Ô Nha Chi Sâm Chi Vương Tử Đích Vũ Hội – Rừng Quạ Đen Chi Vũ Hội Vương Tử
Chương 1-2: Phù thủy, quạ đen và hoàng tử
Editor: Numy aka mos
Duy Tháp chưa từng ra khỏi rừng rậm.
Theo trí nhớ của hắn, từ khi sinh ra và lớn lên hắn chỉ ở bên trong khu rừng rậm đầy quạ đen này, hắn đã quen thuộc từng ngóc ngách của khu rừng, nhưng bị cấm không thể rời khu rừng nửa bước.
Nữ nhân đã nuôi nấng hắn từng nói rằng, “Rừng rậm bên ngoài tràn ngập những nguyền rủa dơ bẩn.".
Duy Tháp không thể lý giải lời nói của bà, nhưng hắn cũng không ngại nàng hạn chế hành động của mình. Đối với hắn mà nói, nàng có thể coi là mẫu thân hoặc phụ thân. Tất cả quan điểm cùng lý giải của hắn đều là nữ nhân kia dạy cho, chính nàng nói người ở bên ngoài đều gọi nàng là “phù thủy", nơi đây được gọi là “Khu rừng quạ đen" mà khoan,
Nữ nhân nói hắn cũng có thể kêu nàng là “Phù thủy", nhưng so với cái xưng hô xa lạ ấy, Duy Tháp càng nguyện ý gọi nàng là “Mụ mụ"(mẹ) .
Vừa mới nghe thấy xưng hô ấy, vu bà liền khanh khách bật cười, tóc đen vừa thô lại cứng chảy xuống áo choàng, không hề tức giận, tiếng cười bén nhọn nghe sao lại có vẻ thê lương. Sau đó nàng nói hắn căn bản không phải là con của nàng.
Đứa con ruột của nàng là một bé gái, khi vừa tròn một tuổi đã bị nàng tự tay bóp chết, liền chôn ở căn nhà gỗ nhỏ trong hậu viện, mà hắn là tại lúc sau có một đôi vợ chồng trẻ bồng qua nơi này, cũng vừa tròn một tuổi mà thôi.
Nàng nói nàng giết đôi vợ chồng đã hướng nàng xin nước uống một cách sảng khoái, đơn giản là bọn họ thoạt nhìn quá mức ân ái làm cho nàng có cảm giác ghê tởm. Thi thể của đội vợ chồng trẻ bị ném vào rừng cho quạ đen ăn, chỉ còn lại một bé trai nho nhỏ, cũng chính là Duy Tháp.
Có lẽ là do đứa con mới chết của mình, có lẽ bé trai cũng có màu tóc vàng nhạt như con nàng, hoặc có lẽ là nhất thời tâm huyết dâng trào......
Tóm lại cuối cùng nàng cũng không giết chết Duy Tháp, ngược lại còn coi hắn là con gái mình mà nuôi lớn, cũng gọi là “Vi Nhi Tháp".
“Như vậy ngươi còn muốn gọi ta là mẫu thân sao? Ngươi không oán hận ta đây là hung thủ giết cha mẹ ngươi sao?" Nàng trước kia hay châm chọc rồi mà hỏi như thế.
Nhưng Duy Tháp chỉ lắc đầu, có lẽ bởi tuổi quá nhỏ cho nên không hiểu, có lẽ bởi vì hắn căn bản cúng chẳng có ấn tượng gì với cha mẹ thân sinh, hoặc có lẽ hắn không hiểu thường thì người bình thường gặp loại tình huống này nên có phản ứng như thế nào...... Cho nên cứ việc nghe nàng tự bạch như vậy, nội tâm cũng chẳng sinh ra bất kì oán hận hay bi thương gì.
“Thật là một đứa nhỏ lãnh huyết." Cuối cùng nàng luôn có vẻ mặt không thú vị nói như vậy, sau sẽ không hỏi lại vấn đề này nữa.
Hắn ngụ ở rừng rậm đến nay đã qua mười bảy năm, mỗi ngày công tác phải làm chính là quét tước, đến chỗ sâu trong rừng rậm uy thức ăn cho đàn quạ đen, lục tìm nấm hương, rau dại hoặc quả tùng. Ngẫu nhiên có người hoặc động vật đi qua, hắn còn phải giở chút thủ đoạn đưa bọn họ lừa tiến đến nhà gỗ, khiến họ hôn mê, cuối cùng giết chết làm thành đồ ăn Trung Quốc hoặc bữa tối.
Vu bà ăn thịt người, hơn nữa thích thịt trẻ nhỏ. Duy Tháp không biết như vậy có gì không đúng, giống như là giết con gà con thỏ vậy, khác biệt chỉ là ngôn ngữ nhân loại hắn nghe hiểu được mà thôi, hơn nữa bọn họ bình thường cũng sẽ chỉ nói “Van cầu ngươi buông tha ta" linh tinh, nghe được lỗ tai đều dài hơn kén(kén tằm ấy), cơ hồ có thể làm như không nghe thấy, cho nên Duy Tháp thường xuyên phụ trách xử lý nguyên liệu làm cơm cho vu bà.
Nhưng vu bà thực kiêng ăn, chán ghét người trưởng thành, nhất là nam nhân. Cho nên nàng cũng đã dặn dò, nếu như là người trưởng thành sẽ không phải làm liệu lý gì sất, trực tiếp giết chết ném vào rừng rậm uy quạ đen. Duy Tháp ngoan ngoãn nghe theo.
Vu bà thường không ở nhà, tuy rằng nàng luôn nói bên ngoài tràn ngập thứ dơ bẩn, nhưng Duy Tháp thấy nàng dường như mỗi ngày đều ra khỏi rừng, đi làm chút việc hắn không thể tưởng tượng cũng chẳng thể lý giải, có đôi khi còn mang chút gì đó từ bên ngoài trở về, như quần áo hoặc là mặt hàng kỳ quái gì đó. Mà hắn luôn đứng ở rìa rừng rậm nhìn nàng rời đi, sau đó mới trở về làm chuyện mình phải làm.
Rừng rậm rất lớn, chờ hắn đem tất cả mọi nơi đều lục soát, tìm suốt ba năm, thì đích xác trừ hắn cùng vu bà ra bên ngoài không còn bất luận kẻ nào sinh tồn cả.
Duy Tháp cho tới bây giờ không hề sinh ra nghi vấn vì sao lại như vậy, thẳng đến một ngày có người nói cho hắn biết, rừng rậm nơi đây thực sự có tên là “Khu rừng bị nguyền rủa".
Hắn lôi kéo đuôi váy dài, dễ dàng vượt qua những rễ cây cùng cỏ dại, sau mới thật cẩn thận mang giỏ trúc hướng chỗ sâu trong rừng đi vào.
Nhớ rõ lúc đầu hắn thường xuyên làm nhánh cây cỏ dại xé rách váy, mỗi lần vu bà biết đều tức giận, trừng phạt hắn hai ngày không ăn cơm, mới mang theo chiếc váy mới từ bên ngoài rừng cho hắn. Từ đó Duy Tháp sẽ rất để tâm chú ý, cho tới bây giờ vị trí mỗi một phiến lá cây cùng tảng đá trong rừng rậm hắn đều nhất thanh nhị sở(biết rõ), cũng sẽ không thường chịu đói, cho nên cái váy trên người hắn này cơ hồ cũng đã hai năm không đổi qua.
Tuy rằng váy không có việc gì, nhưng tóc tai lộn xộn vẫn thường xuyên bị nhánh cây câu lấy, cho nên khi hắn tiến vào rừng rậm, bình thường đều đem cặp phần tóc dài lại. Nhưng tại lúc hắn đến uy quạ đen đã bị một con quạ cắp đi rồi. Duy Tháp vẫn thực để tâm, lần này tới cũng là muốn tìm xem rốt cuộc bị cắp đi nơi nào.
Không nghĩ tới ngay cả đầu còn chưa nâng, đột nhiên một vật nhỏ từ trên trời giáng xuống đập vào đầu hắn, Duy Tháp kinh ngạc lấy tay bắt lấy, lại phát hiện ra chính là dây buộc tóc của hắn.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một con quạ đen đen như mực dừng lại trên đỉnh nhánh cây, lấy đồng tử đạm màu bễ nghễ nhìn hắn.
Duy Tháp sợ run một lúc lâu, sau đó lộ ra một mạt mỉm cười.
“Ngọ(trưa) an, Đức Nhĩ Đa Tư."
Rừng rậm quạ đen nguyên bản cũng không phải chỉ toàn quạ đen.
Duy Tháp không biết là không phải mỗi người đều có năng lực như thế, nhưng vu bà đích xác có một lực lượng bất định, có thể cứu tế hoặc nguyền rủa người khác.
Trước kia để thuyết phục người qua đường, bình thường hắn sẽ lừa gạt hoặc mê hoặc để dẫn họ đi vào bẫy rập đem làm liệu lý, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công. Vì để bắt giữ thức ăn, vu bà dạy hắn cách hạ nguyền rủa, nàng nói cũng giống như bắt thỏ vậy, vừa đơn giản lại tràn ngập thú vị, quan trọng chỉ cần một thời cơ tốt, khi khách lữ hành lòng mang sợ hãi mà định chế ước. Nếu điều kiện thành công, những người đó có thể trở thành vật sở hữu của hắn.
Nội dung chế ước mỗi lần cũng không giống nhau, có lúc kỳ hạn dài có lúc kỳ hạn ngắn, ví như khi bắt một khách lữ hành trong vòng bảy ngày không được nói chuyện, mà hắn sẽ ở bên cạnh dụ dỗ họ mở miệng, nếu lữ nhân thành công có thể rời rừng rậm, nếu thất bại tất phải trở thành thức ăn của bọn họ.
Hoặc là đem đồng bạn của lữ nhân biến thành quạ đen, để người nọ từ đàn quạ đen tìm ra người bạn của mình, nếu tìm được có thể rời đi, tìm không thấy thì đem tất cả biến thành quạ đen.
Đa số mọi người cuối cùng đều thất bại, bởi vậy rừng rậm quạ đen ngày càng nhiều quạ đen.
Nhưng người qua rừng lại càng ngày càng ít.
Duy Tháp ngẩng đầu, đem cái giỏ đựng máu thịt vẩy ra giữa khoảng đất trống, nhất thời cơ hồ cả đàn quạ đen đều phi thân xuống dưới tranh thức ăn, quạ đen xúm lại biến một vùng đất trở nên chi chít là quạ.
Nhưng ở trên đỉnh nhánh cây kia lại có một con quạ còn bất vi sở động (không thèm động đậy =]]).
“Ngươi không ăn cơm sao, Đức Nhĩ Đa Tư?" Duy Tháp có chút chần chờ hỏi, nhưng đáp lại hắn vẫn là cặp mắt lãnh đạm của quạ đen. Thế là hắn lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc bánh mì, “Vẫn là, ngươi thích cái này?"
Hắn đem bánh mì đặt trên mặt đất, sau đó lui hai bước. Lúc sau chú quạ đen không chịu phản ứng cuối cùng cũng đáp xuống dưới.
“Thực kiêng ăn a." Duy Tháp cười nói, cuối cùng cũng đơn giản ngồi chồm hổm ở một bên, nhìn chú quạ mang tên Đức Nhĩ Đa Tư một bộ dáng kiêu ngạo che mặt mổ thức ăn, đồng thời không quên lãnh trừng hắn một cái.
Hắn nhìn Đa Tư, lại nhìn phía bên kia đàn quạ đen lớn đang tranh giành thức ăn, rất khó cảm thấy được sinh vật hai bên đều cùng một giống.
Người khi bị biến thành quạ đen sẽ dần dần mất đi ngôn ngữ, quên đi chính mình đã từng là người, cuối cùng biến thành quạ đen chân chính, nhưng trước mắt hắn là Đức Nhĩ Đa Tư tuy đã đi vào rừng và bị biến thành bộ dáng này, cũng đã qua hơn năm năm. Tuy rằng ít mở miệng nói chuyện, nhưng hiển nhiên còn có trí nhớ của nhân loại, nếu không cũng sẽ không có thái độ kỳ quái như vậy.
Duy Tháp đoán rằng đại khái là do lúc hắn mới biết cách hạ lời nguyền nên mới có trục trặc đi.
Hắn kỳ thật không quá thích đem người biến thành quạ đen, lại tranh cãi lại loạn, mà tối trọng yếu chính là rừng rậm này đã có nhiều quạ đen lắm rồi, mà thịt lữ nhân có thể lấy đến thì ngày càng ít (tưởng em nó thương người thế nào, hóa ra cũng là vấn đề lương thực cả _ _ll)...... Nếu vì thức ăn cho gia súc mà ảnh hưởng đến lượng cơm của vu bà, nàng sẽ lại tức giận...... Cho nên Duy Tháp cơ hồ là trực tiếp giết chết những người không thể né đi lời nguyền rủa, cũng gia tăng lượng thức ăn rất tốt.
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư là một trường hợp đặc biệt.
Hắn còn nhớ rất rõ ràng, đó là chuyện lúc hắn mười ba tuổi.
Theo sau Đức Nhĩ Đa Tư là hai gã nam nhân lại đến rừng rậm vào ban đêm.
Đó là hình ảnh thực sự kỳ diệu, lúc ấy Duy Tháp tránh ở trên cây nhìn lén đã nhịn không được cảm thấy kỳ quái, bởi vì Đức Nhĩ Đa Tư bề ngoài cùng lắm chỉ mười ba, mười bốn tuổi, là một thiếu niên tóc đen mắt cũng đen, thoạt nhìn cùng hắn không sai biệt lắm mà thôi, nhưng mà hai gã đại nhân thái độ đối hắn luôn rất cung kính, mà Đức Nhĩ Đa Tư thì là một bộ dáng thực cao ngạo.
__ Rất có khí phách.
Tuy rằng từ này dùng ở trên người một thiếu niên chỉ mới hơn mười tuổi thực buồn cười, nhưng đích xác chỉ có thể hình dung như vậy.
Ba người không biết nói những gì, cuối cùng hai gã nam nhân ly khai, lưu lại Đức Nhĩ Đa Tư một người ngồi bên cạnh đống lửa.
Duy Tháp biết hai gã nam nhân hướng ngoài rừng rậm mà đi mất, nhưng lực chú ý của hắn đã đặt toàn bộ ở tên cùng tuổi kia với hắn, cho nên không có săn tìm “bữa tối" khó mới có được, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Đức Nhĩ Đa Tư.
Đức Nhĩ Đa Tư như là trời sinh nên sinh tồn trong bóng đêm vậy, bảo trì một tư thế qua bao lâu đều không thay đổi, thậm chí có loại cảm giác hắn có thể dung nhập vào bóng đêm rừng rậm, nhưng làm người ta khó có thể bỏ qua chính là cảm giác ấy cứ tồn tại mà một chút cũng không giảm bớt. Hắn giống như ngẫu nhiên chuyên chú vào nguồn sáng duy nhất, ánh sáng màu da cam phả trên khuôn mặt hắn cũng không tài nào làm giảm bớt nổi một tia rét lạnh.
Tối đen, u ám cùng lạnh như băng giống như từ lúc hắn sinh ra đã có, mãnh liệt đến mức Duy Tháp thậm chí cảm thấy được so với chính mình, tên nam hài tóc đen kia mới chân chính nên sinh tồn tại khu rừng này.
Không hiểu được qua bao lâu, Duy Tháp cuối cùng cũng không kiên nhẫn chờ nữa, chủ động hiện thân đến trước mặt hắn, mà Đức Nhĩ Đa Tư ngồi ở trước đống lửa cũng chỉ lãnh đạm liếc hắn một cái.
“__ ngươi chính là chủ nhân của khu rừng bị nguyền rủa?"
Thanh âm của hắn thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, Duy Tháp chưa từng nghe qua thanh âm nào lạnh mà khốc đến như vậy. Nhưng so với việc đó, hắn càng kinh ngạc chính là sự bình tĩnh của người này.
“Khu rừng bị nguyền rủa?" Duy Tháp kinh ngạc hỏi lại. Đây là lần đầu tiên hắn cùng nhân loại ngoài vu bà ra đối thoại — đúng vậy, đối thoại.
Từ trước đến nay, cho dù hắn cùng người ta nói nói, cũng chỉ là trình bày nội dung chế ước thôi, đối phương luôn trả lời là cầu xin tha thứ hoặc khiêu khích, không có người nào bình tĩnh trả lời vấn đề của hắn, càng đừng nói đến chủ động ra câu hỏi. Cho nên thiếu niên không có vẻ gì là sợ hãi trước mắt này thực làm cho hắn có cảm giác thật mới mẻ.
Bởi vậy hắn hảo tâm giải thích: “Nơi này phải tên là rừng rậm quạ đen mới đúng."
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư cũng không duyệt mà hơi hơi nhíu mi, phảng phất rất không cao hứng bị hắn sửa sai.
“Bên ngoài mọi người đều gọi là khu rừng bị nguyền rủa." Hắn lạnh lùng nói."Cho nên ngươi quả nhiên là chủ nhân nơi này?"
Duy Tháp lắc đầu, cảm giác có chút vô tội: “Ta chỉ là đi ra tìm thức ăn mà thôi."
Đức Nhĩ Đa Tư không tiếp tục mở miệng, chính là dùng cặp mắt lãnh đạm đánh giá hắn. Duy Tháp đồng thời đã chú ý, đó là đôi mắt rất đẹp, trong như pha lê, tựa hồ là màu đen, nhưng lại không sâu như vậy......
“Ngươi muốn ăn ta?" thanh âm Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Duy Tháp vẫn lắc đầu, thành thật trả lời: “Phải đợi ngươi bị hạ nguyền rủa xong ta mới có thể ăn ngươi."
“Như thế nào nguyền rủa?"
“Này a......" Duy Tháp nghiêng đầu, thoạt nhìn thực hao tổn tâm trí.
Tuy rằng thái độ đối phương thực không thân mật, nhưng hắn kỳ thật vẫn thích thiếu niên thú vị này, nói thực ra là không quá hy vọng hắn chết......
Khó được sinh ra cảm tình như vậy, thật không muốn cho hắn biến thành thức ăn cho mụ mụ a.
“Như vậy, vừa rồi hai nam tử rời ngươi đi đâu vậy?" Cuối cùng, hắn lộ ra mỉm cười nói, “Nếu đoán đúng, ta sẽ cho ngươi rời đi, nếu sai, ngươi phải theo ta đi."
Điều kiện này đủ dễ dàng đi? Hắn nghĩ.
Nếu trước đó nam nhân đã nói với hắn sẽ đi đâu, như vậy hắn sẽ biết đáp án, cũng có thể ly khai. Tuy rằng không thể gặp lại có điểm đáng tiếc, nhưng nếu như có thể còn sống rời đi, nói không chừng thiếu niên sẽ bởi vì cao hứng mà lộ ra tươi cười. Duy Tháp có điểm chờ mong.
Nhưng không nghĩ tới Đức Nhĩ Đa Tư lại đem mày nhăn càng chặt hơn.
Duy Tháp sửng sốt.
“...... A? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Hắn kinh ngạc hỏi.
Đức Nhĩ Đa Tư không trả lời, chính là lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, sau một hồi khá lâu mới dời tầm mắt.
“...... Bọn họ nói muốn đi tìm thức ăn, bất quá......" Hắn thì thào như tự nói, rồi sau đó khóe miệng bỗng dưng gợi lên một mạt cười lạnh."Thôi, coi như chỉ đi tìm thức ăn. Ta cho rằng bọn họ còn trong rừng rậm."
Duy Tháp lộ ra biểu tình thất vọng.
“Bọn họ đã rời rừng rậm rồi đó......" Hắn tiếc nuối nói.
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư không có bộ dáng gì uể oải, chỉ là lạnh lùng đánh giá hắn.
“Một khi đã như vậy, ta hỏi một vấn đề cuối cùng." Duy Tháp chống lại ánh mắt của Đức Nhĩ Đa Tư: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Gương mặt Đức Nhĩ Đa Tư cho tới nay lạnh như băng rõ ràng có biểu tình ngây ngẩn cả người.
“Cái gì?"
“Tuổi." Hắn lặp lại nói.
Đức Nhĩ Đa Tư hơi hơi nhíu mi."...... Mười sáu."
“A a?" Duy Tháp kinh ngạc hô, “Cư nhiên lớn hơn ta ba tuổi sao!"
“...... Này cùng nguyền rủa có quan hệ gì sao?"
“A? A...... Không phải, chính là...... Mụ mụ không thích nam nhân đã ngoài mười lăm, nàng nói thịt quá già rồi, cho nên......" Hắn như là đột nhiên nghĩ đến nói, “Ai nha, cho nên ngươi không thể ăn rồi đó......"
Nghe vậy, biểu tình của Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên trở nên rất khó coi, rất giống bị người quăng cho một cái tát rồi phẫn nộ.
“Đơn giản là mười sáu tuổi đã cảm thấy ta khó ăn?" Hắn tức giận bất bình gầm nhẹ, phản ứng như thế không khỏi làm Duy Tháp sửng sốt.
“Ngươi cảm thấy không tốt sao?"
“Đây quả thực là sự vũ nhục tự tôn của ta." Hắn nheo lại hai mắt thanh âm lạnh lùng nói. (chết mà còn kiêu =7=)
“A......? Kia, vậy làm sao bây giờ......" Duy Tháp có chút luống cuống tay chân, lần đầu tiên gặp gỡ loại sự tình này hắn thật sự không hiểu được nên làm như thế nào mới tốt."Mụ mụ là tuyệt đối chỉ ăn tiểu hài tử...... Nếu như là nữ nhân trưởng thành còn có thể...... Nhưng nam nhân vượt qua tuổi nhất định là không được, cho nên theo lý thuyết ngươi chỉ có thể bị ta giết chết sau đó uy cho quạ đen......" Hắn đột nhiên trừng lớn mắt."Đúng rồi! Một khi đã như vậy, ta sẽ đem ngươi biến thành quạ đen!"
“Cái......" (WTF? =]])
“Đúng vậy! Chỉ cần biến thành quạ đen ta cũng không cần giết ngươi!" Duy Tháp hưng phấn hô, “Hảo, liền quyết định biến thành quạ đen!"
Thế là Đức Nhĩ Đa Tư liền biến thành quạ đen. (ta đa ~~)
Đương nhiên, Duy Tháp tới tận khi Đức Nhĩ Đa Tư bị biến thành quạ đen rồi mới biết hắn thà chết còn hơn bị biến thành bộ dáng kia, nhưng hắn cũng không biết cách giải trừ nguyền rủa.
Cho nên có cả đoạn thời gian, “quạ đen" Đức Nhĩ Đa Tư đều tức giận đến vừa thấy được hắn liền mạnh mẽ mổ đầu của hắn, thẳng đến khi Duy Tháp đau đến chạy chối chết về nhà gỗ nhỏ mới thôi.
Cũng là tại đoạn thời gian kia hắn mới biết được lòng tự trọng của Đức Nhĩ Đa Tư cao kinh người, cho nên mới vì chính mình cư nhiên bị người ta cho vào miệng cũng không vừa mà tức giận.
Thà rằng bị ăn mất cũng không muốn biến thành quạ đen...... Thật là một người kỳ quái, hắn nghĩ thầm.
Nhưng cho dù là thế, hắn vẫn cứ mỗi ngày chạy đi tìm Đức Nhĩ Đa Tư, dù cho Đa Tư hầu như không để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn là rất cao hứng có thể có một con quạ đen nghe hiểu hắn làm bạn.
“Hai tuần sau đó đem chuyện biến ngươi thành quạ kể lại cho mụ mụ, nàng còn thực tức giận mà." Liên tục áy náy vài ngày, cuối cùng câu oán giận trong lòng Duy Tháp về sau mới được phát tác."Nàng nói ta làm không tốt, đem vương tử điện hạ biến thành quạ đen! Còn lấy nước sôi dội ta...... Ngươi xem." Hắn xả hạ y phục của mình, đem một khối sưng đỏ thật lớn trước ngực là dấu vết bị phỏng loã lồ, hiện tại đã bắt đầu kết vảy. (Aa…..a…aa….)
Quạ đen rõ ràng sửng sốt, cơ hồ không có phản ứng gì, theo lý cũng nhìn không ra phản ứng gì, chỉ là Đức Nhĩ Đa Tư tạm dừng hoạt động sau một lúc lâu, sau đó chậm rãi phi xuống bên cạnh hắn.
“...... Ngươi chưa nói với ta ngươi là nam." Quạ đen thấp giọng nói.
Đây là cách thật lâu về sau Duy Tháp mới nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, không chỉ có kinh ngạc là hắn còn có ngôn ngữ, cũng là hưng phấn cư nhiên còn có thể có người cùng hắn nói chuyện hàng ngày ( tuy rằng bây giờ là điểu), hắn không khỏi vội vàng trả lời: “Bởi vì thân sinh tiểu hài tử của mụ mụ là cô gái, cho nên nàng mới chịu coi ta là nữ nhân mà để ta sống sót...... A, ta a, tên là Vi Nhi Tháp."
Con mắt pha lê của Đức Nhĩ Đa Tư dừng lại ở trên người hắn một lúc lâu.
“...... Vốn tên là?"
“A?"
“Tên chân chính của ngươi ấy."
Duy Tháp sau một lúc lâu không đáp.
...... Nên nói như thế nào. Bất luận là Duy Tháp cũng tốt, Vi Nhi Tháp cũng tốt, bất quá là cái tên khác mà thôi...... Ở trong này chân chính gọi tên hắn cũng chỉ có vu bà, mà nàng cũng chỉ gọi hắn Vi Nhi Tháp. Duy Tháp cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có thời điểm có người dùng tên vốn có của hắn gọi hắn.
“...... Duy Tháp." Hắn nhỏ giọng nói.
“Phải không."
“...... Đúng rồi, Đức Nhĩ Đa Tư." Duy Tháp quẹt quẹt cái mũi một lần nữa mở miệng.
“Cái gì?"
“Ngươi là từ bên ngoài tới, hẳn là biết không ít chuyện đi?"
“Đại khái đi."
“Vậy ngươi có biết hay không ‘vương tử ’ là cái gì a?"
Đức Nhĩ Đa Tư không trả lời.
“Mụ mụ nàng nói a, đem ta lấy bộ dáng nữ nhân nuôi lớn còn có một lý do, chính là vì về sau lớn lên gả cho vương tử."
Đức Nhĩ Đa Tư vẫn không trả lời. Nhưng Duy Tháp chú ý tới quạ đen nho nhỏ nháy mắt mắt trợn thật lớn, thoạt nhìn sợ ngây người.
“Nàng thật muốn cho vương tử chê cười mà, cư nhiên lấy nam nhân đến." Duy Tháp nói, “Xem ra nàng thực chán ghét vương tử a...... Nhưng khi nàng tức giận nói vương tử mất tích, hơn nữa thực có thể bị ta biến thành quạ đen, cho nên mới sinh khí lấy nước sôi dội ta...... Nột, Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi là vương tử sao?"
Vẫn đang là một đoạn dài trầm mặc.
Thời điểm Duy Tháp cảm thấy đối phương căn bản không tính toán đáp lại hắn, mới đột nhiên nghe được hắn thấp giọng đáp một tiếng “Ân".
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đa Tư, “Cho nên nói...... Cái gì là vương tử a?"
“...... Một loại xưng hô nhàm chán." Đức Nhĩ Đa Tư lạnh lùng đáp.
“Kia, ngươi làm cho mụ mụ sinh khí sao? Bằng không nàng vì cái gì chán ghét ngươi như vậy?"
“Ta không biết mẫu thân ngươi." Đức Nhĩ Đa Tư vẫn lạnh lùng trả lời."...... Bất quá, rất nhiều người đều chán ghét ta."
“Ai......? Chính là, ta không ghét a."
“......"
Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì, nhưng đột nhiên bay đi.
Giống như từ ngày đó bắt đầu, Duy Tháp cảm giác thái độ của Đức Nhĩ Đa Tư đối hắn đã tốt hơn một chút. Giống như là mấy ngày hôm trước bị quạ đen cắp mất vòng, hôm nay Đức Nhĩ Đa Tư liền giúp hắn tìm trở về.
Duy Tháp ngồi chồm hổm ở một bên, híp mắt cười, tầm mắt dừng lại ở một bộ không tình nguyện trác(mổ) bánh mì trên người Đức Nhĩ Đa Tư.
“...... Làm gì?" Bị hắn nhìn chăm chú đã có chút không kiên nhẫn, quạ đen nhịn không được trầm giọng nói.
“Nột, Đức Nhĩ Đa Tư, nghe nói không lâu sau sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của vương tử, lệ thường công việc quan trọng là mời nữ tử trẻ tuổi khắp cả nước tham gia vũ hội, tuyển ra vương hậu tương lai mà." Duy Tháp hai tay chống cằm nói, “Mấy ngày hôm trước mụ mụ nói cho ta biết, bảo ta chuẩn bị, ngày mốt sẽ xuất phát...... Nàng gần đây là kỳ quái, trước kia cơ hồ mỗi ngày đều trở về, nhưng hiện tại dài nhất thậm chí là ba, bốn ngày cũng không ở nhà a......"
Đức Nhĩ Đa Tư trừng mắt nhìn hắn một cái."Nói trọng điểm."
“Ngô? A, ta là muốn nói a...... Ngươi không phải là vương tử sao? Vương tử không phải ở trong rừng rậm quạ đen sao? Vì cái gì bên ngoài còn có thể tổ chức vũ hội a?"
Đức Nhĩ Đa Tư trầm mặc một hồi lâu mới đáp: “Ta có đệ đệ."
“A? Cho nên đệ đệ vương tử cũng là vương tử? Nhiều vương tử như vậy ta nên tìm ai chê cười a?"
Đức Nhĩ Đa Tư cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó như là cáu kỉnh mạnh mổ bánh mì hai cái.
“Không được rồi, ngươi ăn nhanh như vậy sẽ nghẹn đó......"
“Ngươi thật sự muốn đi?" Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên hỏi.
Duy Tháp sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, “Ân, mụ mụ nói sẽ mang ta đi."
“...... Mang ta theo." Hắn ngữ khí lãnh đạm nói.
Duy Tháp lại sửng sốt một chút....... Cách nói mệnh lệnh này, chẳng biết tại sao hắn nghe như là thỉnh cầu vậy.
Thỉnh cầu a, đối cái kia lỗ mũi hướng lên trời(ý chỉ anh ý kiêu ngạo a) Đức Nhĩ Đa Tư mà nói, cơ hồ là không có khả năng đi? Duy Tháp có chút cao hứng, nhưng hắn phảng phất nhìn đến Đức Nhĩ Đa Tư lại nhíu mày.
“Ta rất muốn mang ngươi theo, " thế là Duy Tháp cười khổ mà nói, “Nhưng mà phải được mụ mụ đồng ý mới được. Nàng buổi tối hôm nay hẳn là sẽ trở lại, ta sẽ hỏi nàng."
Đức Nhĩ Đa Tư không lên tiếng trả lời. Nhưng Duy Tháp quyết định hôm nay cho dù không ăn cơm cũng nhất định phải cố gắng cầu cho mụ mụ đồng ý, nếu Đức Nhĩ Đa Tư có thể đồng hành, đi chung đường hẳn là sẽ có thú hơn rất nhiều.
—- nhưng hắn làm không được.
Ngày đó vu bà không trở về.
Cách ngày cũng không trở về.
Tái cách ngày, đã đến lúc phải xuất phát, nàng vẫn chưa trở về.
Duy Tháp ẩn ẩn phát hiện có chỗ nào không đúng. Tương đương coi trọng trận vũ hội này như vu bà không có khả năng bởi vì lý do nhàm chán nào mà buông tha, cho nên hắn muốn nói không chừng nàng đã không bao giờ … có thể quay lại nữa.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Duy Tháp mang hành lý, hướng chỗ sâu trong rừng rậm chạy đi.
