Nương Tử Bán Thân
Chương 11: Hồi cuối
Dùng hai chữ “nhốn nháo" để hình dung cảnh tượng trước mắt thì có phần hơi kém.
Đây là cảm tưởng của Phong Ly Phách khi bước vào Huyền Vũ đường.
Hắn cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng lúc một con gà phóng tới mặt hắn, thì Phong Ly Phách nhận ra hai chữ “Bình tĩnh" chỉ là cái rắm.
“Đáng chết! Nơi này làm sao lại thành như vậy!"
Lửa giận của hắn tới không phải là không có nguyên nhân!
Sớm tập thói quen khi mình về sẽ đối mặt với một căn phòng “Trống rỗng" – bởi vì nữ nhân ngốc kia luôn đem thứ có thể “Thấy", có thể “Bán lấy tiền", có thể “Cứu tế" mà mang đi.
Người đó, thừa dịp lúc hắn không ở đây toàn bộ giải quyết sạch sẽ, cho dù là cái chân bàn nàng cũng không buông tha.
Nhưng bây giờ... Tựa hồ đã vượt qua khả năng tiếp nhận của hắn.
Trong thính đường này mà nói ít nhất cũng hơn mười con gà, bay loạn chạy loạn còn kêu loạn, hơn nữa, trong bầy gà còn có con chó, cùng với gà nhảy múa loạn xạ. Thấy cảnh này muốn người ta không phát điên cũng khó.
Vốn người hầu nên tại bên ngoài đợi lệnh, chính lúc này lại luống cuống tay chân chạy theo bắt gà chạy loạn, thậm chí còn có người vội vàng lấy chân gà... Bôi thuốc!
Mắt hắn không có mù chứ! Tên kia thật sự là đang bôi thuốc cho gà!
“Các ngươi đang làm cái gì? Ngươi, tới đây!" Tiện tay chỉ đại, Phong Ly Phách bắt một thuộc hạ đang run rẩy sợ hãi.
“Đường chủ, chuyện... này không liên quan đến nô tài nha!"
“Vậy ai bảo các ngươi làm như thế? Nói mau!"
“Là...là..." Người hầu ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
Phong Ly Phách hậm hực vươn tay tóm cổ con gà trên người ném sang tên hạ nhân.
Đáng lẽ hắn nên rõ thấy gà bị thương liền ầm ĩ băng bó vết thương ngoài Cơ Nhi ra thì còn ai vào đây.
Vừa nhắc đến, Cơ Nhi đã từ chạy vào.
“Phách, chàng đã về rồi! Ta chờ thật lâu." Cơ Nhi nhào vào trong ngực hắn, hai tay hưng phấn ôm chặt hắn.
“Giải thích một chút về những con gà này cho ta coi."
“A, cái này... Những con gà này đáng lẽ sẽ bị vặt lông làm canh cho đại tẩu bồi bổ, chỉ là đại tẩu nói không muốn uống, còn hỏi ta có chịu chăm sóc những con gà này không; ta thấy bọn chúng thật đáng thương! Cho nên quyết định mang toàn bộ về, vừa lúc làm bạn với Kê Nhi." Cơ Nhi hào hứng nói.
“Nàng nói là đại tẩu?" Thì ra đầu sỏ gây nên chính là Thủy Như Nguyệt.
“Đừng có gọi nữ nhân kia là đại tẩu, nàng căn bản là một nữ nhân điên!" Chỉ biết làm loạn!
Không cho nàng gọi tỷ ấy là đại tẩu? Cơ Nhi khó hiểu nhìn hắn. Mình mới mới từ chỗ Như Nguyệt “Tỷ tỷ" trở lại, xác thực về sau cũng không cần gọi tỷ ấy là đại tẩu rồi, chẳng lẽ Phách nhanh như vậy đã biết rõ?
“Phách, chàng thật lợi hại..."
Không để ý tới những lời nàng nói, Phong Ly Phách nắm tay của nàng, kéo nàng ra ngoài.
“Muốn nói cái gì vậy chờ chúng ta rời khỏi phạm vi hoạt động của nữ nhân điên kia rồi nói... Nói cho nàng biết, bớt đi làm mấy chuyện điên rồ, nếu không sau này ta sẽ không quan tâm nàng nữa..."
“Ủa? Vậy Như Nguyệt tỷ tỷ cùng ta thì sao? Chúng ta đã kết bái thành tỷ muội rồi nha!"
“Nàng nói cái gì?" Phong Ly Phách sững lại.
“Chàng không phải khi nãy nói ta đừng gọi Như Nguyệt tỷ tỷ là đại tẩu sao? Ta tưởng chàng đã biết!"
“Biết cái gì?"
“Chuyện ta cùng Như Nguyệt tỷ tỷ kết bái đó! Về sau chúng ta chính là tỷ muội."
“Tỷ muội?!" Phong Ly Phách hét to.
“Ừ! Đúng rồi, Như Nguyệt tỷ tỷ nói chàng về sau không được gọi ta là Cơ Nhi, mà phải nói là Cơ di."
“Cơ, di!" Hắn muốn tức điên lên rồi! Nữ nhân kia...
“Đúng, phải gọi là Cơ di." Cơ Nhi gật đầu.
“Tỷ tỷ nói, sau này ta vai vế lớn hơn chàng một bậc, chàng không thể tùy tiện mắng ta, cũng không thể lấy..."
“Biến đi! Ta không cần ai làm trưởng bối cho ta..." Đường chủ Huyền Vũ đường liên tiếp chửi tục, rống to ầm ĩ khắp sân.
Trong lúc Phong Ly Phách đang vén tay áo, chuẩn bị tìm người liều mạng, đồng thời ở bên kia có một nữ nhân đang rảnh rang cắn hạt dưa, khóe miệng mang theo cười mờ ám, đang ăn mừng mình lại thắng một ván!
HẾT
Đây là cảm tưởng của Phong Ly Phách khi bước vào Huyền Vũ đường.
Hắn cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng lúc một con gà phóng tới mặt hắn, thì Phong Ly Phách nhận ra hai chữ “Bình tĩnh" chỉ là cái rắm.
“Đáng chết! Nơi này làm sao lại thành như vậy!"
Lửa giận của hắn tới không phải là không có nguyên nhân!
Sớm tập thói quen khi mình về sẽ đối mặt với một căn phòng “Trống rỗng" – bởi vì nữ nhân ngốc kia luôn đem thứ có thể “Thấy", có thể “Bán lấy tiền", có thể “Cứu tế" mà mang đi.
Người đó, thừa dịp lúc hắn không ở đây toàn bộ giải quyết sạch sẽ, cho dù là cái chân bàn nàng cũng không buông tha.
Nhưng bây giờ... Tựa hồ đã vượt qua khả năng tiếp nhận của hắn.
Trong thính đường này mà nói ít nhất cũng hơn mười con gà, bay loạn chạy loạn còn kêu loạn, hơn nữa, trong bầy gà còn có con chó, cùng với gà nhảy múa loạn xạ. Thấy cảnh này muốn người ta không phát điên cũng khó.
Vốn người hầu nên tại bên ngoài đợi lệnh, chính lúc này lại luống cuống tay chân chạy theo bắt gà chạy loạn, thậm chí còn có người vội vàng lấy chân gà... Bôi thuốc!
Mắt hắn không có mù chứ! Tên kia thật sự là đang bôi thuốc cho gà!
“Các ngươi đang làm cái gì? Ngươi, tới đây!" Tiện tay chỉ đại, Phong Ly Phách bắt một thuộc hạ đang run rẩy sợ hãi.
“Đường chủ, chuyện... này không liên quan đến nô tài nha!"
“Vậy ai bảo các ngươi làm như thế? Nói mau!"
“Là...là..." Người hầu ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
Phong Ly Phách hậm hực vươn tay tóm cổ con gà trên người ném sang tên hạ nhân.
Đáng lẽ hắn nên rõ thấy gà bị thương liền ầm ĩ băng bó vết thương ngoài Cơ Nhi ra thì còn ai vào đây.
Vừa nhắc đến, Cơ Nhi đã từ chạy vào.
“Phách, chàng đã về rồi! Ta chờ thật lâu." Cơ Nhi nhào vào trong ngực hắn, hai tay hưng phấn ôm chặt hắn.
“Giải thích một chút về những con gà này cho ta coi."
“A, cái này... Những con gà này đáng lẽ sẽ bị vặt lông làm canh cho đại tẩu bồi bổ, chỉ là đại tẩu nói không muốn uống, còn hỏi ta có chịu chăm sóc những con gà này không; ta thấy bọn chúng thật đáng thương! Cho nên quyết định mang toàn bộ về, vừa lúc làm bạn với Kê Nhi." Cơ Nhi hào hứng nói.
“Nàng nói là đại tẩu?" Thì ra đầu sỏ gây nên chính là Thủy Như Nguyệt.
“Đừng có gọi nữ nhân kia là đại tẩu, nàng căn bản là một nữ nhân điên!" Chỉ biết làm loạn!
Không cho nàng gọi tỷ ấy là đại tẩu? Cơ Nhi khó hiểu nhìn hắn. Mình mới mới từ chỗ Như Nguyệt “Tỷ tỷ" trở lại, xác thực về sau cũng không cần gọi tỷ ấy là đại tẩu rồi, chẳng lẽ Phách nhanh như vậy đã biết rõ?
“Phách, chàng thật lợi hại..."
Không để ý tới những lời nàng nói, Phong Ly Phách nắm tay của nàng, kéo nàng ra ngoài.
“Muốn nói cái gì vậy chờ chúng ta rời khỏi phạm vi hoạt động của nữ nhân điên kia rồi nói... Nói cho nàng biết, bớt đi làm mấy chuyện điên rồ, nếu không sau này ta sẽ không quan tâm nàng nữa..."
“Ủa? Vậy Như Nguyệt tỷ tỷ cùng ta thì sao? Chúng ta đã kết bái thành tỷ muội rồi nha!"
“Nàng nói cái gì?" Phong Ly Phách sững lại.
“Chàng không phải khi nãy nói ta đừng gọi Như Nguyệt tỷ tỷ là đại tẩu sao? Ta tưởng chàng đã biết!"
“Biết cái gì?"
“Chuyện ta cùng Như Nguyệt tỷ tỷ kết bái đó! Về sau chúng ta chính là tỷ muội."
“Tỷ muội?!" Phong Ly Phách hét to.
“Ừ! Đúng rồi, Như Nguyệt tỷ tỷ nói chàng về sau không được gọi ta là Cơ Nhi, mà phải nói là Cơ di."
“Cơ, di!" Hắn muốn tức điên lên rồi! Nữ nhân kia...
“Đúng, phải gọi là Cơ di." Cơ Nhi gật đầu.
“Tỷ tỷ nói, sau này ta vai vế lớn hơn chàng một bậc, chàng không thể tùy tiện mắng ta, cũng không thể lấy..."
“Biến đi! Ta không cần ai làm trưởng bối cho ta..." Đường chủ Huyền Vũ đường liên tiếp chửi tục, rống to ầm ĩ khắp sân.
Trong lúc Phong Ly Phách đang vén tay áo, chuẩn bị tìm người liều mạng, đồng thời ở bên kia có một nữ nhân đang rảnh rang cắn hạt dưa, khóe miệng mang theo cười mờ ám, đang ăn mừng mình lại thắng một ván!
HẾT
Tác giả :
Chanh Tinh