Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ
Chương 34: Tròn tròn
Editor: HangVO9
Đối mặt với ánh mắt vô cùng tò mò của Lỗ Lỗ, Bùi Sách liền làm bộ không hiểu gì, đivòng qua sau bình phong thay đổi xiêm y, sau khi giúp Lỗ Lỗ lau sơ bộ lông, ôm nàngđi vào trong đình viện dưới bóng cây hòe. Lúc này dù mặt trời đã lên rất cao, dưới tàng cây cũng vẫn mát, Thanh Mặc trong lúc hắn tắm rửa đã chuẩn bị tốt cái bàn dài.
Bùi Sách có chút khát, hắn nhấp một ngụm trà, thấy Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm vào hắn, liền đổ ít nước ra lòng bàn tay, đưa đến trước mặt nàng: “Muốn uống không?"
Lỗ Lỗ đúng là muốn uống nước, cuối đầu liếm lòng bàn tay hắn.
Cứ như vậy, một người một mèo liên tục uống hai ly trà mới cảm thấy thỏa mãn.
“Qua đây đi, ta chải lông cho ngươi." Bùi Sách vỗ vỗ vào đầu gối mình, cười nói.
Lỗ Lỗ nghe lời đi lên, nằm xuống, nheo mắt lại như hưởng thụ sự xoa dịu chờ đợi đãlâu. không thể không nhắc, Bùi Sách thật rất biết chải lông, hắn có thể đem mỗi mộtchỗ đều chải, nhưng lại không bao giờ đụng tới làn da non mịn của nàng, mà nếu thỉnh thoảng có đụng một chút cũng rất nhẹ nhàng, không đau không ngứa, cảm giác thoải mái dị thường. hắn cứ chải toàn bộ như vậy từ đầu đến đuôi, rồi lại chải lại toàn thân mấy lần, Lỗ Lỗ thực sự là quá thoải mái, liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Nghe nàng ngáy nhẹ, sâu trong mắt Bùi Sách có ánh cười. hắn để cây lược gỗ xuống, nắm hai chân trước của Lỗ Lỗ đem nàng lật qua, cái bụng hướng lên trên. Lỗ Lỗ vẫn ngủ say, chỉ là giật giật hai cái chân trước theo bản năng, lại muốn nằm lại như cũ. Bùi Sách liền thích trêu chọc nàng, xem bộ dáng khả ái của nàng, sao có thể để nàng yên.
Nghĩ nghĩ, hắn hơi tách chân ra, đem đầu Lỗ Lỗ hướng vào giữa hai chân, để xong, cũng thấy là để như vậy đuôi nàng sẽ không thoải mái, liền lại sửa người một chút, làm cho đuôi nàng có thể tự do cử động. Lúc này mới dùng hai chân kẹp lấy thân thể nàng, kiểm soát lực ép thật tốt, vừa không làm đau nàng, cũng vừa không cho nàng có cơ hội xoay người.
Chuẩn bị xong, hắn vừa cười vừa phất nhẹ trên bụng nàng.
“Meo…"
Lỗ Lỗ thật là nhột, vừa cử động tứ chi, vừa dùng đuôi quét qua cái bụng.
Bùi Sách đã sớm lấy tay ra, chờ sau khi Lỗ Lỗ bình tĩnh lại, tiếp tục đùa nàng. một hồi quấy nhiễu cái bụng, một hồi xoa xoa đuôi, một hồi lại đè cái mũi phấn nộn lành lạnh của nàng, thậm chí còn kéo kéo chòm râu khả ái dài ngắn không đều hai bên miệng nàng. Lăn qua lăn lại rồi lăn qua lăn lại, Lỗ Lỗ cho dù tốt tính hơn nữa cũng không chịu nỗi, nàng tức giận kêu lên một tiếng, chờ cái bàn tay to đáng ghét một lần nữa rơi trênbụng nàng, Lỗ Lỗ lập tức lấy chân trước giữ tay hắn lại, lộ ra móng vuốt sắc bén càotrên mu bàn tay trắng nõn của Bùi Sách.
“Meo!" Nàng ngửa đầu trừng hắn, lại dám quấy rầy ta ngủ, ta liền cào ngươi!
Bùi Sách nhìn vào đôi mắt mèo của nàng, âm thanh trầm thấp ôn nhu dễ nghe: “không được cào người, ta thích ngươi mới đùa ngươi."
Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, cơn giận vừa rồi khiến nàng xù lông bỗng tan biến, nhìn lại trênmu bàn tay Bùi Sách vẫn còn lưu lại mấy đường ngắn ngắn màu trắng do móng vuốt của mình gây ra, nàng vô ý xoay xoay thân thể ngồi dậy, xoay người nhào vô trong ngực Bùi Sách, dùng đầu cọ cọ hắn, “Meo…"
Bùi Sách yên lặng cười. Nếu như là với mấy con mèo ngu xuẩn trước đây, sao có thể có thú vui này?
Nhưng Lỗ Lỗ vẫn muốn ngủ. Nàng thối lui trên đùi Bùi Sách, lắc lắc đuôi nghĩ nghĩ, thoáng nhìn thấy vạt áo hắn rơi trên ghế mây, trong lòng khẽ động, lập tức cuối đầu, chui vào giữa đùi hắn, hai ba cái liền bò vào trong xiêm y hắn, chỉ lộ ra một cái đuôi mèo màu trắng lông xù để giữa hai chân hắn.
“Meo.." Nàng trốn ở nơi đây, coi hắn còn thế nào quấy phá nàng đi ngủ.
Bùi Sách trên mặt xanh đỏ biến hóa, nhìn nhìn cái bụng phình to của mình, nhìn lại cái đuôi mèo giữa hai chân, trong lòng đột nhiên nảy ra một loại cảm giác khác thường,hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa viện, rồi vén lên vạt áo, mới nhỏ giọng dụ dỗ: “Lỗ Lỗ, ra…"
“Meo…" Lỗ Lỗ đầu dán vào bụng trơn láng của hắn cọ cọ, ve vẫy cái đuôi.
“Đừng cọ, mau ra đi!" Bùi Sách hít một hơi, không phát ra âm thanh.
Lỗ Lỗ mở mắt ra, nàng nghĩ tới cái cảnh Bùi Sách quấy nhiễu cái bụng nàng, hắn có thể đùa nàng, sao không cho nàng đùa lại?
Cho nên, nàng chẳng những không ra, trái lại còn đem luôn cả đuôi thu vào trong áo, cố ý quét động vào lồng ngực nhẵn nhụi của hắn. Tứ chi đều bận rộn không thể dùng được, Lỗ Lỗ liền vươn cái lưỡi liếm hắn, liếm trái liếm phải liếm liếm, liếm trên liếm dưới liếm liếm, bụng dưới thắt lưng của hắn chợt căng thẳng, làm nàng không đứng vững, bị trượt xuống, nhưng nàng không ngã xuống theo dự liệu, mà lại ngồi trên mộtchỗ cứng rắn.
“Meo…" Lỗ Lỗ dùng chân sau đè lên trên cái “túi" đó xuống.
“Lỗ Lỗ!"
Bùi Sách hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ lên, đang bị cảm xúc nhẹ nhàng ấm áp ẩm ướt rơi trên bụng, mới hai cái, liền có một loại cảm giác ngứa ngáy cấp tốc truyền khắp toàn thân, nàng không ngừng liếm cọ xát, ngay cả cái chỗ đó của hắn, đều âm thầm ngẩng đầu lên, càng lúc càng có tư thế kiêu ngạo, căn bản là không bị hắn khống chế.
Dục vọng hổ thẹn xa lạ khó nói dây dưa trong cơ thể, làm hắn không dám ở bên ngoài, ôm lấy Lỗ Lỗ đi nhanh vào phòng ngủ, đóng kín cửa, do dự một chút mới nhanh chóng vào bên trong. Lỗ Lỗ vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, không biết Bùi Sách tại sao lại đứng lên, bất quá nàng hiếu kỳ với cái vật đó, liền không ngừng dùng chân đụng nó.
Bùi Sách đè lại cái móng vuốt không thành thật của nàng, đỏ mặt ngồi vào trêngiường, muốn lôi Lỗ Lỗ ra, nhưng tay vừa đụng tới bộ lông mềm mại của nàng, đột nhiên có chút không muốn.
hắn bị một con mèo náo ra phản ứng.
Bùi Sách nhắm mắt lại. hắn biết mình không nên như vậy, nhưng cảm giác này làmhắn khó chịu, lại thêm rung động khát vọng, hắn không khống chế nỗi, cố kiềm chế cũng không đi xuống. Vô luận trước đây thanh tâm quả dục thế nào, hắn vẫn là nam nhân bình thường, lúc không có không sao, nhưng một khi xúc động, hắn cũng muốn biết tiếp tục làm tới có thể… thoải mái hay không.
hắn nằm trên giường chưa thể quyết đoán, Lỗ Lỗ lại vì tư thế của hắn thật thuận lợi cho nàng cử động, nàng chuyển thân, chân sau giẫm lên cái bụng căng của hắn, cuối đầu ngửi ngửi cái vật đó rồi lấy chân trước đụng mạnh vào. thật kỳ quái, sao nó lại càng lúc càng lớn?
Lông đuôi xù nhẹ nhàng quét hắn, móng mềm mại đụng của hắn từng chút một, Bùi Sách miệng khô lưỡi khô. hắn mở mắt ra, vừa định vén vạt áo lên, lại ngại ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ đang rọi xuống chói mắt, nên đem màng trướng bỏ xuống.
Như vậy, ở đây chỉ có hắn và nàng, không còn ai khác. Vô luận hắn làm cái gì, người ngoài cũng không biết, không ai nhìn thấy.
hắn không muốn, nhưng cái loại cảm giác này đến đột nhiên quá mãnh liệt, hắn còn chưa thưởng thức đủ.
“Lỗ Lỗ…" hắn dựa nhẹ vào đầu giường, chậm rãi cởi áo ra, liền lộ ra cái đầu tròn nhỏcủa mèo trắng.
“Meo…" Lỗ Lỗ quay đầu nhìn hắn, một cái móng vuốt còn ấn vào trên cái đó.
“Muốn nhìn nó một chút không?" Bùi Sách không dám nhìn thẳng vào đôi mắt linh động thuần khiết của mèo, không mở mắt nói, nhưng dù cho trong phòng âm u, trênmặt hắn rõ ràng vẫn đỏ.
Lỗ Lỗ kêu một tiếng. Vật này của nam nhân, nàng trước đây đã thấy qua một lần, cũng không phải là thấy rõ ràng. Lúc cùng một chỗ với Cố Tam, nhưng vật đó bị Cố Tam nắm thật chặt, chen vào phía dưới nàng, hoặc để giữa hai chân nàng cọ xát, nàng cũng chưa được sờ bằng tay. Mà hai người nàng thấy trước đây khi nàng nhìn tới thìvật đó đã lớn, nàng thực sự rất tò mò nó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Bùi Sách sờ sờ đầu nàng, sau đó đưa tay xuống phía dưới, đụng phải đai lưng. Sau đó khựng lại, thấy nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn, Bùi Sách tim đập, đem nàng lêntrên, dỗ dành nói: “Qua đây, lại liếm liếm ở đây." Nàng theo dõi hắn, hắn cũng khôngdám cởi, luôn có loại ảo giác là hể làm chuyện xấu thì có người tình cờ gặp.
“Meo…"
Lỗ Lỗ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía Bùi Sách, không hiểu hắn vì sao bảo nàng liếm hắn.
Bùi Sách con ngươi càng ẩn sâu, trong mắt hơn ba phần là dục vọng, ba phần là khẩn cầu, “Lỗ Lỗ ngoan, lại liếm liếm, như vậy, ta rất thoải mái."
Lời này vừa ra khỏi miệng, trên mặt hắn nhìn như trấn định, kỳ thực toàn thân máu hình như đều đã sôi trào, thẳng tắp dồn xuống dưới hạ thân, càng trướng càng làmhắn khó chịu muốn phát tiết. Bùi Sách cảm thấy hắn muốn điên lên rồi! Trước đây gặp phải Lâm gia đại tiểu thư, hắn tịnh không có nửa điểm tâm tư nam nữ, mà lúc này đối diện với con mèo mang tên nàng, lại muốn mèo làm cái loại hành động này, ngẫm lạithật đáng xấu hổ, đầu óc hắn lại nhớ đến từ sau khi Lâm gia đại tiểu thư say rượu lộ ra mị thái, muốn đừng nghĩ cũng không thể dừng được!
Là dục vọng bất ngờ sao? hắn không thể nào biết được.
“Meo…" Lỗ Lỗ quay đầu nhìn về phía sau, không phải muốn cho nàng nhìn chỗ đó sao?
“Lỗ Lỗ ngoan, trước liếm liếm, liếm xong liền cho ngươi xem." Bùi Sách nói giọng khàn khàn, cảm thấy khát nước lợi hại.
Được rồi, Lỗ Lỗ thay đổi tư thế, một chân để trên thắt lưng Bùi Sách, một chân ấn trênbụng, như hắn mong muốn, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm hắn. trên người hắn vừa trắng vừa mịn, cơ thịt còn thỉnh thoảng cử động một hai cái, liếm đến đâu thoải mái đến đó, cảm giác chơi thật đã. Nhìn nàng ngoan ngoãn liếm, liếm liên tục, một luồng tê dại cường liệt đột nhiên truyền tới phần hạ eo, Bùi Sách cảm thấy thẹn nhắm mắt lại. Tay khẽ run run cởi đai lưng. Cởi xong, nhẹ nhàng cầm lên, nghĩ nghĩ, hắn sờ đầu Lỗ Lỗ nói: “Lỗ Lỗ, cho ta bịt mắt ngươi đi, một hồi sẽ cho ngươi nhìn, được không?"
“Meo…" Lỗ Lỗ không muốn.
Động tác Bùi Sách lưu loạt bịt kín mắt nàng, trên miệng nói những lời hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Lỗ Lỗ ngoan, nhất định sẽ cho ngươi xem, trả lại thứ tốt cho ngươi."
Lỗ Lỗ vừa định dùng móng vuốt đẩy cái đai lưng ra, nghe đến đó liền ngoan xuống, chỉ lấy đuôi quét hắn một cái.
Tiếp đến, chính là một trận âm thanh tất tất tác tác, sau đó, nàng bị Bùi Sách ôm xuống, một lúc sau, mới nghe hắn khàn khàn nói: “Lỗ Lỗ, liếm liếm nó, không được dùng răng, không được dùng móng vuốt cào, biết không?"
“Meo…" Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, liếm cái gì a?
đang nghĩ ngợi, một vật nào đó nong nóng đụng nhẹ vào mũi nàng. Lỗ Lỗ vừa định dơ chân, nhớ ra Bùi Sách nói, liền không dám nhúc nhích, chỉ vươn cái lưỡi, thử thăm dòđi lên liếm nhẹ nhàng cái vật đụng vào mũi nàng. Đầu ngửa ra sau, đầu lưỡi đảo qua, liền đại thể cảm thụ ra hình dạng của nó.
Tròn tròn, thật to… Vị thì một chút cũng không có, một chút cũng không dễ ăn.
