Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu
Chương 27: Khai giảng (1)
Sau khi hòa hảo như lúc ban đầu với Chu Hiểu Nam xong, Mạch Thu liền vội vàng dẫn bạn ra phố tìm ăn. Gặm bánh mỹ nhiều ngày như vậy miệng cô sắp nhạt đến mất vị rồi. Ngay cả đến nằm mơ mà Mạch Thu cũng mơ thấy những món mỹ vị đường phố và nồi lẩu cay.
Sau khi ăn uống thỏa mãn rồi, Mạch Thu lại dạo chợ đêm với Chu Hiểu Nam, chờ cho thức ăn tiêu hóa gần hết mới cùng nhau về nhà.
Vào đến tòa nhà, bóng dáng dưới tán cây hòe đã thành công khiến Mạch Thu dừng bước.
"Sao thế?"
Chu Hiểu Nam thấy Mạch Thu đột nhiên dừng lại, có chút nghi ngờ hỏi, sau đó nhìn theo tầm mắt của Mạch Thu. Ánh mắt cô trở nên phức tạp: người kia. . . . không phải Cố Lãng thì là ai.
Vào buổi đêm dưới tán hòe rộng – hình ảnh này sao mà quen thuộc đến vậy. Đã từng, ngay chính tại nơi này, lần đầu tiên Cố Lãng hôn cô. Mặc dù chỉ là hơi chạm nhẹ, mặc dù sau đó bọn họ đã từng hôn rất nhiều lần, nhưng Mạch Thu cảm thấy đây là lần khó quên nhất.
Mạch Thu - hạnh phúc như một kẻ điên - đã từng cho rằng đây là một hồi ức ngọt ngào mà mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Nhưng bây giờ, cảnh tượng này lại như một con dao đâm vào trái tim cô để từng giây từng phút nhắc nhở cô, châm biếm cô rồi vỡ tan thành từng mảnh. . .
Nhưng! Mặc dù như vậy, cô chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra Cố Lãng. Mạch Thu cảm thấy mắt mình bắt đầu cay cay.
"Tiểu Nam, đi thôi."
Mạch Thu cố gắng ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh nói với Chu Hiểu Nam. Cô không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cố Lãng. Gặp mặt trực tiếp là vấn đề sớm hay muộn thôi. Có điều cô không muốn đối diện với anh vào lúc này.
Lúc đi qua Cố Lãng, Mạch Thu không thể không dừng lại: cánh tay cô bị kéo lại.
"Buông tay." Mạch Thu cau mày nói
Cố Lãng không hề cử động, chỉ yên lặng nhìn Mạch Thu.
"Này! Anh. . . "
Chu Hiểu Nam đứng bên cạnh không nhịn nổi, mới vừa mở miệng đã bị Mạch Thu ngắt lời, "Tiểu Nam, cậu cứ về trước đi, tớ không sao đâu."
Cô không hy vọng người bạn tốt của mình sẽ bị cuốn vào loại chuyện chẳng hay ho gì này. Dù sao đây cũng là chuyện giữa cô và Cố Lãng, cần hai người tự mình giải quyết.
Chu Hiểu Nam có chút lo lắng nhìn nhìn hai người. Mạch Thu cho cô một ánh mắt yên tâm. Chu Hiểu Nam thở dài, do dự một chút, nhưng vẫn chọn rời đi.
"Sao lại mặc thành ra như vậy."
Hồi lâu sau, Cố Lãng nhìn cái đùi trắng nõn của Mạch Thu mở miệng nói, trong giọng nói mang theo chút tức giận! ?
Mạch Thu nghe xong liền muốn xù lông, em gái anh! Bà đây ăn mặc như vậy thì có cọng lông quan hệ gì với anh hả? Bình tĩnh, bình tĩnh . . . .
"Em thích vậy, " Mạch Thu cười híp mắt trả lời, "Nhân tiện quyến mấy cậu em tài giỏi cũng không tồi."
Vừa nói xong cô liền bị Cố Lãng giam vào trong ngực, eo bị giữ chặt, thân thể dán vào nhau. Cố Lãng cúi đầu, hô hấp phả vào mặt Mạch Thu hơi nhồn nhột.
Mạch Thu nhăn mũi. Cô thực sự muốn hỏi Cố Lãng xem có phải dạo này anh xem nhiều phim Hàn hay không mà biết những động tác mờ ám cũ rích nhưng lần nào cũng dùng của phim thần tượng như thế này. Có điều, suy xét đến bầu không khí hiện tại cô vẫn không nên thử thì hơn, động kinh cũng phải có mức độ chứ, phải không.
"Tiểu Thu . . . em quậy đủ chưa?"
Quậy? Mạch Thu cũng không biết bây giờ là nên giận hay nên cười nữa, thì ra cô đau khổ rối rắm nhiều ngày như vậy mà trong mắt Cố Lãng lại chỉ là trò đùa giận dỗi?
"Anh và Tiếu Nhã đã kết thúc từ lâu rồi. . . "
"Cố Lãng, " Mạch Thu ngắt lời anh, "Em không muốn biết tiểu sử tình cảm của anh chút nào hết. Em chưa từng để ý lúc trước anh như thế nào, dù sao nó cũng chẳng liên quan gì đến tương lai. Nhưng, anh có dám nói rằng anh đến bên em là không có mục đích không? Cố Lãng . . . có phải em nên cảm ơn anh đã không chia tay em lúc trước khi em thi tốt nghiệp, không chọn trả thù em vào thời điểm đó không? "
Rõ ràng thân thể Cố Lãng cứng đờ. Mạch Thu cười khổ, "Có phải em càng phải cám ơn anh vì đã để em có cơ hội nói lời chia tay trước, như vậy, ít nhất em còn có dũng khí và tôn nghiêm đứng trước mặt anh không? "
"Xin lỗi . . . " Giọng nói khổ sở của Cố Lãng vang lên.
Xin lỗi ư? Mạch Thu hừ lạnh. Mặc dù cô chưa từng nghĩ đến kiểu người có lòng tự trọng siêu cường như Cố Lãng lại biết nói xin lỗi, nhưng, xin lỗi . . .là câu vô dụng nhất, thiếu trách nhiệm nhất trên cái thế giới này.
"Cố Lãng . . . thoải mái chú đi, kết thúc chính là kết thúc. Anh lấy tình cảm chân thành của em ra đùa giỡn mà em cũng không muốn truy cứu cái gì nữa hết. Mọi người vui vẻ đến vui vẻ rời đi, đừng. . . bắt em phải hận anh."
Thân thể Cố Lãng chấn động, trong mắt tràn đầy đau thương và tiếc nuối. Mạch Thu rũ mắt xuống, không nhìn vẻ mặt đó của Cố Lãng. Lúc lâu sau, cuối cùng Cố Lãng cũng từ từ buông tay ra.
Mạch Thu nói nhỏ hai tiếng ‘tạm biệt’ rồi xoay người rời đi, không có một tia lưu luyến . . .tất nhiên, nếu như không có ánh nước trong suốt thì càng tốt hơn. . . .
oooooo
Ở nhà không quá vài ngày là đã đến ngày nhập học. Đinh Ninh vừa sắp xếp hành lý, vừa dặn dò Mạch Thu ở trường học chú ý mọi chuyện. Đang nói thì giọng càng ngày càng nghẹn ngào. Đinh Ninh dừng động tác lại, dụi dụi hai mắt.
Mạch Thu từ trên giường đứng lên, ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ, "Mẹ . . . trường học ở ngay tại thành phố B này mà, cũng có cách xa nhà lắm đâu, mẹ xúc động như vậy . . . . "
"Ha ha, mẹ quên mất. Mẹ cứ cảm giác con lên đại học rồi là thực sự đã trưởng thành, sắp rời khỏi nhà rồi."
Đinh Ninh từ ái vuốt ve tóc Mạch Thu, Mạch Thu thuận thế tựa đầu tựa vào vai của Đinh Ninh, "Đâu có cường điệu hóa như vậy đâu ạ. Cho dù con lớn đến đâu thì vẫn là con gái của ba mẹ mà, nơi đây mãi mãi là nhà của con. Con sẽ thường xuyên về nhà."
"Thôi đi, về làm gì, để mang quần áo bẩn của cô về cho tôi giặt à."
"Hì hì ~ bị mẹ phát hiện ra rồi."
Thu xếp gần như đâu vào đấy rồi Mạch Thu đứng lên lau mồ hôi trên trán: rốt cuộc cũng làm xong. Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên. Mạch Thu nhảy cà tưng đi tới mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa liền ngây người ngay tại chỗ.
Cố Lãng? Sao anh ấy lại ở đây?
"Ai nha, Tiểu Lãng cháu đã đến rồi."
Sau đó Đinh Ninh cười híp mắt chạy đến gọi Cố Lãng vào nhà, sau lại nói với Mạch Thu: "Mẹ phải đi làm, người ba kia của con ấy hả, đến giờ vẫn còn giận chưa nguôi, sống chết cũng không chịu đưa con đến trường, mà nhiều túi lớn túi bé như vậy ngồi xe buýt lại không tiện, vừa hay Tiểu Lãng có thời gian rảnh nên sẽ đưa con đến trường. Phiền cháu quá, Tiểu Lãng."
"Không có gì đâu cô." Cố Lãng trả lời nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Mạch Thu.
Mạch Thu nhìn Đinh Ninh cười khanh khách mà trong lòng tràn đầy phức tạp: Thật ra thì, mẹ vẫn hy vọng mình và Cố Lãng thành đôi. Dù sao tình cảm cô dành cho Cố Lãng nhất định Đinh Ninh có thể nhận ra. Huống chi, quan hệ giữa hai nhà tốt như vậy, tất nhiên sẽ vui khi chuyện thành. Nhưng. . . lần này thì khác, mọi thứ. . . đã không thể trở lại như trước.
oooooo
Mạch Thu ngồi ở cạnh ghế tài xế, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa số đang trôi ngược lại. Rốt cuộc đôi chân trắng nõn cũng nghiêm chỉnh ẩn bên trong chiếc quần dài, có điều, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân do bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Lãng dọa sợ nên mới thay đâu!
Cuối cùng đã tới trường học. Mạch Thu từ trên xe bước xuống, híp mắt nhìn về phía dòng chữ vàng óng trên cổng chính. Cô sẽ phải sống ở đây năm năm đó.
Xung quanh ngập tràn những tân sinh viên đang kéo hành lý tới phía trước trình diện, trên mặt hoàn toàn là sự tò mò và nụ cười hưng phấn. Trong những người này, tất nhiên, là không bao gồm Mạch Thu.
Đại học ấy hả - đối với Mạch Thu mà nói – chỉ là chuyện sang một cái ‘trạch’* khác mà thôi. Trừ việc có thể tự do hơn ở nhà chút ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt hết, mặc dù, ngôi trường này tốt hơn cả trăm lần so với ngôi trường kiếp trước của Mạch Thu. (*thực ra có thể thay nó là cái ‘nhà’, ‘ổ’ của bạn Mạch Thu, nhưng vì bạn này là ‘trạch nữ’ chính hiệu nên em đã để nguyên văn)
Hôm nay Cố Lãng mặc quân trang tới, hơn nữa bên cạnh lại có một cái đầu tóc xoăn hoành tráng của Mạch Thu, hiển nhiên là nhân vật bắt mắt nhất trong đám đông tân sinh viên, thế là, lập tức có người tới bắt chuyện
"Xin chào, em đến báo danh à?"
Một nữ sinh ngoại hình khá đẹp đi tới, mỉm cười hỏi. Mạch Thu gật đầu một cái, liếc nhìn tấm thẻ trên ngực cô gái kia liền sáng tỏ: hội học sinh đón người mới đến nha! ! !
"Đi đăng ký tên trước đi, mời theo tôi đi bên này." Chị gái ngọt ngào tiếp tục duy trì nụ cười tiêu chuẩn của mình.
Có người dẫn đường, cớ sao mà không đi chứ - Mạch Thu hớn hở tiếp nhận.
Dọc đường đi, chị gái ngọt ngào chỉ vào các tòa kiến trúc giới thiệu sơ qua: đâu là tòa nhà dạy học, căn-tin, nhà thể dục, phòng thí nghiệm. . . .
Mạch Thu âm thầm gật đầu: ừm, quả thực phục vụ rất chu đáo. Nhưng mà. . . .chị gì ơi, người phải ở đây học là em này, chị ân cần với người bên cạnh em làm cái gì thế?
"Anh đây là đưa em gái đến trường à?" Chị gái ngọt ngào hỏi
"A, đúng vậy, là anh trai em!" Mạch Thu cướp lời đáp, nhanh chóng ấn định bản thân ở vị trí ‘em gái’.
"Oa, thật là biết săn sóc người khác mà." Chị gái ngọt ngào mắt sáng long lanh nhìn về phía Cố Lãng
Làm xong tất cả thủ tục, sau khi mang hết hành lý lên tầng ba của ký túc xá xong, chị gái ngọt ngào vẫn bám sát "không xa không rời" như cũ, làm như không thấy vẻ mặt "chị có thể đi rồi" của Mạch Thu.
Đợi Mạch Thu sắp xếp mọi thứ gần xong thì Cố Lãng đi vào nói: "Tiểu Thu, trong đội có chút việc, anh đi trước."
"Ừhm. . . " Mạch Thu không mặn không nhạt lên tiếng, tốt nhất là xách luôn cả cái bà chị ngọt ngào kia đi dùm.
Cố Lãng vươn tay, theo thói quen muốn xoa đầu Mạch Thu nhưng bị Mạch Thu nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát. Tay Cố Lãng dừng tại giữ không trung, sau đó ôm chắc đầu Mạch Thu, ấn xuống trán một nụ hôn.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, một thời gian ngắn nữa anh sẽ đến thăm em." Nói xong liền rời đi không quay đầu lại
Mạch Thu sững sờ mấy giây sau đó lau lau chỗ vừa bị hôn. Hứ, đàn ông mà không biết xấu hổ, đã chia tay rồi mà vẫn còn lão luyện chiếm được tiện nghi của chị đây! Trong trường hợp như vậy nên cho anh ta một cái tát mới đúng, thật là, đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi. Thôi, đợi lần sau vậy.
Mạch Thu xoay người chuẩn bị tiếp tục thu dọn đồ đạc, lại bị khuôn mặt sửng sốt của bà chị ngọt ngọt kia dọa cho sợ. Mạch Thu nhìn vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và phức tạp mà đầu đầy hắc tuyến: bà chị này chắc không phải nghi ngờ cô loạn luân đấy chứ. . .
Tác giả có lời muốn nói: quả quyết quyết định ngày mai bỏ thi •••
An tâm ở trong nhà đánh chữ, mọi người cảm thấy thế nào
Sau khi ăn uống thỏa mãn rồi, Mạch Thu lại dạo chợ đêm với Chu Hiểu Nam, chờ cho thức ăn tiêu hóa gần hết mới cùng nhau về nhà.
Vào đến tòa nhà, bóng dáng dưới tán cây hòe đã thành công khiến Mạch Thu dừng bước.
"Sao thế?"
Chu Hiểu Nam thấy Mạch Thu đột nhiên dừng lại, có chút nghi ngờ hỏi, sau đó nhìn theo tầm mắt của Mạch Thu. Ánh mắt cô trở nên phức tạp: người kia. . . . không phải Cố Lãng thì là ai.
Vào buổi đêm dưới tán hòe rộng – hình ảnh này sao mà quen thuộc đến vậy. Đã từng, ngay chính tại nơi này, lần đầu tiên Cố Lãng hôn cô. Mặc dù chỉ là hơi chạm nhẹ, mặc dù sau đó bọn họ đã từng hôn rất nhiều lần, nhưng Mạch Thu cảm thấy đây là lần khó quên nhất.
Mạch Thu - hạnh phúc như một kẻ điên - đã từng cho rằng đây là một hồi ức ngọt ngào mà mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Nhưng bây giờ, cảnh tượng này lại như một con dao đâm vào trái tim cô để từng giây từng phút nhắc nhở cô, châm biếm cô rồi vỡ tan thành từng mảnh. . .
Nhưng! Mặc dù như vậy, cô chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra Cố Lãng. Mạch Thu cảm thấy mắt mình bắt đầu cay cay.
"Tiểu Nam, đi thôi."
Mạch Thu cố gắng ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh nói với Chu Hiểu Nam. Cô không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cố Lãng. Gặp mặt trực tiếp là vấn đề sớm hay muộn thôi. Có điều cô không muốn đối diện với anh vào lúc này.
Lúc đi qua Cố Lãng, Mạch Thu không thể không dừng lại: cánh tay cô bị kéo lại.
"Buông tay." Mạch Thu cau mày nói
Cố Lãng không hề cử động, chỉ yên lặng nhìn Mạch Thu.
"Này! Anh. . . "
Chu Hiểu Nam đứng bên cạnh không nhịn nổi, mới vừa mở miệng đã bị Mạch Thu ngắt lời, "Tiểu Nam, cậu cứ về trước đi, tớ không sao đâu."
Cô không hy vọng người bạn tốt của mình sẽ bị cuốn vào loại chuyện chẳng hay ho gì này. Dù sao đây cũng là chuyện giữa cô và Cố Lãng, cần hai người tự mình giải quyết.
Chu Hiểu Nam có chút lo lắng nhìn nhìn hai người. Mạch Thu cho cô một ánh mắt yên tâm. Chu Hiểu Nam thở dài, do dự một chút, nhưng vẫn chọn rời đi.
"Sao lại mặc thành ra như vậy."
Hồi lâu sau, Cố Lãng nhìn cái đùi trắng nõn của Mạch Thu mở miệng nói, trong giọng nói mang theo chút tức giận! ?
Mạch Thu nghe xong liền muốn xù lông, em gái anh! Bà đây ăn mặc như vậy thì có cọng lông quan hệ gì với anh hả? Bình tĩnh, bình tĩnh . . . .
"Em thích vậy, " Mạch Thu cười híp mắt trả lời, "Nhân tiện quyến mấy cậu em tài giỏi cũng không tồi."
Vừa nói xong cô liền bị Cố Lãng giam vào trong ngực, eo bị giữ chặt, thân thể dán vào nhau. Cố Lãng cúi đầu, hô hấp phả vào mặt Mạch Thu hơi nhồn nhột.
Mạch Thu nhăn mũi. Cô thực sự muốn hỏi Cố Lãng xem có phải dạo này anh xem nhiều phim Hàn hay không mà biết những động tác mờ ám cũ rích nhưng lần nào cũng dùng của phim thần tượng như thế này. Có điều, suy xét đến bầu không khí hiện tại cô vẫn không nên thử thì hơn, động kinh cũng phải có mức độ chứ, phải không.
"Tiểu Thu . . . em quậy đủ chưa?"
Quậy? Mạch Thu cũng không biết bây giờ là nên giận hay nên cười nữa, thì ra cô đau khổ rối rắm nhiều ngày như vậy mà trong mắt Cố Lãng lại chỉ là trò đùa giận dỗi?
"Anh và Tiếu Nhã đã kết thúc từ lâu rồi. . . "
"Cố Lãng, " Mạch Thu ngắt lời anh, "Em không muốn biết tiểu sử tình cảm của anh chút nào hết. Em chưa từng để ý lúc trước anh như thế nào, dù sao nó cũng chẳng liên quan gì đến tương lai. Nhưng, anh có dám nói rằng anh đến bên em là không có mục đích không? Cố Lãng . . . có phải em nên cảm ơn anh đã không chia tay em lúc trước khi em thi tốt nghiệp, không chọn trả thù em vào thời điểm đó không? "
Rõ ràng thân thể Cố Lãng cứng đờ. Mạch Thu cười khổ, "Có phải em càng phải cám ơn anh vì đã để em có cơ hội nói lời chia tay trước, như vậy, ít nhất em còn có dũng khí và tôn nghiêm đứng trước mặt anh không? "
"Xin lỗi . . . " Giọng nói khổ sở của Cố Lãng vang lên.
Xin lỗi ư? Mạch Thu hừ lạnh. Mặc dù cô chưa từng nghĩ đến kiểu người có lòng tự trọng siêu cường như Cố Lãng lại biết nói xin lỗi, nhưng, xin lỗi . . .là câu vô dụng nhất, thiếu trách nhiệm nhất trên cái thế giới này.
"Cố Lãng . . . thoải mái chú đi, kết thúc chính là kết thúc. Anh lấy tình cảm chân thành của em ra đùa giỡn mà em cũng không muốn truy cứu cái gì nữa hết. Mọi người vui vẻ đến vui vẻ rời đi, đừng. . . bắt em phải hận anh."
Thân thể Cố Lãng chấn động, trong mắt tràn đầy đau thương và tiếc nuối. Mạch Thu rũ mắt xuống, không nhìn vẻ mặt đó của Cố Lãng. Lúc lâu sau, cuối cùng Cố Lãng cũng từ từ buông tay ra.
Mạch Thu nói nhỏ hai tiếng ‘tạm biệt’ rồi xoay người rời đi, không có một tia lưu luyến . . .tất nhiên, nếu như không có ánh nước trong suốt thì càng tốt hơn. . . .
oooooo
Ở nhà không quá vài ngày là đã đến ngày nhập học. Đinh Ninh vừa sắp xếp hành lý, vừa dặn dò Mạch Thu ở trường học chú ý mọi chuyện. Đang nói thì giọng càng ngày càng nghẹn ngào. Đinh Ninh dừng động tác lại, dụi dụi hai mắt.
Mạch Thu từ trên giường đứng lên, ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ, "Mẹ . . . trường học ở ngay tại thành phố B này mà, cũng có cách xa nhà lắm đâu, mẹ xúc động như vậy . . . . "
"Ha ha, mẹ quên mất. Mẹ cứ cảm giác con lên đại học rồi là thực sự đã trưởng thành, sắp rời khỏi nhà rồi."
Đinh Ninh từ ái vuốt ve tóc Mạch Thu, Mạch Thu thuận thế tựa đầu tựa vào vai của Đinh Ninh, "Đâu có cường điệu hóa như vậy đâu ạ. Cho dù con lớn đến đâu thì vẫn là con gái của ba mẹ mà, nơi đây mãi mãi là nhà của con. Con sẽ thường xuyên về nhà."
"Thôi đi, về làm gì, để mang quần áo bẩn của cô về cho tôi giặt à."
"Hì hì ~ bị mẹ phát hiện ra rồi."
Thu xếp gần như đâu vào đấy rồi Mạch Thu đứng lên lau mồ hôi trên trán: rốt cuộc cũng làm xong. Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên. Mạch Thu nhảy cà tưng đi tới mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa liền ngây người ngay tại chỗ.
Cố Lãng? Sao anh ấy lại ở đây?
"Ai nha, Tiểu Lãng cháu đã đến rồi."
Sau đó Đinh Ninh cười híp mắt chạy đến gọi Cố Lãng vào nhà, sau lại nói với Mạch Thu: "Mẹ phải đi làm, người ba kia của con ấy hả, đến giờ vẫn còn giận chưa nguôi, sống chết cũng không chịu đưa con đến trường, mà nhiều túi lớn túi bé như vậy ngồi xe buýt lại không tiện, vừa hay Tiểu Lãng có thời gian rảnh nên sẽ đưa con đến trường. Phiền cháu quá, Tiểu Lãng."
"Không có gì đâu cô." Cố Lãng trả lời nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Mạch Thu.
Mạch Thu nhìn Đinh Ninh cười khanh khách mà trong lòng tràn đầy phức tạp: Thật ra thì, mẹ vẫn hy vọng mình và Cố Lãng thành đôi. Dù sao tình cảm cô dành cho Cố Lãng nhất định Đinh Ninh có thể nhận ra. Huống chi, quan hệ giữa hai nhà tốt như vậy, tất nhiên sẽ vui khi chuyện thành. Nhưng. . . lần này thì khác, mọi thứ. . . đã không thể trở lại như trước.
oooooo
Mạch Thu ngồi ở cạnh ghế tài xế, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa số đang trôi ngược lại. Rốt cuộc đôi chân trắng nõn cũng nghiêm chỉnh ẩn bên trong chiếc quần dài, có điều, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân do bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Lãng dọa sợ nên mới thay đâu!
Cuối cùng đã tới trường học. Mạch Thu từ trên xe bước xuống, híp mắt nhìn về phía dòng chữ vàng óng trên cổng chính. Cô sẽ phải sống ở đây năm năm đó.
Xung quanh ngập tràn những tân sinh viên đang kéo hành lý tới phía trước trình diện, trên mặt hoàn toàn là sự tò mò và nụ cười hưng phấn. Trong những người này, tất nhiên, là không bao gồm Mạch Thu.
Đại học ấy hả - đối với Mạch Thu mà nói – chỉ là chuyện sang một cái ‘trạch’* khác mà thôi. Trừ việc có thể tự do hơn ở nhà chút ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt hết, mặc dù, ngôi trường này tốt hơn cả trăm lần so với ngôi trường kiếp trước của Mạch Thu. (*thực ra có thể thay nó là cái ‘nhà’, ‘ổ’ của bạn Mạch Thu, nhưng vì bạn này là ‘trạch nữ’ chính hiệu nên em đã để nguyên văn)
Hôm nay Cố Lãng mặc quân trang tới, hơn nữa bên cạnh lại có một cái đầu tóc xoăn hoành tráng của Mạch Thu, hiển nhiên là nhân vật bắt mắt nhất trong đám đông tân sinh viên, thế là, lập tức có người tới bắt chuyện
"Xin chào, em đến báo danh à?"
Một nữ sinh ngoại hình khá đẹp đi tới, mỉm cười hỏi. Mạch Thu gật đầu một cái, liếc nhìn tấm thẻ trên ngực cô gái kia liền sáng tỏ: hội học sinh đón người mới đến nha! ! !
"Đi đăng ký tên trước đi, mời theo tôi đi bên này." Chị gái ngọt ngào tiếp tục duy trì nụ cười tiêu chuẩn của mình.
Có người dẫn đường, cớ sao mà không đi chứ - Mạch Thu hớn hở tiếp nhận.
Dọc đường đi, chị gái ngọt ngào chỉ vào các tòa kiến trúc giới thiệu sơ qua: đâu là tòa nhà dạy học, căn-tin, nhà thể dục, phòng thí nghiệm. . . .
Mạch Thu âm thầm gật đầu: ừm, quả thực phục vụ rất chu đáo. Nhưng mà. . . .chị gì ơi, người phải ở đây học là em này, chị ân cần với người bên cạnh em làm cái gì thế?
"Anh đây là đưa em gái đến trường à?" Chị gái ngọt ngào hỏi
"A, đúng vậy, là anh trai em!" Mạch Thu cướp lời đáp, nhanh chóng ấn định bản thân ở vị trí ‘em gái’.
"Oa, thật là biết săn sóc người khác mà." Chị gái ngọt ngào mắt sáng long lanh nhìn về phía Cố Lãng
Làm xong tất cả thủ tục, sau khi mang hết hành lý lên tầng ba của ký túc xá xong, chị gái ngọt ngào vẫn bám sát "không xa không rời" như cũ, làm như không thấy vẻ mặt "chị có thể đi rồi" của Mạch Thu.
Đợi Mạch Thu sắp xếp mọi thứ gần xong thì Cố Lãng đi vào nói: "Tiểu Thu, trong đội có chút việc, anh đi trước."
"Ừhm. . . " Mạch Thu không mặn không nhạt lên tiếng, tốt nhất là xách luôn cả cái bà chị ngọt ngào kia đi dùm.
Cố Lãng vươn tay, theo thói quen muốn xoa đầu Mạch Thu nhưng bị Mạch Thu nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát. Tay Cố Lãng dừng tại giữ không trung, sau đó ôm chắc đầu Mạch Thu, ấn xuống trán một nụ hôn.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, một thời gian ngắn nữa anh sẽ đến thăm em." Nói xong liền rời đi không quay đầu lại
Mạch Thu sững sờ mấy giây sau đó lau lau chỗ vừa bị hôn. Hứ, đàn ông mà không biết xấu hổ, đã chia tay rồi mà vẫn còn lão luyện chiếm được tiện nghi của chị đây! Trong trường hợp như vậy nên cho anh ta một cái tát mới đúng, thật là, đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi. Thôi, đợi lần sau vậy.
Mạch Thu xoay người chuẩn bị tiếp tục thu dọn đồ đạc, lại bị khuôn mặt sửng sốt của bà chị ngọt ngọt kia dọa cho sợ. Mạch Thu nhìn vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và phức tạp mà đầu đầy hắc tuyến: bà chị này chắc không phải nghi ngờ cô loạn luân đấy chứ. . .
Tác giả có lời muốn nói: quả quyết quyết định ngày mai bỏ thi •••
An tâm ở trong nhà đánh chữ, mọi người cảm thấy thế nào
Tác giả :
Bánh Bao Thịt Lừa