Ổ Buôn Người
Chương 38
Han chạy thốc ra cửa chính, khi đến phòng khách hắn mới sực nhớ cánh cửa chính đã bị khóa chặt. Hắn quay lại phòng ngủ rồi ào ra ban công nhìn xuống. Một lớp dày đặc người hiếu kì và cả đám dân quân đang dàn vòng vây bên ngoài. Phải nhìn thấy bọn họ nhưng không được để họ nhìn thấy mình. Han khom người đi dọc ban công và hắn phát hiện bên cạnh là một khoảng không hẹp. Kề đó là sân thượng của một ngôi nhà mái bằng một tầng. Khoảng trống được một cây bàng rậm rạp ngăn ánh sáng từ chiếc đèn đường. Han tiến lại mép ban công và nhảy sang sân thượng. Nằm sát trên mái bằng, hắn cố căng hết các giác quan xem có ai phát hiện sau cú nhảy đó không. Không có gì lạ khi đám đông không ai dám xông lên. Không ai thấy hắn. Tốt lắm. Han nhẹ nhàng chạy hết chiều ngang mái bằng rồi bám đường ống thoát nước phía sau tụt xuống một cái ao rau muống.
Hắn nhằm hướng cánh đồng tẩu thoát. Chạy hết quãng đồng thì hắn nhận ra có hai ba bóng đèn pin sáng lòa chiếu thẳng mặt. Han hoảng hốt quay lại con đường vừa đi nhưng lại thấy mấy người khác cũng đang lội ộp oạp từ dưới ruộng. Chiếc đèn pin gắn trên đầu lấp lóa. Hắn chợt nhận ra họ chỉ là người đi soi ếch vô hại. Định quay lại lần nữa nhưng sợ hai người sau lưng sẽ không còn vô hại khi một kẻ khả nghi chạy đi chạy lại đến hai lần. Han dũng cảm tiến sát rìa phố cạnh ngôi nhà lúc nãy. Xung quanh xuất hiện đầy bóng cảnh sát. Không ai để ý, Han tranh thủ lẻn thật xa hiện trường nhằm hướng bờ sông Hồng.
Hắn chạy dọc bờ sông đến đoạn chân cầu Long Biên thì trời đã sáng rõ. Nhìn chiếc cầu dài bắc qua con sông Hồng đang mùa lũ về và chợt nghĩ: cần phải qua sông sang Gia Lâm thì mới an toàn được. Vừa bước lên cầu hắn bỗng nghe tiếng còi hụ cảnh sát phía xa. Họ không thể biết hắn ra đến đây được. Có lẽ đó là sự tình cờ. Một vụ cướp hay cảnh sát đang truy đuổi một gã vượt đèn đỏ nào đó. Han tiếp tục đi lẫn sâu vào dòng người đi xe đạp trên làn cầu chật hẹp. Tiếng còi hụ tắt lịm phía sau, Han quay lại và giật mình khi thấy Trần Phách đang cầm súng lách thoăn thoắt như mèo và theo sau là ba bốn lính đặc nhiệm. Người đi đường dãn ra hoảng hốt nhìn theo họ. Han chạy như bay về giữa cầu. Khoảng cánh giữa hắn và tốp cảnh sát nới ra khá nhanh. Vẫn chạy với tốc độ nước rút, chỉ độ vài phút nữa là hắn sẽ đến chân cầu bên kia và nhiều ngõ hẻm đang chờ đón phía trước.
Đến nhịp cuối cùng của cây cầu sắt dài nhất Đông Dương, Han quay lại và không còn nhìn thấy bóng áo rằn ri nữa. Han tự hào về độ rướn phi thường của mình tuy đã bước vào tuổi 33.
Hắn hãm tốc độ và quan sát đầu cầu. Làn cầu dường như đang dang rộng chào đón hắn. Khi nhìn vào trụ lan can cuối cùng hắn thót người nhận ra một chiếc xe cảnh sát đang nằm ngang ở đó. Vài bóng cảnh sát giao thông có vũ trang đang bịt đầu cầu. Một gọng kìm đã hình thành.
Han đứng khự lại, nhịm tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn phá vỡ vết thương bả vai đang không ngừng rỉ máu. Hắn thận trọng lùi lại nhưng Trần Phách cũng sắp đuổi kịp phía sau. Hắn sẽ bị bắt sống thậm chí bị bắn bỏ. Nhìn sang làn người ngược chiều phía bên kia đường ray tàu hỏa giữa cầu, Han nghĩ nếu vượt sang làn bên đó rồi quay lại sẽ tránh được cả hai tốp cảnh sát. Lùi lại độ chục mét sau chiếc trụ sắt, bất chấp đèn đỏ đang nhấp nháy hai bên đường ray, Han leo qua lan can phân cách rồi trườn qua hai thanh ray đang rung nhè nhẹ báo hiệu đoàn tàu đang đến gần. Đến làn bên kia hắn hòa vào dòng người tấp nập đang vào giờ cao điểm. Vừa chạy vừa quan sát trước sau nghe ngóng. Quả thực toán đặc nhiệm Trần Phách đang hiên ngang đi làn đường ngược chiều bên kia. Toán cảnh sát giao thông cũng đang bình chân như vại sau lưng, có lẽ họ chỉ mai phục chứ không có phận sự truy đuổi. Đi được một đoạn hắn ngửng lên và chết lặng người khi phát hiện ra toán quân của Trần Phách đã tách ra và một nhóm nhảy qua đường ray đối mặt chính diện với hắn. Hắn quay lại và thấy tốp cảnh sát giao thông đang mau lẹ đuổi theo sau lưng hắn. Vậy là họ đã biết và khả năng tẩu thoát êm đẹp tiêu tan. Hắn chỉ có cách duy nhất. Đối đầu với họ. Đối đầu làm sao được khi họ trang bị vũ khí đầy mình và đang hừng hực dũng khí. Trong khi hắn tay không và đang bị vết thương làm cho sức lực sụt giảm. Han tuyệt vọng đứng như trời trồng nhìn hai gọng kìm đang kẹp lại. Hai tay bám vào lan can nhìn dòng sông đỏ ngầu đang xoáy siết vào những chiếc trụ bê tông khổng lồ. Với độ cao ba mươi mét, những chú bé chăn trâu vẫn thường gieo mình xuống đây để thực hiện những bài nhào lộn rợn tóc gáy. Vậy thì việc đó với hắn tại sao không?
Yếu tố sinh tồn. Khả năng bơi lặn của hắn cũng đi lên từ những buổi chăn trâu như thế. Nó thực sự lợi hại khi con đường tẩu thoát lại đúng sở trường của mình. Hai tay nắm chắc lan can, chân trái dẫm lên thành cầu. Trước khi phi thân hắn bỗng chợt nhớ đến chiếc máy ghi âm đang cộm lên trong túi ngực. Mình dìm nó xuống nước sao. Nếu nó hỏng rồi thì chẳng còn gì để mất. Mãnh đã chết, nay mất tấn bằng chứng duy nhất này may ra trời cứu nổi mình. Nhảy xuống sông tẩu thoát là con đường duy nhất. Thế nhưng nếu nó chưa hỏng thì sao? Một tiếng còi tàu réo rắt vang vọng khúc sông cắt ngang luồng suy nghĩ. Han giật mình nhìn phía trước, toán đặc nhiệm đang thong thả tiến về phía hắn một cách tự tin như đinh đóng cột rằng con mồi đang bị nhốt. Ngoái lại phía sau, toán cảnh sát áo vàng thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp lớp người qua đường. Bất chợt một giọng nói vang lên phía sau. Han giật mình quay lại, một thanh niên đi xe đạp điện đã đỗ sát sau lưng hắn tự khi nào:
- Anh ơi! Làm ơn cho em hỏi Gia Lâm ở bên này cầu hay bên kia cầu anh nhỉ?
Han đâu có nghe anh ta hỏi gì. Tâm trí đang căng lên như sợi dây sắp đứt. Lúc này không phải là lúc dành cho gã. Han lướt qua khuôn mặt nhàu nhĩ chán đời của gã và nhận ra hắn giống mình một cách kinh ngạc. Cũng đầu tóc rồi mù, áo sơ mi tối màu cáu bẩn. Chiếc quần bò sẫm lem luốc. Gã cũng đi một đôi giày thể thao màu trắng tuy đã lấm bùn nhưng vẫn là điểm nhấn sáng nhất trên gam màu tổng thể tối tăm. Môt ý nghĩ lóe lên: nếu mình ném thằng cha này xuống sông và cưỡi chiếc xe của hắn ung dung qua cầu sẽ thế nào nhỉ. Cảnh sát sẽ ùa theo kẻ tình nghi vừa nhảy cầu tẩu thoát và chẳng còn ai để ý đến một thanh niên đi xe đạp nữa. Cái ý nghĩ ngông cuồng kia bị chính hắn gạt bỏ ngay tức khắc.
Han ngước nhìn anh chàng qua đường đang ngơ ngác trước mặt lần nữa. Dù sao phải có ai đó che chắn cho mình. Bản năng sinh tồn trỗi dậy khi bị dồn ép đến đường cùng. Hành động hay là chết? Không. Anh ta vô tội. Anh ta không đáng làm vật thế mạng cho hành vi ngông dại của mình. Vậy thì ai đây? Hắn liếc mắt một tốp nữ sinh đang lả lướt trên những chiếc xe đạp đang đến gần. Họ lại càng không đáng bị thế. Nhận thấy người đàn ông kì lạ trên cầu không trả lời, gã thanh niên qua đường lên xe tìm người khác hỏi tiếp.
Vòng vây đang siết lại từ hai phía. Lúc này họ chỉ cách hắn mấy chục mét. Han di chuyển về phía trung điểm hai toán nhằm kéo dài thời gian suy tính. Từng dòng xe đạp nườm nượp đã che khuất phần nào những bóng công an từ hai phía. Bỗng hắn nhảy chồm lên phía sau chiếc xe đạp của một nữ sinh thay vì vẫy tay xin như lúc trước.
- Ối, cái anh này!
- Em ơi, cho anh đi nhờ đến đầu cầu kia.
Cô sinh viên giật nảy mình chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông đã ngồi ì sau ba-ga làm chiếc xe mini loạng choạng rồi đổ kềnh xuống đường. Chiếc ô trên tay cô nữ sinh tung bay về phía sau và mắc vào thành lan can. Han lao xuống chộp ngay chiếc ô. Hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía họ. Tốp cảnh sát bất ngờ lao về phía Han. Cầm chiếc ô trên tay Han liếc nhanh hai phía và cảm thấy thời khắc tự do của hắn đã chấm hết.
- Đứng lại! - Một phát súng chỉ thiên vang lên.
Viên đạn bay vào thanh giằng sắt trên cầu gây một âm thanh đinh tai. Lúc này đoàn tàu đang ào ào lướt qua chiếc cầu và cách hắn độ vài chục mét. Không một giây lưỡng lự, Han lao vào đường tàu và tung chiếc ô lên cao đồng thời nằm rạp xuống hai làn đường ray. Một tiếng rít rợn óc khi những chiếc bánh sắt nghiến vào đường ray tạo nên những vệt lửa dài do ma sát. Đoàn tàu bất ngờ chững lại sau khi trượt một đoạn dài. Tổ lái đoàn tàu VN 348 kinh hãi kéo phanh rồi dựng cả lên khi có cảm giác như một tốp người bùng nhùng nằm trước đường ray rồi lại biến mất ngay trước mắt.
Hắn nhằm hướng cánh đồng tẩu thoát. Chạy hết quãng đồng thì hắn nhận ra có hai ba bóng đèn pin sáng lòa chiếu thẳng mặt. Han hoảng hốt quay lại con đường vừa đi nhưng lại thấy mấy người khác cũng đang lội ộp oạp từ dưới ruộng. Chiếc đèn pin gắn trên đầu lấp lóa. Hắn chợt nhận ra họ chỉ là người đi soi ếch vô hại. Định quay lại lần nữa nhưng sợ hai người sau lưng sẽ không còn vô hại khi một kẻ khả nghi chạy đi chạy lại đến hai lần. Han dũng cảm tiến sát rìa phố cạnh ngôi nhà lúc nãy. Xung quanh xuất hiện đầy bóng cảnh sát. Không ai để ý, Han tranh thủ lẻn thật xa hiện trường nhằm hướng bờ sông Hồng.
Hắn chạy dọc bờ sông đến đoạn chân cầu Long Biên thì trời đã sáng rõ. Nhìn chiếc cầu dài bắc qua con sông Hồng đang mùa lũ về và chợt nghĩ: cần phải qua sông sang Gia Lâm thì mới an toàn được. Vừa bước lên cầu hắn bỗng nghe tiếng còi hụ cảnh sát phía xa. Họ không thể biết hắn ra đến đây được. Có lẽ đó là sự tình cờ. Một vụ cướp hay cảnh sát đang truy đuổi một gã vượt đèn đỏ nào đó. Han tiếp tục đi lẫn sâu vào dòng người đi xe đạp trên làn cầu chật hẹp. Tiếng còi hụ tắt lịm phía sau, Han quay lại và giật mình khi thấy Trần Phách đang cầm súng lách thoăn thoắt như mèo và theo sau là ba bốn lính đặc nhiệm. Người đi đường dãn ra hoảng hốt nhìn theo họ. Han chạy như bay về giữa cầu. Khoảng cánh giữa hắn và tốp cảnh sát nới ra khá nhanh. Vẫn chạy với tốc độ nước rút, chỉ độ vài phút nữa là hắn sẽ đến chân cầu bên kia và nhiều ngõ hẻm đang chờ đón phía trước.
Đến nhịp cuối cùng của cây cầu sắt dài nhất Đông Dương, Han quay lại và không còn nhìn thấy bóng áo rằn ri nữa. Han tự hào về độ rướn phi thường của mình tuy đã bước vào tuổi 33.
Hắn hãm tốc độ và quan sát đầu cầu. Làn cầu dường như đang dang rộng chào đón hắn. Khi nhìn vào trụ lan can cuối cùng hắn thót người nhận ra một chiếc xe cảnh sát đang nằm ngang ở đó. Vài bóng cảnh sát giao thông có vũ trang đang bịt đầu cầu. Một gọng kìm đã hình thành.
Han đứng khự lại, nhịm tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn phá vỡ vết thương bả vai đang không ngừng rỉ máu. Hắn thận trọng lùi lại nhưng Trần Phách cũng sắp đuổi kịp phía sau. Hắn sẽ bị bắt sống thậm chí bị bắn bỏ. Nhìn sang làn người ngược chiều phía bên kia đường ray tàu hỏa giữa cầu, Han nghĩ nếu vượt sang làn bên đó rồi quay lại sẽ tránh được cả hai tốp cảnh sát. Lùi lại độ chục mét sau chiếc trụ sắt, bất chấp đèn đỏ đang nhấp nháy hai bên đường ray, Han leo qua lan can phân cách rồi trườn qua hai thanh ray đang rung nhè nhẹ báo hiệu đoàn tàu đang đến gần. Đến làn bên kia hắn hòa vào dòng người tấp nập đang vào giờ cao điểm. Vừa chạy vừa quan sát trước sau nghe ngóng. Quả thực toán đặc nhiệm Trần Phách đang hiên ngang đi làn đường ngược chiều bên kia. Toán cảnh sát giao thông cũng đang bình chân như vại sau lưng, có lẽ họ chỉ mai phục chứ không có phận sự truy đuổi. Đi được một đoạn hắn ngửng lên và chết lặng người khi phát hiện ra toán quân của Trần Phách đã tách ra và một nhóm nhảy qua đường ray đối mặt chính diện với hắn. Hắn quay lại và thấy tốp cảnh sát giao thông đang mau lẹ đuổi theo sau lưng hắn. Vậy là họ đã biết và khả năng tẩu thoát êm đẹp tiêu tan. Hắn chỉ có cách duy nhất. Đối đầu với họ. Đối đầu làm sao được khi họ trang bị vũ khí đầy mình và đang hừng hực dũng khí. Trong khi hắn tay không và đang bị vết thương làm cho sức lực sụt giảm. Han tuyệt vọng đứng như trời trồng nhìn hai gọng kìm đang kẹp lại. Hai tay bám vào lan can nhìn dòng sông đỏ ngầu đang xoáy siết vào những chiếc trụ bê tông khổng lồ. Với độ cao ba mươi mét, những chú bé chăn trâu vẫn thường gieo mình xuống đây để thực hiện những bài nhào lộn rợn tóc gáy. Vậy thì việc đó với hắn tại sao không?
Yếu tố sinh tồn. Khả năng bơi lặn của hắn cũng đi lên từ những buổi chăn trâu như thế. Nó thực sự lợi hại khi con đường tẩu thoát lại đúng sở trường của mình. Hai tay nắm chắc lan can, chân trái dẫm lên thành cầu. Trước khi phi thân hắn bỗng chợt nhớ đến chiếc máy ghi âm đang cộm lên trong túi ngực. Mình dìm nó xuống nước sao. Nếu nó hỏng rồi thì chẳng còn gì để mất. Mãnh đã chết, nay mất tấn bằng chứng duy nhất này may ra trời cứu nổi mình. Nhảy xuống sông tẩu thoát là con đường duy nhất. Thế nhưng nếu nó chưa hỏng thì sao? Một tiếng còi tàu réo rắt vang vọng khúc sông cắt ngang luồng suy nghĩ. Han giật mình nhìn phía trước, toán đặc nhiệm đang thong thả tiến về phía hắn một cách tự tin như đinh đóng cột rằng con mồi đang bị nhốt. Ngoái lại phía sau, toán cảnh sát áo vàng thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp lớp người qua đường. Bất chợt một giọng nói vang lên phía sau. Han giật mình quay lại, một thanh niên đi xe đạp điện đã đỗ sát sau lưng hắn tự khi nào:
- Anh ơi! Làm ơn cho em hỏi Gia Lâm ở bên này cầu hay bên kia cầu anh nhỉ?
Han đâu có nghe anh ta hỏi gì. Tâm trí đang căng lên như sợi dây sắp đứt. Lúc này không phải là lúc dành cho gã. Han lướt qua khuôn mặt nhàu nhĩ chán đời của gã và nhận ra hắn giống mình một cách kinh ngạc. Cũng đầu tóc rồi mù, áo sơ mi tối màu cáu bẩn. Chiếc quần bò sẫm lem luốc. Gã cũng đi một đôi giày thể thao màu trắng tuy đã lấm bùn nhưng vẫn là điểm nhấn sáng nhất trên gam màu tổng thể tối tăm. Môt ý nghĩ lóe lên: nếu mình ném thằng cha này xuống sông và cưỡi chiếc xe của hắn ung dung qua cầu sẽ thế nào nhỉ. Cảnh sát sẽ ùa theo kẻ tình nghi vừa nhảy cầu tẩu thoát và chẳng còn ai để ý đến một thanh niên đi xe đạp nữa. Cái ý nghĩ ngông cuồng kia bị chính hắn gạt bỏ ngay tức khắc.
Han ngước nhìn anh chàng qua đường đang ngơ ngác trước mặt lần nữa. Dù sao phải có ai đó che chắn cho mình. Bản năng sinh tồn trỗi dậy khi bị dồn ép đến đường cùng. Hành động hay là chết? Không. Anh ta vô tội. Anh ta không đáng làm vật thế mạng cho hành vi ngông dại của mình. Vậy thì ai đây? Hắn liếc mắt một tốp nữ sinh đang lả lướt trên những chiếc xe đạp đang đến gần. Họ lại càng không đáng bị thế. Nhận thấy người đàn ông kì lạ trên cầu không trả lời, gã thanh niên qua đường lên xe tìm người khác hỏi tiếp.
Vòng vây đang siết lại từ hai phía. Lúc này họ chỉ cách hắn mấy chục mét. Han di chuyển về phía trung điểm hai toán nhằm kéo dài thời gian suy tính. Từng dòng xe đạp nườm nượp đã che khuất phần nào những bóng công an từ hai phía. Bỗng hắn nhảy chồm lên phía sau chiếc xe đạp của một nữ sinh thay vì vẫy tay xin như lúc trước.
- Ối, cái anh này!
- Em ơi, cho anh đi nhờ đến đầu cầu kia.
Cô sinh viên giật nảy mình chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông đã ngồi ì sau ba-ga làm chiếc xe mini loạng choạng rồi đổ kềnh xuống đường. Chiếc ô trên tay cô nữ sinh tung bay về phía sau và mắc vào thành lan can. Han lao xuống chộp ngay chiếc ô. Hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía họ. Tốp cảnh sát bất ngờ lao về phía Han. Cầm chiếc ô trên tay Han liếc nhanh hai phía và cảm thấy thời khắc tự do của hắn đã chấm hết.
- Đứng lại! - Một phát súng chỉ thiên vang lên.
Viên đạn bay vào thanh giằng sắt trên cầu gây một âm thanh đinh tai. Lúc này đoàn tàu đang ào ào lướt qua chiếc cầu và cách hắn độ vài chục mét. Không một giây lưỡng lự, Han lao vào đường tàu và tung chiếc ô lên cao đồng thời nằm rạp xuống hai làn đường ray. Một tiếng rít rợn óc khi những chiếc bánh sắt nghiến vào đường ray tạo nên những vệt lửa dài do ma sát. Đoàn tàu bất ngờ chững lại sau khi trượt một đoạn dài. Tổ lái đoàn tàu VN 348 kinh hãi kéo phanh rồi dựng cả lên khi có cảm giác như một tốp người bùng nhùng nằm trước đường ray rồi lại biến mất ngay trước mắt.
Tác giả :
Giản Tư Hải