Nương Tử, Hậu Cung Mãn
Chương 3: Làm theo nhu cầu
“..." hai mắt của Long Ngọc trợn tròn, “Ngươi vừa nói cái gì?"
Đây là làm đầu tiên Long Ngọc nói chuyện “đàng hoàng" với Bạch Phương Ca mà không hề có ý tức giận hay đe dọa gì, nhưng bởi vì hắn quá giật mình nên hai mắt trợn thật to.
Nhún vai một cái, Bạch Phượng Ca lạnh lùng nhắc lại, “Ta nói là ta không phải xử nữ." lời nói rất thản nhiên, thản nhiên tới độ khiến người ta cảm thấy nàng đang nói tới một chuyện rất không quan trọng, rất bé nhỏ như 'sáng nay trời đẹp' nhỉ vậy.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Long Ngọc giận run người nhìn vẻ mặt bình thản của bạn nữ nào đó, “Bạch Phượng Ca! Ngươi đúng là không biết liêm sỉ!" nếu không phải trong đầu hắn còn chút lí trí thì hắn nhất định sẽ vặn gãy cái cổ mảnh khảnh kia.
Bạch Phượng Ca chỉ nhún vai, không thèm để ý tới bạn vương gia đang lửa giận ngập trời, tỏ vẻ không đồng tình với cụm từ 'không biết liêm sỉ' vừa thoát ra từ miệng hắn, “Vương gia, cái này không hề liên quan tới liêm sỉ, chỉ là nhu cầu sinh lý thôi."
"A!" Long Ngọc khó thở cười một tiếng, “Hay cho một nữ nhân không biết xấu hổ! Giỏi cho đứa con gái độc nhất của binh mã đại tướng quân! Giỏi cho một dâm phụ không có mẹ dạy!" khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc đen như đáy nồi, mắng.
Rốt cục thì Bạch Phượng Ca cũng không thể làm mặt lạnh được nữa, nàng lạnh lùng nói, “Hoàng thượng muốn binh quyền trong tay gia phụ và niềm tin yêu ủa vạn dân, nên cái mà vương gia cưới về cũng chỉ là thân phận con gái độc nhất của đại tướng quân mà thôi, còn chuyện ta có phải xử nữ hay không thì cũng không hề ảnh hưởng tới cái hôn ước này, vậy thì sao vương gia phải tức giận chứ?"
"Thì ra ngươi cũng hiểu rõ quá nhỉ!" sắc mặt của Long Ngọc xanh mét, trong giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cũng phải thôi, là một người nam nhân, trong đêm tân hôn mà nương tử của mình lại thành thật khai báo là không còn xử nữ nữa thì hắn thờ ơ được mới lạ đó. Cái đó là còn chưa nói tới lòng tự tôn cao ngất trời của con cháu hoàng gia.
"Vương gia quá khen rồi" Bạch Phượng Ca tao nhã cúi người giống như bởi vì lời 'khen' của Long Ngọc mà khiêm tốn, mỉm cười nói, “Một người con gái của vị tướng quân hiểm hách nhất thiên hạ thì chút đầu óc này tất nhiên là phải có“.
"Khen?!" Long Ngọc giận nghiến răng, “Ha ha, đúng là con gái độc nhất của đại tướng quân, khí thế này kết hợp với tính cách không biết xấu hổ kia thật phù hợp với thân phận của ngươi!" vừa nói xong, Long Ngọc đột nhiên cảm thấy chỉ cần ngồi với nữ nhân này thêm một phút thôi cũng là sự sỉ nhục với tôn nghiêm của hắn, căm giận phất tay áo bỏ đi.
Hừ!
Khen?
Lời nói vừa rồi của hắn mang ý châm chọc rõ ràng như thế kia mà!
"Rầm!" cửa gỗ thật lớn phát ra một tiếng động thật to chứng ming người vừa đẩy cửa đi ra kia tức giận tới mức nào!
Phượng Ca nâng mắt lên, trong đôi mắt lạnh lùng kia lóe lên một tia giảo hoạt.
Hiệp thứ nhất, nàng thắng!
Nhưng mà lời nói của hắn khi nảy và hành động đập cửa kia khiến nàng rất khó chịu, cho nên muốn nàng đi dỗ sao?
Mơ đi!
Bạch Phượng Ca nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không rảnh mà đi 'dỗ' hắn đâu, bây giờ nàng muốn nghỉ ngơi, cái đầu xinh đẹp thông minh của nàng hôm nay đã chịu đủ tàn phá rồi, cái mũ phượng kia rất nặng đó! Không biết cổ nàng sao có thể chịu đựng cái mũ đó suốt một ngày được chứ.
Một người xưa nay luôn ghét mấy chuyện ăn bớt ăn xén vật liệu lần đầu tiên hi vọng người làm ra cái mũ phượng kia có thể ăn bớt đi chút ít vật liệu.
Lần kết hôn này khiến nàng rút ra được một kinh nghiệm rất quan trọng, lần sau kết hôn nàng nhất định sẽ giảm bớt vật liệu làm mũ phượng xuống.
Khóe mắt liếc nhìn cái khăn tay màu trắng trải trên giường hỉ, nhíu mày lại. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoa cái khăn trắng kia, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh, bản tay mềm giương lên, cái khăn trắng kia liền bị gió thổi bay trong không trung giống như một con bướm trắng bị gãy cánh, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Bạch Phượng Ca không thèm liếc nhìn cái khăn kia thêm cái nào, bắt đầu cởi bỏ quần áo, hôm nay cái mạng nhỏ của nàng còn chưa bị đám quần áo rườm rà này đè chết, đúng là kì tíc!
Ngay lúc Bạch Phượng Ca vừa cởi xong đống quần áo hoa lệ quý giá trên người xuống, chuẩn bị trèo lên giường ngủ thì ngoài của lại có người nào đó rất không biết điều mà gõ cửa.
Bạch Phượng Ca liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, mặt khôi phục lại trạng thái không cảm xúc, “Ai vậy?" giọng nói thì vẫn nhàn nhạt như vậy nhưng ân sâu bên trong có một chút tức giận, nàng đang rất bất mãn với cái người đang gõ cửa kia.
Tuy nàng còn chưa ngủ nhưng khách quan mà nói thì người ngoài kia đang làm sai lệch đồng hồ sinh học của nàng.
"Tiểu thư, à không, vương phi, là Tiểu Chanh" một giọng nói nhu nhược truyền vào từ ngoài cửa, cách một lớp gỗ dày càng có vẻ yếu ớt.
Ai!
Phượng Ca thở dài một tiếng trong lòng, tức giận nói, “Vào đi!"
Phiền toái lại tới nữa rồi, nàng có trêu chọc ai đâu chứ?!
Ngay cả ngủ một giấc thôi mà cũng tới phá nữa là sao?!
Người ngoài cửa đầy cửa tiến vào phòng, mới đầu chỉ là một cái đầu thò vào trong xem xét tìm kiếm hồi lâu, sau đó thân thể nho nhỏ mới chen vào trong khe cửa rồi vào phòng.
Bạch Phượng Ca liếc mắt xem thường nhìn người đang tiến vào phòng nàng, sau đo không hề giữ lại chút hình tượng nào mà nằm đơ trên giường.
Nhìn hình tượng như thế của tiểu thư nhà mình, khuôn mặt thanh lệ của Tiểu Chanh đỏ lên, bất mãn tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống Bạch Phượng Ca mả thân thở, “Tiểu thư, sao ngài có thể... có thể không câu nệ tiểu tiết như vậy!"
Thật ra nàng muốn nói là mất hình tượng, nhưng trải qua huấn luyện của bạn tiểu thư nào đó, nàng chỉ dám sửa từ mất hình tượng thành không câu nệ tiểu tiết, nhưng miệng thì nói thế nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy tiểu thư thật mất hình tượng.
Bạch Phượng Ca miện cưỡng mở mắt ra, nhìn về hướng Tiểu Chanh, “Ngươi không hiểu gì hết, cái này gọi là trở về với tự nhiên, tìm về chân ngã“.
“..." Tiểu Chanh rất hâm một trình độ bẻ cong sự thật của bạn tiểu thư, đúng là không biết nói gì với tiểu thư luôn, nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ trên mặt thì sợ hãi nói,“Tiểu thư, à không, vương phi, sao người lại khiến vương gia nổi giận đùng đùng bỏ đi trong đêm tân hôn như vậy chứ?"
Tuy rằng tiểu thư nhà nàng có lười một chút, vô liêm sỉ một chút, tham tiền một chút, vô tâm một chút, không rõ phải trái một chút... (còn cái một chút nào ko kể hết luôn đi)
Nhưng khuôn mặt của tiểu thư đẹp đến câu hồn người, ngay cả một nữ nhân như nàng nhìn còn mê chứ đừng nói là nam nhân!
Cho nên vương gia giận dữ ra ngoài chắc chắn là do tiểu thư nhà nàng bày trò.
"Tiểu Chanh bảo bối, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt như thế là ý gì đây?" hai mắt của Bạch Phượng Ca khép hờ, bất mãn bắn ánh mắt lạnh lùng về phía bạn Tiểu Chanh nãy giờ đang căm phẫn, thong thả nói.
"Á?" Tiểu Chanh giật mình một cái, run người rớt xuống một đống da gà, sau đó cười hề hề nhìn bạn tiểu thư, nụ cười rất rất chân chó mà nói, “A ha ha, đây chính là vẻ mặt mê đắm sự anh minh thần võ của tiểu thư đó mà“.
"Ừm" Bạch Phượng Ca gật đầu.
Hừ, coi như nha đầu nảy thức thời, “Bay giờ nhìn xong chưa?" Bạch Phượng Ca vẫn dùng giọng nói lạnh lùng kia thong thả hỏi.
"Dạ nhìn xong rồi!" Hai con mắt của Tiểu Chanh nhìn chằm chằm mũi chân, nhẹ nhàng đáp.
"Nếu xong rồi thì sao còn chưa đi ra ngoài?" Âm thanh của Bạch Phượng Ca lớn hơn một chút.
Bạn nha hoàn nào đó rụt cổ lại, vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía Bạch Phượng Ca, “Tiểu thư... người còn chưa nói cho nô tỳ biết là sao vương gia lại giận như thế mà..."
"Hử?" Bạch Phượng Ca hơi híp mắt lại, ý tứ uy hiếp mười phần.
"Nô tỳ cào lui, tiểu thư ngủ ngon" trong giọng nói của Tiểu Chanh có chút run rẩy.
Trong sách nói trung hiếu không thể lưỡng toàn (trung và hiếu không thể làm tròn cả hai), không làm tròn cái này thì ta có thể làm tròn một cái khác, mấy lời này đều là lừa gạt! Nàng là cô nhi nên không cần hiếu, cũng không cần phải tốn chút tâm tư nào để lựa chọn nên trung hay nên hiếu, vậy sao nàng cũng không thể làm tròn được vậy!?
Bị bức bách trước dâm uy của tiểu thư nên nàng chỉ đành làm chuyện có lỗi với lão gia, hi vọng lạo gia đừng đánh nàng!
Đây là làm đầu tiên Long Ngọc nói chuyện “đàng hoàng" với Bạch Phương Ca mà không hề có ý tức giận hay đe dọa gì, nhưng bởi vì hắn quá giật mình nên hai mắt trợn thật to.
Nhún vai một cái, Bạch Phượng Ca lạnh lùng nhắc lại, “Ta nói là ta không phải xử nữ." lời nói rất thản nhiên, thản nhiên tới độ khiến người ta cảm thấy nàng đang nói tới một chuyện rất không quan trọng, rất bé nhỏ như 'sáng nay trời đẹp' nhỉ vậy.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Long Ngọc giận run người nhìn vẻ mặt bình thản của bạn nữ nào đó, “Bạch Phượng Ca! Ngươi đúng là không biết liêm sỉ!" nếu không phải trong đầu hắn còn chút lí trí thì hắn nhất định sẽ vặn gãy cái cổ mảnh khảnh kia.
Bạch Phượng Ca chỉ nhún vai, không thèm để ý tới bạn vương gia đang lửa giận ngập trời, tỏ vẻ không đồng tình với cụm từ 'không biết liêm sỉ' vừa thoát ra từ miệng hắn, “Vương gia, cái này không hề liên quan tới liêm sỉ, chỉ là nhu cầu sinh lý thôi."
"A!" Long Ngọc khó thở cười một tiếng, “Hay cho một nữ nhân không biết xấu hổ! Giỏi cho đứa con gái độc nhất của binh mã đại tướng quân! Giỏi cho một dâm phụ không có mẹ dạy!" khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc đen như đáy nồi, mắng.
Rốt cục thì Bạch Phượng Ca cũng không thể làm mặt lạnh được nữa, nàng lạnh lùng nói, “Hoàng thượng muốn binh quyền trong tay gia phụ và niềm tin yêu ủa vạn dân, nên cái mà vương gia cưới về cũng chỉ là thân phận con gái độc nhất của đại tướng quân mà thôi, còn chuyện ta có phải xử nữ hay không thì cũng không hề ảnh hưởng tới cái hôn ước này, vậy thì sao vương gia phải tức giận chứ?"
"Thì ra ngươi cũng hiểu rõ quá nhỉ!" sắc mặt của Long Ngọc xanh mét, trong giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cũng phải thôi, là một người nam nhân, trong đêm tân hôn mà nương tử của mình lại thành thật khai báo là không còn xử nữ nữa thì hắn thờ ơ được mới lạ đó. Cái đó là còn chưa nói tới lòng tự tôn cao ngất trời của con cháu hoàng gia.
"Vương gia quá khen rồi" Bạch Phượng Ca tao nhã cúi người giống như bởi vì lời 'khen' của Long Ngọc mà khiêm tốn, mỉm cười nói, “Một người con gái của vị tướng quân hiểm hách nhất thiên hạ thì chút đầu óc này tất nhiên là phải có“.
"Khen?!" Long Ngọc giận nghiến răng, “Ha ha, đúng là con gái độc nhất của đại tướng quân, khí thế này kết hợp với tính cách không biết xấu hổ kia thật phù hợp với thân phận của ngươi!" vừa nói xong, Long Ngọc đột nhiên cảm thấy chỉ cần ngồi với nữ nhân này thêm một phút thôi cũng là sự sỉ nhục với tôn nghiêm của hắn, căm giận phất tay áo bỏ đi.
Hừ!
Khen?
Lời nói vừa rồi của hắn mang ý châm chọc rõ ràng như thế kia mà!
"Rầm!" cửa gỗ thật lớn phát ra một tiếng động thật to chứng ming người vừa đẩy cửa đi ra kia tức giận tới mức nào!
Phượng Ca nâng mắt lên, trong đôi mắt lạnh lùng kia lóe lên một tia giảo hoạt.
Hiệp thứ nhất, nàng thắng!
Nhưng mà lời nói của hắn khi nảy và hành động đập cửa kia khiến nàng rất khó chịu, cho nên muốn nàng đi dỗ sao?
Mơ đi!
Bạch Phượng Ca nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không rảnh mà đi 'dỗ' hắn đâu, bây giờ nàng muốn nghỉ ngơi, cái đầu xinh đẹp thông minh của nàng hôm nay đã chịu đủ tàn phá rồi, cái mũ phượng kia rất nặng đó! Không biết cổ nàng sao có thể chịu đựng cái mũ đó suốt một ngày được chứ.
Một người xưa nay luôn ghét mấy chuyện ăn bớt ăn xén vật liệu lần đầu tiên hi vọng người làm ra cái mũ phượng kia có thể ăn bớt đi chút ít vật liệu.
Lần kết hôn này khiến nàng rút ra được một kinh nghiệm rất quan trọng, lần sau kết hôn nàng nhất định sẽ giảm bớt vật liệu làm mũ phượng xuống.
Khóe mắt liếc nhìn cái khăn tay màu trắng trải trên giường hỉ, nhíu mày lại. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoa cái khăn trắng kia, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh, bản tay mềm giương lên, cái khăn trắng kia liền bị gió thổi bay trong không trung giống như một con bướm trắng bị gãy cánh, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Bạch Phượng Ca không thèm liếc nhìn cái khăn kia thêm cái nào, bắt đầu cởi bỏ quần áo, hôm nay cái mạng nhỏ của nàng còn chưa bị đám quần áo rườm rà này đè chết, đúng là kì tíc!
Ngay lúc Bạch Phượng Ca vừa cởi xong đống quần áo hoa lệ quý giá trên người xuống, chuẩn bị trèo lên giường ngủ thì ngoài của lại có người nào đó rất không biết điều mà gõ cửa.
Bạch Phượng Ca liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, mặt khôi phục lại trạng thái không cảm xúc, “Ai vậy?" giọng nói thì vẫn nhàn nhạt như vậy nhưng ân sâu bên trong có một chút tức giận, nàng đang rất bất mãn với cái người đang gõ cửa kia.
Tuy nàng còn chưa ngủ nhưng khách quan mà nói thì người ngoài kia đang làm sai lệch đồng hồ sinh học của nàng.
"Tiểu thư, à không, vương phi, là Tiểu Chanh" một giọng nói nhu nhược truyền vào từ ngoài cửa, cách một lớp gỗ dày càng có vẻ yếu ớt.
Ai!
Phượng Ca thở dài một tiếng trong lòng, tức giận nói, “Vào đi!"
Phiền toái lại tới nữa rồi, nàng có trêu chọc ai đâu chứ?!
Ngay cả ngủ một giấc thôi mà cũng tới phá nữa là sao?!
Người ngoài cửa đầy cửa tiến vào phòng, mới đầu chỉ là một cái đầu thò vào trong xem xét tìm kiếm hồi lâu, sau đó thân thể nho nhỏ mới chen vào trong khe cửa rồi vào phòng.
Bạch Phượng Ca liếc mắt xem thường nhìn người đang tiến vào phòng nàng, sau đo không hề giữ lại chút hình tượng nào mà nằm đơ trên giường.
Nhìn hình tượng như thế của tiểu thư nhà mình, khuôn mặt thanh lệ của Tiểu Chanh đỏ lên, bất mãn tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống Bạch Phượng Ca mả thân thở, “Tiểu thư, sao ngài có thể... có thể không câu nệ tiểu tiết như vậy!"
Thật ra nàng muốn nói là mất hình tượng, nhưng trải qua huấn luyện của bạn tiểu thư nào đó, nàng chỉ dám sửa từ mất hình tượng thành không câu nệ tiểu tiết, nhưng miệng thì nói thế nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy tiểu thư thật mất hình tượng.
Bạch Phượng Ca miện cưỡng mở mắt ra, nhìn về hướng Tiểu Chanh, “Ngươi không hiểu gì hết, cái này gọi là trở về với tự nhiên, tìm về chân ngã“.
“..." Tiểu Chanh rất hâm một trình độ bẻ cong sự thật của bạn tiểu thư, đúng là không biết nói gì với tiểu thư luôn, nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ trên mặt thì sợ hãi nói,“Tiểu thư, à không, vương phi, sao người lại khiến vương gia nổi giận đùng đùng bỏ đi trong đêm tân hôn như vậy chứ?"
Tuy rằng tiểu thư nhà nàng có lười một chút, vô liêm sỉ một chút, tham tiền một chút, vô tâm một chút, không rõ phải trái một chút... (còn cái một chút nào ko kể hết luôn đi)
Nhưng khuôn mặt của tiểu thư đẹp đến câu hồn người, ngay cả một nữ nhân như nàng nhìn còn mê chứ đừng nói là nam nhân!
Cho nên vương gia giận dữ ra ngoài chắc chắn là do tiểu thư nhà nàng bày trò.
"Tiểu Chanh bảo bối, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt như thế là ý gì đây?" hai mắt của Bạch Phượng Ca khép hờ, bất mãn bắn ánh mắt lạnh lùng về phía bạn Tiểu Chanh nãy giờ đang căm phẫn, thong thả nói.
"Á?" Tiểu Chanh giật mình một cái, run người rớt xuống một đống da gà, sau đó cười hề hề nhìn bạn tiểu thư, nụ cười rất rất chân chó mà nói, “A ha ha, đây chính là vẻ mặt mê đắm sự anh minh thần võ của tiểu thư đó mà“.
"Ừm" Bạch Phượng Ca gật đầu.
Hừ, coi như nha đầu nảy thức thời, “Bay giờ nhìn xong chưa?" Bạch Phượng Ca vẫn dùng giọng nói lạnh lùng kia thong thả hỏi.
"Dạ nhìn xong rồi!" Hai con mắt của Tiểu Chanh nhìn chằm chằm mũi chân, nhẹ nhàng đáp.
"Nếu xong rồi thì sao còn chưa đi ra ngoài?" Âm thanh của Bạch Phượng Ca lớn hơn một chút.
Bạn nha hoàn nào đó rụt cổ lại, vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía Bạch Phượng Ca, “Tiểu thư... người còn chưa nói cho nô tỳ biết là sao vương gia lại giận như thế mà..."
"Hử?" Bạch Phượng Ca hơi híp mắt lại, ý tứ uy hiếp mười phần.
"Nô tỳ cào lui, tiểu thư ngủ ngon" trong giọng nói của Tiểu Chanh có chút run rẩy.
Trong sách nói trung hiếu không thể lưỡng toàn (trung và hiếu không thể làm tròn cả hai), không làm tròn cái này thì ta có thể làm tròn một cái khác, mấy lời này đều là lừa gạt! Nàng là cô nhi nên không cần hiếu, cũng không cần phải tốn chút tâm tư nào để lựa chọn nên trung hay nên hiếu, vậy sao nàng cũng không thể làm tròn được vậy!?
Bị bức bách trước dâm uy của tiểu thư nên nàng chỉ đành làm chuyện có lỗi với lão gia, hi vọng lạo gia đừng đánh nàng!
Tác giả :
Ám Hương Ảnh Di