Ô Nha Chi Sâm Chi Vương Tử Đích Vũ Hội – Rừng Quạ Đen Chi Vũ Hội Vương Tử
Chương 8: Thụ trớ chú đích phưởng sa xa dữ vô pháp kết thúc đích vũ hội
(Chiếc xe kéo sợi bị nguyền rủa và vũ hội không thể chấm dứt)
Dị biến đột ngột xuất hiện.
Khi tất cả mọi người còn đắm chìm trong sự vui vẻ nhàn nhã của lễ hội, một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên, gió cuồn cuộn nổi lên từ phía đại môn (cửa lớn), vụn gỗ bụi bặm bay mù mịt như sóng lớn ập bờ, nổ ra tứ tán, khiến rất nhiều tiếng kêu sợ hãi thảm thiết vang lên. Những cô gái cùng người thân không thể mở mắt hoặc là lấy tóc hay váy dài che lại, cảm nhận sự biến động bất ngờ vô cùng khủng bố.
“Bệ, bệ hạ......" Cơ hồ là bị gió lớn thổi tới, một gã thị vệ chật vật gục trên mặt đất, bò từ cổng lớn đến, trên mặt không giấu được thần sắc kinh hoảng: “Kìa, xuất hiện......!"
Quốc vương xoạt một tiếng đứng lên, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi điều gì, trước ngực thị vệ lại nhô lên một mũi kiếm, máu tươi kinh khủng hãi hùng theo đó văng ra.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, không ít cô gái lại kêu thảm thiết hoặc hôn mê, mà người rút ra trường kiếm lại như không có việc gì dẫm lên thi thể vẫn còn đang mang thần tình kinh ngạc quá đỗi, khách nhân đông đảo trong đại sảnh lặng im không một tiếng động, khiến tiếng bước chân của người kia càng thêm rõ ràng, làm mỗi người đều cảm thấy khó có thể hô hấp.
Quốc vương trừng mắt to đến mức không thể nào to hơn, giơ lên ngón trỏ run rẩy chỉ nam nhân phía dưới —— rõ ràng đứng trên cao nhìn hắn, nhưng đối phương còn có khí thế cao ngạo hơn, khí thế hắc ám bao trùm cùng áp lực lạnh như băng xuyên thấu, khiến cho ai cũng không thể nhìn sai rằng—— đó là thiếu niên suýt hủy diệt vương quốc năm năm về trước.
“Đức Nhĩ Đa Tư......!" Quốc vương nghiến răng nghiến lợi trầm giọng hô to. Hoàng hậu bên cạnh mặt tuy trắng bệch cũng nghiêm lại, đứng lên, thần tình không thể tin nổi.
Đức Nhĩ Đa Tư hơi hơi gợi lên khóe miệng, không mang ý cười liếc họ một cái.
“Đã lâu không gặp." Hắn trào phúng nói.
“Ngươi hẳn đã phải chết!" Quốc vương phẫn nộ nói: “Kẻ bị ma nữ nguyền rủa!"
“Ngươi không phải đã biết ta chưa chết, nên phái đội ám sát tới sao?" Đức Nhĩ Đa Tư thuận miệng trả lời, sau đó liền dời tầm mắt. Hiển nhiên hắn đối với lời chỉ trích của quốc vương chẳng có lấy nửa điểm hứng thú, như tìm kiếm cái gì nhìn khắp xung quanh, hơi hơi cau mày biểu hiện khó chịu.
Chung quanh hắn đều là những khuôn mặt xa lạ mà hắn chán ghét, không phải biểu tình sợ hãi thì là kinh ngạc, vài người thậm chí còn che đầu khe khẽ nói nhỏ. Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư không tìm được người mà hắn muốn ở đây. Sắc mặt của hắn tự nhiên âm trầm đi vài phần.
Vì sao hắn phải ở bên ngoài chờ đợi mà không làm gì cả? Nhớ lại khiến Đức Nhĩ Đa Tư cảm thấy bản thân như bị trúng tà, sao có thể đáp ứng yêu cầu như vậy chứ?
Khi hắn tránh ở sau xe, chú ý thấy có hai nam nhân mang Duy Tháp cùng cô gái kia vào thành, Duy Tháp thừa dịp hai người kia không để ý quay đầu lại nháy mắt, Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên cảm thấy nhịn một chút cũng tốt.
Này hoàn toàn không phải tác phong của hắn! Đợi cho hắn tức giận phát hiện điểm này, đã đem mấy tên binh lính hỏi thân phận của hắn chém chết. ( += =)
“Chuyện tới bây giờ, ngươi còn trở về làm gì!" Mở miệng mắng không phải quốc vương, mà là một tên tiểu quỷ tóc hồng từ sau cây cột lớn chui ra. Chỉ thấy y chỉ tay vào Đức Nhĩ Đa Tư, không hiểu sao phẫn nộ rống.
Đức Nhĩ Đa Tư nheo lại mắt, đem tầm mắt dừng lại trên người y một lúc lâu...... Đối phương làm cho hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhất là mái tóc hồng kia...... Nhưng tựa hồ cũng không phải tên gì trọng yếu lắm, nếu không hắn sẽ có ấn tượng. Tuy rằng không hiểu thái độ khác hẳn với mọi người của y với hắn là gì, bất quá Đức Nhĩ Đa Tư từ trước đến nay đối với người ngoài việc của mình không có hứng thú.
“Trở về tính sổ." Hắn âm trầm trả lời, liền dời tầm mắt. Bất quá thái độ như vậy tựa hồ chọc giận thiếu niên tóc hồng, chỉ thấy y hét lớn một tiếng, rút trường kiếm bên hông hướng Đức Nhĩ Đa Tư phóng tới.
“Lewis đừng ——" Hoàng thượng và hoàng hậu trên vương tọa hoảng sợ thét chói tai.
Lewis? Đức Nhĩ Đa Tư nghiêng đầu, hiện lên một kiếm bất ngờ, hắn mơ hồ nhớ tới chủ nhân tên này, bất quá động tác vẫn không hề chần chờ, mặt thiếu niên dữ tợn nhanh chóng bị hắn một cước đá tới, đem đối phương nhanh chóng đá bay, trực tiếp tạo nên tiếng vang lớn trên bức tường đối diện.
Hoàng hậu rên rỉ cùng quốc vương rống giận, thậm chí khách nhân kêu thảm thiết bi thống, … Ngay sau đó, tiếng bước chân rầm rầm vang lên, thì ra quốc vương đã sớm chuẩn bị sẵn vệ binh, nhưng buồn cười chính là, rõ ràng một đám người vây quanh một người, cảnh tượng hoàn toàn áp đảo, nhưng nếu người bình thường lộ vẻ sợ hãi, thì ngược lại biểu tình Đức Nhĩ Đa Tư không có…chút nào thay đổi.
Nếu hôm nay bọn họ vây quanh chỉ là hắc vương tử trong truyền thuyết, vệ binh có lẽ cũng không sợ hãi như vậy..... Nhưng quốc vương lại cố tình tung ra lời đồn người ấy bị nguyền rủa, mang đến sự khủng hoảng nghiêm trọng trong lòng dân chúng, khiến cho bọn họ cảm thấy như phải đối mặt với quái vật mà sợ hãi, cơ hồ không ai dám trực tiếp đối mặt, có lẽ đây là ảnh hưởng mà quốc vương chưa bao giờ nghĩ tới ——
“Đức Nhĩ Đa Tư!" Đánh gãy không khí nghiêm trọng này, Duy Tháp từ phía bên kia hành lang chạy tới, theo sau y còn có Tra Lý Tư cùng Tiên Đỗ Thụy Lạp.
Thấy ba người bọn họ cùng một chỗ, Đức Nhĩ Đa Tư rõ ràng sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn nhớ tới chuyện mình cần làm, biểu tình tối sầm lại, ánh mắt hung ác trừng Duy Tháp. Người kia tựa hồ thấy không ổn, vội vàng dừng bước, thần tình vô tội nhìn hắn.
“Đối, thực xin lỗi ——" Duy Tháp lui hai bước, có chút sợ hãi nói: “Ta cũng không cố ý bỏ ngươi lại, chính là tại tình hình này......"
“Đừng có nói kiểu như vậy!" Đức Nhĩ Đa Tư gầm nhẹ, đánh gãy lời y. Hắn không hề xem nhẹ vẻ mặt kinh ngạc của Tra Lý Tư, “Đã quên nên làm gì là ngươi đó! Nhanh đem giải quyết hết mọi chuyện cho ta!"
Duy Tháp run lên hai cái, rồi mới từ trong sợ hãi thanh tỉnh. Y nhìn sang phía bên kia, tầm mắt chuyển đến chỗ vương tọa hai người ngồi, nháy mắt chuyển lãnh.
Nhưng ngay sau đó y trừng lớn mắt.
Không chỉ có Duy Tháp, mà ngay cả Đức Nhĩ Đa Tư cách y một đoạn cũng kinh ngạc thân thể cứng đờ, thần sắc hiện lên vẻ không biết làm sao hiếm thấy—— một trường kiếm đặt trên cổ Duy Tháp, mà người cầm kiếm đứng sau y chính là Tra Lý Tư.
“Thực xin lỗi." Hắn cười khổ nói, nhưng cũng không thả lỏng lực đạo.
Cho dù Duy Tháp chưa hề tiếp xúc với kiếm thuật cũng biết, nếu y vừa động, đầu sẽ tách rời thân thể.
“...... Ngươi có ý gì?"
“Ân...... Chính là, có thể hay không mời ngươi thu tay lại?" Tra Lý Tư thành khẩn nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng không động thủ, ta có thể cam đoan cho các ngươi bình an rời khỏi đây......"
“Không có khả năng!" Duy Tháp hung tợn đánh gãy lời hắn, “Cho dù chết, ta cũng muốn thay mụ mụ báo thù! Cho dù chết, ta cũng sẽ nguyền rủa hung thủ hại chết mẹ ta! Ta không thể tha thứ bọn họ!"
“...... Ta biết, nhưng nếu có thể, ta cũng không muốn giết chết tỷ tỷ mình, " Tra Lý Tư đau thương nói, hắn liếc Đức Nhĩ Đa Tư một cái, “...... Cũng không muốn giết chết ca ca, thậm chí là một gã bởi vì ích lợi mà phản bội nữ nhân..... Nhưng, mặc kệ nam kia nhân có bao nhiêu kém cỏi, hắn cũng là phụ vương của chúng ta, tình cảm đối ta cùng Lewis không hề giả dối...... Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi giết chết hắn......"
“Tra Lý Tư ngươi đang làm gì đó!" Từ kinh ngạc trở thành rống giận, quốc vương đã thấy mái tóc vàng của Duy Tháp cùng thái độ của Đức Nhĩ Đa Tư suy ra thân phận Duy Tháp, không khỏi vừa sợ vừa giận, “Buông Vi Nhi Tháp ra, người đáng chết chính là tên bị nguyền rủa kia ấy!"
“Vi Nhi Tháp——!" Hoàng hậu sợ hãi kêu lên, lệ nóng doanh tròng nhìn người nàng tự cho là nữ cải trang nam. Nhưng khiến nàng ngạc nhiên chính là, đối phương đáp lại nàng chỉ có ánh mắt cửu hận cùng nước mắt.
“Ngươi nếu dám động thủ, ta sẽ cho quốc gia này chôn cùng." Đức Nhĩ Đa Tư lãnh khốc nói.
Tra Lý Tư cười khổ: “Nơi này không ai không rõ tác phong của ngươi, Đức Nhĩ Đa Tư...... Cho nên ta là nghĩ, " hắn xiết chặt chuôi kiếm, có thể cảm giác được thân kiếm lại cắt qua làn da một chút, “—— đứa nhỏ này đối với ngươi có bao nhiêu trọng yếu." Mà hắn không đoán sai, Đức Nhĩ Đa Tư từ trước đến nay lãnh khốc vô tình trong nháy mắt biểu lộ cứng ngắc.
Tra Lý Tư trào phúng, mệt hắn dĩ vãng khuyên Đức Nhĩ Đa Tư phải nghe suy nghĩ người khác, học tập ôn nhu...... Nhưng hiện tại hắn thật sự học được, lại biến thành nhược điểm trong tay mình.
Thật sự là kém cỏi.
Tay hắn nắm chuôi kiếm run nhè nhẹ, nhưng cũng không buông ra. Hắn biết mình thực mất mặt, nhưng cũng không tính toán buông tay.
Cứ việc biết mình làm là sai, căn bản không có tư cách ngăn cản đối phương không nên báo thù, nhưng hắn thân là vương tử một quốc gia, cũng không thể trơ mắt nhìn bi kịch trình diễn.
“Thực xin lỗi...... Các ngươi hãy buông tha đi...... Thực xin lỗi......" Tra Lý Tư thấp giọng, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có Duy Tháp nghe thấy, “Chỉ cần có thể buông tha hắn, cho dù muốn mệnh ta cũng được..... Cho nên, van cầu......"
“Không có khả năng." Duy Tháp kiên trì cự tuyệt hắn, “Giống như quyết tâm muốn bảo hộ họ cho dù phải mất đi tính mạng của ngươi, ta cũng không có khả năng buông tha báo thù."
Tra Lý Tư nhìn mái tóc đạm kim sắc của Duy Tháp hồi lâu, hắn nghĩ không ai rõ ràng sự kiên định của y hơn hắn, vì thế trầm trọng khép hai mắt lại.
“...... Nói cũng đúng, van cầu ai buông tha ai như vậy, thật sự là rất ích kỷ." Hắn sâu kín thở dài, “Nhưng mà bởi vậy, ta liền thật sự xin hai tay, chân của ngươi vậy ——"
Hắn huy khởi trường kiếm, lúc đối phương không kịp trở tay quay đầu lại, đẩy y một phen, cùng sử dụng lực huy khởi kiếm ——
Đức Nhĩ Đa Tư nhanh chóng nhằm phía trước, sắc mặt là bối rối hiếm thấy, mà trường kiếm xuyên trên quần áo Duy Tháp, để lại vết máu thật dài, rồi chặt đứt luôn dúm tóc của y.
“Không——"
Tự biết lực vung chưa lớn, Tra Lý Tư nheo lại mắt bổ sung thêm một nhát, nhưng thân thể hắn đột nhiên bị người đụng qua, làm hắn phản ứng không kịp, theo bản năng vẫn huy trường kiếm về phía trước ——
Mũi kiếm không vào bả vai Duy Tháp.
Tra Lý Tư mở lớn hai mắt, không thể tin nhìn Tiên Đỗ Thụy Lạp đã thay thế vị trí của Duy Tháp, từ vai trái nàng máu tươi chảy ròng ròng không ngừng.
“Tiên Đỗ Thụy Lạp ——!" Duy Tháp kinh hô, cơ hồ sắp ngã ngồi trên mặt đất thì nháy mắt được Đức Nhĩ Đa Tư đỡ lấy, hắn quay đầu liếc mắt một cái, ánh mắt kiên quyết của đối phương làm hắn không thể phản kháng. Nhưng mà —— hắn quay đầu lại nhìn cô gái, ngay cả khóe miệng cũng tràn ra tơ máu, hại nàng bị thương không nằm trong dự liệu của hắn, nàng cùng ân oán của họ không quan hệ.
“Thầy thuốc ——!" Tra Lý Tư ôm cổ Tiên Đỗ Thụy Lạp, cũng quay đầu rống giận. Hắn không dám rút thanh kiếm, nhổ ra, chỉ sợ máu sẽ chảy không ngừng, “Đáng giận —— vì cái gì ngươi phải......"
Hắn kích động cúi đầu nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch, cô vẫn miễn cưỡng kéo khóe miệng, thanh âm suy yếu nói: “...... Nếu ngay cả, bạch vương tử duy nhất...... cũng nhuốm tay vào tội ác đầy máu tươi...... Như vậy, quốc gia này còn cứu được sao......?"
Tra Lý Tư không thể nói gì, ánh mắt màu lam phủ kín sương mù.
Hắn biết bản thân từ trước đến nay đều không quá quả quyết, làm không được một người vô tình lãnh lão đạo quốc gia, cho nên Đức Nhĩ Đa Tư là khát khao của hắn cũng là cảnh giác của hắn, hắn cảm thấy bọn họ như mặt gương đối lập, có thể nhìn nhau rõ ràng đều thiếu hụt chút gì đó, Tra Lý Tư chưa bao giờ muốn phá hư quan hệ như vậy...... Nhưng mà một trong hai bọn họ chỉ có thể có một người cai quản quốc gia này.
Có lẽ xuất phát từ lý do như vậy, Đức Nhĩ Đa Tư đi mất. Tuy rằng Tra Lý Tư hoàn toàn không hiểu hắn nghĩ gì, nhưng hắn đích thật là bởi người được quốc gia ủng hộ lên ngôi thừa kế.
Cho nên, nếu ngay cả mình cũng không thể bảo trì công bình, chính nghĩa, như vậy tương lai quốc gia này, thậm chí là sự thoái nhường của Đức Nhĩ Đa Tư, đều vô nghĩa sao......?
“Chính là...... Phụ vương hắn......" Che hai mắt, Tra Lý Tư cắn răng nghẹn ngào thì thào.
Hắn vừa mâu thuẫn vừa đau khổ, mà phần cảm tình phức tạp ấy làm cho hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn bóng dáng cô đơn của vương tử họ, không thể xua đi không khí đau thương này.
Đức Nhĩ Đa Tư yên lặng nhìn Tra Lý Tư, cuối cùng lạnh lùng nghĩ rút kiếm, tính toán diệt cỏ tận gốc. Nhưng mà Duy Tháp lại đè tay hắn xuống.
Khó hiểu nhìn y một cái, nhưng người kia cũng không nói gì, chỉ yên lặng hướng chỗ Tra Lý Tư. Đức Nhĩ Đa Tư cảnh giác nhìn hắn, nhưng cũng không đi lên.
Mái tóc bị cắt đi của Duy Tháp như vô chủ đích phiêu lãng, hắn biết đây là dấu hiệu khi y muốn hạ nguyền rủa.
“Như vậy ta liền cho ngươi một cơ hội lựa chọn." Duy Tháp thanh âm lạnh lùng nói.
Tra Lý Tư nghe vậy ngẩng đầu, nhưng lập tức mở to hai mắt nhìn —— không chỉ có bộ dáng khác thường cùng ánh mắt vô cảm tình của Duy Tháp, mà tối trọng yếu là, xiêm y trên ngực bị hắn cắt xuyên qua, trừ bỏ vết chém, cái gì cũng không có —— bằng phẳng làm suy nghĩ bọn họ bị gián đoạn.
“Nam, nam nhân......?"
“Ngươi nguyện ý lấy ta sao?" Không có cho hắn có thời gian phản ứng, Duy Tháp hỏi.
“Cái gì......?" Không chỉ có Tra Lý Tư kinh ngạc, mà ngay cả Đức Nhĩ Đa Tư cũng ngây ngẩn cả người.
“Như ngươi chứng kiến, ta không phải tỷ tỷ của ngươi, mà là nam nhân hàng thật giá thật —— mặc dù thế, ngươi nguyện ý lấy thân phận vương tử cùng một nam nhân bên nhau, mặc kệ sự mất mặt với quốc gia này được không?"
“Từ từ, ngươi nói bậy bạ gì đó ——" Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được gầm nhẹ, hắn nghĩ muốn kéo Duy Tháp về, nhưng người kia thái độ khác thường, cũng không mặc hắn lôi kéo hay thay đổi biểu tình. Hắn trừng lớn hai mắt —— người này đang nghiêm túc! (không cho vợ nói lung tung =)))))))
“Hắn, hắn không phải nữ nhi của ta ——" quốc vương rốt cục cũng hiểu rõ tình hình tức giận la lớn: “Chúng ta bị lừa! Chúng ta bị ma nữ đê tiện vô sỉ kia lừa! Đây không phải nữ nhi của ta —— hắn là con của ma nữ!"
Lời nói của quốc vương làm mọi người ồn ào bàn luận, trong đó thậm chí còn mang theo tiếng khóc cùng hô to của hoàng hậu.
Nhưng Duy Tháp không để ý đến quốc vương rống to kêu to, chỉ duy trì thái độ đạm mạc nhìn Tra Lý Tư: “Như thế nào? Ngươi nguyện ý sao? Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ để cha mẹ ngươi bình yên quên đi báo thù, từ nay ngươi cùng quốc gia này bình yên ——"
Tra Lý Tư cơ hồ lập tức trả lời: “Ta nguyện ——"
“Ta không đồng ý ——!" Quốc vương rống giận đánh gãy lời hắn.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy thân thể béo ụ toàn thịt trên đài lảo đảo hướng bọn họ chạy tới, sắc mặt phẫn nộ đỏ bừng, “Đùa kiểu gì thế —— cho dù chết cũng không thể đáp ứng điều kiện như vậy! Cùng một nam nhân kết hôn, vẫn là con của ma nữ kia —— ngươi là muốn dân chúng khắp nơi chê cười, phá hủy quốc gia mà ta khó khăn lắm mới gây dựng nên sao, Tra Lý Tư!"
Tra Lý Tư có chút phiền chán nhíu mày, vừa muốn khuyên bảo phụ thân của hắn, nhưng giây tiếp theo lại trừng lớn hai mắt —— máu từ thanh kiếm cắm trên trái tim quốc vương rỉ ra.
“Đây là lần đầu ta và ngươi có ý kiến giống nhau nha, phụ vương......"
Từ khiếp sợ cùng không thể tin nhìn gương mặt xuất hiện phía sau, là biểu tình lãnh khốc cùng thanh âm lạnh như băng của Đức Nhĩ Đa Tư.
Như là giết chết một gã râu ria qua đường, hắn không chút do dự rút kiếm, sáo đó liền nghe thấy thanh âm vật thể cồng kềnh đổ xuống. Cùng dòng máu với hắn chảy tràn lên sàn nhà trơn bóng như sẽ không dừng lại.
“Uy Liêm ——!"
“Quốc vương bệ hạ ——!"
Tra Lý Tư, hoàng hậu và khách nhân như thét chói tai cùng một lúc rồi suy sụp ngã xuống đất.
Hắn đúng là vẫn...... không cứu được phụ thân của hắn.
Nhưng ác mộng vẫn như cũ chưa chấm dứt, chỉ thấy Đức Nhĩ Đa Tư tiếp tục nện bước, mục tiêu là hoàng hậu đang gào khóc tên quốc vương.
“Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi muốn làm gì!" Duy Tháp kinh ngạc hỏi.
Lạnh lùng liếc mắt một cái, Đức Nhĩ Đa Tư mất hứng trả lời: “Ta không tính toán chờ ngươi chậm rãi báo thù...... Chậm rãi nuốt nuốt sẽ không giòn, ta chán, hiện tại sẽ lập tức giải quyết rồi đi khỏi đây."
“Không! Không cần!" Tra Lý Tư hoảng sợ hô to, hắn một phen giữ chặt tay Duy Tháp, “Ngăn cản hắn, van cầu ngươi...... Muốn ta làm gì ta đều đáp ứng, kết hôn cũng tốt, giết ta cũng thế, cái gì cũng có thể...... Chỉ cầu các ngươi đừng mang cả mẫu thân của ta đi...... Van cầu ngươi, nàng là mẫu thân của ta a!"
Duy Tháp có chút ngạc nhiên nhìn Tra Lý Tư không ngừng rơi nước mắt, đối phương biểu tình phẫn nộ, thậm chí là những gì hắn nói, tất cả đều làm y cảm thấy rất quen thuộc...... Y như nhìn thấy mình trong hắn.
“Nhưng...... Ngươi có nghĩ tới không?" Duy Tháp dừng ở kia khuôn mặt kia, rơi nước mắt, “Các ngươi thiêu chết mẫu thân của ta —— là người nhà duy nhất còn sót lại của ta......"
Tra Lý Tư như bị nghẹn họng, không thể cất tiếng đáp lại lời nào, hắn biết mình căn bản không có tư cách cầu tình với người này, bất luận y là ai, y cũng yêu ma nữ tóc đen đó như thế...... Nhưng, trừ bỏ người này ra, không ai có thể ngăn cản Đức Nhĩ Đa Tư......
“Van cầu ngươi, van cầu ngươi, van cầu ngươi......" Tra Lý Tư quỳ gối bên chân y không ngừng dập đầu, hoàn toàn buông tha cho địa vị bản thân cùng hình tượng chính mình, ở trước mắt dân chúng quỳ gối dưới chân một kẻ trông như tùy tùng cầu xin, hình ảnh như thế cũng thực là khôi hài.
“Tra Lý Tư đừng ——" hoàng hậu kinh hô, vừa tức vừa vội hô to, nếu không phải Đức Nhĩ Đa Tư che phía trước, nàng sẽ chạy tới đẩy Duy Tháp đi.
“Thấy chưa...... Con của ngươi yêu ngươi như thế, yêu đến nguyện ý bỏ qua hết thảy, bỏ hết vương thất tôn nghiêm nhàm chán." Gạt nước mắt, Duy Tháp yên lặng hướng hoàng hậu, đông đảo khách nhân nhưng lại chỉ có một tiếng bước chân vang vọng khắp đại điện. Cách đó không xa Đức Nhĩ Đa Tư cũng nhìn y, hơi hơi nhíu mi lui về phía sau vài bước, hiển nhiên vẫn tính toán cho y tự tay xử lý."Như vậy ngươi thì sao? Ngươi thương hắn sao? Ngươi yêu hài tử của ngươi sao? —— ngươi yêu Vi Nhi Tháp sao?"
“...... Vi Nhi Tháp?" Nghe thấy tên nữ nhi của mình, hoàng hậu lăng lăng ngẩng đầu, “Nữ nhi của ta...... Ta mới chỉ thấy qua một lần chứ chưa được ẵm bế nữ a......" Nàng khóc nói: “Đúng vậy, ta yêu nàng a, nhớ…từng thấy nàng, nữ nhi của ta, nữ nhi của ta a ——"
“Phải không......"
Yêu sao? Đối một người chưa từng chiếu cố qua, không dưỡng dục qua, thậm chí chỉ thấy qua một lần, cũng sẽ có tình yêu tồn tại sao?
Duy Tháp không biết, nhưng ngay cả vu bà dưỡng dục y đều là yêu như vậy, đứa con trai ruột ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, cho nên y không thể kết luận nữ nhân trước mắt nói yêu thật hay giả.
Chỉ có chính mình cái gì cũng không phải. Y mím mím môi dưới nghĩ. Chỉ có chính mình cùng những người trước mắt không hề quan hệ, y chính là một tiểu hài tử bị cướp qua đường, tính mạng của y chỉ liên quan đến vu bà trong rừng rậm quạ đen, cùng với người nguyên bản không nên xuất hiện ở đó -Đức Nhĩ Đa Tư.
Lý do y đứng ở đây, chỉ còn có ước định với vu bà, cùng với vì nàng mà báo thù ——
“Như vậy...... Ta đem nữ nhân của ngươi hạ nguyền rủa!" Duy Tháp hô lớn, theo cuồng phong thổi quét kì dị mà đến, ngọn đèn toạc nứt vỡ, mọi người kêu la sợ hãi, hoàn toàn không thể đoán trước sẽ xáy tới chuyện gì.
Duy Tháp đứng đó, một đầu tóc vàng hỗn độn tung bay, cả người tựa như bất đồng với không gian, cao cao tại thượng, thanh âm xuyên thấu vào tâm tất cả mọi người.
“Vào ngày sinh nhật năm công chúa hai mươi ba tuổi, sẽ vì chạm đến xe kéo sợi mà lâm vào hôn mê, không bao giờ … tỉnh dậy được nữa ——!" Từ yết hầu phát ra tiếng rít gào tà ác cùng khẳng định như thế, hoàn toàn không hề lay động, làm cho người ta không dậy nổi một tia hoài nghi, chỉ có sợ hãi từ nội tâm truyền đến.
Như là phát tiết tất cả oán hận cùng bi thương, Duy Tháp khóc hô to khiến mọi người thương cảm, cực kỳ giống hình ảnh khi ma nữ bị đốt cháy, như vậy rung động, như vậy mãnh liệt, toàn bộ cung điện đều lâm vào dao động.
Tra Lý Tư dại ra nhìn nam nhân đối diện đã hạ nguyền rủa với tỷ tỷ, không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì. Mà mẹ hắn lại hư nhuyễn trên mặt đất, chật vật cùng sắc mặt trắng bệch không hề giống bộ dáng cao quý đoan trang của nàng bình thường...... Nàng không chết, nhưng có lẽ rốt cuộc không thể đứng lên, đây là trừng phạt chậm rãi y gây cho nàng sao?
“...... Thật sự là ngu ngốc." Đức Nhĩ Đa Tư sách một tiếng, quay đầu.
+++++
Vũ hội vương tử tại đây xôn xao không dứt.
Không để ý tới bạch mã vương tử không có công chúa xinh, không có kết cục hạnh phúc cũng không có vũ khúc khoái hoạt, có chỉ là ác nhân năm năm trước xuất hiện, đúng là rốt cuộc nên đối mặt thôi, hơn nữa một ngày cũng chưa chấm dứt.
Ma nữ thi hạ nguyền rủa xong lại lớn tiếng khóc lớn, khóc như một đứa trẻ, tương phản quá mức khiến mọi người đều phản ứng không kịp. Y hướng chỗ hắc vương tử, ghé lỗ tai hắn nói gì đó, sau đó Đức Nhĩ Đa Tư liền mang y ly khai.
Tra Lý Tư không hạ lệnh bắt bọn họ, mà ngầm đồng ý cho bọn họ quang minh chính đại rời đi.
Tuy rằng Lewis từng muốn nói gì, nhưng Tra Lý Tư ngăn trở hắn, hiện trường tại lúc hai người đi khuất mới trở nên náo nhiệt.
Giống như một đêm ác mộng, vĩnh viễn tồn tại trong lòng không thể biến mất.
Vũ hội sinh nhật mười tám tuổi của nhị vương tử Tra Lý Tư.
Mà hắn trước những chỉ trích của tất cả quý tộc chỉ nhếch khóe môi.
+++++
Quốc vương được an táng long trọng sau đó không lâu, tham dự chủ trì lễ tang chỉ có hai vị vương tử cùng hai vị công chúa vội về nước, hoàng hậu cũng không xuất hiện, lấy danh nghĩa thân thể không khỏe vắng mặt.
“A? Điện hạ không quay về sao?"
“Không cần, ta nghĩ đi tới nơi khác trước."
“Chúng ta đưa ——"
“Đảm nhiệm tốt chức vụ của ngươi là được rồi, không có việc gì, không cần cùng lại đây."
Tra Lý Tư mặc trang phục đưa tang màu đen đuổi hai tên thị vệ muốn bám đuôi, kiên trì muốn đi một mình. Hắn còn cố ý đem trang phục của mình mặc như dân chúng bình thường, hơn nữa chọn những nơi rất vắng người, chính vì sợ có người nhận ra mình mà đeo bám.
Cuối cùng hắn đi tới cửa sau một tiểu khách điếm, cánh cửa đồng thời mở ra.
Tra Lý Tư sửng sốt, từ bên trong đi ra, vừa lúc là người hắn muốn tìm.
“A? Các ngươi đây là...... Phải đi?" Nhìn va-li trong tay hai người, Tra Lý Tư có chút ngạc nhiên.
Đứng ở trước mặt hắn – Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì thêm, phía sau hắn -Duy Tháp lại ngó đầu, có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Tóc Duy Tháp đã bị xén, biến thành một nắm đuôi ngựa, cả người thoạt nhìn cũng giống nam nhân hơn, chính là biểu tình vẫn như đứa trẻ khờ dại đơn thuần như cũ.
“Kỳ thật không cần nhanh đi như vậy a...... Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tìm các ngươi gây phiền toái đâu." Tra Lý Tư thở dài.
Hai ngày này hắn đem hai người chứa chấp trong này, tuy rằng vốn là an bài hai người ngụ trong cung điện, nhưng bọn họ cũng không đáp ứng...... Tra Lý Tư cũng không phải không rõ nguyên nhân, cho nên cuối cùng đành phải sửa miệng nói còn an bài chỗ khác cho họ, hơn nữa cam đoan không có người biết, cũng sẽ không cho người ta quấy rầy.
Hắn cũng không đem chuyện này cho những người khác biết, trừ bỏ Lewis, mà ngay cả hai vị tỷ tỷ cũng không. Dù sao trong mắt người khác, hai người trước mắt là nghiệt tử giết cha và con của ma nữ độc ác...... Nhưng Tra Lý Tư rõ ràng trong lòng, đây là bọn họ phải trả nợ, huống chi Đức Nhĩ Đa Tư đã nói với hắn, tỷ tỷ bọn họ đã sớm chết. Nói cách khác, Duy Tháp hạ cái nguyền rủa cuối cùng kia, căn bản là không có ý nghĩa.
Tra Lý Tư đối với Duy Tháp cảm kích tận đáy lòng, y không chỉ khoan dung tha thứ bọn họ, cũng đã cải biến Đức Nhĩ Đa Tư ——
“...... Một khi đã kiên trì như vậy, ta sẽ không giữ các ngươi." Lấy túi tiền từ trong lòng ra đưa cho Đức Nhĩ Đa Tư, Tra Lý Tư tiếc hận nói: “Này mang theo đi, trên đường chậm rãi tiêu hẳn là đủ, đừng tùy tiện cướp của người qua đường."
Đức Nhĩ Đa Tư không cự tuyệt, không thèm lên tiếng nhận, vì thế Tra Lý Tư chuyển hướng Duy Tháp: “Cái kia, lúc đó thực thực xin lỗi......" Hắn nhìn cổ Duy Tháp, trên đó quấn chút băng vải. Sau đó y chỉ hướng hắn lắc lắc đầu.
Tra Lý Tư lộ ra mỉm cười thân mật, “Về sau, nếu có ý nguyện gì, tùy thời hoan nghênh các ngươi trở về ngoạn...... Từ lúc ta đăng cơ, sẽ cố gắng thay đổi quốc gia này, rửa sạch ô danh của ma nữ, sửa lại không khí của quốc gia này—— tuy có thể còn cần rất nhiều thời gian, nhưng ta sẽ cố gắng......"
Duy Tháp chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng lộ ra tươi cười, “Cám ơn ngươi, Tra Lý Tư, ngươi là người tốt." Y vươn tay ôm hắn một chút, Tra Lý Tư có chút kinh ngạc nháy mắt mấy cái.
Nhưng giây tiếp theo Duy Tháp lại nhanh chóng bị Đức Nhĩ Đa Tư kéo ra, hơn nữa hướng Tra Lý Tư phóng mạnh sát khí.
Hắn lộ ra cười khổ.
“Còn có, Đức Nhĩ Đa Tư liền nhờ ngươi vậy." Vỗ vỗ đầu Duy Tháp, Tra Lý Tư cười khổ nói, “Nếu ngươi nguyện ý, ta muốn nhận ngươi làm đệ đệ...... Ai, nếu ngay từ đầu là người nhà thì tốt rồi."
“Thật vậy chăng?" Nghe vậy, Duy Tháp hai mắt sáng lên, có chút hưng phấn nói: “Ngươi có thể làm ca ca ta sao? A, nói cũng đúng, Đức Nhĩ Đa Tư xem như ca ca của ta, cho nên đệ đệ hắn cũng là đệ đệ của ta mà...... Chúng ta đây chính là người một nhà."
“...... Ách?"
Ca ca? Hắn có chút kinh ngạc ngắm Đức Nhĩ Đa Tư một cái, nhưng người kia cũng không có phản ứng đặc biệt gì...... Không thể nào? Hai người này......(cưới nhau hồi nào thế? =))))))))
Bất quá ngẫm lại, bọn họ đều ở trong rừng đã nhiều năm, cho dù không hiểu loại việc này cũng......(động phòng rồi ư? X>>>>>)
“Bất quá, " cuối cùng, Tra Lý Tư cười khổ nói: “Tuổi của ta hẳn là lớn hơn ngươi đi? Cho nên ta mới là ——"
“Ta năm nay, mười tám tuổi!" Duy Tháp kiêu ngạo ưỡn ngực, sau lại nhìn Đức Nhĩ Đa Tư một cái, biểu tình người kia lại bắt đầu trở nên âm u."Đúng không? Đức Nhĩ Đa Tư?"
“Mười tám......?" Nhìn thanh niên thấp hơn hắn một cái đầu trước mắt, Tra Lý Tư không thể tin được trừng lớn mắt.
Kia không phải cùng tuổi hắn sao ——!
Hắn còn tưởng rằng cùng tuổi với Lewis chứ——
Tra Lý Tư gặp đả kích nặng đem hai người tới biên giới, thật sâu nhìn bọn họ một lần cuối, nói tái kiến.
Duy Tháp vui vẻ phất tay, nhưng thật ra Đức Nhĩ Đa Tư lại chậm bước, như không cố ý, cuối cùng để lại một câu cho hắn, sau đó mới theo Duy Tháp biến mất khỏi quốc gia này.
Tra Lý Tư kinh ngạc nhìn bọn họ thẳng đến khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng thu tầm mắt, đôi mắt màu lam lại mịt mù sương mờ.
Giống như năm năm trước hắn mặc cho Đức Nhĩ Đa Tư biến mất trong rừng rậm, lần này y vẫn yên lặng cất bước như xưa, sau đó chính mình lại phải đi tiếp con đường vương giả.
Hắn chưa bao giờ hiểu Đức Nhĩ Đa Tư nghĩ gì, có lẽ y thực sự đơn giản là không thích quốc gia này, cho nên mới giao cho hắn, nhưng mặc dù là thế, hắn vẫn quyết định sẽ mang đến thay đổi thực lớn cho bọn họ xem.
+++++
—— quốc gia này liền giao cho ngươi.
...... Một ngày nào đó sẽ gặp lại.
Khẽ kéo khóe miệng, Tra Lý Tư rất tin như thế.
“Cho nên, yên tâm giao cho ta đi...... Vương huynh."
Kết cục rất không hoàn mỹ của chuyện xưa này là...
Quạ đen trong khu rừng quạ đen đều chết sạch.
Lúc Duy Tháp cùng Đức Nhĩ Đa Tư trở lại khu rừng, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể quạ đen, mà phần lớn đều bị đói chết.
Nắm bao hành lí trong tay, Duy Tháp nhìn căn nhà của mình, không rên một tiếng rơi nước mắt. Đức Nhĩ Đa Tư bên cạnh cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn theo.
Tuy rằng nơi này đối Duy Tháp mà nói mới là quê hương của mình, nhưng khi bước vào rừng rậm, ngay cả Đức Nhĩ Đa Tư cũng hiếm thấy sinh ra một cảm giác hoài niệm. Trước mắt đầy những thi thể quạ đen đen, tuy rằng chỉ là vài con chim chết, nhưng Đức Nhĩ Đa Tư vẫn nhớ tới chính mình cũng từng là thành viên trong đó.
Nhìn lòng bàn tay mình, hắn yên lặng nghĩ...... Lấy bộ dáng nhân loại đứng trong khu rừng này, tựa hồ đã là chuyện thật lâu về trước.
Bỗng nhiên, Duy Tháp nắm lấy tay hắn.
Đức Nhĩ Đa Tư có chút khó hiểu liếc mắt một cái, người kia chỉ khịt mũi nghẹn ngào, cũng không nhìn hướng hắn.
“...... Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi vẫn sẽ theo ta sao?"
Đức Nhĩ Đa Tư sửng sốt, lúc sau không hờn giận nheo lại mắt, không nói hai lời đánh gáy y bốp một cái.
“Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi đến mức tự tiễn ngươi trở về sao?"
Duy Tháp hắc hắc hai tiếng, nín khóc mỉm cười, y lôi kéo tay hắn, “—— đi, ta dẫn ngươi đi xem Vi Nhi Tháp."
+++++
Đức Nhĩ Đa Tư đi theo Duy Tháp vào căn nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng, đây là lần đầu tiên hắn đi vào trong, dĩ vãng nhiều nhất cũng chỉ đứng trên đầu ngọn cây bên ngoài mà xem thôi.
Đồ đạc trong phòng thực đơn sơ, một cái giường đơn giản và một cái bàn, còn có một lò sưởi nho nhỏ, trên đó còn treo cái nồi đang ninh vài vật đã hư thối, Đức Nhĩ Đa Tư nhìn không ra đó là những thứ gì, bất quá trong phòng tràn ngập mùi vừa tanh vừa hôi, làm cho người ta cảm thấy thật không thoải mái. Hắn hơi hơi nhíu mi, theo Duy Tháp đi qua mặt đất hỗn độn, ra sau nhà.
Cuối cùng bọn họ dừng tại một mô đất trước một căn nhà nho nhỏ.
Không hề có dấu hiệu gì cả, nếu không phải Duy Tháp ngồi xổm trước nó, thoạt nhìn chỉ như một đống đất không bình thường nổi lên mà thôi.
“...... Kỳ thật trước kia ta đến đây thường chú ý tới, có đôi khi mụ mụ sẽ lấy ánh mắt bị thương nhìn nơi này ngẩn người......" Nhìn đống đất nhỏ không chút thu hút, y thì thào tự nói: “Nhưng ta không hỏi nàng, vì ta đoán được nơi này chôn cái gì, cho nên ta nghĩ không nên hỏi nàng......"
Y không muốn biết mình là vật thay thế của ai, không muốn nghe rằng mình thực ra là kẻ không cần thiết, cho nên cái gì Duy Tháp cũng không hỏi.
“Nột, Đức Nhĩ Đa Tư...... Ngươi cảm thấy người mụ mụ yêu là ai? Là Vi Nhi Tháp sao? Còn Duy Tháp? Còn......" Y ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng bên cạnh, “...... Còn Đức Nhĩ Đa Tư?"
Đức Nhĩ Đa Tư nhìn y một cái, không lên tiếng trả lời.
“Đức Nhĩ Đa Tư này......? Ngươi yêu mụ mụ sao?"
“Không."
“A?" Duy Tháp nhảy dựng lên, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như thế, vẫn là ngoài dự liệu của y, “Vì sao chứ!" y có chút kích động hô to, hai tay thậm chí nắm lấy cánh tay Đức Nhĩ Đa Tư, “Mụ mụ nàng yêu ngươi a! Nàng yêu ngươi như vậy! Thậm chí so với ta đều......!"
“Ta hỏi ngươi, " Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy lời hắn, “Ngươi yêu mẫu thân thân sinh của ngươi sao?"
Duy Tháp ngẩn người, biểu tình có chút mờ mịt.
“...... Thân sinh......? Chính là, ta lại không biết nàng......"
Đức Nhĩ Đa Tư “Ân" một tiếng, không tiếp tục giải thích nữa.
Duy Tháp biểu tình ngốc lăng nhìn hắn, sau một hồi lâu đột nhiên nở nụ cười, cười đến có điểm bi thương.
“Vì sao, tất cả mọi người không thể yêu, yêu người yêu mình? Như vậy, không phải sẽ hạnh phúc hơn một chút sao......?"
Y yêu vu bà, vu bà lại yêu Đức Nhĩ Đa Tư, Đức Nhĩ Đa Tư lại không thương vu bà...... Vô số thay đổi không ngừng lặp lại tái diễn, nếu đều không thể vang đến tâm người mình yêu, như vậy vì sao vẫn muốn yêu một người ni?
“Thế nhưng ta yêu ngươi."
Duy Tháp ngốc lăng tại chỗ, trong nháy mắt còn không thể lý giải mình vừa nghe được cái gì.
Y có chút cứng ngắc ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Đức Nhĩ Đa Tư không chút thay đổi, cùng với đôi mắt đen của hắn.
Tựa như ấn tượng ban đầu của y về hắn, vừa sâu thẳm lại xinh đẹp, tuy hắc ám nhưng lại có một chút quang mang nhợt nhạt, làm cho người ta không thể rời mắt.
——cùng xuất hiện.
Lúc y hiểu được điều này, Duy Tháp dùng sức bổ nhào vào lòng Đức Nhĩ Đa Tư, thiếu chút nữa đem người kia ngã ngửa.
Đức Nhĩ Đa Tư vừa giận vừa muốn đẩy y ra, lại nghe Duy Tháp hô to: “Ta cũng vậy ——! Ta cũng vậy, thích nhất Đức Nhĩ Đa Tư!"
Vì thế cuối cùng Đức Nhĩ Đa Tư cũng không đẩy y ra, bản thân trước mặt tên này đúng là không có biện pháp, luôn có thể phá vỡ nguyên tắc chính mình...... Nhìn y ôm lấy mình, Duy Tháp còn cao hứng đến mức phát ra vài thanh âm quái dị, Đức Nhĩ Đa Tư gợi lên khóe miệng.
...... Như thế, cứ cùng người này sinh hoạt trong rừng rậm cũng không có vấn đề gì, hơn nữa lúc hắn rời đi rừng rậm cũng từng có tính toán.
Cùng y bên nhau.
“Đúng rồi, Đức Nhĩ Đa Tư...... Ta nghĩ ta đã biết phương pháp cởi bỏ nguyền rủa là gì."
“...... Bởi vì yêu sao?"
“Không phải, ác, không cần lộ ra biểu tình khinh thường như vậy......"
“......"
“Mụ mụ từng nói qua, muốn cởi bỏ nguyền rủa, “Trừ phi người kia chết"."
“Ta nghĩ ta hẳn là còn sống?"
“Ân, cho nên sau ta nghĩ lại a, ngươi đại khái đã ‘vứt bỏ’ chính mình đi? Phủ định chính mình, tiêu diệt ý chí của mình từ trước tới nay, điều này cũng tương đương là đã chết đi? Dù sao nguyền rủa cũng như vậy, phủ định chính con người của mình thì sẽ không còn giống như khi người ta hạ nguyền rủa nữa —— cho nên ta nghĩ đại khái là bởi vậy, nguyền rủa trên người ngươi mới có thể biến mất...... Mà Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi vì sao phải phủ nhận bản thân a? Lòng tự trọng của ngươi không phải siêu cao sao? Cao đến hù chết người a, ta thật sự rất khó tưởng tượng ——"
“Câm miệng cho ta."
“...... Được"
《 hoàn 》
Hiểu ý Duy Tháp không đó? Đọc lại chút nhé ^^
“ H ắ n bi ế t m ì nh kh ô ng th ể ti ế p t ụ c b ả o tr ì b ộ d á ng nh â n lo ạ i, cho n ê n ý ngh ĩ đầ u ti ê n l à mang theo Duy Th á p đế n r ừ ng r ậ m g ầ n đó, nh ư ng m à đế n th ờ i đ i ể m v ấ t v ả l ắ m m ớ i t ớ i g ầ n r ừ ng r ậ m h ắ n l ạ i d ừ ng c ướ c b ộ.
...... V ạ n nh ấ t m ặ t tr ờ i xu ố ng n ú i, v ạ n nh ấ t h ắ n v à o r ừ ng r ậ m, nh ư v ậ y h ắ n c ũ ng ch ỉ l à qu ạ đ en.
Đứ c Nh ĩ Đ a T ư sinh ra dao độ ng.
H ắ n ch ư a bao gi ờ để ý sinh t ử b ả n th â n, gi ố ng nh ư h ắ n kh ô ng quan t â m sinh t ử ng ườ i kh á c, đố i h ắ n m à n ó i kh ô ng c ó g ì so v ớ i t ô n nghi ê m ch í nh m ì nh tr ọ ng y ế u h ơ n.
Nh ư ng m à hi ệ n t ạ i l à m h ắ n ch ầ n ch ờ c ó n ê n bi ế n th à nh qu ạ đ en r ấ t m â u thu ẫ n v ớ i t ô n nghi ê m c ủ a h ắ n, m à m ộ t khi h ắ n bi ế n th à nh qu ạ đ en, thanh ni ê n trong l ò ng ng ự c ph ả i l à m sao b â y gi ờ?
Hi ệ n t ạ i Duy Th á p kh ô ng ch ỉ kh ô ng th ể h à nh t ẩ u, th ậ m ch í c ò n kh ô ng nghe đượ c thanh â m c ủ a h ắ n, c ũ ng kh ô ng c ả m th ụ đế n t ì nh h ì nh chung quanh...... V ạ n nh ấ t h ắ n kh ô ng th ể ô m y ho ặ c l à l ấ y b ộ d á ng nh â n lo ạ i ở b ê n c ạ nh c ố y, nh ư v ậ y y s ẽ ra sao b â y gi ờ?
—— đừ ng bi ế n m ấ t.
N ộ i t â m Đứ c Nh ĩ Đ a T ư c ả m th ấ y đượ c gi ố ng nh ư m ấ y đê m tr ướ c ở tr ê n nh á nh c â y nh ì n Duy Th á p, ai th á n b ộ d á ng b ấ t l ự c c ủ a ch í nh m ì nh. M ệ nh l ệ nh c ủ a h ắ n r ố t cu ộ c kh ô ng đượ c đá p l ạ i, gi ố ng nh ư ch ỉ c ó th ể c ầ u xin.
—— đừ ng bi ế n m ấ t......
Nh ư v ậ y v ô l ự c.
—— đừ ng bi ế n m ấ t......
Nh ư v ậ y......
—— đừ ng......
Tay h ắ n run r ẩ y.
C ó l ẽ l à ph ẫ n n ộ, c ó l ẽ l à ch á n gh é t, c ũ ng c ó l ẽ l à s ợ h ã i, m ặ c k ệ l à c á i g ì, t ấ t c ả đề u l à m h ắ n kh ó c ó th ể ch ị u đượ c. H ắ n ch ư a bao gi ờ c ả m th ấ y đượ c t ươ ng lai kh ó c ó th ể l ự a ch ọ n, cho d ù ch í nh m ì nh tr ướ c đâ y á c danh đầ y ng ườ i h ắ n c ũ ng kh ô ng x ó t th ươ ng g ì m à h ố i h ậ n, cho d ù khi m ì nh đ i v à o r ừ ng r ậ m qu ạ đ en h ắ n c ũ ng kh ô ng c ó b ấ t c ứ ti ế c nu ố i hay b ấ t đắ c d ĩ n à o, b ở i v ì to à n b ộ đề u theo s ự quy ế t đị nh trong l ò ng h ắ n.
Nh ư ng hi ệ n t ạ i lo ạ i c ả m gi á c mu ố n l à m g ì c ũ ng b ấ t l ự c r õ r à ng ch ọ c gi ậ n h ắ n, c ũ ng ph ủ đị nh c á ch s ố ng duy ng ã độ c t ô n c ủ a h ắ n t ừ tr ướ c đế n nay.
—— ta kh ô ng c ầ n bi ế n th à nh qu ạ đ en.
H ắ n nheo l ạ i á nh m ắ t, nh ư th ề m à c ũ ng nh ư quy ế t đị nh.
—— ta mu ố n c ở i b ỏ nguy ề n r ủ a.
Đứ c Nh ĩ Đ a T ư c ú i đầ u ng ắ m thanh ni ê n trong l ò ng ng ự c, sau đó r ả o b ướ c v à o r ừ ng. "
Họ đã đi một chặng đường dài, vươn tới thế giới dối trá bên ngoài rồi cuối cùng trở lại. Mình cũng đã theo hai cháu một thời gian cơ đấy ^^. Hết rồi, có chút mừng, lại có chút tiếc nuối.
Dị biến đột ngột xuất hiện.
Khi tất cả mọi người còn đắm chìm trong sự vui vẻ nhàn nhã của lễ hội, một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên, gió cuồn cuộn nổi lên từ phía đại môn (cửa lớn), vụn gỗ bụi bặm bay mù mịt như sóng lớn ập bờ, nổ ra tứ tán, khiến rất nhiều tiếng kêu sợ hãi thảm thiết vang lên. Những cô gái cùng người thân không thể mở mắt hoặc là lấy tóc hay váy dài che lại, cảm nhận sự biến động bất ngờ vô cùng khủng bố.
“Bệ, bệ hạ......" Cơ hồ là bị gió lớn thổi tới, một gã thị vệ chật vật gục trên mặt đất, bò từ cổng lớn đến, trên mặt không giấu được thần sắc kinh hoảng: “Kìa, xuất hiện......!"
Quốc vương xoạt một tiếng đứng lên, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi điều gì, trước ngực thị vệ lại nhô lên một mũi kiếm, máu tươi kinh khủng hãi hùng theo đó văng ra.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, không ít cô gái lại kêu thảm thiết hoặc hôn mê, mà người rút ra trường kiếm lại như không có việc gì dẫm lên thi thể vẫn còn đang mang thần tình kinh ngạc quá đỗi, khách nhân đông đảo trong đại sảnh lặng im không một tiếng động, khiến tiếng bước chân của người kia càng thêm rõ ràng, làm mỗi người đều cảm thấy khó có thể hô hấp.
Quốc vương trừng mắt to đến mức không thể nào to hơn, giơ lên ngón trỏ run rẩy chỉ nam nhân phía dưới —— rõ ràng đứng trên cao nhìn hắn, nhưng đối phương còn có khí thế cao ngạo hơn, khí thế hắc ám bao trùm cùng áp lực lạnh như băng xuyên thấu, khiến cho ai cũng không thể nhìn sai rằng—— đó là thiếu niên suýt hủy diệt vương quốc năm năm về trước.
“Đức Nhĩ Đa Tư......!" Quốc vương nghiến răng nghiến lợi trầm giọng hô to. Hoàng hậu bên cạnh mặt tuy trắng bệch cũng nghiêm lại, đứng lên, thần tình không thể tin nổi.
Đức Nhĩ Đa Tư hơi hơi gợi lên khóe miệng, không mang ý cười liếc họ một cái.
“Đã lâu không gặp." Hắn trào phúng nói.
“Ngươi hẳn đã phải chết!" Quốc vương phẫn nộ nói: “Kẻ bị ma nữ nguyền rủa!"
“Ngươi không phải đã biết ta chưa chết, nên phái đội ám sát tới sao?" Đức Nhĩ Đa Tư thuận miệng trả lời, sau đó liền dời tầm mắt. Hiển nhiên hắn đối với lời chỉ trích của quốc vương chẳng có lấy nửa điểm hứng thú, như tìm kiếm cái gì nhìn khắp xung quanh, hơi hơi cau mày biểu hiện khó chịu.
Chung quanh hắn đều là những khuôn mặt xa lạ mà hắn chán ghét, không phải biểu tình sợ hãi thì là kinh ngạc, vài người thậm chí còn che đầu khe khẽ nói nhỏ. Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư không tìm được người mà hắn muốn ở đây. Sắc mặt của hắn tự nhiên âm trầm đi vài phần.
Vì sao hắn phải ở bên ngoài chờ đợi mà không làm gì cả? Nhớ lại khiến Đức Nhĩ Đa Tư cảm thấy bản thân như bị trúng tà, sao có thể đáp ứng yêu cầu như vậy chứ?
Khi hắn tránh ở sau xe, chú ý thấy có hai nam nhân mang Duy Tháp cùng cô gái kia vào thành, Duy Tháp thừa dịp hai người kia không để ý quay đầu lại nháy mắt, Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên cảm thấy nhịn một chút cũng tốt.
Này hoàn toàn không phải tác phong của hắn! Đợi cho hắn tức giận phát hiện điểm này, đã đem mấy tên binh lính hỏi thân phận của hắn chém chết. ( += =)
“Chuyện tới bây giờ, ngươi còn trở về làm gì!" Mở miệng mắng không phải quốc vương, mà là một tên tiểu quỷ tóc hồng từ sau cây cột lớn chui ra. Chỉ thấy y chỉ tay vào Đức Nhĩ Đa Tư, không hiểu sao phẫn nộ rống.
Đức Nhĩ Đa Tư nheo lại mắt, đem tầm mắt dừng lại trên người y một lúc lâu...... Đối phương làm cho hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhất là mái tóc hồng kia...... Nhưng tựa hồ cũng không phải tên gì trọng yếu lắm, nếu không hắn sẽ có ấn tượng. Tuy rằng không hiểu thái độ khác hẳn với mọi người của y với hắn là gì, bất quá Đức Nhĩ Đa Tư từ trước đến nay đối với người ngoài việc của mình không có hứng thú.
“Trở về tính sổ." Hắn âm trầm trả lời, liền dời tầm mắt. Bất quá thái độ như vậy tựa hồ chọc giận thiếu niên tóc hồng, chỉ thấy y hét lớn một tiếng, rút trường kiếm bên hông hướng Đức Nhĩ Đa Tư phóng tới.
“Lewis đừng ——" Hoàng thượng và hoàng hậu trên vương tọa hoảng sợ thét chói tai.
Lewis? Đức Nhĩ Đa Tư nghiêng đầu, hiện lên một kiếm bất ngờ, hắn mơ hồ nhớ tới chủ nhân tên này, bất quá động tác vẫn không hề chần chờ, mặt thiếu niên dữ tợn nhanh chóng bị hắn một cước đá tới, đem đối phương nhanh chóng đá bay, trực tiếp tạo nên tiếng vang lớn trên bức tường đối diện.
Hoàng hậu rên rỉ cùng quốc vương rống giận, thậm chí khách nhân kêu thảm thiết bi thống, … Ngay sau đó, tiếng bước chân rầm rầm vang lên, thì ra quốc vương đã sớm chuẩn bị sẵn vệ binh, nhưng buồn cười chính là, rõ ràng một đám người vây quanh một người, cảnh tượng hoàn toàn áp đảo, nhưng nếu người bình thường lộ vẻ sợ hãi, thì ngược lại biểu tình Đức Nhĩ Đa Tư không có…chút nào thay đổi.
Nếu hôm nay bọn họ vây quanh chỉ là hắc vương tử trong truyền thuyết, vệ binh có lẽ cũng không sợ hãi như vậy..... Nhưng quốc vương lại cố tình tung ra lời đồn người ấy bị nguyền rủa, mang đến sự khủng hoảng nghiêm trọng trong lòng dân chúng, khiến cho bọn họ cảm thấy như phải đối mặt với quái vật mà sợ hãi, cơ hồ không ai dám trực tiếp đối mặt, có lẽ đây là ảnh hưởng mà quốc vương chưa bao giờ nghĩ tới ——
“Đức Nhĩ Đa Tư!" Đánh gãy không khí nghiêm trọng này, Duy Tháp từ phía bên kia hành lang chạy tới, theo sau y còn có Tra Lý Tư cùng Tiên Đỗ Thụy Lạp.
Thấy ba người bọn họ cùng một chỗ, Đức Nhĩ Đa Tư rõ ràng sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn nhớ tới chuyện mình cần làm, biểu tình tối sầm lại, ánh mắt hung ác trừng Duy Tháp. Người kia tựa hồ thấy không ổn, vội vàng dừng bước, thần tình vô tội nhìn hắn.
“Đối, thực xin lỗi ——" Duy Tháp lui hai bước, có chút sợ hãi nói: “Ta cũng không cố ý bỏ ngươi lại, chính là tại tình hình này......"
“Đừng có nói kiểu như vậy!" Đức Nhĩ Đa Tư gầm nhẹ, đánh gãy lời y. Hắn không hề xem nhẹ vẻ mặt kinh ngạc của Tra Lý Tư, “Đã quên nên làm gì là ngươi đó! Nhanh đem giải quyết hết mọi chuyện cho ta!"
Duy Tháp run lên hai cái, rồi mới từ trong sợ hãi thanh tỉnh. Y nhìn sang phía bên kia, tầm mắt chuyển đến chỗ vương tọa hai người ngồi, nháy mắt chuyển lãnh.
Nhưng ngay sau đó y trừng lớn mắt.
Không chỉ có Duy Tháp, mà ngay cả Đức Nhĩ Đa Tư cách y một đoạn cũng kinh ngạc thân thể cứng đờ, thần sắc hiện lên vẻ không biết làm sao hiếm thấy—— một trường kiếm đặt trên cổ Duy Tháp, mà người cầm kiếm đứng sau y chính là Tra Lý Tư.
“Thực xin lỗi." Hắn cười khổ nói, nhưng cũng không thả lỏng lực đạo.
Cho dù Duy Tháp chưa hề tiếp xúc với kiếm thuật cũng biết, nếu y vừa động, đầu sẽ tách rời thân thể.
“...... Ngươi có ý gì?"
“Ân...... Chính là, có thể hay không mời ngươi thu tay lại?" Tra Lý Tư thành khẩn nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng không động thủ, ta có thể cam đoan cho các ngươi bình an rời khỏi đây......"
“Không có khả năng!" Duy Tháp hung tợn đánh gãy lời hắn, “Cho dù chết, ta cũng muốn thay mụ mụ báo thù! Cho dù chết, ta cũng sẽ nguyền rủa hung thủ hại chết mẹ ta! Ta không thể tha thứ bọn họ!"
“...... Ta biết, nhưng nếu có thể, ta cũng không muốn giết chết tỷ tỷ mình, " Tra Lý Tư đau thương nói, hắn liếc Đức Nhĩ Đa Tư một cái, “...... Cũng không muốn giết chết ca ca, thậm chí là một gã bởi vì ích lợi mà phản bội nữ nhân..... Nhưng, mặc kệ nam kia nhân có bao nhiêu kém cỏi, hắn cũng là phụ vương của chúng ta, tình cảm đối ta cùng Lewis không hề giả dối...... Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi giết chết hắn......"
“Tra Lý Tư ngươi đang làm gì đó!" Từ kinh ngạc trở thành rống giận, quốc vương đã thấy mái tóc vàng của Duy Tháp cùng thái độ của Đức Nhĩ Đa Tư suy ra thân phận Duy Tháp, không khỏi vừa sợ vừa giận, “Buông Vi Nhi Tháp ra, người đáng chết chính là tên bị nguyền rủa kia ấy!"
“Vi Nhi Tháp——!" Hoàng hậu sợ hãi kêu lên, lệ nóng doanh tròng nhìn người nàng tự cho là nữ cải trang nam. Nhưng khiến nàng ngạc nhiên chính là, đối phương đáp lại nàng chỉ có ánh mắt cửu hận cùng nước mắt.
“Ngươi nếu dám động thủ, ta sẽ cho quốc gia này chôn cùng." Đức Nhĩ Đa Tư lãnh khốc nói.
Tra Lý Tư cười khổ: “Nơi này không ai không rõ tác phong của ngươi, Đức Nhĩ Đa Tư...... Cho nên ta là nghĩ, " hắn xiết chặt chuôi kiếm, có thể cảm giác được thân kiếm lại cắt qua làn da một chút, “—— đứa nhỏ này đối với ngươi có bao nhiêu trọng yếu." Mà hắn không đoán sai, Đức Nhĩ Đa Tư từ trước đến nay lãnh khốc vô tình trong nháy mắt biểu lộ cứng ngắc.
Tra Lý Tư trào phúng, mệt hắn dĩ vãng khuyên Đức Nhĩ Đa Tư phải nghe suy nghĩ người khác, học tập ôn nhu...... Nhưng hiện tại hắn thật sự học được, lại biến thành nhược điểm trong tay mình.
Thật sự là kém cỏi.
Tay hắn nắm chuôi kiếm run nhè nhẹ, nhưng cũng không buông ra. Hắn biết mình thực mất mặt, nhưng cũng không tính toán buông tay.
Cứ việc biết mình làm là sai, căn bản không có tư cách ngăn cản đối phương không nên báo thù, nhưng hắn thân là vương tử một quốc gia, cũng không thể trơ mắt nhìn bi kịch trình diễn.
“Thực xin lỗi...... Các ngươi hãy buông tha đi...... Thực xin lỗi......" Tra Lý Tư thấp giọng, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có Duy Tháp nghe thấy, “Chỉ cần có thể buông tha hắn, cho dù muốn mệnh ta cũng được..... Cho nên, van cầu......"
“Không có khả năng." Duy Tháp kiên trì cự tuyệt hắn, “Giống như quyết tâm muốn bảo hộ họ cho dù phải mất đi tính mạng của ngươi, ta cũng không có khả năng buông tha báo thù."
Tra Lý Tư nhìn mái tóc đạm kim sắc của Duy Tháp hồi lâu, hắn nghĩ không ai rõ ràng sự kiên định của y hơn hắn, vì thế trầm trọng khép hai mắt lại.
“...... Nói cũng đúng, van cầu ai buông tha ai như vậy, thật sự là rất ích kỷ." Hắn sâu kín thở dài, “Nhưng mà bởi vậy, ta liền thật sự xin hai tay, chân của ngươi vậy ——"
Hắn huy khởi trường kiếm, lúc đối phương không kịp trở tay quay đầu lại, đẩy y một phen, cùng sử dụng lực huy khởi kiếm ——
Đức Nhĩ Đa Tư nhanh chóng nhằm phía trước, sắc mặt là bối rối hiếm thấy, mà trường kiếm xuyên trên quần áo Duy Tháp, để lại vết máu thật dài, rồi chặt đứt luôn dúm tóc của y.
“Không——"
Tự biết lực vung chưa lớn, Tra Lý Tư nheo lại mắt bổ sung thêm một nhát, nhưng thân thể hắn đột nhiên bị người đụng qua, làm hắn phản ứng không kịp, theo bản năng vẫn huy trường kiếm về phía trước ——
Mũi kiếm không vào bả vai Duy Tháp.
Tra Lý Tư mở lớn hai mắt, không thể tin nhìn Tiên Đỗ Thụy Lạp đã thay thế vị trí của Duy Tháp, từ vai trái nàng máu tươi chảy ròng ròng không ngừng.
“Tiên Đỗ Thụy Lạp ——!" Duy Tháp kinh hô, cơ hồ sắp ngã ngồi trên mặt đất thì nháy mắt được Đức Nhĩ Đa Tư đỡ lấy, hắn quay đầu liếc mắt một cái, ánh mắt kiên quyết của đối phương làm hắn không thể phản kháng. Nhưng mà —— hắn quay đầu lại nhìn cô gái, ngay cả khóe miệng cũng tràn ra tơ máu, hại nàng bị thương không nằm trong dự liệu của hắn, nàng cùng ân oán của họ không quan hệ.
“Thầy thuốc ——!" Tra Lý Tư ôm cổ Tiên Đỗ Thụy Lạp, cũng quay đầu rống giận. Hắn không dám rút thanh kiếm, nhổ ra, chỉ sợ máu sẽ chảy không ngừng, “Đáng giận —— vì cái gì ngươi phải......"
Hắn kích động cúi đầu nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch, cô vẫn miễn cưỡng kéo khóe miệng, thanh âm suy yếu nói: “...... Nếu ngay cả, bạch vương tử duy nhất...... cũng nhuốm tay vào tội ác đầy máu tươi...... Như vậy, quốc gia này còn cứu được sao......?"
Tra Lý Tư không thể nói gì, ánh mắt màu lam phủ kín sương mù.
Hắn biết bản thân từ trước đến nay đều không quá quả quyết, làm không được một người vô tình lãnh lão đạo quốc gia, cho nên Đức Nhĩ Đa Tư là khát khao của hắn cũng là cảnh giác của hắn, hắn cảm thấy bọn họ như mặt gương đối lập, có thể nhìn nhau rõ ràng đều thiếu hụt chút gì đó, Tra Lý Tư chưa bao giờ muốn phá hư quan hệ như vậy...... Nhưng mà một trong hai bọn họ chỉ có thể có một người cai quản quốc gia này.
Có lẽ xuất phát từ lý do như vậy, Đức Nhĩ Đa Tư đi mất. Tuy rằng Tra Lý Tư hoàn toàn không hiểu hắn nghĩ gì, nhưng hắn đích thật là bởi người được quốc gia ủng hộ lên ngôi thừa kế.
Cho nên, nếu ngay cả mình cũng không thể bảo trì công bình, chính nghĩa, như vậy tương lai quốc gia này, thậm chí là sự thoái nhường của Đức Nhĩ Đa Tư, đều vô nghĩa sao......?
“Chính là...... Phụ vương hắn......" Che hai mắt, Tra Lý Tư cắn răng nghẹn ngào thì thào.
Hắn vừa mâu thuẫn vừa đau khổ, mà phần cảm tình phức tạp ấy làm cho hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn bóng dáng cô đơn của vương tử họ, không thể xua đi không khí đau thương này.
Đức Nhĩ Đa Tư yên lặng nhìn Tra Lý Tư, cuối cùng lạnh lùng nghĩ rút kiếm, tính toán diệt cỏ tận gốc. Nhưng mà Duy Tháp lại đè tay hắn xuống.
Khó hiểu nhìn y một cái, nhưng người kia cũng không nói gì, chỉ yên lặng hướng chỗ Tra Lý Tư. Đức Nhĩ Đa Tư cảnh giác nhìn hắn, nhưng cũng không đi lên.
Mái tóc bị cắt đi của Duy Tháp như vô chủ đích phiêu lãng, hắn biết đây là dấu hiệu khi y muốn hạ nguyền rủa.
“Như vậy ta liền cho ngươi một cơ hội lựa chọn." Duy Tháp thanh âm lạnh lùng nói.
Tra Lý Tư nghe vậy ngẩng đầu, nhưng lập tức mở to hai mắt nhìn —— không chỉ có bộ dáng khác thường cùng ánh mắt vô cảm tình của Duy Tháp, mà tối trọng yếu là, xiêm y trên ngực bị hắn cắt xuyên qua, trừ bỏ vết chém, cái gì cũng không có —— bằng phẳng làm suy nghĩ bọn họ bị gián đoạn.
“Nam, nam nhân......?"
“Ngươi nguyện ý lấy ta sao?" Không có cho hắn có thời gian phản ứng, Duy Tháp hỏi.
“Cái gì......?" Không chỉ có Tra Lý Tư kinh ngạc, mà ngay cả Đức Nhĩ Đa Tư cũng ngây ngẩn cả người.
“Như ngươi chứng kiến, ta không phải tỷ tỷ của ngươi, mà là nam nhân hàng thật giá thật —— mặc dù thế, ngươi nguyện ý lấy thân phận vương tử cùng một nam nhân bên nhau, mặc kệ sự mất mặt với quốc gia này được không?"
“Từ từ, ngươi nói bậy bạ gì đó ——" Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được gầm nhẹ, hắn nghĩ muốn kéo Duy Tháp về, nhưng người kia thái độ khác thường, cũng không mặc hắn lôi kéo hay thay đổi biểu tình. Hắn trừng lớn hai mắt —— người này đang nghiêm túc! (không cho vợ nói lung tung =)))))))
“Hắn, hắn không phải nữ nhi của ta ——" quốc vương rốt cục cũng hiểu rõ tình hình tức giận la lớn: “Chúng ta bị lừa! Chúng ta bị ma nữ đê tiện vô sỉ kia lừa! Đây không phải nữ nhi của ta —— hắn là con của ma nữ!"
Lời nói của quốc vương làm mọi người ồn ào bàn luận, trong đó thậm chí còn mang theo tiếng khóc cùng hô to của hoàng hậu.
Nhưng Duy Tháp không để ý đến quốc vương rống to kêu to, chỉ duy trì thái độ đạm mạc nhìn Tra Lý Tư: “Như thế nào? Ngươi nguyện ý sao? Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ để cha mẹ ngươi bình yên quên đi báo thù, từ nay ngươi cùng quốc gia này bình yên ——"
Tra Lý Tư cơ hồ lập tức trả lời: “Ta nguyện ——"
“Ta không đồng ý ——!" Quốc vương rống giận đánh gãy lời hắn.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy thân thể béo ụ toàn thịt trên đài lảo đảo hướng bọn họ chạy tới, sắc mặt phẫn nộ đỏ bừng, “Đùa kiểu gì thế —— cho dù chết cũng không thể đáp ứng điều kiện như vậy! Cùng một nam nhân kết hôn, vẫn là con của ma nữ kia —— ngươi là muốn dân chúng khắp nơi chê cười, phá hủy quốc gia mà ta khó khăn lắm mới gây dựng nên sao, Tra Lý Tư!"
Tra Lý Tư có chút phiền chán nhíu mày, vừa muốn khuyên bảo phụ thân của hắn, nhưng giây tiếp theo lại trừng lớn hai mắt —— máu từ thanh kiếm cắm trên trái tim quốc vương rỉ ra.
“Đây là lần đầu ta và ngươi có ý kiến giống nhau nha, phụ vương......"
Từ khiếp sợ cùng không thể tin nhìn gương mặt xuất hiện phía sau, là biểu tình lãnh khốc cùng thanh âm lạnh như băng của Đức Nhĩ Đa Tư.
Như là giết chết một gã râu ria qua đường, hắn không chút do dự rút kiếm, sáo đó liền nghe thấy thanh âm vật thể cồng kềnh đổ xuống. Cùng dòng máu với hắn chảy tràn lên sàn nhà trơn bóng như sẽ không dừng lại.
“Uy Liêm ——!"
“Quốc vương bệ hạ ——!"
Tra Lý Tư, hoàng hậu và khách nhân như thét chói tai cùng một lúc rồi suy sụp ngã xuống đất.
Hắn đúng là vẫn...... không cứu được phụ thân của hắn.
Nhưng ác mộng vẫn như cũ chưa chấm dứt, chỉ thấy Đức Nhĩ Đa Tư tiếp tục nện bước, mục tiêu là hoàng hậu đang gào khóc tên quốc vương.
“Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi muốn làm gì!" Duy Tháp kinh ngạc hỏi.
Lạnh lùng liếc mắt một cái, Đức Nhĩ Đa Tư mất hứng trả lời: “Ta không tính toán chờ ngươi chậm rãi báo thù...... Chậm rãi nuốt nuốt sẽ không giòn, ta chán, hiện tại sẽ lập tức giải quyết rồi đi khỏi đây."
“Không! Không cần!" Tra Lý Tư hoảng sợ hô to, hắn một phen giữ chặt tay Duy Tháp, “Ngăn cản hắn, van cầu ngươi...... Muốn ta làm gì ta đều đáp ứng, kết hôn cũng tốt, giết ta cũng thế, cái gì cũng có thể...... Chỉ cầu các ngươi đừng mang cả mẫu thân của ta đi...... Van cầu ngươi, nàng là mẫu thân của ta a!"
Duy Tháp có chút ngạc nhiên nhìn Tra Lý Tư không ngừng rơi nước mắt, đối phương biểu tình phẫn nộ, thậm chí là những gì hắn nói, tất cả đều làm y cảm thấy rất quen thuộc...... Y như nhìn thấy mình trong hắn.
“Nhưng...... Ngươi có nghĩ tới không?" Duy Tháp dừng ở kia khuôn mặt kia, rơi nước mắt, “Các ngươi thiêu chết mẫu thân của ta —— là người nhà duy nhất còn sót lại của ta......"
Tra Lý Tư như bị nghẹn họng, không thể cất tiếng đáp lại lời nào, hắn biết mình căn bản không có tư cách cầu tình với người này, bất luận y là ai, y cũng yêu ma nữ tóc đen đó như thế...... Nhưng, trừ bỏ người này ra, không ai có thể ngăn cản Đức Nhĩ Đa Tư......
“Van cầu ngươi, van cầu ngươi, van cầu ngươi......" Tra Lý Tư quỳ gối bên chân y không ngừng dập đầu, hoàn toàn buông tha cho địa vị bản thân cùng hình tượng chính mình, ở trước mắt dân chúng quỳ gối dưới chân một kẻ trông như tùy tùng cầu xin, hình ảnh như thế cũng thực là khôi hài.
“Tra Lý Tư đừng ——" hoàng hậu kinh hô, vừa tức vừa vội hô to, nếu không phải Đức Nhĩ Đa Tư che phía trước, nàng sẽ chạy tới đẩy Duy Tháp đi.
“Thấy chưa...... Con của ngươi yêu ngươi như thế, yêu đến nguyện ý bỏ qua hết thảy, bỏ hết vương thất tôn nghiêm nhàm chán." Gạt nước mắt, Duy Tháp yên lặng hướng hoàng hậu, đông đảo khách nhân nhưng lại chỉ có một tiếng bước chân vang vọng khắp đại điện. Cách đó không xa Đức Nhĩ Đa Tư cũng nhìn y, hơi hơi nhíu mi lui về phía sau vài bước, hiển nhiên vẫn tính toán cho y tự tay xử lý."Như vậy ngươi thì sao? Ngươi thương hắn sao? Ngươi yêu hài tử của ngươi sao? —— ngươi yêu Vi Nhi Tháp sao?"
“...... Vi Nhi Tháp?" Nghe thấy tên nữ nhi của mình, hoàng hậu lăng lăng ngẩng đầu, “Nữ nhi của ta...... Ta mới chỉ thấy qua một lần chứ chưa được ẵm bế nữ a......" Nàng khóc nói: “Đúng vậy, ta yêu nàng a, nhớ…từng thấy nàng, nữ nhi của ta, nữ nhi của ta a ——"
“Phải không......"
Yêu sao? Đối một người chưa từng chiếu cố qua, không dưỡng dục qua, thậm chí chỉ thấy qua một lần, cũng sẽ có tình yêu tồn tại sao?
Duy Tháp không biết, nhưng ngay cả vu bà dưỡng dục y đều là yêu như vậy, đứa con trai ruột ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, cho nên y không thể kết luận nữ nhân trước mắt nói yêu thật hay giả.
Chỉ có chính mình cái gì cũng không phải. Y mím mím môi dưới nghĩ. Chỉ có chính mình cùng những người trước mắt không hề quan hệ, y chính là một tiểu hài tử bị cướp qua đường, tính mạng của y chỉ liên quan đến vu bà trong rừng rậm quạ đen, cùng với người nguyên bản không nên xuất hiện ở đó -Đức Nhĩ Đa Tư.
Lý do y đứng ở đây, chỉ còn có ước định với vu bà, cùng với vì nàng mà báo thù ——
“Như vậy...... Ta đem nữ nhân của ngươi hạ nguyền rủa!" Duy Tháp hô lớn, theo cuồng phong thổi quét kì dị mà đến, ngọn đèn toạc nứt vỡ, mọi người kêu la sợ hãi, hoàn toàn không thể đoán trước sẽ xáy tới chuyện gì.
Duy Tháp đứng đó, một đầu tóc vàng hỗn độn tung bay, cả người tựa như bất đồng với không gian, cao cao tại thượng, thanh âm xuyên thấu vào tâm tất cả mọi người.
“Vào ngày sinh nhật năm công chúa hai mươi ba tuổi, sẽ vì chạm đến xe kéo sợi mà lâm vào hôn mê, không bao giờ … tỉnh dậy được nữa ——!" Từ yết hầu phát ra tiếng rít gào tà ác cùng khẳng định như thế, hoàn toàn không hề lay động, làm cho người ta không dậy nổi một tia hoài nghi, chỉ có sợ hãi từ nội tâm truyền đến.
Như là phát tiết tất cả oán hận cùng bi thương, Duy Tháp khóc hô to khiến mọi người thương cảm, cực kỳ giống hình ảnh khi ma nữ bị đốt cháy, như vậy rung động, như vậy mãnh liệt, toàn bộ cung điện đều lâm vào dao động.
Tra Lý Tư dại ra nhìn nam nhân đối diện đã hạ nguyền rủa với tỷ tỷ, không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì. Mà mẹ hắn lại hư nhuyễn trên mặt đất, chật vật cùng sắc mặt trắng bệch không hề giống bộ dáng cao quý đoan trang của nàng bình thường...... Nàng không chết, nhưng có lẽ rốt cuộc không thể đứng lên, đây là trừng phạt chậm rãi y gây cho nàng sao?
“...... Thật sự là ngu ngốc." Đức Nhĩ Đa Tư sách một tiếng, quay đầu.
+++++
Vũ hội vương tử tại đây xôn xao không dứt.
Không để ý tới bạch mã vương tử không có công chúa xinh, không có kết cục hạnh phúc cũng không có vũ khúc khoái hoạt, có chỉ là ác nhân năm năm trước xuất hiện, đúng là rốt cuộc nên đối mặt thôi, hơn nữa một ngày cũng chưa chấm dứt.
Ma nữ thi hạ nguyền rủa xong lại lớn tiếng khóc lớn, khóc như một đứa trẻ, tương phản quá mức khiến mọi người đều phản ứng không kịp. Y hướng chỗ hắc vương tử, ghé lỗ tai hắn nói gì đó, sau đó Đức Nhĩ Đa Tư liền mang y ly khai.
Tra Lý Tư không hạ lệnh bắt bọn họ, mà ngầm đồng ý cho bọn họ quang minh chính đại rời đi.
Tuy rằng Lewis từng muốn nói gì, nhưng Tra Lý Tư ngăn trở hắn, hiện trường tại lúc hai người đi khuất mới trở nên náo nhiệt.
Giống như một đêm ác mộng, vĩnh viễn tồn tại trong lòng không thể biến mất.
Vũ hội sinh nhật mười tám tuổi của nhị vương tử Tra Lý Tư.
Mà hắn trước những chỉ trích của tất cả quý tộc chỉ nhếch khóe môi.
+++++
Quốc vương được an táng long trọng sau đó không lâu, tham dự chủ trì lễ tang chỉ có hai vị vương tử cùng hai vị công chúa vội về nước, hoàng hậu cũng không xuất hiện, lấy danh nghĩa thân thể không khỏe vắng mặt.
“A? Điện hạ không quay về sao?"
“Không cần, ta nghĩ đi tới nơi khác trước."
“Chúng ta đưa ——"
“Đảm nhiệm tốt chức vụ của ngươi là được rồi, không có việc gì, không cần cùng lại đây."
Tra Lý Tư mặc trang phục đưa tang màu đen đuổi hai tên thị vệ muốn bám đuôi, kiên trì muốn đi một mình. Hắn còn cố ý đem trang phục của mình mặc như dân chúng bình thường, hơn nữa chọn những nơi rất vắng người, chính vì sợ có người nhận ra mình mà đeo bám.
Cuối cùng hắn đi tới cửa sau một tiểu khách điếm, cánh cửa đồng thời mở ra.
Tra Lý Tư sửng sốt, từ bên trong đi ra, vừa lúc là người hắn muốn tìm.
“A? Các ngươi đây là...... Phải đi?" Nhìn va-li trong tay hai người, Tra Lý Tư có chút ngạc nhiên.
Đứng ở trước mặt hắn – Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì thêm, phía sau hắn -Duy Tháp lại ngó đầu, có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Tóc Duy Tháp đã bị xén, biến thành một nắm đuôi ngựa, cả người thoạt nhìn cũng giống nam nhân hơn, chính là biểu tình vẫn như đứa trẻ khờ dại đơn thuần như cũ.
“Kỳ thật không cần nhanh đi như vậy a...... Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tìm các ngươi gây phiền toái đâu." Tra Lý Tư thở dài.
Hai ngày này hắn đem hai người chứa chấp trong này, tuy rằng vốn là an bài hai người ngụ trong cung điện, nhưng bọn họ cũng không đáp ứng...... Tra Lý Tư cũng không phải không rõ nguyên nhân, cho nên cuối cùng đành phải sửa miệng nói còn an bài chỗ khác cho họ, hơn nữa cam đoan không có người biết, cũng sẽ không cho người ta quấy rầy.
Hắn cũng không đem chuyện này cho những người khác biết, trừ bỏ Lewis, mà ngay cả hai vị tỷ tỷ cũng không. Dù sao trong mắt người khác, hai người trước mắt là nghiệt tử giết cha và con của ma nữ độc ác...... Nhưng Tra Lý Tư rõ ràng trong lòng, đây là bọn họ phải trả nợ, huống chi Đức Nhĩ Đa Tư đã nói với hắn, tỷ tỷ bọn họ đã sớm chết. Nói cách khác, Duy Tháp hạ cái nguyền rủa cuối cùng kia, căn bản là không có ý nghĩa.
Tra Lý Tư đối với Duy Tháp cảm kích tận đáy lòng, y không chỉ khoan dung tha thứ bọn họ, cũng đã cải biến Đức Nhĩ Đa Tư ——
“...... Một khi đã kiên trì như vậy, ta sẽ không giữ các ngươi." Lấy túi tiền từ trong lòng ra đưa cho Đức Nhĩ Đa Tư, Tra Lý Tư tiếc hận nói: “Này mang theo đi, trên đường chậm rãi tiêu hẳn là đủ, đừng tùy tiện cướp của người qua đường."
Đức Nhĩ Đa Tư không cự tuyệt, không thèm lên tiếng nhận, vì thế Tra Lý Tư chuyển hướng Duy Tháp: “Cái kia, lúc đó thực thực xin lỗi......" Hắn nhìn cổ Duy Tháp, trên đó quấn chút băng vải. Sau đó y chỉ hướng hắn lắc lắc đầu.
Tra Lý Tư lộ ra mỉm cười thân mật, “Về sau, nếu có ý nguyện gì, tùy thời hoan nghênh các ngươi trở về ngoạn...... Từ lúc ta đăng cơ, sẽ cố gắng thay đổi quốc gia này, rửa sạch ô danh của ma nữ, sửa lại không khí của quốc gia này—— tuy có thể còn cần rất nhiều thời gian, nhưng ta sẽ cố gắng......"
Duy Tháp chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng lộ ra tươi cười, “Cám ơn ngươi, Tra Lý Tư, ngươi là người tốt." Y vươn tay ôm hắn một chút, Tra Lý Tư có chút kinh ngạc nháy mắt mấy cái.
Nhưng giây tiếp theo Duy Tháp lại nhanh chóng bị Đức Nhĩ Đa Tư kéo ra, hơn nữa hướng Tra Lý Tư phóng mạnh sát khí.
Hắn lộ ra cười khổ.
“Còn có, Đức Nhĩ Đa Tư liền nhờ ngươi vậy." Vỗ vỗ đầu Duy Tháp, Tra Lý Tư cười khổ nói, “Nếu ngươi nguyện ý, ta muốn nhận ngươi làm đệ đệ...... Ai, nếu ngay từ đầu là người nhà thì tốt rồi."
“Thật vậy chăng?" Nghe vậy, Duy Tháp hai mắt sáng lên, có chút hưng phấn nói: “Ngươi có thể làm ca ca ta sao? A, nói cũng đúng, Đức Nhĩ Đa Tư xem như ca ca của ta, cho nên đệ đệ hắn cũng là đệ đệ của ta mà...... Chúng ta đây chính là người một nhà."
“...... Ách?"
Ca ca? Hắn có chút kinh ngạc ngắm Đức Nhĩ Đa Tư một cái, nhưng người kia cũng không có phản ứng đặc biệt gì...... Không thể nào? Hai người này......(cưới nhau hồi nào thế? =))))))))
Bất quá ngẫm lại, bọn họ đều ở trong rừng đã nhiều năm, cho dù không hiểu loại việc này cũng......(động phòng rồi ư? X>>>>>)
“Bất quá, " cuối cùng, Tra Lý Tư cười khổ nói: “Tuổi của ta hẳn là lớn hơn ngươi đi? Cho nên ta mới là ——"
“Ta năm nay, mười tám tuổi!" Duy Tháp kiêu ngạo ưỡn ngực, sau lại nhìn Đức Nhĩ Đa Tư một cái, biểu tình người kia lại bắt đầu trở nên âm u."Đúng không? Đức Nhĩ Đa Tư?"
“Mười tám......?" Nhìn thanh niên thấp hơn hắn một cái đầu trước mắt, Tra Lý Tư không thể tin được trừng lớn mắt.
Kia không phải cùng tuổi hắn sao ——!
Hắn còn tưởng rằng cùng tuổi với Lewis chứ——
Tra Lý Tư gặp đả kích nặng đem hai người tới biên giới, thật sâu nhìn bọn họ một lần cuối, nói tái kiến.
Duy Tháp vui vẻ phất tay, nhưng thật ra Đức Nhĩ Đa Tư lại chậm bước, như không cố ý, cuối cùng để lại một câu cho hắn, sau đó mới theo Duy Tháp biến mất khỏi quốc gia này.
Tra Lý Tư kinh ngạc nhìn bọn họ thẳng đến khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng thu tầm mắt, đôi mắt màu lam lại mịt mù sương mờ.
Giống như năm năm trước hắn mặc cho Đức Nhĩ Đa Tư biến mất trong rừng rậm, lần này y vẫn yên lặng cất bước như xưa, sau đó chính mình lại phải đi tiếp con đường vương giả.
Hắn chưa bao giờ hiểu Đức Nhĩ Đa Tư nghĩ gì, có lẽ y thực sự đơn giản là không thích quốc gia này, cho nên mới giao cho hắn, nhưng mặc dù là thế, hắn vẫn quyết định sẽ mang đến thay đổi thực lớn cho bọn họ xem.
+++++
—— quốc gia này liền giao cho ngươi.
...... Một ngày nào đó sẽ gặp lại.
Khẽ kéo khóe miệng, Tra Lý Tư rất tin như thế.
“Cho nên, yên tâm giao cho ta đi...... Vương huynh."
Kết cục rất không hoàn mỹ của chuyện xưa này là...
Quạ đen trong khu rừng quạ đen đều chết sạch.
Lúc Duy Tháp cùng Đức Nhĩ Đa Tư trở lại khu rừng, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể quạ đen, mà phần lớn đều bị đói chết.
Nắm bao hành lí trong tay, Duy Tháp nhìn căn nhà của mình, không rên một tiếng rơi nước mắt. Đức Nhĩ Đa Tư bên cạnh cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn theo.
Tuy rằng nơi này đối Duy Tháp mà nói mới là quê hương của mình, nhưng khi bước vào rừng rậm, ngay cả Đức Nhĩ Đa Tư cũng hiếm thấy sinh ra một cảm giác hoài niệm. Trước mắt đầy những thi thể quạ đen đen, tuy rằng chỉ là vài con chim chết, nhưng Đức Nhĩ Đa Tư vẫn nhớ tới chính mình cũng từng là thành viên trong đó.
Nhìn lòng bàn tay mình, hắn yên lặng nghĩ...... Lấy bộ dáng nhân loại đứng trong khu rừng này, tựa hồ đã là chuyện thật lâu về trước.
Bỗng nhiên, Duy Tháp nắm lấy tay hắn.
Đức Nhĩ Đa Tư có chút khó hiểu liếc mắt một cái, người kia chỉ khịt mũi nghẹn ngào, cũng không nhìn hướng hắn.
“...... Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi vẫn sẽ theo ta sao?"
Đức Nhĩ Đa Tư sửng sốt, lúc sau không hờn giận nheo lại mắt, không nói hai lời đánh gáy y bốp một cái.
“Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi đến mức tự tiễn ngươi trở về sao?"
Duy Tháp hắc hắc hai tiếng, nín khóc mỉm cười, y lôi kéo tay hắn, “—— đi, ta dẫn ngươi đi xem Vi Nhi Tháp."
+++++
Đức Nhĩ Đa Tư đi theo Duy Tháp vào căn nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng, đây là lần đầu tiên hắn đi vào trong, dĩ vãng nhiều nhất cũng chỉ đứng trên đầu ngọn cây bên ngoài mà xem thôi.
Đồ đạc trong phòng thực đơn sơ, một cái giường đơn giản và một cái bàn, còn có một lò sưởi nho nhỏ, trên đó còn treo cái nồi đang ninh vài vật đã hư thối, Đức Nhĩ Đa Tư nhìn không ra đó là những thứ gì, bất quá trong phòng tràn ngập mùi vừa tanh vừa hôi, làm cho người ta cảm thấy thật không thoải mái. Hắn hơi hơi nhíu mi, theo Duy Tháp đi qua mặt đất hỗn độn, ra sau nhà.
Cuối cùng bọn họ dừng tại một mô đất trước một căn nhà nho nhỏ.
Không hề có dấu hiệu gì cả, nếu không phải Duy Tháp ngồi xổm trước nó, thoạt nhìn chỉ như một đống đất không bình thường nổi lên mà thôi.
“...... Kỳ thật trước kia ta đến đây thường chú ý tới, có đôi khi mụ mụ sẽ lấy ánh mắt bị thương nhìn nơi này ngẩn người......" Nhìn đống đất nhỏ không chút thu hút, y thì thào tự nói: “Nhưng ta không hỏi nàng, vì ta đoán được nơi này chôn cái gì, cho nên ta nghĩ không nên hỏi nàng......"
Y không muốn biết mình là vật thay thế của ai, không muốn nghe rằng mình thực ra là kẻ không cần thiết, cho nên cái gì Duy Tháp cũng không hỏi.
“Nột, Đức Nhĩ Đa Tư...... Ngươi cảm thấy người mụ mụ yêu là ai? Là Vi Nhi Tháp sao? Còn Duy Tháp? Còn......" Y ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng bên cạnh, “...... Còn Đức Nhĩ Đa Tư?"
Đức Nhĩ Đa Tư nhìn y một cái, không lên tiếng trả lời.
“Đức Nhĩ Đa Tư này......? Ngươi yêu mụ mụ sao?"
“Không."
“A?" Duy Tháp nhảy dựng lên, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như thế, vẫn là ngoài dự liệu của y, “Vì sao chứ!" y có chút kích động hô to, hai tay thậm chí nắm lấy cánh tay Đức Nhĩ Đa Tư, “Mụ mụ nàng yêu ngươi a! Nàng yêu ngươi như vậy! Thậm chí so với ta đều......!"
“Ta hỏi ngươi, " Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy lời hắn, “Ngươi yêu mẫu thân thân sinh của ngươi sao?"
Duy Tháp ngẩn người, biểu tình có chút mờ mịt.
“...... Thân sinh......? Chính là, ta lại không biết nàng......"
Đức Nhĩ Đa Tư “Ân" một tiếng, không tiếp tục giải thích nữa.
Duy Tháp biểu tình ngốc lăng nhìn hắn, sau một hồi lâu đột nhiên nở nụ cười, cười đến có điểm bi thương.
“Vì sao, tất cả mọi người không thể yêu, yêu người yêu mình? Như vậy, không phải sẽ hạnh phúc hơn một chút sao......?"
Y yêu vu bà, vu bà lại yêu Đức Nhĩ Đa Tư, Đức Nhĩ Đa Tư lại không thương vu bà...... Vô số thay đổi không ngừng lặp lại tái diễn, nếu đều không thể vang đến tâm người mình yêu, như vậy vì sao vẫn muốn yêu một người ni?
“Thế nhưng ta yêu ngươi."
Duy Tháp ngốc lăng tại chỗ, trong nháy mắt còn không thể lý giải mình vừa nghe được cái gì.
Y có chút cứng ngắc ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Đức Nhĩ Đa Tư không chút thay đổi, cùng với đôi mắt đen của hắn.
Tựa như ấn tượng ban đầu của y về hắn, vừa sâu thẳm lại xinh đẹp, tuy hắc ám nhưng lại có một chút quang mang nhợt nhạt, làm cho người ta không thể rời mắt.
——cùng xuất hiện.
Lúc y hiểu được điều này, Duy Tháp dùng sức bổ nhào vào lòng Đức Nhĩ Đa Tư, thiếu chút nữa đem người kia ngã ngửa.
Đức Nhĩ Đa Tư vừa giận vừa muốn đẩy y ra, lại nghe Duy Tháp hô to: “Ta cũng vậy ——! Ta cũng vậy, thích nhất Đức Nhĩ Đa Tư!"
Vì thế cuối cùng Đức Nhĩ Đa Tư cũng không đẩy y ra, bản thân trước mặt tên này đúng là không có biện pháp, luôn có thể phá vỡ nguyên tắc chính mình...... Nhìn y ôm lấy mình, Duy Tháp còn cao hứng đến mức phát ra vài thanh âm quái dị, Đức Nhĩ Đa Tư gợi lên khóe miệng.
...... Như thế, cứ cùng người này sinh hoạt trong rừng rậm cũng không có vấn đề gì, hơn nữa lúc hắn rời đi rừng rậm cũng từng có tính toán.
Cùng y bên nhau.
“Đúng rồi, Đức Nhĩ Đa Tư...... Ta nghĩ ta đã biết phương pháp cởi bỏ nguyền rủa là gì."
“...... Bởi vì yêu sao?"
“Không phải, ác, không cần lộ ra biểu tình khinh thường như vậy......"
“......"
“Mụ mụ từng nói qua, muốn cởi bỏ nguyền rủa, “Trừ phi người kia chết"."
“Ta nghĩ ta hẳn là còn sống?"
“Ân, cho nên sau ta nghĩ lại a, ngươi đại khái đã ‘vứt bỏ’ chính mình đi? Phủ định chính mình, tiêu diệt ý chí của mình từ trước tới nay, điều này cũng tương đương là đã chết đi? Dù sao nguyền rủa cũng như vậy, phủ định chính con người của mình thì sẽ không còn giống như khi người ta hạ nguyền rủa nữa —— cho nên ta nghĩ đại khái là bởi vậy, nguyền rủa trên người ngươi mới có thể biến mất...... Mà Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi vì sao phải phủ nhận bản thân a? Lòng tự trọng của ngươi không phải siêu cao sao? Cao đến hù chết người a, ta thật sự rất khó tưởng tượng ——"
“Câm miệng cho ta."
“...... Được"
《 hoàn 》
Hiểu ý Duy Tháp không đó? Đọc lại chút nhé ^^
“ H ắ n bi ế t m ì nh kh ô ng th ể ti ế p t ụ c b ả o tr ì b ộ d á ng nh â n lo ạ i, cho n ê n ý ngh ĩ đầ u ti ê n l à mang theo Duy Th á p đế n r ừ ng r ậ m g ầ n đó, nh ư ng m à đế n th ờ i đ i ể m v ấ t v ả l ắ m m ớ i t ớ i g ầ n r ừ ng r ậ m h ắ n l ạ i d ừ ng c ướ c b ộ.
...... V ạ n nh ấ t m ặ t tr ờ i xu ố ng n ú i, v ạ n nh ấ t h ắ n v à o r ừ ng r ậ m, nh ư v ậ y h ắ n c ũ ng ch ỉ l à qu ạ đ en.
Đứ c Nh ĩ Đ a T ư sinh ra dao độ ng.
H ắ n ch ư a bao gi ờ để ý sinh t ử b ả n th â n, gi ố ng nh ư h ắ n kh ô ng quan t â m sinh t ử ng ườ i kh á c, đố i h ắ n m à n ó i kh ô ng c ó g ì so v ớ i t ô n nghi ê m ch í nh m ì nh tr ọ ng y ế u h ơ n.
Nh ư ng m à hi ệ n t ạ i l à m h ắ n ch ầ n ch ờ c ó n ê n bi ế n th à nh qu ạ đ en r ấ t m â u thu ẫ n v ớ i t ô n nghi ê m c ủ a h ắ n, m à m ộ t khi h ắ n bi ế n th à nh qu ạ đ en, thanh ni ê n trong l ò ng ng ự c ph ả i l à m sao b â y gi ờ?
Hi ệ n t ạ i Duy Th á p kh ô ng ch ỉ kh ô ng th ể h à nh t ẩ u, th ậ m ch í c ò n kh ô ng nghe đượ c thanh â m c ủ a h ắ n, c ũ ng kh ô ng c ả m th ụ đế n t ì nh h ì nh chung quanh...... V ạ n nh ấ t h ắ n kh ô ng th ể ô m y ho ặ c l à l ấ y b ộ d á ng nh â n lo ạ i ở b ê n c ạ nh c ố y, nh ư v ậ y y s ẽ ra sao b â y gi ờ?
—— đừ ng bi ế n m ấ t.
N ộ i t â m Đứ c Nh ĩ Đ a T ư c ả m th ấ y đượ c gi ố ng nh ư m ấ y đê m tr ướ c ở tr ê n nh á nh c â y nh ì n Duy Th á p, ai th á n b ộ d á ng b ấ t l ự c c ủ a ch í nh m ì nh. M ệ nh l ệ nh c ủ a h ắ n r ố t cu ộ c kh ô ng đượ c đá p l ạ i, gi ố ng nh ư ch ỉ c ó th ể c ầ u xin.
—— đừ ng bi ế n m ấ t......
Nh ư v ậ y v ô l ự c.
—— đừ ng bi ế n m ấ t......
Nh ư v ậ y......
—— đừ ng......
Tay h ắ n run r ẩ y.
C ó l ẽ l à ph ẫ n n ộ, c ó l ẽ l à ch á n gh é t, c ũ ng c ó l ẽ l à s ợ h ã i, m ặ c k ệ l à c á i g ì, t ấ t c ả đề u l à m h ắ n kh ó c ó th ể ch ị u đượ c. H ắ n ch ư a bao gi ờ c ả m th ấ y đượ c t ươ ng lai kh ó c ó th ể l ự a ch ọ n, cho d ù ch í nh m ì nh tr ướ c đâ y á c danh đầ y ng ườ i h ắ n c ũ ng kh ô ng x ó t th ươ ng g ì m à h ố i h ậ n, cho d ù khi m ì nh đ i v à o r ừ ng r ậ m qu ạ đ en h ắ n c ũ ng kh ô ng c ó b ấ t c ứ ti ế c nu ố i hay b ấ t đắ c d ĩ n à o, b ở i v ì to à n b ộ đề u theo s ự quy ế t đị nh trong l ò ng h ắ n.
Nh ư ng hi ệ n t ạ i lo ạ i c ả m gi á c mu ố n l à m g ì c ũ ng b ấ t l ự c r õ r à ng ch ọ c gi ậ n h ắ n, c ũ ng ph ủ đị nh c á ch s ố ng duy ng ã độ c t ô n c ủ a h ắ n t ừ tr ướ c đế n nay.
—— ta kh ô ng c ầ n bi ế n th à nh qu ạ đ en.
H ắ n nheo l ạ i á nh m ắ t, nh ư th ề m à c ũ ng nh ư quy ế t đị nh.
—— ta mu ố n c ở i b ỏ nguy ề n r ủ a.
Đứ c Nh ĩ Đ a T ư c ú i đầ u ng ắ m thanh ni ê n trong l ò ng ng ự c, sau đó r ả o b ướ c v à o r ừ ng. "
Họ đã đi một chặng đường dài, vươn tới thế giới dối trá bên ngoài rồi cuối cùng trở lại. Mình cũng đã theo hai cháu một thời gian cơ đấy ^^. Hết rồi, có chút mừng, lại có chút tiếc nuối.
Tác giả :
Kiều Kỳ