Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn
Chương 29
Không biết có phải do ảo giác của Hòa Vi hay không, dường như từ giọng nói của Yến Hoài cô nghe ra được một chút uất ức cùng mỏi mệt.
Tay Yến Hoài đặt nhẹ trên eo cô, đầu ngón tay anh có độ ấm không thấp, cách một tầng vải vóc làn da cô như nóng ran.
Rõ ràng rất giống với tư thế lần trước Tô Mộc ôm cô, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Kém khá xa.
Khi thân mật cùng Tô Mộc, Hòa Vi ở trong trạng thái, là hoàn toàn vì công việc mà cộng tác, nhưng Yến Hoài thì không giống, anh chỉ cần tới gần một tấc một li, trái tim Hòa Vi bắt đầu đập với tần suất rất khác thường.
Như muốn miêu tả sinh động một đồ vật mà Hòa Vi vẫn luôn xem nhẹ.
Hòa Vi sửng sốt vài giây, đến khi phản ứng lại, thế nhưng cũng không lập tức đẩy anh ra.
Bàn tay đang nắm chặt tay áo Yến Hoài buông lỏng ra, sau đó lại nắm chặt, nhẹ nuốt nước miếng sau đó nói bằng giọng có chút khô khốc, câu nói đầu tiên rất gian nan: “… Cảm ơn Yến tổng."
Hòa Vi cũng không biết câu Yến Hoài muốn nghe có phải câu này hay không.
Từ lúc Yến Hoài tiến vào, những lời này luôn thường trực bên miệng cô, chẳng qua trố mắt nhìn vài giây như vậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước cô gái đi cùng Yến Hoài kia, những lời này liền không thể nói thành lời.
Hơn nữa sau khi Yến Hoài tiến vào cũng không nói lời nào, Hòa Vi lại càng không biết nên mở miệng thế nào.
Thời gian trầm mặc càng lâu, cô càng cảm thấy khó nhịn.
Tới cuối cùng, những lời này cũng không thể từ miệng cô nói ra.
Kết quả thời điểm sắp ra ngoài, người này lại không hài lòng.
Tâm đàn ông sâu như đáy biển, càng đừng nói người đàn ông như Yến Hoài, Hòa Vi căn bản đoán không được.
Cô chỉ có thể đem những lời mình vừa nghĩ nói ra.
Yên tĩnh vài giây, cô nghe thấy Yến Hoài “Ừ" một tiếng.
Bàn tay nắm chặt tay áo anh của Hòa Vi buông ra, giơ tay nhẹ nhàng đẩy, “Yến tổng, tôi muốn ra ngoài."
Yến Hoài không lên tiếng, bàn tay đang ôm eo cô không dịch chuyển một chút nào.
Thậm chí Hòa Vi có thể cảm giác được chỗ eo bị anh ôm nóng lên, sau đó bắt đầu dần dần lan ra khắp người cô.
Cô không khống chế được mà run lên.
“Lạnh?"
Yến Hoài lại ôm cô sát một chút.
Trái tim Hòa Vi đập nhanh mãi không chịu bình phục, cô sợ hai người quá thân mật, tiếng tim đập ở trước mặt Yến Hoài không chỗ nào che giấu, vội vàng duỗi tay đặt trên ngực anh, “Anh có thể… buông tôi ra trước được không?"
Khoảng cách gần như vậy, khi nói chuyện cô cũng không dám lớn tiếng.
Những lời này không phải cô bóp giọng nói ra, nhưng thực sự rất nhẹ rất nhỏ, ánh mắt Yến Hoài có chút tối “Nếu không thể thì sao?"
Hòa Vi không còn lời gì để nói: “…"
Cô không phản cảm khi Yến Hoài ôm cô, cô chỉ không thích anh không quan tâm cô có nguyện ý hay không.
Như vậy khiến cho Hòa Vi có cảm giác hai người từ trước tới nay đều bất bình đẳng.
Yến Hoài cao cao tại thượng, quyền chủ động mỗi lần đều nằm ở trong tay anh.
Hòa Vi không thích cảm giác bị người dẫn đi theo.
Cô vừa mới nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác bàn tay đặt trên eo mình dời đi một chút.
Yến Hoài từ trước mặt cô lùi lại, anh nửa dựa vào ghế ngồi trở lại vị trí của mình, lông mi hơi rũ nhìn cô.
Lúc này Hòa Vi mới tỉ mỉ đánh giá anh một lần.
Rõ ràng cô và Yến Hoài mới mấy ngày không gặp, nhưng Hòa Vi lại cảm thấy giống như đã rất lâu không gặp.
Lâu đến mức dao động trong lòng cô phập phồng lên xuống, có một loại cảm xúc xa lạ ấp ủ lên.
Hòa Vi khó có khi không lảng tránh ánh mắt anh.
Tầm mắt của cô từ khuôn mặt tuấn tú của Yến Hoài dời đi, xẹt qua sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa, quả nhiên Hòa Vi phát hiện có chút sắc màu đen của râu lộ ra.
Nhìn dáng vẻ có lẽ đã mấy ngày không được xử lý tốt.
Hòa Vi đối với râu của đàn ông có một loại ấn tượng sâu sắc, tổng cảm thấy loại đàn ông này quá mức lôi thôi.
Nhưng Yến Hoài là ngoại lệ.
Cằm sạch sẽ, độ cong kiên nghị, râu không dài, như là mang theo cảm giác lười nhác gợi cảm.
Lông mi Hòa Vi nhẹ nâng, sau đó lại nhìn về phía đôi mắt anh.
Đáy mắt anh rất sâu, khóe mắt ửng đỏ.
Hòa Vi đột nhiên nhớ tới lời Trình Diễm nói, đã mấy ngày nay Yến Hoài không có một giấc ngủ ngon, tám chín phần mười là vì vội vàng giúp đỡ cô.
Nhưng anh rõ ràng không có nghĩa vụ này.
Hơn nữa… cô gái kia sẽ không để ý sao?
Hòa Vi bỏ tầm mắt qua một bên, khi nhìn anh nói ngữ khí cũng bình tĩnh hơn chút: “Tôi ra ngoài trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong đứng dậy, chân mới vừa nâng lên lại hạ xuống, Hòa Vi không quay đầu lại: “Yến tổng, sau này anh không cần giúp tôi việc lớn như vậy… Tôi băn khoăn, hơn nữa…"
Thanh âm Hòa Vi hơi dừng.
Yến Hoài còn ngồi ở trên ghế, anh giương mắt nhìn về phía Hòa Vi, người con gái đứng quay lưng về phía anh, vóc dáng tuy rằng không cao, nhưng dáng người thật xinh đẹp, eo rất nhỏ, lại hướng lên trên, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, khóe miệng anh cong nửa độ, gằn từng chữ một mà lặp lại: “Hơn nữa?"
“Hơn nữa chắc hẳn bạn gái anh cũng sẽ để ý."
“…"
Yến Hoài hạ mắt.
Đáng tiếc Hòa Vi còn đưa lưng về phía anh, căn bản không nhìn thấy biểu tình biến hóa trên mặt anh, cô cố gắng ép xuống cảm giác buồn bực quay cuồng trong lòng, lúc sau hít một hơi thật sâu: “Tôi nói xong rồi, tôi ra ngoài trước."
Vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, liền bị người phía sau gọi lại—— “Từ từ."
Bước chân Hòa Vi dừng lại, cô nghe thấy tiếng vang rất nhỏ do ghế dựa cọ xát mặt đất khi người đàn ông đứng dậy, ngay sau đó thanh âm người nọ liền vang lên: “Tôi còn chưa nói xong."
Tiếng bước chân tới gần.
Sau vài bước, người nọ ngừng ở phía sau cô.
Hòa Vi cúi đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng hai người trên sàn nhà, mơ hồ không rõ, chồng lên nhau không rõ ai với ai.
Cô rũ mắt xuống, không động, an tĩnh mà chờ anh nói tiếp.
Yến Hoài đứng ở phía sau cô cách không đến mười centimet, lúc này Hòa Vi nửa cúi đầu, cổ rất nhỏ rất trắng, vành tai mềm mỏng.
Tầm mắt anh di chuyển, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Bạn gái nào?"
… Còn bạn gái nào?
Chẳng lẽ anh là tra nam chân đạp rất nhiều thuyền, có rất nhiều bạn gái sao?
Hòa Vi nhìn chằm chằm gạch men sứ màu trắng trên sàn nhà, đèn trên đỉnh đầu phát ra một tầng ánh sáng, sáng đến lóa mắt, cô liền nhìn chăm chú, cũng không giấu, dứt khoát trực tiếp trả lời: “Người lần trước cùng anh đến đây."
Lúc này Yến Hoài mới nhớ tới.
Anh đột nhiên nghĩ đến lần trước trong buổi chụp ảnh, một con mắt Hòa Vi cũng chưa nhìn anh, lần này lại một câu cũng không nói với anh.
Nguyên nhân là bởi vì việc này.
Đáy mắt Yến Hoài không tiếng động mà lan ra ý cười, khóe mắt hơi cong, đường cong cả khuôn mặt dường như cũng trở nên dịu dàng.
Hòa Vi đợi vài giây nhưng không nghe được tiếng anh, còn tưởng rằng anh không còn lời gì để nói, cô nhíu mày càng chặt, cổ họng như bị nghẹn bởi thứ gì, khô khốc phát ngứa.
Cô không vui.
Cô thực sự không vui.
Hòa Vi cảm thấy khả năng chính là quả báo, mấy năm trước trên internet có lưu hành một câu: Hôm nay anh lạnh nhạt với tôi, ngày mai anh trèo cao không nổi.
Ý tứ cụ thể tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít có chút hơi khác, nhưng tốt xấu cũng kém không nhiều lắm.
Hòa Vi không tiếp tục chờ, thậm chí cô không hề mở miệng, trực tiếp nhấc chân đi về phía cửa.
Sau đó chân trái cô vừa hạ xuống, chân phải còn chưa kịp động, đột nhiên đã bị người chặn lại ôm sát vào lồng ngực.
Nếu trong ngày thường, Yến Hoài so với Hòa Vi cao hơn một cái đầu, nhưng hôm nay cô mang giày cao gót, cho nên cằm Yến Hoài vừa vặn đụng tới vành tai nhỏ nhắn.
Tai Hòa Vi hơi cộm một chút, nhanh chóng nóng lên.
Lần này cô phản ứng nhanh, cúi đầu đẩy bàn tay đang ôm lấy bụng cô ra, động tác không hề có kết cấu, móng tay không cẩn thận xẹt qua một đường trên mu bàn tay người đàn ông, để lại vài dấu vết trơn mượt mà chỉnh tề.
Hòa Vi nghe được tiếng hút khí rất nhỏ từ người nọ ở phía sau, “Ngoan, đừng nhúc nhích."
Cô tưởng mình cào đau Yến Hoài, hô hấp chậm lại, động tác trong tay hòa hoãn lại không ít.
“Ghen tị?"
“…"
Hòa Vi cảm thấy lúc này mà phủ nhận, chính cô cũng không tin.
Vì thế cô vẫn còn giữ lý trí nên không trả lời.
Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, lại kề sát vào mấy centimet, anh có thể hôn đến lỗ tai cô.
Giọng anh trầm thấp, thấp đến thật rõ ràng, “Tống Huỳnh là em gái tôi."
Hòa Vi: “…"
Lần trước anh còn cùng giám đốc Phỉ Lệ nói cô là em gái đấy.
Xí.
Yến Hoài thoáng nhìn thấy cô bĩu môi, độ cong sườn mặt căng lên có chút thẳng, như là đang cắn răng.
“Em gái ruột."
Hô hấp của Yến Hoài có chút nặng, thời điểm nói chuyện hơi thở đều bay vào trong tai Hòa Vi.
Anh nhìn chằm chằm màu ửng đỏ bên tai Hòa Vi, lại bỏ thêm một câu: “Không giống em."
