Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt
Chương 22
Thần châu so với thành Bắc Định thì nhỏ đến đáng thương, dân chúng chưa từng gặp qua trường hợp khiếp đảm lớn như vậy, mặc dù một tiếng nổ mạnh chấn động tận mây xanh, nhưng mãi cho đến sáng ngày hôm sau mọi người mới vây lại xung quanh đây nhìn.
Trước khi trờ sáng Uông Vân Phong đã vào một khách điếm gần đó, Uông Vân Phong ngồi ở phía sau rèm cửa sổ chú ý nhìn. Hắn người này suy tính kỹ càng, giỏi về mưu kế sau mọi hàng động, biết bây giờ hoảng hốt dưới mọi tình huống sẽ bỏ lỡ đi tin tức của Hạ Lệnh Mị, cho nên cũng không chạy xa, trước chấn chỉnh âm thầm bố trí mấy người, lại phân phối người đi ra ngoài tìm manh mối. tin tức Hạ Lệnh Mị bỏ trốn một cách tự nhiên bày ra trên bàn của hắn, khiến cho trái tim vẫn luôn thấp thỏm của anh buông xuống.
Miễn là còn sống, hắn vẫn có thể tìm được cô. Uông Vân Phong tương đối tự tin đối với điều này.
Để cho hắn ngạc nhiên là, rõ ràng Cổ gia ở cách vách Uông phủ lại không có động tĩnh. Cổ Lang rõ ràng mong muốn có được Hạ Lệnh Mị, cũng biết Hạ Lệnh Mị ở tại Uông phủ, đối với việc nhà hắn bị nổ tung, đối phương lại lựa chọn trốn tránh không gặp, đây có phải là Cổ Lang nhát gan sợ phiền phức không?
Thời gian trôi qua, nhóm người Ám Vệ nhận được tin tức càng ngày càng nhiều, Tiểu Bạch mang theo chó dường như ngửi được ám hiệu do Hắc Tử để lại. Đợi đến xế chiều, hắn đã biết được Hạ Lệnh Mị ở vùng ngoại ô cách mình hơn trăm dặm, mục đích của nàng... Lại là Võ Lâm Minh Chủ ở tại Nhàn Vân trang!
Bạch Nghiên suy nghĩ nhận định những tin tức này: "Lão gia, nhất định là phu nhân ghét bỏ sức mạnh quân sự của người không cao, không có cách nào bảo vệ an toàn của nàng, cho nên hắn cố gắng chạy về phía vòng tay của người đàn ông mạnh mẽ nhất trên gian hồ."
『 Tách』, Uông Vân Phong bẻ gảy viết bút lông.
Quyển Thư nước mắt lưng tròng: "Quả nhiên là trăm thư sinh không dùng được một, hiện tại, phu nhân thật sự ghét bỏ lão gia. Bạch đại ca, ngươi sớm muộn cũng sẽ vứt bỏ ta đây vai không thể gánh được người yêu, đúng hay không?"
Bạch Nghiên khinh bỉ: "Từ khi nào ngươi là người yêu của ta?"
Quyển Thư ngã xuống đất, lệ rơi đầy mặt: "Ngươi thật nhẫn tâm —— gào thét..."
"Câm miệng!" Không chút do dự ném cây bút về phía hai người kia. Bọn họ là cái gì không thông cảm cho trái tim đang bị đã kích của hắn một chút chứ?
Uông Vân Phong ôm trán thở dài, mở cửa sổ ra, lại một con chim Yến bay vào một cách chuẩn xác, nhấc chân bắt lấy đầu Uông Vân Phong, mà một bóng đen bay theo phía sau chim Yến, đưa lưng về phía ánh mặt trời như Đại Bằng giương cánh mà rơi vào phía bên cửa sổ, hai tay tiếp khung cửa sổ, với đầu vào, tròng mắt linh động của đôi dã thú nhìn khắp phòng đánh giá.
"Là ai?" Bạch Nghiên kịp thời phản ứng đầu tiên, dẫn theo sự chú ý của Uông Vân Phong đang ngồi trên ghế, Quyển Thư ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, cùng Bạch Nghiên một cao một thấp nắm lấy đứa nhỏ bên cửa sổ? !
