Nương Tử Đừng Chạy

Chương 56

Thấm thoắt, Nhất Nhất mang thai đã được hơn bốn tháng.

Hai tháng đầu mang thai là quãng thời gian quan trọng, Vệ Hạo Thiên và Tam ca cả ngày đi theo Nhất Nhất không cho hắn làm cái này không cho hắn làm cái kia, việc này khiến cho hắn cảm giác mình giống như một tù nhân, một chút tự do cũng không có. Thật vất vả, hắn rốt cuộc cũng vượt qua được ‘quãng thời gian tù tội’ này, tuy rằng Vệ Hạo Thiên vẫn như cũ đi theo nhưng ít ra Tam ca không còn như vậy nữa, việc này khiến hắn rất cao hứng.

Chỉ cần không phải là vận động quá mạnh thì Vệ Hạo Thiên sẽ để hắn làm. Nhưng từ một tháng trước, bụng của hắn đã lớn dần, Vệ Hạo Thiên cũng bắt đầu khẩn trương.

Hắn muốn giúp Tiểu Long nhi bắt bươm bướm, Vệ Hạo Thiên mới vừa nhìn thấy hắn chạy một bước thì sợ xanh mặt, lập tức ôm chặt hắn lại, không cho hắn động dù chỉ một bước; hắn muốn cùng Tiểu Long nhi chơi trò bịt mắt bắt dê, dự định trèo lên cây để trốn nhưng tay mới vừa bám vào thân cây thì đã bị Vệ Hạo Thiên chạy tới ngăn lại.

Những việc này, hắn thừa nhận là có chút vận động mạnh.

Được, vậy hắn sẽ không làm.

Vì thế, Nhất Nhất vô cùng buồn chán lại nhớ đến những bài tập thể dục hồi học tiểu học.

Tập thể dục hẳn là phù hợp đi?

Nhưng mới vừa đá đá chân, bên eo đã bị Vệ Hạo Thiên mặt mày trắng bệch bế lên. Sau đó, Vệ Hạo Thiên còn khẩn trương sờ cái này sờ cái kia, chỉ sợ hắn bị thương tổn.

Lần này, Nhất Nhất rốt cuộc chịu không nổi nữa.

“Vệ Hạo Thiên, ta không phải là búp bê sứ, vừa đụng là vỡ!"

Thật là, hắn chỉ là mang thai mà thô, có cần phải khoa trương như vậy không?

“Nương tử, ngươi kỳ thật không khác búp bê sứ là mấy!" Vệ Hạo Thiên nhất thời buột miệng phun ra suy nghĩ trong đầu. Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y liền hối hận.

Thảm rồi, đã gây họa, lần này nương tử khẳng định sẽ tức giận! Trong lúc này y quả thực muốn một đao cắt lưỡi mình.

Quả nhiên nghe được lời này của Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất lập tức nổi cáu: “Ngươi nói cái gì?!"

Nực cười, coi hắn như búp bê sứ! Tuy rằng hắn mang thai nhưng hắn vẫn còn là nam nhân!

Lời nói ra thì không thể thu lại được, Vệ Hạo Thiên đành phải tận lực xoay chuyển tình hình. Y cực kỳ ủy khuất cố gắng mở miệng, vẻ mặt y u oán:"Nương tử, vi phu cũng là vì lo cho sự an toàn của ngươi và hài tử mà!"

“Ngươi…" Ngoài việc trừng mắt nhìn y, Nhất Nhất cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Biết Vệ Hạo Thiên làm tất cả cũng là vì hắn, hắn không đành lòng cũng không có lý do trách móc Vệ Hạo Thiên.

“Quên đi, ta không làm gì cả, ngươi yên tâm đi!" Nhất Nhất thỏa hiệp, “Được rồi, thả ta xuống đi."

Nghe vậy Vệ Hạo Thiên lập tức cười híp mắt, thả Nhất Nhất xuống, y vẫn còn ôm Nhất Nhất là bởi vì cái eo của nương tử mang thai nên tròn tròn, ôm rất thích.

Ha ha, nương tử vẫn là hiểu được nỗi khổ tâm của y!

Không cho hắn tập thể dục, vậy hắn đi bộ là được chứ gì?

Nhất Nhất tới Phạm Thiên cốc đã nhiều tháng, nhưng vẫn chưa có dịp hảo hảo thăm thú phong cảnh trong cốc, nhân cơ hội khó mà có được này, hắn muốn đi dạo một vòng Phạm Thiên cốc.

Vệ Hạo Thiên không hề phản đối còn chủ động dẫn đường giúp hắn, vừa ôm thắt lưng tròn vo của Nhất Nhất bồi hắn ngắm cảnh vừa giới thiệu cảnh trí khắp nơi, cảnh tượng này, bao nhiêu hạnh phúc thì có bấy nhiêu hạnh phúc.

Nhất Nhất có một lần mải ngắm cảnh, không cẩn thận giẫm phải một viên đá nhỏ, mắt thấy sắp được mẫu thân mặt đất ôm vào lòng thì may mắn có Vệ Hạo Thiên luôn luôn đỡ hông hắn cho nên hắn may mắn không bị té ngã. Nhất Nhất cảm thấy không có gì nhưng Vệ Hạo Thiên thì bị hù cho sợ hãi, từ nay về sau, ngay cả đi bộ Vệ Hạo Thiên cũng không cho phép.

Nhất Nhất muốn ngắm cảnh, Vệ Hạo Thiên ôm hắn đi; Nhất Nhất muốn phơi nắng, Vệ Hạo Thiên ôm hắn đi; Nhất Nhất muốn đi vệ sinh, Vệ Hạo Thiên ôm hắn đi…

Hành vi này của Vệ Hạo Thiên, thật sự là khiến Nhất Nhất thổ huyết. Căm giận chỉ vào Vệ Hạo Thiên, hắn lớn tiếng kháng nghị: “Vệ Hạo Thiên, chân của ta không sao hết, không cần làm gì cũng phiền ngươi ôm tới ôm lui!"

“Ngươi đã mang thai hơn bốn tháng, bụng cũng đã lớn hơn trước, đi đường không an toàn…" Thanh âm càng nói càng nhỏ, vụng trộm liếc nhìn Nhất Nhất một cái, bộ dạng hắn như sắp phun ra lửa, nhưng Vệ Hạo Thiên vẫn khăng khăng không cho Nhất Nhất tùy tiện đi lại.

“Có cái gì không an toàn?" Nhất Nhất cảm thấy không việc gì, chỉ là cái bụng của hắn lớn hơn bình thường thôi. Ở thế kỷ 21, kẻ bụng bia đâu đâu cũng bắt gặp, tùy ý đi lại khắp nơi, bọn họ không biết có bao nhiêu an toàn!

Cau mày, Vệ Hạo Thiên cảm thấy lo lắng: “Đương nhiên không an toàn, nương tử, chẳng lẽ ngươi đã quên lần trước ngươi thiếu chút nữa té ngã sao? Nếu không có vi phu ở bên cạnh kịp lúc đỡ lấy ngươi, thì… ngươi và hài tử đã gặp nguy hiểm mất rồi!" Nhắc tới chuyện đó, trong lòng Vệ Hạo Thiên vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Đó là một lần ngoài ý muốn!" Nhất Nhất cực kỳ bất đắc dĩ.

Hắn biết, chuyện sơ suất đó nhất định là đã khiến Vệ Hạo Thiên sợ hãi.

Ôm lấy cánh tay Nhất Nhất, vẻ mặt Vệ Hạo Thiên nghiêm túc: “Vi phu tuyệt đối sẽ không để nương tử gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!"

Tên gia hỏa này thật đúng là cứng đầu!

Ai, quên đi, quên đi.

“Ngươi thích ôm thì ôm!" Phất tay một cái, Nhất Nhất vô lực ghé vào lòng Vệ Hạo Thiên.

Nghe vậy, Vệ Hạo Thiên nhịn không được nở nụ cười xán lạn.

Y biết, nương tử chỉ cằn nhằn như vậy thôi, cuối cùng vẫn sẽ thỏa hiệp!

Kết quả của sự thỏa hiệp là, Nhất Nhất đành phải mỗi ngày chỉ có nằm hoặc ngồi, đến phát ngốc!
Tác giả : Văn Phi Mộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại