Ở Rể (Chuế Tế)
Quyển 3 - Chương 245: Nhu mạt
Màn mưa tung bay trên những con phố chằng chịt của thành thị, trong đêm đen lướt qua từng điểm sáng mờ ảo thưa thớt
"Tách bụp!" Một đốm lửa bay qua mái hiên ngắn ngủi rồi rơi xuống trong mưa tắt ngấm. Dưới mái hiên mưa đọng lại thành vũng, trong bóng đêm tiếng nước rào rào tự do chảy xung quanh căn phòng. Nước mưa và bóng tối là chủ đề của đêm hôm nay, bó đuốc trên tường là nguồn sáng duy nhất của vùng không gian nho nhỏ này, trong cơn mưa gió chiếu sáng rực cả một vùng.
Trong cơn mưa lớn ngoại trừ tiếng mưa rơi vạn vật trở nên yên tĩnh. Không có ánh trăng cũng không có côn trùng của những ngày đầu thu, bộ dáng của thư viện, y quán bên cạnh đã không thể nhìn thấy rõ.
Bóng đêm phía trước, trong y quán hiện ra lộn xộn, thanh âm của đại phu và tiểu nhị qua qua lại lại bận rộn, tiếng dã thuốc trong phòng đêm, tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tiếng mắng chửi hòa lẫn thành một mảnh. Trên con đường bên ngoài viện thỉnh thoảng lại có người đi qua, lúc này dám đi trên đường đa phần là binh sĩ hoặc là người giang hồ, kẻ say rượu hoặc giả là con bạc đã thua sạch, mở miệng ồn ào từ xa tới gần rồi lại dần dần đi xa.
Thật ra đêm hôm nay, tất cả mọi thứ đều bị cách ly.
Thiếu nữ đứng dưới mái hiên nhà thay cây đuốc mới.
Cây đuốc mới được đặt lên tường, bó đuốc cũ đã cháy hơn nửa rơi xuống đất, bóng thiếu nữ nhảy múa trong ánh sáng phản chiếu, sau đó đá cây đuốc cũ vào trong mưa, ánh lửa chớp động rồi biến mất trong dòng nước.
Bức tường của căn phòng bị nứt vỡ, cây đuốc được đặt ở chỗ vết nứt, chiếu sáng cả trong và ngoài phòng. Người thanh niên mặc áo thư sinh đang ngồi trong phòng đọc sách thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện; thiếu nữ đi qua mái hiên ngồi chống cằm trên bậc cửa. Một đêm mưa tẻ nhạt, trong căn phòng đã hư một nửa hai người chủ tớ thỉnh thoảng lại trao đổi vài câu tẻ nhạt.
- Vừa mới rửa tay.
Tiểu Thiền xòe bàn tay ra: - Sau đó giặt quần áo, không có chỗ phơi. . .
- Ừm!
- Cho nên vẫn để trong chậu. . . Ngày mai không biết còn mưa lớn nữa không đây. . .
- . . .Mấy hôm trước, ông lão nhà họ Lưu của y quán nói có loại trà thảo dược có lợi cho thương thế của Cô gia. . .
Tiểu Thiền ngồi trên bậc cửa đột nhiên nhớ ra.
- Trà thảo dược?
- Vâng, lúc đó không chú ý, ngày mai tìm Lưu gia gia lấy, em cũng tới y quán hỗ trợ. . . Tiểu nha hoàn gật đầu.
-. . . Cô gia, hôm qua trong y quán có rất nhiều người bị đứt chân đứt tay, ngài nói xem có phải là thương binh từ Gia Hưng chuyển đến hay không?
Hạ thấp thanh âm xuống.
- Chắc là không phải, quá xa xôi.
- À, không phải bên đó là tốt rồi.
Tiểu Thiền ngẩng đầu: - Trận chiến đó còn muốn đánh tới bao giờ đây. . .
. . . Thời gian cứ như vậy trôi qua khiến cho người ta tính toán không chuẩn xác, đêm đã khuya hoặc có lẽ còn lâu mới đến nửa đêm. Có lẽ Tiểu Thiền cũng không thật sự có ý muốn nói chuyện, chỉ là một loại hình thức lấy tiếng động để xác nhận bản thân và Ninh Nghị ở chung một chỗ mà thôi.
Đương nhiên, buổi tối rảnh rỗi chủ tớ nói chuyện dăm ba câu là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đêm nay không giống như mọi khi, Tiểu Thiền muốn nói điều gì đó nhưng lời ra đến miệng lại có vẻ miễn cưỡng, làm cho người ta có cảm giác lưỡng lự không dám nói ra lời thật. Thời gian càng lâu, cô gái bé nhỏ vẫn ngồi trên bậc cửa nhìn Ninh Nghị, hoặc giả nhìn lỗ hổng lớn trên tường, hạt mưa không ngừng rơi xuống nóc nhà, có lẽ bản thân nên tìm việc gì đó làm. Là một nha hoàn, cô gái không nên quấy rầy thời gian đọc sách của Ninh Nghị. Không biết đã trải qua bao lâu, Ninh Nghị ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ đang nhìn về phía này, chốc lát nhìn nhau như vậy mới nghe thấy nàng khẽ nói:
- Cô gia, người nhớ tiểu thư bọn họ sao?
