Nương Tử Đừng Chạy

Chương 71

“Nhất Nhất, đại ca đã năm ngày rồi không ăn không uống đứng ở bên ngoài, ngươi đi khuyên đại ca đi!" Nhìn Vệ Hạo ở ngoài cửa phòng, lại nhìn Nhất Nhất thân thể đã tốt lên nhiều lúc này đang ăn canh gà, trong lòng Tề Ngạo Dương nóng như lửa đốt.

“Khuyên cái gì mà khuyên, hắn thích đứng thì cứ để hắn đứng! Nhất Nhất, đệ đừng để ý đến hắn!" Đưa một thìa canh gà tới miệng Nhất Nhất, Nhất Phi căn bản chẳng thèm để ý đến kẻ đang đứng ở bên ngoài kia.

Còn Nhất Nhất, chỉ đang chậm rãi ăn canh gà, một tiếng cũng không nói.

Thấy vậy, Tề Ngạo Dương lại tiếp tục khuyên: “Nhất Nhất, đại ca còn đứng như vậy thêm nữa, cơ thể sẽ không trụ được!"

“Hắn không trụ được thì liên quan gì đến Nhất Nhất nhà ta? Cũng không phải Nhất Nhất muốn hắn đứng đó!" Vừa lầm bầm vừa bón thìa cuối cùng cho Nhất Nhất, Nhất Phi sau đó lại tỉ mỉ lấy ra một chiếc khăn giúp Nhất Nhất lau miệng.

“Tuy là không phải Nhất Nhất muốn đại ca đứng đó, nhưng đại ca là vì Nhất Nhất nên mới như vậy mà!" Tề Ngạo Dương thật sự rất muốn đá tên Nhất Phi thích phá rối này ra ngoài. Y tin rằng, nếu không có Nhất Phi ở đây, cũng chưa biết chừng Nhất Nhất có thể sẽ tha thứ cho đại ca.

“Tam ca, ta muốn ngủ!" Nhất Nhất cũng không muốn tiếp tục nghe Tề Ngạo Dương và Tam ca ồn ào, hiện tại trong lòng hắn đang rất rối rắm!

“Nghe thấy không? Nhất Nhất nói muốn ngủ!" Vẻ mặt đắc thắng liếc người bên cạnh một cái, Nhất Phi đỡ Nhất Nhất nằm xuống, cẩn thận kéo chăn cho hắn.

Nghe vậy, Tề Ngạo Dương cũng không biết nói gì nữa. Khẽ thở một hơi, y bước ra khỏi phòng, nhìn Vệ Hạo Thiên một cái, y lắc lắc đầu một cái rồi đi tìm Tiểu Long nhi.

Hiện tại, chỉ còn một biện pháp… đi tìm Long nhi, để Long nhi giả bệnh, sau đó gạt đại ca tới chỗ Long nhi, thuận tiện để đại ca nghỉ ngơi một chút.

Nói đến Tiểu Long nhi, tình trạng so với đại ca thì tốt hơn nhiều lắm. Bộ dạng đáng yêu, cái miệng nhỏ lại hay nói, chỉ trong vòng một ngày, Thẩm gia trang từ trên xuống dưới đều bị Tiểu Long nhi dùng lời ngon tiếng ngọt để thu phục, cứ như vậy mà trở thành bảo bối của Thẩm gia trang.

Đặc biệt là Nhậm Thanh Hồng, vốn lúc trước đã yêu thích tiểu gia hỏa này rồi, mấy ngày nay tiểu gia hỏa lại suốt ngày quấn lấy nàng, tuy rằng mục đích chỉ là vì muốn nhìn đệ đệ nhưng nàng vẫn cứ bất tri bất giác càng thêm yêu thích tiểu gia hỏa, coi tiểu gia hỏa như tâm can bảo bối.

“Di di xinh đẹp, đệ đệ thực sự đã trở nên xinh xắn nha!" Tiểu Long nhi mỗi ngày đều chạy đến đòi nhìn đệ đệ, hôm nay cũng vậy, Long nhi nhanh như chớp bò lên giường, đột nhiên phát hiện đệ đệ quả thực đã trở nên xinh xắn như lời Tề thúc thúc nói, nhất thời đôi mắt to tròn đen láy mừng rỡ reo lên.

“Vậy sao? Để di di xem nào!" Theo sát Tiểu Long nhi bước vào phòng, Nhậm Thanh Hồng khẽ nở nụ cười.

“Khuôn mặt đệ đệ rất mềm mịn!" Tiểu gia hỏa hiếu kỳ vươn bàn tay nhỏ ra, sờ sờ lên má tiểu đệ, ngạc nhiên trong mắt không thể che hết.

“Đương nhiên mềm mịn rồi, khuôn mặt Long nhi không phải cũng như vậy sao?" Ngồi bên mép giường, Nhậm Thanh Hồng cười híp mắt.

“A? Diện mạo đệ đệ tại sao lại giống nương nương vậy nhỉ?" Tiểu gia hỏa lại có phát hiện mới.

“Ha ha, đương nhiên, đệ đệ là do nương nương Long nhi sinh ra mà!" Sợ tiểu gia hỏa phấn kích quá mà đè lên tiểu hài tử, Nhậm Thanh Hồng liền bế tiểu hài tử lên để Tiểu Long nhi nhìn.

Đúng lúc tiểu bảo bối ngủ no mắt rồi tỉnh dậy, mở to đôi mắt nhìn thẳng Tiểu Long nhi.

“Oa, đệ đệ dậy rồi!" Tiểu Long nhi lại hô lên, đồng thời còn dí khuôn mặt mình vào má đệ đệ.

“A? Vậy hả? " Quả nhiên, tiểu bảo bối đã mở mắt. Nhưng hai mắt không khóc không nháo, mà chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Long nhi khiến Nhậm Thanh Hồng cảm thấy hết sức kỳ lạ.

Cùng với tiểu bảo bối nhìn nhau một hồi lâu, Tiểu Long nhi bỗng dưng vươn tay ra, muốn chạm vào con ngươi của đệ đệ.

Thấy thế, Nhậm Thanh Hồng kịp lúc chụp được bàn tay của Tiểu Long nhi, nghiêm mặt nói: “Long nhi, làm gì vậy?"

Thực sự nguy hiểm! Nếu để cho Long nhi cứ như vậy mà tổn thương con mắt của tiểu bảo bối, sẽ rất tồi tệ!

Bị di di xinh đẹp nạt một tiếng như vậy, Tiểu Long nhi lập tức mím môi, trong mắt cũng dâng lên lệ quang: “Long nhi chỉ là phát hiện ra con mắt của đệ đệ thực sự rất giống của phụ thân, nhưng đệ đệ lại không phải là do phụ thân sinh ra, cho nên Long nhi cảm thấy thật kỳ lạ, muốn sờ sờ thử xem có phải thật vậy hay không mà thôi!"

Nói xong, Tiểu Long nhi vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Nhậm Thanh Hồng, lại nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang bị nắm chặt, ánh mắt dường như lên án.

“Cái này… Long nhi phải nhớ kỹ, con mắt của đệ đệ là không thể sờ loạn." Tiểu hài tử hiếu kỳ, cũng khó trách. Chỉ có điều, cần phải chỉ dạy cái gì được làm cái gì không.

“Long nhi đã biết." Khẽ cúi đầu, Tiểu Long nhi đáp lời.

Bộ dạng buồn bã như vậy của Tiểu Long nhi khiến Nhậm Thanh Hồng không đành lòng, nhịn không được vỗ về: “Được rồi, vừa rồi là di di không đúng, di di không nên nắm tay Long nhi chặt như vậy, để di di xem nào, đau thì nói di di sẽ thổi thổi giúp Long nhi."

Vừa dứt lời, tiểu bảo bối trong lòng lại bỗng nhiên khóc lên.

Thấy vậy, Tiểu Long nhi ngay cả đau cũng quên sạch, rất nhanh vươn tay ra, khẽ vỗ vỗ lên cánh tay của đệ đệ: “Ngoan, đệ đệ đừng khóc, đệ đệ đừng khóc…"

“Phu nhân, là tiểu tiểu thiếu gia đói bụng." Bà vú nãy giờ chỉ đứng một bên không nói nửa lời, lúc này mới mở miệng chen vào một câu.

Bà vú vừa nghe tiếng tiểu bảo bối khóc liền biết ngay là đói bụng, cái này là do căn cứ vào kinh nghiệm mấy ngày nay chăm sóc tiểu bảo bối mà bà rút ra được.

Lại nói, kể cũng lạ, tiểu tiểu thiếu gia này chỉ khi muốn đại tiện hay là đã đói bụng thì mới khóc. Khóc, cũng không có mấy kiểu khóc. Khóc một tiếng, là muốn đại tiện, hai tiếng hoặc hơn là đã đói bụng. Cho nên, bà vú vừa nghe tiểu tiểu thiếu gia khóc một cái là biết ngay tiểu tiểu thiếu gia đã đói bụng.

Ai, bà vú đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa từng thấy hài tử nào kỳ lạ như vậy!

Quả nhiên, bà vú đoán không sai. Sau khi ăn no, tiểu bảo bối liền ngừng khóc, sau đó lại tiếp tục ngủ.

“Đệ đệ quá lười nha, cả ngày chỉ có ngủ!" Chờ đệ đệ ăn no xong, Tiểu Long nhi nhìn lại thì thấy đệ đệ đã nhắm mắt ngủ. Thấy thế, Tiểu Long nhi bất mãn cong miệng lên.

Nhậm Thanh Hồng đối với tiểu bảo bối cũng cảm thấy kỳ lạ, đang muốn tìm Tề Ngạo Dương đến xem một chút thì y lại đúng lúc đi tới đây.

“Thẩm phu nhân, nghe nói Long nhi chạy tới đây, ta đến xem một chút." Tề Ngạo Dương cung kính hành lẽ với Nhậm Thanh Hồng.

“Ngươi tới thật đúng lúc, tiểu bảo bối mấy ngày nay chỉ có ngủ, lúc ngủ dậy thì cũng không khóc không quấy, có vẻ như không bình thường a! Ngươi mau xem xem!" Nói xong, Nhậm Thanh Hồng liền vội vàng kéo Tề Ngạo Dương đến trước giường.

Thừa dịp di di xinh đẹp cùng với Tề thúc thúc nói chuyện, Tiểu Long nhi vụng trộm nhéo khuôn mặt tiểu bảo bối một cái, muốn đánh thức tiểu bảo bối.

Tiểu Long nhi không muốn đệ đệ ngủ, Tiểu Long nhi muốn đệ đệ cùng chơi!

Tiểu bảo bối vừa mới ngủ, kỳ thực ngủ chưa say, khuôn mặt bị Tiểu Long nhi chạm vào một cái liền tỉnh giấc, còn dùng đôi mắt mở to như tức giận để nhìn Tiểu Long nhi. Tiếc là Tiểu Long nhi không để ý thấy.

“A, tiểu bảo bối tại sao lại dậy nữa rồi?" Nhậm Thanh Hồng nghi hoặc.

Còn Tiểu Long nhi, thì ở một bên dương dương tự đắc thầm nghĩ: “Hắc hắc, đệ đệ, ta xem đệ còn ngủ được nữa không?"
Tác giả : Văn Phi Mộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại