắt". Nói xong còn huých vào tay Kỳ Quyên tỏ vẻ thân mật.
Bỗng nhiên Kỳ Quyên nói: “Trừ Hứa Chi Hằng".
Vệ Nam sa sầm mặt xuống: “Kích tao mày vui lắm à?"
Kỳ Quyên mỉm cười: “Nam Nam, chia tay rồi thì dứt khoát đi, đừng loằng ngoằng dây điện nữa. Có một câu nói rất hay là đến một ngày nào đó bạn có thể bình thản nhắc đến tên người ấy mà không hề cảm thấy đau khổ hay khó chịu thì lúc ấy bạn mới thực sự quên được người ấy". Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng vỗ vào vai Vệ Nam: “Đừng tưởng tao không biết, mày cứ giữ mãi trong lòng không muốn nhắc đến, như thế sẽ bị mốc, sẽ biến thành ung nhọt, càng chôn càng sâu, càng độc càng nghiêm trọng. Mày biết rõ điều đó. Tao mong mày luôn vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ ai".
Vệ Nam im lặng một lúc rồi thở dài: “Tao biết chứ. Ai bảo não tao cài hệ thống XP, lại thêm phần mềm diệt virus Rising Antivirus, tốc độ vận hành chậm như rùa bò, muốn delete một số thứ phải đợi rất lâu". Nói xong cô ấy ngẩng đầu lên, giơ tay véo má Kỳ Quyên và nói: “Có điều sau này xin chị đừng văn vẻ nữa. Chị mà văn vẻ là em lại thấy sấm vang chớp giật".
Kỳ Quyên cốc một cái vào đầu Vệ Nam, sau đó vênh mặt lên nói: “Đồ đểu, mày biết tao khó khăn lắm mới văn vẻ được thế không, đúng là đồ không biết điều".
Kỳ Quyên đi tắm, Nguyên Nguyên nhắn tin cho mẹ, một mình Vệ Nam độc chiếm laptop. Vệ Nam ôm hy vọng kích chuột vào tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi.
° ° °
Vệ Nam thấy trong một số chuyện, mình là người rất cố chấp.
Cũng tại câu chuyện ấy quá hay, hơn nữa mình đã đọc tiểu thuyết dài tập trên mạng gần một năm rồi, làm sao có thể dễ dàng nói quên là quên ngay được, nói bỏ là bỏ ngay được. Giống như máy tính cũng cần một khoảng thời gian waiting để thực hiện lệnh, huống hồ là não người với hệ thần kinh cấp cao phức tạp.
Vệ Nam di chuột, nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình, thời gian đăng bài mới là nửa phút trước.
Ô hô, hương muỗi thật hữu hiệu, Chu đại thần đã trở về, có bài viết mới, hơn nữa lại vừa mới đăng.
Vệ Nam hồi hộp kích chuột vào bài viết mới.
“Xin lỗi mọi người, thời gian vừa rối sang Mỹ thăm vợ". Lý do này tạm chấp nhận được. Không phải là đau bụng. Có tiến bộ.
“Dường như mấy tháng không đăng bài mới rồi. Hehehe". Lại còn cười được nữa.
“Không biết có ai nhớ tôi không?" Muốn đào mộ tổ nhà anh.
“Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ chuyên tâm viết chuyện". Anh mà chuyên tâm viết chuyện thì những tác giả khác đều là thần tiên.
“Trong vòng ba ngày tôi sẽ đăng phần kết của Vụ án hoa tường vi, sau đó lập tức đăng chuyện mới. Mọi người thấy tôi có đáng yêu không?" OH MY GOD, anh đáng yêu quá, đáng yêu đến mức người khác muốn đập chết anh… .
“Ngoài ra thông báo cho mọi người biết một tin vui, tác phẩm Vùng đất vĩnh hằng đoạt giải trong cuộc thi viết truyện hư cấu cho game online đã ký hợp đồng với công ty mạng và sẽ được chuyển tải thành game online sống động. Đến lúc ấy mọi người có thể tự mình khám phá thế giới thần kỳ dưới ngòi bút của tôi qua game online rồi. Chỉ có điều cụ thể mấy năm nữa mới làm xong thì tôi không biết". Thật không biết xấu hổ, lôi người ta xuống biển lửa rồi bỏ mặc không chịu trách nhiệm, thật đúng với phong cách của anh.
“Cuối cùng giới thiệu với mọi người một bộ tiểu thuyết có tên là Xác chết biến mất.Thực ra cũng chẳng có gì là đặc sắc nhưng nếu có thể đọc tạm. Nghe nói sắp xuất bản. Những người nhàm chán có thể lướt qua. Nếu không hay thì lấy gạch ném chết anh ta. Tác giả virus là bạn của tôi, đều là đàn ông với nhau, kích nhau vài câu là chuyện thường tình. Dĩ nhiên tư tưởng là vô biến. Nếu bạn muốn nghĩ lung tung thì tôi cũng không thể chui vào đầu bạn để móc não ra được".
Xác chết biến mất? Bạn bè? Không phải hoa mắt đấy chứ?
“Bây giờ tôi phải viết chuyện, muốn nói với mọi người vài điều để chứng minh là tôi vẫn còn sống. Hơn nữa sống rất vui vẻ. Xin các vị ngày mai hãy tìm đọc kết thúc. Nếu không thấy thì có lẽ tôi đã xảy ra chuyện. Xin các vị thắp cho nén hương".
Vệ Nam đóng trang web, đó là tác giả mình thích nhất, viết truyện rất hay, tư duy sáng tạo, nhân vật sống động, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết đặc sắc và nhân cách xấu xa. Chỉ có điều Vệ Nam không thể ngờ rằng Lục Song lại là bạn của thần tượng mà mình yêu mến nhất.
Một người nửa đùa nửa thật nói: “Thực ra Xác chết biến mất cũng chẳng có gì là đặc sắc nhưng miễn cưỡng đọc thì cũng tạm được".
Một người tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Chu Phóng viết chuyện chẳng ra làm sao cả. Anh không thích cái vẻ hung hăng của anh ta".
Những người như vậy có thể là bạn của nhau?
Lục Song nói không thích Chu Phóng hoàn toàn không phải vì đố kỵ hay chê bai gì… chỉ là lời nói đùa giữa bạn bè với nhau?
Quả nhiên chứng minh chân lý của câu tục ngữ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?"
Vì lời giới thiệu của Chu Phóng, Vệ Nam kích chuột vào bộ tiểu thuyết Xác chết biến mất.
Cái hay của việc đọc tiểu thuyết trên mạng là cảm giác mơ mơ hồ hồ. Lục Song là người quen trong hiện thực, vì vậy đọc tiểu thuyết của anh ấy có cảm giác rất khó tả.
Vệ Nam lướt nhìn thời gian đăng bài mới, giống hệt Chu Phóng, cùng ngày cùng giờ cùng phút cùng giây – Hai người không cần dùng cách này để chứng minh hai người là bạn đâu.
Vệ Nam tay run run kích chuột vào, quả nhiên đúng với lời Kỳ Quyên nói, Lục tiên sinh đã xin nghỉ phép.
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Tôi vừa tìm được việc, các bộ phận đang trong giai đoạn lắp ghép, máy chủ hơi bận. Mấy ngày nay phải đi công tác, ổ cứng chất đầy công việc, CPU (bộ xử lý trung tâm), không có thời gian nghĩ đến việc hung thủ là ai, sau khi quay về sẽ tắt máy nghỉ ngơi một thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo. Xin mọi người yên tâm, não tôi lắp đặt hệ thống xử lý vista mới nhất, có thể nhanh chóng cho mọi người phần kết hoàn hảo nhất. Ngoài ra, những người nhàm chán có thể kích vào bộ tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi của Chu Phóng. Vị này đã từ cõi chết sống lại viết phần kết rồi. Đối với các độc giả, sự quay trở lại của anh ta đúng là một tai họa… “
Được đấy, hai người chỉ là những người bạn nhìn nhau chướng mắt, tình cảm gắn bó đến mức cùng nhau đăng bài, cùng nhau chửi rủa đối phương rồi lại giới thiệu tác phẩm của nhau.
Được đấy Lục Song. Anh là người học về phần mềm, CPU của anh, ổ cứng của anh, toàn thân anh là người máy, trong đầu lắp hệ thống Vista, rõ ràng là cao cấp hơn XP của tôi, viết đơn xin phép gì mà sâu sắc thế.
Vệ Nam đọc kỹ lại dòng chữ ấy. Lục Song mới tìm được việc, không sai, nhưng chưa nghe nói đến việc đi công tác. Nếu anh ta đi công tác thì với tính cách của mẹ, người quan tâm anh ta hơn con cái lần hàng chục lần thì chắc chắn sẽ bô bô cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên điện thoại đổ chuông. Vệ Nam mở máy thì thấy đó là tin nhắn của mẹ.
“Nam Nam, Lục Song đi công tác ở Hải Nam, nó hỏi con có muốn nó nhặt cho mấy cái vỏ sò không?"
Vệ Nam than thở, trời ơi, xin người đừng để giác quan thứ sáu của con linh nghiệm đến thế.
Vệ Nam cúi xuống đọc lại tin nhắn, nhặt mấy cái vỏ ốc? Anh đang nói với tên ăn mày hay đứa trẻ IQ thấp đấy hả? Lục Song, anh đúng là loại người lúc nào cũng muốn thách thức khả năng chịu đựng của tôi.
Vệ Nam lườm một cái rồi nhắn lại: “Vậy thì phiền anh ta nhặt một vỏ sò phát sáng bảy màu, mẹ cảm ơn anh ta hộ con".
Mẹ lập tức nhắn lại ngay: “Nó bảo không cần cảm ơn. Mẹ đang tiễn nó đây. Không ngờ Lục Song thích ăn món sườn của mẹ đến thế. À đúng rồi, lúc này mẹ lấy ảnh hồi nhỏ của con cho Lục Song xem, con đoán xem nó nói gì?"
“Nói gì ạ?" Chắc chắn không phải những lời tốt đẹp.
“Nó nói con giống như cục thịt nhỏ, rất thú vị".
“… .Thay con… cảm ơn… .lời khen của anh ta".
“Nó còn nói hồi nhỏ con phát triển chiều ngang, bây giờ phát triển theo chiều dọc, đúng là tiến bộ vượt bậc".
Vệ Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc lại tin nhắn, lúc ấy mới hiểu – Phát triển theo chiều ngang rồi lại phát triển theo chiều giọng, ý anh ta muốn nói người mình giống hình lập phương.
Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đều đã đi ngủ, Vệ Nam không ngủ được, đành ngồi dậy ôm cái máy tính đọc tiểu thuyết.
Vốn dĩ Vệ Nam nhàm chán lắm mới kích vào bộ Xác chết biến mất. Kết quả là kích vào rồi không thoát ra được. Trông Lục Song vậy mà viết truyện khá hay, tình tiết lôi cuốn khiến người đọc hồi hộp theo dõi, muốn dứt ra cũng không được. Quan trọng hơn là nam nhân vật chính rất có sức hút. Dĩ nhiên Vệ Nam có cảm tình với nhân vật chính phần lớn là do tên của nhân vật. Đó là tên nhân vật Vệ Nam thích nhất hồi cấp ba, lần đầu tiên đọc tiểu thuyết đăng nhiều kỳ. Nhớ lại chuyện ấy, Vệ Nam muốn treo tên tác giả Lục Song bất lương bỏ chạy lên rồi dùng roi quất tơi bời.
Nửa đêm, điện thoại của Vệ Nam phát sáng, mở ra thì thấy đó là tin nhắn từ số máy lạ, nội dung ngắn gọn, đơn giản.
“Anh là Lục Song, mẹ em bảo em lưu số của anh".
Vệ Nam lườm một cái, lưu vào danh bạ với cái tên là Lục Hựu Hựu, sau đó nhắn lại: “Đã nhận được thánh chỉ của Vệ thái hậu, cảm ơn ngài đã chuyển lời, Lục Công Công".
Đầu bên kia không nói gì, một lúc sau mới nhắn lại: “Em thích xoáy anh lắm à?"
Vệ Nam mỉm cười, thực ra tôi thích giã anh hơn, ai bảo hồi ấy anh không chịu viết nốt bộ tiểu thuyết ấy, hại tôi nhảy vào hố lửa của đại học Y. Anh không biết bao nhiêu năm nay tôi khổ sổ thế nào, bao nhiêu ngày trôi qua là bấy nhiêu ngày đẫm máu và nước mắt. Tất cả là vì anh.
“Em đâu dám xoáy anh. Anh là người tâm phúc của Vệ thái hậu. Chọc giận anh khác nào đùa với hổ". Vệ Nam lạnh lùng nhắn lại.
Lục Song không hề để ý đến những lời nói xỏ xiên ấy, vẫn giữ thái độ bình tĩnh ôn hòa: “Ngày mai anh đi Hải Nam. Em ở khách sạn nào? Vệ thái hậu bảo anh tiện đường mang cho em cái mảy ảnh. Đi du lịch chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm".
“Vâng, sáng mai em phải dậy sớm ra biển ngắm mặt trời mọc. Buổi tối liên lạc sau nhé".
“Dậy sớm?" Lục Song cười: “Liệu em có dậy được không?"
Vệ Nam im lặng không nói gì, trừ thời gian thi cử thức khuya dậy sớm thậm chí học bài thâu đêm, bình thường khó mà dậy nổi. Cảm giác ngủ nướng thật sung sướng.
“Yên tâm. Chắc chắn em có thể dậy được".
Đầu dây bên kia nhắn lại đúng một chữ “Uh". Vệ Nam có thể tưởng tượng được nụ cười chế nhạo của Lục Song khi đang nhắn tin.
“À, đúng rồi Lục Song, anh có biết QQ không?" Bỗng nhiên Vệ Nam nhắn lại
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi nhắn một dãy số, phía sau bổ sung: “Anh thích em gọi nó là cánh cụt hơn".
Vệ Nam add vào mục bạn thân, sau đó xem thông tin.
Nick name – Hựu Hựu. Tuổi – 100 tuổi. Giới tính – không rõ. Nơi ở – sao hỏa. Status – Làm thế nào để cứu vớt mi, hồn ma của ta.
Kết luận: Lục Song đúng là quái thai.
Mẹ anh ta nuôi anh ta lớn bằng từng này thật là vất vả, giải thưởng cha mẹ vất vả nhất quả không hổ chút nào.
Vệ Nam thương thay cho bố mẹ Lục Song, sau đó mở cửa sổ chat.
“Online không?"
“Có".
“Anh rất thân với Chu Phóng phải không? Em add anh là muốn hỏi cách liên lạc với anh ấy".
“Hehe. Anh cứ tưởng rằng ít ra thì em cũng khách sáo một chút, hỏi anh dạo này có khỏe không, thời tiết có oi bức không thế nào chứ. Em thật thẳng tính. Lợi dụng anh một cách quang minh chính đại như thế".
Vệ Nam nghĩ bụng, anh thì không thế chắc, lấy gia đình tôi làm bàn đạp còn quang minh chính đại ăn sườn xào của mẹ tôi, qua cầu rút ván mà bình thản như không. Lần đầu gặp mặt anh bắt một người con gái yếu ớt như tôi xách cho anh cái túi rõ nặng. Tuy tay anh bị thương, nhưng thái độ kiêu căng ngạo mạn của anh với phía yếu là không thể chấp nhận được. Điều không thể tha thứ được là anh dám nói “Em không phải mẫu người anh thích", làm như tôi thích anh lắm không bằng.
Vệ Nam vênh mặt lên, copy patse câu nói của Lục Song: “Dạo này anh có khỏe không? Bên anh thời tiết có oi bức không?" Sau đó lập tức nhắn ngay một câu “Phiền anh cho em QQ của Chu Phóng, cảm ơn".
Lục Song im lặng.
Vệ Nam nghĩ chắc anh ta giận, có thể làm cho Lục tiên sinh giận dữ là chuyện không dễ dàng gì. Thật đáng tự hào. Nghĩ đến đấy Vệ Nam sung sướng cười thầm.
Nửa phút sau, cửa sổ chát bật sáng, Vệ Nam thấy cuộc nói chuyện dài dằng dặc giữa Lục Song và Chu Phóng.
Hựu Hựu: Online không?
Chu Phóng: Có.
Hựu Hựu: Dạo này khỏe không, thời tiết nóng bức không?
Chu Phóng: Cậu không viết được cái gì định kích tôi đấy hả?
Hựu Hựu: Sack, muốn hỏi thăm vài câu thôi mà.
Chu Phóng: Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi cậu hỏi han cái nỗi gì. Có gì thì nói đi. Tối nay tôi phải viết kết thúc. Cậu thương tôi, tha cho tác giả vô tội bị giục viết truyện có được không?
Hựu Hựu: Vâng, tác giả vô tội…
Chu Phóng: Có ý kiến gì à?
Hựu Hựu: Không có ý kiến gì. Em nói chuyện chính đây. Có một cô gái, là fan cuồng nhiệt của anh, mê anh mấy năm rồi. Tác phẩm nào của anh cô ây cũng đọc đi đọc lại mấy lần, bây giờ muốn add QQ của anh, muốn em cho QQ. Vì tôn trọng nhân quyền của anh nên em hỏi anh trước.
Chu Phóng: Thôi khỏi, đừng cho cô ấy, để cô ấy cứ mê anh đi. Vì muốn giữ hình tượng đẹp nhất trong lòng các fan mà từ trước đến nay anh không add nick của độc giả bao giờ, tránh để người ta vỡ mộng. Biết thần tượng là người xấu như thế này chắc họ không chịu nổi, hehe.
Hựu Hựu: Em biết rồi. Còn một cô gái khác, là bạn của em. Cô ấy nghe nói anh em mình thân nhau nên muốn làm quen với anh. Em cho cô ấy QQ được không?
Chu Phóng: Bạn á? Bạn kiểu gì?
Hựu Hựu: Anh thử đoán xem?
Chu Phóng: Haha, vậy thì cho cô ấy đi, làm quen chút xem thế nào.
Sau đó Lục Song đánh một hàng dài, đó là QQ của Chu Phóng.
Đọc xong nhật ký nói chuyện giữa hai người, bỗng nhiên Vệ Nam kích động đến nỗi muốn xuyên tay qua màn hình máy tính bóp cổ Lục Song.
Hư, đúng là đồ xấu xa, vòng vo tam quốc một hồi chơi xỏ Chu Phóng, có một cô gái, còn một cô gái khác. Chẳng phải là cùng một cô gái hay sao? Sack, chơi xỏ cả tôi, còn nói úp úp mở mở: “Anh thử đoán xem?"
Chắc chắc Chu Phóng sẽ hiểu lầm… .
Vệ Nam add QQ của Chu Phóng. Mở cửa sổ chat, Vệ Nam xúc động đánh hàng chữ, “Anh Chu Phóng, em rất thích sách của anh. Quyển nào em cũng đọc đi đọc lại mấy lần. Anh cố gắng viết phần kết của Vụ án hoa tường vi nhé. Em ủng hộ anh". Vừa đánh xong chưa kịp gửi đi thì đã thấy Chu Phóng nhắn trước.
“Chào em dâu!"
Sack… .
Vốn dĩ Vệ Nam muốn gây ấn tượng với thần tượng, giả nai trước mặt anh ta để xin mấy quyển sách có chữ ký, sau đó nghe ngóng kế hoạch viết lách của anh ta, xem anh ta định viết mấy bộ tiểu thuyết để chuẩn bị tâm lý tìm đọc. Chu Phóng chưa bao giờ tham gia vào hoạt động ký tên sách, vì vậy những cuốn sách có chữ ký của anh ấy rất có ý nghĩa. Kết quả Vệ Nam bị câu “Chào em dâu" làm cho tức sôi máu, trong nháy mắt từ nai con ngơ ngác biến thành sói xám.
“Chào anh, rất vui được làm quen với anh". Không đáng yêu được thì cáo già vậy. Vệ Nam cố kiềm chế tâm trạng xúc động, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
“Nghe nói anh là sinh viên khoa văn của trường T".
“Đúng vậy".
“Em cũng học trường T, sinh viên năm thứ 4 đại học Y".
“Uh, nữ sinh trường Y… Khoa nào? Cầm dao phẫu thuật bao giờ chưa?"
“Em vẫn đang thực tập, chưa phân khoa. Anh hỏi điều ấy làm gì?"
“Hehe, cô gái mặc áo trắng cầm dao… . Dường như rất hợp với thẩm mỹ của Lục Song".
“… .Thẩm mỹ của anh ấy… rất cá tính".
“Hehe, dĩ nhiên rồi. Em là Vệ Nam đúng không? Anh học trên em 7,8 khóa, là tài tử của khoa văn".
Da mặt của anh có thể mỏng đi một chút được không… .
“Anh có thể chuyển từ em dâu thành em thôi được không ạ?"
“Hả? Anh có nhiều em lắm rồi. Gọi là em dâu nghe thân thiết hơn, đúng không em dâu?"
Tôi không muốn thân thiết với anh.
Thì ra tác giả yêu thích nhất là loại người không đứng đắn đến mức này? Đời người đúng là bi kịch, bi kịch.
Tác giả :
Điệp Chi Linh