Nương Tử Đừng Chạy

Chương 21

Nhất Nhất cùng Thẩm Nhất Phi vừa mới thương lượng kế hoạch bỏ trốn xong xuôi, ngoài cửa phòng đã vang lên thanh âm ồn ào của tiểu Long nhi: “Nương nương, người tỉnh chưa? Long nhi tới gặp người!"

“Tam ca, mở cửa để Long nhi vào đi!" Vừa rồi khi hai người bàn bạc đại kế chạy trốn phải khóa cửa đề phòng

Vừa nghe thanh âm điềm điềm của tiểu Long nhi, Nhất Nhất tâm tình liền vui vẻ hẳn lên.

Thẩm Nhất Phi thấy Nhất Nhất vui vẻ như vậy, trong lòng ngày càng bất an.

Y phát hiện ra tiểu Long nhi mỗi lần gọi Nhất Nhất là ‘nương nương’, Nhất Nhất chẳng những không buồn bực trái lại còn cười tủm tỉm, ánh mắt đối với tiểu Long nhi cũng là rất mực yêu chiều, hệt như một vị mẫu thân chân chính. Còn nhớ ngày đó nhìn lén Vệ Hạo Thiên và Nhất Nhất ở cùng một chỗ, cũng không thấy Nhất Nhất có cái gì là không nguyện ý. Khi đó vừa thấy là y chỉ biết tức giận, hiện tại ngẫm lại, Thẩm Nhất Phi càng cảm thấy có điểm không thích hợp.  Y càng nghĩ càng kinh hãi, lẽ nào Nhất Nhất cũng thích Vệ Hạo Thiên?

Sẽ không, sẽ không… Thẩm Nhất Phi cố sức lắc đầu, vì tiểu Long nhi mà mở rộng cánh cửa.

“Nương nương, Long nhi rất nhớ người!" Tiểu Long nhi vừa vào phòng liền lập tức nhào vào lòng Nhất Nhất.

“Xú tiểu tử, mồm mép láu lỉnh! Hàng ngày ở cùng một chỗ, có cái gì mà nhớ?"

Nhất Nhất buồn cười, khe khẽ gõ lên trán tiểu Long nhi.

“Thực sự, Long nhi ngày hôm qua từ sáng đến tối không gặp được nương nương. Lẽ ra Long nhi tối hôm qua đã đến tìm người nhưng cha còn nói nương nương không thoải mái, không cho Long nhi tới."

Tiểu Long nhi đá rơi chiếc giày, nhanh như chớp mà trèo lên giường, ghé vào trong lòng Nhất Nhất. Một tay che cái trán, tay kia thân thiết ôm lấy cái cổ Nhất Nhất, nũng nịu nói.

“Vậy chính là thực sự đi, có thể ăn nói như vậy, sau này lớn lên khẳng định có thể mê hoặc không ít mỹ nữ! Ha ha…" Nhất Nhất cười ha hả.

“Chuyện gì khiến nương tử cười đến cao hứng như vậy? Có thể nói cho vi phu nghe một chút được không?"

Mới vừa luyện công trở về, Vệ Hạo Thiên vừa vào phòng đã trông thấy Nhất Nhất ôm tiểu Long nhi cười ha ha, mà tiểu Long nhi thì lại đang ở trong lòng Nhất Nhất làm nũng, khiến y cũng bất giác mà vui mừng.

“Vậy ngươi phải hỏi nhi tử ngươi." Nhất Nhất chậm rãi ngưng tiếng cười, nói ra.

“Nga? Long nhi, ngươi làm gì mà khiến nương nương cao hứng như thế? Tới, nói cho cha biết để cha cũng vui vẻ đi!" Vệ Hạo Thiên cười tít mắt mà nhìn tiểu Long nhi.

“Không có a!" Tiểu Long nhi cũng không biết Nhất Nhất vì sao cười ha ha.

Ở một bên không cười không nói, chứng kiến cảnh ‘một nhà ba người’ cũng cảm thấy rất hài hòa, mỹ hảo. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh lại: không được, Nhất Nhất đúng là thân nam nhi, cũng không phải là nữ nhân, chuyện thế này thế nhân không cho phép!

Thế là y cố ý hừ hai tiếng, nói: “Nhất Nhất, ngươi ghi nhớ lời tam ca nói, tam ca về phòng trước." Nói xong liền muốn đề cước đi ra khỏi phòng Nhất Nhất.

Nhất Nhất được y nhắc nhở, lập tức nhớ tới chuyện đêm nay muốn chạy trốn liền ngưng nói cười “Tam ca yên tâm, ta nhất định ghi nhớ."

Vệ Hạo Thiên thấy vậy liền tò mò mà hỏi thăm: “Nương tử, ngươi cùng tam ca nói cái gì mà thần thần bí bí như vậy?"

“Không có gì, ngươi đa tâm!" Nhất Nhất trừng y một cái, ý muốn nhắc y đừng xen vào việc của người khác. Vệ Hạo Thiên thấy đành phải ngậm miệng.



Dùng xong cơm tối, liếc mắt đang chuẩn bị gọiVệ Hạo Thiên đến trong phòng hắn, phiến gạt y uống rượu đã hạ dược kia nhưng còn chưa kịp gọi tiểu Long nhi cũng đã quấn lấy Nhất Nhất, nói: “Nương nương, Long nhi lâu lắm không cùng nương nương ngủ, đêm nay Long nhi muốn cùng người ngủ!"

“Long nhi ngoan, đêm nay không được, lần sau được rồi!" Kỳ thực Nhất Nhất cũng rất muốn đáp ứng tiểu Long nhi dù sao sau đêm nay cũng sẽ không còn được gặp lại tiểu Long nhi. Nhưng đêm nay thực sự không thể, hắn còn muốn phiến gạt Vệ Hạo Thiên a!

“Không, đêm nay Long nhi nhất định phải cùng nương nương ngủ!" Chẳng biết có hay không, dường như Long nhi biết Nhất Nhất muốn ly khai, chính là khăng khăng muốn cùng hắn ngủ.

“Lão tử nói không được là không được!" Nhất Nhất đem tiểu Long nhi hù dọa đi.

Tiểu Long nhi thấy Nhất Nhất lớn tiếng quát, oa oa một tiếng khóc rống lên, trong miệng còn không ngừng la hét “Long nhi muốn cùng nương nương ngủ, cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ… Ô… oa!"

Vệ Hạo Thiên thấy tiểu Long nhi khóc lợi hại như vậy, không nỡ, liền đối với Nhất Nhất khuyên nhủ: “Nương tử, ngươi đêm nay cũng không có gì bất tiện, để Long nhi ngủ với ngươi đi!"

“Cái này…" Thấy tiểu Long nhi khóc thật sự là lợi hại, Nhất Nhất cũng không đành lòng nhưng hắn lại không thể đáp ứng, rắc rối chết đi được!

Một bên Thẩm Nhất Phi thấy Nhất Nhất bộ dạng lưỡng lự như vậy, bất an vì vậy y liền đối với tiểu Long nhi nói: “Long nhi, ngoan ngoãn để Lâm bá mang ngươi đi tắm rửa, nhất định phải tẩy thật sạch sẽ, như vậy nương nương mới có thể cho ngươi cùng ngủ."

Nói xong Thẩm Nhất Phi còn hướng về phía Nhất Nhất nháy mắt.

Tiểu Long nhi đang khóc lớn nghe Thẩm Nhất Phi nói, nức nở mở to đôi mắt ngấn lệ, mong ngóng nhìn về phía Nhất Nhất, hỏi: “Nương nương, tam cữu cữu nói chính là thật sao?"

Tiếp nhận ánh mắt nhắc nhở của Thẩm Nhất Phi, Nhất Nhất vội vàng ứng hợp: “Đúng vậy, tam cữu cữu nói là thật. Ngươi nhanh đi tắm rửa, nhất định phải tẩy sạch sẽ nếu như Long nhi tẩy không sạch sẽ, nương nương cũng không dám cùng Long nhi ngủ."

“Thật tốt quá, nương nương đáp ứng đêm nay cùng Long nhi ngủ! Long nhi bây giờ phải đi tắm rửa, chắc chắn phải tẩy sạch sẽ, nương nương chờ Long nhi!"

Tiểu Long nhi nhận được sự bảo đảm từ Nhất Nhất, cao hứng vụt chạy đi tìm Lâm Chi giúp hắn tắm rửa. Nhất Nhất và Thẩm Nhất Phi cùng thở dài một hơi.

Tiểu Long nhi vừa đi, Nhất Nhất tranh thủ thời gian đem Vệ Hạo Thiên gọi vào trong phòng. Vệ Hạo Thiên cũng không một điểm hoài nghi, theo Nhất Nhất vào phòng.

Hai người vừa vào phòng, Nhất Nhất đóng cửa, đang muốn đề nghị uống rượu, cũng không phòng ngự, từ phía sau bị Vệ Hạo Thiên ôm lấy, hôn thắm thiết. Hôn đến nỗi hạ thân đã bắt đầu nổi lên phản ứng, Vệ Hạo Thiên vừa định đem tiết khố Nhất Nhất mà cởi ra thì bị Nhất Nhất ngăn trở.

Vệ Hạo Thiên tưởng rằng Nhất Nhất lo lắng tiểu Long nhi bất ngờ đi vào sẽ chứng kiến cảnh này, y vừa cắn lấy vành tai Nhất Nhất vừa nói: “Đừng lo lắng, vi phu rất nhanh thì tốt rồi!". Nói xong bàn tay càng muốn hướng về phía tiết khố Nhất Nhất.

“Chờ một chút!"

Bị hôn đến xụi lơ, Nhất Nhất thở hồng hộc mà nói: “Trước tiên uống chén rượu trên bàn kia, rượu là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi."

Cơ hồ ôm sát cả người Nhất Nhất trong lòng, Vệ Hạo Thiên một hơi uống hết chén rượu. Đi tới trước giường, mới vừa đem tiết khố Nhất Nhất cởi ra, y liền ngã gục trên người Nhất Nhất.

Cật lực đẩy Vệ Hạo Thiên ra, Nhất Nhất nhanh chóng đem tiết khố mặc vào, ngay sau đó lại đem Vệ Hạo Thiên đặt nằm ngay ngắn trên giường. Vừa định đi, Nhất Nhất lại nhớ ban đêm khí trời chính là còn rất lạnh liền cấp cho Vệ Hạo Thiên một cái chăn rồi mới lẳng lặng mà rời khỏi phòng, cùng Thẩm Nhất Phi bỏ trốn.

Đêm đó, có hai bóng người đi ra từ Vệ phủ, cưỡi ngựa hướng về phía Thẩm gia trang mà chạy đi.
Tác giả : Văn Phi Mộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại