Nương Tử Xin Dừng Tay
Chương 23: Một Con Chim Ngu Ngốc
Hứa Dương chưa bao giờ dùng cung tên, vèo một tiễn bắn ra, cách con quạ chừng xa hơn bốn thước.
Hắn vội vàng dùng cây cung để chống chọi lại con chim đen sì đang xông tới, lăn lộn một vòng ngay tại chỗ, vừa vặn đến bên cạnh thi thể mà con quạ vừa rồi đang đào bới, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra chính là tên thủ lĩnh thổ phỉ đã từng biến thành Thạch nhân màu đen kia.
Con quạ hất bỏ dây cung ra, vội vàng quay người lại, nhưng sững sờ tại chỗ —— tên nhân loại đáng ghét kia không ngờ đã đem chiếc nhẫn trên tay người chết lột xuống!
"Con chim ngu ngốc, cái móng vuốt nát kia của ngươi nào có linh hoạt bằng tay của anh đây chứ?" Hứa Dương đắc ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nhưng không khỏi nhíu mày, thứ này dường như được chạm khắc từ gỗ, mặc dù họa tiết trên đó rất tinh xảo và phức tạp, nhưng không có vẻ đẹp gì trong đó, trông giống như hàng vỉa hè vậy, khó trách vừa rồi Tống Tiểu Nam không muốn lấy.
Nhưng tại sao cái con chim ngu ngốc này lại liều mạng muốn thứ này?
Hắn giơ chiếc nhẫn gỗ lên lắc về phía con quạ, "Vật này rất có giá trị?"
Trong mắt con chim đen kia hiện lên vẻ kinh hãi, không khỏi nhảy lùi về phía sau mấy bước, nghe vậy nhưng lại lập tức đứng im, ngẩng cổ lắc đầu.
Hứa Dương hết sức hiếu kỳ, "Chà chà, ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người sao?"
Con quạ rõ ràng là sửng sốt, và lắc đầu dữ dội hơn.
"Há, ta biết rồi." Hứa Dương nhướng mày lại nói, "Ngươi không hiểu tiếng người."
Con quạ lập tức gật đầu.
"Á đù, quả nhiên là con chim ngu ngốc!" Hứa Dương cười hắc hắc, lần nữa giơ chiếc nhẫn lên, khẽ nhắm hai mắt lại, "Mau nói thật đi! Thứ này để làm gì?"
Con quạ đem đầu cao cao hất lên, làm bộ tư thế thề không chịu hợp tác.
Hứa Dương mắt nhìn chiếc nhẫn, tiện tay ném một cái, nói "Hình như không có giá trị lắm, vứt đi vậy."
Lập tức trong mắt con quạ tỏa ánh sáng, vừa vỗ cánh bành bạch định lao lên, đã thấy tên nhân loại xảo trá kia mở rộng lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn vẫn trong tay hắn —— hóa ra hắn chỉ là dựng lên cái động tác giả, căn bản còn không có ném!
Hứa Dương phớt lờ tiếng quạ kêu, nheo mắt nhìn chiếc nhẫn gỗ, "Được rồi! Hiện tại chúng ta đã biết thứ này đáng giá rất nhiều tiền. Vậy câu hỏi tiếp theo, thứ này có giá trị ở đâu? Đồ cổ? Hay là có công dụng đặc biệt nào?"
Hắn thấy con quạ lại ngóc đầu lên lần nữa, nhưng lại không muốn rời đi nên phải tiếp tục "Thử nghiệm" và nói rằng "Chẳng lẽ có vàng được bọc ở trong miếng gỗ này sao?"
Hắn từ trong ngực lấy ra cây châm lửa, làm bộ nói "Vậy thì đốt cháy lớp vỏ này xem sao..."
"Quác quác quạ!" Con quạ lập tức luống cuống, đập cánh liều mạng, một lúc sau, hai chân khuỵu xuống, như quỳ trên mặt đất, dùng đầu chĩa xuống đất, tiếng kêu thê thảm, "Quạ, quạc quạc —— "
"Cầu xin sự thương xót à?" Hứa Dương có chút kinh ngạc, một lần nữa giơ chiếc nhẫn gỗ lên hướng về phía con quạ, "Vật này có thể làm đau ngươi sao?"
Con quạ vô ý thức gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu.
"Hiểu rồi." Hứa Dương nói, "Vậy vì sao ngươi không trốn đi?"
"Quạ, quạ."
Nghe không hiểu, Hứa Dương chỉ có thể tiếp tục suy đoán, "Có trốn cũng vô dụng phải không?"
Con quạ lại làm bộ tư thế cự tuyệt không hợp tác.
"Nói thật đi, nếu không ta thực sự sẽ đốt nó đi đấy!"
"Quạ ——" Con chim ngu ngốc hiển nhiên là lo lắng, hoảng sợ gật đầu.
Hứa Dương nói tiếp, "Thứ này có thể giết chết ngươi sao?"
Con quạ gật đầu.
"Ngoài đốt ra, còn cách sử dụng nào khác không?"
Trầm mặc.
"Vậy thì đốt đi."
"Quạc quạc..." Con quạ nâng móng vuốt lên, cuộn ba ngón lên, duỗi một ngón ra, dùng mỏ ra hiệu lấy ngón vẽ một đường.
"Đeo chiếc nhẫn lên sao?" Trong mắt Hứa Dương lóe lên quang mang giảo hoạt, trong lòng tự nhủ con hàng này không phải là giả ngu, làm một cái bẫy chờ ta chui vào sao?
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, bắt một con sâu to bằng ngón tay từ cái cây bên cạnh, và đeo chiếc nhẫn gỗ vào trên người con sâu.
Một lúc sau, con côn trùng vẫn ngoằn ngoèo vui vẻ.
Hứa Dương đem con côn trùng ném cho con quạ, "Thưởng cho ngươi đấy, ăn đi." Sau đó quơ lấy đoản rìu của tên thủ lĩnh thổ phỉ, rồi mới cẩn thận đeo chiếc nhẫn gỗ vào, đồng thời hết sức đề phòng, một khi có dị thường, liền lập tức dùng rìu đập nát chiếc nhẫn gỗ.
Nhưng mà, không có cái gì phát sinh.
"Con chim ngu ngốc, ngươi dám lừa gạt ta sao?"
Con quạ vội vàng lắc đầu, nâng móng vuốt lên làm cái động tác xoay tròn.
"Ý ngươi là phải xoay chiếc nhẫn hả?" Hứa Dương thận trọng xoay chiếc nhẫn gỗ, ngay sau đó, hắn ngạc nhiên khi thấy một tia sáng trên chiếc nhẫn lóe lên, lại nghe thấy một tiếng "Ong" giống như ù tai.
Muốn chết! Hắn giật nảy mình, cuống quít vung rìu định đập xuống, nhưng một âm thanh ẩm ướt từ một chiếc loa truyền đến bên tai, "Đừng, lo lắng, là, linh trận."
"Ai?!" Hứa Dương kinh hãi quay đầu lại.
Không có bất kỳ người nào, chỉ có một con chim ngu ngốc đang nhìn hắn.
Hắn trợn tròn con mắt, chỉ vào con quạ kia, thử thăm dò hỏi "Là ngươi đang nói à?"
"Là ta."
"Ngươi biết nói sao?!" Hứa Dương khó có thể tin được.
Hắn đã nghe nói qua rằng một số yêu thú cao giai có thể sẽ biết nói tiếng người, nhưng chúng đều là những nhân vật tồn tại đáng sợ có thể dễ dàng san bằng cả một tòa thành. Con chim ngớ ngẩn trước mặt hắn không tốt hơn một con gà là bao.
"Đúng, linh trận." Con quạ dùng một móng vuốt chỉ vào chiếc nhẫn gỗ, "Hồn phách, ta, ở đó, tương liên, linh trận."
Hứa Dương suy nghĩ nói "Ý của ngươi là, trong chiếc nhẫn này có một linh trận, kết nối với linh trận trong hồn phách của mày, để cho ta có thể nghe hiểu lời của mày nói?"
Con quạ gật đầu.
Còn có loại việc như vậy?! Hứa Dương trong lòng thầm kinh ngạc, khắc họa linh trận ở trong hồn phách động vật, thật không thể tin được!
Hắn lập tức nghĩ về việc liệu điều tương tự có thể được thực hiện trong hồn phách của con người hay không.
Hắn không khỏi cau mày nói "Chiếc nhẫn gỗ này là do ai tạo ra?"
Con quạ lộ ra vẻ đau thương, "Thiên Công, Môn. Ngô, đại sư. Tạp Đạo, tông sư!"
Hứa Dương gật đầu, Tạp Đạo là một môn phái chuyên chế tạo những con rối, linh trận, linh khí, trong cái thế giới này cũng không tính là thế lực mạnh, nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ có thể làm ra được thứ trâu bò như vậy.
Hắn chỉ vào thi thể của Đại Đương Gia bang Ô Diêm, "Hắn chính là Ngô đại sư kia sao?"
"Không phải." Con quạ ném ánh mắt khinh bỉ về phía thi thể, "Ngô, đại sư, thụ thương. Nàng, lừa gạt, ám hại, đại sư, trộm, linh trận."
Con chim ngốc nghếch này chỉ nhảy được hai chữ một lần, nên phải mất một lúc sau Hứa Dương mới hiểu được tường tận của vấn đề.
Gần hai năm trước, Đại Đương Gia bang Ô Diêm này ngẫu nhiên gặp được Ngô đại sư đang bị trọng thương, giả vờ chữa trị vết thương cho nàng, nhưng lại bí mật hạ độc trong thuốc trị thương và hại chết nàng.
Trước khi chết, Ngô đại sư đã tiêu hủy hết những vật có giá trị trong người, nhưng không đành lòng giết chết con quạ này nên không phá hủy chiếc nhẫn gỗ, cuối cùng rơi vào trong tay Đại Đương Gia.
Hứa Dương mắt nhìn chiếc nhẫn gỗ, suy tư nói "Nói như vậy, thì chiếc nhẫn gỗ này tương liên với hồn phách của ngươi, nếu nó bị phá hủy, ngươi cũng sẽ bị mất mạng?"
Con quạ vẻ mặt đau khổ gật đầu.
"Nói cách khác, ai lấy được chiếc nhẫn này, chính là chủ nhân của ngươi sao."
Con quạ gật đầu.
"Ừm, không tệ." Hứa Dương vui nói, "Nói đến thì cũng coi như ta đưa ngươi từ trong tay ác đồ kia cứu ra. Ngươi sau này liền cùng ta lăn lộn đi, sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
Con quạ bất đắc dĩ gật đầu, "Vâng."
"Sao lại suy sụp như vậy?" Hứa Dương nhớ tới kiếp trước tư thế oai hùng của chủ nhiệm khoa khi bắt đầu cuộc họp động viên, vội ho một tiếng, bắt đầu bánh vẽ, "Tên kia, cậu đừng tưởng rằng bây giờ tôi không được mạnh lắm, kỳ thật tôi có lai lịch rất lớn."
"Huyền Hoa tông nghe nói qua chứ? Ở Huyền Hoa tông ta cũng có chút quan hệ, sau này các loại linh dược, yêu trùng gì đều đủ ăn, còn có một đống điển tịch cho ngươi tu luyện. Tăng tu vi, tăng chức danh, lấy gái xinh...
"Tóm lại, cùng ta lăn lộn, vậy thì tiền đồ nhất định tươi sáng!"
Hắn thấy trong mắt con quạ toát ra ánh sáng, lúc này mới tiếp tục nói "Vị Ngô đại sư kia đã tốn rất nhiều công sức để làm ra chiếc nhẫn gỗ này, xem ra ngươi hẳn là có chút chỗ bất phàm. Ngươi biết làm những việc gì?"
Con quạ ngẩn người, chần chờ nói "Ta, biết bay, biết ăn, biết, kiếm ăn... biết, gật đầu, biết ỉa..."
Hắn vội vàng dùng cây cung để chống chọi lại con chim đen sì đang xông tới, lăn lộn một vòng ngay tại chỗ, vừa vặn đến bên cạnh thi thể mà con quạ vừa rồi đang đào bới, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra chính là tên thủ lĩnh thổ phỉ đã từng biến thành Thạch nhân màu đen kia.
Con quạ hất bỏ dây cung ra, vội vàng quay người lại, nhưng sững sờ tại chỗ —— tên nhân loại đáng ghét kia không ngờ đã đem chiếc nhẫn trên tay người chết lột xuống!
"Con chim ngu ngốc, cái móng vuốt nát kia của ngươi nào có linh hoạt bằng tay của anh đây chứ?" Hứa Dương đắc ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nhưng không khỏi nhíu mày, thứ này dường như được chạm khắc từ gỗ, mặc dù họa tiết trên đó rất tinh xảo và phức tạp, nhưng không có vẻ đẹp gì trong đó, trông giống như hàng vỉa hè vậy, khó trách vừa rồi Tống Tiểu Nam không muốn lấy.
Nhưng tại sao cái con chim ngu ngốc này lại liều mạng muốn thứ này?
Hắn giơ chiếc nhẫn gỗ lên lắc về phía con quạ, "Vật này rất có giá trị?"
Trong mắt con chim đen kia hiện lên vẻ kinh hãi, không khỏi nhảy lùi về phía sau mấy bước, nghe vậy nhưng lại lập tức đứng im, ngẩng cổ lắc đầu.
Hứa Dương hết sức hiếu kỳ, "Chà chà, ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người sao?"
Con quạ rõ ràng là sửng sốt, và lắc đầu dữ dội hơn.
"Há, ta biết rồi." Hứa Dương nhướng mày lại nói, "Ngươi không hiểu tiếng người."
Con quạ lập tức gật đầu.
"Á đù, quả nhiên là con chim ngu ngốc!" Hứa Dương cười hắc hắc, lần nữa giơ chiếc nhẫn lên, khẽ nhắm hai mắt lại, "Mau nói thật đi! Thứ này để làm gì?"
Con quạ đem đầu cao cao hất lên, làm bộ tư thế thề không chịu hợp tác.
Hứa Dương mắt nhìn chiếc nhẫn, tiện tay ném một cái, nói "Hình như không có giá trị lắm, vứt đi vậy."
Lập tức trong mắt con quạ tỏa ánh sáng, vừa vỗ cánh bành bạch định lao lên, đã thấy tên nhân loại xảo trá kia mở rộng lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn vẫn trong tay hắn —— hóa ra hắn chỉ là dựng lên cái động tác giả, căn bản còn không có ném!
Hứa Dương phớt lờ tiếng quạ kêu, nheo mắt nhìn chiếc nhẫn gỗ, "Được rồi! Hiện tại chúng ta đã biết thứ này đáng giá rất nhiều tiền. Vậy câu hỏi tiếp theo, thứ này có giá trị ở đâu? Đồ cổ? Hay là có công dụng đặc biệt nào?"
Hắn thấy con quạ lại ngóc đầu lên lần nữa, nhưng lại không muốn rời đi nên phải tiếp tục "Thử nghiệm" và nói rằng "Chẳng lẽ có vàng được bọc ở trong miếng gỗ này sao?"
Hắn từ trong ngực lấy ra cây châm lửa, làm bộ nói "Vậy thì đốt cháy lớp vỏ này xem sao..."
"Quác quác quạ!" Con quạ lập tức luống cuống, đập cánh liều mạng, một lúc sau, hai chân khuỵu xuống, như quỳ trên mặt đất, dùng đầu chĩa xuống đất, tiếng kêu thê thảm, "Quạ, quạc quạc —— "
"Cầu xin sự thương xót à?" Hứa Dương có chút kinh ngạc, một lần nữa giơ chiếc nhẫn gỗ lên hướng về phía con quạ, "Vật này có thể làm đau ngươi sao?"
Con quạ vô ý thức gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu.
"Hiểu rồi." Hứa Dương nói, "Vậy vì sao ngươi không trốn đi?"
"Quạ, quạ."
Nghe không hiểu, Hứa Dương chỉ có thể tiếp tục suy đoán, "Có trốn cũng vô dụng phải không?"
Con quạ lại làm bộ tư thế cự tuyệt không hợp tác.
"Nói thật đi, nếu không ta thực sự sẽ đốt nó đi đấy!"
"Quạ ——" Con chim ngu ngốc hiển nhiên là lo lắng, hoảng sợ gật đầu.
Hứa Dương nói tiếp, "Thứ này có thể giết chết ngươi sao?"
Con quạ gật đầu.
"Ngoài đốt ra, còn cách sử dụng nào khác không?"
Trầm mặc.
"Vậy thì đốt đi."
"Quạc quạc..." Con quạ nâng móng vuốt lên, cuộn ba ngón lên, duỗi một ngón ra, dùng mỏ ra hiệu lấy ngón vẽ một đường.
"Đeo chiếc nhẫn lên sao?" Trong mắt Hứa Dương lóe lên quang mang giảo hoạt, trong lòng tự nhủ con hàng này không phải là giả ngu, làm một cái bẫy chờ ta chui vào sao?
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, bắt một con sâu to bằng ngón tay từ cái cây bên cạnh, và đeo chiếc nhẫn gỗ vào trên người con sâu.
Một lúc sau, con côn trùng vẫn ngoằn ngoèo vui vẻ.
Hứa Dương đem con côn trùng ném cho con quạ, "Thưởng cho ngươi đấy, ăn đi." Sau đó quơ lấy đoản rìu của tên thủ lĩnh thổ phỉ, rồi mới cẩn thận đeo chiếc nhẫn gỗ vào, đồng thời hết sức đề phòng, một khi có dị thường, liền lập tức dùng rìu đập nát chiếc nhẫn gỗ.
Nhưng mà, không có cái gì phát sinh.
"Con chim ngu ngốc, ngươi dám lừa gạt ta sao?"
Con quạ vội vàng lắc đầu, nâng móng vuốt lên làm cái động tác xoay tròn.
"Ý ngươi là phải xoay chiếc nhẫn hả?" Hứa Dương thận trọng xoay chiếc nhẫn gỗ, ngay sau đó, hắn ngạc nhiên khi thấy một tia sáng trên chiếc nhẫn lóe lên, lại nghe thấy một tiếng "Ong" giống như ù tai.
Muốn chết! Hắn giật nảy mình, cuống quít vung rìu định đập xuống, nhưng một âm thanh ẩm ướt từ một chiếc loa truyền đến bên tai, "Đừng, lo lắng, là, linh trận."
"Ai?!" Hứa Dương kinh hãi quay đầu lại.
Không có bất kỳ người nào, chỉ có một con chim ngu ngốc đang nhìn hắn.
Hắn trợn tròn con mắt, chỉ vào con quạ kia, thử thăm dò hỏi "Là ngươi đang nói à?"
"Là ta."
"Ngươi biết nói sao?!" Hứa Dương khó có thể tin được.
Hắn đã nghe nói qua rằng một số yêu thú cao giai có thể sẽ biết nói tiếng người, nhưng chúng đều là những nhân vật tồn tại đáng sợ có thể dễ dàng san bằng cả một tòa thành. Con chim ngớ ngẩn trước mặt hắn không tốt hơn một con gà là bao.
"Đúng, linh trận." Con quạ dùng một móng vuốt chỉ vào chiếc nhẫn gỗ, "Hồn phách, ta, ở đó, tương liên, linh trận."
Hứa Dương suy nghĩ nói "Ý của ngươi là, trong chiếc nhẫn này có một linh trận, kết nối với linh trận trong hồn phách của mày, để cho ta có thể nghe hiểu lời của mày nói?"
Con quạ gật đầu.
Còn có loại việc như vậy?! Hứa Dương trong lòng thầm kinh ngạc, khắc họa linh trận ở trong hồn phách động vật, thật không thể tin được!
Hắn lập tức nghĩ về việc liệu điều tương tự có thể được thực hiện trong hồn phách của con người hay không.
Hắn không khỏi cau mày nói "Chiếc nhẫn gỗ này là do ai tạo ra?"
Con quạ lộ ra vẻ đau thương, "Thiên Công, Môn. Ngô, đại sư. Tạp Đạo, tông sư!"
Hứa Dương gật đầu, Tạp Đạo là một môn phái chuyên chế tạo những con rối, linh trận, linh khí, trong cái thế giới này cũng không tính là thế lực mạnh, nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ có thể làm ra được thứ trâu bò như vậy.
Hắn chỉ vào thi thể của Đại Đương Gia bang Ô Diêm, "Hắn chính là Ngô đại sư kia sao?"
"Không phải." Con quạ ném ánh mắt khinh bỉ về phía thi thể, "Ngô, đại sư, thụ thương. Nàng, lừa gạt, ám hại, đại sư, trộm, linh trận."
Con chim ngốc nghếch này chỉ nhảy được hai chữ một lần, nên phải mất một lúc sau Hứa Dương mới hiểu được tường tận của vấn đề.
Gần hai năm trước, Đại Đương Gia bang Ô Diêm này ngẫu nhiên gặp được Ngô đại sư đang bị trọng thương, giả vờ chữa trị vết thương cho nàng, nhưng lại bí mật hạ độc trong thuốc trị thương và hại chết nàng.
Trước khi chết, Ngô đại sư đã tiêu hủy hết những vật có giá trị trong người, nhưng không đành lòng giết chết con quạ này nên không phá hủy chiếc nhẫn gỗ, cuối cùng rơi vào trong tay Đại Đương Gia.
Hứa Dương mắt nhìn chiếc nhẫn gỗ, suy tư nói "Nói như vậy, thì chiếc nhẫn gỗ này tương liên với hồn phách của ngươi, nếu nó bị phá hủy, ngươi cũng sẽ bị mất mạng?"
Con quạ vẻ mặt đau khổ gật đầu.
"Nói cách khác, ai lấy được chiếc nhẫn này, chính là chủ nhân của ngươi sao."
Con quạ gật đầu.
"Ừm, không tệ." Hứa Dương vui nói, "Nói đến thì cũng coi như ta đưa ngươi từ trong tay ác đồ kia cứu ra. Ngươi sau này liền cùng ta lăn lộn đi, sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
Con quạ bất đắc dĩ gật đầu, "Vâng."
"Sao lại suy sụp như vậy?" Hứa Dương nhớ tới kiếp trước tư thế oai hùng của chủ nhiệm khoa khi bắt đầu cuộc họp động viên, vội ho một tiếng, bắt đầu bánh vẽ, "Tên kia, cậu đừng tưởng rằng bây giờ tôi không được mạnh lắm, kỳ thật tôi có lai lịch rất lớn."
"Huyền Hoa tông nghe nói qua chứ? Ở Huyền Hoa tông ta cũng có chút quan hệ, sau này các loại linh dược, yêu trùng gì đều đủ ăn, còn có một đống điển tịch cho ngươi tu luyện. Tăng tu vi, tăng chức danh, lấy gái xinh...
"Tóm lại, cùng ta lăn lộn, vậy thì tiền đồ nhất định tươi sáng!"
Hắn thấy trong mắt con quạ toát ra ánh sáng, lúc này mới tiếp tục nói "Vị Ngô đại sư kia đã tốn rất nhiều công sức để làm ra chiếc nhẫn gỗ này, xem ra ngươi hẳn là có chút chỗ bất phàm. Ngươi biết làm những việc gì?"
Con quạ ngẩn người, chần chờ nói "Ta, biết bay, biết ăn, biết, kiếm ăn... biết, gật đầu, biết ỉa..."
Tác giả :
Thiên Hải Sơn