Hòa Vi không nói chuyện.
Căn cứ vào cốt truyện trước kia, căn bản không xuất hiện nhân vật Tống Huỳnh này.
Cho nên Hòa Vi tự hỏi tính chân thật của những lời này ở Yến Hoài.
Theo lý mà nói, Yến Hoài không cần phải lừa cô, trong khi đó, mấy ngày hôm trước tuy rằng Tống Huỳnh đến cùng anh, nhưng trừ bỏ nói mấy câu nhìn mấy bức ảnh, nửa động tác thân mật đều không có.
Cho nên lúc ấy Hòa Vi vì cái gì mà suy nghĩ nhiều?
Tại sao cô lại cảm thấy Tống Huỳnh là bạn gái của Yến Hoài, vì sao trong lòng không thoải mái——
Đáp án rõ như ban ngày.
Hòa Vi thở dài, đột nhiên không biết đáp lại như thế nào.
Người đàn ông phía sau thấp giọng hỏi: “Nếu em không vui lần sau tôi sẽ chú ý."
… Chú ý như thế nào?
Cũng không thể không nói chuyện với em gái ruột đi?
Suy nghĩ như vậy, Hòa Vi cảm thấy chính mình không thể nói lý, cô nhấp khóe môi: “… Không cần."
Yến Hoài không nói chuyện nữa.
Vốn dĩ anh không phải người nói nhiều lắm, chắc bởi vì mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, hôm nay lại càng ít.
Bên tai Hòa Vi đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, trầm ổn đều đều, cô do dự hai giây, sau hai giây, cô mở miệng hỏi anh: “Yến Hoài… Anh thích tôi sao?"
Những lời này hỏi có chút dư thừa.
Rốt cuộc Trình Diễm là người ngoài cuộc còn hiểu rõ ràng.
Nhưng Hòa Vi nghĩ cần thiết phải hỏi.
Yến Hoài giương mắt, bàn tay đang đặt trên bụng nhỏ của cô hơi sử dụng chút sức lực, lại ôm chặt cô trong lồng ngực, “Em nói đi?"
Vài giây, cô mới chú ý tới thứ phía sau mông mình.
Đầu óc Hòa Vi trống rỗng, giống như máu toàn thân nhanh chóng hướng lên mặt, mặt cô nóng lên, “Anh anh anh…"
Cô xác thật bị dọa không nhẹ, ngay đến lời nói cũng không nhanh nhẹn.
Hòa Vi thầm hít một hơi, rốt cuộc miễn cưỡng đem nửa câu sau nói tiếp: “Anh không thể đối với tôi như vậy?"
“Làm gì?"
“Không thể ép buộc tôi."
Yến Hoài thấp giọng cười một cái.
Anh không phải một người có kiên nhẫn, nhưng gần đây kiên nhẫn càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt mỗi lần ở trước mặt Hòa Vi, anh đã tận lực khống chế chính mình.
Chẳng qua có những việc thật sự không khống chế được.
Tỷ như dục vọng.
Nếu anh ép buộc Hòa Vi, cô còn nghĩ rằng hiện tại cô có thể mặc quần áo đứng ở chỗ này sao?
Khóe miệng Yến Hoài khẽ cong, trầm thấp mà đáp ứng: “Được."
Hòa Vi cũng cong khóe miệng theo.
Cô bị anh ôm cả người vào trong ngực, thời gian lâu rồi ít nhiều cũng có chút nóng, nhưng ngoài ý muốn cô không nghĩ đẩy anh ra.
Tính.
Hòa Vi ở trong lòng nghĩ, thấy anh hôm nay nghe lời như vậy, liền để cho anh ôm nhiều hơn chút.
Cô tính thời gian, đếm từ một tới mười, lại từ mười xuống một.
Sau khi đếm vòng lại, Hòa Vi nghĩ tới một vấn đề, bình ổn hô hấp hỏi một câu: “Thích đến mức nào?"
Người đàn ông hơi kéo dài đuôi âm nhẹ “Ừ" một tiếng, “Cúi đầu xưng thần, đủ không?"
Tay Yến Hoài đặt nhẹ trên eo cô, đầu ngón tay anh có độ ấm không thấp, cách một tầng vải vóc làn da cô như nóng ran.
Rõ ràng rất giống với tư thế lần trước Tô Mộc ôm cô, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Kém khá xa.
Khi thân mật cùng Tô Mộc, Hòa Vi ở trong trạng thái, là hoàn toàn vì công việc mà cộng tác, nhưng Yến Hoài thì không giống, anh chỉ cần tới gần một tấc một li, trái tim Hòa Vi bắt đầu đập với tần suất rất khác thường.
Như muốn miêu tả sinh động một đồ vật mà Hòa Vi vẫn luôn xem nhẹ.
Hòa Vi sửng sốt vài giây, đến khi phản ứng lại, thế nhưng cũng không lập tức đẩy anh ra.
Bàn tay đang nắm chặt tay áo Yến Hoài buông lỏng ra, sau đó lại nắm chặt, nhẹ nuốt nước miếng sau đó nói bằng giọng có chút khô khốc, câu nói đầu tiên rất gian nan: “… Cảm ơn Yến tổng."
Hòa Vi cũng không biết câu Yến Hoài muốn nghe có phải câu này hay không.
Từ lúc Yến Hoài tiến vào, những lời này luôn thường trực bên miệng cô, chẳng qua trố mắt nhìn vài giây như vậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước cô gái đi cùng Yến Hoài kia, những lời này liền không thể nói thành lời.
Hơn nữa sau khi Yến Hoài tiến vào cũng không nói lời nào, Hòa Vi lại càng không biết nên mở miệng thế nào.
Thời gian trầm mặc càng lâu, cô càng cảm thấy khó nhịn.
Tới cuối cùng, những lời này cũng không thể từ miệng cô nói ra.
Kết quả thời điểm sắp ra ngoài, người này lại không hài lòng.
Tâm đàn ông sâu như đáy biển, càng đừng nói người đàn ông như Yến Hoài, Hòa Vi căn bản đoán không được.
Cô chỉ có thể đem những lời mình vừa nghĩ nói ra.
Yên tĩnh vài giây, cô nghe thấy Yến Hoài “Ừ" một tiếng.
Bàn tay nắm chặt tay áo anh của Hòa Vi buông ra, giơ tay nhẹ nhàng đẩy, “Yến tổng, tôi muốn ra ngoài."
Yến Hoài không lên tiếng, bàn tay đang ôm eo cô không dịch chuyển một chút nào.
Thậm chí Hòa Vi có thể cảm giác được chỗ eo bị anh ôm nóng lên, sau đó bắt đầu dần dần lan ra khắp người cô.
Cô không khống chế được mà run lên.
“Lạnh?"
Yến Hoài lại ôm cô sát một chút.
Trái tim Hòa Vi đập nhanh mãi không chịu bình phục, cô sợ hai người quá thân mật, tiếng tim đập ở trước mặt Yến Hoài không chỗ nào che giấu, vội vàng duỗi tay đặt trên ngực anh, “Anh có thể… buông tôi ra trước được không?"
Khoảng cách gần như vậy, khi nói chuyện cô cũng không dám lớn tiếng.
Những lời này không phải cô bóp giọng nói ra, nhưng thực sự rất nhẹ rất nhỏ, ánh mắt Yến Hoài có chút tối “Nếu không thể thì sao?"
Hòa Vi không còn lời gì để nói: “…"
Cô không phản cảm khi Yến Hoài ôm cô, cô chỉ không thích anh không quan tâm cô có nguyện ý hay không.
Như vậy khiến cho Hòa Vi có cảm giác hai người từ trước tới nay đều bất bình đẳng.
Yến Hoài cao cao tại thượng, quyền chủ động mỗi lần đều nằm ở trong tay anh.
Hòa Vi không thích cảm giác bị người dẫn đi theo.
Cô vừa mới nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác bàn tay đặt trên eo mình dời đi một chút.
Yến Hoài từ trước mặt cô lùi lại, anh nửa dựa vào ghế ngồi trở lại vị trí của mình, lông mi hơi rũ nhìn cô.
Lúc này Hòa Vi mới tỉ mỉ đánh giá anh một lần.
Rõ ràng cô và Yến Hoài mới mấy ngày không gặp, nhưng Hòa Vi lại cảm thấy giống như đã rất lâu không gặp.
Lâu đến mức dao động trong lòng cô phập phồng lên xuống, có một loại cảm xúc xa lạ ấp ủ lên.
Hòa Vi khó có khi không lảng tránh ánh mắt anh.
Tầm mắt của cô từ khuôn mặt tuấn tú của Yến Hoài dời đi, xẹt qua sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa, quả nhiên Hòa Vi phát hiện có chút sắc màu đen của râu lộ ra.
Nhìn dáng vẻ có lẽ đã mấy ngày không được xử lý tốt.
Hòa Vi đối với râu của đàn ông có một loại ấn tượng sâu sắc, tổng cảm thấy loại đàn ông này quá mức lôi thôi.
Nhưng Yến Hoài là ngoại lệ.
Cằm sạch sẽ, độ cong kiên nghị, râu không dài, như là mang theo cảm giác lười nhác gợi cảm.
Lông mi Hòa Vi nhẹ nâng, sau đó lại nhìn về phía đôi mắt anh.
Đáy mắt anh rất sâu, khóe mắt ửng đỏ.
Hòa Vi đột nhiên nhớ tới lời Trình Diễm nói, đã mấy ngày nay Yến Hoài không có một giấc ngủ ngon, tám chín phần mười là vì vội vàng giúp đỡ cô.
Nhưng anh rõ ràng không có nghĩa vụ này.
Hơn nữa… cô gái kia sẽ không để ý sao?
Hòa Vi bỏ tầm mắt qua một bên, khi nhìn anh nói ngữ khí cũng bình tĩnh hơn chút: “Tôi ra ngoài trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong đứng dậy, chân mới vừa nâng lên lại hạ xuống, Hòa Vi không quay đầu lại: “Yến tổng, sau này anh không cần giúp tôi việc lớn như vậy… Tôi băn khoăn, hơn nữa…"
Thanh âm Hòa Vi hơi dừng.
Yến Hoài còn ngồi ở trên ghế, anh giương mắt nhìn về phía Hòa Vi, người con gái đứng quay lưng về phía anh, vóc dáng tuy rằng không cao, nhưng dáng người thật xinh đẹp, eo rất nhỏ, lại hướng lên trên, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, khóe miệng anh cong nửa độ, gằn từng chữ một mà lặp lại: “Hơn nữa?"
“Hơn nữa chắc hẳn bạn gái anh cũng sẽ để ý."
“…"
Yến Hoài hạ mắt.
Đáng tiếc Hòa Vi còn đưa lưng về phía anh, căn bản không nhìn thấy biểu tình biến hóa trên mặt anh, cô cố gắng ép xuống cảm giác buồn bực quay cuồng trong lòng, lúc sau hít một hơi thật sâu: “Tôi nói xong rồi, tôi ra ngoài trước."
Vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, liền bị người phía sau gọi lại—— “Từ từ."
Bước chân Hòa Vi dừng lại, cô nghe thấy tiếng vang rất nhỏ do ghế dựa cọ xát mặt đất khi người đàn ông đứng dậy, ngay sau đó thanh âm người nọ liền vang lên: “Tôi còn chưa nói xong."
Tiếng bước chân tới gần.
Sau vài bước, người nọ ngừng ở phía sau cô.
Hòa Vi cúi đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng hai người trên sàn nhà, mơ hồ không rõ, chồng lên nhau không rõ ai với ai.
Cô rũ mắt xuống, không động, an tĩnh mà chờ anh nói tiếp.
Yến Hoài đứng ở phía sau cô cách không đến mười centimet, lúc này Hòa Vi nửa cúi đầu, cổ rất nhỏ rất trắng, vành tai mềm mỏng.
Tầm mắt anh di chuyển, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Bạn gái nào?"
… Còn bạn gái nào?
Chẳng lẽ anh là tra nam chân đạp rất nhiều thuyền, có rất nhiều bạn gái sao?
Hòa Vi nhìn chằm chằm gạch men sứ màu trắng trên sàn nhà, đèn trên đỉnh đầu phát ra một tầng ánh sáng, sáng đến lóa mắt, cô liền nhìn chăm chú, cũng không giấu, dứt khoát trực tiếp trả lời: “Người lần trước cùng anh đến đây."
Lúc này Yến Hoài mới nhớ tới.
Anh đột nhiên nghĩ đến lần trước trong buổi chụp ảnh, một con mắt Hòa Vi cũng chưa nhìn anh, lần này lại một câu cũng không nói với anh.
Nguyên nhân là bởi vì việc này.
Đáy mắt Yến Hoài không tiếng động mà lan ra ý cười, khóe mắt hơi cong, đường cong cả khuôn mặt dường như cũng trở nên dịu dàng.
Hòa Vi đợi vài giây nhưng không nghe được tiếng anh, còn tưởng rằng anh không còn lời gì để nói, cô nhíu mày càng chặt, cổ họng như bị nghẹn bởi thứ gì, khô khốc phát ngứa.
Cô không vui.
Cô thực sự không vui.
Hòa Vi cảm thấy khả năng chính là quả báo, mấy năm trước trên internet có lưu hành một câu: Hôm nay anh lạnh nhạt với tôi, ngày mai anh trèo cao không nổi.
Ý tứ cụ thể tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít có chút hơi khác, nhưng tốt xấu cũng kém không nhiều lắm.
Hòa Vi không tiếp tục chờ, thậm chí cô không hề mở miệng, trực tiếp nhấc chân đi về phía cửa.
Sau đó chân trái cô vừa hạ xuống, chân phải còn chưa kịp động, đột nhiên đã bị người chặn lại ôm sát vào lồng ngực.
Nếu trong ngày thường, Yến Hoài so với Hòa Vi cao hơn một cái đầu, nhưng hôm nay cô mang giày cao gót, cho nên cằm Yến Hoài vừa vặn đụng tới vành tai nhỏ nhắn.
Tai Hòa Vi hơi cộm một chút, nhanh chóng nóng lên.
Lần này cô phản ứng nhanh, cúi đầu đẩy bàn tay đang ôm lấy bụng cô ra, động tác không hề có kết cấu, móng tay không cẩn thận xẹt qua một đường trên mu bàn tay người đàn ông, để lại vài dấu vết trơn mượt mà chỉnh tề.
Hòa Vi nghe được tiếng hút khí rất nhỏ từ người nọ ở phía sau, “Ngoan, đừng nhúc nhích."
Cô tưởng mình cào đau Yến Hoài, hô hấp chậm lại, động tác trong tay hòa hoãn lại không ít.
“Ghen tị?"
“…"
Hòa Vi cảm thấy lúc này mà phủ nhận, chính cô cũng không tin.
Vì thế cô vẫn còn giữ lý trí nên không trả lời.
Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, lại kề sát vào mấy centimet, anh có thể hôn đến lỗ tai cô.
Giọng anh trầm thấp, thấp đến thật rõ ràng, “Tống Huỳnh là em gái tôi."
Hòa Vi: “…"
Lần trước anh còn cùng giám đốc Phỉ Lệ nói cô là em gái đấy.
Xí.
Yến Hoài thoáng nhìn thấy cô bĩu môi, độ cong sườn mặt căng lên có chút thẳng, như là đang cắn răng.
“Em gái ruột."
Hô hấp của Yến Hoài có chút nặng, thời điểm nói chuyện hơi thở đều bay vào trong tai Hòa Vi.
Anh nhìn chằm chằm màu ửng đỏ bên tai Hòa Vi, lại bỏ thêm một câu: “Không giống em."
Hòa Vi không nói chuyện.
Căn cứ vào cốt truyện trước kia, căn bản không xuất hiện nhân vật Tống Huỳnh này.
Cho nên Hòa Vi tự hỏi tính chân thật của những lời này ở Yến Hoài.
Theo lý mà nói, Yến Hoài không cần phải lừa cô, trong khi đó, mấy ngày hôm trước tuy rằng Tống Huỳnh đến cùng anh, nhưng trừ bỏ nói mấy câu nhìn mấy bức ảnh, nửa động tác thân mật đều không có.
Cho nên lúc ấy Hòa Vi vì cái gì mà suy nghĩ nhiều?
Tại sao cô lại cảm thấy Tống Huỳnh là bạn gái của Yến Hoài, vì sao trong lòng không thoải mái——
Đáp án rõ như ban ngày.
Hòa Vi thở dài, đột nhiên không biết đáp lại như thế nào.
Người đàn ông phía sau thấp giọng hỏi: “Nếu em không vui lần sau tôi sẽ chú ý."
… Chú ý như thế nào?
Cũng không thể không nói chuyện với em gái ruột đi?
Suy nghĩ như vậy, Hòa Vi cảm thấy chính mình không thể nói lý, cô nhấp khóe môi: “… Không cần."
Yến Hoài không nói chuyện nữa.
Vốn dĩ anh không phải người nói nhiều lắm, chắc bởi vì mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, hôm nay lại càng ít.
Bên tai Hòa Vi đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, trầm ổn đều đều, cô do dự hai giây, sau hai giây, cô mở miệng hỏi anh: “Yến Hoài… Anh thích tôi sao?"
Những lời này hỏi có chút dư thừa.
Rốt cuộc Trình Diễm là người ngoài cuộc còn hiểu rõ ràng.
Nhưng Hòa Vi nghĩ cần thiết phải hỏi.
Yến Hoài giương mắt, bàn tay đang đặt trên bụng nhỏ của cô hơi sử dụng chút sức lực, lại ôm chặt cô trong lồng ngực, “Em nói đi?"
Vài giây, cô mới chú ý tới thứ phía sau mông mình.
Đầu óc Hòa Vi trống rỗng, giống như máu toàn thân nhanh chóng hướng lên mặt, mặt cô nóng lên, “Anh anh anh…"
Cô xác thật bị dọa không nhẹ, ngay đến lời nói cũng không nhanh nhẹn.
Hòa Vi thầm hít một hơi, rốt cuộc miễn cưỡng đem nửa câu sau nói tiếp: “Anh không thể đối với tôi như vậy?"
“Làm gì?"
“Không thể ép buộc tôi."
Yến Hoài thấp giọng cười một cái.
Anh không phải một người có kiên nhẫn, nhưng gần đây kiên nhẫn càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt mỗi lần ở trước mặt Hòa Vi, anh đã tận lực khống chế chính mình.
Chẳng qua có những việc thật sự không khống chế được.
Tỷ như dục vọng.
Nếu anh ép buộc Hòa Vi, cô còn nghĩ rằng hiện tại cô có thể mặc quần áo đứng ở chỗ này sao?
Khóe miệng Yến Hoài khẽ cong, trầm thấp mà đáp ứng: “Được."
Hòa Vi cũng cong khóe miệng theo.
Cô bị anh ôm cả người vào trong ngực, thời gian lâu rồi ít nhiều cũng có chút nóng, nhưng ngoài ý muốn cô không nghĩ đẩy anh ra.
Tính.
Hòa Vi ở trong lòng nghĩ, thấy anh hôm nay nghe lời như vậy, liền để cho anh ôm nhiều hơn chút.
Cô tính thời gian, đếm từ một tới mười, lại từ mười xuống một.
Sau khi đếm vòng lại, Hòa Vi nghĩ tới một vấn đề, bình ổn hô hấp hỏi một câu: “Thích đến mức nào?"
Người đàn ông hơi kéo dài đuôi âm nhẹ “Ừ" một tiếng, “Cúi đầu xưng thần, đủ không?"
Tác giả :
Thời Câm