Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 26: Nụ cười ngây ngất, mắt đẹp ngóng nhìn
Việc Thuận vương phủ đêm qua pháo hoa tứ phía đã truyền đến hoàng cung với tốc độ nhanh nhất. Hoàng Đế và Hoàng hậu vì không rõ sự tình cho nên tự mình đến Thuận vương phủ xem xét.
“Mẫu hậu, phụ hoàng!" – Úc Phi Tuyết quỳ xuống, đôi mắt linh động đảo qua đảo lại, kéo cả Hoàng Đế lẫn Hoàng hậu tới đây, làm sao bây giờ ?
Lãnh Dịch Hạo ngồi trên ghế gỗ, hơi thở mong manh:
“Phụ hoàng, mẫu hậu……"
“Hoàng nhi, trẫm nghe nói hôm qua Thuận vương phủ pháo hoa tứ phía, chuyện gì xảy ra vậy ?" – Hoàng Đế rất ngạc nhiên. Lãnh Dịch Hạo luôn luôn thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, làm sao có thể đốt pháo hoa trong phủ được ?
“Bẩm báo phụ hoàng, sau khi Vương gia được mấy vị Thái y tận tình chữa trị, bệnh tình đã có khởi sắc ! Cho nên nhi thần muốn tận dụng đêm qua trăng thanh gió mát mà chúc mừng Vương gia một chút." – Úc Phi Tuyết chính xác là một “kẻ xấu biết tấu tội trước" điển hình! Trước mặt Lãnh Dịch Hạo tranh miệng cướp lời.
Bệnh tình của Vương gia bệnh rõ ràng nghiêm trọng như vậy, nàng còn có tâm tình đốt pháo hoa, nếu không nói bệnh tình Vương gia tốt lên, chẳng lẽ chờ Hoàng Đế K (chém) nàng sao?
Lãnh Dịch Hạo liếc mắt nhìn Úc Phi Tuyết, được lắm, phản ứng cũng nhanh lắm.
“Thật vậy sao ?" – Hoàng hậu vui sướng lại gần xem.
“Đa…… Đa tạ mẫu hậu!" – Lãnh Dịch Hạo lặng lẽ lui về sau, yếu ớt mở miệng.
“Tốt! Tốt quá rồi! Tôn thái y Lí thái y, các ngươi chú ý chăm sóc Vương gia, nếu có thể làm cho Vương gia khỏi hẳn, trẫm sẽ thưởng lớn!" – Hoàng Đế nghe nói đứa con yêu quý bệnh tình khởi sắc, không thể không cười lớn.
Lãnh Dịch Hạo khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một nụ cười yếu ớt.
“Tốt quá rồi, Hoàng Thượng, nếu hoàng nhi khỏe rồi, sẽ không phải rời kinh nữa, có thể ở bên cạnh Hoàng thượng phụ tá Hoàng thượng, lo lắng giúp Hoàng Thượng!" – Hoàng hậu một bên vui vẻ phụ họa, một bên cầm lấy tay Úc Phi Tuyết, quay sang nói với Hoàng Đế:
“Hoàng Thượng, vẫn là Hoàng Thượng anh minh, tìm cho hoàng nhi một Vương phi hiền lương thục đức như vậy, người xem, Vương phi vào cửa mới vài ngày, bệnh tật của hoàng nhi đã liền khởi sắc."
Lời này làm cho Hoàng Đế hết sức vui vẻ, ánh mắt tán thưởng nhìn khuôn mặt giấu sau lớp lụa trắng của Úc Phi Tuyết.
Có thể nhìn thấy vợ chồng Hạo Nhi hòa thuận, thân thể khỏe mạnh, là chuyện vui mừng nhất của hắn. Cuối cùng cũng không làm Thục phi đã mất phải thất vọng!
Úc Phi Tuyết mỉm cười ngọt ngào, mấy lời nịnh hót nói ra trôi chảy:
“Là phụ hoàng anh minh, trời cao thương tình!"
Tại góc khuất mà Hoàng Đế không nhìn tới, Úc Phi Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo. Đấu với ta sao, ta cho ngươi giả chết !
Lãnh Dịch Hạo nhìn khuôn mặt đang đùa giỡn đến quái dị của Úc Phi Tuyết mỉm cười:
“Bệnh của nhi thần chắc sẽ nhanh chóng khỏi, đến lúc đó có thể lo lắng giúp phụ hoàng!"
Hoàng Thượng cười ha hả vỗ vai Lãnh Dịch Hạo:
“Tốt tốt tốt! Trước tiên cứ chăm sóc mình đã, những thứ khác không quan trọng, quan trọng nhất là chăm sóc chính mình!"
“Nhi thần tuân chỉ, nhi thần cũng vui mừng giống hiền thê, nàng chăm sóc nhi thần thật sự rất cẩn thận." – Lãnh Dịch Hạo cảm kích nhìn Úc Phi Tuyết, cũng vươn tay ra với nàng.
Úc Phi Tuyết nhìn khuôn mặt cảm kích và cảm động của Lãnh Dịch Hạo, mặc dù rõ ràng biết là hắn đang giả vờ, mặc dù biết rõ trong tay áo của hắn không có giấu bảo vật, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể vươn đôi tay nhỏ ra, nắm lấy tay Lãnh Dịch Hạo, nụ cười ngây ngất, mắt đẹp ngóng nhìn, tỏ vẻ thâm tình.
Tại góc khuất mà Hoàng Đế không nhìn tới, ánh mắt hai người nhanh chóng thay đổi.
Tên nhóc này, cho ngươi giả bộ này ! Úc Phi Tuyết cười vô cùng gian trá.
Tiểu nha đầu, ngày tháng yên bình của nàng sắp hết rồi ! Lãnh Dịch Hạo cười vô cùng xấu xa xảo quyệt.
“Mẫu hậu, phụ hoàng!" – Úc Phi Tuyết quỳ xuống, đôi mắt linh động đảo qua đảo lại, kéo cả Hoàng Đế lẫn Hoàng hậu tới đây, làm sao bây giờ ?
Lãnh Dịch Hạo ngồi trên ghế gỗ, hơi thở mong manh:
“Phụ hoàng, mẫu hậu……"
“Hoàng nhi, trẫm nghe nói hôm qua Thuận vương phủ pháo hoa tứ phía, chuyện gì xảy ra vậy ?" – Hoàng Đế rất ngạc nhiên. Lãnh Dịch Hạo luôn luôn thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, làm sao có thể đốt pháo hoa trong phủ được ?
“Bẩm báo phụ hoàng, sau khi Vương gia được mấy vị Thái y tận tình chữa trị, bệnh tình đã có khởi sắc ! Cho nên nhi thần muốn tận dụng đêm qua trăng thanh gió mát mà chúc mừng Vương gia một chút." – Úc Phi Tuyết chính xác là một “kẻ xấu biết tấu tội trước" điển hình! Trước mặt Lãnh Dịch Hạo tranh miệng cướp lời.
Bệnh tình của Vương gia bệnh rõ ràng nghiêm trọng như vậy, nàng còn có tâm tình đốt pháo hoa, nếu không nói bệnh tình Vương gia tốt lên, chẳng lẽ chờ Hoàng Đế K (chém) nàng sao?
Lãnh Dịch Hạo liếc mắt nhìn Úc Phi Tuyết, được lắm, phản ứng cũng nhanh lắm.
“Thật vậy sao ?" – Hoàng hậu vui sướng lại gần xem.
“Đa…… Đa tạ mẫu hậu!" – Lãnh Dịch Hạo lặng lẽ lui về sau, yếu ớt mở miệng.
“Tốt! Tốt quá rồi! Tôn thái y Lí thái y, các ngươi chú ý chăm sóc Vương gia, nếu có thể làm cho Vương gia khỏi hẳn, trẫm sẽ thưởng lớn!" – Hoàng Đế nghe nói đứa con yêu quý bệnh tình khởi sắc, không thể không cười lớn.
Lãnh Dịch Hạo khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một nụ cười yếu ớt.
“Tốt quá rồi, Hoàng Thượng, nếu hoàng nhi khỏe rồi, sẽ không phải rời kinh nữa, có thể ở bên cạnh Hoàng thượng phụ tá Hoàng thượng, lo lắng giúp Hoàng Thượng!" – Hoàng hậu một bên vui vẻ phụ họa, một bên cầm lấy tay Úc Phi Tuyết, quay sang nói với Hoàng Đế:
“Hoàng Thượng, vẫn là Hoàng Thượng anh minh, tìm cho hoàng nhi một Vương phi hiền lương thục đức như vậy, người xem, Vương phi vào cửa mới vài ngày, bệnh tật của hoàng nhi đã liền khởi sắc."
Lời này làm cho Hoàng Đế hết sức vui vẻ, ánh mắt tán thưởng nhìn khuôn mặt giấu sau lớp lụa trắng của Úc Phi Tuyết.
Có thể nhìn thấy vợ chồng Hạo Nhi hòa thuận, thân thể khỏe mạnh, là chuyện vui mừng nhất của hắn. Cuối cùng cũng không làm Thục phi đã mất phải thất vọng!
Úc Phi Tuyết mỉm cười ngọt ngào, mấy lời nịnh hót nói ra trôi chảy:
“Là phụ hoàng anh minh, trời cao thương tình!"
Tại góc khuất mà Hoàng Đế không nhìn tới, Úc Phi Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo. Đấu với ta sao, ta cho ngươi giả chết !
Lãnh Dịch Hạo nhìn khuôn mặt đang đùa giỡn đến quái dị của Úc Phi Tuyết mỉm cười:
“Bệnh của nhi thần chắc sẽ nhanh chóng khỏi, đến lúc đó có thể lo lắng giúp phụ hoàng!"
Hoàng Thượng cười ha hả vỗ vai Lãnh Dịch Hạo:
“Tốt tốt tốt! Trước tiên cứ chăm sóc mình đã, những thứ khác không quan trọng, quan trọng nhất là chăm sóc chính mình!"
“Nhi thần tuân chỉ, nhi thần cũng vui mừng giống hiền thê, nàng chăm sóc nhi thần thật sự rất cẩn thận." – Lãnh Dịch Hạo cảm kích nhìn Úc Phi Tuyết, cũng vươn tay ra với nàng.
Úc Phi Tuyết nhìn khuôn mặt cảm kích và cảm động của Lãnh Dịch Hạo, mặc dù rõ ràng biết là hắn đang giả vờ, mặc dù biết rõ trong tay áo của hắn không có giấu bảo vật, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể vươn đôi tay nhỏ ra, nắm lấy tay Lãnh Dịch Hạo, nụ cười ngây ngất, mắt đẹp ngóng nhìn, tỏ vẻ thâm tình.
Tại góc khuất mà Hoàng Đế không nhìn tới, ánh mắt hai người nhanh chóng thay đổi.
Tên nhóc này, cho ngươi giả bộ này ! Úc Phi Tuyết cười vô cùng gian trá.
Tiểu nha đầu, ngày tháng yên bình của nàng sắp hết rồi ! Lãnh Dịch Hạo cười vô cùng xấu xa xảo quyệt.
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt