Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 30-2: Tai thính cấp một 2
Sắc trời dưới đáy vực u ám, bốn phía đều là sương mù rất nhanh đã đen nghìn nghịt. Vốn đang là buổi chiều nhưng hiện giờ đã qua hoàng hôn, gần đến tối rồi.
Tô Hoài Cẩn để Tiết Trường Du ngồi tại chỗ còn mình thì nhìn quanh bốn phía, không quen biết hoàn toàn không ấn tượng gì, không biết nên đi như thế nào, trước sau khe núi đều có đường mòn còn có một con sông, nhưng không biết có phải đường chết hay không nữa. Dù sao muốn đi thì tự mình đi mới biết được.
Nhưng bây giờ, đừng nói Tiết Trường Du bị trọng thương mà ngay cả Tô Hoài Cẩn cũng vừa mệt vừa đói. Tuy rằng mình không bị thương nhưng hệ thống cũng chả quan tâm đến, cũng không thèm cung cấp thức ăn, đáy vực còn đặc biệt lạnh lẽo, không biết làm sao mới tốt đây.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ thở dài, Tiết Trường Du lúc này đã vươn tay đè lên ngực, đỡ lấy một cây đại thụ từ từ đứng lên.
Hắn vừa đứng lên thì ngực phát đau, khẽ "a" một tiếng rồi ngã xuống.
Tô Hoài Cẩn nghe thấy động tĩnh thì vội vàng xoay người lại, trừng mắt nói: "Vì sao đứng lên, không phải bảo ngài ngồi chờ sao?"
Tô Hoài Cẩn nói xong mới cảm thấy mình có chút thất thố, tất nhiên là bởi vì thung lũng này trời xa đất lạ nên Tô Hoài Cẩn mới có chút sốt ruột.
Tiết Trường Du không tức giận chút nào, ngược lại bởi vì Cẩn Nhi nói chuyện với hắn như thế, giọng điệu rất quen thuộc cho nên trong lòng còn lén vui mừng.
Thái độ củaTiết Trường Du rất tốt đẹp, còn cười cười nhưng nụ cười của hắn cực kỳ miễn cưỡng, đè lên ngực mình tất nhiên là có nội thương, vừa cử động đã đau đớn khó nhịn được.
Tô Hoài Cẩn thấy dáng vẻ này của hắn mới nói: "Bị thương đến nội tạng rồi sao?"
Tiết Trường Du miễn cưỡng cười một cái mới nói: "Không sao, ta chính mình rõ ràng, một ít vết thương nhỏ thôi."
Tiết Trường Du dứt lời, lại nói: "Cẩn Nhi đang...... Đang lo lắng cho ta hả?"
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó thản nhiên nói: "Vương gia nói đùa, trước mắt bốn bề vắng lặng, nếu Vương gia có tốt xấu gì thì đầu tiên Hoài Cẩn đảm đương không nổi, thứ hai...... Rừng núi hoang vắng, có bạn luôn là tốt nhất."
Tô Hoài Cẩn nói là lời thật lòng, Tiết Trường Du nghe xong lại đắc ý, Tô Hoài Cẩn bị hắn cười thì hoảng sợ, không biết Tứ hoàng tử cảm thấy chỗ nào đáng cười?
Lại nghe thấy Tiết Trường Du nói: "Đúng rồi, bạn......"
Hắn nói xong rồi nói tiếp: "Cẩn Nhi đói bụng chưa? Ta giúp nàng tìm một ít thịt rừng nhé."
Tô Hoài Cẩn thực sự đói lả nhưng hiện giờ là thời tiết rét đậm, ngay cả trái cây cũng không có, động vật cũng rất ít lui tới. Hơn nữa Tiết Trường Du bị trọng thương, cánh tay gãy xương còn có nội thương, sao có thể kiếm thịt rừng chứ?
Tiết Trường Du thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng thì cười nói: "Làm phiền nàng, giúp ta nhặt mấy cục đá."
Vẻ mặt Tô Hoài Cẩn hoài nghi nhưng vẫn cúi đầu đi nhặt đá. Trong thung lũng này nhiều nhất chính là đá, muốn lớn có lớn, muốn nhỏ có nhỏ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Tô Hoài Cẩn nhặt một ít đặt ở trong tay Tiết Trường Du. Tiết Trường Du đã đổi thành đứng dựa vào cây cối ngửa đầu, cái gáy chống lên thân cây, tựa hồ đang hít thở sâu, mồ hôi trên trán đang lăn tăn có vẻ như đau đớn khó chịu.
Nhưng lúc Tô Hoài Cẩn đi tới thì Tiết Trường Du đã phát hiện, vội vàng cười một chút, vẫn có chút miễn cưỡng.
Tô Hoài Cẩn thấy hắn như vậy thì trong lòng run lên, nói thật, thật là có chút lo lắng.
Nhưng Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm, mình lo lắng cũng có đạo lý thôi. Nếu Tứ hoàng tử chết không rõ ràng như vậy, vẫn là vì mình nhảy vực, phủ Thừa tướng nhiều ít cũng bị liên lụy.
Tiết Trường Du nhận đá, cười nói: "Nàng chờ một chút."
Hắn nói xong thì nhắm mắt lại, không biết đang làm gì, nhưng hơi hơi nhíu lại hai hàng lông mày. Lúc này đây, thình lình nghe "sột soạt" một tiếng, Tiết Trường Du mở choàng mắt, cánh tay trái nắm đá chấn động.
"Vèo ——!"
Đá đột nhiên bị ném đi, tiếng gió hỗn loạn tựa như muốn xé rách đêm tối, thế nhưng phát ra một tiếng kim loại vù vù xông thẳng đến.
"Ầm!!" một tiếng, tựa như là âm thanh của vật gì ngã xuống đất, Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, động tĩnh kia có thể nói là kinh thiên động địa, còn không nhỏ, mặt đất chấn động cả lên.
Tô Hoài Cẩn đi qua đó, kinh ngạc nói: "Heo....heo rừng?"
Khá lắm, không nhỏ lắm ngã trên mặt đất.
Lúc này Tiết Trường Du mới đỡ thân cây từ từ ngồi xuống, cười nói: "Đúng rồi, mới vừa rồi ta nghe thấy động tĩnh, nhưng sợ làm nàng sợ, bởi vậy vẫn luôn chưa nói."
Tiết Trường Du nói, một tay nhặt bội kiếm Nhai Tí trên mặt đất lên, tựa như là muốn bắt đầu thu dọn con heo rừng này.
Tô Hoài Cẩn là tiểu thư khuê các, tất nhiên là sẽ không biết chuyện này mà ngồi ở một bên nhìn, có chút kinh ngạc nhìn động tác của Tiết Trường Du, dứt khoát nhanh nhẹn giống như còn rất quen thuộc.
Tiết Trường Du thấy nàng nghi ngờ thì cười nói: "Ta mười sáu tuổi lần đầu tiên ra chiến trường, lúc ấy bị quân đội nước Hình đánh bất ngờ, vây ở một cái bồn địa suốt nửa năm. Ba tháng đầu còn đỡ, có đồ ăn nước uống, nhưng về sau thì...... Lương thực dự trữ ăn gần hết rồi, nước cũng uống sạch sẽ, các anh em rơi lệ nhìn chiến mã, cuối cùng ngay cả rễ cây cũng ăn, cũng là cái dạng thời tiết rét đậm thế này, nào biết đột nhiên lao ra một con heo rừng."
Tiết Trường Du cười cười tựa như đang ở hồi ức rồi nói: "Các anh em vui chết đi được, lúc ấy mọi người đều vây quanh đầu bếp, cùng nhau nướng thịt, cùng nhau xướng quân ca, sau đó......"
Tiết Trường Du đột nhiên nói không được nữa, bởi vì thật sự hắn mười sáu tuổi năm ấy lần đầu tiên ra chiến trường, cũng cùng nước Hình giao chiến. Nhưng Tiết Trường Du 36 tuổi năm ấy hắn lại cùng nước Hình giao chiến, đây cũng là trận chiến cuối cùng của Tiết Trường Du......
Bởi vì Thừa tướng để lộ bí mật, kinh thành bị thất thủ, bọn họ bị nhốt ở bồn địa. Nước Hình kêu gào bào Tô Hoài Chẩn trói hoàng đế nước Tiết lại giao ra đây thì tha chết cho binh lính nước Tiết. Tiết Trường Du đã tâm lặng như nước, tính toán tự vận tạ tội.
Lúc ấy......
Tô Hoài Chẩn quỳ gối trước mặt hắn, thị vệ đi theo cũng quỳ gối trước mặt hắn, mọi người dập đầu cầu xin Tiết Trường Du.
Động tác của Tiết Trường Du dừng lại, hắn nhớ lại một ít những chuyện khổ sỡ nhất, đó là sau khi hắn mất đi Tô Hoài Cẩn, những ngày tháng gian nan nhất.
Cặp mắt Tiết Trường Du có chút đỏ lên, vội vàng cúi đầu nhanh chóng thu thập thịt heo trong tay. Tô Hoài Cẩn hỗ trợ nhóm lửa, lại mang nhánh cây lại đây. Tiết Trường Du không cho nàng chạm vào thịt heo sống, tự mình chặt thật nhanh xâu lên, sau đó nướng chúng trên lửa.
Tô Hoài Cẩn ôm đầu gối ngồi ở một bên nhìn Tiết Trường Du nướng thịt heo. Tay phải của Tiết Trường Du cố định, bởi vậy chỉ có thể dùng tay trái quay cuồng nhánh cây không cho thịt heo nướng bị cháy xém, ngón tay đều là vết máu.
Ánh mắt của Tô Hoài Cẩn có chút lập loè, nheo mắt lại đột nhiên nói: "Vương gia vì sao phải nhảy xuống?"
Tiết Trường Du ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tô Hoài Cẩn rồi cười cười, nhưng hắn còn chưa nói chuyện, Tô Hoài Cẩn đã nói tiếp: "Cánh tay Vương gia bị gãy xương, khả năng sẽ lưu lại căn bệnh, nói không chừng, sau này không thể kéo cung bắn tên nữa, cũng không dùng được trọng binh. Nghiêm trọng hơn nữa là bỏ lỡ chiến trường......"
Nước Tiết là một quốc gia thượng võ, làm hoàng tử nước Tiết nếu bỏ lỡ chiến trường thì như vậy đã đại biểu cho Tiết Trường Du sẽ không được Hoàng Thượng coi trọng, vô duyên cùng ngôi vị hoàng đế.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu nhìn ngọn lửa nhảy lên rồi nói: "Hoài Cẩn chẳng qua là người con gái dám can đảm từ hôn Vương gia, lại không biết tốt xấu, đầu óc Vương gia nóng lên như thế đáng giá sao?"
Tiết Trường Du cười một tiếng, giọng nói khàn khàn lại dịu dàng, xoay thịt heo đang nướng, thịt heo đã toát ra mùi hương thoang thoảng mới nói: "Đáng giá, tất nhiên đáng giá!"
Tiết Trường Du nhìn về phía Tô Hoài Cẩn đang mê mang rồi cười nói: "Đây là đáng giá nhất bởi vì có thể bất kể hậu quả."
Hắn dừng một chút lại nói: "Con người của ta làm chuyện gì đều sẽ suy nghĩ thấu đáo, có không ít người nói ta tâm tư quá nặng, tâm cơ thâm trầm, chỉ có Cẩn Nhi có năng lực này mới làm đầu óc ta nóng lên, bất kể hậu quả, nàng nói xem có đáng giá hay không?"
Tô Hoài Cẩn chỉ hỏi một vấn đề, nào biết lại rước lấy lời âu yếm của Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn vội vàng thu lại ánh mắt của mình mới nói: "Chín chưa ạ? Có thể ăn được chưa?"
Tiết Trường Du nói: "Lại chờ một chút, một lát nữa là được."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, Tiết Trường Du dùng nhánh cây đi xốc đống lửa lên làm đống lửa cháy mạnh thêm một ít, kết quả ngay lúc này, thình lình nghe thấy âm thanh "sàn sạt", một bóng đen ẩn núp ở bụi cỏ tối đen khẽ giật mình.
Cả người Tô Hoài Cẩn căng thẳng, nàng vừa muốn quay đầu lại xem thì sắc mặt Tiết Trường Du lập tức trầm xuống, nhíu mày lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, duỗi tay ngăn Tô Hoài Cẩn lại, làm một động tác im lặng.
Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng lại là heo rừng nhưng hiển nhiên không phải. Trong bóng đêm kia có thứ gì ở sáng lên, mới đầu là hai cái, sau đó là bốn cái, ngay sau đó là sáu cái, từ từ nhiều lên, ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh......
Là sói!
Tô Hoài Cẩn sợ tới mức không nhẹ, Tiết Trường Du đã chịu đựng ngực đau đớn, từ từ di chuyển lại đây ngăn Tô Hoài Cẩn ở phía sau. Những con sói đó cũng chuyển động theo Tiết Trường Du, chuyển động từ từ, từ giữa bụi cỏ bước ra tới gần bọn họ, từ từ thu hẹp vòng vây, như thể để bẫy chết con mồi của chúng.
Tiết Trường Du nắm đoản kiếm trong tay trái, đôi mắt nhìn chăm chú vào những con sói hoang dã đó rồi nói với Tô Hoài Cẩn: "Đừng sợ, sói sợ lửa"
Tô Hoài Cẩn hơi gật gật đầu, một chút cũng không dám động. Nhưng vào ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn hơi nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhỏ giọng: "Sao trên lỗ tai sói......"
Có hoa tai?
Sau lời nhắc nhở của Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du cũng phát hiện trên lỗ tai lũ sói hoang kia thế nhưng đều mang hoa tai?
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là đôi hoa tai của những con sói hoang dã này thậm chí còn được đánh số thứ tự.
Tiết Trường Du kinh ngạc nói: "Có người nuôi ư?"
Nuôi sói?
Thật là chưa từng nghe thấy.
Sói cũng không giống như chó có thể nuôi, tục ngữ nói, không dẩn sói vào nhà, còn không phải là đạo lý này à?
"Ha ha!"
Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đang kinh ngạc, trong bóng đêm đột nhiên có người cười to một tiếng, ngay sau đó là tiếng bước chân « sột soạt » nhanh chóng tới gần bên này.
Kỳ quái chính là những con sói kia nghe thấy phía sau có tiếng bước chân cũng không quay đầu lại cũng không đề phòng mà vẫn nhìn chằm chằm Tiết Trường Du cùng Tô Hoài Cẩn.
Tiếng bước chân càng gần cùng với tiếng cười to.
"Lão đại! Xem ra phía trước là có con mồi!"
"Đúng rồi! Chúng ta ba ngày không ăn mặn, xem ra lúc này phải ăn mặn rồi nhỉ?"
"Mùi vị gì thệ? Này con mẹ nó thơm!"
"Mau xem!"
Một đám người đột nhiên từ trong bóng đêm vọt ra, nói ít cũng có hai mươi người, người đông thế mạnh, hơn nữa trong tay đều cầm binh khí, thoạt nhìn như là một đám cường đạo.
Vì sao là cường đạo?
Bởi vì Tiết Trường Du liếc mắt một cái đã nhận ra binh khí trong tay đám người kia chính là của quan phủ dùng, hơn nữa là quan phủ nơi khác dùng, thậm chí còn có binh khí nước Hình cùng nước Thương Dương trộn lẫn với nhau, nhân lúc ấy đoạt tới.
Những người đó nhìn chằm chằm thịt heo rừng thì phá lên cười, lại nhìn Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du, cuối cùng ánh mắt chăm chú vào Tô Hoài Cẩn, cười to không ngừng trêu đùa: "Ai da! Không ngừng có thịt, thế nhưng còn có người đẹp. Mau xem! Lão đại, mau đến xem!"
"Đúng thế, ta chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy!"
"Sợ là thần nữ hạ phàm!"
"Ha ha! Quản nàng là thần nữ gì, nếu đụng phải chúng ta thì bắt trở về làm áp trại phu nhân!"
Bọn họ nói xong thì đám người kia tự động tách ra, có người từ trong đám người đi ra. Nam tử thân hình cao lớn, bờ vai rộng cực kỳ cường tráng, lạnh lùng, cởi trần và làn da màu đồng với những múi cơ trên vai. Trên vai khiêng một thanh rìu to, không chỉ như vậy, một con mắt còn mang một vết sẹo do đao gây ra, râu ria xồm xàm, nhìn lên cực kì dọa người.
Đại hán râu quai nón kia chính là lão đại trong đám thổ phỉ.
Đầu lĩnh vừa đi ra tới, Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đều cùng nhau sửng sốt, bọn họ đương nhiên không biết chi tiết của nhau, còn tưởng rằng họ là người duy nhất sống hai kiếp.
Nhưng có thể khẳng định chính là Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đều biết đại hán râu quai nón này, cũng chính là thủ lĩnh đám thổ phỉ.
Tô Hoài Cẩn vì sao kinh ngạc như thế, nguyên nhân chính là vì bởi vì thủ lĩnh thổ phỉ trước mặt trong tương lai sẽ trở thành một danh nhân nổi tiếng.
Sau năm sáu năm, sau khi nước Thương Dương nghỉ ngơi lấy sức lại sinh ra một chiến thần không xuất thế, đánh bại binh mã của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc chạy trối chết, quân lính tan rã, một tay xoay chuyển thế cục mềm yếu của nước Thương Dương, khiến triều thần nước Tiết hoảng loạn không thôi.
Người này tên là Kỳ Bái.
Rất nhiều người gọi hắn ta là Kỳ lão cửu, không phải bởi vì Kỳ Bái ở trong nhà đứng hàng thứ chín mà là bởi vì Kỳ Bái dùng chiêu thức đao thương, tuy rằng tới tới lui lui với chín chiêu nhưng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không người có thể đánh bại.
Hơn nữa nghe nói Kỳ lão cửu xuất thân từ hải tặc, tuy rằng đã từng vào rừng làm cướp nhưng binh pháp xuất thần nhập hóa, đặc biệt giỏi về thuỷ chiến, lại kết hợp với ưu thế của nước Thương Dương. Nước Thương Dương này không lớn bằng hai thành trì của nước Tiết, thế nhưng phòng thủ kiên cố!
Kỳ lão cửu là chiến thần nước Thương Dương, chỉ là Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới thì ra Kỳ Bái cũng không phải là người nước Thương Dương, hiện giờ hắn ta lại ở nước Tiết làm thổ phỉ à?
Tô Hoài Cẩn có chút nghi ngờ, tỉ mỉ đánh giá đầu lĩnh kia, quả nhiên là Kỳ Bái không có sai. Tuy nàng là nữ tử nhưng Kỳ Bái đại danh vang dội, năm đó lúc Tiết Trường Du tự mình xuất chiến áp giải Kỳ Bái vào kinh, Tô Hoài Cẩn cũng từng nhìn qua hắn ta.
Tiết Trường Du càng không cần phải nói, hắn cùng Kỳ Bái chính là kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa là kẻ thù không đội trời chung. Đừng nhìn Tiết Trường Du năm đó một chiêu tiêu diệt nước Thương Dương, nhưng ở trong tay Kỳ Bái không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ.
Kỳ lão cửu từ trong đám người đi ra, cười ha ha nói: "Cái gì, có người đẹp à? Cho ta nhìn một cái xem nào?"
Kỳ lão cửu nhìn Tô Hoài Cẩn, phát hiện Tô Hoài Cẩn cũng đang nhìn mình, hơn nữa không chút nào sợ hãi, lập tức thấy thú vị. Dù sao chưa bao giờ có một nữ tử nhìn thấy mình mà không thét chói tai khủng hoảng như thế.
Tiết Trường Du ngăn trước mặt Tô Hoài Cẩn, thấy biểu hiện vô lễ của Kỳ lão thì lập tức gào to: "Làm càn!"
Lúc này Kỳ lão cửu mới chuyển ánh mắt sang Tiết Trường Du. Kỳ lão cửu hiện tại không quen biết Tiết Trường Du, đánh giá hắn một cái thì phát hiện Tiết Trường Du đang bị trọng thương, tựa hồ cảm thấy không có gì uy hiếp thì cười lạnh một tiếng: "Ngươi là người phương nào?"
Tiết Trường Du trầm mặt, híp mắt nói: "Bổn vương chính là Yến Vương đương triều."
Kỳ lão cửu mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, vẫy tay nói: "Ồ, ta quản ngươi là Yến Vương hay là hoạn quan gì, đừng làm trở ngại ta cùng người đẹp nói chuyện nào."
"Phụt......"
Tô Hoài Cẩn thật sự không nhịn nỗi, nàng cũng không phải cố ý cười, chỉ là Kỳ lão cửu nói chuyện quá thú vị. Trong thiên hạ này lại có người so sánh Yến Vương quyền cao chức trọng với hoạn quan.
Tô Hoài Cẩn để Tiết Trường Du ngồi tại chỗ còn mình thì nhìn quanh bốn phía, không quen biết hoàn toàn không ấn tượng gì, không biết nên đi như thế nào, trước sau khe núi đều có đường mòn còn có một con sông, nhưng không biết có phải đường chết hay không nữa. Dù sao muốn đi thì tự mình đi mới biết được.
Nhưng bây giờ, đừng nói Tiết Trường Du bị trọng thương mà ngay cả Tô Hoài Cẩn cũng vừa mệt vừa đói. Tuy rằng mình không bị thương nhưng hệ thống cũng chả quan tâm đến, cũng không thèm cung cấp thức ăn, đáy vực còn đặc biệt lạnh lẽo, không biết làm sao mới tốt đây.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ thở dài, Tiết Trường Du lúc này đã vươn tay đè lên ngực, đỡ lấy một cây đại thụ từ từ đứng lên.
Hắn vừa đứng lên thì ngực phát đau, khẽ "a" một tiếng rồi ngã xuống.
Tô Hoài Cẩn nghe thấy động tĩnh thì vội vàng xoay người lại, trừng mắt nói: "Vì sao đứng lên, không phải bảo ngài ngồi chờ sao?"
Tô Hoài Cẩn nói xong mới cảm thấy mình có chút thất thố, tất nhiên là bởi vì thung lũng này trời xa đất lạ nên Tô Hoài Cẩn mới có chút sốt ruột.
Tiết Trường Du không tức giận chút nào, ngược lại bởi vì Cẩn Nhi nói chuyện với hắn như thế, giọng điệu rất quen thuộc cho nên trong lòng còn lén vui mừng.
Thái độ củaTiết Trường Du rất tốt đẹp, còn cười cười nhưng nụ cười của hắn cực kỳ miễn cưỡng, đè lên ngực mình tất nhiên là có nội thương, vừa cử động đã đau đớn khó nhịn được.
Tô Hoài Cẩn thấy dáng vẻ này của hắn mới nói: "Bị thương đến nội tạng rồi sao?"
Tiết Trường Du miễn cưỡng cười một cái mới nói: "Không sao, ta chính mình rõ ràng, một ít vết thương nhỏ thôi."
Tiết Trường Du dứt lời, lại nói: "Cẩn Nhi đang...... Đang lo lắng cho ta hả?"
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó thản nhiên nói: "Vương gia nói đùa, trước mắt bốn bề vắng lặng, nếu Vương gia có tốt xấu gì thì đầu tiên Hoài Cẩn đảm đương không nổi, thứ hai...... Rừng núi hoang vắng, có bạn luôn là tốt nhất."
Tô Hoài Cẩn nói là lời thật lòng, Tiết Trường Du nghe xong lại đắc ý, Tô Hoài Cẩn bị hắn cười thì hoảng sợ, không biết Tứ hoàng tử cảm thấy chỗ nào đáng cười?
Lại nghe thấy Tiết Trường Du nói: "Đúng rồi, bạn......"
Hắn nói xong rồi nói tiếp: "Cẩn Nhi đói bụng chưa? Ta giúp nàng tìm một ít thịt rừng nhé."
Tô Hoài Cẩn thực sự đói lả nhưng hiện giờ là thời tiết rét đậm, ngay cả trái cây cũng không có, động vật cũng rất ít lui tới. Hơn nữa Tiết Trường Du bị trọng thương, cánh tay gãy xương còn có nội thương, sao có thể kiếm thịt rừng chứ?
Tiết Trường Du thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng thì cười nói: "Làm phiền nàng, giúp ta nhặt mấy cục đá."
Vẻ mặt Tô Hoài Cẩn hoài nghi nhưng vẫn cúi đầu đi nhặt đá. Trong thung lũng này nhiều nhất chính là đá, muốn lớn có lớn, muốn nhỏ có nhỏ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Tô Hoài Cẩn nhặt một ít đặt ở trong tay Tiết Trường Du. Tiết Trường Du đã đổi thành đứng dựa vào cây cối ngửa đầu, cái gáy chống lên thân cây, tựa hồ đang hít thở sâu, mồ hôi trên trán đang lăn tăn có vẻ như đau đớn khó chịu.
Nhưng lúc Tô Hoài Cẩn đi tới thì Tiết Trường Du đã phát hiện, vội vàng cười một chút, vẫn có chút miễn cưỡng.
Tô Hoài Cẩn thấy hắn như vậy thì trong lòng run lên, nói thật, thật là có chút lo lắng.
Nhưng Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm, mình lo lắng cũng có đạo lý thôi. Nếu Tứ hoàng tử chết không rõ ràng như vậy, vẫn là vì mình nhảy vực, phủ Thừa tướng nhiều ít cũng bị liên lụy.
Tiết Trường Du nhận đá, cười nói: "Nàng chờ một chút."
Hắn nói xong thì nhắm mắt lại, không biết đang làm gì, nhưng hơi hơi nhíu lại hai hàng lông mày. Lúc này đây, thình lình nghe "sột soạt" một tiếng, Tiết Trường Du mở choàng mắt, cánh tay trái nắm đá chấn động.
"Vèo ——!"
Đá đột nhiên bị ném đi, tiếng gió hỗn loạn tựa như muốn xé rách đêm tối, thế nhưng phát ra một tiếng kim loại vù vù xông thẳng đến.
"Ầm!!" một tiếng, tựa như là âm thanh của vật gì ngã xuống đất, Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, động tĩnh kia có thể nói là kinh thiên động địa, còn không nhỏ, mặt đất chấn động cả lên.
Tô Hoài Cẩn đi qua đó, kinh ngạc nói: "Heo....heo rừng?"
Khá lắm, không nhỏ lắm ngã trên mặt đất.
Lúc này Tiết Trường Du mới đỡ thân cây từ từ ngồi xuống, cười nói: "Đúng rồi, mới vừa rồi ta nghe thấy động tĩnh, nhưng sợ làm nàng sợ, bởi vậy vẫn luôn chưa nói."
Tiết Trường Du nói, một tay nhặt bội kiếm Nhai Tí trên mặt đất lên, tựa như là muốn bắt đầu thu dọn con heo rừng này.
Tô Hoài Cẩn là tiểu thư khuê các, tất nhiên là sẽ không biết chuyện này mà ngồi ở một bên nhìn, có chút kinh ngạc nhìn động tác của Tiết Trường Du, dứt khoát nhanh nhẹn giống như còn rất quen thuộc.
Tiết Trường Du thấy nàng nghi ngờ thì cười nói: "Ta mười sáu tuổi lần đầu tiên ra chiến trường, lúc ấy bị quân đội nước Hình đánh bất ngờ, vây ở một cái bồn địa suốt nửa năm. Ba tháng đầu còn đỡ, có đồ ăn nước uống, nhưng về sau thì...... Lương thực dự trữ ăn gần hết rồi, nước cũng uống sạch sẽ, các anh em rơi lệ nhìn chiến mã, cuối cùng ngay cả rễ cây cũng ăn, cũng là cái dạng thời tiết rét đậm thế này, nào biết đột nhiên lao ra một con heo rừng."
Tiết Trường Du cười cười tựa như đang ở hồi ức rồi nói: "Các anh em vui chết đi được, lúc ấy mọi người đều vây quanh đầu bếp, cùng nhau nướng thịt, cùng nhau xướng quân ca, sau đó......"
Tiết Trường Du đột nhiên nói không được nữa, bởi vì thật sự hắn mười sáu tuổi năm ấy lần đầu tiên ra chiến trường, cũng cùng nước Hình giao chiến. Nhưng Tiết Trường Du 36 tuổi năm ấy hắn lại cùng nước Hình giao chiến, đây cũng là trận chiến cuối cùng của Tiết Trường Du......
Bởi vì Thừa tướng để lộ bí mật, kinh thành bị thất thủ, bọn họ bị nhốt ở bồn địa. Nước Hình kêu gào bào Tô Hoài Chẩn trói hoàng đế nước Tiết lại giao ra đây thì tha chết cho binh lính nước Tiết. Tiết Trường Du đã tâm lặng như nước, tính toán tự vận tạ tội.
Lúc ấy......
Tô Hoài Chẩn quỳ gối trước mặt hắn, thị vệ đi theo cũng quỳ gối trước mặt hắn, mọi người dập đầu cầu xin Tiết Trường Du.
Động tác của Tiết Trường Du dừng lại, hắn nhớ lại một ít những chuyện khổ sỡ nhất, đó là sau khi hắn mất đi Tô Hoài Cẩn, những ngày tháng gian nan nhất.
Cặp mắt Tiết Trường Du có chút đỏ lên, vội vàng cúi đầu nhanh chóng thu thập thịt heo trong tay. Tô Hoài Cẩn hỗ trợ nhóm lửa, lại mang nhánh cây lại đây. Tiết Trường Du không cho nàng chạm vào thịt heo sống, tự mình chặt thật nhanh xâu lên, sau đó nướng chúng trên lửa.
Tô Hoài Cẩn ôm đầu gối ngồi ở một bên nhìn Tiết Trường Du nướng thịt heo. Tay phải của Tiết Trường Du cố định, bởi vậy chỉ có thể dùng tay trái quay cuồng nhánh cây không cho thịt heo nướng bị cháy xém, ngón tay đều là vết máu.
Ánh mắt của Tô Hoài Cẩn có chút lập loè, nheo mắt lại đột nhiên nói: "Vương gia vì sao phải nhảy xuống?"
Tiết Trường Du ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tô Hoài Cẩn rồi cười cười, nhưng hắn còn chưa nói chuyện, Tô Hoài Cẩn đã nói tiếp: "Cánh tay Vương gia bị gãy xương, khả năng sẽ lưu lại căn bệnh, nói không chừng, sau này không thể kéo cung bắn tên nữa, cũng không dùng được trọng binh. Nghiêm trọng hơn nữa là bỏ lỡ chiến trường......"
Nước Tiết là một quốc gia thượng võ, làm hoàng tử nước Tiết nếu bỏ lỡ chiến trường thì như vậy đã đại biểu cho Tiết Trường Du sẽ không được Hoàng Thượng coi trọng, vô duyên cùng ngôi vị hoàng đế.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu nhìn ngọn lửa nhảy lên rồi nói: "Hoài Cẩn chẳng qua là người con gái dám can đảm từ hôn Vương gia, lại không biết tốt xấu, đầu óc Vương gia nóng lên như thế đáng giá sao?"
Tiết Trường Du cười một tiếng, giọng nói khàn khàn lại dịu dàng, xoay thịt heo đang nướng, thịt heo đã toát ra mùi hương thoang thoảng mới nói: "Đáng giá, tất nhiên đáng giá!"
Tiết Trường Du nhìn về phía Tô Hoài Cẩn đang mê mang rồi cười nói: "Đây là đáng giá nhất bởi vì có thể bất kể hậu quả."
Hắn dừng một chút lại nói: "Con người của ta làm chuyện gì đều sẽ suy nghĩ thấu đáo, có không ít người nói ta tâm tư quá nặng, tâm cơ thâm trầm, chỉ có Cẩn Nhi có năng lực này mới làm đầu óc ta nóng lên, bất kể hậu quả, nàng nói xem có đáng giá hay không?"
Tô Hoài Cẩn chỉ hỏi một vấn đề, nào biết lại rước lấy lời âu yếm của Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn vội vàng thu lại ánh mắt của mình mới nói: "Chín chưa ạ? Có thể ăn được chưa?"
Tiết Trường Du nói: "Lại chờ một chút, một lát nữa là được."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, Tiết Trường Du dùng nhánh cây đi xốc đống lửa lên làm đống lửa cháy mạnh thêm một ít, kết quả ngay lúc này, thình lình nghe thấy âm thanh "sàn sạt", một bóng đen ẩn núp ở bụi cỏ tối đen khẽ giật mình.
Cả người Tô Hoài Cẩn căng thẳng, nàng vừa muốn quay đầu lại xem thì sắc mặt Tiết Trường Du lập tức trầm xuống, nhíu mày lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, duỗi tay ngăn Tô Hoài Cẩn lại, làm một động tác im lặng.
Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng lại là heo rừng nhưng hiển nhiên không phải. Trong bóng đêm kia có thứ gì ở sáng lên, mới đầu là hai cái, sau đó là bốn cái, ngay sau đó là sáu cái, từ từ nhiều lên, ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh......
Là sói!
Tô Hoài Cẩn sợ tới mức không nhẹ, Tiết Trường Du đã chịu đựng ngực đau đớn, từ từ di chuyển lại đây ngăn Tô Hoài Cẩn ở phía sau. Những con sói đó cũng chuyển động theo Tiết Trường Du, chuyển động từ từ, từ giữa bụi cỏ bước ra tới gần bọn họ, từ từ thu hẹp vòng vây, như thể để bẫy chết con mồi của chúng.
Tiết Trường Du nắm đoản kiếm trong tay trái, đôi mắt nhìn chăm chú vào những con sói hoang dã đó rồi nói với Tô Hoài Cẩn: "Đừng sợ, sói sợ lửa"
Tô Hoài Cẩn hơi gật gật đầu, một chút cũng không dám động. Nhưng vào ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn hơi nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhỏ giọng: "Sao trên lỗ tai sói......"
Có hoa tai?
Sau lời nhắc nhở của Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du cũng phát hiện trên lỗ tai lũ sói hoang kia thế nhưng đều mang hoa tai?
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là đôi hoa tai của những con sói hoang dã này thậm chí còn được đánh số thứ tự.
Tiết Trường Du kinh ngạc nói: "Có người nuôi ư?"
Nuôi sói?
Thật là chưa từng nghe thấy.
Sói cũng không giống như chó có thể nuôi, tục ngữ nói, không dẩn sói vào nhà, còn không phải là đạo lý này à?
"Ha ha!"
Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đang kinh ngạc, trong bóng đêm đột nhiên có người cười to một tiếng, ngay sau đó là tiếng bước chân « sột soạt » nhanh chóng tới gần bên này.
Kỳ quái chính là những con sói kia nghe thấy phía sau có tiếng bước chân cũng không quay đầu lại cũng không đề phòng mà vẫn nhìn chằm chằm Tiết Trường Du cùng Tô Hoài Cẩn.
Tiếng bước chân càng gần cùng với tiếng cười to.
"Lão đại! Xem ra phía trước là có con mồi!"
"Đúng rồi! Chúng ta ba ngày không ăn mặn, xem ra lúc này phải ăn mặn rồi nhỉ?"
"Mùi vị gì thệ? Này con mẹ nó thơm!"
"Mau xem!"
Một đám người đột nhiên từ trong bóng đêm vọt ra, nói ít cũng có hai mươi người, người đông thế mạnh, hơn nữa trong tay đều cầm binh khí, thoạt nhìn như là một đám cường đạo.
Vì sao là cường đạo?
Bởi vì Tiết Trường Du liếc mắt một cái đã nhận ra binh khí trong tay đám người kia chính là của quan phủ dùng, hơn nữa là quan phủ nơi khác dùng, thậm chí còn có binh khí nước Hình cùng nước Thương Dương trộn lẫn với nhau, nhân lúc ấy đoạt tới.
Những người đó nhìn chằm chằm thịt heo rừng thì phá lên cười, lại nhìn Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du, cuối cùng ánh mắt chăm chú vào Tô Hoài Cẩn, cười to không ngừng trêu đùa: "Ai da! Không ngừng có thịt, thế nhưng còn có người đẹp. Mau xem! Lão đại, mau đến xem!"
"Đúng thế, ta chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy!"
"Sợ là thần nữ hạ phàm!"
"Ha ha! Quản nàng là thần nữ gì, nếu đụng phải chúng ta thì bắt trở về làm áp trại phu nhân!"
Bọn họ nói xong thì đám người kia tự động tách ra, có người từ trong đám người đi ra. Nam tử thân hình cao lớn, bờ vai rộng cực kỳ cường tráng, lạnh lùng, cởi trần và làn da màu đồng với những múi cơ trên vai. Trên vai khiêng một thanh rìu to, không chỉ như vậy, một con mắt còn mang một vết sẹo do đao gây ra, râu ria xồm xàm, nhìn lên cực kì dọa người.
Đại hán râu quai nón kia chính là lão đại trong đám thổ phỉ.
Đầu lĩnh vừa đi ra tới, Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đều cùng nhau sửng sốt, bọn họ đương nhiên không biết chi tiết của nhau, còn tưởng rằng họ là người duy nhất sống hai kiếp.
Nhưng có thể khẳng định chính là Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đều biết đại hán râu quai nón này, cũng chính là thủ lĩnh đám thổ phỉ.
Tô Hoài Cẩn vì sao kinh ngạc như thế, nguyên nhân chính là vì bởi vì thủ lĩnh thổ phỉ trước mặt trong tương lai sẽ trở thành một danh nhân nổi tiếng.
Sau năm sáu năm, sau khi nước Thương Dương nghỉ ngơi lấy sức lại sinh ra một chiến thần không xuất thế, đánh bại binh mã của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc chạy trối chết, quân lính tan rã, một tay xoay chuyển thế cục mềm yếu của nước Thương Dương, khiến triều thần nước Tiết hoảng loạn không thôi.
Người này tên là Kỳ Bái.
Rất nhiều người gọi hắn ta là Kỳ lão cửu, không phải bởi vì Kỳ Bái ở trong nhà đứng hàng thứ chín mà là bởi vì Kỳ Bái dùng chiêu thức đao thương, tuy rằng tới tới lui lui với chín chiêu nhưng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không người có thể đánh bại.
Hơn nữa nghe nói Kỳ lão cửu xuất thân từ hải tặc, tuy rằng đã từng vào rừng làm cướp nhưng binh pháp xuất thần nhập hóa, đặc biệt giỏi về thuỷ chiến, lại kết hợp với ưu thế của nước Thương Dương. Nước Thương Dương này không lớn bằng hai thành trì của nước Tiết, thế nhưng phòng thủ kiên cố!
Kỳ lão cửu là chiến thần nước Thương Dương, chỉ là Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới thì ra Kỳ Bái cũng không phải là người nước Thương Dương, hiện giờ hắn ta lại ở nước Tiết làm thổ phỉ à?
Tô Hoài Cẩn có chút nghi ngờ, tỉ mỉ đánh giá đầu lĩnh kia, quả nhiên là Kỳ Bái không có sai. Tuy nàng là nữ tử nhưng Kỳ Bái đại danh vang dội, năm đó lúc Tiết Trường Du tự mình xuất chiến áp giải Kỳ Bái vào kinh, Tô Hoài Cẩn cũng từng nhìn qua hắn ta.
Tiết Trường Du càng không cần phải nói, hắn cùng Kỳ Bái chính là kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa là kẻ thù không đội trời chung. Đừng nhìn Tiết Trường Du năm đó một chiêu tiêu diệt nước Thương Dương, nhưng ở trong tay Kỳ Bái không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ.
Kỳ lão cửu từ trong đám người đi ra, cười ha ha nói: "Cái gì, có người đẹp à? Cho ta nhìn một cái xem nào?"
Kỳ lão cửu nhìn Tô Hoài Cẩn, phát hiện Tô Hoài Cẩn cũng đang nhìn mình, hơn nữa không chút nào sợ hãi, lập tức thấy thú vị. Dù sao chưa bao giờ có một nữ tử nhìn thấy mình mà không thét chói tai khủng hoảng như thế.
Tiết Trường Du ngăn trước mặt Tô Hoài Cẩn, thấy biểu hiện vô lễ của Kỳ lão thì lập tức gào to: "Làm càn!"
Lúc này Kỳ lão cửu mới chuyển ánh mắt sang Tiết Trường Du. Kỳ lão cửu hiện tại không quen biết Tiết Trường Du, đánh giá hắn một cái thì phát hiện Tiết Trường Du đang bị trọng thương, tựa hồ cảm thấy không có gì uy hiếp thì cười lạnh một tiếng: "Ngươi là người phương nào?"
Tiết Trường Du trầm mặt, híp mắt nói: "Bổn vương chính là Yến Vương đương triều."
Kỳ lão cửu mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, vẫy tay nói: "Ồ, ta quản ngươi là Yến Vương hay là hoạn quan gì, đừng làm trở ngại ta cùng người đẹp nói chuyện nào."
"Phụt......"
Tô Hoài Cẩn thật sự không nhịn nỗi, nàng cũng không phải cố ý cười, chỉ là Kỳ lão cửu nói chuyện quá thú vị. Trong thiên hạ này lại có người so sánh Yến Vương quyền cao chức trọng với hoạn quan.
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp