Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 19: Lòng đầy căm phẫn
Hoa Vị Miên nằm ở trong lều, nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trước mặt, suy nghĩ như thế nào mới có thể ra ngoài, còn có mấy tiểu nha đầu đi cùng kia cũng không biết thế nào rồi, trong lòng luôn luôn có chút bất an, dứt khoát chạy ra ngoài nhìn xem.
Trăng treo ba sào, rõ ràng bây giờ là canh ba, là lúc mọi người ngủ say.
Tới tới lui lui chạy qua nhiều lều vải, cũng không tìm được lều vải ngày đó mình bị nhốt, nàng lại không nhớ đường, nhiều lều vải như vậy, như vậy cho dù tìm tiếp thì đến khi trời sáng cũng không tìm được. . . . . .
“Cô nương kia mùi vị không tệ." Một thanh âm mang theo đầy bụng dâm dục tấm tắc nói.
“Này, ngươi nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người phát hiện!" Bên cạnh lập tức có người quở trách.
“Xoạt xoạt xoạt. . . . . ."
Tránh thoát hai tên tiểu binh, lồng ngực Hoa Vị Miên dấy lên hừng hực phẫn nộ, những kẻ này là cặn bã!
Hoa Vị Miên còn chưa kịp đi ra ngoài, trong lều vải phía trước lại đi ra hai người, bộ dáng nhanh nhẹn, lén lén lút lút đi về phía rừng sâu.
Hoa Vị Miên lặng lẽ đi theo, quả nhiên nhìn thấy lều vải trước đây, bên trong vẫn còn ánh đèn mờ mờ.
Giơ tay lên điểm huyệt ngủ của hai người, Hoa Vị Miên lắc mình vào trong lều.
Năm người áo quần rách rưới nằm trên đống rơm, người đầy vết thương co quắp lại, thấy nàng đi vào liền hoảng sợ lui về phía sau.
“Này, là ta!" Hoa Vị Miên tiến lên bắt lấy một người trong đó, chính là tiểu nha đầu cùng nàng nói chuyện trên xe ngựa.
Trong mắt tiểu nha đầu lộ ra tuyệt vọng, miệng hàm hàm hồ hồ nói: “Van cầu ngươi. . . . .Van cầu ngươi. . . . .Không cần. . . . . ."
Hoa Vị Miên thấy nàng thần chí không minh mẫn, lại xoay người nhìn nữ tử bên cạnh, thấy thần chí nàng coi như thanh tỉnh, vì thế nói: “Này, ngươi không sao chứ!"
Nữ tử phục hồi lại tinh thần nhìn nàng, hồi lâu mới nhận ra nàng, “Ngươi. . . . . Ngươi là kẻ ăn xin chạy trốn đó!"
Sau khi nàng vừa nói, tất cả mấy người bên cạnh đều nhìn sang, trong tuyệt vọng lại mang theo một chút hi vọng.
“Ngươi có phải tới cứu chúng ta không?" Nữ tử bắt được cổ tay Hoa Vị Miên, mặc dù trước kia nàng là kỹ nữ, nhưng phục vụ trong quân doanh, quả thực sống không bằng chết!
Hoa Vị Miên cảm thấy một cỗ áy náy nồng đậm xông lên, nếu ngày đó nàng mang theo bọn họ cùng đi. . . . .
Thấy Hoa Vị Miên lâu không đáp lại, nữ tử thất vọng buông nàng ra, “Làm sao có thể. . . . .Làm sao có thể chạy thoát được. . . . . ."
“Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu các ngươi ra!" Hoa Vị Miên chắc chắn nói.
Tiểu nha đầu lúc trước kia bò đến cạnh người nàng, nắm ống tay áo nàng nói: “Tiểu thư, van cầu ngươi cứu ta, ta dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngươi. . . . ." Nói xong liền hung hăng dập đầu trên đất, một dập lại một dập, lặp đi lặp lại.
Mấy người bên cạnh cũng rối rít quỳ gối quanh người nàng, liều mạng dập đầu.
“Các ngươi không nên như vậy!" Hoa Vị Miên vội vàng ngăn các nàng lại.
“Tiểu nữ Như Yên, nếu tiểu thư có thể cứu ta, ta nhất định kết cỏ ngậm vành [1], báo đáp đại ân đại đức của tiểu thư!" Nữ tử bắt được tay nàng nói.
[1]: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau đó Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được
“Lục Hà cũng vậy!" Tiểu nha đầu liên tục gật đầu không ngừng, khóc ròng nói: “Chúng ta còn có mấy tỷ muội bị đưa tới doanh trại khác rồi!"
Hoa Vị Miên nhíu mày, lại nghe Như Yên nói: “Ta đoán, Phủ Viễn tướng quân có thể không biết chuyện này."
Cái gì?! Hoa Vị Miên cả kinh, vội hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa xem."
Như Yên chống thân thể ngồi xuống, nói: “Chúng ta ở nơi gió trăng dựa vào vài phần bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt mà sống, hai ngày này, tất cả binh lính đều là thừa dịp đêm khuya lén lén lút lút tới, mỗi lần chỉ tới mấy ngươi, chưa bao giờ dám gióng trống khua chiêng."
Hoa Vị Miên suy nghĩ, nếu thật như lời nàng thì tốt quá, chỉ cần làm rõ với Tông Chính Sở, hắn cũng sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nhưng nếu là Tông Chính Sở lén lút chỉ bày mưu kế . . . . . Dù sao ngụy quân tử hai mặt khắp nơi đều có thể thấy. Huống chi, hành quân đánh giặc có quân kỹ cũng không kỳ quái.
Trăng treo ba sào, rõ ràng bây giờ là canh ba, là lúc mọi người ngủ say.
Tới tới lui lui chạy qua nhiều lều vải, cũng không tìm được lều vải ngày đó mình bị nhốt, nàng lại không nhớ đường, nhiều lều vải như vậy, như vậy cho dù tìm tiếp thì đến khi trời sáng cũng không tìm được. . . . . .
“Cô nương kia mùi vị không tệ." Một thanh âm mang theo đầy bụng dâm dục tấm tắc nói.
“Này, ngươi nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người phát hiện!" Bên cạnh lập tức có người quở trách.
“Xoạt xoạt xoạt. . . . . ."
Tránh thoát hai tên tiểu binh, lồng ngực Hoa Vị Miên dấy lên hừng hực phẫn nộ, những kẻ này là cặn bã!
Hoa Vị Miên còn chưa kịp đi ra ngoài, trong lều vải phía trước lại đi ra hai người, bộ dáng nhanh nhẹn, lén lén lút lút đi về phía rừng sâu.
Hoa Vị Miên lặng lẽ đi theo, quả nhiên nhìn thấy lều vải trước đây, bên trong vẫn còn ánh đèn mờ mờ.
Giơ tay lên điểm huyệt ngủ của hai người, Hoa Vị Miên lắc mình vào trong lều.
Năm người áo quần rách rưới nằm trên đống rơm, người đầy vết thương co quắp lại, thấy nàng đi vào liền hoảng sợ lui về phía sau.
“Này, là ta!" Hoa Vị Miên tiến lên bắt lấy một người trong đó, chính là tiểu nha đầu cùng nàng nói chuyện trên xe ngựa.
Trong mắt tiểu nha đầu lộ ra tuyệt vọng, miệng hàm hàm hồ hồ nói: “Van cầu ngươi. . . . .Van cầu ngươi. . . . .Không cần. . . . . ."
Hoa Vị Miên thấy nàng thần chí không minh mẫn, lại xoay người nhìn nữ tử bên cạnh, thấy thần chí nàng coi như thanh tỉnh, vì thế nói: “Này, ngươi không sao chứ!"
Nữ tử phục hồi lại tinh thần nhìn nàng, hồi lâu mới nhận ra nàng, “Ngươi. . . . . Ngươi là kẻ ăn xin chạy trốn đó!"
Sau khi nàng vừa nói, tất cả mấy người bên cạnh đều nhìn sang, trong tuyệt vọng lại mang theo một chút hi vọng.
“Ngươi có phải tới cứu chúng ta không?" Nữ tử bắt được cổ tay Hoa Vị Miên, mặc dù trước kia nàng là kỹ nữ, nhưng phục vụ trong quân doanh, quả thực sống không bằng chết!
Hoa Vị Miên cảm thấy một cỗ áy náy nồng đậm xông lên, nếu ngày đó nàng mang theo bọn họ cùng đi. . . . .
Thấy Hoa Vị Miên lâu không đáp lại, nữ tử thất vọng buông nàng ra, “Làm sao có thể. . . . .Làm sao có thể chạy thoát được. . . . . ."
“Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu các ngươi ra!" Hoa Vị Miên chắc chắn nói.
Tiểu nha đầu lúc trước kia bò đến cạnh người nàng, nắm ống tay áo nàng nói: “Tiểu thư, van cầu ngươi cứu ta, ta dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngươi. . . . ." Nói xong liền hung hăng dập đầu trên đất, một dập lại một dập, lặp đi lặp lại.
Mấy người bên cạnh cũng rối rít quỳ gối quanh người nàng, liều mạng dập đầu.
“Các ngươi không nên như vậy!" Hoa Vị Miên vội vàng ngăn các nàng lại.
“Tiểu nữ Như Yên, nếu tiểu thư có thể cứu ta, ta nhất định kết cỏ ngậm vành [1], báo đáp đại ân đại đức của tiểu thư!" Nữ tử bắt được tay nàng nói.
[1]: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau đó Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được
“Lục Hà cũng vậy!" Tiểu nha đầu liên tục gật đầu không ngừng, khóc ròng nói: “Chúng ta còn có mấy tỷ muội bị đưa tới doanh trại khác rồi!"
Hoa Vị Miên nhíu mày, lại nghe Như Yên nói: “Ta đoán, Phủ Viễn tướng quân có thể không biết chuyện này."
Cái gì?! Hoa Vị Miên cả kinh, vội hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa xem."
Như Yên chống thân thể ngồi xuống, nói: “Chúng ta ở nơi gió trăng dựa vào vài phần bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt mà sống, hai ngày này, tất cả binh lính đều là thừa dịp đêm khuya lén lén lút lút tới, mỗi lần chỉ tới mấy ngươi, chưa bao giờ dám gióng trống khua chiêng."
Hoa Vị Miên suy nghĩ, nếu thật như lời nàng thì tốt quá, chỉ cần làm rõ với Tông Chính Sở, hắn cũng sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nhưng nếu là Tông Chính Sở lén lút chỉ bày mưu kế . . . . . Dù sao ngụy quân tử hai mặt khắp nơi đều có thể thấy. Huống chi, hành quân đánh giặc có quân kỹ cũng không kỳ quái.
Tác giả :
Bán Điểm Mặc