Nước Mắt Em Rơi Vì Ai
Chương 1: Những suy nghĩ bâng quơ và công việc mới
Chap 1:
Ngồi lặng yên trong căn phòng vắng, ánh mắt xa xăm và rơi vào trong khoảng không. Đầu bâng khuâng nghĩ về cái quá khứ đã chìm vào dĩ vãng. Lòng chợt nhói, cứ nghĩ rằng có lẽ sẽ quên được anh nhưng.....không, tình yêu cô dành cho anh dường như là tất cả sẽ chẳng thể bao giờ phai nhòa theo năm tháng, vẫn sẽ giữ mãi trong trái tim này.
Nghĩ đến cái ngày anh ra đi, đó là vào một ngày mưa rơi trĩu hạt vì với cái ý định bảo vệ thành phố khỏi cơn lũ nên.... khi đi ngang qua cái cống thoát nước bị nghẹt, anh không kìm lòng được vì thế đã cố gắng moi những thứ gây nghẹt ra khỏi. Dòng nước mạnh quá nên đã cuốn anh đi khỏi, đi khỏi thế giới này và ra đi mãi mãi. Nghĩ đến việc đó, cô thôi không khỏi không khóc được, nước mắt cứ trực trào vô kể. Bao năm qua cô vẫn thế chỉ biết sống trong nước mắt và thường trách bản thân mình yếu đuối.
Kể từ hôm ấy, cô cũng đã nhận ra một điều rằng: "Tình đến nhanh rồi cũng đi thật nhanh"
*********
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, không phải là trước đây tôi chưa từng đi làm một công việc nào đó mà là vì đây chính là công việc đầu tiên chính thức của tôi tại tập đoàn TNT. Phấn khởi với công việc mới nên từ sáng tôi đã dậy rất sớm để chỉnh chu bản thân với một mục đích duy nhất là phải để lại ấn tượng tốt trước mặt mọi người. Đi bộ từng bước chân chậm rãi đến trạm xe buýt gần nhà. Khi bước lên xe, tôi đã bắt gặp một thân ảnh quen thuộc. Nói thì là nói vậy thôi chứ. Thật ra, sáng nào tôi cũng thấy anh ta ngồi trên xe buýt gần cửa sổ, mắt nhắm nghiền, tai đeo phone, mặc một chiếc quần bò, áo sơ mi và một cái áo khoác, đầu chụp lại bằng mũ áo. Vì anh ta luôn ngồi ở góc khuất nên tôi cũng chưa từng thấy mặt anh ta bao giờ cả. Nhiều khi tôi cứ suy nghĩ mãi:" Có khi nào là người của ông ta sai đến để theo dõi mình không?" Hay là:" Có khi nào hắn ta là thằng du côn chuyên môn thích thể hiện?". Nói chung là vâng vâng và mây mây. Rất nhiều ý nghĩ tò mò xuất hiện trong đầu tôi nhưng rồi, tôi cũng dẹp chúng sang một bên và phân tích từng cái. Dù sao đi chăng nữa thì tôi vẫn có cách đề phòng của riêng mình mà.
Thoáng chốc đã đến công ty, nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt tôi không khỏi sửng sốt. Bước vào công ty với niềm vui hứng khởi và xen lẫn một chút hồi hộp. Nhẹ nhàng băng qua dãy hành lang, tôi gặp được một người con gái trông rất đáng yêu. Cô ta cười và nói chào tôi một cách rất tự nhiên như đã quen nhau từ trước. Nhìn nụ cười ấy, tôi đã thốt lên trong lòng mình rằng:" Cô ấy thật dễ thương!". Để đáp lại lời chào, tôi cũng cười nhẹ và gật đầu lại.
*********
Chiều nay, tôi hẹn với Hân gặp nhau để ăn mừng hai đứa mới nhận được việc làm. Tuy đã là bạn thân của nhau từ rất lâu nhưng cũng có những chuyện mà tôi cũng không thể tiết lộ cho Hân biết được. Có phải là vì tôi chưa sẵn sàng để mở lòng với mọi người xung quanh hay không? Hay là bản thân tôi thật ra chưa tin tưởng Hân cho lắm. Nghĩ đến điều đó thì tôi nghĩ rằng người ta sẽ nghĩ sao về tôi đây:" Ngay cả bạn thân mình mà cũng không tin tưởng nổi thì liệu rằng trong cuộc đời còn có thể tin tưởng ai đây?". Với cái ý nghĩ đó nên nhiều khi, tôi đã rất muốn kể cho cô ấy nghe câu chuyện về quá khứ của tôi nhưng lại thôi. Vả lại, Hân cũng không hề hỏi về những chuyện đó làm tôi rất hiếu kì:" Chẳng lẽ, Hân không tò mò một chút gì về tôi sao?". Đang ngồi trong quán kem suy nghĩ thì tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình:
- Chiiii!
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Hân vừa vẫy tay chào vừa bước đến gần. Thật ra, tôi tên là Lê Hoàng Bảo Vi còn từ "Chi" mà cô ấy gọi chỉ là tên tắt của một nhân vật có trong anime thôi, nghe thì cũng có vẻ dễ thương nhỉ? Đó chính là cái tên mà cô ấy đã đặt cho tôi và lấy với một lí do duy nhất là:" Để tình bạn thêm đặc biệt!"- cô ấy đã nói vậy đấy. Thôi thì, tôi thấy nó cũng không có ảnh hưởng gì đến mình nhiều lắm nên cứ để mặc cho cô ấy tung hoành.
-Bà đã gọi món gì chưa?- cô ấy nói (đó là cách xưng hô giữa tôi và cô ấy)
- Chưa! Đợi bà đến rồi gọi luôn!
- Sao cũng được! Tui dễ nuôi lắm!
- Thiệt là!- Hân vừa nói vừa chép miệng vừa lắc đầu dạng như ra vẻ vô phương cứu chữa nhưng mà điều đó là sự thật mà, tui rất là dễ chịu " ăn gì cũng được" và cô ấy nên nhớ rằng:" Bạn nên cảm ơn thay vì lắc đầu vì đã có một người bạn như tui!"
-Được rồi! Vậy để tui gọi!- " để tui gọi" là sao chứ cứ y như rằng :" Đó là một sự nghiệp rất là CAO CẢ ! Vậy đó! Gọi gì thì gọi lẹ đi cứ chậm chạp mãi!"
-Anh ơi cho em...................
Ngồi lặng yên trong căn phòng vắng, ánh mắt xa xăm và rơi vào trong khoảng không. Đầu bâng khuâng nghĩ về cái quá khứ đã chìm vào dĩ vãng. Lòng chợt nhói, cứ nghĩ rằng có lẽ sẽ quên được anh nhưng.....không, tình yêu cô dành cho anh dường như là tất cả sẽ chẳng thể bao giờ phai nhòa theo năm tháng, vẫn sẽ giữ mãi trong trái tim này.
Nghĩ đến cái ngày anh ra đi, đó là vào một ngày mưa rơi trĩu hạt vì với cái ý định bảo vệ thành phố khỏi cơn lũ nên.... khi đi ngang qua cái cống thoát nước bị nghẹt, anh không kìm lòng được vì thế đã cố gắng moi những thứ gây nghẹt ra khỏi. Dòng nước mạnh quá nên đã cuốn anh đi khỏi, đi khỏi thế giới này và ra đi mãi mãi. Nghĩ đến việc đó, cô thôi không khỏi không khóc được, nước mắt cứ trực trào vô kể. Bao năm qua cô vẫn thế chỉ biết sống trong nước mắt và thường trách bản thân mình yếu đuối.
Kể từ hôm ấy, cô cũng đã nhận ra một điều rằng: "Tình đến nhanh rồi cũng đi thật nhanh"
*********
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, không phải là trước đây tôi chưa từng đi làm một công việc nào đó mà là vì đây chính là công việc đầu tiên chính thức của tôi tại tập đoàn TNT. Phấn khởi với công việc mới nên từ sáng tôi đã dậy rất sớm để chỉnh chu bản thân với một mục đích duy nhất là phải để lại ấn tượng tốt trước mặt mọi người. Đi bộ từng bước chân chậm rãi đến trạm xe buýt gần nhà. Khi bước lên xe, tôi đã bắt gặp một thân ảnh quen thuộc. Nói thì là nói vậy thôi chứ. Thật ra, sáng nào tôi cũng thấy anh ta ngồi trên xe buýt gần cửa sổ, mắt nhắm nghiền, tai đeo phone, mặc một chiếc quần bò, áo sơ mi và một cái áo khoác, đầu chụp lại bằng mũ áo. Vì anh ta luôn ngồi ở góc khuất nên tôi cũng chưa từng thấy mặt anh ta bao giờ cả. Nhiều khi tôi cứ suy nghĩ mãi:" Có khi nào là người của ông ta sai đến để theo dõi mình không?" Hay là:" Có khi nào hắn ta là thằng du côn chuyên môn thích thể hiện?". Nói chung là vâng vâng và mây mây. Rất nhiều ý nghĩ tò mò xuất hiện trong đầu tôi nhưng rồi, tôi cũng dẹp chúng sang một bên và phân tích từng cái. Dù sao đi chăng nữa thì tôi vẫn có cách đề phòng của riêng mình mà.
Thoáng chốc đã đến công ty, nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt tôi không khỏi sửng sốt. Bước vào công ty với niềm vui hứng khởi và xen lẫn một chút hồi hộp. Nhẹ nhàng băng qua dãy hành lang, tôi gặp được một người con gái trông rất đáng yêu. Cô ta cười và nói chào tôi một cách rất tự nhiên như đã quen nhau từ trước. Nhìn nụ cười ấy, tôi đã thốt lên trong lòng mình rằng:" Cô ấy thật dễ thương!". Để đáp lại lời chào, tôi cũng cười nhẹ và gật đầu lại.
*********
Chiều nay, tôi hẹn với Hân gặp nhau để ăn mừng hai đứa mới nhận được việc làm. Tuy đã là bạn thân của nhau từ rất lâu nhưng cũng có những chuyện mà tôi cũng không thể tiết lộ cho Hân biết được. Có phải là vì tôi chưa sẵn sàng để mở lòng với mọi người xung quanh hay không? Hay là bản thân tôi thật ra chưa tin tưởng Hân cho lắm. Nghĩ đến điều đó thì tôi nghĩ rằng người ta sẽ nghĩ sao về tôi đây:" Ngay cả bạn thân mình mà cũng không tin tưởng nổi thì liệu rằng trong cuộc đời còn có thể tin tưởng ai đây?". Với cái ý nghĩ đó nên nhiều khi, tôi đã rất muốn kể cho cô ấy nghe câu chuyện về quá khứ của tôi nhưng lại thôi. Vả lại, Hân cũng không hề hỏi về những chuyện đó làm tôi rất hiếu kì:" Chẳng lẽ, Hân không tò mò một chút gì về tôi sao?". Đang ngồi trong quán kem suy nghĩ thì tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình:
- Chiiii!
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Hân vừa vẫy tay chào vừa bước đến gần. Thật ra, tôi tên là Lê Hoàng Bảo Vi còn từ "Chi" mà cô ấy gọi chỉ là tên tắt của một nhân vật có trong anime thôi, nghe thì cũng có vẻ dễ thương nhỉ? Đó chính là cái tên mà cô ấy đã đặt cho tôi và lấy với một lí do duy nhất là:" Để tình bạn thêm đặc biệt!"- cô ấy đã nói vậy đấy. Thôi thì, tôi thấy nó cũng không có ảnh hưởng gì đến mình nhiều lắm nên cứ để mặc cho cô ấy tung hoành.
-Bà đã gọi món gì chưa?- cô ấy nói (đó là cách xưng hô giữa tôi và cô ấy)
- Chưa! Đợi bà đến rồi gọi luôn!
- Sao cũng được! Tui dễ nuôi lắm!
- Thiệt là!- Hân vừa nói vừa chép miệng vừa lắc đầu dạng như ra vẻ vô phương cứu chữa nhưng mà điều đó là sự thật mà, tui rất là dễ chịu " ăn gì cũng được" và cô ấy nên nhớ rằng:" Bạn nên cảm ơn thay vì lắc đầu vì đã có một người bạn như tui!"
-Được rồi! Vậy để tui gọi!- " để tui gọi" là sao chứ cứ y như rằng :" Đó là một sự nghiệp rất là CAO CẢ ! Vậy đó! Gọi gì thì gọi lẹ đi cứ chậm chạp mãi!"
-Anh ơi cho em...................
Tác giả :
Ako Daidoj