Oan Ức Của Mỗ Tà
Chương 11: Đêm trăng hồ ly, đào tinh hiện hình
Sau khi mỗ Tà bị lão cua hãm hại đến phẫn nộ dậm chân đấm ngực, hại nàng đến khuya cũng ấm ức lăn lộn trên giường thở phì phò không ngủ nổi. Sau đó nàng liền bị Hỏa Liệt Bối Y không nhân từ túm chân treo ngược lên cây. Mỗ Tà hai mắt tóe lửa, giãy dụa đành đạch như con sâu róm, nghiến răng phẫn nộ nhìn hồ ly thong dong ngáp dài trèo lên giường lớn ngủ ngon lành.
Mẹ kiếp! Đó là phòng của nàng, giường của nàng, gối của nàng, chăn của nàng! Mỗ Tà lắc lư gào thét đến kinh thiên động địa, nhưng đặc biệt vẫn không có ai thèm ngó ngàng đến nàng, nghĩ tới bản thân ầm ĩ như vậy, ngay cả tiểu nha hoàn gần đây cũng không chạy tới, liền biết ngay con hồ ly thối kia giăng kết giới xung quanh nàng, dù nàng có gào khản giọng, cũng không ai nghe thấy mà chạy tới ngó nàng một cái đâu.
Mỗ Tà rầu rĩ muốn khóc, nếu không phải sợ người ngoài hiểu lầm, nàng mới không cho hồ ly vào phòng ngủ chung, sau đó vì nàng ầm ĩ mà bị treo ngược cành cây, mỗ Tà cảm thấy muốn lật bàn, rất rất muốn.
"Ô ô Bối Y tỷ tỷ nương tay, ngoài đây thật sự rất lạnh a! Ô ô Bối Y tỷ tỷ nể giao tình của chúng ta mà thả ta xuống đi, thật chóng mặt ôi chao ôi chao!"
Mỗ Tà vốn chưa định kết thúc bài tế văn của mình nhưng do nàng giãy dụa lắc lư theo nhịp quá công suất, cho nên tình hình bây giờ chính là nàng bay như tên lửa, đích đến chính là thân cây đào trước mắt, mỗ Tà đổ mồ hôi nhận ra bản thân càng lúc càng gần cây đào, khả năng mặt sẽ đập lên thân cây là rất cao, nàng liền hoảng hốt giãy dụa thật mạnh.
Không được! Nàng cần gương mặt này để kiếm bạc a!
Sau đó cảnh tượng trước mắt như thước phim quay chậm, chuyện khiến mỗ Tà biến sắc không còn là sợ mặt đập lên thân cây, mà chính là hai con mắt cùng cái miệng đang lòi ra hết sức bắt mắt trên thân cây đào cách nàng không xa. Chỉ thấy cái thứ đó cũng trợn to mắt nhìn nàng, bộ dạng kinh sợ y chang mỗ Tà.
Mỗ Tà run khóe miệng, quên cả hô hấp, lông tơ lông mao dựng ngược như bị sét đánh. Sau đó chỉ thấy nàng mặt trắng nhăn như mướp, hai mắt nhắm tịt không kẽ hở, bắt chước Lê Bách lên âm giọng quãng tám mà rống lên.
"Quỷ! Cứu mạng!"
Hỏa Liệt Bối Y sau khi treo nha đầu kia lên cây liền quay trở lại giường nằm xuống, bên tai nghe thấy tiếng nha đầu kia giãy dụa van xin, hắn liền làm ngơ quay người vô trong nhắm mắt dưỡng thần.
Hừ hừ, hắn nhất quyết phải treo nàng lên một canh giờ.
Hồ ly vừa mới dứt suy nghĩ thì đột ngột lòng ngực nóng như lửa đốt, cái nóng này còn nóng gấp hai lần lửa phượng hoàng phun ra nhưng đặc biệt quen thuộc với hồ ly. Sau đó từng cơn nhức tê rần truyền khắp người Hỏa Liệt Bối Y, cánh tay, cổ, da thịt toàn thân nổi lên một tầng ấn chú màu đen kinh rợn.
Chết tiệt! Hắn thế nhưng quên mất hôm nay là đêm trăng tròn! Bình thường chỉ cần tới đêm trăng tròn, hắn liền phóng đi lên đỉnh của Thiên Nhai Vọng, ngâm bản thân trong nước tuyết, làm dịu cơn đau khi chuyển hóa thể hình của khế ước. Bây giờ hồ ly chỉ có thể ẩn nhẫn rên rỉ co người chịu đựng trên giường lớn.
Sau đó đột ngột toàn thân Hỏa Liệt Bối Y phát ra tầng ánh sáng đỏ như máu, chói khắp cả căn phòng. Khi ánh sáng dịu đi, liền thấy bóng dáng to lớn ở trên giường, mặt nạ bạc rơi xuống nằm bên cạnh, lộ ra dung nhan đến khiếp đảm trời đất.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn mặt nạ bạc nằm yên bên cạnh, khế ước giải phóng một lần mười ngày, là lúc hắn có thể quay lại thân thể chính của mình. Hồ ly thở hắt ra một cái, ngón tay đẹp đến mất hồn dự định cầm lên mặt nạ bạc rơi bên cạnh, thì đột ngột tiếng rống thảm thiết từ bên ngoài lọt vào khiến hồ ly không khỏi chấn kinh.
Nghe thấy nàng âm thanh kêu gào, Hỏa Liệt Bối Y không suy nghĩ liền phóng người như sét chạy ra ngoài, vừa mới nhấc làn mi như bướm đêm nhìn một cái, tim hồ ly liền kinh sợ đến thiếu nữa rớt ra ngoài.
Ngón tay khẽ phóng khí, chân nhún một cái liền biến mất, tốc độ nhanh đến tìm khắp lục giới cũng không ai sánh bằng.
Mỗ Tà nhắm chặt hai mắt, sợ hãi đến nước mắt nước mũi đều tràn ra hết bên ngoài, trong lòng rên rỉ la hét đến hơn hai vạn lần, đột ngột nàng cảm thấy một trần kinh phong quét tới, bên tai liền nghe thấy âm thanh đứt toạc của dây thừng, sau đó thân người nàng liền nhẹ như bông, rơi vào vòng tay ấm áp vô hạn.
Cái ôm quen thuộc này mỗ Tà nhận thức được, còn ai ngoài hồ ly thối kia? Mỗ Tà hai mắt nhắm chặt, như người chết đuối lượm được cái phao, hai tay hai chân nàng như bạch tuột, ôm chặt cổ và eo của hồ ly, đầu nhỏ chôn vào hõm vai của người ta sau đó khóc rống lên.
"Bối Y ô ô có quỷ! Có quỷ! Hu hu dọa chết ta rồi! Hu hu!"
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng dung nhan thất sắc vì sợ mà khóc đến hoa hoa lệ lệ, nước mắt nước mũi chảy hai hàng dài như thác, cái miệng nhỏ mếu máo kêu gào, hai mắt quyết liệt không mở ra, còn hung hăng chét nước mũi lên vai áo hắn, bất ngờ là Yêu Hồ Bối Y thế nhưng không tức giận, còn thương tiếc dùng tay áo lau chùi nước mắt của nàng, bộ dạng hệt bảo mẫu chăm đứa nhỏ ba tuổi dỗ dành.
"Không khóc, không sợ."
Mỗ Tà được dỗ dành, nghĩ tới bản thân gặp tình trạng này đều do con hồ ly thối này hại liền thương tâm đến kêu gào thảm thương hơn mấy lần. Hai mắt rốt cuộc cũng mở ra, muốn trừng mắt tố cáo hồ ly, miệng chưa kịp mắng chửi chỉ thấy nàng chết lặng thất kinh nhìn dung nhan trước mặt.
Đột ngột trong đầu mỗ Tà nhớ tới chuyện trước đây lúc còn ở hiện đại, nàng từng đọc tiểu thuyết xuyên không ở trên mạng, thấy tác giả dùng cụm từ không ngôn từ nào có thể nói hết vẻ đẹp của nam chính, nàng liền cảm thấy người này viết truyện miêu tả thật nói quá, làm gì có ai đẹp đến không thể dùng lời để bình đâu? Mắt to thì gọi là mắt hạnh, mày như mày liễu, môi chúm chím như đóa đào vân vân và mây mây. Cho nên bạn học nhỏ Tà liền rất phê bình các nhà tiểu thuyết hay nói quá như vậy nhưng bây giờ nàng liền muốn quỳ lạy dập đầu xin lỗi các nàng rồi.
Nàng quả thật đụng tới dung nhan đẹp chết người không đền mạng, hơn cả họa thủy khuynh thành, hơn cả chim sa cá lặn, không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt này.
Nàng nhớ khoa học từng chứng minh, nếu mắt mũi miệng ngươi không đẹp nhưng khi ghép lại với nhau thì vẫn có thể duyên dáng đáng yêu, còn có nhiều trường hợp mắt mũi miệng đều đẹp nhưng ghép lại chính là bộ dạng xấu không thể nhìn nổi. Nhưng cái người trước mắt này, từng bộ phận hoàn hảo như điêu khắc, ghép lại với nhau thì càng đẹp đến nổ mắt người khác.
Mỗ Tà tim đập như trống, còn có khả năng quả tim của nàng muốn nhảy ra ngoài. Đây là lần đầu suốt hai mươi năm nàng được nhìn thấy dung nhan đẹp câu hồn như vậy ở cự li gần chết người.
Dung nhan này trong nhu có cương, trong lạnh có nóng, cách xa trần thế, lạnh nhạt câu hồn.
Mỗ Tà quên luôn mọi chuyện xung quanh, trong đầu bây giờ chỉ còn mỗi dục niệm muốn đè người này ra ăn sạch sẽ, sau đó chùi miệng bỏ chạy, có như vậy mới không phí phạm một kiếp làm người của nàng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng ngây ngốc mất hồn nhìn hắn, mặc dù hắn vốn quen thuộc với vẻ mặt mất hồn của vố số người như vậy nhìn hắn, nhưng nha đầu này quả thật đặc biệt, trong mắt nàng vẻ say mê còn gấp chục lần người khác, thậm chí khóe miệng còn tí tách chảy ra dòng nước trong nhỏ, hồ ly khóe miệng nhếch cao vui vẻ, lần đầu cảm thấy bộ dạng của mình xinh đẹp như vậy thật không tồi.
Cái nhếch miệng đầy quyến rũ của hồ ly càng làm mỗ Tà si mê đến muốn hỏng đầu óc, hai tay hai chân siết mạnh, hận không thể một ngụm bỏ người này vào bụng.
Hành động quá khích của mỗ Tà liền khiến thân thể hai người càng như cá nước thân mật, gần không kẽ hở. Hỏa Liệt Bối Y cảm nhận được thân thể mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, hỏa diễm liền bốc lên nóng khắp người, nhịn xuống âm thanh gầm ngay cổ họng mà yết hầu lên xuống, đáy mắt âm trầm ẩn đi tia dục hỏa, vỗ bên má phải của nàng, khàn giọng quyến rũ khuyên nhủ.
"Đừng làm loạn."
Sau đó đưa tay ôm nàng mạnh mẽ nhưng ôn nhu, tận lực đưa tấm trí rời khỏi mê hoặc của nàng, âm trầm nhìn cảnh vật trước mắt, vạn sợi tóc trắng lay động quỷ dị theo gió, lạnh lẽo phóng sát khí, thị huyết nói.
"Yêu cây làm càn! Dám bước vào lãnh địa của Bổn Hồ, muốn tìm chết?"
Mỗ Tà lúc này mới chợt nhớ ra hình thù quái dị hồi nãy dọa nàng thất kinh liền cái gì si mê đều bị nàng quăng ra sau đầu vạn trượng, chỉ thấy nàng nắm chặt áo của hồ ly, bộ dạng con rùa rụt đầu vào hõm vai hồ ly, sau đó thị uy giơ ngón giữa lên cao, la hét inh ỏi.
"Đúng vậy đúng vậy! Dám tới đây hù dọa, ta kêu hồ ly đánh chết tên quỷ nhà ngươi!"
Hỏa Liệt Bối Y hắc tuyến treo đầy đầu.
"Đừng a! Đại nhân tha mạng!"
Đột ngột âm thanh quỉ quái vang lên thảm khốc, quỉ dị đến mức mỗ Tà lông tóc đều dựng lên, run rẩy ôm chặt hồ ly. Mỗ Tà cảm thấy bản thân tiền đồ nát bét thảm hại, trên đời ngoại trừ sợ chết sợ mất bạc ra nàng thế nhưng còn bị yếu bóng vía hu hu. Cái đám ma quỷ này vì sao đều chỉ kiếm nàng quấy phá nha?
Đang lúc mỗ Tà vẫn đang suy tư thì liền bị tia sáng hồng tím phát ra xung quanh chọc cho ngứa lòng ngực, tò mò muốn chết. Nhịn không được liền quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn mỗ Tà liền kinh sợ kinh hô ra tiếng.
Ôi chao ôi chao!
Cái cây hoa đào to lớn biến mất không thấy đâu, chỉ thấy giữa khoảng trống lấp lánh ánh sáng hồng tím, sau đó ánh sáng dịu đi, lộ ra đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu lăn lộn dưới đất, mái tóc hồng nhạt lấp lánh, bộ dạng phấn nộn chọc cho lòng người ngứa ngáy, quan trọng là trên đỉnh đầu còn mọc ra hai phiến hoa đào cùng lá xanh nha.
Á á á dễ thương chết mất!
Buổi tối hôm nay con mẹ nó quá tuyệt rồi! Đụng tới hai cực phẩm phẩm vị thể loại khác nhau, nhất định là trời phù hộ a!
Hỏa Liệt Bối Y mặt đen như phân nhìn nha đầu trong lòng hưng phấn bừng bừng dò xét tên tiểu yêu trước mắt, rất mất hứng liền giận cá chém thớt. Mà cái thớt này cũng rất sang đi? Là thớt gỗ đào nha.
"Tiểu yêu nhà ngươi làm sao vô được chỗ này?"
Chỉ thấy tiểu yêu đáng thương ôm đầu, sợ hãi co người, đáng thương lắp bắp nói mấy từ.
"Ta.. ta vốn.. ở chỗ này..."
Hỏa Liệt Bối Y hừ lạnh, nếu ở nơi này từ lâu thì hắn đã nhận ra từ lúc ban đầu tới đây rồi, sao còn để tiểu yêu này làm loạn chỗ này?
Tiểu yêu thấy hắn hừ lạnh, cả người run bần bật sợ hãi, đáng thương chảy nước mũi khóc lóc thanh minh.
"Ô ô ta quả thật ở đây rất lâu rồi, chỉ là mới đắc đạo thành tinh cách đây mấy canh giờ ô ô vừa mở mắt liền ô ô bị các ngươi dọa ô ô..."
Mỗ Tà tâm nhũn như chậu nước, không đành lòng nhìn đứa trẻ đáng yêu như vậy khóc lóc, chỉ thấy nàng tuột xuống khỏi người hồ ly, lạch bạch chạy tới chỗ tiểu yêu, đau lòng vỗ về hắn.
"Ai nha ai nha, quân tử nói chuyện không khóc, ngươi thân là yêu tinh lại khóc mất mặt như vậy thật không đúng đâu."
Tiểu yêu có lẽ bị ám ảnh hình ảnh đáng sợ gào thét có thể kinh động tới Hằng Nga trên kia của mỗ Tà liền rụt người tránh xa nàng. Hắn cảm thấy đối phó với Yêu Hồ mạnh mẽ kia còn đỡ khiếp đảm hơn với cái người động kinh này trước mắt này.
Mỗ Tà làm sao không thấy được tia hoảng sợ né tránh của tiểu yêu, nghĩ tới bản thân bị tiểu yêu cây đào chán ghét, nàng thiếu điều tức đến dậm chân vỗ ngực. Cái con mẹ nó, nàng chính là thu hút hoa đào, vậy mà bị tiểu yêu đào chính gốc xa lánh, vũ nhục nhan sắc, vũ nhục con người của nàng a!
Mỗ Tà thay đổi thái độ nhanh hơn lật sách, chỉ thấy nàng ngồi chòm hõm xuống, vẻ mặt tươi cười khuynh thành đầy gió xuân. Tiểu yêu lần đầu nhìn thấy dung nhan khuynh thành như vậy ở cự li gần còn tươi cười chói lọi như vậy, không khỏi ngẩn người, nhưng không lâu sau liền bị câu nói của nàng đạp từ trên mây xuống hố phân.
"Nửa đêm khuya như vậy, tiểu quỷ nhà ngươi lại dám tới đây phá phách ầm ĩ, hại bổn vương không thể thư thái, ngươi có tin ta dùng mồi lửa thiêu sạch ngươi không?"
Tiểu quỷ khóc đến khó coi, nhớ không nhầm người la hét ầm ĩ là cái người trước mắt này, sao mới một hồi đổi qua là hắn a?
Mỗ Tà thấy hắn khóc đến kinh thiên động địa, lại hình hài đứa nhỏ phấn nộn, tâm mềm như nước, đưa tay muốn vuốt đầu hắn, nhưng lại dính tới phiến lá xanh trên đầu hắn. Kì dị ở chỗ, phiến lá xanh này đặc biệt bén như dạo gọt, nàng đụng nhẹ một cái, máu đỏ liền từ ngón tay tí tách chảy ra.
Cuộc đời vận cứt chó của mỗ Tà, kinh sợ nhất đau lòng nhất chính là bị đau đến đổ máu. Nay nhìn tới dòng máu đỏ của mình chảy một đi không về, rơi xuống một hàng dài trên mặt tiểu quỷ. Mỗ Tà hai mắt trợn trắng, đau lòng thiếu nữa mà ngất.
"Nha đầu!"
Đột ngột âm thanh gầm lên như dã thú của hồ ly vang lên. Mỗ Tà mém nữa bất tỉnh liền bị gầm cho tỉnh táo, vừa mở mắt một cái liền tá hỏa tâm kinh.
Tiểu quỷ vốn yên yên lặng lặng ngồi đột nhiên bay lơ lẩng, toàn thân nhiễm một tầng máu đỏ kinh rợn, chỉ thấy hắn bay vụt lên cao, vệt sáng hồng bao bọc hắn lại. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, mỗ Tà âm thầm đổ mồ hôi hột.
"Nha đầu! Xem ngươi lại gây họa!"
Hỏa Liệt Bối Y mặt thối cực kì, đưa tay kéo nàng vào lòng, mỗ Tà mếu máo che mặt khóc ròng.
Rồi rồi, nàng lại vô tình lập khế ước nữa rồi.
"Chủ nhân."
Mỗ Tà quyết không mở tay che mặt ra, ta không muốn nhìn, ta không muốn chứng kiến sự thật ô ô đem theo bên mình một con hồ ly khế ước cũng khiến nàng mệt mỏi chết lên chết xuống rồi, giờ dắt theo tiểu quỷ cây đào này nữa... con mẹ nó! Ta muốn đốt!
Cơ mà có điểm kì lạ, nếu bổn Tà nhớ không lầm, thì lần làm khế ước với hồ ly, phải buộc miệng đọc gì đó chú ấn nha, nàng thế nhưng chưa đọc mà?
Mỗ Tà khó hiểu, khí lực bừng bừng mở tay ra la hét ầm ỉ.
"Ta chưa đọc ấn chú! Đúng vậy chưa đọc nha!"
Sau đó híp mắt nhìn tiểu quỷ cây đào run rẩy trước mặt, chỉ thấy hắn cúi đầu, lộ ra hai đóa đào trên đầu, lắp bắp giơ cao cánh tay mập mạp, lộ ra xích vàng khắc một chữ Tà, nhỏ giọng nói.
"Là... khế khế ước thú... nhận nhận chủ nhân.."
Mỗ Tà mù mịt, xem ra trình độ xuyên không hơn nửa năm của nàng ở đây vẫn không có khả năng nghe hiểu nghĩa của đám cổ nhân này.
Hỏa Liệt Bối Y thở dài một cái, sau đó nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu nói một câu.
"Là khế ước nhận sủng vật, người ta nhận thú ngươi lại đi nhận một tiểu quỷ cây đào. Nha đầu, xem ngươi giải quyết ra sao?"
Mỗ Tà lạnh lẽo đứng trong gió, nhận sủng vật...
Nhìn tiểu quỷ cây đào, nàng thiếu điều giơ chân đạp gãy hắn, nếu không phải vì e ngại tác dụng phụ sẽ động lên người nàng, nàng nhất định đốt sạch cái cây đào này!
Tiểu quỷ cây đào thấy nàng phát bệnh, rất thức thời bỏ trốn. Để lại mỗ Tà dậm chân đấm ngực nhìn ngón tay của mình ra sức chửi nó bán chủ.
Hỏa Liệt Bối Y hắc tuyến đầy đầu.
Nha đầu này... quả là cực phẩm..
Mẹ kiếp! Đó là phòng của nàng, giường của nàng, gối của nàng, chăn của nàng! Mỗ Tà lắc lư gào thét đến kinh thiên động địa, nhưng đặc biệt vẫn không có ai thèm ngó ngàng đến nàng, nghĩ tới bản thân ầm ĩ như vậy, ngay cả tiểu nha hoàn gần đây cũng không chạy tới, liền biết ngay con hồ ly thối kia giăng kết giới xung quanh nàng, dù nàng có gào khản giọng, cũng không ai nghe thấy mà chạy tới ngó nàng một cái đâu.
Mỗ Tà rầu rĩ muốn khóc, nếu không phải sợ người ngoài hiểu lầm, nàng mới không cho hồ ly vào phòng ngủ chung, sau đó vì nàng ầm ĩ mà bị treo ngược cành cây, mỗ Tà cảm thấy muốn lật bàn, rất rất muốn.
"Ô ô Bối Y tỷ tỷ nương tay, ngoài đây thật sự rất lạnh a! Ô ô Bối Y tỷ tỷ nể giao tình của chúng ta mà thả ta xuống đi, thật chóng mặt ôi chao ôi chao!"
Mỗ Tà vốn chưa định kết thúc bài tế văn của mình nhưng do nàng giãy dụa lắc lư theo nhịp quá công suất, cho nên tình hình bây giờ chính là nàng bay như tên lửa, đích đến chính là thân cây đào trước mắt, mỗ Tà đổ mồ hôi nhận ra bản thân càng lúc càng gần cây đào, khả năng mặt sẽ đập lên thân cây là rất cao, nàng liền hoảng hốt giãy dụa thật mạnh.
Không được! Nàng cần gương mặt này để kiếm bạc a!
Sau đó cảnh tượng trước mắt như thước phim quay chậm, chuyện khiến mỗ Tà biến sắc không còn là sợ mặt đập lên thân cây, mà chính là hai con mắt cùng cái miệng đang lòi ra hết sức bắt mắt trên thân cây đào cách nàng không xa. Chỉ thấy cái thứ đó cũng trợn to mắt nhìn nàng, bộ dạng kinh sợ y chang mỗ Tà.
Mỗ Tà run khóe miệng, quên cả hô hấp, lông tơ lông mao dựng ngược như bị sét đánh. Sau đó chỉ thấy nàng mặt trắng nhăn như mướp, hai mắt nhắm tịt không kẽ hở, bắt chước Lê Bách lên âm giọng quãng tám mà rống lên.
"Quỷ! Cứu mạng!"
Hỏa Liệt Bối Y sau khi treo nha đầu kia lên cây liền quay trở lại giường nằm xuống, bên tai nghe thấy tiếng nha đầu kia giãy dụa van xin, hắn liền làm ngơ quay người vô trong nhắm mắt dưỡng thần.
Hừ hừ, hắn nhất quyết phải treo nàng lên một canh giờ.
Hồ ly vừa mới dứt suy nghĩ thì đột ngột lòng ngực nóng như lửa đốt, cái nóng này còn nóng gấp hai lần lửa phượng hoàng phun ra nhưng đặc biệt quen thuộc với hồ ly. Sau đó từng cơn nhức tê rần truyền khắp người Hỏa Liệt Bối Y, cánh tay, cổ, da thịt toàn thân nổi lên một tầng ấn chú màu đen kinh rợn.
Chết tiệt! Hắn thế nhưng quên mất hôm nay là đêm trăng tròn! Bình thường chỉ cần tới đêm trăng tròn, hắn liền phóng đi lên đỉnh của Thiên Nhai Vọng, ngâm bản thân trong nước tuyết, làm dịu cơn đau khi chuyển hóa thể hình của khế ước. Bây giờ hồ ly chỉ có thể ẩn nhẫn rên rỉ co người chịu đựng trên giường lớn.
Sau đó đột ngột toàn thân Hỏa Liệt Bối Y phát ra tầng ánh sáng đỏ như máu, chói khắp cả căn phòng. Khi ánh sáng dịu đi, liền thấy bóng dáng to lớn ở trên giường, mặt nạ bạc rơi xuống nằm bên cạnh, lộ ra dung nhan đến khiếp đảm trời đất.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn mặt nạ bạc nằm yên bên cạnh, khế ước giải phóng một lần mười ngày, là lúc hắn có thể quay lại thân thể chính của mình. Hồ ly thở hắt ra một cái, ngón tay đẹp đến mất hồn dự định cầm lên mặt nạ bạc rơi bên cạnh, thì đột ngột tiếng rống thảm thiết từ bên ngoài lọt vào khiến hồ ly không khỏi chấn kinh.
Nghe thấy nàng âm thanh kêu gào, Hỏa Liệt Bối Y không suy nghĩ liền phóng người như sét chạy ra ngoài, vừa mới nhấc làn mi như bướm đêm nhìn một cái, tim hồ ly liền kinh sợ đến thiếu nữa rớt ra ngoài.
Ngón tay khẽ phóng khí, chân nhún một cái liền biến mất, tốc độ nhanh đến tìm khắp lục giới cũng không ai sánh bằng.
Mỗ Tà nhắm chặt hai mắt, sợ hãi đến nước mắt nước mũi đều tràn ra hết bên ngoài, trong lòng rên rỉ la hét đến hơn hai vạn lần, đột ngột nàng cảm thấy một trần kinh phong quét tới, bên tai liền nghe thấy âm thanh đứt toạc của dây thừng, sau đó thân người nàng liền nhẹ như bông, rơi vào vòng tay ấm áp vô hạn.
Cái ôm quen thuộc này mỗ Tà nhận thức được, còn ai ngoài hồ ly thối kia? Mỗ Tà hai mắt nhắm chặt, như người chết đuối lượm được cái phao, hai tay hai chân nàng như bạch tuột, ôm chặt cổ và eo của hồ ly, đầu nhỏ chôn vào hõm vai của người ta sau đó khóc rống lên.
"Bối Y ô ô có quỷ! Có quỷ! Hu hu dọa chết ta rồi! Hu hu!"
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng dung nhan thất sắc vì sợ mà khóc đến hoa hoa lệ lệ, nước mắt nước mũi chảy hai hàng dài như thác, cái miệng nhỏ mếu máo kêu gào, hai mắt quyết liệt không mở ra, còn hung hăng chét nước mũi lên vai áo hắn, bất ngờ là Yêu Hồ Bối Y thế nhưng không tức giận, còn thương tiếc dùng tay áo lau chùi nước mắt của nàng, bộ dạng hệt bảo mẫu chăm đứa nhỏ ba tuổi dỗ dành.
"Không khóc, không sợ."
Mỗ Tà được dỗ dành, nghĩ tới bản thân gặp tình trạng này đều do con hồ ly thối này hại liền thương tâm đến kêu gào thảm thương hơn mấy lần. Hai mắt rốt cuộc cũng mở ra, muốn trừng mắt tố cáo hồ ly, miệng chưa kịp mắng chửi chỉ thấy nàng chết lặng thất kinh nhìn dung nhan trước mặt.
Đột ngột trong đầu mỗ Tà nhớ tới chuyện trước đây lúc còn ở hiện đại, nàng từng đọc tiểu thuyết xuyên không ở trên mạng, thấy tác giả dùng cụm từ không ngôn từ nào có thể nói hết vẻ đẹp của nam chính, nàng liền cảm thấy người này viết truyện miêu tả thật nói quá, làm gì có ai đẹp đến không thể dùng lời để bình đâu? Mắt to thì gọi là mắt hạnh, mày như mày liễu, môi chúm chím như đóa đào vân vân và mây mây. Cho nên bạn học nhỏ Tà liền rất phê bình các nhà tiểu thuyết hay nói quá như vậy nhưng bây giờ nàng liền muốn quỳ lạy dập đầu xin lỗi các nàng rồi.
Nàng quả thật đụng tới dung nhan đẹp chết người không đền mạng, hơn cả họa thủy khuynh thành, hơn cả chim sa cá lặn, không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt này.
Nàng nhớ khoa học từng chứng minh, nếu mắt mũi miệng ngươi không đẹp nhưng khi ghép lại với nhau thì vẫn có thể duyên dáng đáng yêu, còn có nhiều trường hợp mắt mũi miệng đều đẹp nhưng ghép lại chính là bộ dạng xấu không thể nhìn nổi. Nhưng cái người trước mắt này, từng bộ phận hoàn hảo như điêu khắc, ghép lại với nhau thì càng đẹp đến nổ mắt người khác.
Mỗ Tà tim đập như trống, còn có khả năng quả tim của nàng muốn nhảy ra ngoài. Đây là lần đầu suốt hai mươi năm nàng được nhìn thấy dung nhan đẹp câu hồn như vậy ở cự li gần chết người.
Dung nhan này trong nhu có cương, trong lạnh có nóng, cách xa trần thế, lạnh nhạt câu hồn.
Mỗ Tà quên luôn mọi chuyện xung quanh, trong đầu bây giờ chỉ còn mỗi dục niệm muốn đè người này ra ăn sạch sẽ, sau đó chùi miệng bỏ chạy, có như vậy mới không phí phạm một kiếp làm người của nàng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng ngây ngốc mất hồn nhìn hắn, mặc dù hắn vốn quen thuộc với vẻ mặt mất hồn của vố số người như vậy nhìn hắn, nhưng nha đầu này quả thật đặc biệt, trong mắt nàng vẻ say mê còn gấp chục lần người khác, thậm chí khóe miệng còn tí tách chảy ra dòng nước trong nhỏ, hồ ly khóe miệng nhếch cao vui vẻ, lần đầu cảm thấy bộ dạng của mình xinh đẹp như vậy thật không tồi.
Cái nhếch miệng đầy quyến rũ của hồ ly càng làm mỗ Tà si mê đến muốn hỏng đầu óc, hai tay hai chân siết mạnh, hận không thể một ngụm bỏ người này vào bụng.
Hành động quá khích của mỗ Tà liền khiến thân thể hai người càng như cá nước thân mật, gần không kẽ hở. Hỏa Liệt Bối Y cảm nhận được thân thể mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, hỏa diễm liền bốc lên nóng khắp người, nhịn xuống âm thanh gầm ngay cổ họng mà yết hầu lên xuống, đáy mắt âm trầm ẩn đi tia dục hỏa, vỗ bên má phải của nàng, khàn giọng quyến rũ khuyên nhủ.
"Đừng làm loạn."
Sau đó đưa tay ôm nàng mạnh mẽ nhưng ôn nhu, tận lực đưa tấm trí rời khỏi mê hoặc của nàng, âm trầm nhìn cảnh vật trước mắt, vạn sợi tóc trắng lay động quỷ dị theo gió, lạnh lẽo phóng sát khí, thị huyết nói.
"Yêu cây làm càn! Dám bước vào lãnh địa của Bổn Hồ, muốn tìm chết?"
Mỗ Tà lúc này mới chợt nhớ ra hình thù quái dị hồi nãy dọa nàng thất kinh liền cái gì si mê đều bị nàng quăng ra sau đầu vạn trượng, chỉ thấy nàng nắm chặt áo của hồ ly, bộ dạng con rùa rụt đầu vào hõm vai hồ ly, sau đó thị uy giơ ngón giữa lên cao, la hét inh ỏi.
"Đúng vậy đúng vậy! Dám tới đây hù dọa, ta kêu hồ ly đánh chết tên quỷ nhà ngươi!"
Hỏa Liệt Bối Y hắc tuyến treo đầy đầu.
"Đừng a! Đại nhân tha mạng!"
Đột ngột âm thanh quỉ quái vang lên thảm khốc, quỉ dị đến mức mỗ Tà lông tóc đều dựng lên, run rẩy ôm chặt hồ ly. Mỗ Tà cảm thấy bản thân tiền đồ nát bét thảm hại, trên đời ngoại trừ sợ chết sợ mất bạc ra nàng thế nhưng còn bị yếu bóng vía hu hu. Cái đám ma quỷ này vì sao đều chỉ kiếm nàng quấy phá nha?
Đang lúc mỗ Tà vẫn đang suy tư thì liền bị tia sáng hồng tím phát ra xung quanh chọc cho ngứa lòng ngực, tò mò muốn chết. Nhịn không được liền quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn mỗ Tà liền kinh sợ kinh hô ra tiếng.
Ôi chao ôi chao!
Cái cây hoa đào to lớn biến mất không thấy đâu, chỉ thấy giữa khoảng trống lấp lánh ánh sáng hồng tím, sau đó ánh sáng dịu đi, lộ ra đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu lăn lộn dưới đất, mái tóc hồng nhạt lấp lánh, bộ dạng phấn nộn chọc cho lòng người ngứa ngáy, quan trọng là trên đỉnh đầu còn mọc ra hai phiến hoa đào cùng lá xanh nha.
Á á á dễ thương chết mất!
Buổi tối hôm nay con mẹ nó quá tuyệt rồi! Đụng tới hai cực phẩm phẩm vị thể loại khác nhau, nhất định là trời phù hộ a!
Hỏa Liệt Bối Y mặt đen như phân nhìn nha đầu trong lòng hưng phấn bừng bừng dò xét tên tiểu yêu trước mắt, rất mất hứng liền giận cá chém thớt. Mà cái thớt này cũng rất sang đi? Là thớt gỗ đào nha.
"Tiểu yêu nhà ngươi làm sao vô được chỗ này?"
Chỉ thấy tiểu yêu đáng thương ôm đầu, sợ hãi co người, đáng thương lắp bắp nói mấy từ.
"Ta.. ta vốn.. ở chỗ này..."
Hỏa Liệt Bối Y hừ lạnh, nếu ở nơi này từ lâu thì hắn đã nhận ra từ lúc ban đầu tới đây rồi, sao còn để tiểu yêu này làm loạn chỗ này?
Tiểu yêu thấy hắn hừ lạnh, cả người run bần bật sợ hãi, đáng thương chảy nước mũi khóc lóc thanh minh.
"Ô ô ta quả thật ở đây rất lâu rồi, chỉ là mới đắc đạo thành tinh cách đây mấy canh giờ ô ô vừa mở mắt liền ô ô bị các ngươi dọa ô ô..."
Mỗ Tà tâm nhũn như chậu nước, không đành lòng nhìn đứa trẻ đáng yêu như vậy khóc lóc, chỉ thấy nàng tuột xuống khỏi người hồ ly, lạch bạch chạy tới chỗ tiểu yêu, đau lòng vỗ về hắn.
"Ai nha ai nha, quân tử nói chuyện không khóc, ngươi thân là yêu tinh lại khóc mất mặt như vậy thật không đúng đâu."
Tiểu yêu có lẽ bị ám ảnh hình ảnh đáng sợ gào thét có thể kinh động tới Hằng Nga trên kia của mỗ Tà liền rụt người tránh xa nàng. Hắn cảm thấy đối phó với Yêu Hồ mạnh mẽ kia còn đỡ khiếp đảm hơn với cái người động kinh này trước mắt này.
Mỗ Tà làm sao không thấy được tia hoảng sợ né tránh của tiểu yêu, nghĩ tới bản thân bị tiểu yêu cây đào chán ghét, nàng thiếu điều tức đến dậm chân vỗ ngực. Cái con mẹ nó, nàng chính là thu hút hoa đào, vậy mà bị tiểu yêu đào chính gốc xa lánh, vũ nhục nhan sắc, vũ nhục con người của nàng a!
Mỗ Tà thay đổi thái độ nhanh hơn lật sách, chỉ thấy nàng ngồi chòm hõm xuống, vẻ mặt tươi cười khuynh thành đầy gió xuân. Tiểu yêu lần đầu nhìn thấy dung nhan khuynh thành như vậy ở cự li gần còn tươi cười chói lọi như vậy, không khỏi ngẩn người, nhưng không lâu sau liền bị câu nói của nàng đạp từ trên mây xuống hố phân.
"Nửa đêm khuya như vậy, tiểu quỷ nhà ngươi lại dám tới đây phá phách ầm ĩ, hại bổn vương không thể thư thái, ngươi có tin ta dùng mồi lửa thiêu sạch ngươi không?"
Tiểu quỷ khóc đến khó coi, nhớ không nhầm người la hét ầm ĩ là cái người trước mắt này, sao mới một hồi đổi qua là hắn a?
Mỗ Tà thấy hắn khóc đến kinh thiên động địa, lại hình hài đứa nhỏ phấn nộn, tâm mềm như nước, đưa tay muốn vuốt đầu hắn, nhưng lại dính tới phiến lá xanh trên đầu hắn. Kì dị ở chỗ, phiến lá xanh này đặc biệt bén như dạo gọt, nàng đụng nhẹ một cái, máu đỏ liền từ ngón tay tí tách chảy ra.
Cuộc đời vận cứt chó của mỗ Tà, kinh sợ nhất đau lòng nhất chính là bị đau đến đổ máu. Nay nhìn tới dòng máu đỏ của mình chảy một đi không về, rơi xuống một hàng dài trên mặt tiểu quỷ. Mỗ Tà hai mắt trợn trắng, đau lòng thiếu nữa mà ngất.
"Nha đầu!"
Đột ngột âm thanh gầm lên như dã thú của hồ ly vang lên. Mỗ Tà mém nữa bất tỉnh liền bị gầm cho tỉnh táo, vừa mở mắt một cái liền tá hỏa tâm kinh.
Tiểu quỷ vốn yên yên lặng lặng ngồi đột nhiên bay lơ lẩng, toàn thân nhiễm một tầng máu đỏ kinh rợn, chỉ thấy hắn bay vụt lên cao, vệt sáng hồng bao bọc hắn lại. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, mỗ Tà âm thầm đổ mồ hôi hột.
"Nha đầu! Xem ngươi lại gây họa!"
Hỏa Liệt Bối Y mặt thối cực kì, đưa tay kéo nàng vào lòng, mỗ Tà mếu máo che mặt khóc ròng.
Rồi rồi, nàng lại vô tình lập khế ước nữa rồi.
"Chủ nhân."
Mỗ Tà quyết không mở tay che mặt ra, ta không muốn nhìn, ta không muốn chứng kiến sự thật ô ô đem theo bên mình một con hồ ly khế ước cũng khiến nàng mệt mỏi chết lên chết xuống rồi, giờ dắt theo tiểu quỷ cây đào này nữa... con mẹ nó! Ta muốn đốt!
Cơ mà có điểm kì lạ, nếu bổn Tà nhớ không lầm, thì lần làm khế ước với hồ ly, phải buộc miệng đọc gì đó chú ấn nha, nàng thế nhưng chưa đọc mà?
Mỗ Tà khó hiểu, khí lực bừng bừng mở tay ra la hét ầm ỉ.
"Ta chưa đọc ấn chú! Đúng vậy chưa đọc nha!"
Sau đó híp mắt nhìn tiểu quỷ cây đào run rẩy trước mặt, chỉ thấy hắn cúi đầu, lộ ra hai đóa đào trên đầu, lắp bắp giơ cao cánh tay mập mạp, lộ ra xích vàng khắc một chữ Tà, nhỏ giọng nói.
"Là... khế khế ước thú... nhận nhận chủ nhân.."
Mỗ Tà mù mịt, xem ra trình độ xuyên không hơn nửa năm của nàng ở đây vẫn không có khả năng nghe hiểu nghĩa của đám cổ nhân này.
Hỏa Liệt Bối Y thở dài một cái, sau đó nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu nói một câu.
"Là khế ước nhận sủng vật, người ta nhận thú ngươi lại đi nhận một tiểu quỷ cây đào. Nha đầu, xem ngươi giải quyết ra sao?"
Mỗ Tà lạnh lẽo đứng trong gió, nhận sủng vật...
Nhìn tiểu quỷ cây đào, nàng thiếu điều giơ chân đạp gãy hắn, nếu không phải vì e ngại tác dụng phụ sẽ động lên người nàng, nàng nhất định đốt sạch cái cây đào này!
Tiểu quỷ cây đào thấy nàng phát bệnh, rất thức thời bỏ trốn. Để lại mỗ Tà dậm chân đấm ngực nhìn ngón tay của mình ra sức chửi nó bán chủ.
Hỏa Liệt Bối Y hắc tuyến đầy đầu.
Nha đầu này... quả là cực phẩm..
Tác giả :
Mễ Bối