Nương Tử Lại Kiếm Tiền
Chương 2 Vô Gia Cư
Lộ Tiểu Vân tiếp thu ký ức của nguyên chủ, trong lòng nhất thời vô vàn cảm khái, chẳng lẽ ông trời đang trả thù mình sao? Kiếp trước hưởng thụ quá nhiều, kiếp này phải nếm trải hết lòng người ấm lạnh.
Nàng chống thân thể, từ từ ngồi dậy, trong đầu một trận choáng váng.
Hình như trước đó mất máu quá nhiều, trán đau rát, tay nhỏ bé chạm vào vết thương trên trán một cái, đã không còn chảy máu.
Đoán chừng có lẽ là do tác dụng của thảo dược mà cậu bé trước mặt nói.
Đứa bé trai này thật đẹp mắt, khuôn mặt thanh tú, gò má trắng nõn, đôi mắt lanh lợi, cái miệng nhỏ nhắn, mặc cũng rất tốt, nhìn một cái chính là con cái nhà khá giả, chỉ là thoạt nhìn có chút gầy yếu.
Cả người trông giống như một búp bê sứ vậy, đây còn không phải là tiểu chính thái mà người xưa hay nói sao? Thật muốn đem hắn ôm về nhà nuôi.
"Này, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Tốt hơn chút nào chưa, có thể đi được hay không, trời sắp tối rồi." Cậu bé đứng lên, phủi bụi trên người một cái, lông mày thanh tú nhăn thành một đoàn.
Hắn đã đáp ứng với ông ngoại không chạy loạn khắp nơi, nhưng đã một hồi lâu rồi chưa trở về, nếu còn không trở lại nữa thì lỗ tai lại phải chịu tội.
"Tiểu ca ca, cảm ơn ngươi." Lộ Tiểu Vân kéo ra một nụ cười tự nhận là rất mê người nhưng trong mắt người khác lại là nổi da gà, trên khuôn mặt khổ đại cừu thâm lại đột nhiên lộ ra nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy khiếp người.
Cậu bé run lên, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: "Không cần cảm ơn, ngươi mau chóng trở về đi thôi! Đừng để bị lạnh."
Một trận gió thổi qua, đúng là có chút lạnh.
Lộ Tiểu Vân khoác trên người bộ quần áo rách rưới, đây là nào tính là quần áo, chỉ có thể miễn cưỡng che thân, làm sao có thể chịu được gió lạnh đầu đông.
Nhìn xem đôi tay nhỏ bé này, cánh tay lạnh đến thâm tím.
Xa xa nghe thấy có tiếng ngươi đang gọi tiểu Thất tiểu Thất, giọng nói lo lắng mà xa xăm, cậu bé giật mình hoảng sợ, lập tức hướng phía thanh âm truyền tới mà chạy đi, vừa chạy vừa la lên: "Bọn họ tới tìm ta, ta đi đây."
"Này, tiểu Thất, cảm ơn ngươi." Lộ Tiểu Vân la lớn, nhưng vì cơ thể yếu ớt hụt hơi cùng với tiếng muỗi vo ve không sai biệt lắm, tự nhiên không có người trả lời.
Sắc trời dần tối, Lộ Tiểu Vân lại lần nữa quấn chặt quần áo trên người, thất tha thất thểu đi xuống chân núi.
Trên núi này có chó sói và những dã thú khác, nàng cũng không muốn vừa mới xuyên qua đã trở thành một u hồn.
Vừa đi vừa nghĩ về Lộ Tiểu Vân khi còn sống, mấy năm trước theo cha vào nam ra bắc, mặc dù khổ cực nhưng tự do tự tại.
Hai năm sống ở Lộ gia nhưng so ra cuộc sống không bằng heo chó, cuộc sống cổ đại chết tiệt tại sao lại có thể có những trưởng bối ác tâm như vậy, đem cô bé giết chết.
Nếu ông trời đã để cho nàng đến nơi này, nàng nhất định sẽ sống khỏe mạnh, mang theo nương cùng muội muội sống một cuộc sống thật tốt, khiến cho những người khi dễ mẹ con các nàng kia nhận được hết thảy báo ứng.
Có mục tiêu, trên người liền có sức, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Xa xa nghe có người đang gọi mình, thanh âm lo lắng hoảng hốt, hẳn là nương và muội muội tới tìm mình, vội vàng hướng về phía hai người mà đi tới.
"Nương, nương, con ở chỗ này." Lộ Tiểu Vân gân giọng dùng sức kêu, thanh âm nhỏ mà khàn khàn.
.
Truyện Ngược
"Nương, là tỷ tỷ, là tỷ tỷ." Lộ Tiểu Linh kích động nhảy dựng tại chỗ, chuyện hôm nay đã đem nàng dọa sợ, bọn họ đều nói tỷ tỷ nàng đã chết, nàng mới không tin đâu.
Tĩnh Nương cũng là mừng đến rơi nước mắt, đôi bàn tay gầy guộc không ngừng lau nước mắt trên mặt, may mắn là ông trời không cướp đi con gái của nàng, nếu không nàng cũng không sống nổi nữa.
“Nương, Tiểu Linh, sao hai người lại đến đây?"
“ Các nàng đều nói tỷ tỷ đã chết, hu hu, chúng ta đến tìm tỷ tỷ." Lộ Tiểu Linh thấy Lộ Tiểu Vân liền nhào tới, không nhịn được ô ô khóc lên.
Nàng cùng tỷ tỷ chỉ hơn kém nhau một tuổi, hai người từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, nhìn thấy Lộ Tiểu Vân mặt đầy máu bị ôm đi, nàng cực kỳ sợ hãi.
“Vân nhi, con sao rồi? Vết thương có còn đau không?" Tĩnh Nương nhìn Lộ Tiểu Vân đầy trìu mến.
Nàng số khổ, con gái của nàng còn khó khăn hơn nàng, nghĩ đến đây lòng nàng tựa như đao cắt.
“Nương, con không sao, chúng ta mau về đi! Trời sắp tối rồi." Lộ Tiểu Vân nhìn người phụ nữ gầy gò lớn bụng, sắc mặt vàng vọt, cặp mắt vô thần.
Đây là cái loại hành hạ gì đem một mỹ nữ người gặp người thích biến thành dáng vẻ giống như lão nhân.
“Tỷ tỷ, muội, muội không muốn trở về, muội sợ." Lộ Tiểu Linh nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được cả người run rẩy.
Lộ gia đối với nàng mà nói chính là địa ngục trần gian, huống chi thời điểm các nàng ra ngoài tìm người, Lộ Lý thị đã nói các nàng đi ra ngoài thì cũng đừng trở lại nữa, Lộ gia không phải nơi nuôi tang môn tinh.
Lộ Tiểu Vân thở dài, nàng cũng không muốn trở về, nhưng không trở về thì phải làm thế nào đây? Trời sắp tối, các nàng vừa đói vừa lạnh, cần phải bổ sung năng lượng, ở nơi hoang dã qua đêm vào đầu mùa đông cũng không phải là chuyện đùa.
“Tiểu Linh ngoan, có tỷ tỷ ở đây, đừng sợ." Lộ Tiểu Vân vỗ về trấn an muội muội.
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối nếu còn không đi thì ngay cả đường đi cũng không nhìn rõ nữa.
Thận trọng đỡ Tĩnh Nương xuống núi, đi qua bờ ruộng, hướng về phía Lộ gia.
Lộ Tiểu Linh mặc dù không muốn trở về những cũng không còn cách nào khác, đành phải nắm tay Tĩnh Nương ngoan ngoãn mà đi, vừa đi vừa không kìm được nức nở khiến Tĩnh Nương nhịn không được thổn thức.
Lộ Tiểu Vân nghe tiếng hai người thút thít, hướng về phía bầu trời đen mà thở dài.
Tình huống trước mắt nàng không thể ra sức, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhà họ Lộ ở chân núi phía nam, khi mẹ con ba người đi tới cổng thì trời đã tối đen, thật may trên trời còn treo một vầng trăng sáng, nếu không ngay cả đường cũng nhìn không thấy.
Nhà họ Lộ cũng giống như đại đa số các nhà trong thôn, tường làm bằng bùn, mái lợp cỏ tranh, phòng ở lớn nhỏ khác biệt.
Phải nói Lộ gia ở trong thôn cũng được coi như giàu có, nhất là hai năm trước Lộ Trưởng Lâm mang về hai trăm lượng bạc.
Đây chính là thỏi bạc mà đã bao đời nay trong thôn chưa từng thấy qua.
Nhưng là nhà của họ lại không hề tốt hơn so với người khác, thậm chí còn muốn đổ nát hơn.
Nguyên nhân ở chỗ Lộ Lý thị sủng ái đứa con út Lộ Trường Phong tinh thông rượu chè cờ bạc, gái gú ăn chơi.
Của cái có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi hắn dày vò.
Ba người thấy cổng đóng kín, đẩy cũng đẩy không ra, không thể làm gì khác hơn là gõ cửa: “Nương, mở cửa, nương, van cầu người mở cửa."
“Bà nội, chúng ta đã trở lại, người mở cửa một chút."
Mặc cho ba người có gõ cửa như thế nào thì trong sân cũng không có một tiếng động.
Gõ một lúc lâu, ba người mệt mỏi dựa vào tường ngồi xuống, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
“Đồ gái điếm chết tiệt, gõ cái gì mà gõ, cút xa một chút, quấy rầy giấc ngủ của lão nương." Giọng nói chanh chua của Lộ Lý thị từ trong nhà truyền ra khiến cho người nghe nổi cả da gà.
Tĩnh Nương nghe thấy trong nhà có động tĩnh, không biết khí lực từ đâu ra, bò dậy gõ cửa, một bên gõ một bên cầu khẩn nói: “Nương, van xin người mở cửa một chút.
Hai đứa bé trên người đều bị thương, trời lạnh như thế này sẽ đông hỏng."
“Cái gì? Nha đầu Lộ Tiểu Vân này còn chưa có chết? Nương, mau đem mẹ con các nàng đuổi đi, quá xui xẻo." Giọng tiểu Lý thị the thé kêu lên.
“Lão nương đã nói qua Lộ gia không nuôi nổi các ngươi đám tang môn tinh này, cút xa được chừng nào tốt chừng ấy, đừng để lão nương trông thấy các ngươi nữa.
Một đám hàng lỗ vốn, tang môn tinh!"
“Nương, van cầu người, con..." Tĩnh Nương nghẹn ngào không nói lên lời, theo cửa trượt đến trên đất.
Đây là muốn giết chết mẹ con các nàng a.
Lộ Tiểu Vân rất muốn mắng lại, mấy lầm muốn há mồm lại không có phát ra âm thanh.
Coi như được đón nhận giáo dục đại học tại thế kỉ hai mươi mốt thì mắng chửi người thật sự quá không văn minh, loại mất mặt này nàng không làm được.
Nhìn dáng vẻ Lộ Lý thị là nhất quyết không cho ba mẹ con nàng vào cửa, cứ tổn hao sức lực như vậy cũng không phải biện pháp.
Thôi, vừa mới xuyên qua đã không có nhà để về, nàng đây là cái mạng gì a!.