Ở trong tình huống, hoàn cảnh ở chung một chỗ như thế này, có rất nhiều lúc, thật ra lại là một chuyện cực kỳ áp lực. Trong chiến loạn, con người nhỏ bé như con kiến tùy ý bị chém giết; Tiểu Thiền vẫn luôn sống cùng Ninh Nghị, thời gian đầu thậm chí ngay cả khi ngủ cũng phải nắm chặt lấy tay Ninh Nghị mới có thể an tâm ngủ, thậm chí trong lòng cô bé còn có ý nghĩ, bất kể xảy ra chuyện gì, nếu có người muốn tách cô rời khỏi Cô gia, có lẽ cô sẽ chọn cái chết.
Chuyện như vậy không xảy ra nhưng xung quanh có đại phu, có người bị thương, còn có hai tên thị vệ thủy chung đứng nhìn, trong bóng tối có lẽ còn có người đang âm thầm theo dõi hai người. Cho dù nói mấy câu an ủi lẫn nhau nhưng hai người không thật sự nói quá nhiều về cục thế trước mắt, tránh bị người khác nhìn ra suy nghĩ bên này hoặc là hiểu rõ nỗi sợ hãi trong lòng. Tiểu Thiền chỉ nói với lòng mình, có thể ở chung một chỗ với Cô gia là tốt rồi, đừng hỏi nhiều, hỏi cũng vô dụng, nếu Cô gia có biện pháp khi cần đến mình sẽ mở miệng; mà người lại bản thân chỉ gây thêm phiền não cho Cô gia mà thôi.
Xung quanh đều là kẻ địch. Trong bầu không khí luôn luôn có kẻ giám sát, hai người đều ý thức được giữ im lặng, tận lực giống như bình thường dưỡng thương, làm việc, sinh hoạt, cứ như vậy có lẽ mới không sụp đổ. Nhưng đêm nay trong hoàn cảnh an toàn dường như toàn bộ thế giới bị cách ly, Tiểu Thiền mới có thể nhỏ giọng hỏi về vấn đề này.
Ninh Nghị nhìn cô một hồi lâu, gấp quyển sách lại:
- Ta cũng nhớ chứ, không biết bọn họ thế nào rồi.
- Tiểu thư và các tỷ Quyên nhi Hạnh nhi có lẽ đã trở lại Hồ Châu rồi?
- Tiểu thư nhà ngươi tính cách quá cứng đầu, chẳng qua. . . Ninh Nghị suy nghĩ một hồi: - Cô ấy cũng biết việc nặng nhẹ trước sau, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tiểu Thiền gật đầu, ôm lấy hai đầu gối đặt cằm trên đầu gối một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, nhẹ giọng nói:
- Cô gia, chúng ta. . .Còn có thể trở về không?
Có lẽ lời này của cô gái đã nín nhịn rất lâu rồi, hiểu rằng có hỏi cũng không có bao nhiêu ý nghĩa nhưng con gái chung quy vẫn hi vọng có một người đáng tin cậy. Ninh Nghị gật đầu, giống như vấn đề trước không muốn nói đến:
- Có cơ hội, bọn họ bắt chúng ta không xử lý, cơ hội luôn có. Ngoài ra. . . Ninh Nghị ngừng lại một lát sau đó chỉ gật đầu: - Yên tâm đi, cũng giống như khi chúng ta bỏ trốn, cơ hội luôn luôn có, nói không chừng một lúc nào đó sẽ để cho ta bắt được cơ hội, hung hăng cắn bọn chúng một miếng.
Tiểu Thiền đôi môi mấp máy:
- Vậy cô gia đừng thụ thương thêm nữa. . .
- Ha. . .
Ninh Nghị cười rộ lên, sau đó ánh mắt chợt lạnh lẽo:
- Thật ra chúng ta bị bắt có khả năng không chỉ là người bên Phương Lạp lợi hại, người bên phe chúng ta thật ra cũng rất lợi hại.
- A!? Tiểu Thiền trợn tròn mắt.
- Theo lời nói của tiểu Thiến, trước khi chúng ta bị tách ra hình như bên kia có tin tức trong quân Phương Lạp muốn bắt ta. Khi đó ta đã hôm mê bất tỉnh, không biết chuyện này nhưng khi đó quân đội của Phương Lạp đã tập hợp đầy đủ, trên đường đi bọn chúng bị đánh. Phái một đội nhân mã tới bảo vệ ta, sau đó việc này dĩ nhiên bị phát hiện, khả năng là Thang Tu Huyền, cũng có thể là Trần Hưng Đô, đám người này đã xem ta như con mồi. . .
- Cái. . . Cái gì?
Nghe Ninh Nghị thản nhiên nói vậy, Thiến nhi nhất thời siết chặt nắm đấm, đứng bật dậy:
- Bọn chúng, bọn chúng sao có thể làm vậy, cô gia người đã cứu tất cả bọn chúng mà. . .
Ninh Nghị nhìn bộ dáng căm phẫn của cô gái thì cười buông quyển sách xuống, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tiểu Thiền kéo lại gần. Tiểu nha hoàn mời vừa rồi còn tức giận ngay lập tức mặt đỏ bừng, nhưng Ninh Nghị lại không vì thế mà ngừng lại, hắn vốn ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng cho nên lúc này ôm lấy tiểu Thiền đặt ngồi lên đùi mình. Động tác này rất tự nhiên, tiểu Thiền co rụt cơ thể vào không dám phản kháng, chỉ lắng nghe Ninh Nghị nói chuyện.
- Không có gì kỳ lạ, gần đây, một vài kẻ cả đời lộng quyền, công lao của ta quá lớn, có lẽ cũng chỉ có thể nói lên đám người kia vô năng, tình huống bên trong rất phức tạp; sau nữa, Lưu Đại Bưu Tử muốn bắt ta kia có bối cảnh rất sâu, đám người Khiết nhi không dám đuổi theo tới đây, áp lực bên đó cũng rất lớn. Đem ta ra làm mồi câu có lẽ chỉ là biện pháp phòng ngừa mà thôi, có thể trở thành sự thật, xem như là ta xui xẻo. . . Nếu lúc đó ta không bị bệnh thì nên đề phòng.
Ninh Nghị cười:
- Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như ta không bị bệnh, bọn chúng cũng không dám thuận tay làm ra chuyện như vậy. A, cứ tiếp tục như thế này, để một đám người tới bảo vệ ta lại không ở cùng một chỗ với quân đội, một khi địch nhân chém giết tới thì có ý nghĩa gì nữa. Hiện tại bọn họ trở về, ta không ở đó, tất cả công lao đều rơi vào tay đám người Thang Tu Huyền, Trần Hưng Đô, lại có thể không đối đầu với ta, đây mới là điều vạn toàn kỳ mỹ chân chính, tất cả cùng vui vẻ. Mấy ngày nay nghe ngươi nói tình huống khi đó, ta đại khái hiểu ra.
Tiểu Thiền cố gắng không đỏ mặt:
- Bọn họ như vậy. . . Nếu chúng ta trở về, nếu trở về được. . .
- Việc sau khi trở về, đợi đến khi trở về rồi hay nói, hiện tại tức giận cũng không có tác dụng gì. Thật ra ta có chút lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi và đứa trẻ trong bụng cô ấy. Mấy ngày tới chắc hẳn sẽ có người tới tìm ta nói chuyện, ta sẽ dò hỏi hắn, có lẽ. . . Sẽ có kết quả, thật ra ta cảm thấy đã muộn, nhưng càng muộn càng tốt. Nếu như có thể, tiểu Thiền, ta sẽ đưa ngươi rời đi, nhưng hiện tại còn không nói trước được, càng có khả năng chúng ta đại khái sẽ ở lại đây một thời gian rất dài. . .
Những lời này của Ninh Nghị nói ra đôi chút rối loạn, tiểu Thiền bị hắn ôm trong lòng đầu óc hỗn loạn rất khó phân tích ra được lời nào là thật lời nào là giả, vấn đề sớm muộn; nhưng câu cuối cùng có thể nghe hiểu được: - Em, em. . . Cô gia ở đâu thì tiểu Thiền ở đó. . .
- Ừ. Ninh Nghị gật đầu:
- Vậy thì, thời gian không còn sớm nữa, thật ra nên đi ngủ thôi.
- A. . .
Cơ thể tiểu Thiền chợt căng cứng:
- Nhưng mà. . .
Còn chưa nói hết câu thì Ninh Nghị đã bế cô lên. Đầu óc tiểu Thiền chợt trở nên mơ màng, gần như cuộn thành một vòng trong tay Ninh Nghị không dám lộn xộn. Mưa bên ngoài vẫn rơi.
Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, cô được đặt lên giường.
Thật ra có vài chuyện không nhất thiết phải chuẩn bị, đối với hai người mà nói cũng là như vậy. Từ buổi chiều Ninh Nghị rơi từ trên mái nhà xuống, chiếc giường nhỏ của cô đã không thể ngủ trên đó được nữa, tiểu nha hoàn có lẽ đã nghĩ tới việc này rồi.
Suốt cả buổi tối, tiểu Thiền nói rồi lại không nói, không dám nói ra cảm xúc thật cũng là bởi lý do này. Cô là một cô gái, không dễ nói ra chuyện này với Ninh Nghị, nhắc tới cũng không dám. Sau cùng Ninh Nghị nói ra suy nghĩ của hắn, đại khái là ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ có cơ hội, bao gồm cả khả năng sẽ ở lại đây thời gian dài, kể cả bản thân bị nắm chặt thật ra là đã bị tính kế trước, hoặc có lẽ muốn cô yên lòng muốn cô không nghĩ đến chuyện khác nữa, thành công phân tán lực chú ý của cô cũng là lúc hắn mới cưỡng bách mà cũng rất tự nhiên đặt cô lên giường.
Nếu như cứ làm theo ý nghĩ ban đầu của Ninh Nghị, đáng lẽ ra phải có nghi thức cưới hỏi, một hôn lễ chính thức.
Nhưng hiện tại không có điều kiện này.
Dưới tình huống trước mắt nương tựa vào nhau mà sống, tương lai như thế nào, căn bản không cách nào thấy rõ. Tình huống nguy hiểm tương tự thế này, trước đây Ninh Nghị đã từng gặp phải. Nhưng sức người đôi khi có hạn, với tình trạng này nghị lực, tâm tính, mưu lược mới có thể gia tăng một chút khả năng sống sót còn đại cục là không thể khống chế, không thể nói trước được bất kỳ điều gì. Dưới tình trạng này hắn cũng lo lắng rất nhiều càng huống chi một cô gái như thế này.
Thật ra cơ hội có rất nhiều.
Mặc dù trước mắt không biết được quá nhiều tình hình bên ngoài, cách nhìn về hắn trong quân Phương Lạp, dụng ý giam lỏng hắn ở nơi này nhưng dưới sắp đặt của hắn thế cục Hồ Châu đã hoàn toàn rối loạn, vài ngàn người vì hắn mà chết trong đó có không ít tướng lĩnh có quan hệ trong nghĩ quân . Dưới tình hình này hắn không bị giết chết mà sống sót dưới hình thức này đã nói rõ đang có người bảo vệ hắn.
Có một điểm quan trọng, nếu giết chết hắn trong nghĩa quân khả năng có ý kiến đồng nhất, nếu giữ hắn lại tất nhiên sẽ nảy sinh xung đột. Nhất định có kẻ chủ trương giết chết hắn, thậm chí chiếm đa số. Dưới tình huống này nếu không có tiểu Thiền, lựa chọn của hắn thật ra có rất nhiều, bao gồm ở trong tình huống quen thuộc châm ngòi song phương, ở trong đêm mưa tương tự thế này tìm kiếm kẽ hở đào thoát đều có thể suy sét tới. Nhưng thêm cả tiểu Thiền, những điều này không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, tạm thời chỉ có thể chờ đợi đối phương lật bài trước mà thôi.
Đương nhiên, những chuyện này không cần để tiểu Thiền biết làm gì, mấy ngày nay trong lòng cô luôn sợ hãi nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể nỗ lực nhẫn nhịn. Những điều này Ninh Nghị nhìn thấy rõ. Đến bây giờ, có một số việc không cần thiết phải lo lắng trước sau nữa, với tình hình trước mắt có lẽ đây cũng là điều nên làm nhất.
Mà đối với tiểu Thiền mà nói, suốt cả buổi tối nay, cho tới tận bây giờ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là: Dù sao đó cũng là cô gia của ta, đó cũng là cô gia của ta.
Bởi vậy không lâu sau, lúc Ninh Nghị đi tới giường, chỉ thấy thiếu nữ đang tuổi dậy thì đã nhắm chặt hai mắt, căng cứng, lo lắng nằm ở đó. Lúc này tiểu Thiền đã mười bảy tuổi, ở độ tuổi này đã xem như là trưởng thành từ rất lâu rồi, dung mạo của cô tuy có vẻ trẻ con nhưng thân thể đã phát triển nẩy nở. Lúc này hai tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, hai chân thon dài khép chặt vào nhau.
Không lâu sau, mưa vẫn rơi không ngừng, thiếu nữ ở trên giường đã được cởi bỏ y phục. Đêm nay, ở một góc nhỏ trong chốn thành thị này, vô số chuyện phực tạp giống như nước lũ cuồn cuộn chảy trên dòng sinh mệnh, hai người trong khoảng khắc ngắn ngủi đã lưu lại cho nhau dấu ấn suốt đời nương tựa vào nhau. . . Mưa trong đêm dài không biết đã ngừng lại tự lúc nào.
Khi mở mắt ra, Ninh Nghị nhìn thấy ánh sáng của màn đêm xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà chiếu xuống, không khí sau cơn mưa thấm qua ánh sáng giống như màu hổ phách, từ lỗ hổng cực lớn nhìn ra ngoài có thể thấy vô số ngôi sao sáng trên bầu trời.
Vô luận là ở thời đại nào, chỉ có vũ trụ này, có lẽ là thứ duy nhất vĩnh viễn không thay đổi. Hắn đã nhìn ngắm rất nhiều lần, ở những địa phương khác nhau, mặt trăng, các vì sao chiếu sáng, bỏ qua thân phận, địa vị khác nhau, tâm cảnh khác nhau, có hình ảnh khác nhau; có tòa nhà cao tầng, có máy bay, tàu thuyền, sau đó trong đầu lại biến thành những kiến trúc phong cách cổ xưa, đình đài lầu các.
- Cô gia, cô gia. . .
- Cô gia, cô gia, tiểu Thiền. . .
- Tôi tên tiểu Thiền. . .
Trong đầu vang lên âm thanh đầu tiên đó, tình cảm giống như thủy triều lên, hắn ôm chặt lấy cô gái đang nằm trong lòng.
Đã tới nơi này được hai năm rưỡi rồi. . .
"Tách bụp!" Một đốm lửa bay qua mái hiên ngắn ngủi rồi rơi xuống trong mưa tắt ngấm. Dưới mái hiên mưa đọng lại thành vũng, trong bóng đêm tiếng nước rào rào tự do chảy xung quanh căn phòng. Nước mưa và bóng tối là chủ đề của đêm hôm nay, bó đuốc trên tường là nguồn sáng duy nhất của vùng không gian nho nhỏ này, trong cơn mưa gió chiếu sáng rực cả một vùng.
Trong cơn mưa lớn ngoại trừ tiếng mưa rơi vạn vật trở nên yên tĩnh. Không có ánh trăng cũng không có côn trùng của những ngày đầu thu, bộ dáng của thư viện, y quán bên cạnh đã không thể nhìn thấy rõ.
Bóng đêm phía trước, trong y quán hiện ra lộn xộn, thanh âm của đại phu và tiểu nhị qua qua lại lại bận rộn, tiếng dã thuốc trong phòng đêm, tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tiếng mắng chửi hòa lẫn thành một mảnh. Trên con đường bên ngoài viện thỉnh thoảng lại có người đi qua, lúc này dám đi trên đường đa phần là binh sĩ hoặc là người giang hồ, kẻ say rượu hoặc giả là con bạc đã thua sạch, mở miệng ồn ào từ xa tới gần rồi lại dần dần đi xa.
Thật ra đêm hôm nay, tất cả mọi thứ đều bị cách ly.
Thiếu nữ đứng dưới mái hiên nhà thay cây đuốc mới.
Cây đuốc mới được đặt lên tường, bó đuốc cũ đã cháy hơn nửa rơi xuống đất, bóng thiếu nữ nhảy múa trong ánh sáng phản chiếu, sau đó đá cây đuốc cũ vào trong mưa, ánh lửa chớp động rồi biến mất trong dòng nước.
Bức tường của căn phòng bị nứt vỡ, cây đuốc được đặt ở chỗ vết nứt, chiếu sáng cả trong và ngoài phòng. Người thanh niên mặc áo thư sinh đang ngồi trong phòng đọc sách thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện; thiếu nữ đi qua mái hiên ngồi chống cằm trên bậc cửa. Một đêm mưa tẻ nhạt, trong căn phòng đã hư một nửa hai người chủ tớ thỉnh thoảng lại trao đổi vài câu tẻ nhạt.
- Vừa mới rửa tay.
Tiểu Thiền xòe bàn tay ra: - Sau đó giặt quần áo, không có chỗ phơi. . .
- Ừm!
- Cho nên vẫn để trong chậu. . . Ngày mai không biết còn mưa lớn nữa không đây. . .
- . . .Mấy hôm trước, ông lão nhà họ Lưu của y quán nói có loại trà thảo dược có lợi cho thương thế của Cô gia. . .
Tiểu Thiền ngồi trên bậc cửa đột nhiên nhớ ra.
- Trà thảo dược?
- Vâng, lúc đó không chú ý, ngày mai tìm Lưu gia gia lấy, em cũng tới y quán hỗ trợ. . . Tiểu nha hoàn gật đầu.
-. . . Cô gia, hôm qua trong y quán có rất nhiều người bị đứt chân đứt tay, ngài nói xem có phải là thương binh từ Gia Hưng chuyển đến hay không?
Hạ thấp thanh âm xuống.
- Chắc là không phải, quá xa xôi.
- À, không phải bên đó là tốt rồi.
Tiểu Thiền ngẩng đầu: - Trận chiến đó còn muốn đánh tới bao giờ đây. . .
. . . Thời gian cứ như vậy trôi qua khiến cho người ta tính toán không chuẩn xác, đêm đã khuya hoặc có lẽ còn lâu mới đến nửa đêm. Có lẽ Tiểu Thiền cũng không thật sự có ý muốn nói chuyện, chỉ là một loại hình thức lấy tiếng động để xác nhận bản thân và Ninh Nghị ở chung một chỗ mà thôi.
Đương nhiên, buổi tối rảnh rỗi chủ tớ nói chuyện dăm ba câu là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đêm nay không giống như mọi khi, Tiểu Thiền muốn nói điều gì đó nhưng lời ra đến miệng lại có vẻ miễn cưỡng, làm cho người ta có cảm giác lưỡng lự không dám nói ra lời thật. Thời gian càng lâu, cô gái bé nhỏ vẫn ngồi trên bậc cửa nhìn Ninh Nghị, hoặc giả nhìn lỗ hổng lớn trên tường, hạt mưa không ngừng rơi xuống nóc nhà, có lẽ bản thân nên tìm việc gì đó làm. Là một nha hoàn, cô gái không nên quấy rầy thời gian đọc sách của Ninh Nghị. Không biết đã trải qua bao lâu, Ninh Nghị ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ đang nhìn về phía này, chốc lát nhìn nhau như vậy mới nghe thấy nàng khẽ nói:
- Cô gia, người nhớ tiểu thư bọn họ sao?
Ở trong tình huống, hoàn cảnh ở chung một chỗ như thế này, có rất nhiều lúc, thật ra lại là một chuyện cực kỳ áp lực. Trong chiến loạn, con người nhỏ bé như con kiến tùy ý bị chém giết; Tiểu Thiền vẫn luôn sống cùng Ninh Nghị, thời gian đầu thậm chí ngay cả khi ngủ cũng phải nắm chặt lấy tay Ninh Nghị mới có thể an tâm ngủ, thậm chí trong lòng cô bé còn có ý nghĩ, bất kể xảy ra chuyện gì, nếu có người muốn tách cô rời khỏi Cô gia, có lẽ cô sẽ chọn cái chết.
Chuyện như vậy không xảy ra nhưng xung quanh có đại phu, có người bị thương, còn có hai tên thị vệ thủy chung đứng nhìn, trong bóng tối có lẽ còn có người đang âm thầm theo dõi hai người. Cho dù nói mấy câu an ủi lẫn nhau nhưng hai người không thật sự nói quá nhiều về cục thế trước mắt, tránh bị người khác nhìn ra suy nghĩ bên này hoặc là hiểu rõ nỗi sợ hãi trong lòng. Tiểu Thiền chỉ nói với lòng mình, có thể ở chung một chỗ với Cô gia là tốt rồi, đừng hỏi nhiều, hỏi cũng vô dụng, nếu Cô gia có biện pháp khi cần đến mình sẽ mở miệng; mà người lại bản thân chỉ gây thêm phiền não cho Cô gia mà thôi.
Xung quanh đều là kẻ địch. Trong bầu không khí luôn luôn có kẻ giám sát, hai người đều ý thức được giữ im lặng, tận lực giống như bình thường dưỡng thương, làm việc, sinh hoạt, cứ như vậy có lẽ mới không sụp đổ. Nhưng đêm nay trong hoàn cảnh an toàn dường như toàn bộ thế giới bị cách ly, Tiểu Thiền mới có thể nhỏ giọng hỏi về vấn đề này.
Ninh Nghị nhìn cô một hồi lâu, gấp quyển sách lại:
- Ta cũng nhớ chứ, không biết bọn họ thế nào rồi.
- Tiểu thư và các tỷ Quyên nhi Hạnh nhi có lẽ đã trở lại Hồ Châu rồi?
- Tiểu thư nhà ngươi tính cách quá cứng đầu, chẳng qua. . . Ninh Nghị suy nghĩ một hồi: - Cô ấy cũng biết việc nặng nhẹ trước sau, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tiểu Thiền gật đầu, ôm lấy hai đầu gối đặt cằm trên đầu gối một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, nhẹ giọng nói:
- Cô gia, chúng ta. . .Còn có thể trở về không?
Có lẽ lời này của cô gái đã nín nhịn rất lâu rồi, hiểu rằng có hỏi cũng không có bao nhiêu ý nghĩa nhưng con gái chung quy vẫn hi vọng có một người đáng tin cậy. Ninh Nghị gật đầu, giống như vấn đề trước không muốn nói đến:
- Có cơ hội, bọn họ bắt chúng ta không xử lý, cơ hội luôn có. Ngoài ra. . . Ninh Nghị ngừng lại một lát sau đó chỉ gật đầu: - Yên tâm đi, cũng giống như khi chúng ta bỏ trốn, cơ hội luôn luôn có, nói không chừng một lúc nào đó sẽ để cho ta bắt được cơ hội, hung hăng cắn bọn chúng một miếng.
Tiểu Thiền đôi môi mấp máy:
- Vậy cô gia đừng thụ thương thêm nữa. . .
- Ha. . .
Ninh Nghị cười rộ lên, sau đó ánh mắt chợt lạnh lẽo:
- Thật ra chúng ta bị bắt có khả năng không chỉ là người bên Phương Lạp lợi hại, người bên phe chúng ta thật ra cũng rất lợi hại.
- A!? Tiểu Thiền trợn tròn mắt.
- Theo lời nói của tiểu Thiến, trước khi chúng ta bị tách ra hình như bên kia có tin tức trong quân Phương Lạp muốn bắt ta. Khi đó ta đã hôm mê bất tỉnh, không biết chuyện này nhưng khi đó quân đội của Phương Lạp đã tập hợp đầy đủ, trên đường đi bọn chúng bị đánh. Phái một đội nhân mã tới bảo vệ ta, sau đó việc này dĩ nhiên bị phát hiện, khả năng là Thang Tu Huyền, cũng có thể là Trần Hưng Đô, đám người này đã xem ta như con mồi. . .
- Cái. . . Cái gì?
Nghe Ninh Nghị thản nhiên nói vậy, Thiến nhi nhất thời siết chặt nắm đấm, đứng bật dậy:
- Bọn chúng, bọn chúng sao có thể làm vậy, cô gia người đã cứu tất cả bọn chúng mà. . .
Ninh Nghị nhìn bộ dáng căm phẫn của cô gái thì cười buông quyển sách xuống, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tiểu Thiền kéo lại gần. Tiểu nha hoàn mời vừa rồi còn tức giận ngay lập tức mặt đỏ bừng, nhưng Ninh Nghị lại không vì thế mà ngừng lại, hắn vốn ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng cho nên lúc này ôm lấy tiểu Thiền đặt ngồi lên đùi mình. Động tác này rất tự nhiên, tiểu Thiền co rụt cơ thể vào không dám phản kháng, chỉ lắng nghe Ninh Nghị nói chuyện.
- Không có gì kỳ lạ, gần đây, một vài kẻ cả đời lộng quyền, công lao của ta quá lớn, có lẽ cũng chỉ có thể nói lên đám người kia vô năng, tình huống bên trong rất phức tạp; sau nữa, Lưu Đại Bưu Tử muốn bắt ta kia có bối cảnh rất sâu, đám người Khiết nhi không dám đuổi theo tới đây, áp lực bên đó cũng rất lớn. Đem ta ra làm mồi câu có lẽ chỉ là biện pháp phòng ngừa mà thôi, có thể trở thành sự thật, xem như là ta xui xẻo. . . Nếu lúc đó ta không bị bệnh thì nên đề phòng.
Ninh Nghị cười:
- Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như ta không bị bệnh, bọn chúng cũng không dám thuận tay làm ra chuyện như vậy. A, cứ tiếp tục như thế này, để một đám người tới bảo vệ ta lại không ở cùng một chỗ với quân đội, một khi địch nhân chém giết tới thì có ý nghĩa gì nữa. Hiện tại bọn họ trở về, ta không ở đó, tất cả công lao đều rơi vào tay đám người Thang Tu Huyền, Trần Hưng Đô, lại có thể không đối đầu với ta, đây mới là điều vạn toàn kỳ mỹ chân chính, tất cả cùng vui vẻ. Mấy ngày nay nghe ngươi nói tình huống khi đó, ta đại khái hiểu ra.
Tiểu Thiền cố gắng không đỏ mặt:
- Bọn họ như vậy. . . Nếu chúng ta trở về, nếu trở về được. . .
- Việc sau khi trở về, đợi đến khi trở về rồi hay nói, hiện tại tức giận cũng không có tác dụng gì. Thật ra ta có chút lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi và đứa trẻ trong bụng cô ấy. Mấy ngày tới chắc hẳn sẽ có người tới tìm ta nói chuyện, ta sẽ dò hỏi hắn, có lẽ. . . Sẽ có kết quả, thật ra ta cảm thấy đã muộn, nhưng càng muộn càng tốt. Nếu như có thể, tiểu Thiền, ta sẽ đưa ngươi rời đi, nhưng hiện tại còn không nói trước được, càng có khả năng chúng ta đại khái sẽ ở lại đây một thời gian rất dài. . .
Những lời này của Ninh Nghị nói ra đôi chút rối loạn, tiểu Thiền bị hắn ôm trong lòng đầu óc hỗn loạn rất khó phân tích ra được lời nào là thật lời nào là giả, vấn đề sớm muộn; nhưng câu cuối cùng có thể nghe hiểu được: - Em, em. . . Cô gia ở đâu thì tiểu Thiền ở đó. . .
- Ừ. Ninh Nghị gật đầu:
- Vậy thì, thời gian không còn sớm nữa, thật ra nên đi ngủ thôi.
- A. . .
Cơ thể tiểu Thiền chợt căng cứng:
- Nhưng mà. . .
Còn chưa nói hết câu thì Ninh Nghị đã bế cô lên. Đầu óc tiểu Thiền chợt trở nên mơ màng, gần như cuộn thành một vòng trong tay Ninh Nghị không dám lộn xộn. Mưa bên ngoài vẫn rơi.
Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, cô được đặt lên giường.
Thật ra có vài chuyện không nhất thiết phải chuẩn bị, đối với hai người mà nói cũng là như vậy. Từ buổi chiều Ninh Nghị rơi từ trên mái nhà xuống, chiếc giường nhỏ của cô đã không thể ngủ trên đó được nữa, tiểu nha hoàn có lẽ đã nghĩ tới việc này rồi.
Suốt cả buổi tối, tiểu Thiền nói rồi lại không nói, không dám nói ra cảm xúc thật cũng là bởi lý do này. Cô là một cô gái, không dễ nói ra chuyện này với Ninh Nghị, nhắc tới cũng không dám. Sau cùng Ninh Nghị nói ra suy nghĩ của hắn, đại khái là ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ có cơ hội, bao gồm cả khả năng sẽ ở lại đây thời gian dài, kể cả bản thân bị nắm chặt thật ra là đã bị tính kế trước, hoặc có lẽ muốn cô yên lòng muốn cô không nghĩ đến chuyện khác nữa, thành công phân tán lực chú ý của cô cũng là lúc hắn mới cưỡng bách mà cũng rất tự nhiên đặt cô lên giường.
Nếu như cứ làm theo ý nghĩ ban đầu của Ninh Nghị, đáng lẽ ra phải có nghi thức cưới hỏi, một hôn lễ chính thức.
Nhưng hiện tại không có điều kiện này.
Dưới tình huống trước mắt nương tựa vào nhau mà sống, tương lai như thế nào, căn bản không cách nào thấy rõ. Tình huống nguy hiểm tương tự thế này, trước đây Ninh Nghị đã từng gặp phải. Nhưng sức người đôi khi có hạn, với tình trạng này nghị lực, tâm tính, mưu lược mới có thể gia tăng một chút khả năng sống sót còn đại cục là không thể khống chế, không thể nói trước được bất kỳ điều gì. Dưới tình trạng này hắn cũng lo lắng rất nhiều càng huống chi một cô gái như thế này.
Thật ra cơ hội có rất nhiều.
Mặc dù trước mắt không biết được quá nhiều tình hình bên ngoài, cách nhìn về hắn trong quân Phương Lạp, dụng ý giam lỏng hắn ở nơi này nhưng dưới sắp đặt của hắn thế cục Hồ Châu đã hoàn toàn rối loạn, vài ngàn người vì hắn mà chết trong đó có không ít tướng lĩnh có quan hệ trong nghĩ quân . Dưới tình hình này hắn không bị giết chết mà sống sót dưới hình thức này đã nói rõ đang có người bảo vệ hắn.
Có một điểm quan trọng, nếu giết chết hắn trong nghĩa quân khả năng có ý kiến đồng nhất, nếu giữ hắn lại tất nhiên sẽ nảy sinh xung đột. Nhất định có kẻ chủ trương giết chết hắn, thậm chí chiếm đa số. Dưới tình huống này nếu không có tiểu Thiền, lựa chọn của hắn thật ra có rất nhiều, bao gồm ở trong tình huống quen thuộc châm ngòi song phương, ở trong đêm mưa tương tự thế này tìm kiếm kẽ hở đào thoát đều có thể suy sét tới. Nhưng thêm cả tiểu Thiền, những điều này không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, tạm thời chỉ có thể chờ đợi đối phương lật bài trước mà thôi.
Đương nhiên, những chuyện này không cần để tiểu Thiền biết làm gì, mấy ngày nay trong lòng cô luôn sợ hãi nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể nỗ lực nhẫn nhịn. Những điều này Ninh Nghị nhìn thấy rõ. Đến bây giờ, có một số việc không cần thiết phải lo lắng trước sau nữa, với tình hình trước mắt có lẽ đây cũng là điều nên làm nhất.
Mà đối với tiểu Thiền mà nói, suốt cả buổi tối nay, cho tới tận bây giờ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là: Dù sao đó cũng là cô gia của ta, đó cũng là cô gia của ta.
Bởi vậy không lâu sau, lúc Ninh Nghị đi tới giường, chỉ thấy thiếu nữ đang tuổi dậy thì đã nhắm chặt hai mắt, căng cứng, lo lắng nằm ở đó. Lúc này tiểu Thiền đã mười bảy tuổi, ở độ tuổi này đã xem như là trưởng thành từ rất lâu rồi, dung mạo của cô tuy có vẻ trẻ con nhưng thân thể đã phát triển nẩy nở. Lúc này hai tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, hai chân thon dài khép chặt vào nhau.
Không lâu sau, mưa vẫn rơi không ngừng, thiếu nữ ở trên giường đã được cởi bỏ y phục. Đêm nay, ở một góc nhỏ trong chốn thành thị này, vô số chuyện phực tạp giống như nước lũ cuồn cuộn chảy trên dòng sinh mệnh, hai người trong khoảng khắc ngắn ngủi đã lưu lại cho nhau dấu ấn suốt đời nương tựa vào nhau. . . Mưa trong đêm dài không biết đã ngừng lại tự lúc nào.
Khi mở mắt ra, Ninh Nghị nhìn thấy ánh sáng của màn đêm xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà chiếu xuống, không khí sau cơn mưa thấm qua ánh sáng giống như màu hổ phách, từ lỗ hổng cực lớn nhìn ra ngoài có thể thấy vô số ngôi sao sáng trên bầu trời.
Vô luận là ở thời đại nào, chỉ có vũ trụ này, có lẽ là thứ duy nhất vĩnh viễn không thay đổi. Hắn đã nhìn ngắm rất nhiều lần, ở những địa phương khác nhau, mặt trăng, các vì sao chiếu sáng, bỏ qua thân phận, địa vị khác nhau, tâm cảnh khác nhau, có hình ảnh khác nhau; có tòa nhà cao tầng, có máy bay, tàu thuyền, sau đó trong đầu lại biến thành những kiến trúc phong cách cổ xưa, đình đài lầu các.
- Cô gia, cô gia. . .
- Cô gia, cô gia, tiểu Thiền. . .
- Tôi tên tiểu Thiền. . .
Trong đầu vang lên âm thanh đầu tiên đó, tình cảm giống như thủy triều lên, hắn ôm chặt lấy cô gái đang nằm trong lòng.
Đã tới nơi này được hai năm rưỡi rồi. . .
Tác giả :
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu