Ở Rể (Chuế Tế)
Quyển 3 - Chương 226: Khả năng cho phép

Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 226: Khả năng cho phép

Sáng sớm khi mặt trời ló rạng, bầu không khí hoảng loạn đã bao trùm toàn bộ thành trì. Tin tức chiến loạn đang diễn ra tại phía tây Tiền Đường môn đã mơ hồ truyền đến, hỏa thế thành bắc xem ra còn lan tràn, nhưng vẫn bị vây trong cảnh hỗn loạn to lớn như trước, cũng không biết là quân đội hỗn chiến với dân chúng trong hành hay quân đội hỗn chiến với đám loạn phỉ Phương Lạp trà trộn vào trong thành. Mà bởi hỗn loạn tràn lan, lúc này các nơi trong thành Hàng Châu đều xảy ra những xung đột lớn nhỏ, nhân tâm hoảng sợ, không có điểm xuất phát và nơi quy tụ.

Là một trong những thành thị quan trọng nhất và có tính tượng trưng nhất của Giang Nam, Hàng Châu từ khi triều Vũ thành lập tới nay chưa từng xảy ra chiến hỏa, trước kia dù là phía nam thế cục phân loạn, đám người Phương Lạp tại Hấp Châu, Vụ Châu đánh tới đánh lui, thì ở Hàng Châu có Võ Đức Doanh phòng thủ nghiêm mật, mọi người cũng đều hiểu ý nghĩa trọng đại của Hàng Châu, ít nhất là đối với mọi người sống ở Tô Hàng tới mà nói, đối với nguy cơ chiến loạn, chung quy là như cách một trời một vực. Cũng bởi vì điều ấy, nên khi biết nhân mã Phương Lạp giết tới đây, ác mộng trong một đêm đã trở thành hiện thực, từng nhà trong thành lúc này tất cả đều hoảng loạn sợ hãi.

Hàng Châu giàu có và đông đúc, đều có số lượng sương quân, cấm quân trấn thủ nhất định, nhưng chủ yếu vẫn là do Võ Đức Doanh thống nhất quản lý. Nhưng bởi trận động đất, quân lực chủ yếu của Võ Đức Doanh đã tập trung tới, quân đội trấn thủ trong thành và ngoài thành đại khái là có khoảng ba vạn. Phía tây Tiền Đường môn đầy hỗn loạn, lúc này quân đội co rút lại phong tỏa bốn mặt cửa thành, phát ra cảnh báo, chống lại kẻ địch, đồng hời bắt đầu trấn áp sự hỗn loạn trong thành.

Quân đội cũng không phải là thiếu, hơn nữa lúc này Võ Đức Doanh trấn thủ Hàng Châu được tiếp tế tiếp viện hoàn mỹ, chiến lực cũng có thể đảm bảo đấy. Hỗn loạn bắt đầu từ buổi sáng, đám người Ninh Nghị ở ngõ Thái Bình ngoại trừ phán đoán hỗn loạn đang phát triển, chống cự và coi giữ ở bên ngoài ngõ ra, căn bản không thể nào hiểu hướng đi của tình hình để chuẩn bị, những người trên đường phố trong lòng đều hoảng sợ không biết sẽ chờ đợi được tin tức gì, cũng có nhiều người tới hỏi Ninh Nghị lúc này có thể làm gì. Cuối cùng Ninh Nghị cũng chỉ phất phất tay, bảo đầu bếp nhà mình quay về nấu cơm.

Binh hung chiến nguy, loại việc này gần ngay trước mắt mà trong tay lại không có đủ thời gian, Ninh Nghị lại không thấy được một người đáng tin cậy nào, lúc này bên phía thành bắc chiến hỏa lan tràn, nghĩ lại bộ dạng Viên Định Kỳ lúc hôm qua tới, sáng nay thì bị người ta chém bay đầu, tất nhiên là bộ hạ của Phương Lạp nhân lúc hỗn loạn đã sớm lẻn vào trong thành, cụ thể có bao nhiêu, cũng khó mà nói được ngay lúc này. Lúc này, cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng chiến lực của Võ Đức Doanh, đợi tin tức truyền tới, để hiểu rõ xu thế.

Đương nhiên, việc cần làm không phải là chỉ có chờ đợi, tới lúc này, rốt cuộc có thể làm cái gì, cũng nên quyết định.

Buổi sáng ăn cháo.

Đủ loại âm thanh từ bốn phía lan tới, ong ong khiến người khác phiền não, Ninh Nghị và mọi người ngồi trong viện ăn sáng, bên ngoài đường phố vẫn còn có người lo lắng bất an đi qua đi lại, nhưng lúc này chung quy trị an đường phố vẫn là quan trọng, không có ai dám can đảm bước ra khỏi ngõ Thái Bình, dù sao ai cũng không biết có thể gặp phải người của Phương Lạp phái vào thành hay không. Ninh Nghị tự suy nghĩ một hồi, liền phân phó Đông Trụ chuẩn bị xe ngựa, mọi người ngồi bên cạnh bị quyết định của hắn làm cho hoảng sợ, Tiểu Thiền mở to mắt:

- Cô gia, ngài muốn làm gì vậy....

- Không có gì...

Ninh Nghị đang định nói rõ thì Phó Phường chính từ ngoài viện đi vào. Thì ra, vừa rồi có quân nhân của Võ Đức Doanh tới, truyền lệnh bất kỳ ai cũng phải ở trong nhà không được ra ngoài, không được tự ý chạy loạn, lúc này chỉ có một bộ phận Phương phỉ đang tác loạn trong thành, Võ Đức Doanh đang bao vây tiễu trừ, để tránh cho đám phỉ này có cơ hội tiếp tục gây loạn.

Vị Phó Phường chính này còn nói rõ, theo như người của Võ Đức Doanh nói, hỗn loạn gần phía Tây Tiền Đường môn cũng đã sớm có chuẩn bị, lúc này đang chống cự với kẻ địch ở bên ngoài cửa, tuy rằng đối phương muốn chọc vỡ thủng tường thành, nhưng tất nhiên sẽ không đạt được cơ hội, bảo dân chúng trong thành cứ yên tâm. Thanh thế nghe được sáng nay hình như là thật, dù sao Hàng Châu có người tài giỏi, tường thành sập, sẽ không thể không phòng bị hay không làm gì cả, xem ra về phía quan binh cũng là cố ý lộ ra kẽ hở để dẫn dụ kẻ địch mắc câu, mà đám phỉ nhân này vào thành, có thể làm ra thanh thế lớn như thế, sợ rằng mới là điều khiến bọn họ bất ngờ ấy chứ.

Ninh Nghị cũng vì nghĩ thế mới quyết định ra ngoài, nhưng không thể không tin quan binh, hắn nói với Phó Phường chính mình muốn ra ngoài xem chuyện gì, đồng thời còn lấy ra lệnh bài của thống lĩnh Võ Đức Doanh, lại lấy lý do qua loa vài câu, Phó Phường chính mới gật đầu, sau đó đi báo cho người khác ở ngõ Thái Bình biết về tin tức giới nghiêm.

Phó Phường chính đi rồi, Tiểu Thiền sốt ruột như muốn khóc:

- Cô gia, rốt cuộc ngài muốn đi đâu ạ, nay phỉ nhân vào thành rồi, nếu như đụng phải chúng thì làm sao đây?

Ninh Nghị khẽ nói:

- Đi thăm hỏi người Tiền gia một chút, làm chút việc, sau đó xem chúng ta có kiếm được thuyền nào không, đường thủy phương bắc không đi được, nhưng hải thuyền phía đông đi Tiền Đường Giang vẫn có...

- Không được, lúc này chắc chắn không được, hơn nữa bên ngoài có phỉ nhân mà....

- Đánh nhau thôi mà, đừng quên cô gia các ngươi cũng là Huyết Thủ Nhân Đồ hung tàn đấy, tất cả mọi người đều là nhân sĩ giang hồ, đừng sợ, ta sẽ nhanh quay về.

Ninh Nghị cười xoa dịu nàng, sau đó ôm nàng, vỗ vỗ lên vai nàng, lúc này chung quanh có nhiều người nhà, động tác của hắn rất tự nhiên, hết sức tự nhiên, ngay cả Tiểu Thiền cũng không hiểu, chỉ loáng thoáng nghe tiếng Ninh Nghị tự lẩm nhẩm:

- Đánh nhau thì đánh nhau, xe đạp biến thành xe máy...

Chỉ ôm một chút là hắn buông Tiểu Thiền ra ngay, Tô Đàn Nhi đối diện với hắn, cũng không để ý tới cái ôm của Ninh Nghị với Tiểu Thiền, khi hắn đi qua nàng, nàng mới khẽ mở miệng:

- Tiểu Thiền nói đúng, lúc này sợ là hải thuyền...

- Ta biết.

Ninh Nghị gật đầu, khẽ trả lời:

- Hải thuyền có thể được ra khỏi thành chắc chắn không nhiều lắm, ta đoán chừng lúc này ở bến tàu đã chật ních người, chúng ta qua đó cũng không có hy vọng gì mấy, nhưng chỉ cần còn chút hy vọng bên phía quan phủ, thì tuyệt đối sẽ có thuyền để đi, chắc chắn là sẽ còn đường lui đấy, bằng không lòng người càng thêm hỗn loạn. Sự việc cần chuẩn bị kỹ càng, nếu như thật sự không thể đi được, ta nhất định sẽ nghĩ cách để có nàng, Phương Văn Định, Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh ... trong danh sách đó. Võ Đức Doanh có chuẩn bị, thành sẽ không bị phá quá nhanh, ta sớm đi tìm Tiền Hi Văn, không riêng gì hải thuyền, chúng ta còn phải chuẩn bị thật tốt những việc khác.

- Vậy những người khác...

- Ta sẽ tận lực, nhưng nếu thật sự bị phỉ nhân giết vào...

Ninh Nghị suy nghĩ một chút.

- Ta cũng chỉ có thể ưu tiên các nàng.

Tô Đàn Nhi nắm tay hắn gật đầu:

- Tướng công đi nhanh rồi trở về, bên này có thiếp thân rồi.

Ninh Nghị gật đầu, sau đó Đông Trụ đánh xe ngựa ra, Ninh Nghị định không để gã đánh xe ngựa, dù lúc này khả năng bọn họ gặp nguy hiểm bên ngoài không lớn, sau khi nghĩ nghĩ một chút, hắn lại đặt hai hộp hỏa dược lên xe ngựa, đánh xe rời khỏi ngõ nhỏ.

Dọc đường đi, nhiều ngõ hẻm đầu đường bị tắc bởi rất nhiều dân chúng, hỗn loạn đang phát sinh tại thành bắc, đại hỏa lan tràn, nhưng vẫn chưa khuếch trương rộng lớn, hiện náo động đang được đè ép xuống, hình như lúc này đang lan rộng đã biến thành thu hẹp lại, mà bên kia cách nơi này khá xa, trong lúc nhất thời hẳn là không lan tới đây. Sau khi đi ra ngoài, lại thấy đường phố hỗn loạn, hình như là hộ viện dân tráng được tổ chức tay cầm cầm vũ khi đi ra, bộ dạng muốn đi ngăn cản gì đó, những người như vậy, chỉ khoảng nửa khắc đã gặp vài nhóm, Ninh Nghị ở trong xe ngựa cúi đầu trâm tư giây lát, mỗi khi đi qua gặp các nhóm thì đều xuất lệnh bài ra.

Một gã dẫn đầu một nhóm thấy lệnh bài cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao nhìn Ninh Nghị cũng không giống phỉ nhân, nói:

- Lúc trước có người cho chúng ta biết đi bảo vệ đường phố nhà của mình, nhưng qua một lúc lại có quân gia đến nói phái chúng ta đi hỗ trợ thủ thành, đến tập hợp ở cầu Hi Xuân, ai không nghe sẽ bị xử lý theoquân pháp, chuyện này là ngươi bảo chúng ta nghe ai đây.

Ninh Nghị đi qua đội người này, chỉ chốc lát sau, lại gặp một đội người từ hướng khác tới, lại nói là có lệnh quan bảo bọn họ tới ngõ Cổ Mão tập hợp, người nọ cả người đầy máu, nói hết sức nghiêm khắc, lại cầm lệnh bài của nha môn, nên bọn họ không dám không nghe. Ninh Nghị hít một hơi, bảo đám người này trở lại bảo vệ gia môn nhà mình, nhóm người này có lẽ là tin Ninh Nghị nói, bắt đầu quay lại.

Những chuyện tương tự như này vào thời gian này sợ rằng ở trong thành phát sinh không ít, Ninh Nghị ngay lập tức có thể nhìn ra manh mối trong đó, nhưng hiện tại cũng không có lòng đi quản, mà đi thẳng đến Tiền gia. Lúc này nhà cửa của Tiền gia cũng bị sụp rất nhiều, rất nhiều hộ viện Tiền gia đều đến để bảo vệ, sau khi Ninh Nghị thông truyền, liền có người dẫn tới gặp Tiền Hi Văn.

Tổ trạch Tiền gia Tiền Hi Văn ở vốn không bị trận động đất làm cho sụp đổ nhiều, nhưng lúc này ở trong sân cũng dựng lên lều, Ninh Nghị được người hầu dẫn tới, vị lão nhân gia kia đang ngồi ghế uống trà, bởi tường viện bị chấn động sụp đổ, từ bên này nhìn ra ngoài có thể thấy bầu trời phía bắc mù mịt, thấy Ninh Nghị tới, Tiền Hi Văn đứng lên cười cười, sau đó đặt chén trà xuống bàn. Xem ra, lão nhân gia hết sức bình tĩnh, còn khen ngợi khi thấy hắn đến vào lúc này, phân phó hạ nhân châm trà.

- Lập Hằng ngồi đi, nơi này đơn sơ, không cần khách khí, nhà ở tuy rằng không sập, nhưng tiểu bối trong nhà vẫn còn lo lắng khi thấy lão phu vẫn cho dựng lều cỏ. Chẳng qua nói đi nói lại, tường sập, buổi tối gió thổi tới lại rất mát mẻ, bên chỗ ngươi thế nào?

Ninh Nghị chắp tay thi lễ với ông:

- Lần này vãn bối tới, là muốn nghe cách nhìn của Tiền công về thủ thành.

Tiền Hi Văn gật đầu:

- Thi hội lập thu ngươi đắc tội Lâu gia, tuy rằng đó lại xảy ra cơn địa chấn, nhưng không tìm đến các ngươi gây rối, tự trong lòng các ngươi hiểu rõ. Nay ngươi tới, đã nói rõ ngươi không phải là người kiêu ngạo, tự cao, mà hiểu ứng đối, biến tiến lui, có huyết tính, rất tốt.

Lúc này có hạ nhân dâng trà tới cho Ninh Nghị, Tiền Hi Văn nâng chén trà của mình về hướng bắc ra hiệu bảo nhìn một chút.

- Lão phu là văn nhân, đối với việc này, cũng không quá để tâm, chẳng qua, mới vừa rồi có nhiều người đến hỏi, lúc động đất, phỉ nhân nhân cơ hội đoạt thành, là trong quân đã có chuẩn bị rồi. Phỉ nhân bất ngờ tấn công bên phía Tiền Đường môn, nhưng ba lần tấn công thì đều bị ngăn cản, nếu Lập Hằng ngươi hỏi ta về chiến sự, ta không biết nói gì, nhưng hỏi ta về quân đội, ta lại có lòng tin, tuy rằng...Chiến hỏa này cũng khiến bọn họ bất ngờ, hơn nữa lúc này bên trong thành lại xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn, cho thấy xác thực đã có không ít Phương phỉ vào thành, chẳng qua, nếu đã tiến công ngoài thành không thành công, mà dưới tình huống cả thành chống địch, bọn chúng hẳn sẽ không gây loạn được lâu đâu.

Ninh Nghị gật đầu:

- Nói như vậy, nên có lòng tin với quân đội.

Tiền Hi Văn uống một ngụm trà, ngừng chốc lát:

- Chuyện đã xảy ra, phải có người phụ trách, nói ra, lòng tin ai cũng có, chỉ là nếu không có trận địa chấn này, thì tình thế sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Tiền lão cũng có lòng tin?

Tiền Hi Văn nở nụ cười, lắc đầu:

- Lão phu nói, lão phu là văn nhân, nên không biết nên nhận xét thế nào. Nhưng Lập Hằng có thể hỏi như vậy, cũng coi như bậc con cháu, có một số việc, lão phu cũng không cố kỵ nữa. Chiến sự phía tây, hai quân Võ Uy, Võ Sậu đang chưa phân thắng bại với Phương phỉ, nhưng trong quân lại có chiến báo đại thắng, lừa trên gạt dưới, lại khiến bao người tin, lão phu thì vẫn đang quan sát. Thành thật mà nói, Võ Uy, Võ Sậu dù chưa phân thắng bại, nhưng bên phía Phương phỉ cũng chưa hề thấy thương cân động cốt, ngược lại thanh thế lại càng lúc càng lớn. Lần này chúng tấn công Hàng Châu, mà Hàng Châu là trọng trấn, chưa từng có chiến loạn, Võ Đức Doanh có thể bảo vệ Hàng Châu, điều này, lão phu cơ bản là tin tưởng. Nhưng con người hơn mười năm thay đổi khó lường, nếu có vạn nhất...đây là chuyện lão phu không muốn nghĩ tới....

Lão nhân hạ thấp âm thanh xuống dù đó cũng không phải là chuyện cơ mật gì:

- Võ Đức Doanh nói là tinh nhuệ, nhưng lại chưa từng gặp chiến sự, lần này thủ thành, không có tiền lệ, đây là hoàn cảnh xấu. Bên phía Phương Lạp kia cũng hẳn không lợi hại bao nhiêu, dù sao cũng là người cơm ăn không đủ no thôi. Lão phu chưa từng gặp chiến sự, nhưng thật ra Tự Nguyên lại đã từng kinh qua, cho dù là thấy lợi hại thế nào, cũng chưa hẳn là "thường thắng chi sư"..

- Vâng, trong quân cũng đã có chuẩn bị, tàu thuyền được giữ lại, trừ phi thành không bị phá, bằng không sẽ không cho rời bến. Hải thuyền không nhiều lắm, người có thể đi cũng có hạn, một khi bắt đầu di, bên phía cảng nhất định sẽ có loạn xảy ra. Đến lúc đó, vãn bối cũng muốn có danh sách bảy người, sau này nhất định sẽ cảm tạ.

- Bảy người hơi nhiều.

Tiền Hi Văn cười cười:

- Nhưng vẫn có thể, đợi lão phu lấy công văn cho ngươi. Nhưng lão phu sẽ không lên thuyền để đi, thật sự nếu có ngày đó, lão phu có thể theo quân giết ra ngoài.

- Cảm tạ, chỉ là phòng ngừa chu đáo thôi, vãn bối có người nhà ở đây, Tiền công cũng có người nhà, đều là không muốn bọn họ sẽ gặp chuyện không may. Ồ, lúc ta đến đây, phát hiện một việc...

Ninh Nghị kể lại tình huống đã gặp lúc đánh xe đến đây cho Tiền Hi Văn nghe, Tiền Hi Văn nhíu mày, Ninh Nghị nói:

- Tuy rằng Phương Lạp vẫn gây loạn ở phía tây cách đây không quá xa, nhưng lần này lại cùng lúc với địa chấn xảy ra, trong thời gian bảy ngày, bọn hnội ứng ngoại hợp, bắt đầu công thành, ta nghĩ là hơi nhanh, lưu dân này tới được, sẽ không phải là lưu dân thật sự, muốn từ từ tụ tập tới nơi này, tận lực không để lộ ra sơ hở, có thể khẳng định trước đó phỉ binh đã có chuẩn bị rồi. Hơn nữa trong thành truyền lệnh cũng có quy định, muốn truyền tin tức giả, thì không phải là không làm được, nhưng nhất định cũng có độ khó, bọn họ phản ứng nhanh như vậy, một mặt phóng hỏa, một mặt truyền tin tức các nơi. Ta không biết trong thành đã biết hết việc của bọn chúng hay chưa...

- Xác thực là có người tác loạn gần Phượng Hoàng môn, tường thành bên đó cũng bị sập, Võ Đức Doanh đã phái người canh gác, nhưng bên ngoài lại không hề có dấu hiệu công hành.

Tiền Hi Văn nói bổ sung, tiếp tục:

- Lập Hằng nói tiếp đi.

- Đó chính là nơi bố trí nghi binh rồi, phối hợp với thế tiến công ngoài thành tận lực để Võ Đức Doanh mệt mỏi. Làm được như vậy, hẳn đều là kẻ có bản lĩnh, hơn nữa lại tác loạn thành công như vậy, ta nghĩ hẳn bọn họ đã bắt đầu kế hoạch trước khi có địa chấn. Phương Lạp tới Hàng Châu, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, sau đó thì lúc thực thi, lại gặp phải địa chấn....

Tiền Hi Văn ngẩn người, sau đó cảm thán:

- Như vậy, là được ông trời giúp rồi...

- Việc này mong Tiền công mau chóng thông báo với người phụ trách phòng ngự trong thành. Kẻ bày ra kế này rất lợi hại, hơn nữa khẳng định hắn đã vào thành rồi, bằng không trong thành không kịp ứng biến. Nếu như có thể bắt được người này, chính là giảm bớt áp lực cho cả trong ngoài thành.

Ninh Nghị dừng một chút, hắn không quen thuộc Hàng Châu, chỉ cần nhắc nhở đối phương là đủ rồi.

- Mặt khác, ta cũng mong Tiền công có thể cho ta mượn một đạo lệnh phù.

- Lệnh phù gì?

- Ta muốn thuyết phục phú hộ hào thương ở ngõ Thái Bình cùng với các loại võ quán tiêu cục chung quanh đó. Lúc này quân nhân trong thành hẳn là tụ tập đủ, nên không cần phải trưng tập bọn họ để thủ thành. Nếu có vạn nhất cần bọn họ, hoặc là lúc tất cả mọi người cần phải chạy trốn, chúng ta có thể làm cho tình huống biến đổi tốt hơn. Việc hải thuyền, dù sao thuyền ít người nhiều, ta muốn làm chút chuyện trong khả năng, tìm con đường thứ ba.

Tiền Hi Văn nhìn hắn hồi lâu, suy nghĩ một chút, thần sắc cổ quái bật cười lên:

- Người có tài được Tần công thưởng thức, sẽ không đơn giản, ta đã biết, chỉ là có câu ta vẫn muốn hỏi Lập Hằng, Lập Hằng am hiểu việc, rốt cuộc là vì sao?

Ninh Nghi suy nghĩ một chút, một lát sau, chắp tay đáp:

- Năm ngoái sách lược giúp nạn thiên tai, chính là ta viết, ngoài ra, không có gì hơn.

Tiền Hi Văn nghe xong, khẽ gật đầu, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một phù ấn.

- Cái này có thể dùng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại