Nương Tử Đừng Chạy
Chương 36
Đi theo ba người đó, Nhất Nhất tới hậu viện của một bố trang. Mới vừa bước vào đại sảnh, một thân ảnh bé nhỏ chợt chạy vọt ra ôm lấy chân hắn khiến Nhất Nhất mất thăng bằng mà lùi về phía sau mấy bước. Còn chưa kịp nhìn rõ, một tiếng nương nương quen thuộc đã vang lên.
Biết là Tiểu Long nhi, Nhất Nhất chỉ cười nhẹ mắng: “Xú tiểu tử, ngươi muốn đụng chết nương nương ngươi sao?"
Nói xong còn giả bộ tức giận mà xoay người người đi.
“Ô ô, nương nương, Long nhi rất nhớ người. Cha nói kẻ xấu bắt nương nương đi, Long nhi rất sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại nương nương nữa. Vừa rồi Long nhi nhìn thấy nương nương thật sự vui mừng cho nên mới đụng vào nương nương. Nương nương, là Long nhi sai, ô ô…"
Tưởng rằng nương nương thật sự tức giận, cái miệng nhỏ của Tiểu Long nhi cố gắng giải thích rồi lại khóc, còn không quên nhận lỗi.
Tiểu tử ngốc này! Nhất Nhất không đành lòng tiếp tục giả bộ.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nương nương không việc gì, nương nương không trách ngươi."
Trông thấy Tiểu Long nhi còn trưng ra đôi mắt ngập nước, bộ dạng ủy ủy khuất khuất như vậy rất tội. Hắn tin rằng, Tiểu Long nhi đích thực là bởi vì rất nhớ hắn nên mới như vậy, hắn cao hứng còn không kịp chứ sao nỡ trách móc Tiểu Long nhi?
“Được rồi, nương nương đã trở về, Long nhi đi theo Tề thúc thúc ăn một chút gì đó đi, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Long nhi từ đêm qua đến giờ đã không chịu ăn, không chịu ngủ rồi!" Tề Ngạo Dương xót xa nói.
Đêm qua Tiểu Long nhi tỉnh lại không thấy Nhất Nhất liền khóc không ngừng: “Nương nương, nương nương có phải hay không lại không cần Long nhi nữa? Cha, nương nương có phải hay không lại bỏ đi rồi?"
Tiểu gia hỏa vừa khóc vừa hỏi đến khàn giọng mà vẫn không chịu ngừng. Tề Ngạo Dương không có biện pháp, đành phải nói cho hắn biết nương nương đã bị kẻ xấu bắt đi.
Tiểu Long nhi sau khi nghe xong ngược lại nín khóc: “Vậy Long nhi phải đi cứu nương nương!" Nói xong thực sự còn muốn nhảy xuống khỏi xe ngựa đi cứu người.
Tề Ngạo Dương thấy Tiểu Long nhi như thế, đương nhiên tìm cách cản lại: “Long nhi, Tề thúc thúc đã phái người đi tìm nương nương rồi, rất nhanh là có thể cứu nương nương ngươi trở lại. Nếu như Long nhi đi tìm nương nương, vậy sau khi trở về nương nương sẽ không thấy Long nhi."
“Vậy…" Tiểu Long nhi nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cuộc bỏ qua ý định đi cứu người, lau nước mắt cao giọng, y hệt một tiểu đại nhân nghiêm túc nhìn Tề Ngạo Dương: “Vậy Long nhi ở đây chờ nương nương trở về, như vậy nương nương về đến là có thể thấy Long nhi rồi."
“Hảo, vậy Long nhi đi ngủ đi!" Đoạn, lại quay về phía Vệ Hạo Thiên, “Đại ca, thương thế của huynh còn chưa khỏe, cũng nghỉ ngơi một chút đi, có ta ở đây là được rồi." Trời còn chưa sáng, người cũng chưa tìm được, Tề Ngạo Dương chỉ biết khuyên nhủ hai cha con nhà kia đi ngủ.
Ai ngờ Tề Ngạo Dương vừa dứt lời, hai cha con Vệ Hạo Thiên lại dị khẩu đồng thanh mở miệng: “Không!"
Cứ như vậy, hai cha con và Tề Ngạo Dương là ba người, liên tục không ăn không ngủ mà chờ đợi Nhất Nhất cho đến tận bây giờ.
“Cái gì? Tại sao phải như vậy chứ?" Nhất Nhất vừa nghe, lại nhìn về phía đôi mắt gấu trúc của Tiểu Long nhi, đau lòng ôm lấy.
Tiểu gia hỏa chính là chỉ mới hơn hai tuổi, như thế nào có thể chịu đói chịu mệt?
“Long nhi muốn cùng ăn với nương nương, cùng ngủ với nương nương!" Tiểu Long nhi ôm lấy cổ Nhất Nhất, cố gắng rung lắc.
“Được, được, được!" Không chút do dự, Nhất Nhất đáp liền ba tiếng.
Tiểu oa nhi thật lòng thật dạ đưa ra yêu cầu nho nhỏ, hắn nỡ lòng nào nói không?
“Đại ca, huynh cũng cùng đi ăn một chút gì đi!" Thấy Tiểu Long nhi ôm cổ Nhất Nhất không chịu buông, Tề Ngạo Dương lại quay người, đi tới đỡ Vệ Hạo Thiên.
“Hảo!" Vệ Hạo Thiên vừa đáp thì Nhất Nhất đã ôm theo Tiểu Long nhi đang cười híp mắt rời đi, Tề Vệ hai người lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn họ.
“Nương nương, Long nhi muốn ăn thịt hươu." Đây là tiếng nũng nịu của tiểu gia hỏa.
“Được, được, được." Đây là tiếng sủng nịnh của ai đó.
“…"
…
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Long nhi có Nhất Nhất ở bên cạnh nên rất nhanh tiến vào mộng đẹp, Vệ Hạo Thiên lúc này mới có cơ hội gần gũi nương tử của mình.
Thực ra Vệ Hạo Thiên đã ấm ức cả một buổi chiều rồi. Nhất Nhất vừa về đến đã bị nhi tử chiếm đi, khiến cho y muốn kéo lấy bàn tay nhỏ của nương tử, ôm ấy vòng eo nhỏ của nương tử cũng không thể. Còn Nhất Nhất thì chỉ lo lắng cho nhi tử, không một chút nào quan tâm y đã một ngày một đêm không ăn không ngủ, y có thể không ấm ức sao? Thật vất vả chờ nhi tử đi ngủ, y đương nhiên là phải nhanh chóng kéo nương tử trở về bên cạnh mình.
“Nương tử, vi phu cũng rất mệt, ngươi có thể đỡ vi phu trở về phòng nghỉ ngơi được không?" Sớm nháy mắt ra hiệu để Tề đệ đi ra khỏi phòng, Vệ Hạo Thiên giả bộ ngáp dài một cái, sau đó bày ra vẻ mặt tha thiết nhìn về phía Nhất Nhất.
“Vậy… được rồi!" Nhất Nhất vốn định để Tề Ngạo Dương đưa Vệ Hạo Thiên trở về phòng nhưng vừa quay đầu lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Tề Ngạo Dương đâu vì vậy hắn dành phải hảo hảo dìu Vệ Hạo Thiên trở về phòng.
“Nương tử vất vả rồi." Quay đầu trộm cười, Vệ Hạo Thiên ngay sau đó liền trưng ra một bộ dạng mệt mỏi, đưa tay ôm lấy bả vai Nhất Nhất, đem một nửa trọng lượng cơ thể đặt trên người hắn.
Nhất Nhất lập tức bị ép đến nỗi thiếu chút nữa không thể đứng thẳng người được.
“Ngươi tại sao lại nặng như vậy!" Gian khổ đỡ lấy Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất mệt đến nỗi thở hồng hộc, hắn nhíu mày nhịn không được oán hận một câu.
Vệ Hạo Thiên không hé răng, bởi vì căn bản từ nãy đến giờ y không hề nghe thấy Nhất Nhất đang nói cái gì. Giờ phút này cái đầu y chỉ đang mải miết chôn sâu ở hõm vai Nhất Nhất, đang ra sức chiếm tiện nghi mà!
“Nương tử, ngươi thật thơm!" Ngửi thấy trúc hương đặc hữu nhàn nhạt trên người Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên gần như bị say.
“Ngươi nói cái gi? Cái gì thơm?" Nhất Nhất mệt đến thở phì phò, nhất thời không nghe rõ Vệ Hạo Thiên nói cái gì.
“Không có gì, không có gì…" Vệ Hạo Thiên nhanh chóng lấp liếm.
Nói đùa, nếu để cho nương tử nghe được những lời này, y nhất định sẽ bị ném lại một mình ở chỗ này!
“Ha, cuối cùng đã tới!"
Nhất Nhất ném Vệ Hạo Thiên xuống giường, nhưng không cẩn thận khiến cho ngay cả mình cũng ngã xuống, cả người nằm úp sấp trên người Vệ Hạo Thiên.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hạ thân đã lâu không được làm việc ấy của Vệ Hạo Thiên lập tức nổi lên tiểu trướng bồng.
“Họ Vệ kia, ngươi, ngươi, ngươi không phải nói mệt sao?" Nhất Nhất bị phản ứng của Vệ Hạo Thiên làm cho hoảng sợ. Tuy rằng hắn cũng có chút suy nghĩ muốn làm việc kia nhưng thương thế của đối phương không cho phép a!
Muốn đứng lên nhưng không biết có phải là bởi vì quá khẩn trương hay không mà sau một hồi vũng vẫy Nhất Nhất vẫn chưa thể đứng dậy nổi, trái lại bởi vì hắn giãy giụa cho nên lại càng kích thích Vệ Hạo Thiên. Vệ Hạo Thiên xoay người một cái liền đem hắn đè ở dưới thân.
“Hiện tại không có một chút nào mệt mỏi!" Nói xong, y liền phong bế cái miệng nhỏ của Nhất Nhất.
“Ưm… ưm…" (Không được a!)
Nhất Nhất vùng vẫy đẩy Vệ Hạo Thiên ra.
“Tại sao?" Giống như bị giội một gáo nước lạnh, dục hỏa của Vệ Hạo Thiên lập tức giảm xuống không ít.
Thấy đối phương đen mặt lại, Nhất Nhất nhanh chóng giải thích: “Ngươi, thương thế của ngươi…"
Nghe xong lời này, khóe miệng Vệ Hạo Thiên lại vén lên.
Ha ha, nguyên lai là bởi vì lo lắng cho thương thế của y nên mới cứ tuyệt!
Ngăn lại cái miệng nhỏ của Nhất Nhất, dục hỏa Vệ Hạo Thiên lại một lần nữa nổi lên: “Không sao, chúng ta không làm toàn bộ." Hai mắt khẽ nhắm lại, Vệ Hạo Thiên không nghĩ ngợi nhiều cúi người hướng tới đôi môi Nhất Nhất.
“Chậm đã, cái gì gọi là ‘không làm toàn bộ’?" Vội vàng che miệng lại, người nào đó vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Chính là… như thế này!" Cực kỳ canh kéo bàn tay Nhất Nhất đang che miệng ra đặt lên nơi đó.
“Ưm ưm ưm…" (Ta không muốn!)
Miệng thì nói như thế nhưng tay lại không tự chủ được mà động, hạ thân cũng chầm chậm có phản ứng.
Cảm nhận được Nhất Nhất đã bắt đầu phối hợp, Vệ Hạo Thiên hôn càng lúc càng sâu hơn, một tay cũng vươn tới khố hạ của Nhất Nhất, chủ động phục vụ.
Nương tử khiến cho y khoái hoạt, y cũng không thể quên khiến nương nương khoái hoạt a!
Biết là Tiểu Long nhi, Nhất Nhất chỉ cười nhẹ mắng: “Xú tiểu tử, ngươi muốn đụng chết nương nương ngươi sao?"
Nói xong còn giả bộ tức giận mà xoay người người đi.
“Ô ô, nương nương, Long nhi rất nhớ người. Cha nói kẻ xấu bắt nương nương đi, Long nhi rất sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại nương nương nữa. Vừa rồi Long nhi nhìn thấy nương nương thật sự vui mừng cho nên mới đụng vào nương nương. Nương nương, là Long nhi sai, ô ô…"
Tưởng rằng nương nương thật sự tức giận, cái miệng nhỏ của Tiểu Long nhi cố gắng giải thích rồi lại khóc, còn không quên nhận lỗi.
Tiểu tử ngốc này! Nhất Nhất không đành lòng tiếp tục giả bộ.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nương nương không việc gì, nương nương không trách ngươi."
Trông thấy Tiểu Long nhi còn trưng ra đôi mắt ngập nước, bộ dạng ủy ủy khuất khuất như vậy rất tội. Hắn tin rằng, Tiểu Long nhi đích thực là bởi vì rất nhớ hắn nên mới như vậy, hắn cao hứng còn không kịp chứ sao nỡ trách móc Tiểu Long nhi?
“Được rồi, nương nương đã trở về, Long nhi đi theo Tề thúc thúc ăn một chút gì đó đi, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Long nhi từ đêm qua đến giờ đã không chịu ăn, không chịu ngủ rồi!" Tề Ngạo Dương xót xa nói.
Đêm qua Tiểu Long nhi tỉnh lại không thấy Nhất Nhất liền khóc không ngừng: “Nương nương, nương nương có phải hay không lại không cần Long nhi nữa? Cha, nương nương có phải hay không lại bỏ đi rồi?"
Tiểu gia hỏa vừa khóc vừa hỏi đến khàn giọng mà vẫn không chịu ngừng. Tề Ngạo Dương không có biện pháp, đành phải nói cho hắn biết nương nương đã bị kẻ xấu bắt đi.
Tiểu Long nhi sau khi nghe xong ngược lại nín khóc: “Vậy Long nhi phải đi cứu nương nương!" Nói xong thực sự còn muốn nhảy xuống khỏi xe ngựa đi cứu người.
Tề Ngạo Dương thấy Tiểu Long nhi như thế, đương nhiên tìm cách cản lại: “Long nhi, Tề thúc thúc đã phái người đi tìm nương nương rồi, rất nhanh là có thể cứu nương nương ngươi trở lại. Nếu như Long nhi đi tìm nương nương, vậy sau khi trở về nương nương sẽ không thấy Long nhi."
“Vậy…" Tiểu Long nhi nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cuộc bỏ qua ý định đi cứu người, lau nước mắt cao giọng, y hệt một tiểu đại nhân nghiêm túc nhìn Tề Ngạo Dương: “Vậy Long nhi ở đây chờ nương nương trở về, như vậy nương nương về đến là có thể thấy Long nhi rồi."
“Hảo, vậy Long nhi đi ngủ đi!" Đoạn, lại quay về phía Vệ Hạo Thiên, “Đại ca, thương thế của huynh còn chưa khỏe, cũng nghỉ ngơi một chút đi, có ta ở đây là được rồi." Trời còn chưa sáng, người cũng chưa tìm được, Tề Ngạo Dương chỉ biết khuyên nhủ hai cha con nhà kia đi ngủ.
Ai ngờ Tề Ngạo Dương vừa dứt lời, hai cha con Vệ Hạo Thiên lại dị khẩu đồng thanh mở miệng: “Không!"
Cứ như vậy, hai cha con và Tề Ngạo Dương là ba người, liên tục không ăn không ngủ mà chờ đợi Nhất Nhất cho đến tận bây giờ.
“Cái gì? Tại sao phải như vậy chứ?" Nhất Nhất vừa nghe, lại nhìn về phía đôi mắt gấu trúc của Tiểu Long nhi, đau lòng ôm lấy.
Tiểu gia hỏa chính là chỉ mới hơn hai tuổi, như thế nào có thể chịu đói chịu mệt?
“Long nhi muốn cùng ăn với nương nương, cùng ngủ với nương nương!" Tiểu Long nhi ôm lấy cổ Nhất Nhất, cố gắng rung lắc.
“Được, được, được!" Không chút do dự, Nhất Nhất đáp liền ba tiếng.
Tiểu oa nhi thật lòng thật dạ đưa ra yêu cầu nho nhỏ, hắn nỡ lòng nào nói không?
“Đại ca, huynh cũng cùng đi ăn một chút gì đi!" Thấy Tiểu Long nhi ôm cổ Nhất Nhất không chịu buông, Tề Ngạo Dương lại quay người, đi tới đỡ Vệ Hạo Thiên.
“Hảo!" Vệ Hạo Thiên vừa đáp thì Nhất Nhất đã ôm theo Tiểu Long nhi đang cười híp mắt rời đi, Tề Vệ hai người lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn họ.
“Nương nương, Long nhi muốn ăn thịt hươu." Đây là tiếng nũng nịu của tiểu gia hỏa.
“Được, được, được." Đây là tiếng sủng nịnh của ai đó.
“…"
…
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Long nhi có Nhất Nhất ở bên cạnh nên rất nhanh tiến vào mộng đẹp, Vệ Hạo Thiên lúc này mới có cơ hội gần gũi nương tử của mình.
Thực ra Vệ Hạo Thiên đã ấm ức cả một buổi chiều rồi. Nhất Nhất vừa về đến đã bị nhi tử chiếm đi, khiến cho y muốn kéo lấy bàn tay nhỏ của nương tử, ôm ấy vòng eo nhỏ của nương tử cũng không thể. Còn Nhất Nhất thì chỉ lo lắng cho nhi tử, không một chút nào quan tâm y đã một ngày một đêm không ăn không ngủ, y có thể không ấm ức sao? Thật vất vả chờ nhi tử đi ngủ, y đương nhiên là phải nhanh chóng kéo nương tử trở về bên cạnh mình.
“Nương tử, vi phu cũng rất mệt, ngươi có thể đỡ vi phu trở về phòng nghỉ ngơi được không?" Sớm nháy mắt ra hiệu để Tề đệ đi ra khỏi phòng, Vệ Hạo Thiên giả bộ ngáp dài một cái, sau đó bày ra vẻ mặt tha thiết nhìn về phía Nhất Nhất.
“Vậy… được rồi!" Nhất Nhất vốn định để Tề Ngạo Dương đưa Vệ Hạo Thiên trở về phòng nhưng vừa quay đầu lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Tề Ngạo Dương đâu vì vậy hắn dành phải hảo hảo dìu Vệ Hạo Thiên trở về phòng.
“Nương tử vất vả rồi." Quay đầu trộm cười, Vệ Hạo Thiên ngay sau đó liền trưng ra một bộ dạng mệt mỏi, đưa tay ôm lấy bả vai Nhất Nhất, đem một nửa trọng lượng cơ thể đặt trên người hắn.
Nhất Nhất lập tức bị ép đến nỗi thiếu chút nữa không thể đứng thẳng người được.
“Ngươi tại sao lại nặng như vậy!" Gian khổ đỡ lấy Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất mệt đến nỗi thở hồng hộc, hắn nhíu mày nhịn không được oán hận một câu.
Vệ Hạo Thiên không hé răng, bởi vì căn bản từ nãy đến giờ y không hề nghe thấy Nhất Nhất đang nói cái gì. Giờ phút này cái đầu y chỉ đang mải miết chôn sâu ở hõm vai Nhất Nhất, đang ra sức chiếm tiện nghi mà!
“Nương tử, ngươi thật thơm!" Ngửi thấy trúc hương đặc hữu nhàn nhạt trên người Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên gần như bị say.
“Ngươi nói cái gi? Cái gì thơm?" Nhất Nhất mệt đến thở phì phò, nhất thời không nghe rõ Vệ Hạo Thiên nói cái gì.
“Không có gì, không có gì…" Vệ Hạo Thiên nhanh chóng lấp liếm.
Nói đùa, nếu để cho nương tử nghe được những lời này, y nhất định sẽ bị ném lại một mình ở chỗ này!
“Ha, cuối cùng đã tới!"
Nhất Nhất ném Vệ Hạo Thiên xuống giường, nhưng không cẩn thận khiến cho ngay cả mình cũng ngã xuống, cả người nằm úp sấp trên người Vệ Hạo Thiên.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hạ thân đã lâu không được làm việc ấy của Vệ Hạo Thiên lập tức nổi lên tiểu trướng bồng.
“Họ Vệ kia, ngươi, ngươi, ngươi không phải nói mệt sao?" Nhất Nhất bị phản ứng của Vệ Hạo Thiên làm cho hoảng sợ. Tuy rằng hắn cũng có chút suy nghĩ muốn làm việc kia nhưng thương thế của đối phương không cho phép a!
Muốn đứng lên nhưng không biết có phải là bởi vì quá khẩn trương hay không mà sau một hồi vũng vẫy Nhất Nhất vẫn chưa thể đứng dậy nổi, trái lại bởi vì hắn giãy giụa cho nên lại càng kích thích Vệ Hạo Thiên. Vệ Hạo Thiên xoay người một cái liền đem hắn đè ở dưới thân.
“Hiện tại không có một chút nào mệt mỏi!" Nói xong, y liền phong bế cái miệng nhỏ của Nhất Nhất.
“Ưm… ưm…" (Không được a!)
Nhất Nhất vùng vẫy đẩy Vệ Hạo Thiên ra.
“Tại sao?" Giống như bị giội một gáo nước lạnh, dục hỏa của Vệ Hạo Thiên lập tức giảm xuống không ít.
Thấy đối phương đen mặt lại, Nhất Nhất nhanh chóng giải thích: “Ngươi, thương thế của ngươi…"
Nghe xong lời này, khóe miệng Vệ Hạo Thiên lại vén lên.
Ha ha, nguyên lai là bởi vì lo lắng cho thương thế của y nên mới cứ tuyệt!
Ngăn lại cái miệng nhỏ của Nhất Nhất, dục hỏa Vệ Hạo Thiên lại một lần nữa nổi lên: “Không sao, chúng ta không làm toàn bộ." Hai mắt khẽ nhắm lại, Vệ Hạo Thiên không nghĩ ngợi nhiều cúi người hướng tới đôi môi Nhất Nhất.
“Chậm đã, cái gì gọi là ‘không làm toàn bộ’?" Vội vàng che miệng lại, người nào đó vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Chính là… như thế này!" Cực kỳ canh kéo bàn tay Nhất Nhất đang che miệng ra đặt lên nơi đó.
“Ưm ưm ưm…" (Ta không muốn!)
Miệng thì nói như thế nhưng tay lại không tự chủ được mà động, hạ thân cũng chầm chậm có phản ứng.
Cảm nhận được Nhất Nhất đã bắt đầu phối hợp, Vệ Hạo Thiên hôn càng lúc càng sâu hơn, một tay cũng vươn tới khố hạ của Nhất Nhất, chủ động phục vụ.
Nương tử khiến cho y khoái hoạt, y cũng không thể quên khiến nương nương khoái hoạt a!
Tác giả :
Văn Phi Mộng