Một đứa bé trai nhìn có vẻ mới 5-6 tuổi, mặc áo màu nâu ngắn vừa vặn, bên hông treo một tiểu đao màu đồng rắn rỏi, cả người ngồi chồm hổm giống như một con báo nhỏ có thể xuất kích bất cứ lúc nào, cái nhìn cảnh giác mà phách lối đối với ba người lớn trong phòng này.
Đứa nhỏ không có trả lời, nó nhìn kỹ Bạch Nghiên đánh giá lại một lần, bĩu môi, lại nhìn về phía Quyển Thư, nghiêng đầu nhìn, từ trong miệng truyền ra một tiếng cười nhạo báng, cuối cùng hướng vể phía Uông Vân Phong tài năng vang vọng đang đứng bất động như núi. Động tác của đứa nhỏ dừng lại bình thường, đôi mắt tròn xoe híp lại thành một đường nhỏ, mũi hồng, khóe miệng nhếch lên thành một đường thẳng, có loại hương vị mạnh mẽ và lạnh lùng
Rất giống hai người, Bạch Nghiên nhìn chằm vào đối phương, mắt phát hiện hoa văn trên miếng ngọc bội treo trên eo của đối phương. Hoa sen mùa hè, có 5 nụ hoa, là con cháu của Hạ tướng quân Hạ Tường Dân thuộc ngũ phòng của Hạ gia
Bạch Nghiên không dám thả lỏng, từ sau khi Triệu Vương Phi đi, Hạ gia không có tin tức nói còn có người sẽ đi qua gặp lão gia. Từ thời gian bảy năm trước đến đây, người của Hạ gia hầu hết là tiếu lý tàng đao (*khẩu phật tâm xà), càng là tiểu nhân đánh rắm thì càng có gan làm loạn, lão gia nhà hắn đã bị hại không ít lần trên tay tiểu bối. Trong lúc đang nghĩ ngợi, đứa nhỏ này liền nhảy xuống bệ cửa sổ, lại một lần nữa ngồi xuống bên canh, vẫn là bộ dáng sẽ công kích bất cứ lúc nào.
Bạch Nghiên mở miệng: "Tiểu đệ đệ, ngươi có quan hệ gì với Hạ gia?" Chưa nghe nói qua ngủ phòng Hạ gia có phòng ngoài, rõ ràng có con đã lớn như thế này.
Đứa bé có tai như điếc, đôi con ngươi đen không hề chớp mắt đối với Uông Vân Phong, nhảy xuống, lại nhảy xuống, Bạch Nghiên đã không kịp ngăn cản, đối phương đã nhảy tới Uông Vân Phong ngồi xuống cái ghế trên lan can.
Một đứa nhỏ năm sáu tuổi, thể cốt tuy nhỏ cũng không nhỏ, cả người vo lại thành một khối tròn màu đen dường như đứng một chân ở tay vịn bên cạnh, một chân khách lướt qua cánh tay đáp ở trên vay, đầu bàn tay duổi ra phía trước, ánh mắt giống với Uông Vân Phong. Cũng là con ngươi màu đen, người lớn mang theo bình tĩnh lạnh lùng, đứa nhỏ thì như dã thú khát máu cùng với sự lạnh lùng, chóp mũi chỉ kém một millimet có thể chạm vào nhau rồi.
Bạch Nghiên càng thêm khẩn trương, Quyển Thư đã chạy tới rồi, hai tay kéo cánh tay đứa bé này, kéo không nhúc nhích. Hắn đi ôm vòng eo đối phương, ôm bất động! Hai tay của hắn dùng sức ôm cổ của đối phương ra phía sau, lại bất động! Quyển Thư dùng cả hai chân, hàm răng song song, nảy sinh độc ác muốn di chuyển đối phuongs một chút, mệt mỏi thở hồng hộc, đối phương vẫn cách cánh mũi Uông Vân Phong chỉ một milimet.
Quyển sách nước mắt lưng tròng nhìn về phía Bạch Nghiên, Bạch Nghiên quay đầu. Người này rõ ràng ngu ngốc mà không biết, võ công đứa nhỏ này không tệ, công phu Thiên Cân Trụy cùng với Lô Hỏa Thuần Thanh, vai không thể gánh tay không thể xách đứa ngu dốt nào có thể chịu được nó chứ?
Mọi người đang suy nghĩ không biết mục đích của đối phương thì đột nhiên đối phương lấy một bức tranh từ trong vạt áo mở ra. Trong bức tranh là hình một người đàn ông, lông mày dựng thẳng, con mắt lạnh lùng, đang mặc áo màu lam lưng bàn tay dựng thẳng từ trên cao xuống, toàn thân lộ ra thần khí chớ có quấy rầy, bên cạnh người đàn vẽ một cái kim ban, toàn bộ đều màu đen như một con báo nhỏ.
Tiểu nam đồng cầm bức tranh đứng đối diện Uông Vân Phong, cuối cùng nói một câu: "Ngươi có ăn con chuột hay không?"
Uông Vân Phong nhíu mày, giọng điệu càng thêm xa cách so với đối phương: "Không ăn."
Nam đồng hỏi lại: "Ngươi có thể chơi thuyền chiến hay không?"
Uông Vân Phong: "Không chơi."
"Đại bác chứ?"
"Không."
Giống như một lão ngoan đồng sờ lên cái cằm trống không: "Ngươi hiểu cái gì?"
Uông Vân Phong tựa lưng vào ghế ngồi, hoàn toàn thư giãn: "Ngươi lại hiểu cái gì?"
"Ta muốn hỏi ngươi."
"Ta đang hỏi ngươi."
"..." Hai người im lặng, đối mặt, nhíu mày. Cuối cùng đứa bé cũng có sức sống trở lại, có lẽ là vì trừng nhau quá lâu, không có hứng thú, quay đầu , chậc chậc nói: "Lão nam nhân không thú vị."
Uông Vân Phong lạnh nhạt nói: "Một đứa nhỏ không có tôn ti."
Đứa bé mạnh mẽ quay đầu lại, nhe răng nhanh, cắn lấy trên cổ Uông Vân Phong.
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a ——" tiếng thét của Quyển Thư chói tai, bịt lại cổ của mình trong phòng giật nảy mình.
Bạch Nghiên nhanh chóng phóng tới điểm huyệt đạo của đứa bé, đầu ngón tay mới vừa tới sát lưng đối phướng, đứa bé đã nhảy tránh ra từ trong miệng phun ra một miếng thịt còn máu đỏ tươi. Rõ ràng nó cắn cái cổ Uông Vân Phong thành một cái lỗ sâu, mà khổ chủ, lông mày Uông Vân Phong đều không nhíu lại, tùy ý để máu chảy tuôn ra.
Ám vệ ngoài phòng nghe tiếng động đạp cửa vọt vào, còn chưa kịp thấy rõ diện mạo của đứa bé, bên ngoài cửa sổ cùng nóc nhà đồng loạt xuất hiện mười mấy ảnh vệ. Trong phòng, đứa bé bị một người cao lớn lạ thường, mặt mày thô kệch, toàn thân người đàn ông khôi ngô vạm vỡ tản ra mùi tanh nước biển ôm ở trên vai.
Bạch Nghiên hét lớn: "Các người rốt cuộc là ai?"
Phía sau người kia tuyền tới một giọng cười hì hì bén nhọn: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm." Đi ra là một người nhỏ bé, tiểu thiếu niên môi hồng răng trắng, cúi người chào nói với Uông Vân Phong: "Chúng ta là thuộc hạ của Hạ ngũ gia Hạ tướng quân, tại hạ Khổng Tiên bái kiến Ngự Sử Uông Đại Nhân, Uông đại nhân an khang."
Uông Vân Phong dường như cũng biết thân phận của đối phương, dù sao người đàn ông trần truồng từ trên nóc nhà kia chính là Văn Đồ của Hạ Gia từ lâu đã nghe qua lai lịch.
Uông Vân Phong chỉ vào đứa bé trên bờ vai của người đàn ông to khỏe kia: “Nó là ai ?"
"A, vị to lớn này là trợ thủ đắc lực của Hạ Tưỡng Quân tên Võ Sinh." Khổng Tiên vuốt lưng người kia: "Võ Sinh, mau tới bái kiến Uông đại nhân. Nhưng ông ấy là bạn lâu năm Nhị cô nương, đơn giản không thể đắc tội."
Lời nói thô thiển, mọi người ở Uông gia đều hiểu được. Nhị cô nương, chính là Hạ Lệnh Mị. Bạn lâu năm loại tục ngữ này nói được dễ nghe là người yêu cũ, nói khó nghe là vợ bé bên ngoài, không cách nào tiến gần được, cũng đầy đủ biểu lộ lập trường người tới. Đơn giản không thể đắc tội, nếu quả thật đắc tội, như vậy có thể trở mặt vô tình.
Uông Vân Phong làm Ngự sử nhiều năm như thế, phong ba bảo táp gì mà chưa thấy qua. Chỉ cần không phải Hạ Lệnh Mị, bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì cũng khó có thể làm cho hắn động tâm.
Khổng Tiên thấy mặ Uông Vân Phong trắng bệch như xác chết càng ngày càng càng ngày càng giống thần tiên, bỗng hiểu ra chỉ vào đứa bé trên vai người đàn ông: "Vị này chính là Hạ Phân, tiểu bối Hạ gia trong Bát thiếu gia." Cha mẹ là ai, Khổng Tiên không nói, Uông Vân Phong cũng không hỏi.
Chỉ cần là đứa nhỏ Hạ gia, Uông Vân Phong cho dù bị cắn đến vỡ nát cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Người này không có tí sức lực nào." Hạ Phân ôm lấy chân lạnh lùng nói.
Hiển nhiên Khổng Tiên cũng đồng ý, nhìn máu ở cổ Uông Vân Phong nhún vai nói: "Phân thiếu gia, hàm răng ngươi lại nhột sao?"
Hạ Phân vô tội nói: "Ta nhìn thấy hắn đã muốn cắn. Có lẽ, ta sắp thay răng rồi hả?"
Uông gia không người nào nói chuyện, lúc ngươi thay răng đều thích cắn người? Đứa nhỏ này ai dạy, giống như báo con, quá khí thế phóng khoáng rồi.
Khổng Tiên tìm Uông Vân cũng không phải để nói chuyện phiếm, nói vài câu không liên quan liền đi thẳng vào vấn đề: "Uông đại nhân, Nhị cô nương đâu rồi?"
Uông Vân Phong tùy ý để Quyển Thư bôi thuốc quấn băng vải cho mình: "Ngươi tìm nàng có chuyện gì sao?"
"Hạ tướng quân để cho chúng tôi hộ tống Phân thiếu gia đến bên cạnh nhị cô nương. Trước đó vài ngày Phân thiếu gia đã thư từ qua lại với Hạ, chạy tới đây không dể, Uông phủ rõ ràng không có, chơi đùa không lịch sự rồi."
Người Uông gia thầm giận, ngươi nói cái chim gì chứ!
Bạch Nghiên bắt chéo hai chân nhắc nhở: "Bút tích của phu nhân chúng tôi, hiển nhiên không giống bình thường."
"Ơ, Nhị cô nương làm người ta nổ sao? Không tệ, nàng đúng là thuốc nổ, súng đạn cái gì, sở trường là nhất rồi."
Mắt Quyển Thư trợn trắng.
"Người đâu? Đừng nói cho chúng ta biết, các người đã là nhị cô nương biến mất! Thực sự biến mất cũng không quan hệ, tự chúng ta đi tìm. Ôi nhìn Uông phủ cũng bị phá hủy nửa ngày rồi, sao vậy vẫn chưa tin tức nhị cô nương, thủ hạ làm ăn như vậy sao."
Tiểu Bạch mới vừa xông vào cửa nghe được phân nửa giận dữ nói: "Ai nói không tìm được phu nhân, ta đây mang bọn ngươi đi."
Bạch Nghiên lắc đầu, ngu ngốc. Hắc Tử ngươi là cố ý dạy Bạch Tử thành Tiểu Bạch sao? Ngươi đây là gián tiếp trả thù đó!
Làm ở Uông gia ngoại trừ bên ngoài lão gia là người thông minh nhất, Bạch Nghiên cảm thấy áp lực rất lớn
Trước khi trờ sáng Uông Vân Phong đã vào một khách điếm gần đó, Uông Vân Phong ngồi ở phía sau rèm cửa sổ chú ý nhìn. Hắn người này suy tính kỹ càng, giỏi về mưu kế sau mọi hàng động, biết bây giờ hoảng hốt dưới mọi tình huống sẽ bỏ lỡ đi tin tức của Hạ Lệnh Mị, cho nên cũng không chạy xa, trước chấn chỉnh âm thầm bố trí mấy người, lại phân phối người đi ra ngoài tìm manh mối. tin tức Hạ Lệnh Mị bỏ trốn một cách tự nhiên bày ra trên bàn của hắn, khiến cho trái tim vẫn luôn thấp thỏm của anh buông xuống.
Miễn là còn sống, hắn vẫn có thể tìm được cô. Uông Vân Phong tương đối tự tin đối với điều này.
Để cho hắn ngạc nhiên là, rõ ràng Cổ gia ở cách vách Uông phủ lại không có động tĩnh. Cổ Lang rõ ràng mong muốn có được Hạ Lệnh Mị, cũng biết Hạ Lệnh Mị ở tại Uông phủ, đối với việc nhà hắn bị nổ tung, đối phương lại lựa chọn trốn tránh không gặp, đây có phải là Cổ Lang nhát gan sợ phiền phức không?
Thời gian trôi qua, nhóm người Ám Vệ nhận được tin tức càng ngày càng nhiều, Tiểu Bạch mang theo chó dường như ngửi được ám hiệu do Hắc Tử để lại. Đợi đến xế chiều, hắn đã biết được Hạ Lệnh Mị ở vùng ngoại ô cách mình hơn trăm dặm, mục đích của nàng... Lại là Võ Lâm Minh Chủ ở tại Nhàn Vân trang!
Bạch Nghiên suy nghĩ nhận định những tin tức này: "Lão gia, nhất định là phu nhân ghét bỏ sức mạnh quân sự của người không cao, không có cách nào bảo vệ an toàn của nàng, cho nên hắn cố gắng chạy về phía vòng tay của người đàn ông mạnh mẽ nhất trên gian hồ."
『 Tách』, Uông Vân Phong bẻ gảy viết bút lông.
Quyển Thư nước mắt lưng tròng: "Quả nhiên là trăm thư sinh không dùng được một, hiện tại, phu nhân thật sự ghét bỏ lão gia. Bạch đại ca, ngươi sớm muộn cũng sẽ vứt bỏ ta đây vai không thể gánh được người yêu, đúng hay không?"
Bạch Nghiên khinh bỉ: "Từ khi nào ngươi là người yêu của ta?"
Quyển Thư ngã xuống đất, lệ rơi đầy mặt: "Ngươi thật nhẫn tâm —— gào thét..."
"Câm miệng!" Không chút do dự ném cây bút về phía hai người kia. Bọn họ là cái gì không thông cảm cho trái tim đang bị đã kích của hắn một chút chứ?
Uông Vân Phong ôm trán thở dài, mở cửa sổ ra, lại một con chim Yến bay vào một cách chuẩn xác, nhấc chân bắt lấy đầu Uông Vân Phong, mà một bóng đen bay theo phía sau chim Yến, đưa lưng về phía ánh mặt trời như Đại Bằng giương cánh mà rơi vào phía bên cửa sổ, hai tay tiếp khung cửa sổ, với đầu vào, tròng mắt linh động của đôi dã thú nhìn khắp phòng đánh giá.
"Là ai?" Bạch Nghiên kịp thời phản ứng đầu tiên, dẫn theo sự chú ý của Uông Vân Phong đang ngồi trên ghế, Quyển Thư ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, cùng Bạch Nghiên một cao một thấp nắm lấy đứa nhỏ bên cửa sổ? !
Một đứa bé trai nhìn có vẻ mới 5-6 tuổi, mặc áo màu nâu ngắn vừa vặn, bên hông treo một tiểu đao màu đồng rắn rỏi, cả người ngồi chồm hổm giống như một con báo nhỏ có thể xuất kích bất cứ lúc nào, cái nhìn cảnh giác mà phách lối đối với ba người lớn trong phòng này.
Đứa nhỏ không có trả lời, nó nhìn kỹ Bạch Nghiên đánh giá lại một lần, bĩu môi, lại nhìn về phía Quyển Thư, nghiêng đầu nhìn, từ trong miệng truyền ra một tiếng cười nhạo báng, cuối cùng hướng vể phía Uông Vân Phong tài năng vang vọng đang đứng bất động như núi. Động tác của đứa nhỏ dừng lại bình thường, đôi mắt tròn xoe híp lại thành một đường nhỏ, mũi hồng, khóe miệng nhếch lên thành một đường thẳng, có loại hương vị mạnh mẽ và lạnh lùng
Rất giống hai người, Bạch Nghiên nhìn chằm vào đối phương, mắt phát hiện hoa văn trên miếng ngọc bội treo trên eo của đối phương. Hoa sen mùa hè, có 5 nụ hoa, là con cháu của Hạ tướng quân Hạ Tường Dân thuộc ngũ phòng của Hạ gia
Bạch Nghiên không dám thả lỏng, từ sau khi Triệu Vương Phi đi, Hạ gia không có tin tức nói còn có người sẽ đi qua gặp lão gia. Từ thời gian bảy năm trước đến đây, người của Hạ gia hầu hết là tiếu lý tàng đao (*khẩu phật tâm xà), càng là tiểu nhân đánh rắm thì càng có gan làm loạn, lão gia nhà hắn đã bị hại không ít lần trên tay tiểu bối. Trong lúc đang nghĩ ngợi, đứa nhỏ này liền nhảy xuống bệ cửa sổ, lại một lần nữa ngồi xuống bên canh, vẫn là bộ dáng sẽ công kích bất cứ lúc nào.
Bạch Nghiên mở miệng: "Tiểu đệ đệ, ngươi có quan hệ gì với Hạ gia?" Chưa nghe nói qua ngủ phòng Hạ gia có phòng ngoài, rõ ràng có con đã lớn như thế này.
Đứa bé có tai như điếc, đôi con ngươi đen không hề chớp mắt đối với Uông Vân Phong, nhảy xuống, lại nhảy xuống, Bạch Nghiên đã không kịp ngăn cản, đối phương đã nhảy tới Uông Vân Phong ngồi xuống cái ghế trên lan can.
Một đứa nhỏ năm sáu tuổi, thể cốt tuy nhỏ cũng không nhỏ, cả người vo lại thành một khối tròn màu đen dường như đứng một chân ở tay vịn bên cạnh, một chân khách lướt qua cánh tay đáp ở trên vay, đầu bàn tay duổi ra phía trước, ánh mắt giống với Uông Vân Phong. Cũng là con ngươi màu đen, người lớn mang theo bình tĩnh lạnh lùng, đứa nhỏ thì như dã thú khát máu cùng với sự lạnh lùng, chóp mũi chỉ kém một millimet có thể chạm vào nhau rồi.
Bạch Nghiên càng thêm khẩn trương, Quyển Thư đã chạy tới rồi, hai tay kéo cánh tay đứa bé này, kéo không nhúc nhích. Hắn đi ôm vòng eo đối phương, ôm bất động! Hai tay của hắn dùng sức ôm cổ của đối phương ra phía sau, lại bất động! Quyển Thư dùng cả hai chân, hàm răng song song, nảy sinh độc ác muốn di chuyển đối phuongs một chút, mệt mỏi thở hồng hộc, đối phương vẫn cách cánh mũi Uông Vân Phong chỉ một milimet.
Quyển sách nước mắt lưng tròng nhìn về phía Bạch Nghiên, Bạch Nghiên quay đầu. Người này rõ ràng ngu ngốc mà không biết, võ công đứa nhỏ này không tệ, công phu Thiên Cân Trụy cùng với Lô Hỏa Thuần Thanh, vai không thể gánh tay không thể xách đứa ngu dốt nào có thể chịu được nó chứ?
Mọi người đang suy nghĩ không biết mục đích của đối phương thì đột nhiên đối phương lấy một bức tranh từ trong vạt áo mở ra. Trong bức tranh là hình một người đàn ông, lông mày dựng thẳng, con mắt lạnh lùng, đang mặc áo màu lam lưng bàn tay dựng thẳng từ trên cao xuống, toàn thân lộ ra thần khí chớ có quấy rầy, bên cạnh người đàn vẽ một cái kim ban, toàn bộ đều màu đen như một con báo nhỏ.
Tiểu nam đồng cầm bức tranh đứng đối diện Uông Vân Phong, cuối cùng nói một câu: "Ngươi có ăn con chuột hay không?"
Uông Vân Phong nhíu mày, giọng điệu càng thêm xa cách so với đối phương: "Không ăn."
Nam đồng hỏi lại: "Ngươi có thể chơi thuyền chiến hay không?"
Uông Vân Phong: "Không chơi."
"Đại bác chứ?"
"Không."
Giống như một lão ngoan đồng sờ lên cái cằm trống không: "Ngươi hiểu cái gì?"
Uông Vân Phong tựa lưng vào ghế ngồi, hoàn toàn thư giãn: "Ngươi lại hiểu cái gì?"
"Ta muốn hỏi ngươi."
"Ta đang hỏi ngươi."
"..." Hai người im lặng, đối mặt, nhíu mày. Cuối cùng đứa bé cũng có sức sống trở lại, có lẽ là vì trừng nhau quá lâu, không có hứng thú, quay đầu , chậc chậc nói: "Lão nam nhân không thú vị."
Uông Vân Phong lạnh nhạt nói: "Một đứa nhỏ không có tôn ti."
Đứa bé mạnh mẽ quay đầu lại, nhe răng nhanh, cắn lấy trên cổ Uông Vân Phong.
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a ——" tiếng thét của Quyển Thư chói tai, bịt lại cổ của mình trong phòng giật nảy mình.
Bạch Nghiên nhanh chóng phóng tới điểm huyệt đạo của đứa bé, đầu ngón tay mới vừa tới sát lưng đối phướng, đứa bé đã nhảy tránh ra từ trong miệng phun ra một miếng thịt còn máu đỏ tươi. Rõ ràng nó cắn cái cổ Uông Vân Phong thành một cái lỗ sâu, mà khổ chủ, lông mày Uông Vân Phong đều không nhíu lại, tùy ý để máu chảy tuôn ra.
Ám vệ ngoài phòng nghe tiếng động đạp cửa vọt vào, còn chưa kịp thấy rõ diện mạo của đứa bé, bên ngoài cửa sổ cùng nóc nhà đồng loạt xuất hiện mười mấy ảnh vệ. Trong phòng, đứa bé bị một người cao lớn lạ thường, mặt mày thô kệch, toàn thân người đàn ông khôi ngô vạm vỡ tản ra mùi tanh nước biển ôm ở trên vai.
Bạch Nghiên hét lớn: "Các người rốt cuộc là ai?"
Phía sau người kia tuyền tới một giọng cười hì hì bén nhọn: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm." Đi ra là một người nhỏ bé, tiểu thiếu niên môi hồng răng trắng, cúi người chào nói với Uông Vân Phong: "Chúng ta là thuộc hạ của Hạ ngũ gia Hạ tướng quân, tại hạ Khổng Tiên bái kiến Ngự Sử Uông Đại Nhân, Uông đại nhân an khang."
Uông Vân Phong dường như cũng biết thân phận của đối phương, dù sao người đàn ông trần truồng từ trên nóc nhà kia chính là Văn Đồ của Hạ Gia từ lâu đã nghe qua lai lịch.
Uông Vân Phong chỉ vào đứa bé trên bờ vai của người đàn ông to khỏe kia: “Nó là ai ?"
"A, vị to lớn này là trợ thủ đắc lực của Hạ Tưỡng Quân tên Võ Sinh." Khổng Tiên vuốt lưng người kia: "Võ Sinh, mau tới bái kiến Uông đại nhân. Nhưng ông ấy là bạn lâu năm Nhị cô nương, đơn giản không thể đắc tội."
Lời nói thô thiển, mọi người ở Uông gia đều hiểu được. Nhị cô nương, chính là Hạ Lệnh Mị. Bạn lâu năm loại tục ngữ này nói được dễ nghe là người yêu cũ, nói khó nghe là vợ bé bên ngoài, không cách nào tiến gần được, cũng đầy đủ biểu lộ lập trường người tới. Đơn giản không thể đắc tội, nếu quả thật đắc tội, như vậy có thể trở mặt vô tình.
Uông Vân Phong làm Ngự sử nhiều năm như thế, phong ba bảo táp gì mà chưa thấy qua. Chỉ cần không phải Hạ Lệnh Mị, bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì cũng khó có thể làm cho hắn động tâm.
Khổng Tiên thấy mặ Uông Vân Phong trắng bệch như xác chết càng ngày càng càng ngày càng giống thần tiên, bỗng hiểu ra chỉ vào đứa bé trên vai người đàn ông: "Vị này chính là Hạ Phân, tiểu bối Hạ gia trong Bát thiếu gia." Cha mẹ là ai, Khổng Tiên không nói, Uông Vân Phong cũng không hỏi.
Chỉ cần là đứa nhỏ Hạ gia, Uông Vân Phong cho dù bị cắn đến vỡ nát cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Người này không có tí sức lực nào." Hạ Phân ôm lấy chân lạnh lùng nói.
Hiển nhiên Khổng Tiên cũng đồng ý, nhìn máu ở cổ Uông Vân Phong nhún vai nói: "Phân thiếu gia, hàm răng ngươi lại nhột sao?"
Hạ Phân vô tội nói: "Ta nhìn thấy hắn đã muốn cắn. Có lẽ, ta sắp thay răng rồi hả?"
Uông gia không người nào nói chuyện, lúc ngươi thay răng đều thích cắn người? Đứa nhỏ này ai dạy, giống như báo con, quá khí thế phóng khoáng rồi.
Khổng Tiên tìm Uông Vân cũng không phải để nói chuyện phiếm, nói vài câu không liên quan liền đi thẳng vào vấn đề: "Uông đại nhân, Nhị cô nương đâu rồi?"
Uông Vân Phong tùy ý để Quyển Thư bôi thuốc quấn băng vải cho mình: "Ngươi tìm nàng có chuyện gì sao?"
"Hạ tướng quân để cho chúng tôi hộ tống Phân thiếu gia đến bên cạnh nhị cô nương. Trước đó vài ngày Phân thiếu gia đã thư từ qua lại với Hạ, chạy tới đây không dể, Uông phủ rõ ràng không có, chơi đùa không lịch sự rồi."
Người Uông gia thầm giận, ngươi nói cái chim gì chứ!
Bạch Nghiên bắt chéo hai chân nhắc nhở: "Bút tích của phu nhân chúng tôi, hiển nhiên không giống bình thường."
"Ơ, Nhị cô nương làm người ta nổ sao? Không tệ, nàng đúng là thuốc nổ, súng đạn cái gì, sở trường là nhất rồi."
Mắt Quyển Thư trợn trắng.
"Người đâu? Đừng nói cho chúng ta biết, các người đã là nhị cô nương biến mất! Thực sự biến mất cũng không quan hệ, tự chúng ta đi tìm. Ôi nhìn Uông phủ cũng bị phá hủy nửa ngày rồi, sao vậy vẫn chưa tin tức nhị cô nương, thủ hạ làm ăn như vậy sao."
Tiểu Bạch mới vừa xông vào cửa nghe được phân nửa giận dữ nói: "Ai nói không tìm được phu nhân, ta đây mang bọn ngươi đi."
Bạch Nghiên lắc đầu, ngu ngốc. Hắc Tử ngươi là cố ý dạy Bạch Tử thành Tiểu Bạch sao? Ngươi đây là gián tiếp trả thù đó!
Làm ở Uông gia ngoại trừ bên ngoài lão gia là người thông minh nhất, Bạch Nghiên cảm thấy áp lực rất lớn
Tác giả :
Tuần Thảo