Đối mặt với ánh mắt vô cùng tò mò của Lỗ Lỗ, Bùi Sách liền làm bộ không hiểu gì, đivòng qua sau bình phong thay đổi xiêm y, sau khi giúp Lỗ Lỗ lau sơ bộ lông, ôm nàngđi vào trong đình viện dưới bóng cây hòe. Lúc này dù mặt trời đã lên rất cao, dưới tàng cây cũng vẫn mát, Thanh Mặc trong lúc hắn tắm rửa đã chuẩn bị tốt cái bàn dài.
Bùi Sách có chút khát, hắn nhấp một ngụm trà, thấy Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm vào hắn, liền đổ ít nước ra lòng bàn tay, đưa đến trước mặt nàng: “Muốn uống không?"
Lỗ Lỗ đúng là muốn uống nước, cuối đầu liếm lòng bàn tay hắn.
Cứ như vậy, một người một mèo liên tục uống hai ly trà mới cảm thấy thỏa mãn.
“Qua đây đi, ta chải lông cho ngươi." Bùi Sách vỗ vỗ vào đầu gối mình, cười nói.
Lỗ Lỗ nghe lời đi lên, nằm xuống, nheo mắt lại như hưởng thụ sự xoa dịu chờ đợi đãlâu. không thể không nhắc, Bùi Sách thật rất biết chải lông, hắn có thể đem mỗi mộtchỗ đều chải, nhưng lại không bao giờ đụng tới làn da non mịn của nàng, mà nếu thỉnh thoảng có đụng một chút cũng rất nhẹ nhàng, không đau không ngứa, cảm giác thoải mái dị thường. hắn cứ chải toàn bộ như vậy từ đầu đến đuôi, rồi lại chải lại toàn thân mấy lần, Lỗ Lỗ thực sự là quá thoải mái, liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Nghe nàng ngáy nhẹ, sâu trong mắt Bùi Sách có ánh cười. hắn để cây lược gỗ xuống, nắm hai chân trước của Lỗ Lỗ đem nàng lật qua, cái bụng hướng lên trên. Lỗ Lỗ vẫn ngủ say, chỉ là giật giật hai cái chân trước theo bản năng, lại muốn nằm lại như cũ. Bùi Sách liền thích trêu chọc nàng, xem bộ dáng khả ái của nàng, sao có thể để nàng yên.
Nghĩ nghĩ, hắn hơi tách chân ra, đem đầu Lỗ Lỗ hướng vào giữa hai chân, để xong, cũng thấy là để như vậy đuôi nàng sẽ không thoải mái, liền lại sửa người một chút, làm cho đuôi nàng có thể tự do cử động. Lúc này mới dùng hai chân kẹp lấy thân thể nàng, kiểm soát lực ép thật tốt, vừa không làm đau nàng, cũng vừa không cho nàng có cơ hội xoay người.
Chuẩn bị xong, hắn vừa cười vừa phất nhẹ trên bụng nàng.
“Meo…"
Lỗ Lỗ thật là nhột, vừa cử động tứ chi, vừa dùng đuôi quét qua cái bụng.
Bùi Sách đã sớm lấy tay ra, chờ sau khi Lỗ Lỗ bình tĩnh lại, tiếp tục đùa nàng. một hồi quấy nhiễu cái bụng, một hồi xoa xoa đuôi, một hồi lại đè cái mũi phấn nộn lành lạnh của nàng, thậm chí còn kéo kéo chòm râu khả ái dài ngắn không đều hai bên miệng nàng. Lăn qua lăn lại rồi lăn qua lăn lại, Lỗ Lỗ cho dù tốt tính hơn nữa cũng không chịu nỗi, nàng tức giận kêu lên một tiếng, chờ cái bàn tay to đáng ghét một lần nữa rơi trênbụng nàng, Lỗ Lỗ lập tức lấy chân trước giữ tay hắn lại, lộ ra móng vuốt sắc bén càotrên mu bàn tay trắng nõn của Bùi Sách.
“Meo!" Nàng ngửa đầu trừng hắn, lại dám quấy rầy ta ngủ, ta liền cào ngươi!
Bùi Sách nhìn vào đôi mắt mèo của nàng, âm thanh trầm thấp ôn nhu dễ nghe: “không được cào người, ta thích ngươi mới đùa ngươi."
Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, cơn giận vừa rồi khiến nàng xù lông bỗng tan biến, nhìn lại trênmu bàn tay Bùi Sách vẫn còn lưu lại mấy đường ngắn ngắn màu trắng do móng vuốt của mình gây ra, nàng vô ý xoay xoay thân thể ngồi dậy, xoay người nhào vô trong ngực Bùi Sách, dùng đầu cọ cọ hắn, “Meo…"
Bùi Sách yên lặng cười. Nếu như là với mấy con mèo ngu xuẩn trước đây, sao có thể có thú vui này?
Nhưng Lỗ Lỗ vẫn muốn ngủ. Nàng thối lui trên đùi Bùi Sách, lắc lắc đuôi nghĩ nghĩ, thoáng nhìn thấy vạt áo hắn rơi trên ghế mây, trong lòng khẽ động, lập tức cuối đầu, chui vào giữa đùi hắn, hai ba cái liền bò vào trong xiêm y hắn, chỉ lộ ra một cái đuôi mèo màu trắng lông xù để giữa hai chân hắn.
“Meo.." Nàng trốn ở nơi đây, coi hắn còn thế nào quấy phá nàng đi ngủ.
Bùi Sách trên mặt xanh đỏ biến hóa, nhìn nhìn cái bụng phình to của mình, nhìn lại cái đuôi mèo giữa hai chân, trong lòng đột nhiên nảy ra một loại cảm giác khác thường,hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa viện, rồi vén lên vạt áo, mới nhỏ giọng dụ dỗ: “Lỗ Lỗ, ra…"
“Meo…" Lỗ Lỗ đầu dán vào bụng trơn láng của hắn cọ cọ, ve vẫy cái đuôi.
“Đừng cọ, mau ra đi!" Bùi Sách hít một hơi, không phát ra âm thanh.
Lỗ Lỗ mở mắt ra, nàng nghĩ tới cái cảnh Bùi Sách quấy nhiễu cái bụng nàng, hắn có thể đùa nàng, sao không cho nàng đùa lại?
Cho nên, nàng chẳng những không ra, trái lại còn đem luôn cả đuôi thu vào trong áo, cố ý quét động vào lồng ngực nhẵn nhụi của hắn. Tứ chi đều bận rộn không thể dùng được, Lỗ Lỗ liền vươn cái lưỡi liếm hắn, liếm trái liếm phải liếm liếm, liếm trên liếm dưới liếm liếm, bụng dưới thắt lưng của hắn chợt căng thẳng, làm nàng không đứng vững, bị trượt xuống, nhưng nàng không ngã xuống theo dự liệu, mà lại ngồi trên mộtchỗ cứng rắn.
“Meo…" Lỗ Lỗ dùng chân sau đè lên trên cái “túi" đó xuống.
“Lỗ Lỗ!"
Bùi Sách hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ lên, đang bị cảm xúc nhẹ nhàng ấm áp ẩm ướt rơi trên bụng, mới hai cái, liền có một loại cảm giác ngứa ngáy cấp tốc truyền khắp toàn thân, nàng không ngừng liếm cọ xát, ngay cả cái chỗ đó của hắn, đều âm thầm ngẩng đầu lên, càng lúc càng có tư thế kiêu ngạo, căn bản là không bị hắn khống chế.
Dục vọng hổ thẹn xa lạ khó nói dây dưa trong cơ thể, làm hắn không dám ở bên ngoài, ôm lấy Lỗ Lỗ đi nhanh vào phòng ngủ, đóng kín cửa, do dự một chút mới nhanh chóng vào bên trong. Lỗ Lỗ vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, không biết Bùi Sách tại sao lại đứng lên, bất quá nàng hiếu kỳ với cái vật đó, liền không ngừng dùng chân đụng nó.
Bùi Sách đè lại cái móng vuốt không thành thật của nàng, đỏ mặt ngồi vào trêngiường, muốn lôi Lỗ Lỗ ra, nhưng tay vừa đụng tới bộ lông mềm mại của nàng, đột nhiên có chút không muốn.
hắn bị một con mèo náo ra phản ứng.
Bùi Sách nhắm mắt lại. hắn biết mình không nên như vậy, nhưng cảm giác này làmhắn khó chịu, lại thêm rung động khát vọng, hắn không khống chế nỗi, cố kiềm chế cũng không đi xuống. Vô luận trước đây thanh tâm quả dục thế nào, hắn vẫn là nam nhân bình thường, lúc không có không sao, nhưng một khi xúc động, hắn cũng muốn biết tiếp tục làm tới có thể… thoải mái hay không.
hắn nằm trên giường chưa thể quyết đoán, Lỗ Lỗ lại vì tư thế của hắn thật thuận lợi cho nàng cử động, nàng chuyển thân, chân sau giẫm lên cái bụng căng của hắn, cuối đầu ngửi ngửi cái vật đó rồi lấy chân trước đụng mạnh vào. thật kỳ quái, sao nó lại càng lúc càng lớn?
Lông đuôi xù nhẹ nhàng quét hắn, móng mềm mại đụng của hắn từng chút một, Bùi Sách miệng khô lưỡi khô. hắn mở mắt ra, vừa định vén vạt áo lên, lại ngại ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ đang rọi xuống chói mắt, nên đem màng trướng bỏ xuống.
Như vậy, ở đây chỉ có hắn và nàng, không còn ai khác. Vô luận hắn làm cái gì, người ngoài cũng không biết, không ai nhìn thấy.
hắn không muốn, nhưng cái loại cảm giác này đến đột nhiên quá mãnh liệt, hắn còn chưa thưởng thức đủ.
“Lỗ Lỗ…" hắn dựa nhẹ vào đầu giường, chậm rãi cởi áo ra, liền lộ ra cái đầu tròn nhỏcủa mèo trắng.
“Meo…" Lỗ Lỗ quay đầu nhìn hắn, một cái móng vuốt còn ấn vào trên cái đó.
“Muốn nhìn nó một chút không?" Bùi Sách không dám nhìn thẳng vào đôi mắt linh động thuần khiết của mèo, không mở mắt nói, nhưng dù cho trong phòng âm u, trênmặt hắn rõ ràng vẫn đỏ.
Lỗ Lỗ kêu một tiếng. Vật này của nam nhân, nàng trước đây đã thấy qua một lần, cũng không phải là thấy rõ ràng. Lúc cùng một chỗ với Cố Tam, nhưng vật đó bị Cố Tam nắm thật chặt, chen vào phía dưới nàng, hoặc để giữa hai chân nàng cọ xát, nàng cũng chưa được sờ bằng tay. Mà hai người nàng thấy trước đây khi nàng nhìn tới thìvật đó đã lớn, nàng thực sự rất tò mò nó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Bùi Sách sờ sờ đầu nàng, sau đó đưa tay xuống phía dưới, đụng phải đai lưng. Sau đó khựng lại, thấy nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn, Bùi Sách tim đập, đem nàng lêntrên, dỗ dành nói: “Qua đây, lại liếm liếm ở đây." Nàng theo dõi hắn, hắn cũng khôngdám cởi, luôn có loại ảo giác là hể làm chuyện xấu thì có người tình cờ gặp.
“Meo…"
Lỗ Lỗ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía Bùi Sách, không hiểu hắn vì sao bảo nàng liếm hắn.
Bùi Sách con ngươi càng ẩn sâu, trong mắt hơn ba phần là dục vọng, ba phần là khẩn cầu, “Lỗ Lỗ ngoan, lại liếm liếm, như vậy, ta rất thoải mái."
Lời này vừa ra khỏi miệng, trên mặt hắn nhìn như trấn định, kỳ thực toàn thân máu hình như đều đã sôi trào, thẳng tắp dồn xuống dưới hạ thân, càng trướng càng làmhắn khó chịu muốn phát tiết. Bùi Sách cảm thấy hắn muốn điên lên rồi! Trước đây gặp phải Lâm gia đại tiểu thư, hắn tịnh không có nửa điểm tâm tư nam nữ, mà lúc này đối diện với con mèo mang tên nàng, lại muốn mèo làm cái loại hành động này, ngẫm lạithật đáng xấu hổ, đầu óc hắn lại nhớ đến từ sau khi Lâm gia đại tiểu thư say rượu lộ ra mị thái, muốn đừng nghĩ cũng không thể dừng được!
Là dục vọng bất ngờ sao? hắn không thể nào biết được.
“Meo…" Lỗ Lỗ quay đầu nhìn về phía sau, không phải muốn cho nàng nhìn chỗ đó sao?
“Lỗ Lỗ ngoan, trước liếm liếm, liếm xong liền cho ngươi xem." Bùi Sách nói giọng khàn khàn, cảm thấy khát nước lợi hại.
Được rồi, Lỗ Lỗ thay đổi tư thế, một chân để trên thắt lưng Bùi Sách, một chân ấn trênbụng, như hắn mong muốn, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm hắn. trên người hắn vừa trắng vừa mịn, cơ thịt còn thỉnh thoảng cử động một hai cái, liếm đến đâu thoải mái đến đó, cảm giác chơi thật đã. Nhìn nàng ngoan ngoãn liếm, liếm liên tục, một luồng tê dại cường liệt đột nhiên truyền tới phần hạ eo, Bùi Sách cảm thấy thẹn nhắm mắt lại. Tay khẽ run run cởi đai lưng. Cởi xong, nhẹ nhàng cầm lên, nghĩ nghĩ, hắn sờ đầu Lỗ Lỗ nói: “Lỗ Lỗ, cho ta bịt mắt ngươi đi, một hồi sẽ cho ngươi nhìn, được không?"
“Meo…" Lỗ Lỗ không muốn.
Động tác Bùi Sách lưu loạt bịt kín mắt nàng, trên miệng nói những lời hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Lỗ Lỗ ngoan, nhất định sẽ cho ngươi xem, trả lại thứ tốt cho ngươi."
Lỗ Lỗ vừa định dùng móng vuốt đẩy cái đai lưng ra, nghe đến đó liền ngoan xuống, chỉ lấy đuôi quét hắn một cái.
Tiếp đến, chính là một trận âm thanh tất tất tác tác, sau đó, nàng bị Bùi Sách ôm xuống, một lúc sau, mới nghe hắn khàn khàn nói: “Lỗ Lỗ, liếm liếm nó, không được dùng răng, không được dùng móng vuốt cào, biết không?"
“Meo…" Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, liếm cái gì a?
đang nghĩ ngợi, một vật nào đó nong nóng đụng nhẹ vào mũi nàng. Lỗ Lỗ vừa định dơ chân, nhớ ra Bùi Sách nói, liền không dám nhúc nhích, chỉ vươn cái lưỡi, thử thăm dòđi lên liếm nhẹ nhàng cái vật đụng vào mũi nàng. Đầu ngửa ra sau, đầu lưỡi đảo qua, liền đại thể cảm thụ ra hình dạng của nó.
Tròn tròn, thật to… Vị thì một chút cũng không có, một chút cũng không dễ ăn.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân