Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi
Chương 266: Ta sẽ không buông ngươi ra (8)
Bạch công tử buồn bã ngước cái mặt mèo phim hoạt hình đến, “Ta buồn bực a ….. Cứ để ta cào đi mà".
“…….. Nhưng ngươi đang cào Gia Cát Mộ Quy đó".
"Ta biết......"
Bạch công tử cảm thấy chính mình thật đáng thương, “Cào hắn thì hắn còn có thể chịu được, ta mà dám cào ngươi, hắn sẽ làm ta không biết cào là viết như thế nào đâu!".
Hắn nói xong liền phẫn nộ, “Ta cũng không còn cánh, hắn còn đối với ta như vậy!"
“...... Hắn không có bắt nạt ngươi, bây giờ là ngươi đang bắt nạt hắn".
"Ta mặc kệ! Người không có cánh là lớn nhất! Các ngươi cũng phải nhường ta". Bạch công tử càng nói càng tủi thân.
“...... Được, nhường cho ngươi."
Hạ Noãn Ngôn không nói gì mà buồn cười ngã vào trên vai Gia Cát Mộ Quy.
Xem ra cánh của Bạch công tử có liên quan đến tâm lý tuổi tác …..
"Đây là nơi nào?"
Hạ Noãn Ngôn hơi mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh.
Núi Vô Ưu càng giống như một ngọn núi hoang, nhưng nơi này chim hót hoa thơm, cùng khí hậu ngoài núi cũng khác nhau vô cùng.
Quả thực giống như một thời không khác.
Bạch công tử còn chưa dừng động tác cào lại, cho bọn họ giải thích.
"Lúc ấy hai người các ngươi đều hôn mê bất tỉnh, ta đỡ được các ngươi rồi sau không chịu nổi sức nặng, đụng vào vách đá, đầu hơi mơ hồ, chờ tỉnh lại liền phát hiện người đang ở chỗ này rồi".
"Không phải chúng ta cùng nhau xuyên qua đi ….."
"Nơi này hẳn là Phong Cốc". Gia Cát Mộ Quy phán đoán nói.
"Cho nên triệu chứng độc phát của ngươi mới có thể đột nhiên ngưng lại?"
Xem kinh nghiệm trước kia, Gia Cát Mộ Quy mỗi lần độc phát đều liên tục mấy canh giờ.
Nhưng lúc này đây, ở nơi kỳ quái mà bọn họ rơi xuống này, triệu chứng độc phát đột nhiên liền ngừng, sốt cao dọa người trong khoảnh khắc liền lui xuống.
“Chắc thế, nếu không không có cách nào khác giải thích vì sao võ công của ta đột nhiên mất hết".
Nơi này hẳn là có sức mạnh kỳ quái gì đó, mới có thể xuất hiện tình huống này.
"Thần kỳ như thế?"
Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, “Hiện tại ta tin nơi này là thần tiên ở rồi".
"Hiện tại nên lo là chúng ta đi ra ngoài như thế nào đây".
Không cào người nữa, Bạch công tử mất tinh thần nằm úp sấp, “Ta bị thương, không bay được, võ công của Gia Cát Mộ Quy không thấy đâu, trừ phi phía trên có người có thể tìm được chúng ta, bằng không chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở đây thôi".
“…….. Nhưng ngươi đang cào Gia Cát Mộ Quy đó".
"Ta biết......"
Bạch công tử cảm thấy chính mình thật đáng thương, “Cào hắn thì hắn còn có thể chịu được, ta mà dám cào ngươi, hắn sẽ làm ta không biết cào là viết như thế nào đâu!".
Hắn nói xong liền phẫn nộ, “Ta cũng không còn cánh, hắn còn đối với ta như vậy!"
“...... Hắn không có bắt nạt ngươi, bây giờ là ngươi đang bắt nạt hắn".
"Ta mặc kệ! Người không có cánh là lớn nhất! Các ngươi cũng phải nhường ta". Bạch công tử càng nói càng tủi thân.
“...... Được, nhường cho ngươi."
Hạ Noãn Ngôn không nói gì mà buồn cười ngã vào trên vai Gia Cát Mộ Quy.
Xem ra cánh của Bạch công tử có liên quan đến tâm lý tuổi tác …..
"Đây là nơi nào?"
Hạ Noãn Ngôn hơi mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh.
Núi Vô Ưu càng giống như một ngọn núi hoang, nhưng nơi này chim hót hoa thơm, cùng khí hậu ngoài núi cũng khác nhau vô cùng.
Quả thực giống như một thời không khác.
Bạch công tử còn chưa dừng động tác cào lại, cho bọn họ giải thích.
"Lúc ấy hai người các ngươi đều hôn mê bất tỉnh, ta đỡ được các ngươi rồi sau không chịu nổi sức nặng, đụng vào vách đá, đầu hơi mơ hồ, chờ tỉnh lại liền phát hiện người đang ở chỗ này rồi".
"Không phải chúng ta cùng nhau xuyên qua đi ….."
"Nơi này hẳn là Phong Cốc". Gia Cát Mộ Quy phán đoán nói.
"Cho nên triệu chứng độc phát của ngươi mới có thể đột nhiên ngưng lại?"
Xem kinh nghiệm trước kia, Gia Cát Mộ Quy mỗi lần độc phát đều liên tục mấy canh giờ.
Nhưng lúc này đây, ở nơi kỳ quái mà bọn họ rơi xuống này, triệu chứng độc phát đột nhiên liền ngừng, sốt cao dọa người trong khoảnh khắc liền lui xuống.
“Chắc thế, nếu không không có cách nào khác giải thích vì sao võ công của ta đột nhiên mất hết".
Nơi này hẳn là có sức mạnh kỳ quái gì đó, mới có thể xuất hiện tình huống này.
"Thần kỳ như thế?"
Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, “Hiện tại ta tin nơi này là thần tiên ở rồi".
"Hiện tại nên lo là chúng ta đi ra ngoài như thế nào đây".
Không cào người nữa, Bạch công tử mất tinh thần nằm úp sấp, “Ta bị thương, không bay được, võ công của Gia Cát Mộ Quy không thấy đâu, trừ phi phía trên có người có thể tìm được chúng ta, bằng không chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở đây thôi".
Tác giả :
Thẩm Du