Oan Gia Biến Thân Gia

Chương 6

“Oa! Hắn bộ dạng hảo suất!"

“Nụ cười của hắn rất mê người nha!"

“Hắn mới du học từ nước ngoài trở về, hình như rất thân quen với chủ tịch, cho nên Đặc Đoan mới có thể sai hắn đến phụ trách gắn hệ thống mới cùng tu sửa."

“Nghe nói hắn chưa kết hôn đúng không? Hình như cũng chưa có bạn gái đâu."

“Thật tốt quá, nói không chừng chúng ta đều có cơ hội……"

Thời gian nghỉ trưa, trong phòng nghỉ chật kín nhân viên nữ, người người hưng phấn không chịu nổi, thảo luận về nhân vật chính là kỹ sư mới nhậm chức sáng nay đến công ty kiểm tra máy tính.

Một bên nhân viên nam ghen tị, nhỏ giọng oán giận “Bất quá là bộ dạng có chút suất, có đáng để bàn tán ca ngợi đến như vậy không?"

Một nhóm nhân viên nữ đi qua trừng mắt “Các người nói cái gì, ghen tị người ta sao?!"

Nhân viên nam đề cao âm lượng “Mới không có, ai giống các người vì việc vặt vãnh như vậy mà phân tâm, đối với công ty sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Một nhân viên nữ kêu so với bọn hắn còn lớn hơn nữa “Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, cũng không phải thời gian đi làm, làm sao tạo thành ảnh hưởng không tốt gì chứ!"

Cứ như vậy, vì kỹ sư máy tính mới nhậm chức, nhân viên nam nữ trong Phạm Dương chia làm hai phái, khắc khẩu không ngớt.

Phạm Ý Hân hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, đang ở trong văn phòng hưởng thụ. Tiểu Lỵ giúp nàng pha ly trà vội vàng tranh thủ một chút thời gian., thuận tiện nói ra sự việc “Rầm rộ" trong công ty sáng nay một chút.

“Phó tổng, chị biết không? Sáng nay Đặc Đoan phái kỹ sư máy tính mới đến, hắn bộ dạng vừa cao vừa suất, cười rộ lên rất hấp dẫn người, mỗi một nhân viên nữ thấy hắn đều mặt đỏ tim đập, em vừa đi ngang phòng nghỉ, mọi người đều đang thảo luận về hắn." Nghĩ đến Trầm Văn Tề tươi cười tuấn dật, Tiểu Lỵ mặt tròn tròn cũng không tự giác đỏ lên.

Phạm Ý Hân càng nghe sắc mặt càng âm trầm, nàng sớm biết rằng hôm nay Trầm Văn Tề sẽ đến công ty, cho nên sáng sớm liền đi xuống nhà xưởng trước thị sát tiến độ hoàn thành sản phẩm, mục đích chính là để tránh hắn, không nghĩ tới tránh được người của hắn, lại vẫn là tránh không được những bình luận về hắn.

“Di?" Tiểu Lỵ phát hiện sắc mặt của nàng nhìn không tốt lắm, lo lắng hỏi:“Phó tổng, chị làm sao vậy?"

“Không có gì……" Phạm Ý Hân buông ly trà, miễn cưỡng nở nụ cười.“Chị chỉ hơi mệt một chút."

“Vậy lịch làm việc buổi chiều có cần hủy bỏ hay không?"

Nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới hết thời gian nghỉ trưa.“Không, không cần, chị nghỉ ngơi một chút là được rồi."

“Được, vậy em ra ngoài trước."

Sau khi Tiểu Lỵ rời đi, Phạm Ý Hân đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc, duỗi thân người, đi đến một bên sô pha, chuyên dùng để chiêu đãi khách, cũng là nơi ngày thường nàng dùng để nghỉ ngơi.

Buổi sáng ở nhà xưởng tuần tra, gót chân có chút đau, cần duỗi thân một chút, nàng cởi giày cao gót, sau đó ngã vào trên ghế sô pha lớn mà mềm mại, thư giãn toàn thân, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Đang lúc nàng cảm thấy buồn ngủ, nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở ra, có người đi đến.

“Tiểu Lỵ, chị nói để cho chị nghỉ ngơi một chút……" Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, hai chân trắng nõn thon dài gợi cảm co lên.

“Anh không phải Tiểu Lỵ, còn có, anh đề nghị em tốt nhất đổi tư thế khác, bởi vì tư thế hiện giờ của em thực…… Nguy hiểm." Thanh âm nam nhân trầm thấp cùng tiếng cười vang lên, mang theo ý tứ trêu chọc.

“Di?!" Nàng kinh ngạc, đột nhiên mở mắt ra, ánh vào trong mắt là gương mặt nam nhân tuấn nhã nhã nhặn, hai con ngươi đen sáng quắc hữu thần kia không còn trầm ổn như ngày thường nữa, mà là nóng cháy như lửa.

“Anh sao lại tự tiện xông vào đây?!" Phạm Ý Hân cơ hồ là lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên, giày còn không kịp mang, cứ như vậy đứng ở trên thảm cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng vừa tức vừa giận.“Còn có, anh không phải đã đi rồi sao?"

Quá mất mặt, việc vừa rồi vẫn chưa quên được, nhưng cũng là nàng không đề phòng chút nào, hoàn toàn thả lỏng một khắc, lúc này Trầm Văn Tề lại không nói một tiếng xông vào, còn cố ý trêu chọc nàng, thật sự rất đáng giận!

“Trước hết đừng nóng giận, nghe anh giải thích." Hắn tươi cười bảo đợi, giải đáp nghi vấn của nàng “Anh đến cùng Phạm bá bá. Buổi sáng anh đến kiểm tra trạng thái sử dụng máy tính trước mắt của công ty em, Phạm bá bá hẹn anh cùng ăn cơm trưa, vừa mới ăn xong, nghe nói em đã trở lại, nên muốn cùng em nói chuyện một chút."

“Ba tôi cùng anh đến? Vậy ba tôi đâu?"

“Bá bá đang nói dặn dò trợ lý em chút chuyện, cho nên anh vào đây trước."

“Thì ra là như vậy……"

“Còn có." Hắn hạ thắt lưng, cầm lên giày cao gót của nàng, trước vẻ mặt hoảng hốt của nàng.“Em mang giày vào trước đi."

“Đưa tôi" Phạm Ý Hân mặt đỏ lên, một phen đoạt lấy giày.“Cho dù là như vậy, anh trước khi vào cũng nên gõ cửa một cái cho tôi biết?"

“Anh là hảo tâm nhắc nhở em." Hắn bỏ tay ra, cười thật ôn hòa lại có lễ.

Nàng nháy mắt mấy cái, có chút hoang mang.“Nhắc nhở tôi cái gì?"

“Bên ngoài không chỉ có Phạm bá bá, còn có đồng sự trong công ty anh, bọn họ tới bàn bạc nội dung hợp đồng đổi mới hệ thống máy tính, anh nghĩ cuộc họp này em cũng tham gia phải không?" Nhắc nhở của hắn rất hợp lý chính xác, chỉ là tức mà không thể nói gì được rất khó chịu trong lòng.

“Đương nhiên rồi." Nàng mang giày, sửa sang lại quần áo đang mặc, bước nhanh đến phòng tắm nhỏ lập thêm trong văn phòng sửa sang lại tóc lộn xộn.

Trầm Văn Tề còn lại là thản nhiên ngồi xuống, an vị ở nơi nàng vừa mới nằm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da sô pha bóng loáng, trên đó vẫn giữ lại mùi hương cùng hơi ấm của nàng.

Khi Phạm Ý Hân sửa sang lại quần áo thật tốt, đi ra phòng tắm nhỏ, nhìn thấy hắn ngồi ở trên sô pha bộ dáng dương dương tự đắc, nhịn không được nhăn mi lại.

Cảm giác thực quái, nàng trước đó còn nằm ở phía trên, hắn cũng thấy được, hiện tại lại ngồi ở nơi đó, không chút phật lòng, là mắt nàng quá cẩn thận? Hay là hắn quá lớn phương?

“Đúng rồi." Trầm Văn Tề chú ý tới vẻ mặt không hờn giận của nàng, lại giả bộ không biết, thậm chí cười yêu cầu “Có thể cho anh một ly trà ô long nóng không?"

“Thực phiền toái." Phạm Ý Hân đi đến bàn công tác giữ, ấn hạ nút đối ngoại trò chuyện.“Tiểu Lỵ, có bận không?"

Tiểu Lỵ lập tức đáp lại.“Không, có việc sao?"

“Giúp Trầm tiên sinh chuẩn bị một ly trà ô long nóng, còn có, chị cũng cần một ly."

“Được, lập tức có ngay. Phó tổng, hiện tại chủ tịch đang cùng đặc quả nhiên diệp tổng thất chủ quản của công ty máy tính trao đổi chi tiết của hợp đồng ( câu này ta thấy không thể hiểu được chờ ta tìm đọc lại bản tiếng Trung đã @_@ ), đợi chút nữa bọn họ sẽ tới phòng họp, đến lúc đó lại thông tri chị cùng Trầm tiên sinh được không?"

“Hảo, cám ơn."

Hắn chậm rãi nhìn quét văn phòng của nàng, tán dương:“Văn phòng của em rất tốt, chỉnh tề, đơn giản, màu thiết kế chủ đạo rất thanh nhã, rất thích hợp phong cách của em."

“Đa tạ ca ngợi." Nàng thuận miệng ứng phó, đối với ca ngợi của hắn có chút vô thố.“Kỳ quái, Tiểu Lỵ tại sao vẫn chưa vào?"

“Sao vậy? Không muốn ở cùng một chỗ với anh sao?"

Phạm Ý Hân lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, tuy rằng không mở miệng, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Trầm Văn Tề nâng cằm, có chút đăm chiêu nhìn nàng.“Nói như thế nào, chúng ta cũng là bằng hữu nhận thức hơn mười năm…… Mặc dù có nhiều lúc không thoải mái, nhưng cũng không cần thiết phải chán ghét anh đến mức độ này?"

“Đương nhiên là cần thiết!"

“Vì sao vậy?" Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.

“Anh còn dám hỏi tôi vì sao?" Nàng một đôi mắt chấn động, không thể tin trừng lớn.“Chẳng lẽ anh hoàn toàn quên rồi sao?"

Hơi quá đáng! Vì “Sự kiện kia", hai người bọn họ mới kết thù.

Người nhíu mày lúc này đổi lại thành Trầm Văn Tề, hắn cực lực suy tư, lại hoàn toàn không rõ nàng đang nói cái gì.“Anh thật sự không nhớ rõ, em có thể nói cho anh biết không?"

“Anh!"

Khi tính tình thật sự của nàng sắp bùng nổ, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng vang nhỏ.

“Phó tổng, em đưa trà đến đây."

Phạm Ý Hân đành phải nhịn xuống lửa giận đầy mình, để cho biểu tình cùng thanh âm chính mình đều khôi phục đến sự bình tĩnh giỏi giang bình thường.“Mời vào."

Tiểu Lỵ đẩy cửa ra, bưng trà đến, đem hai ly trà phân biệt đặt ở trước mặt Trầm Văn Tề cùng Phạm Ý Hân,“Trầm tiên sinh mời dùng, phó tổng mời dùng. Mặt khác, phòng họp đã chuẩn bị thỏa đáng, hai vị muốn đi qua không?"

Phạm Ý Hân cầm lấy ly trà, uống ngụm trà nhuận nhuận hầu.“Đi thôi, chúng ta nên đi qua đó."

Trầm Văn Tề cũng uống một ít trà, có lễ nói lời cảm tạ với Tiểu Lỵ.“Cám ơn, trà uống rất ngon."

“Dạ…… Cám ơn đã khen ngợi……" Nụ cười của hắn làm mặt Tiểu Lỵ đỏ lên.

Lại nữa! Phạm Ý Hân mắt lạnh nhìn phản ứng của Tiểu Lỵ, dưới đáy lòng âm thầm thở dài.

Trầm Văn Tề thiện lương vô hại tươi cười kia, thái độ có lễ nhã nhặn, luôn có thể dễ dàng khiến người ngoài bỏ qua cảnh giác, sau đó đối hắn sinh ra hảo cảm, kế tiếp mặc hắn khống chế mọi nhận thức.

Vì sao người khác đều nhìn không thấu sự đóng kịch của hắn?

Mang tức giận, Phạm Ý Hân dẫn đầu đi hướng phòng họp, lười để ý đến Trầm Văn Tề.

Trong hội nghị, bởi vì Trầm Văn Tề là kỹ sư chủ lực thiết kế hệ thống mới, đương nhiên hắn phụ trách thuyết minh chi tiết, mà khi hắn lên tiếng, Phạm Ý Hân chỉ nghe, không nói một câu.

Máy tính không phải là chuyên môn của nàng, vấn đề liên quan đến máy tính phải để những nhân viên phụ trách can thiệp mới là thích hợp nhất. Nàng cùng phụ thân chủ tịch, những chủ quản cấp cao tham gia hội nghị của hắn, chính là tỏ vẻ công ty đối với lần đổi mới hệ thống máy tính này rất coi trọng.

Trầm Văn Tề đứng ở trước màn hình lớn, tự tin thong dong giải thích,“…… Đó là công năng chính của hệ thống dự định mới lần này. Đương nhiên, chúng tôi ngoài phái kỹ sư đến trang bị máy tính mới cùng với hệ thống mới, cũng sẽ có chuyên gia phụ trách chỉ đạo quý công ty sử dụng hệ thống mới như thế nào. Hệ thống mới ngoài việc có công năng mạnh, việc thao tác cũng rất đơn giản, tôi nghĩ trong vòng hai tháng có thể hoàn thành việc sử dụng hệ thống mới."

“Thuyết minh của tôi đã xong, xin hỏi các vị có gì vấn đề không?" Con ngươi đen sâu thẳm của hắn nhìn quét mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Phạm Ý Hân.“Phạm phó tổng, ngài có nghi vấn gì không?"

“Không, không có." Cảm giác được tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng, nàng tao nhã lộ ra mỉm cười.“Trầm tiên sinh thuyết minh vô cùng dễ hiểu, mọi vấn đề nghi vấn của tôi đều được giải đáp hết."

Y theo kinh nghiệm cùng Trầm Văn Tề ở chung trong dĩ vãng, mặc kệ là nói về chuyện gì, hai người đến cuối cùng sẽ trở nên ầm ỹ, nàng cũng không muốn để hai bên chủ quản cấp cao nhìn thấy nàng và hắn tranh cãi, bọn họ đã là người trưởng thành rồi, nếu còn khống chế không được cảm xúc chính mình, không phải là quá không chín chắn sao.

Trầm Văn Tề cũng cười, vẫn giữ lại một chút suy nghĩ sâu xa.“Vậy là tốt rồi, cám ơn."

“Tôi nghĩ, Trầm tiên sinh thuyết minh đã chấm dứt, kế tiếp chi tiết hiệp ước cứ giao cho nhân viên bộ phận máy tính nói chuyện cùng quý công ty, tôi một lát còn có công tác phải xử lý, nên phải rời khỏi trước."

Sau khi rời đi phòng họp, nàng hít một ngụm khí thật sâu, tâm tình cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng trầm trọng thêm. Cho dù tạm thời tránh được, sau này Trầm Văn Tề nhất định vì những vấn đề liên quan đến hệ thống mới mà thường xuyên đến công ty, mà Trầm gia lại ở bên cạnh nhà nàng, cho dù nàng về nhà, cũng sẽ gặp mặt hắn thường xuyên hai người khắc khẩu sẽ ngày càng nhiều, nhiều đến mức làm nàng chịu không nổi.

Không được! Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp làm một lần nhưng hiệu quả lâu dài, nhưng…… Nàng có năng lực làm như thế nào đây?

******

Sau khi chấm dứt một ngày công tác, Phạm Ý Hân lái xe về nhà, xa xa liền nhìn thấy đứng ngoài cửa Trầm gia là một nam một nữ, nam đúng là Trầm Văn Tề, nữ thân hình kiều nhỏ, có một mái tóc dài óng đen mượt, ánh mắt thật to tròn, diện mạo ngọt ngào, hình như có chút quen mặt.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nàng dừng xe lại, muốn nhìn sự phát triển kế tiếp của hai người một chút, đáng tiếc là, cách một đoạn khoảng cách, nàng không nghe thấy bọn họ đối thoại, chỉ có thể mượn hành động từ hai người mà đoán mối quan hệ giữa bọn họ.

Chỉ thấy cô gái vẫn lôi kéo Trầm Văn Tề, biểu tình thực vội thực tha thiết, dường như đang thỉnh cầu hắn cái gì, còn hắn chỉ muốn đẩy tay cô gái ra, trên mặt mặc dù vẫn bảo trì tươi cười như trước, nhưng có chút miễn cưỡng cùng bất đắc dĩ.

Phạm Ý Hân nhíu mày, trong đầu có một hình ảnh hiện lên.

Di, cảnh tượng này hình như đã thấy ở đâu đó…… Cô gái kia…… Không phải là học muội Tạ Thanh Di năm đó đối với Trầm Văn Tề có tình ý sao?

Nàng nghĩ được người này đến, chắc là vì Trầm Văn Tề, thật sự là si tình!

Đang lúc Phạm Ý Hân cảm động vì thâm tình không hối hận của nàng, Trầm Văn Tề đột nhiên hướng phương hướng của nàng gọi vọng đến, con ngươi đen lợi hại vừa nhìn thấy nàng, lập tức đã đi tới, đương nhiên, Tạ Di Thanh cũng đi theo phía sau hắn.

Phạm Ý Hân sửng sốt một chút, tuy rằng không rõ vì sao hắn hướng nàng đi tới, nhưng nàng chính là có loại dự cảm đại sự không ổn.

“Xin chào." Trầm Văn Tề tươi cười đầy mặt hướng nàng đánh tiếp đón.

“Xin chào……" Nếu đã bị phát hiện, trốn cũng không còn kịp rồi, nàng ngoài mỉm cười, che giấu xấu hổ vì nhìn lén bị bắt quả tang.

“Di? Vị này không phải Phạm học tỷ sao? Đã lâu không thấy." Trong quá khứ hai người không chung khoa hệ, lại chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng Phạm Ý Hân năm đó là nhân vật phong vân trong trường học, lại cùng Trầm học trưởng mà nàng ái mộ có quan hệ ái muội, cho nên Tạ Di Thanh đối với vị học tỷ này ấn tượng thập phần khắc sâu.

“Thật sự là đã lâu không thấy." Căn cứ vào lễ phép, Phạm Ý Hân đành phải tâm không cam lòng không muốn dừng xe lại.“Quấy rầy đến các người, thật sự là không phải."

“Không quan hệ, em tới đúng lúc, anh đang cùng Tạ học muội giải thích một việc, em đã đến rồi đúng lúc có thể giúp anh." Trầm Văn Tề cười xem xét nàng, tươi cười so với bình thường càng thêm ôn nhu, ôn nhu đến mức làm nàng sợ hãi.

“Ách……" Nàng sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy lông tơ trên lưng dựng thẳng.“Kỳ thật tôi đang muốn về nhà, hai người muốn nói cái gì cứ tiếp tục, tôi nghĩ chuyện mà hai người nói nhất định không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không giúp được việc gì, nên đi trước thì tốt hơn."

Nói xong, nàng lập tức mở cửa xe, muốn lái xe đào tẩu.

“Đợi chút!" Trầm Văn Tề động tác nhanh hơn so với nàng, đầu tiên là giữ chặt tay nàng, lại đem nàng kéo vào trong lòng, cánh tay rắn chắc gắt gao hoàn thắt lưng mảnh khảnh của nàng, làm cho thân hình mềm mại của nàng dán sát ở trên người mình.

“Trầm Văn Tề, anh đang làm cái gì!" Nàng vừa sợ vừa giận, dùng sức đẩy hắn ra, cũng là vô ích.“Mau thả tôi ra!"

“Tiểu Hân, em cũng đừng thẹn thùng, đã đến lúc công khai." Hắn kiềm chặt nàng, trên mặt vẫn bảo trì tươi cười.“Học muội, ngượng ngùng, Tiểu Hân còn chưa quen công khai quan hệ của chúng tôi."

“Học trưởng…… Học tỷ…… Các người?" Tạ Di Thanh nhìn hành động vô cùng thân thiết của hai người, không dám tin trừng lớn mắt.

Giãy không được, Phạm Ý Hân dùng sức đạp mạnh xuống chân Trầm Văn Tề, tức giận lớn tiếng mắng “Anh nói cái quỷ gì vậy chứ! Chúng ta có cái gì tốt cần phải công khai?!"

Hắn thần sắc không thay đổi, cúi đầu, nhìn như môi đang hôn hai gò má của nàng, kì thực ở bên tai của nàng thấp giọng uy hiếp “Nếu em không giúp anh, anh cam đoan về sau mỗi ngày đều đến Phạm Dương tìm em uống trà nói chuyện phiếm."

Nàng dừng lại động tác, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi “Anh đang uy hiếp tôi?"

“Nếu em không đáp ứng, như vậy uy hiếp của anh rất nhanh sẽ biến thành sự thật." Hắn cười đến tao nhã, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, giận dữ phản cười.“Thì sao nào, anh nghĩ hù dọa được tôi sao, tôi không sợ anh!"

Nàng không cần để cho hắn vừa lòng đẹp ý, hắn không trải qua sự đồng ý của nàng liền đối nàng vừa ôm vừa sờ, nàng nhất định phải khiến hắn trả giá đắt! Hừ, hắn muốn Tạ Thanh Di thấy vậy mà từ bỏ ý định với hắn? Nàng càng muốn Tạ Di Thanh đối với hắn không thể hết hy vọng!

“Tạ học muội, hãy nghe tôi giải thích –"

“Tiểu Hân, hay là để anh nói đi!" Trầm Văn Tề trên mặt vẫn duy trì mỉm cười thong dong, đồng thời âm thầm sử dụng lực đè đầu Phạm Ý Hân lại, đem mặt của nàng áp vào ngực mình, làm cho nàng không thể nói chuyện.

“Ngô……"

Nàng giãy dụa muốn mở miệng, lại chỉ có thể phát ra thanh âm kháng nghị mơ hồ, nói không đầy đủ câu.

Trầm Văn Tề mặt không đổi sắc nhìn về phía Tạ Di Thanh nói dối không chớp mắt “Học muội, kỳ thật Tiểu Hân là hàng xóm của ta, chúng ta từ quốc tiểu liền nhận thức, tuy rằng chúng ta ở trước mặt người bên ngoài thường cãi nhau, bất quá, tình cảm thật sự của chúng ta vô cùng tốt, đã kết giao thật lâu, hai bên cha mẹ cũng đều đồng ý, chúng ta cũng có dự tính kết hôn."

Nghe được lời hắn nói, Tạ Thanh Di mắt đỏ lên, nước mắt rốt cuộc nhịn không được đổ rào rào rơi thẳng, mà Phạm Ý Hân vẫn giãy dụa mạnh mẽ, nàng nắm chặt quyền đầu, dùng sức chủy hắn, thậm chí còn há mồm cắn hắn, hắn cũng không động cứ yên như núi, gắt gao ôm nàng như trước, không cho nàng có cơ hội nói chuyện.

Tạ Di Thanh hai mắt đẫm lệ sương mù nhìn hắn.“Học trưởng…… Anh thật sự rất thích Phạm học tỷ, đối với em không hề có chút cảm tình nào sao?"

Hắn trầm ổn trả lời “Học muội, thực sự rất có lỗi, trong lòng anh chỉ có một mình Tiểu Hân, ngoại trừ nàng ra, anh không thể chấp nhận được người khác."

Phạm Ý Hân ở trong lòng hắn, tuy rằng không thể nói chuyện, cũng rất tinh tường nghe được hai người đối thoại, biết rõ đây là vì Trầm Văn Tề muốn thoát khỏi Tạ Di Thanh mà nói dối, nhưng…… Rất kỳ quái, vì sao lời nói của hắn nghe qua lại thật sự kiên định như vậy, hại lòng của nàng có chút rung động, có chút rối loạn…… Tràn ngập cảm xúc không hiểu, khiến cho nàng không biết làm sao.

“Em…… Em hiểu được. Học trưởng, học tỷ…… Chúc hai người hạnh phúc……" Tạ Di Thanh khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa chạy đi.

Chờ nàng đi xa, Trầm Văn Tề mới buông Phạm Ý Hân ra.“Thật có lỗi, vừa rồi tình thế bắt buộc, chỉ có thể dựa vào em hỗ trợ –" Nói còn chưa dứt lời, một quyền đầu có lực nặng nề mà huy hướng bụng của hắn.

Nàng giận trừng hắn “Ai muốn giúp anh! Tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã bị anh làm tức chết!"

Hắn cười khổ thở dài.“Thực xin lỗi, bất quá em vừa mới nãy cũng ‘Anh dũng chống cự’, làm cho anh bị không ít giáo huấn, có thể xem như trả giá không?"

“Anh nghĩ thật hay! Chỉ bằng hành vi vừa rồi của anh, tôi có cho anh thêm mười quyền cũng không thể hết giận!" Nàng thật sự rất tức giận, cũng không phải tất cả đều vì hành động đột ngột của hắn, một phần cũng vì suy nghĩ miên man trong nháy mắt mới vừa rồi của mình.

“Tất cả là do anh sai." Trầm Văn Tề mở ra hai tay, bày ra tư thái đầu hàng.“Em muốn anh bồi thường cho em như thế nào cũng được, bất quá, chúng ta nên về nhà ăn cơm trước đi?"

“Được." Trải qua quá trình trì hoãn như vậy, thời gian đã trễ, nàng vội vàng ngồi vào trong xe, cách cửa kính xe cảnh cáo hắn “Tôi nói cho anh biết, lần sau nếu lại phát sinh chuyện như vậy, tôi sẽ đến đồn công an tố cáo anh!"

“Hảo, tái kiến." Hắn mỉm cười, thanh thản mà thoải mái, giống như cảnh cáo của nàng chỉ là vui đùa.

Phạm Ý Hân lười tiếp tục để ý đến hắn, miễn cưỡng kiềm chế cơn tức xuống, lái xe về nhà.

Xem đi! Nàng chỉ biết, gặp gỡ Trầm Văn Tề đúng là không có chuyện gì tốt.

Ô ô…… Nàng giữ gìn hai mươi lăm năm trong sạch, cứ như vậy hủy ở trong tay đối thủ một mất một còn này, bất quá, may mắn chính là bị hắn dọa một chút, ôm một chút, cũng không có gì quá mức.

Nàng nhất định phải ghi nhớ giáo huấn, cùng tên đáng chết Trầm Văn Tề bảo trì khoảng cách!

*****

Thực đáng tiếc, không như mong muốn, vừa mới ăn xong bữa tối, chuông cửa Phạm gia liền vang lên, Phạm Ý Hân đang ở bàn rửa chén, Phạm mẫu đi ra mở cửa.

Bởi vì khi rửa chén tiếng nước ào ào, Phạm Ý Hân cũng không nghe thấy chuông cửa vang, cũng không biết được là ai đến đây, nàng rửa sạch bát, cầm lấy khăn sạch sẽ lau tay, bởi vì đưa lưng về phía cửa phòng bếp, nàng nghe thấy có người đi vào phòng bếp, còn nghĩ rằng là mẹ mình.“Mẹ, con rửa bát xong rồi."

“Vất vả." Người đến không phải Phạm mẫu, mà là Trầm Văn Tề người nàng đang định bảo trì khoảng cách.

Nàng kinh ngạc, lập tức xoay người.“Là anh!"

Trầm Văn Tề khuôn mặt tươi cười ôn hòa như trước, đem một hộp giấy đóng gói tinh mỹ đưa cho nàng.“Đây, đền tội với em."

“Bánh ngọt màu cầu vồng?" Phạm Ý Hân mở to mắt, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên hộp giấy kia.

“Anh biết em thích nhất là bánh ngọt của Black Forest, vừa nãy riêng lái xe đi mua, nhận lấy đi."

“Không đơn giản như vậy!" Nghĩ đến bánh ngọt thực mê người, nhưng tức giận của nàng cũng không dễ dàng mất đi như vậy.“Tôi không cần!"

“Thật vậy sao?"

Trầm Văn Tề có chút tiếc nuối đem bánh ngọt đặt ở trên bàn phòng bếp, mở hộp giấy ra, mùi hương ngọt ngào lập tức phát ra. Hắn nhìn miếng bánh ngọt chocolate thở dài “Quả nhiên là tiệm nổi tiếng, thoạt nhìn ăn ngon thật…… Bất quá, em đã không cần, anh chỉ còn cách đem về nhà."

“Tôi……"

Nàng trong lòng thiên nhân giao chiến, muốn kháng cự lại sự dụ hoặc.

Thấy nàng dao động, Trầm Văn Tề nói thêm một câu “Bất quá, trong nhà anh lại không ai thích ăn đồ ngọt, mang về cũng không có người ăn, ai, thật sự là rất đáng tiếc."

Thật sự không đành lòng nhìn mỹ thực bị lãng phí, Phạm Ý Hân vội vàng ngăn cản hắn “Đợi chút!"

“Muốn sao?" Hắn mỉm cười, sớm biết rằng nàng không thể kháng cự mỹ thực dụ hoặc. Từ nhỏ nàng liền đối mỹ thực rất thích thú, nhất là món điểm tâm ngọt, có thể nói là vết thương trí mệnh của nàng.

Nàng thanh thanh yết hầu, ra vẻ khoan dung “Anh đã có thành ý mua lễ vật đền tội như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy."

“Được được được, cảm tạ sự miễn cưỡng của em." Trầm Văn Tề săn sóc lấy dao ở một bên bàn, cắt một khối đưa cho nàng.

Phạm Ý Hân tiếp nhận, cầm lấy dĩa bánh ngọt mỹ vị ăn, miệng còn mơ hồ oán giận không rõ “Anh muốn hại tôi béo phì mà! Đây nhất định là âm mưu mới của anh dùng để hãm hại tôi……"

“Yên tâm đi!" Trầm Văn Tề rớt ra ghế dựa, ngồi ở bên cạnh nàng.“Em rất gầy, béo một chút sẽ càng đẹp mắt."

“Ít nói lời hay đi, tức giận của tôi vẫn chưa hết đâu." Nàng một bên ăn bánh ngọt, một bên trừng hắn, còn không quên chỉ huy “Giúp tôi pha chén hồng trà nóng, thêm một muỗng đường, chanh ở trong tủ lạnh, bỏ hai phiến vào trong trà ."

“Được, anh biết." Hắn ngoan ngoãn chiếu theo lời của nàng làm, pha chén hồng trà nóng bỏ thêm hai phiến chanh cho nàng.“Anh nói rồi, anh sẽ đền bù cho em, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ nghe theo, được không?"

Ăn xong bánh ngọt, uống lên ngụm trà nóng, Phạm Ý Hân thỏa mãn thở dài.“Thật tốt."

“Chúng ta đạt thành hiệp nghị?"

“Ai cùng anh đạt thành hiệp nghị!"

Nàng trừng lớn mắt, cũng không có bởi vì vậy mà nương tay, ăn một miếng của người mà thái độ mềm mỏng.“Tôi cũng nói qua, tôi không tốt như vậy."

“Vẫn còn giận nữa sao?" Hắn cũng vì mình pha chén hồng trà.

“Vô nghĩa!" Nàng đem bánh ngọt còn lại cho vào trong tủ lạnh, bắt đầu đuổi người “Tốt lắm, anh đưa bánh ngọt tôi nhận, cũng đã ăn, anh có thể đi rồi."

“Thực sự sao." Trầm Văn Tề uống một ngụm trà nóng, cố ý trêu chọc nàng.

Nàng hoàn toàn thấy đúng gật đầu.“Đúng vậy, tôi rất thích thù dai, anh chọc tới tôi sẽ bất hạnh cả đời."

“Vậy sao?" Hắn trong lời nói có hàm ý, dường như có thâm ý đặc biệt nào đó.“Anh lại không cảm thấy như vậy."

Phạm Ý Hân không muốn cùng hắn nhiều lời, hướng hắn vẫy vẫy tay.“Tùy tiện anh nghĩ sao cũng được, dù sao tôi cũng muốn lên lầu xem báo biểu, anh muốn ở đây thì ở đi, bye bye."

“Bye bye, bất quá……" Trầm Văn Tề dừng một chút, cười nhìn nàng, thần sắc ôn hòa.“Em ngày mai muốn ăn bánh ngọt khẩu vị gì?"

Nàng kinh ngạc nhìn hắn.“Ngày mai anh còn muốn mua đến?"

“Ân, đây là quà."

Nghĩ nghĩ, nàng một chút cũng không khách khí yêu cầu “Vậy ngày mai tôi muốn ăn bánh ngọt dâu tây ưu cách."

“Hảo." Hắn đáp ứng thật sự sảng khoái, trong con ngươi đen thâm sâu mang theo ý cười chân thành tha thiết.“Ngày mai buổi tối sẽ giúp em đưa tới."

Sau khi lên lầu, Phạm Ý Hân xem báo biểu, không khỏi nhớ tới bánh ngọt Black Forest mỹ vị mới vừa rồi, còn có ngày mai có thể ăn bánh ngọt ưu cách ngon miệng, nàng không thể không thừa nhận, Trầm Văn Tề còn có ưu điểm, ít nhất hắn biết sai có thể sửa, dũng cảm bù lại.

Có lẽ, hắn cũng không phải là loại người đáng ghét như vậy!
Tác giả : Hải Lục
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại