Oan Ức Của Mỗ Tà
Chương 7: Phò mã
Đông cung vốn là nơi cảnh vật đặc sắc nhất hoàng cung nhưng lại vắng bóng người,điều hiêu như đất hoang,dù ngươi có đi khắp chỗ này cũng sẽ không gặp được ai dù là một cọng lông tóc. Nhưng gần đây hoàng cung liền trở nên kì dị,chỗ vốn bị bỏ hoang lâu năm nay được hoàng thượng bố trí một vị đại phu thần bí từ ngoài vào ở. Lúc này kì tích liền xuất hiện,đông cung cảnh người ra vào nhộn nhịp đông đúc như hội,nhìn vào có khi cứ ngỡ đây là tẩm phòng của hoàng đế lão nhân không chừng.
Lại nói đến cái vị đại phu thần bí xuất hiện như rồng không thấy đuôi. Vừa chạm mặt hắn liền y như rằng sau khi ngươi từ cõi mộng tỉnh lại thì thấy xung quanh không còn ai cả. Cho nên khắp hoàng cung bây giờ đều ngập trong những lời đồn rằng vị đại phu đó chính là thần tiên chuyển thế,Hoa Đà tái sinh,thân mang khí phách cao ngạo lạnh nhạt với thế nhân,vân vân và mây mây.
Quan trọng nhất chính là tin thái hậu mang kì độc bất tỉnh suốt một tháng,đại phu từ trong hoàng cung ra khắp đại lục cũng đều bó tay,tất cả đều cảm thán rằng cả đời chưa gặp loại độc nào khó nắm bắt như loại độc trong người thái hậu.
Thế nhưng vị đại phu thần thần bí bí ở trong đông cung kia lại chỉ dùng mười ngày liền khiến thái hậu khởi tử hoài sinh,long sinh hoạt hổ,cả người khí lực khỏe bừng bừng còn hơn trước khi đỗ bệnh,ấy vậy mà đối với y việc này chỉ như phất nhẹ tay,không hề đem việc lớn này để vào đáy mắt.
Cho nên ngay cả hoàng thượng cũng phải nhượng bộ y ba phần,huống chi là đám người mang thân phận thường dân quần chúng.
Bọn họ chính là bộ dáng tai nghe mắt không thấy nhưng lại sùng bái y điên cuồng.
Lại nói đến cái vị đại phu được gọi là thần y đó hiện đang rất nhàn hạ nằm đón nắng sớm giữa vườn đầy sắc hoa của đông cung.
Cả khu vườn hoa trăm loại thi nhau nở rộ đủ màu sắc,đủ hương thơm. Cảnh vật hài hòa,lại có bóng dáng toàn thân vận đồ trắng tinh xảo,dung nhan khuynh thành mĩ lệ,vạn sợi tóc đen đan vào nhau,vài sợi tóc mai còn khẽ lướt càng làm dung nhan kia trở nên câu hồn chết người.
Cảnh đẹp hữu tình,người đẹp ngủ say,có thể khiến cho người nhìn cảm thấy bản thân có lẽ đã đến được chốn thiên đình. Hư hư thực thực,nếu đây là mộng nhất định nguyện không tỉnh lại.
Mỗ Tà hai mắt chậm rãi mở ra,chỉ thấy ánh mắt trong vắt tinh anh không hề có dấu hiệu đã ngủ. Nàng hai mày liễu chau lại,vẻ mặt hiện sự khó chịu không vui. Chỉ thấy mỗ Tà bật người ngồi dậy,chỉ ngón giữa lên trời gào thét.
"Bối Y chết tiệt!"
Chim bồ câu đậu trên mái nhà cách đó không xa vì bị tiếng hét của mỗ Tà làm chấn động mà trượt chân nhỏ ngã chổng vó..
"Hồ ly thối! Ngươi dám bỏ ta ở lại hoàng cung chán đến người đều mọc nấm,bản thân lại ngao du thần thần bí bí biến mất! Ngươi có phải hay không lén đi gặp mĩ nam soái ca? Mẹ nó,dù gì cũng là tỷ muội tình thâm,ngươi lại không mang ta đi? Ta chửi chết ngươi! Ta phun chết ngươi! Á á á!"
Mỗ Tà điên cuồng gào lên. Hai mắt ai oán ngập nước ánh lên lửa giận. Mỗ Tà nhìn xung quanh không có ai đáp lại lời nàng như mọi khi,cả người liền ủ rũ,ảo não nằm liệt xuống. Hai mắt tròn nhìn lên cảnh mây trắng bầu trời xanh. Đầu óc mỗ Tà liền bay bay đi,nhớ lại chuyện mà khiến nàng thấy thật khó hiểu.
Nhớ đến con hồ ly thối kia đột ngột hỏi nàng có nhớ chuyện gì xảy ra sau buổi tối nàng say rượu đến thê thảm hay không? Nàng lúc ấy chính là bộ dạng ngồi chòm hõm,tay cầm quạt quạt lửa nấu thuốc,mặt cũng bị dính bẩn không ít,lại nghe y hỏi như vậy nàng cũng chỉ là phất phất quạt trung thực bảo.
"Sao nhớ được? Thậm chí làm sao ta có thể trở về mà không phải ngủ đầu đường ta còn không nhớ. Chậc chậc,nghĩ đến cũng thật may mắn. Nếu lúc đó bất tỉnh ngủ ngoài rồi mất mặt vì rượu,không biết ta đây còn có thể dùng cái bản mặt này để kiếm bạc hay không?"
Nghĩ đến bản thân mém chút nữa không thể kiếm bạc về túi,mỗ Tà liền rùng mình,chấn an vỗ vỗ ngực.
Không sao không sao. Bạc bây giờ đã an toàn.
Lúc đó nàng chính là rất rất trung thực khai báo thế nhưng hồ ly thối đó lại giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.
Mỗ Tà hàm răng cắn cắn khăn tay,ai oán rên rỉ trong thầm lặng. Nàng rốt cuộc có làm gì sai a?
Mỗ Tà vẫn đang rên rỉ trong lòng thì đột ngột bị âm thanh cười đùa vui vẻ của đám người nào đó quấy nhiễu,rất rất không vui liền ngồi dậy nhìn xung quanh,coi ai có lá gan lớn như vậy.
Chỉ thấy mỗ Tà hai mắt trợn to,khóe miệng co rút một chút sững sờ.
Trời ạ!
Một đám oanh oanh yến yến từ đâu chui vào đông cung của nàng vậy?
Phía trước hội tụ một đám mĩ nhân,phong phú đa dạng các chủng loại. Từ yêu kiều quyến rũ đến bộ dạng phấn nộn ngây thơ. Tất cả đều có đủ. Cảnh vật đẹp liền vì có đám oanh yến này mà trở nên có sức sống. Mỗ Tà nhìn đến vui mắt.
Vì mãi lo nhận xét rồi phê bình và bình chọn nên mỗ Tà không hề để ý đến các nàng tuy cười đùa nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng khóe mắt đều như có tật luôn liếc về bóng dáng của mỗ Tà vẫn đang ngồi ở đằng kia.
Ánh mắt ấy đa số đều cùng một dụng ý hâm mộ si tình,chết mê chết mệt nhìn bóng dáng khuynh thành mĩ lệ áo trắng như thần tiên ở đằng kia.
Trăm loại hoa bên cạnh cũng chỉ như làm nền cho hắn. Điểm xuyến cho dung nhan của mỗ Tà càng trở nên câu hồn chết người.
Đột ngột bóng dáng màu hồng tiến lên phía trước,dung nhan chim sa cá lặn quen mắt đập vào đáy mắt mỗ Tà. Chỉ thấy nàng e thẹn yểu điệu,cúi đầu nhẹ nhàng cất giọng.
"Bái kiến thần y ca ca."
Mỗ Tà lông mao đều muốn dựng ngược. Thân người nhanh chóng bật dậy,gương mặt cứng ngắc,hai tay khẽ lắc,khóe miệng có chút run rẩy nói.
"Ôi chao ôi chao,công chúa nàng không cần đa lễ như vậy! Tà Mỗ nhận không nổi!"
Mẹ kiếp,nếu xét vai vế thì nàng ta là đại công chúa hoàng thất còn bản thân chỉ là một tên đại phu áo rách gối ôm được tuyển dụng thì nàng còn phải cúi lạy gọi nàng ta hai chữ thiên tuế! Bây giờ để vị đại thần này hạ mình như vậy,nếu truyền ra ngoài thì không biết bản thân sẽ mang tội danh gì đâu!
Chỉ thấy nàng ta hai má ửng hồng,thân hình như rắn nước khẽ dựa vào người mỗ Tà. Bộ dạng vô cùng nhu thuận. Mỗ Tà cảm thấy lòng rối như tơ vò,ngẫm nghĩ không biết có nên đẩy nàng ta ra xa ba dặm hay không?
"Băng ca ca."
Giọng nói như chim yến có chút âm vị ai oán truyền vào tai mỗ Tà. Ngẩng đầu lên liền thấy mĩ nữ thân mang trang phục vàng nắng,xinh đẹp đứng cách đó không xa.
Mỗ Tà hai mắt khẽ sáng,gật đầu chào hỏi nàng ta.
"Lý tiểu thư lại gặp nhau rồi."
Dù gì người ta cũng từng là chỗ nàng kiếm cơm,ăn nhờ ở đậu,còn lấy không ít bạc từ Lý phủ nên mỗ Tà liền rất thân thiện chào hỏi.
Mỗ Tà vô tâm nào biết vì một màn này mà Lý Oanh bị đại công chúa ghi hận,hai bên trở nên ganh tị nhau mất đi hòa khí tỷ muội tỷ muội tình thâm.
Mỗ Tà thề nếu nàng biết,nhất định hối hận sao lúc nãy không cao chạy xa bay mà ở lại với đám phụ nữ kinh khủng này.
Đám oanh yến còn lại vì thấy Lý Oanh cũng có thể mở miệng dành nam nhân với đại công chúa nên gan cũng phình to ra. Từng người từng người giới thiệu bản thân,còn hết sức phô ra dáng vẻ đẹp nhất mĩ miều nhất của mình.
Mỗ Tà đáy lòng lạnh lẽo,gió thổi điều hiu,cảm thấy khóc không được cười cũng không nổi.
Cái gì giới thiệu lại giới thiệu bản thân không phải tiểu thư danh giá vọng tộc thì cũng là công chúa thứ mấy này nọ. Còn quái đản hơn khi xuất hiện phi tần của hoàng đế lão nhân gia a! Còn có tiểu thiếp nhan sắc đẹp đẽ của các vị đại thần trong triều đình!
Trời ạ! Đám người này muốn hồng hạnh vượt tường á á á!
Dám có ý định cho hoàng thượng đội mũ xanh! Hu hu các ngươi dám nhưng ta đây vác không nổi cái mũ đó đâu!
Mỗ Tà lòng lạnh,lông mao dựng ngược hết. Trong đầu mường tượng ra cảnh tưởng bản thân quỳ xuống trước mặt hoàng thượng bị gán tội dâm tặc,bất trung bất nghĩa phạm vào đại kiếp chết không còn vẹn nguyên liền ai oán muốn khóc!
Lòng nàng giờ hối hận đến muốn ngất rồi.
"Trẫm không ngờ đông cung lại nhộn nhịp đông người như thế này."
Giọng nói của lão gia nhân hoàng đế truyền vào tai mỗ Tà liền như sấm rền,đất lở thiên tai.
Mỗ Tà ở trong lòng ôm đầu gào thét thê thảm.
Không xong rồi!
Khônh xong rồi!
"Hoàng thượng thiên tuế thiên thiên tuế!"
Mỗ Tà cứng ngắc nhìn cả đám oanh yến quỳ xuống bái lạy bóng dáng rồng vàng chói lọi từ xa đi tới. Vì quá hoảng loạn nên nàng quên luôn bản thân đang đứng,chỉ cứng ngắc cúi đầu hai tay chắp lại,vẻ mặt cá chết vô hồn đều đều nói.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế..."
Thiên Dật Khanh đáy mắt có chút kính nể nhìn bóng dáng trắng tinh lạnh nhạt đặc biệt nổi bật đứng đằng kia. Không siểm nịch,tuy đứng nhưng lại khiến người khác cảm thấy thật lòng gần gũi. Khí tức trên người lạnh nhạt lại có chút xa vời như thần tiên hạ phàm. Nói không vừa mắt là nói dối.
Thiên Dật Khanh hài lòng phất tay.
"Miễn lễ miễn lễ."
Mỗ Tà vẻ mặt cá chết quyết tâm im lặng không nói,hòng muốn biến bản thân xuống cấp độ tàng hình.
Hoàng thượng lão gia nhân ngài hãy để ý đám oanh yến này thôi,bỏ mặc tôi đi!
Trong lòng mỗ Tà khẽ cầu nguyện rồi cầu nguyện. Thái độ vô cùng thật lòng.
"Phụ hoàng."
Khóe mắt mỗ Tà nhìn cái vị công chúa thứ nhất gì kia yếu đuối chạy tới bên hoàng thượng. Mỗ Tà hài lòng thiếu điều gật đầu điên cuồng.
Đúng vậy đúng vậy! Bu tới lão hoàng đế đi! Mau bu bu đi! Lão nhân gia chính là tiền tài xây núi,các ngươi bỏ qua kẻ nghèo là ta đây mà hướng đến thỏi vàng bự đó đi!
Mỗ Tà lòng ngứa ngáy thiếu điều treo băng rôn cổ vũ,chỉ ra con đường tươi sáng chói lọi cho các đại mĩ nhân.
Thiên Dật Khanh yêu chiều vuốt đầu nữ nhi của mình. Mở miệng ra liền có thể thấy vị hoàng đế này sủng nữ nhi đến như thế nào.
"Mai nhi,vì sao không ở trong tẩm cung sửa soạn cho yến tiệc tối nay?"
Hai tai mỗ Tà khẽ nhúc nhích.
Yến tiệc?
Đồ ăn miễn phí!
Hai tròng mắt mỗ Tà đảo loạn liên tục,lóe lên thứ ánh sáng mờ ám. Khóe miệng nhếch lên độ cung rất rất rất nhỏ.
Mỗ Tà liền nghiêm túc chăm chú nghe bọn họ nói chuyện,tìm hiểu tin tức rồi có khi bản thân cũng được mời! Cho nên nàng liền bỏ qua bản thân muốn bỏ chạy,đứng lại nghe thật nghiêm túc!
"Phụ hoàng,nữ nhi không cần yến tiệc tuyển phu đó đâu!"
Mỗ Tà nghe thấy cái vị áo hồng nũng nịu bác bỏ,lòng nóng mém chút nữa nhảy dựng lên quát: không cho phép! Ta còn chưa ăn đâu!
Thiên Dật Khanh lắc lắc đầu,cứng rắn nói.
"Mai nhi,con cũng sắp đến tuổi cập kê rồi. Phải nhanh chóng chọn phu,như vậy mới không bẽ mặt hoàng thất."
Mỗ Tà tấm tắc gật đầu. Đúng vậy đúng vậy,nên yêu đi thôi nếu không muốn thành bà cô ế!
Đại công chúa hai má khẽ đỏ,nhìn hoàng thượng rồi lại khẽ liếc mắt mờ ám nhìn bóng dáng trắng lạnh nhạt vẻ mặt hờ hững ở đằng kia. Lúc sau chỉ thấy nàng ta thẹn thùng cuối mặt,nhỏ nhẹ xấu hổ nói.
"Phụ hoàng,nữ nhi.. nữ nhi vốn đã có người trong lòng."
Thiên Dật Khanh kinh ngạc nhìn nàng ta. Bộ dạng tuy kinh ngạc nhưng vẫn không bằng mỗ Tà. Mỗ Tà hai mắt trợn to,mồm chữ O há hốc,cảm giác không lành nó luồn khắp lỗ chân lông của mỗ Tà.
"Thật vậy sao? Nữ nhi ngoan,chỉ cần là người con muốn,trẫm sẽ đem cho con!"
Mỗ Tà lùi hai bước.
Đại công chúa vẻ mặt hồng hào nhìn lên rồi lại cúi mặt xấu hổ.
Mỗ Tà đổ mồ hôi lùi tiếp sáu bước.
"Phụ hoàng.. nữ nhi đã là mến mộ Băng ca ca."
"Là thần y sao?"
Mỗ Tà hai chân đã muốn chạy luôn rồi. Mắt thấy dung nhan nhìn chằm chằm của hoàng đế lão gia nhân,mỗ Tà giật bắn người quỳ xuống,nghiêm túc phản bác.
"Hoàng thượng! Tà mỗ tự thấy bản thân không phù hợp với công chúa,lòng của công chúa thảo dân không thể nhận!"
Dứt lời còn cúi đầu,lòng bàn tay nàng lạnh toát,chuông báo nguy hiểm reo liên tục trong đầu. Mồ hôi lạnh tuôn như mưa trên trán mỗ Tà.
Chết tiệt!
Đây là vận cứt chó gì!
Đại công chúa hai mắt ửng đỏ cơ hồ muốn khóc,cắn môi nhìn hoàng thượng. Thiên Dật Khanh nhức đầu nhăn mày,khẽ gầm giọng.
"Thần y,con gái của trẫm mĩ lệ tài năng hơn người,trẫm cũng ưu ái khanh vì công lao của khanh. Sao lại nói không xứng? Phải chăng ý khanh là con gái trẫm mới không xứng?!"
Mỗ Tà lòng lạnh lẽo,cơ hồ muốn run rẩy mà khóc.
Không ổn rồi!
Lão nhân gia muốn nổi giận rồi!
Á á á ai cứu nàng với!
"Hoàng hoàng thượng,thảo dân.. không phải ý đó thảo thảo dân quả thật không thể!"
"Vị trí phò mã hơn người như vậy,khanh cứ từ chối đẩy đưa,rốt cuộc có gì không thể? Nói ra trẫm nhất định làm chủ cho khanh." Thiên Dật Khanh uy nghiêm nói, quả thật hoàng đế là người không dễ chọc.
Mỗ Tà có chết cũng không muốn nhận cái chức phò mã gì đó đâu! Nàng giờ hận bản thân không thể biến mất. Chết tiệt nếu làm phò mã,há phải lộ ra bản thân là nữ nhi sao? Lúc đó tội danh chính là lừa dối thánh thượng! Phạm vào đại nghịch bất đạo! Chết không chỗ dung!
Mỗ Tà cảm thấy cả người bị nhìn chằm chằm đến rét lạnh,lòng không khỏi cảm thấy khổ sở vô cùng.
Nhất định là hôm nay ra ngoài đường quên xem lịch!
"Băng ca,huynh chán ghét Mai nhi đến vậy sao?"
Mỗ Tà hai mắt nhìn vẻ mặt hoa hoa lệ lệ đau buồn của đại công chúa. Chỉ thấy nàng bi ai rơi lệ đến thương tâm. Mỗ Tà tức đến nghiến răng,cô nãi nãi không ai bảo cô không được câm đâu!
Mắt thấy hoàng đế lão nhân nhìn con gái đau thương mà tâm tình xấu đi,lạnh lẽo nhìn về phía nàng.
Tâm trạng mỗ Tà liền rơi xuống vực thẳm sâu hun hút.
Rồi rồi,lần này nàng tiêu chắc rồi!
Mỗ Tà hai mắt nhắm chặt,định là theo chiều gió thổi. Nhu thuận nghe lời rồi tìm cách bỏ trốn. Thế giới rộng lớn,nàng không nghĩ là bọn họ có thể bắt được nàng!
"Tà Băng vốn đã có thê,làm sao có thể đủ tiêu chuẩn thành phò mã hoàng thất được?"
Âm thanh lạnh nhạt như tiếng chuông bạc câu hồn. Chỉ thấy tự khi nào bên cạnh mỗ Tà xuất hiện bóng dáng đỏ rực như lửa,chói mắt yêu diễm. Vạn tóc trắng theo gió lay chuyển nhẹ nhàng,mặt nạ bạc che đi dung nhan nhưng một thân yêu diễm khuynh thành vẫn có thể câu hồn thế nhân. Toàn thân cao ngạo chí tôn,lạnh nhạt khiến người khác chỉ dám đứng xa vạn dặm mà cảm thán.
"Bối Y..?" Mỗ Tà hai mắt trợn to như mắt cá,kinh hô ra tiếng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng ngồi dưới đất như vậy chật vật,trán còn lấm tấm mồ hôi mà lấp lánh. Vẻ mặt khuynh thành có thể nhìn ra vừa rồi hoảng hốt như thế nào. Ánh mắt nhìn hắn sáng lấp lánh,rất dễ nhận thấy sự mừng rỡ trong đó.
Tâm Hỏa Liệt Bối Y có muốn trách mắng nàng cũng đều mềm cả rồi.
Hỏa Liệt Bối Y ôn nhu lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng,còn không quên mắng.
"Coi coi ngươi hại bản thân bộ dạng chật vật như thế nào."
Mỗ Tà lo sợ đều như hơi nước bốc mất hết không còn một chút dấu vết. Lại nhớ đến con hồ ly này bỏ nàng đi trước liền ghi thù trợn mắt nhìn y.
Hỏa Liệt Bối Y không khỏi thấy tức cười.
"Ngươi là ai?"
Đại công chúa đứng bên ngoài nhìn một màn chàng có ý thiếp có tình trước mắt liền tức giận điêu ngoa hỏi. Đổi lại là hơi lạnh trên người Hỏa Liệt Bối Y tỏa ra lan tỏa khắp mười dặm còn có thể hơn. Đám oanh oanh yến yến vốn thân thể nhu nhược như sứ,nào chịu nổi liền thi nhau hắt hơi,run lên dữ dội,thắc mắc nhìn trời nắng chói lóa khắp nơi.
Thiên Dật Khanh vẻ mặt vẫn kinh ngạc chưa dứt,có chút lắp bắp nói.
"Thê? Thần y,khanh đã có thê rồi sao?"
Mỗ Tà hai mắt trợn to chớp chớp,bây giờ mới để ý câu nói ban nãy của hồ ly.
Ôi chao ôi chao?
Chuyện này là sao đây?
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng ngu ngốc,lại nhớ đến lúc ở trên phố nghe người dân ca tụng nàng như tiên trên trời liền cảm thấy hắc tuyến treo đầy đầu. Không thể không cảm thán,vận số nha đầu này rất tốt.
Mỗ Tà nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực của lão hoàng đế,vẻ mặt thương tâm tức giận của đại công chúa cùng đám oanh yến còn lại rồi liếc về phía hồ ly. Thấy y hờ hững không quan tâm nhún vai.
Ý bảo hắn đã cho nàng cái cớ,nàng tự xử lý việc còn lại.
Mỗ Tà khóe miệng co rút,nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng liền dứt khoát hạ quyết tâm.
Chỉ thấy mỗ Tà kéo lấy Hỏa Liệt Bối Y,ôm chặt lấy,hùng hổ nói.
"Bẩm hoàng thượng! Thảo dân quả thật không phù hợp làm phò mã chính vì đã có thê! Thảo dân cũng đã thề với đất với trời,cả đời chỉ nguyện một người một kiếp,mãi không thay lòng! Kính xin hoàng thượng lượng thứ!"
Dứt lời còn cúi lạy. Bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Hỏa Liệt Bối Y bị 'một người một kiếp' của nàng làm cho run rẩy. Tâm vốn lạnh như hàn băng từng chút từng chút nóng lên. Cảm giác ngọt như mật cứ vấn vương tại cổ họng. Ánh mắt hổ phách câu hồn khẽ run làn mi liếc nhìn bóng dáng áo trắng khuynh thành bên cạnh. Chỉ thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc,hai mắt sáng rực như ánh mặt trời chói mắt. Lần đầu trong hàng vạn năm,Yêu Hồ cảm thấy thất thần.
Mỗ Tà tinh thần hăng hái bừng bừng,chỉ nghĩ đến tương lai sáng lạn nào để ý mọi chuyện kì dị xung quanh.
Đại công chúa hai mắt ửng đỏ rơi lệ,không nói lời nào chỉ hoa lệ thương tâm chạy đi.
Thiên Dật Khanh nhìn nữ nhi rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mỗ Tà,liếc qua bóng dáng đỏ rực yêu diễm bên cạnh. Cảm thấy bọn họ thật xứng đôi. Chớt sống lưng khẽ thấy lạnh,cả người run lên sợ hãi nhìn mặt nạ bạc của ai kia ánh lên sắc lạnh khủng khiếp.
"Khụ,vậy chuyện này tạm thời bỏ qua. Trẫm nhớ bản thân còn có việc. Thần y,trẫm không phiền khanh nữa."
Mỗ Tà đáy mắt thấy bóng dáng vàng chói lọi phất tay bào muốn rời đi,liền hưng phấn vui vẻ nói lời cung tiễn.
Đám oanh oanh yến yến thấy hoàng thượng cùng đại công chúa đều rời đi,liền đồng nhất bộ dạng tiếc hận lưu luyến nhìn mỗ Tà nhưng vì bị khí tức lạnh lẽo của người bên cạnh mỗ Tà dọa cho chạy trối chết.
Mỗ Tà hai mắt vui vẻ đều muốn híp lại. Nhưng khi thấy còn có người không chịu rời đi,nhìn một cái não cũng muốn nhức theo.
"Lý tiểu thư có gì căn dặn sao?"
Mỗ Tà sau lưng đổ mồ hôi nhìn vẻ mặt thương tâm của Lý Oanh. Gân xanh khẽ đau nhức,chỉ thấy nàng ta hai mắt ngập nước,ai oán khàn khàn giọng nói.
"Băng ca,muội nguyện làm thiếp.."
Ôi chao?
Mỗ Tà kinh ngạc chết trôi nhìn bóng dáng vàng nắng trước mặt,bộ dạng yếu đuối mĩ lệ cam chịu nhìn nàng. Lòng mỗ Tà run lên bất an.
Trời ạ trời ạ!
Hôm nay hoa đào của nàng tới nhiều vậy!
"Lý tiểu thư.."
Lý Oanh thương tâm lắc đầu,cứng đầu không muốn nghe mỗ Tà nói khiến nàng tức giận gân xanh cũng muốn bật!
Không nghe ta nói thì chuyện này sao giải quyết đây?
Lý Oanh hai mắt ghen tị nhìn bóng dáng màu đỏ yêu diễm bên cạnh mỗ Tà. Lòng đau thổn thức,giọng nói cũng muốn khàn khàn đi.
"Muội biết,muội không bằng nàng. Nhưng muội nguyện làm thiếp,chỉ cần có thể ở bên huynh.."
Mỗ Tà nếu nói không cảm động là nói dối. Dù gì Lý Oanh cũng chỉ là một cô nương yếu đuối,dung nhan lại chim sa cá lặn. Nếu tình hình là nàng ta tỏ lời như thế với một nam nhân thực thụ,mỗ Tà không nói hai lần nhất định ủng hộ nàng.
Nhưng ở đây,ta chính là nam nhân dỏm a!
Quá không phù hợp rồi.
Mỗ Tà cứng rắn,muốn chặt đứt cây phải dùng rìu sắt. Nàng bật chế độ diễn viên hạng ba lên,bàn tay tìm kiếm bàn tay đẹp như điêu khắc của hồ ly,nắm chặt lấy giơ cao lên.
Mỗ Tà nhìn Lý Oanh lệ đều muốn làm ướt cả mặt,lạnh lùng quyết liệt chặt đứt ý niệm của nàng ta.
"Lý tiểu thư. Tà mỗ không xứng với tiểu thư. Mong tiểu thư thứ lỗi cho Tà mỗ. Tà mỗ đã nói,cả đời một người, quyết không thay lòng!"
Lý Oanh thân người run lên như diều đứt dây,bi ai nhìn mỗ Tà. Tuyệt vọng quay người bỏ chạy.
Hỏa Liệt Bối Y im lặng nhìn tay hắn và tay nàng ở chung một chỗ,lại cảm thấy vừa mắt vô cùng.
Mỗ Tà nhẹ nhõm thở hắt ra. Tinh thần vui vẻ sáng lạn vươn người. Chậc chậc tâm tình vui vẻ như vậy rất thích hợp với việc đi lắp đầy bụng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng vui vẻ nhảy chân sáo bước đi,miệng còn ngâm nga ca hát. Môi khẽ nhếch lên quyến rũ chết người,hai tròng mắt hổ phách khẽ lóe sáng. Âm thầm suy nghĩ.
Hắn nhất định làm cho lời nói của nàng trở thành sự thật!
Hai mắt hổ phách đảo loạn gian xảo. Hồ ly vui vẻ hứng thú. Nhất định có người vận số xui xẻo gặp nạn.
▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪
Lại nói đến cái vị đại phu thần bí xuất hiện như rồng không thấy đuôi. Vừa chạm mặt hắn liền y như rằng sau khi ngươi từ cõi mộng tỉnh lại thì thấy xung quanh không còn ai cả. Cho nên khắp hoàng cung bây giờ đều ngập trong những lời đồn rằng vị đại phu đó chính là thần tiên chuyển thế,Hoa Đà tái sinh,thân mang khí phách cao ngạo lạnh nhạt với thế nhân,vân vân và mây mây.
Quan trọng nhất chính là tin thái hậu mang kì độc bất tỉnh suốt một tháng,đại phu từ trong hoàng cung ra khắp đại lục cũng đều bó tay,tất cả đều cảm thán rằng cả đời chưa gặp loại độc nào khó nắm bắt như loại độc trong người thái hậu.
Thế nhưng vị đại phu thần thần bí bí ở trong đông cung kia lại chỉ dùng mười ngày liền khiến thái hậu khởi tử hoài sinh,long sinh hoạt hổ,cả người khí lực khỏe bừng bừng còn hơn trước khi đỗ bệnh,ấy vậy mà đối với y việc này chỉ như phất nhẹ tay,không hề đem việc lớn này để vào đáy mắt.
Cho nên ngay cả hoàng thượng cũng phải nhượng bộ y ba phần,huống chi là đám người mang thân phận thường dân quần chúng.
Bọn họ chính là bộ dáng tai nghe mắt không thấy nhưng lại sùng bái y điên cuồng.
Lại nói đến cái vị đại phu được gọi là thần y đó hiện đang rất nhàn hạ nằm đón nắng sớm giữa vườn đầy sắc hoa của đông cung.
Cả khu vườn hoa trăm loại thi nhau nở rộ đủ màu sắc,đủ hương thơm. Cảnh vật hài hòa,lại có bóng dáng toàn thân vận đồ trắng tinh xảo,dung nhan khuynh thành mĩ lệ,vạn sợi tóc đen đan vào nhau,vài sợi tóc mai còn khẽ lướt càng làm dung nhan kia trở nên câu hồn chết người.
Cảnh đẹp hữu tình,người đẹp ngủ say,có thể khiến cho người nhìn cảm thấy bản thân có lẽ đã đến được chốn thiên đình. Hư hư thực thực,nếu đây là mộng nhất định nguyện không tỉnh lại.
Mỗ Tà hai mắt chậm rãi mở ra,chỉ thấy ánh mắt trong vắt tinh anh không hề có dấu hiệu đã ngủ. Nàng hai mày liễu chau lại,vẻ mặt hiện sự khó chịu không vui. Chỉ thấy mỗ Tà bật người ngồi dậy,chỉ ngón giữa lên trời gào thét.
"Bối Y chết tiệt!"
Chim bồ câu đậu trên mái nhà cách đó không xa vì bị tiếng hét của mỗ Tà làm chấn động mà trượt chân nhỏ ngã chổng vó..
"Hồ ly thối! Ngươi dám bỏ ta ở lại hoàng cung chán đến người đều mọc nấm,bản thân lại ngao du thần thần bí bí biến mất! Ngươi có phải hay không lén đi gặp mĩ nam soái ca? Mẹ nó,dù gì cũng là tỷ muội tình thâm,ngươi lại không mang ta đi? Ta chửi chết ngươi! Ta phun chết ngươi! Á á á!"
Mỗ Tà điên cuồng gào lên. Hai mắt ai oán ngập nước ánh lên lửa giận. Mỗ Tà nhìn xung quanh không có ai đáp lại lời nàng như mọi khi,cả người liền ủ rũ,ảo não nằm liệt xuống. Hai mắt tròn nhìn lên cảnh mây trắng bầu trời xanh. Đầu óc mỗ Tà liền bay bay đi,nhớ lại chuyện mà khiến nàng thấy thật khó hiểu.
Nhớ đến con hồ ly thối kia đột ngột hỏi nàng có nhớ chuyện gì xảy ra sau buổi tối nàng say rượu đến thê thảm hay không? Nàng lúc ấy chính là bộ dạng ngồi chòm hõm,tay cầm quạt quạt lửa nấu thuốc,mặt cũng bị dính bẩn không ít,lại nghe y hỏi như vậy nàng cũng chỉ là phất phất quạt trung thực bảo.
"Sao nhớ được? Thậm chí làm sao ta có thể trở về mà không phải ngủ đầu đường ta còn không nhớ. Chậc chậc,nghĩ đến cũng thật may mắn. Nếu lúc đó bất tỉnh ngủ ngoài rồi mất mặt vì rượu,không biết ta đây còn có thể dùng cái bản mặt này để kiếm bạc hay không?"
Nghĩ đến bản thân mém chút nữa không thể kiếm bạc về túi,mỗ Tà liền rùng mình,chấn an vỗ vỗ ngực.
Không sao không sao. Bạc bây giờ đã an toàn.
Lúc đó nàng chính là rất rất trung thực khai báo thế nhưng hồ ly thối đó lại giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.
Mỗ Tà hàm răng cắn cắn khăn tay,ai oán rên rỉ trong thầm lặng. Nàng rốt cuộc có làm gì sai a?
Mỗ Tà vẫn đang rên rỉ trong lòng thì đột ngột bị âm thanh cười đùa vui vẻ của đám người nào đó quấy nhiễu,rất rất không vui liền ngồi dậy nhìn xung quanh,coi ai có lá gan lớn như vậy.
Chỉ thấy mỗ Tà hai mắt trợn to,khóe miệng co rút một chút sững sờ.
Trời ạ!
Một đám oanh oanh yến yến từ đâu chui vào đông cung của nàng vậy?
Phía trước hội tụ một đám mĩ nhân,phong phú đa dạng các chủng loại. Từ yêu kiều quyến rũ đến bộ dạng phấn nộn ngây thơ. Tất cả đều có đủ. Cảnh vật đẹp liền vì có đám oanh yến này mà trở nên có sức sống. Mỗ Tà nhìn đến vui mắt.
Vì mãi lo nhận xét rồi phê bình và bình chọn nên mỗ Tà không hề để ý đến các nàng tuy cười đùa nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng khóe mắt đều như có tật luôn liếc về bóng dáng của mỗ Tà vẫn đang ngồi ở đằng kia.
Ánh mắt ấy đa số đều cùng một dụng ý hâm mộ si tình,chết mê chết mệt nhìn bóng dáng khuynh thành mĩ lệ áo trắng như thần tiên ở đằng kia.
Trăm loại hoa bên cạnh cũng chỉ như làm nền cho hắn. Điểm xuyến cho dung nhan của mỗ Tà càng trở nên câu hồn chết người.
Đột ngột bóng dáng màu hồng tiến lên phía trước,dung nhan chim sa cá lặn quen mắt đập vào đáy mắt mỗ Tà. Chỉ thấy nàng e thẹn yểu điệu,cúi đầu nhẹ nhàng cất giọng.
"Bái kiến thần y ca ca."
Mỗ Tà lông mao đều muốn dựng ngược. Thân người nhanh chóng bật dậy,gương mặt cứng ngắc,hai tay khẽ lắc,khóe miệng có chút run rẩy nói.
"Ôi chao ôi chao,công chúa nàng không cần đa lễ như vậy! Tà Mỗ nhận không nổi!"
Mẹ kiếp,nếu xét vai vế thì nàng ta là đại công chúa hoàng thất còn bản thân chỉ là một tên đại phu áo rách gối ôm được tuyển dụng thì nàng còn phải cúi lạy gọi nàng ta hai chữ thiên tuế! Bây giờ để vị đại thần này hạ mình như vậy,nếu truyền ra ngoài thì không biết bản thân sẽ mang tội danh gì đâu!
Chỉ thấy nàng ta hai má ửng hồng,thân hình như rắn nước khẽ dựa vào người mỗ Tà. Bộ dạng vô cùng nhu thuận. Mỗ Tà cảm thấy lòng rối như tơ vò,ngẫm nghĩ không biết có nên đẩy nàng ta ra xa ba dặm hay không?
"Băng ca ca."
Giọng nói như chim yến có chút âm vị ai oán truyền vào tai mỗ Tà. Ngẩng đầu lên liền thấy mĩ nữ thân mang trang phục vàng nắng,xinh đẹp đứng cách đó không xa.
Mỗ Tà hai mắt khẽ sáng,gật đầu chào hỏi nàng ta.
"Lý tiểu thư lại gặp nhau rồi."
Dù gì người ta cũng từng là chỗ nàng kiếm cơm,ăn nhờ ở đậu,còn lấy không ít bạc từ Lý phủ nên mỗ Tà liền rất thân thiện chào hỏi.
Mỗ Tà vô tâm nào biết vì một màn này mà Lý Oanh bị đại công chúa ghi hận,hai bên trở nên ganh tị nhau mất đi hòa khí tỷ muội tỷ muội tình thâm.
Mỗ Tà thề nếu nàng biết,nhất định hối hận sao lúc nãy không cao chạy xa bay mà ở lại với đám phụ nữ kinh khủng này.
Đám oanh yến còn lại vì thấy Lý Oanh cũng có thể mở miệng dành nam nhân với đại công chúa nên gan cũng phình to ra. Từng người từng người giới thiệu bản thân,còn hết sức phô ra dáng vẻ đẹp nhất mĩ miều nhất của mình.
Mỗ Tà đáy lòng lạnh lẽo,gió thổi điều hiu,cảm thấy khóc không được cười cũng không nổi.
Cái gì giới thiệu lại giới thiệu bản thân không phải tiểu thư danh giá vọng tộc thì cũng là công chúa thứ mấy này nọ. Còn quái đản hơn khi xuất hiện phi tần của hoàng đế lão nhân gia a! Còn có tiểu thiếp nhan sắc đẹp đẽ của các vị đại thần trong triều đình!
Trời ạ! Đám người này muốn hồng hạnh vượt tường á á á!
Dám có ý định cho hoàng thượng đội mũ xanh! Hu hu các ngươi dám nhưng ta đây vác không nổi cái mũ đó đâu!
Mỗ Tà lòng lạnh,lông mao dựng ngược hết. Trong đầu mường tượng ra cảnh tưởng bản thân quỳ xuống trước mặt hoàng thượng bị gán tội dâm tặc,bất trung bất nghĩa phạm vào đại kiếp chết không còn vẹn nguyên liền ai oán muốn khóc!
Lòng nàng giờ hối hận đến muốn ngất rồi.
"Trẫm không ngờ đông cung lại nhộn nhịp đông người như thế này."
Giọng nói của lão gia nhân hoàng đế truyền vào tai mỗ Tà liền như sấm rền,đất lở thiên tai.
Mỗ Tà ở trong lòng ôm đầu gào thét thê thảm.
Không xong rồi!
Khônh xong rồi!
"Hoàng thượng thiên tuế thiên thiên tuế!"
Mỗ Tà cứng ngắc nhìn cả đám oanh yến quỳ xuống bái lạy bóng dáng rồng vàng chói lọi từ xa đi tới. Vì quá hoảng loạn nên nàng quên luôn bản thân đang đứng,chỉ cứng ngắc cúi đầu hai tay chắp lại,vẻ mặt cá chết vô hồn đều đều nói.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế..."
Thiên Dật Khanh đáy mắt có chút kính nể nhìn bóng dáng trắng tinh lạnh nhạt đặc biệt nổi bật đứng đằng kia. Không siểm nịch,tuy đứng nhưng lại khiến người khác cảm thấy thật lòng gần gũi. Khí tức trên người lạnh nhạt lại có chút xa vời như thần tiên hạ phàm. Nói không vừa mắt là nói dối.
Thiên Dật Khanh hài lòng phất tay.
"Miễn lễ miễn lễ."
Mỗ Tà vẻ mặt cá chết quyết tâm im lặng không nói,hòng muốn biến bản thân xuống cấp độ tàng hình.
Hoàng thượng lão gia nhân ngài hãy để ý đám oanh yến này thôi,bỏ mặc tôi đi!
Trong lòng mỗ Tà khẽ cầu nguyện rồi cầu nguyện. Thái độ vô cùng thật lòng.
"Phụ hoàng."
Khóe mắt mỗ Tà nhìn cái vị công chúa thứ nhất gì kia yếu đuối chạy tới bên hoàng thượng. Mỗ Tà hài lòng thiếu điều gật đầu điên cuồng.
Đúng vậy đúng vậy! Bu tới lão hoàng đế đi! Mau bu bu đi! Lão nhân gia chính là tiền tài xây núi,các ngươi bỏ qua kẻ nghèo là ta đây mà hướng đến thỏi vàng bự đó đi!
Mỗ Tà lòng ngứa ngáy thiếu điều treo băng rôn cổ vũ,chỉ ra con đường tươi sáng chói lọi cho các đại mĩ nhân.
Thiên Dật Khanh yêu chiều vuốt đầu nữ nhi của mình. Mở miệng ra liền có thể thấy vị hoàng đế này sủng nữ nhi đến như thế nào.
"Mai nhi,vì sao không ở trong tẩm cung sửa soạn cho yến tiệc tối nay?"
Hai tai mỗ Tà khẽ nhúc nhích.
Yến tiệc?
Đồ ăn miễn phí!
Hai tròng mắt mỗ Tà đảo loạn liên tục,lóe lên thứ ánh sáng mờ ám. Khóe miệng nhếch lên độ cung rất rất rất nhỏ.
Mỗ Tà liền nghiêm túc chăm chú nghe bọn họ nói chuyện,tìm hiểu tin tức rồi có khi bản thân cũng được mời! Cho nên nàng liền bỏ qua bản thân muốn bỏ chạy,đứng lại nghe thật nghiêm túc!
"Phụ hoàng,nữ nhi không cần yến tiệc tuyển phu đó đâu!"
Mỗ Tà nghe thấy cái vị áo hồng nũng nịu bác bỏ,lòng nóng mém chút nữa nhảy dựng lên quát: không cho phép! Ta còn chưa ăn đâu!
Thiên Dật Khanh lắc lắc đầu,cứng rắn nói.
"Mai nhi,con cũng sắp đến tuổi cập kê rồi. Phải nhanh chóng chọn phu,như vậy mới không bẽ mặt hoàng thất."
Mỗ Tà tấm tắc gật đầu. Đúng vậy đúng vậy,nên yêu đi thôi nếu không muốn thành bà cô ế!
Đại công chúa hai má khẽ đỏ,nhìn hoàng thượng rồi lại khẽ liếc mắt mờ ám nhìn bóng dáng trắng lạnh nhạt vẻ mặt hờ hững ở đằng kia. Lúc sau chỉ thấy nàng ta thẹn thùng cuối mặt,nhỏ nhẹ xấu hổ nói.
"Phụ hoàng,nữ nhi.. nữ nhi vốn đã có người trong lòng."
Thiên Dật Khanh kinh ngạc nhìn nàng ta. Bộ dạng tuy kinh ngạc nhưng vẫn không bằng mỗ Tà. Mỗ Tà hai mắt trợn to,mồm chữ O há hốc,cảm giác không lành nó luồn khắp lỗ chân lông của mỗ Tà.
"Thật vậy sao? Nữ nhi ngoan,chỉ cần là người con muốn,trẫm sẽ đem cho con!"
Mỗ Tà lùi hai bước.
Đại công chúa vẻ mặt hồng hào nhìn lên rồi lại cúi mặt xấu hổ.
Mỗ Tà đổ mồ hôi lùi tiếp sáu bước.
"Phụ hoàng.. nữ nhi đã là mến mộ Băng ca ca."
"Là thần y sao?"
Mỗ Tà hai chân đã muốn chạy luôn rồi. Mắt thấy dung nhan nhìn chằm chằm của hoàng đế lão gia nhân,mỗ Tà giật bắn người quỳ xuống,nghiêm túc phản bác.
"Hoàng thượng! Tà mỗ tự thấy bản thân không phù hợp với công chúa,lòng của công chúa thảo dân không thể nhận!"
Dứt lời còn cúi đầu,lòng bàn tay nàng lạnh toát,chuông báo nguy hiểm reo liên tục trong đầu. Mồ hôi lạnh tuôn như mưa trên trán mỗ Tà.
Chết tiệt!
Đây là vận cứt chó gì!
Đại công chúa hai mắt ửng đỏ cơ hồ muốn khóc,cắn môi nhìn hoàng thượng. Thiên Dật Khanh nhức đầu nhăn mày,khẽ gầm giọng.
"Thần y,con gái của trẫm mĩ lệ tài năng hơn người,trẫm cũng ưu ái khanh vì công lao của khanh. Sao lại nói không xứng? Phải chăng ý khanh là con gái trẫm mới không xứng?!"
Mỗ Tà lòng lạnh lẽo,cơ hồ muốn run rẩy mà khóc.
Không ổn rồi!
Lão nhân gia muốn nổi giận rồi!
Á á á ai cứu nàng với!
"Hoàng hoàng thượng,thảo dân.. không phải ý đó thảo thảo dân quả thật không thể!"
"Vị trí phò mã hơn người như vậy,khanh cứ từ chối đẩy đưa,rốt cuộc có gì không thể? Nói ra trẫm nhất định làm chủ cho khanh." Thiên Dật Khanh uy nghiêm nói, quả thật hoàng đế là người không dễ chọc.
Mỗ Tà có chết cũng không muốn nhận cái chức phò mã gì đó đâu! Nàng giờ hận bản thân không thể biến mất. Chết tiệt nếu làm phò mã,há phải lộ ra bản thân là nữ nhi sao? Lúc đó tội danh chính là lừa dối thánh thượng! Phạm vào đại nghịch bất đạo! Chết không chỗ dung!
Mỗ Tà cảm thấy cả người bị nhìn chằm chằm đến rét lạnh,lòng không khỏi cảm thấy khổ sở vô cùng.
Nhất định là hôm nay ra ngoài đường quên xem lịch!
"Băng ca,huynh chán ghét Mai nhi đến vậy sao?"
Mỗ Tà hai mắt nhìn vẻ mặt hoa hoa lệ lệ đau buồn của đại công chúa. Chỉ thấy nàng bi ai rơi lệ đến thương tâm. Mỗ Tà tức đến nghiến răng,cô nãi nãi không ai bảo cô không được câm đâu!
Mắt thấy hoàng đế lão nhân nhìn con gái đau thương mà tâm tình xấu đi,lạnh lẽo nhìn về phía nàng.
Tâm trạng mỗ Tà liền rơi xuống vực thẳm sâu hun hút.
Rồi rồi,lần này nàng tiêu chắc rồi!
Mỗ Tà hai mắt nhắm chặt,định là theo chiều gió thổi. Nhu thuận nghe lời rồi tìm cách bỏ trốn. Thế giới rộng lớn,nàng không nghĩ là bọn họ có thể bắt được nàng!
"Tà Băng vốn đã có thê,làm sao có thể đủ tiêu chuẩn thành phò mã hoàng thất được?"
Âm thanh lạnh nhạt như tiếng chuông bạc câu hồn. Chỉ thấy tự khi nào bên cạnh mỗ Tà xuất hiện bóng dáng đỏ rực như lửa,chói mắt yêu diễm. Vạn tóc trắng theo gió lay chuyển nhẹ nhàng,mặt nạ bạc che đi dung nhan nhưng một thân yêu diễm khuynh thành vẫn có thể câu hồn thế nhân. Toàn thân cao ngạo chí tôn,lạnh nhạt khiến người khác chỉ dám đứng xa vạn dặm mà cảm thán.
"Bối Y..?" Mỗ Tà hai mắt trợn to như mắt cá,kinh hô ra tiếng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng ngồi dưới đất như vậy chật vật,trán còn lấm tấm mồ hôi mà lấp lánh. Vẻ mặt khuynh thành có thể nhìn ra vừa rồi hoảng hốt như thế nào. Ánh mắt nhìn hắn sáng lấp lánh,rất dễ nhận thấy sự mừng rỡ trong đó.
Tâm Hỏa Liệt Bối Y có muốn trách mắng nàng cũng đều mềm cả rồi.
Hỏa Liệt Bối Y ôn nhu lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng,còn không quên mắng.
"Coi coi ngươi hại bản thân bộ dạng chật vật như thế nào."
Mỗ Tà lo sợ đều như hơi nước bốc mất hết không còn một chút dấu vết. Lại nhớ đến con hồ ly này bỏ nàng đi trước liền ghi thù trợn mắt nhìn y.
Hỏa Liệt Bối Y không khỏi thấy tức cười.
"Ngươi là ai?"
Đại công chúa đứng bên ngoài nhìn một màn chàng có ý thiếp có tình trước mắt liền tức giận điêu ngoa hỏi. Đổi lại là hơi lạnh trên người Hỏa Liệt Bối Y tỏa ra lan tỏa khắp mười dặm còn có thể hơn. Đám oanh oanh yến yến vốn thân thể nhu nhược như sứ,nào chịu nổi liền thi nhau hắt hơi,run lên dữ dội,thắc mắc nhìn trời nắng chói lóa khắp nơi.
Thiên Dật Khanh vẻ mặt vẫn kinh ngạc chưa dứt,có chút lắp bắp nói.
"Thê? Thần y,khanh đã có thê rồi sao?"
Mỗ Tà hai mắt trợn to chớp chớp,bây giờ mới để ý câu nói ban nãy của hồ ly.
Ôi chao ôi chao?
Chuyện này là sao đây?
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng ngu ngốc,lại nhớ đến lúc ở trên phố nghe người dân ca tụng nàng như tiên trên trời liền cảm thấy hắc tuyến treo đầy đầu. Không thể không cảm thán,vận số nha đầu này rất tốt.
Mỗ Tà nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực của lão hoàng đế,vẻ mặt thương tâm tức giận của đại công chúa cùng đám oanh yến còn lại rồi liếc về phía hồ ly. Thấy y hờ hững không quan tâm nhún vai.
Ý bảo hắn đã cho nàng cái cớ,nàng tự xử lý việc còn lại.
Mỗ Tà khóe miệng co rút,nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng liền dứt khoát hạ quyết tâm.
Chỉ thấy mỗ Tà kéo lấy Hỏa Liệt Bối Y,ôm chặt lấy,hùng hổ nói.
"Bẩm hoàng thượng! Thảo dân quả thật không phù hợp làm phò mã chính vì đã có thê! Thảo dân cũng đã thề với đất với trời,cả đời chỉ nguyện một người một kiếp,mãi không thay lòng! Kính xin hoàng thượng lượng thứ!"
Dứt lời còn cúi lạy. Bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Hỏa Liệt Bối Y bị 'một người một kiếp' của nàng làm cho run rẩy. Tâm vốn lạnh như hàn băng từng chút từng chút nóng lên. Cảm giác ngọt như mật cứ vấn vương tại cổ họng. Ánh mắt hổ phách câu hồn khẽ run làn mi liếc nhìn bóng dáng áo trắng khuynh thành bên cạnh. Chỉ thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc,hai mắt sáng rực như ánh mặt trời chói mắt. Lần đầu trong hàng vạn năm,Yêu Hồ cảm thấy thất thần.
Mỗ Tà tinh thần hăng hái bừng bừng,chỉ nghĩ đến tương lai sáng lạn nào để ý mọi chuyện kì dị xung quanh.
Đại công chúa hai mắt ửng đỏ rơi lệ,không nói lời nào chỉ hoa lệ thương tâm chạy đi.
Thiên Dật Khanh nhìn nữ nhi rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mỗ Tà,liếc qua bóng dáng đỏ rực yêu diễm bên cạnh. Cảm thấy bọn họ thật xứng đôi. Chớt sống lưng khẽ thấy lạnh,cả người run lên sợ hãi nhìn mặt nạ bạc của ai kia ánh lên sắc lạnh khủng khiếp.
"Khụ,vậy chuyện này tạm thời bỏ qua. Trẫm nhớ bản thân còn có việc. Thần y,trẫm không phiền khanh nữa."
Mỗ Tà đáy mắt thấy bóng dáng vàng chói lọi phất tay bào muốn rời đi,liền hưng phấn vui vẻ nói lời cung tiễn.
Đám oanh oanh yến yến thấy hoàng thượng cùng đại công chúa đều rời đi,liền đồng nhất bộ dạng tiếc hận lưu luyến nhìn mỗ Tà nhưng vì bị khí tức lạnh lẽo của người bên cạnh mỗ Tà dọa cho chạy trối chết.
Mỗ Tà hai mắt vui vẻ đều muốn híp lại. Nhưng khi thấy còn có người không chịu rời đi,nhìn một cái não cũng muốn nhức theo.
"Lý tiểu thư có gì căn dặn sao?"
Mỗ Tà sau lưng đổ mồ hôi nhìn vẻ mặt thương tâm của Lý Oanh. Gân xanh khẽ đau nhức,chỉ thấy nàng ta hai mắt ngập nước,ai oán khàn khàn giọng nói.
"Băng ca,muội nguyện làm thiếp.."
Ôi chao?
Mỗ Tà kinh ngạc chết trôi nhìn bóng dáng vàng nắng trước mặt,bộ dạng yếu đuối mĩ lệ cam chịu nhìn nàng. Lòng mỗ Tà run lên bất an.
Trời ạ trời ạ!
Hôm nay hoa đào của nàng tới nhiều vậy!
"Lý tiểu thư.."
Lý Oanh thương tâm lắc đầu,cứng đầu không muốn nghe mỗ Tà nói khiến nàng tức giận gân xanh cũng muốn bật!
Không nghe ta nói thì chuyện này sao giải quyết đây?
Lý Oanh hai mắt ghen tị nhìn bóng dáng màu đỏ yêu diễm bên cạnh mỗ Tà. Lòng đau thổn thức,giọng nói cũng muốn khàn khàn đi.
"Muội biết,muội không bằng nàng. Nhưng muội nguyện làm thiếp,chỉ cần có thể ở bên huynh.."
Mỗ Tà nếu nói không cảm động là nói dối. Dù gì Lý Oanh cũng chỉ là một cô nương yếu đuối,dung nhan lại chim sa cá lặn. Nếu tình hình là nàng ta tỏ lời như thế với một nam nhân thực thụ,mỗ Tà không nói hai lần nhất định ủng hộ nàng.
Nhưng ở đây,ta chính là nam nhân dỏm a!
Quá không phù hợp rồi.
Mỗ Tà cứng rắn,muốn chặt đứt cây phải dùng rìu sắt. Nàng bật chế độ diễn viên hạng ba lên,bàn tay tìm kiếm bàn tay đẹp như điêu khắc của hồ ly,nắm chặt lấy giơ cao lên.
Mỗ Tà nhìn Lý Oanh lệ đều muốn làm ướt cả mặt,lạnh lùng quyết liệt chặt đứt ý niệm của nàng ta.
"Lý tiểu thư. Tà mỗ không xứng với tiểu thư. Mong tiểu thư thứ lỗi cho Tà mỗ. Tà mỗ đã nói,cả đời một người, quyết không thay lòng!"
Lý Oanh thân người run lên như diều đứt dây,bi ai nhìn mỗ Tà. Tuyệt vọng quay người bỏ chạy.
Hỏa Liệt Bối Y im lặng nhìn tay hắn và tay nàng ở chung một chỗ,lại cảm thấy vừa mắt vô cùng.
Mỗ Tà nhẹ nhõm thở hắt ra. Tinh thần vui vẻ sáng lạn vươn người. Chậc chậc tâm tình vui vẻ như vậy rất thích hợp với việc đi lắp đầy bụng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng vui vẻ nhảy chân sáo bước đi,miệng còn ngâm nga ca hát. Môi khẽ nhếch lên quyến rũ chết người,hai tròng mắt hổ phách khẽ lóe sáng. Âm thầm suy nghĩ.
Hắn nhất định làm cho lời nói của nàng trở thành sự thật!
Hai mắt hổ phách đảo loạn gian xảo. Hồ ly vui vẻ hứng thú. Nhất định có người vận số xui xẻo gặp nạn.
▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪
Tác giả :
Mễ Bối