Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 11: Diệp Mộ Liễu bị giam lỏng
Đã mười ngày nàng bị nhốt trong phòng của mình, không thể bước ra khỏi phòng một bước.
Bên ngoài có người canh gác chặt chẽ, không một kẽ hở. Ngoài cha mẹ thì nha hoàn Xuân Đào mỗi ngày sẽ đúng giờ đưa cơm cho nàng, trong căn phòng này, ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt được.
Nhưng mà ra được bên ngoài thì như thế nào?
Bây giờ nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ như ba năm trước.
Mấy năm nay cha mẹ vì nàng mà đau lòng, mái tóc đen đã điểm thêm mấy sợi tóc bạc, không lẽ nàng còn có thể nhẫn tâm mặc kệ bọn họ mà một mình lưu lạc bên ngoài, khiến cho Hoàng đế giận chó đánh mèo sang Diệp gia sao?
Huống hồ oan gia nàng chờ đợi ba năm vẫn mãi không thấy tung tích, nếu nàng đi rồi thì hắn phải đi đâu tìm nàng?
“Tiểu thư, tới giờ ăn cơm chiều rồi."
Không biết từ lúc nào Xuân Đào lặng lẽ bưng đồ ăn vào trong phòng.
“Đặt ở đó đi."
Diệp Mộ Liễu không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm con chim vàng anh đang nhảy nhót trên cây liễu ở trong viện.
“Ta không có khẩu vị."
“Tiểu thư, mấy ngày hôm nay người không ăn gì rồi."
Nhìn tiểu thư ngày trước hoạt bát xinh đẹp dần dần gầy đi, Xuân Đào đau lòng không thôi.
“Người phải yêu quý thân thể của mình."
Nghe người đứng đằng sau giọng nói mang theo tiếng khóc, Diệp Mộ Liễu không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Nha đầu ngốc, ta không sao." Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút mà thôi.
“Nhưng mà tiểu thư…" Xuân Đào vểnh môi anh đào lên, đôi mắt biểu hiện không tin tưởng.
“Xuân Đào, ngươi nói nếu con người có thể biến thành chim chóc thì tốt biết bao!" Tự do tự tại, không phải chú ý điều gì.
“Tiểu thư…" Thấy Diệp Mộ Liễu nói tránh sang chuyện khác, Xuân Đào dậm chân một cái, có chút nóng nảy.
“Được rồi, ta ăn là được chứ gì."
Diệp Mộ Liễu bất đắc dĩ đến gần bàn, cầm đôi đũa, ăn từng miếng một.
“Đúng rồi, Xuân Đào, gần đây trong nhà có chuyện gì đặc biệt không?"
Không có." Xuân Đào theo bản năng lắc đầu, đột nhiên dừng lại. “Đúng rồi, có việc!"
“Cái gì?" Diệp Mộ Liễu nhíu mày hỏi.
Nghĩ nghĩ, Xuân Đào nhíu mi nói.
“Hai ba hôm nay luôn có người ở bên ngoài phủ chúng ta lúc ẩn lúc hiện. Gia đinh giữ cửa nói, người nọ lén la lén lút, hành động cực kỳ khả thi!"
Bên ngoài Diệp phủ có một thư sinh cực kỳ tuấn tú.
“Sao…?" Trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa động, thả cái chén trong tay xuống.
“Người nọ trông như thế nào?"
“Dáng người cao gầy, bộ dáng thư sinh, nghe nói rất tuấn lãng!"
Xuân Đào vừa nghĩ vừa nói.
“Nhưng mà không biết vì sao hắn lại quanh quẩn một chỗ bên ngoài phủ chúng ta."
“Thư sinh tuấn lãng?" Nhất thời trái tim Diệp Mộ Liễu đập chậm một nhịp.
“Xuân Đào, ngươi nói thật không?"
“Thật!" Xuân Đào nghi hoặc nhìn Diệp Mộ Liễu, hôm nay tiểu thư sao vậy, nghe được tin tức này lại kích động như vậy.
Là chàng sao? Chàng đến đây thật sao?
Diệp Mộ Liễu đè xuống kích động trong lòng, bắt lấy cánh tay Xuân Đào: “Xuân Đào, ngươi giúp ta!"
“Tiểu thư, ta phải giúp người như thế nào?" Vẻ mặt Xuân Đào mờ mịt.
“Là…" Diệp Mộ Liễu lại gần tai Xuân Đào nói mấy câu.
Một giây sau liền nghe Xuân Đào hét to:
“Tiểu thư, không được…"
Nàng còn chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu che kín miệng.
“Nha đầu chết tiệt này, ngươi sợ thiên hạ không biết sao?"
Hung dữ trừng mắt một cái, bên trong ánh mắt tràn ngập vô tội nhìn Xuân Đào, trong lòng Diệp Mộ Liễu thở dài một cái, nha đầu này của nàng mãi vẫn như vậy.
“Nhưng mà tiểu thư, nếu để lão gia và thiếu phu nhân biết chuyện, như vậy ta sẽ chết cực kỳ thảm!"
Sắc mặt Xuân Đào trắng bệch, mỗi khi tiểu thư gây chuyện, bọn họ sẽ gặp phải tai ương.
Hiện tại, vì bát cơm của mình, nàng nhất định phải cự tuyệt yêu cầu vô lý của tiểu thư!
“Xuân Đào!"
Bên trong tròng mắt tràn đầy sương mù, một lúc sau, nàng cúi đầu, hai vai co lại.
Lại nữa, lại nữa rồi! Xuân Đào nheo mắt, trong lòng run sợ. Mỗi lần tiểu thư dùng sát chiêu này, nàng đều lập tức đầu hàng. Ai bảo nàng luôn mềm lòng, không thể để tiểu thư chịu một chút tủi thân.
“Tiểu thư, không được…"
“Vậy được rồi Xuân Đào, ta không làm ngươi khó xử…"
Giọng nói Diệp Mộ Liễu mang theo tiếng khóc nức nở, hai vai càng co lợi hại hơn.
“Để cho ta, để cho ta… cô độc suốt quãng đời còn lại đi!"
“Tiểu thư…" Xuân Đào dậm chân, bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi, ta giúp người là được mà!"
Bên ngoài có người canh gác chặt chẽ, không một kẽ hở. Ngoài cha mẹ thì nha hoàn Xuân Đào mỗi ngày sẽ đúng giờ đưa cơm cho nàng, trong căn phòng này, ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt được.
Nhưng mà ra được bên ngoài thì như thế nào?
Bây giờ nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ như ba năm trước.
Mấy năm nay cha mẹ vì nàng mà đau lòng, mái tóc đen đã điểm thêm mấy sợi tóc bạc, không lẽ nàng còn có thể nhẫn tâm mặc kệ bọn họ mà một mình lưu lạc bên ngoài, khiến cho Hoàng đế giận chó đánh mèo sang Diệp gia sao?
Huống hồ oan gia nàng chờ đợi ba năm vẫn mãi không thấy tung tích, nếu nàng đi rồi thì hắn phải đi đâu tìm nàng?
“Tiểu thư, tới giờ ăn cơm chiều rồi."
Không biết từ lúc nào Xuân Đào lặng lẽ bưng đồ ăn vào trong phòng.
“Đặt ở đó đi."
Diệp Mộ Liễu không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm con chim vàng anh đang nhảy nhót trên cây liễu ở trong viện.
“Ta không có khẩu vị."
“Tiểu thư, mấy ngày hôm nay người không ăn gì rồi."
Nhìn tiểu thư ngày trước hoạt bát xinh đẹp dần dần gầy đi, Xuân Đào đau lòng không thôi.
“Người phải yêu quý thân thể của mình."
Nghe người đứng đằng sau giọng nói mang theo tiếng khóc, Diệp Mộ Liễu không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Nha đầu ngốc, ta không sao." Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút mà thôi.
“Nhưng mà tiểu thư…" Xuân Đào vểnh môi anh đào lên, đôi mắt biểu hiện không tin tưởng.
“Xuân Đào, ngươi nói nếu con người có thể biến thành chim chóc thì tốt biết bao!" Tự do tự tại, không phải chú ý điều gì.
“Tiểu thư…" Thấy Diệp Mộ Liễu nói tránh sang chuyện khác, Xuân Đào dậm chân một cái, có chút nóng nảy.
“Được rồi, ta ăn là được chứ gì."
Diệp Mộ Liễu bất đắc dĩ đến gần bàn, cầm đôi đũa, ăn từng miếng một.
“Đúng rồi, Xuân Đào, gần đây trong nhà có chuyện gì đặc biệt không?"
Không có." Xuân Đào theo bản năng lắc đầu, đột nhiên dừng lại. “Đúng rồi, có việc!"
“Cái gì?" Diệp Mộ Liễu nhíu mày hỏi.
Nghĩ nghĩ, Xuân Đào nhíu mi nói.
“Hai ba hôm nay luôn có người ở bên ngoài phủ chúng ta lúc ẩn lúc hiện. Gia đinh giữ cửa nói, người nọ lén la lén lút, hành động cực kỳ khả thi!"
Bên ngoài Diệp phủ có một thư sinh cực kỳ tuấn tú.
“Sao…?" Trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa động, thả cái chén trong tay xuống.
“Người nọ trông như thế nào?"
“Dáng người cao gầy, bộ dáng thư sinh, nghe nói rất tuấn lãng!"
Xuân Đào vừa nghĩ vừa nói.
“Nhưng mà không biết vì sao hắn lại quanh quẩn một chỗ bên ngoài phủ chúng ta."
“Thư sinh tuấn lãng?" Nhất thời trái tim Diệp Mộ Liễu đập chậm một nhịp.
“Xuân Đào, ngươi nói thật không?"
“Thật!" Xuân Đào nghi hoặc nhìn Diệp Mộ Liễu, hôm nay tiểu thư sao vậy, nghe được tin tức này lại kích động như vậy.
Là chàng sao? Chàng đến đây thật sao?
Diệp Mộ Liễu đè xuống kích động trong lòng, bắt lấy cánh tay Xuân Đào: “Xuân Đào, ngươi giúp ta!"
“Tiểu thư, ta phải giúp người như thế nào?" Vẻ mặt Xuân Đào mờ mịt.
“Là…" Diệp Mộ Liễu lại gần tai Xuân Đào nói mấy câu.
Một giây sau liền nghe Xuân Đào hét to:
“Tiểu thư, không được…"
Nàng còn chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu che kín miệng.
“Nha đầu chết tiệt này, ngươi sợ thiên hạ không biết sao?"
Hung dữ trừng mắt một cái, bên trong ánh mắt tràn ngập vô tội nhìn Xuân Đào, trong lòng Diệp Mộ Liễu thở dài một cái, nha đầu này của nàng mãi vẫn như vậy.
“Nhưng mà tiểu thư, nếu để lão gia và thiếu phu nhân biết chuyện, như vậy ta sẽ chết cực kỳ thảm!"
Sắc mặt Xuân Đào trắng bệch, mỗi khi tiểu thư gây chuyện, bọn họ sẽ gặp phải tai ương.
Hiện tại, vì bát cơm của mình, nàng nhất định phải cự tuyệt yêu cầu vô lý của tiểu thư!
“Xuân Đào!"
Bên trong tròng mắt tràn đầy sương mù, một lúc sau, nàng cúi đầu, hai vai co lại.
Lại nữa, lại nữa rồi! Xuân Đào nheo mắt, trong lòng run sợ. Mỗi lần tiểu thư dùng sát chiêu này, nàng đều lập tức đầu hàng. Ai bảo nàng luôn mềm lòng, không thể để tiểu thư chịu một chút tủi thân.
“Tiểu thư, không được…"
“Vậy được rồi Xuân Đào, ta không làm ngươi khó xử…"
Giọng nói Diệp Mộ Liễu mang theo tiếng khóc nức nở, hai vai càng co lợi hại hơn.
“Để cho ta, để cho ta… cô độc suốt quãng đời còn lại đi!"
“Tiểu thư…" Xuân Đào dậm chân, bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi, ta giúp người là được mà!"
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu