Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!
Chương 4
Trưa hôm sau, nàng đang ngồi trong phòng đánh cờ với Hoa Thần Lạc thì Tiểu Ngọc chạy vào báo , mặt vui như mở hội :
“ Thiếu gia, Tiểu thư , Tam Vương gia giá lâm a !!"
Hai huynh muội nhìn nhau , rồi một người chán nản thở dài một người vui vẻ đi trước . Tiểu Ngọc đưa hai người đến hoa viên. Nàng liếc mắt liền thấy tên vương gia chết tiệt đáng chết ngàn vạn lần đang ngồi uống trà đàm chuyện với cha nương nàng.
Hoa Thần Lạc chủ động tới quỳ xuống :
“ Hạ thần tham kiến Vương gia “
Hoa Nguyệt Nhi bĩu môi, vùng vằng đến hành lễ :
“ Tiểu nữ tham kiến Vương gia!"
Hắn phất tay ra hiệu đứng lên. Đôi đồng tử liếc nhìn nàng, nhìn đến nỗi nàng không chịu được phải quay sang chỗ khác , miệng thầm rủa vài tiếng.
Hắn ho khan hai tiếng , nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thanh âm tà tà vang lên :
“ Hôm nay bổn vương nhàn rỗi, lại nghĩ đến vương phi tương lai , muốn cùng nàng ra phố chơi cho khuây khỏa , bản vương đến là để đón nàng đi . Như vậy có được chứ? “
Hoa tướng quân chẳng nghĩ gì, ôm quyền nói :
“ Vương gia , có ngài chiếu cố đến Nguyệt Nhi , hạ thần cảm tạ còn chưa hết, sao dám làm khó vương gia mang nữ nhi đi chơi giải trí?"
Đông Phương Diệp Thần hài lòng gật đầu. Nàng vừa nghe đến hai từ “ đi chơi" , mặt mũi liền sáng sủa hắn, kích động chạy đến lay lay cánh tay hắn , reo lên :
“ Thật không? Vương gia, có thật ngươi đưa ta xuất phủ đi dạo?"
Hắn nhìn biểu cảm của nàng mà bật cười ha hả, không ngờ lúc nàng kích động lại có thể đáng yêu như vậy nha!
“ Bản vương đùa giỡn nàng làm gì…"
Nàng ngượng nghịu chu môi . Mọi người cười ầm lên. Hắn nhìn đôi môi mềm mại của nàng mà không kìm được, đưa tay kéo nàng xuống, không kiêng kị hôn luôn lên bờ môi kia.
Mọi người trợn mắt rồi cũng vội vã quay đi không dám nhìn, mắt đẹp của nàng là trợn to nhất , cơ hồ sắp rơi ra ngoài.
Mặt nàng đỏ như quả cà chua , nhưng là nụ hôn này của hắn rất dịu dàng, rất ôn nhu , rõ ràng là không thô bạo giống hôm qua . Nàng bất giác bị hắn hôn đến tình ý loạn mê, lúc đầu còn không chịu, nhưng lúc sau lại cùng hắn hôn đến điên đảo , không thèm quan tâm đến sự có mặt của người khác.
Hắn hôn nàng một lúc lâu mới chịu bỏ ra , hương vị của nàng thực sự rất ngọt ngào hấp dẫn hắn , hắn không thể dứt ra . Hắn lưu luyến nàng . Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy với một cô nương. Trước đây , hắn không hay gần gũi với các cô nương . Cũng chẳng có ai dám lại gần hắn. Ai nhìn hắn cũng phải sợ hãi cúi đầu, vậy mà nàng thân là nữ nhi , lại có thể nhìn hắn không chút run sợ, thậm chí, còn có khinh bỉ, khiêu khích. Những điều đó của nàng thu hút hắn.
Đông Phương Diệp Thần nhìn nàng vẫn cùi gằm mặt, khẽ câu môi . Hắn đứng dậy,Hoa tướng quân cùng Hoa phu nhân và Hoa Thần Lạc còn chưa kịp định thần , đã thấy hắn bế Hoa Nguyệt Nhi lên , không nói một câu, cứ thế đi thẳng.
Nàng vô cùng xấu hổ, hết đấm lại đá hắn , hét lên :
“ Ngươi làm gì a??? Ta có chân!!! Ngươi mau thả ta xuống…. có… có người nhìn kìa!!’’
“Họ muốn nhìn thì cứ việc nhìn! Ta chính là muốn giữa thanh thiên bạch nhật cho thiên hạ biết nàng là vương phi của ta ! “ Hắn cười gian trá .
“ Cái gì???? Đông Phương Diệp Thần, ta mặc kệ ngài là ai , nhưng ngài đừng đùa nữa được không??? Ngài chẳng qua là muốn ta chuộc tội, bất đắc dĩ ta làm vương phi…. Một ngày nào đó ngài sẽ phế ta…"
Không để nàng nói hết, hắn đã cắt lời , mày kiếm nhíu lại :
“ Ta chưa hề nói sẽ phế nàng nha!" Qủa thật hắn đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà, bây giờ, hắn đã quyết định, tuyệt đối không thể phế nàng. Ngoài nàng ra, không ai đủ tư cách làm vương phi của hắn!
“ Ngài không yêu ta, ta cũng không yêu ngài, sau này ngài sẽ tìm được một người nào đó thích hợp làm vương phi!Hà tất phải giữ ta?"
“ Ta có nói, không yêu nàng sao?"
“ Ngươi……." Nàng đuối lí, cắn răng bất lực trừng mắt nhìn hắn . Cuối cùng cũng chịu an phận nằm trong vòng tay hắn .
Dù không muốn phủ nhận nhưng , nói thật , được hắn ôm trong lòng, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, an toàn .
Ngoài cổng, đã có một cỗ xe ngựa chờ sẵn, phu xe vừa thấy hắn đã vội vàng vén rèm lụa, hắn thả nàng xuống, lại giúp nàng vào trong rồi mới vào.
Sau một tiếng ra hiệu của hắn, cỗ xe ngựa liền lộc cộc di chuyển.
Nàng ngồi im lặng một lúc rồi lại lên tiếng :
“ Vương gia…."
“ Gọi ta Diệp Thần" Hắn vẫn chung thủy nhắm mắt dưỡng thần.
“… “ Nàng nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu “ Diệp…. Diệp Thần"
“ Ân, nàng nói đi"
“ Chúng ta… đi đâu nha?"
“ Đến đó , nàng liền biết!"
“ Thiếu gia, Tiểu thư , Tam Vương gia giá lâm a !!"
Hai huynh muội nhìn nhau , rồi một người chán nản thở dài một người vui vẻ đi trước . Tiểu Ngọc đưa hai người đến hoa viên. Nàng liếc mắt liền thấy tên vương gia chết tiệt đáng chết ngàn vạn lần đang ngồi uống trà đàm chuyện với cha nương nàng.
Hoa Thần Lạc chủ động tới quỳ xuống :
“ Hạ thần tham kiến Vương gia “
Hoa Nguyệt Nhi bĩu môi, vùng vằng đến hành lễ :
“ Tiểu nữ tham kiến Vương gia!"
Hắn phất tay ra hiệu đứng lên. Đôi đồng tử liếc nhìn nàng, nhìn đến nỗi nàng không chịu được phải quay sang chỗ khác , miệng thầm rủa vài tiếng.
Hắn ho khan hai tiếng , nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thanh âm tà tà vang lên :
“ Hôm nay bổn vương nhàn rỗi, lại nghĩ đến vương phi tương lai , muốn cùng nàng ra phố chơi cho khuây khỏa , bản vương đến là để đón nàng đi . Như vậy có được chứ? “
Hoa tướng quân chẳng nghĩ gì, ôm quyền nói :
“ Vương gia , có ngài chiếu cố đến Nguyệt Nhi , hạ thần cảm tạ còn chưa hết, sao dám làm khó vương gia mang nữ nhi đi chơi giải trí?"
Đông Phương Diệp Thần hài lòng gật đầu. Nàng vừa nghe đến hai từ “ đi chơi" , mặt mũi liền sáng sủa hắn, kích động chạy đến lay lay cánh tay hắn , reo lên :
“ Thật không? Vương gia, có thật ngươi đưa ta xuất phủ đi dạo?"
Hắn nhìn biểu cảm của nàng mà bật cười ha hả, không ngờ lúc nàng kích động lại có thể đáng yêu như vậy nha!
“ Bản vương đùa giỡn nàng làm gì…"
Nàng ngượng nghịu chu môi . Mọi người cười ầm lên. Hắn nhìn đôi môi mềm mại của nàng mà không kìm được, đưa tay kéo nàng xuống, không kiêng kị hôn luôn lên bờ môi kia.
Mọi người trợn mắt rồi cũng vội vã quay đi không dám nhìn, mắt đẹp của nàng là trợn to nhất , cơ hồ sắp rơi ra ngoài.
Mặt nàng đỏ như quả cà chua , nhưng là nụ hôn này của hắn rất dịu dàng, rất ôn nhu , rõ ràng là không thô bạo giống hôm qua . Nàng bất giác bị hắn hôn đến tình ý loạn mê, lúc đầu còn không chịu, nhưng lúc sau lại cùng hắn hôn đến điên đảo , không thèm quan tâm đến sự có mặt của người khác.
Hắn hôn nàng một lúc lâu mới chịu bỏ ra , hương vị của nàng thực sự rất ngọt ngào hấp dẫn hắn , hắn không thể dứt ra . Hắn lưu luyến nàng . Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy với một cô nương. Trước đây , hắn không hay gần gũi với các cô nương . Cũng chẳng có ai dám lại gần hắn. Ai nhìn hắn cũng phải sợ hãi cúi đầu, vậy mà nàng thân là nữ nhi , lại có thể nhìn hắn không chút run sợ, thậm chí, còn có khinh bỉ, khiêu khích. Những điều đó của nàng thu hút hắn.
Đông Phương Diệp Thần nhìn nàng vẫn cùi gằm mặt, khẽ câu môi . Hắn đứng dậy,Hoa tướng quân cùng Hoa phu nhân và Hoa Thần Lạc còn chưa kịp định thần , đã thấy hắn bế Hoa Nguyệt Nhi lên , không nói một câu, cứ thế đi thẳng.
Nàng vô cùng xấu hổ, hết đấm lại đá hắn , hét lên :
“ Ngươi làm gì a??? Ta có chân!!! Ngươi mau thả ta xuống…. có… có người nhìn kìa!!’’
“Họ muốn nhìn thì cứ việc nhìn! Ta chính là muốn giữa thanh thiên bạch nhật cho thiên hạ biết nàng là vương phi của ta ! “ Hắn cười gian trá .
“ Cái gì???? Đông Phương Diệp Thần, ta mặc kệ ngài là ai , nhưng ngài đừng đùa nữa được không??? Ngài chẳng qua là muốn ta chuộc tội, bất đắc dĩ ta làm vương phi…. Một ngày nào đó ngài sẽ phế ta…"
Không để nàng nói hết, hắn đã cắt lời , mày kiếm nhíu lại :
“ Ta chưa hề nói sẽ phế nàng nha!" Qủa thật hắn đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà, bây giờ, hắn đã quyết định, tuyệt đối không thể phế nàng. Ngoài nàng ra, không ai đủ tư cách làm vương phi của hắn!
“ Ngài không yêu ta, ta cũng không yêu ngài, sau này ngài sẽ tìm được một người nào đó thích hợp làm vương phi!Hà tất phải giữ ta?"
“ Ta có nói, không yêu nàng sao?"
“ Ngươi……." Nàng đuối lí, cắn răng bất lực trừng mắt nhìn hắn . Cuối cùng cũng chịu an phận nằm trong vòng tay hắn .
Dù không muốn phủ nhận nhưng , nói thật , được hắn ôm trong lòng, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, an toàn .
Ngoài cổng, đã có một cỗ xe ngựa chờ sẵn, phu xe vừa thấy hắn đã vội vàng vén rèm lụa, hắn thả nàng xuống, lại giúp nàng vào trong rồi mới vào.
Sau một tiếng ra hiệu của hắn, cỗ xe ngựa liền lộc cộc di chuyển.
Nàng ngồi im lặng một lúc rồi lại lên tiếng :
“ Vương gia…."
“ Gọi ta Diệp Thần" Hắn vẫn chung thủy nhắm mắt dưỡng thần.
“… “ Nàng nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu “ Diệp…. Diệp Thần"
“ Ân, nàng nói đi"
“ Chúng ta… đi đâu nha?"
“ Đến đó , nàng liền biết!"
Tác giả :
Đường Ngọc Hoa