Duy Tháp chưa từng ra khỏi rừng rậm.
Theo trí nhớ của hắn, từ khi sinh ra và lớn lên hắn chỉ ở bên trong khu rừng rậm đầy quạ đen này, hắn đã quen thuộc từng ngóc ngách của khu rừng, nhưng bị cấm không thể rời khu rừng nửa bước.
Nữ nhân đã nuôi nấng hắn từng nói rằng, “Rừng rậm bên ngoài tràn ngập những nguyền rủa dơ bẩn.".
Duy Tháp không thể lý giải lời nói của bà, nhưng hắn cũng không ngại nàng hạn chế hành động của mình. Đối với hắn mà nói, nàng có thể coi là mẫu thân hoặc phụ thân. Tất cả quan điểm cùng lý giải của hắn đều là nữ nhân kia dạy cho, chính nàng nói người ở bên ngoài đều gọi nàng là “phù thủy", nơi đây được gọi là “Khu rừng quạ đen" mà khoan,
Nữ nhân nói hắn cũng có thể kêu nàng là “Phù thủy", nhưng so với cái xưng hô xa lạ ấy, Duy Tháp càng nguyện ý gọi nàng là “Mụ mụ"(mẹ) .
Vừa mới nghe thấy xưng hô ấy, vu bà liền khanh khách bật cười, tóc đen vừa thô lại cứng chảy xuống áo choàng, không hề tức giận, tiếng cười bén nhọn nghe sao lại có vẻ thê lương. Sau đó nàng nói hắn căn bản không phải là con của nàng.
Đứa con ruột của nàng là một bé gái, khi vừa tròn một tuổi đã bị nàng tự tay bóp chết, liền chôn ở căn nhà gỗ nhỏ trong hậu viện, mà hắn là tại lúc sau có một đôi vợ chồng trẻ bồng qua nơi này, cũng vừa tròn một tuổi mà thôi.
Nàng nói nàng giết đôi vợ chồng đã hướng nàng xin nước uống một cách sảng khoái, đơn giản là bọn họ thoạt nhìn quá mức ân ái làm cho nàng có cảm giác ghê tởm. Thi thể của đội vợ chồng trẻ bị ném vào rừng cho quạ đen ăn, chỉ còn lại một bé trai nho nhỏ, cũng chính là Duy Tháp.
Có lẽ là do đứa con mới chết của mình, có lẽ bé trai cũng có màu tóc vàng nhạt như con nàng, hoặc có lẽ là nhất thời tâm huyết dâng trào......
Tóm lại cuối cùng nàng cũng không giết chết Duy Tháp, ngược lại còn coi hắn là con gái mình mà nuôi lớn, cũng gọi là “Vi Nhi Tháp".
“Như vậy ngươi còn muốn gọi ta là mẫu thân sao? Ngươi không oán hận ta đây là hung thủ giết cha mẹ ngươi sao?" Nàng trước kia hay châm chọc rồi mà hỏi như thế.
Nhưng Duy Tháp chỉ lắc đầu, có lẽ bởi tuổi quá nhỏ cho nên không hiểu, có lẽ bởi vì hắn căn bản cúng chẳng có ấn tượng gì với cha mẹ thân sinh, hoặc có lẽ hắn không hiểu thường thì người bình thường gặp loại tình huống này nên có phản ứng như thế nào...... Cho nên cứ việc nghe nàng tự bạch như vậy, nội tâm cũng chẳng sinh ra bất kì oán hận hay bi thương gì.
“Thật là một đứa nhỏ lãnh huyết." Cuối cùng nàng luôn có vẻ mặt không thú vị nói như vậy, sau sẽ không hỏi lại vấn đề này nữa.
Hắn ngụ ở rừng rậm đến nay đã qua mười bảy năm, mỗi ngày công tác phải làm chính là quét tước, đến chỗ sâu trong rừng rậm uy thức ăn cho đàn quạ đen, lục tìm nấm hương, rau dại hoặc quả tùng. Ngẫu nhiên có người hoặc động vật đi qua, hắn còn phải giở chút thủ đoạn đưa bọn họ lừa tiến đến nhà gỗ, khiến họ hôn mê, cuối cùng giết chết làm thành đồ ăn Trung Quốc hoặc bữa tối.
Vu bà ăn thịt người, hơn nữa thích thịt trẻ nhỏ. Duy Tháp không biết như vậy có gì không đúng, giống như là giết con gà con thỏ vậy, khác biệt chỉ là ngôn ngữ nhân loại hắn nghe hiểu được mà thôi, hơn nữa bọn họ bình thường cũng sẽ chỉ nói “Van cầu ngươi buông tha ta" linh tinh, nghe được lỗ tai đều dài hơn kén(kén tằm ấy), cơ hồ có thể làm như không nghe thấy, cho nên Duy Tháp thường xuyên phụ trách xử lý nguyên liệu làm cơm cho vu bà.
Nhưng vu bà thực kiêng ăn, chán ghét người trưởng thành, nhất là nam nhân. Cho nên nàng cũng đã dặn dò, nếu như là người trưởng thành sẽ không phải làm liệu lý gì sất, trực tiếp giết chết ném vào rừng rậm uy quạ đen. Duy Tháp ngoan ngoãn nghe theo.
Vu bà thường không ở nhà, tuy rằng nàng luôn nói bên ngoài tràn ngập thứ dơ bẩn, nhưng Duy Tháp thấy nàng dường như mỗi ngày đều ra khỏi rừng, đi làm chút việc hắn không thể tưởng tượng cũng chẳng thể lý giải, có đôi khi còn mang chút gì đó từ bên ngoài trở về, như quần áo hoặc là mặt hàng kỳ quái gì đó. Mà hắn luôn đứng ở rìa rừng rậm nhìn nàng rời đi, sau đó mới trở về làm chuyện mình phải làm.
Rừng rậm rất lớn, chờ hắn đem tất cả mọi nơi đều lục soát, tìm suốt ba năm, thì đích xác trừ hắn cùng vu bà ra bên ngoài không còn bất luận kẻ nào sinh tồn cả.
Duy Tháp cho tới bây giờ không hề sinh ra nghi vấn vì sao lại như vậy, thẳng đến một ngày có người nói cho hắn biết, rừng rậm nơi đây thực sự có tên là “Khu rừng bị nguyền rủa".
Hắn lôi kéo đuôi váy dài, dễ dàng vượt qua những rễ cây cùng cỏ dại, sau mới thật cẩn thận mang giỏ trúc hướng chỗ sâu trong rừng đi vào.
Nhớ rõ lúc đầu hắn thường xuyên làm nhánh cây cỏ dại xé rách váy, mỗi lần vu bà biết đều tức giận, trừng phạt hắn hai ngày không ăn cơm, mới mang theo chiếc váy mới từ bên ngoài rừng cho hắn. Từ đó Duy Tháp sẽ rất để tâm chú ý, cho tới bây giờ vị trí mỗi một phiến lá cây cùng tảng đá trong rừng rậm hắn đều nhất thanh nhị sở(biết rõ), cũng sẽ không thường chịu đói, cho nên cái váy trên người hắn này cơ hồ cũng đã hai năm không đổi qua.
Tuy rằng váy không có việc gì, nhưng tóc tai lộn xộn vẫn thường xuyên bị nhánh cây câu lấy, cho nên khi hắn tiến vào rừng rậm, bình thường đều đem cặp phần tóc dài lại. Nhưng tại lúc hắn đến uy quạ đen đã bị một con quạ cắp đi rồi. Duy Tháp vẫn thực để tâm, lần này tới cũng là muốn tìm xem rốt cuộc bị cắp đi nơi nào.
Không nghĩ tới ngay cả đầu còn chưa nâng, đột nhiên một vật nhỏ từ trên trời giáng xuống đập vào đầu hắn, Duy Tháp kinh ngạc lấy tay bắt lấy, lại phát hiện ra chính là dây buộc tóc của hắn.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một con quạ đen đen như mực dừng lại trên đỉnh nhánh cây, lấy đồng tử đạm màu bễ nghễ nhìn hắn.
Duy Tháp sợ run một lúc lâu, sau đó lộ ra một mạt mỉm cười.
“Ngọ(trưa) an, Đức Nhĩ Đa Tư."
Rừng rậm quạ đen nguyên bản cũng không phải chỉ toàn quạ đen.
Duy Tháp không biết là không phải mỗi người đều có năng lực như thế, nhưng vu bà đích xác có một lực lượng bất định, có thể cứu tế hoặc nguyền rủa người khác.
Trước kia để thuyết phục người qua đường, bình thường hắn sẽ lừa gạt hoặc mê hoặc để dẫn họ đi vào bẫy rập đem làm liệu lý, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công. Vì để bắt giữ thức ăn, vu bà dạy hắn cách hạ nguyền rủa, nàng nói cũng giống như bắt thỏ vậy, vừa đơn giản lại tràn ngập thú vị, quan trọng chỉ cần một thời cơ tốt, khi khách lữ hành lòng mang sợ hãi mà định chế ước. Nếu điều kiện thành công, những người đó có thể trở thành vật sở hữu của hắn.
Nội dung chế ước mỗi lần cũng không giống nhau, có lúc kỳ hạn dài có lúc kỳ hạn ngắn, ví như khi bắt một khách lữ hành trong vòng bảy ngày không được nói chuyện, mà hắn sẽ ở bên cạnh dụ dỗ họ mở miệng, nếu lữ nhân thành công có thể rời rừng rậm, nếu thất bại tất phải trở thành thức ăn của bọn họ.
Hoặc là đem đồng bạn của lữ nhân biến thành quạ đen, để người nọ từ đàn quạ đen tìm ra người bạn của mình, nếu tìm được có thể rời đi, tìm không thấy thì đem tất cả biến thành quạ đen.
Đa số mọi người cuối cùng đều thất bại, bởi vậy rừng rậm quạ đen ngày càng nhiều quạ đen.
Nhưng người qua rừng lại càng ngày càng ít.
Duy Tháp ngẩng đầu, đem cái giỏ đựng máu thịt vẩy ra giữa khoảng đất trống, nhất thời cơ hồ cả đàn quạ đen đều phi thân xuống dưới tranh thức ăn, quạ đen xúm lại biến một vùng đất trở nên chi chít là quạ.
Nhưng ở trên đỉnh nhánh cây kia lại có một con quạ còn bất vi sở động (không thèm động đậy =]]).
“Ngươi không ăn cơm sao, Đức Nhĩ Đa Tư?" Duy Tháp có chút chần chờ hỏi, nhưng đáp lại hắn vẫn là cặp mắt lãnh đạm của quạ đen. Thế là hắn lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc bánh mì, “Vẫn là, ngươi thích cái này?"
Hắn đem bánh mì đặt trên mặt đất, sau đó lui hai bước. Lúc sau chú quạ đen không chịu phản ứng cuối cùng cũng đáp xuống dưới.
“Thực kiêng ăn a." Duy Tháp cười nói, cuối cùng cũng đơn giản ngồi chồm hổm ở một bên, nhìn chú quạ mang tên Đức Nhĩ Đa Tư một bộ dáng kiêu ngạo che mặt mổ thức ăn, đồng thời không quên lãnh trừng hắn một cái.
Hắn nhìn Đa Tư, lại nhìn phía bên kia đàn quạ đen lớn đang tranh giành thức ăn, rất khó cảm thấy được sinh vật hai bên đều cùng một giống.
Người khi bị biến thành quạ đen sẽ dần dần mất đi ngôn ngữ, quên đi chính mình đã từng là người, cuối cùng biến thành quạ đen chân chính, nhưng trước mắt hắn là Đức Nhĩ Đa Tư tuy đã đi vào rừng và bị biến thành bộ dáng này, cũng đã qua hơn năm năm. Tuy rằng ít mở miệng nói chuyện, nhưng hiển nhiên còn có trí nhớ của nhân loại, nếu không cũng sẽ không có thái độ kỳ quái như vậy.
Duy Tháp đoán rằng đại khái là do lúc hắn mới biết cách hạ lời nguyền nên mới có trục trặc đi.
Hắn kỳ thật không quá thích đem người biến thành quạ đen, lại tranh cãi lại loạn, mà tối trọng yếu chính là rừng rậm này đã có nhiều quạ đen lắm rồi, mà thịt lữ nhân có thể lấy đến thì ngày càng ít (tưởng em nó thương người thế nào, hóa ra cũng là vấn đề lương thực cả _ _ll)...... Nếu vì thức ăn cho gia súc mà ảnh hưởng đến lượng cơm của vu bà, nàng sẽ lại tức giận...... Cho nên Duy Tháp cơ hồ là trực tiếp giết chết những người không thể né đi lời nguyền rủa, cũng gia tăng lượng thức ăn rất tốt.
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư là một trường hợp đặc biệt.
Hắn còn nhớ rất rõ ràng, đó là chuyện lúc hắn mười ba tuổi.
Theo sau Đức Nhĩ Đa Tư là hai gã nam nhân lại đến rừng rậm vào ban đêm.
Đó là hình ảnh thực sự kỳ diệu, lúc ấy Duy Tháp tránh ở trên cây nhìn lén đã nhịn không được cảm thấy kỳ quái, bởi vì Đức Nhĩ Đa Tư bề ngoài cùng lắm chỉ mười ba, mười bốn tuổi, là một thiếu niên tóc đen mắt cũng đen, thoạt nhìn cùng hắn không sai biệt lắm mà thôi, nhưng mà hai gã đại nhân thái độ đối hắn luôn rất cung kính, mà Đức Nhĩ Đa Tư thì là một bộ dáng thực cao ngạo.
__ Rất có khí phách.
Tuy rằng từ này dùng ở trên người một thiếu niên chỉ mới hơn mười tuổi thực buồn cười, nhưng đích xác chỉ có thể hình dung như vậy.
Ba người không biết nói những gì, cuối cùng hai gã nam nhân ly khai, lưu lại Đức Nhĩ Đa Tư một người ngồi bên cạnh đống lửa.
Duy Tháp biết hai gã nam nhân hướng ngoài rừng rậm mà đi mất, nhưng lực chú ý của hắn đã đặt toàn bộ ở tên cùng tuổi kia với hắn, cho nên không có săn tìm “bữa tối" khó mới có được, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Đức Nhĩ Đa Tư.
Đức Nhĩ Đa Tư như là trời sinh nên sinh tồn trong bóng đêm vậy, bảo trì một tư thế qua bao lâu đều không thay đổi, thậm chí có loại cảm giác hắn có thể dung nhập vào bóng đêm rừng rậm, nhưng làm người ta khó có thể bỏ qua chính là cảm giác ấy cứ tồn tại mà một chút cũng không giảm bớt. Hắn giống như ngẫu nhiên chuyên chú vào nguồn sáng duy nhất, ánh sáng màu da cam phả trên khuôn mặt hắn cũng không tài nào làm giảm bớt nổi một tia rét lạnh.
Tối đen, u ám cùng lạnh như băng giống như từ lúc hắn sinh ra đã có, mãnh liệt đến mức Duy Tháp thậm chí cảm thấy được so với chính mình, tên nam hài tóc đen kia mới chân chính nên sinh tồn tại khu rừng này.
Không hiểu được qua bao lâu, Duy Tháp cuối cùng cũng không kiên nhẫn chờ nữa, chủ động hiện thân đến trước mặt hắn, mà Đức Nhĩ Đa Tư ngồi ở trước đống lửa cũng chỉ lãnh đạm liếc hắn một cái.
“__ ngươi chính là chủ nhân của khu rừng bị nguyền rủa?"
Thanh âm của hắn thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, Duy Tháp chưa từng nghe qua thanh âm nào lạnh mà khốc đến như vậy. Nhưng so với việc đó, hắn càng kinh ngạc chính là sự bình tĩnh của người này.
“Khu rừng bị nguyền rủa?" Duy Tháp kinh ngạc hỏi lại. Đây là lần đầu tiên hắn cùng nhân loại ngoài vu bà ra đối thoại — đúng vậy, đối thoại.
Từ trước đến nay, cho dù hắn cùng người ta nói nói, cũng chỉ là trình bày nội dung chế ước thôi, đối phương luôn trả lời là cầu xin tha thứ hoặc khiêu khích, không có người nào bình tĩnh trả lời vấn đề của hắn, càng đừng nói đến chủ động ra câu hỏi. Cho nên thiếu niên không có vẻ gì là sợ hãi trước mắt này thực làm cho hắn có cảm giác thật mới mẻ.
Bởi vậy hắn hảo tâm giải thích: “Nơi này phải tên là rừng rậm quạ đen mới đúng."
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư cũng không duyệt mà hơi hơi nhíu mi, phảng phất rất không cao hứng bị hắn sửa sai.
“Bên ngoài mọi người đều gọi là khu rừng bị nguyền rủa." Hắn lạnh lùng nói."Cho nên ngươi quả nhiên là chủ nhân nơi này?"
Duy Tháp lắc đầu, cảm giác có chút vô tội: “Ta chỉ là đi ra tìm thức ăn mà thôi."
Đức Nhĩ Đa Tư không tiếp tục mở miệng, chính là dùng cặp mắt lãnh đạm đánh giá hắn. Duy Tháp đồng thời đã chú ý, đó là đôi mắt rất đẹp, trong như pha lê, tựa hồ là màu đen, nhưng lại không sâu như vậy......
“Ngươi muốn ăn ta?" thanh âm Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Duy Tháp vẫn lắc đầu, thành thật trả lời: “Phải đợi ngươi bị hạ nguyền rủa xong ta mới có thể ăn ngươi."
“Như thế nào nguyền rủa?"
“Này a......" Duy Tháp nghiêng đầu, thoạt nhìn thực hao tổn tâm trí.
Tuy rằng thái độ đối phương thực không thân mật, nhưng hắn kỳ thật vẫn thích thiếu niên thú vị này, nói thực ra là không quá hy vọng hắn chết......
Khó được sinh ra cảm tình như vậy, thật không muốn cho hắn biến thành thức ăn cho mụ mụ a.
“Như vậy, vừa rồi hai nam tử rời ngươi đi đâu vậy?" Cuối cùng, hắn lộ ra mỉm cười nói, “Nếu đoán đúng, ta sẽ cho ngươi rời đi, nếu sai, ngươi phải theo ta đi."
Điều kiện này đủ dễ dàng đi? Hắn nghĩ.
Nếu trước đó nam nhân đã nói với hắn sẽ đi đâu, như vậy hắn sẽ biết đáp án, cũng có thể ly khai. Tuy rằng không thể gặp lại có điểm đáng tiếc, nhưng nếu như có thể còn sống rời đi, nói không chừng thiếu niên sẽ bởi vì cao hứng mà lộ ra tươi cười. Duy Tháp có điểm chờ mong.
Nhưng không nghĩ tới Đức Nhĩ Đa Tư lại đem mày nhăn càng chặt hơn.
Duy Tháp sửng sốt.
“...... A? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Hắn kinh ngạc hỏi.
Đức Nhĩ Đa Tư không trả lời, chính là lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, sau một hồi khá lâu mới dời tầm mắt.
“...... Bọn họ nói muốn đi tìm thức ăn, bất quá......" Hắn thì thào như tự nói, rồi sau đó khóe miệng bỗng dưng gợi lên một mạt cười lạnh."Thôi, coi như chỉ đi tìm thức ăn. Ta cho rằng bọn họ còn trong rừng rậm."
Duy Tháp lộ ra biểu tình thất vọng.
“Bọn họ đã rời rừng rậm rồi đó......" Hắn tiếc nuối nói.
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư không có bộ dáng gì uể oải, chỉ là lạnh lùng đánh giá hắn.
“Một khi đã như vậy, ta hỏi một vấn đề cuối cùng." Duy Tháp chống lại ánh mắt của Đức Nhĩ Đa Tư: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Gương mặt Đức Nhĩ Đa Tư cho tới nay lạnh như băng rõ ràng có biểu tình ngây ngẩn cả người.
“Cái gì?"
“Tuổi." Hắn lặp lại nói.
Đức Nhĩ Đa Tư hơi hơi nhíu mi."...... Mười sáu."
“A a?" Duy Tháp kinh ngạc hô, “Cư nhiên lớn hơn ta ba tuổi sao!"
“...... Này cùng nguyền rủa có quan hệ gì sao?"
“A? A...... Không phải, chính là...... Mụ mụ không thích nam nhân đã ngoài mười lăm, nàng nói thịt quá già rồi, cho nên......" Hắn như là đột nhiên nghĩ đến nói, “Ai nha, cho nên ngươi không thể ăn rồi đó......"
Nghe vậy, biểu tình của Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên trở nên rất khó coi, rất giống bị người quăng cho một cái tát rồi phẫn nộ.
“Đơn giản là mười sáu tuổi đã cảm thấy ta khó ăn?" Hắn tức giận bất bình gầm nhẹ, phản ứng như thế không khỏi làm Duy Tháp sửng sốt.
“Ngươi cảm thấy không tốt sao?"
“Đây quả thực là sự vũ nhục tự tôn của ta." Hắn nheo lại hai mắt thanh âm lạnh lùng nói. (chết mà còn kiêu =7=)
“A......? Kia, vậy làm sao bây giờ......" Duy Tháp có chút luống cuống tay chân, lần đầu tiên gặp gỡ loại sự tình này hắn thật sự không hiểu được nên làm như thế nào mới tốt."Mụ mụ là tuyệt đối chỉ ăn tiểu hài tử...... Nếu như là nữ nhân trưởng thành còn có thể...... Nhưng nam nhân vượt qua tuổi nhất định là không được, cho nên theo lý thuyết ngươi chỉ có thể bị ta giết chết sau đó uy cho quạ đen......" Hắn đột nhiên trừng lớn mắt."Đúng rồi! Một khi đã như vậy, ta sẽ đem ngươi biến thành quạ đen!"
“Cái......" (WTF? =]])
“Đúng vậy! Chỉ cần biến thành quạ đen ta cũng không cần giết ngươi!" Duy Tháp hưng phấn hô, “Hảo, liền quyết định biến thành quạ đen!"
Thế là Đức Nhĩ Đa Tư liền biến thành quạ đen. (ta đa ~~)
Đương nhiên, Duy Tháp tới tận khi Đức Nhĩ Đa Tư bị biến thành quạ đen rồi mới biết hắn thà chết còn hơn bị biến thành bộ dáng kia, nhưng hắn cũng không biết cách giải trừ nguyền rủa.
Cho nên có cả đoạn thời gian, “quạ đen" Đức Nhĩ Đa Tư đều tức giận đến vừa thấy được hắn liền mạnh mẽ mổ đầu của hắn, thẳng đến khi Duy Tháp đau đến chạy chối chết về nhà gỗ nhỏ mới thôi.
Cũng là tại đoạn thời gian kia hắn mới biết được lòng tự trọng của Đức Nhĩ Đa Tư cao kinh người, cho nên mới vì chính mình cư nhiên bị người ta cho vào miệng cũng không vừa mà tức giận.
Thà rằng bị ăn mất cũng không muốn biến thành quạ đen...... Thật là một người kỳ quái, hắn nghĩ thầm.
Nhưng cho dù là thế, hắn vẫn cứ mỗi ngày chạy đi tìm Đức Nhĩ Đa Tư, dù cho Đa Tư hầu như không để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn là rất cao hứng có thể có một con quạ đen nghe hiểu hắn làm bạn.
“Hai tuần sau đó đem chuyện biến ngươi thành quạ kể lại cho mụ mụ, nàng còn thực tức giận mà." Liên tục áy náy vài ngày, cuối cùng câu oán giận trong lòng Duy Tháp về sau mới được phát tác."Nàng nói ta làm không tốt, đem vương tử điện hạ biến thành quạ đen! Còn lấy nước sôi dội ta...... Ngươi xem." Hắn xả hạ y phục của mình, đem một khối sưng đỏ thật lớn trước ngực là dấu vết bị phỏng loã lồ, hiện tại đã bắt đầu kết vảy. (Aa…..a…aa….)
Quạ đen rõ ràng sửng sốt, cơ hồ không có phản ứng gì, theo lý cũng nhìn không ra phản ứng gì, chỉ là Đức Nhĩ Đa Tư tạm dừng hoạt động sau một lúc lâu, sau đó chậm rãi phi xuống bên cạnh hắn.
“...... Ngươi chưa nói với ta ngươi là nam." Quạ đen thấp giọng nói.
Đây là cách thật lâu về sau Duy Tháp mới nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, không chỉ có kinh ngạc là hắn còn có ngôn ngữ, cũng là hưng phấn cư nhiên còn có thể có người cùng hắn nói chuyện hàng ngày ( tuy rằng bây giờ là điểu), hắn không khỏi vội vàng trả lời: “Bởi vì thân sinh tiểu hài tử của mụ mụ là cô gái, cho nên nàng mới chịu coi ta là nữ nhân mà để ta sống sót...... A, ta a, tên là Vi Nhi Tháp."
Con mắt pha lê của Đức Nhĩ Đa Tư dừng lại ở trên người hắn một lúc lâu.
“...... Vốn tên là?"
“A?"
“Tên chân chính của ngươi ấy."
Duy Tháp sau một lúc lâu không đáp.
...... Nên nói như thế nào. Bất luận là Duy Tháp cũng tốt, Vi Nhi Tháp cũng tốt, bất quá là cái tên khác mà thôi...... Ở trong này chân chính gọi tên hắn cũng chỉ có vu bà, mà nàng cũng chỉ gọi hắn Vi Nhi Tháp. Duy Tháp cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có thời điểm có người dùng tên vốn có của hắn gọi hắn.
“...... Duy Tháp." Hắn nhỏ giọng nói.
“Phải không."
“...... Đúng rồi, Đức Nhĩ Đa Tư." Duy Tháp quẹt quẹt cái mũi một lần nữa mở miệng.
“Cái gì?"
“Ngươi là từ bên ngoài tới, hẳn là biết không ít chuyện đi?"
“Đại khái đi."
“Vậy ngươi có biết hay không ‘vương tử ’ là cái gì a?"
Đức Nhĩ Đa Tư không trả lời.
“Mụ mụ nàng nói a, đem ta lấy bộ dáng nữ nhân nuôi lớn còn có một lý do, chính là vì về sau lớn lên gả cho vương tử."
Đức Nhĩ Đa Tư vẫn không trả lời. Nhưng Duy Tháp chú ý tới quạ đen nho nhỏ nháy mắt mắt trợn thật lớn, thoạt nhìn sợ ngây người.
“Nàng thật muốn cho vương tử chê cười mà, cư nhiên lấy nam nhân đến." Duy Tháp nói, “Xem ra nàng thực chán ghét vương tử a...... Nhưng khi nàng tức giận nói vương tử mất tích, hơn nữa thực có thể bị ta biến thành quạ đen, cho nên mới sinh khí lấy nước sôi dội ta...... Nột, Đức Nhĩ Đa Tư, ngươi là vương tử sao?"
Vẫn đang là một đoạn dài trầm mặc.
Thời điểm Duy Tháp cảm thấy đối phương căn bản không tính toán đáp lại hắn, mới đột nhiên nghe được hắn thấp giọng đáp một tiếng “Ân".
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đa Tư, “Cho nên nói...... Cái gì là vương tử a?"
“...... Một loại xưng hô nhàm chán." Đức Nhĩ Đa Tư lạnh lùng đáp.
“Kia, ngươi làm cho mụ mụ sinh khí sao? Bằng không nàng vì cái gì chán ghét ngươi như vậy?"
“Ta không biết mẫu thân ngươi." Đức Nhĩ Đa Tư vẫn lạnh lùng trả lời."...... Bất quá, rất nhiều người đều chán ghét ta."
“Ai......? Chính là, ta không ghét a."
“......"
Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì, nhưng đột nhiên bay đi.
Giống như từ ngày đó bắt đầu, Duy Tháp cảm giác thái độ của Đức Nhĩ Đa Tư đối hắn đã tốt hơn một chút. Giống như là mấy ngày hôm trước bị quạ đen cắp mất vòng, hôm nay Đức Nhĩ Đa Tư liền giúp hắn tìm trở về.
Duy Tháp ngồi chồm hổm ở một bên, híp mắt cười, tầm mắt dừng lại ở một bộ không tình nguyện trác(mổ) bánh mì trên người Đức Nhĩ Đa Tư.
“...... Làm gì?" Bị hắn nhìn chăm chú đã có chút không kiên nhẫn, quạ đen nhịn không được trầm giọng nói.
“Nột, Đức Nhĩ Đa Tư, nghe nói không lâu sau sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của vương tử, lệ thường công việc quan trọng là mời nữ tử trẻ tuổi khắp cả nước tham gia vũ hội, tuyển ra vương hậu tương lai mà." Duy Tháp hai tay chống cằm nói, “Mấy ngày hôm trước mụ mụ nói cho ta biết, bảo ta chuẩn bị, ngày mốt sẽ xuất phát...... Nàng gần đây là kỳ quái, trước kia cơ hồ mỗi ngày đều trở về, nhưng hiện tại dài nhất thậm chí là ba, bốn ngày cũng không ở nhà a......"
Đức Nhĩ Đa Tư trừng mắt nhìn hắn một cái."Nói trọng điểm."
“Ngô? A, ta là muốn nói a...... Ngươi không phải là vương tử sao? Vương tử không phải ở trong rừng rậm quạ đen sao? Vì cái gì bên ngoài còn có thể tổ chức vũ hội a?"
Đức Nhĩ Đa Tư trầm mặc một hồi lâu mới đáp: “Ta có đệ đệ."
“A? Cho nên đệ đệ vương tử cũng là vương tử? Nhiều vương tử như vậy ta nên tìm ai chê cười a?"
Đức Nhĩ Đa Tư cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó như là cáu kỉnh mạnh mổ bánh mì hai cái.
“Không được rồi, ngươi ăn nhanh như vậy sẽ nghẹn đó......"
“Ngươi thật sự muốn đi?" Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên hỏi.
Duy Tháp sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, “Ân, mụ mụ nói sẽ mang ta đi."
“...... Mang ta theo." Hắn ngữ khí lãnh đạm nói.
Duy Tháp lại sửng sốt một chút....... Cách nói mệnh lệnh này, chẳng biết tại sao hắn nghe như là thỉnh cầu vậy.
Thỉnh cầu a, đối cái kia lỗ mũi hướng lên trời(ý chỉ anh ý kiêu ngạo a) Đức Nhĩ Đa Tư mà nói, cơ hồ là không có khả năng đi? Duy Tháp có chút cao hứng, nhưng hắn phảng phất nhìn đến Đức Nhĩ Đa Tư lại nhíu mày.
“Ta rất muốn mang ngươi theo, " thế là Duy Tháp cười khổ mà nói, “Nhưng mà phải được mụ mụ đồng ý mới được. Nàng buổi tối hôm nay hẳn là sẽ trở lại, ta sẽ hỏi nàng."
Đức Nhĩ Đa Tư không lên tiếng trả lời. Nhưng Duy Tháp quyết định hôm nay cho dù không ăn cơm cũng nhất định phải cố gắng cầu cho mụ mụ đồng ý, nếu Đức Nhĩ Đa Tư có thể đồng hành, đi chung đường hẳn là sẽ có thú hơn rất nhiều.
—- nhưng hắn làm không được.
Ngày đó vu bà không trở về.
Cách ngày cũng không trở về.
Tái cách ngày, đã đến lúc phải xuất phát, nàng vẫn chưa trở về.
Duy Tháp ẩn ẩn phát hiện có chỗ nào không đúng. Tương đương coi trọng trận vũ hội này như vu bà không có khả năng bởi vì lý do nhàm chán nào mà buông tha, cho nên hắn muốn nói không chừng nàng đã không bao giờ … có thể quay lại nữa.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Duy Tháp mang hành lý, hướng chỗ sâu trong rừng rậm chạy đi.
Tác giả :
Kiều Kỳ