Nước Mắt Của Mưa

Chương 46

_Cậu không thấy là mình liều à?- Hoàng Quân quay sang hỏi Khắc Minh trước khi họ bước vào khu chung cư TM, đây là một quyết định nguy hiểm, cậu mong Khắc Minh sẽ làm đúng.

Cơn gió len qua các kẽ lá cây được trồng thành một dải men bên lối đi vào khu chung cư, cơn gió đêm cứ thi thoảng làm người ta ớn lạnh, Khắc Minh im lặng một lúc lâu, rồi ánh mắt nâu của cậu sáng lên, một niềm tin mãnh liệt vào việc mình làm, cương quyết và mạnh mẽ.

_ Ta đi thôi!- hai người cùng rảo bước dài vào khu chung cư.

Không khó để nhìn thấy một dãy các hộc tủ nhỏ hình vuông được đánh số từ 300 đến 399 được dùng làm hộp thư cho các căn hộ. Trong lúc đợi Hoàng Quân đến quầy trực của bảo vệ lấy chìa khoá tủ, Khắc Minh nhìn vào hàng ngang thứ 15, cột thứ 4, con số 309 trên góc trái tủ nhanh chóng được thu vào mắt.

Mật mã đó vậy là hoàn toàn đúng, chỉ còn lại một vế sau, cậu dám mở chiếc tủ ấy ra không, tất nhiên là dám. Cậu ngày càng vững tin hơn vào suy nghĩ hắn muốn cậu giúp sức trong việc này.

_Minh! Chìa khoá này, việc còn lại là phụ thuộc vào cậu.- Hoàng Quân vỗ vai Khắc Minh và đưa cho cậu chiếc chìa khoá.

Hít một hơi căng tràn cuống phổi, cậu tra chìa khoá vào ổ, không gian im bặt, Hoàng Quân chăm chú nhìn theo. Hai người bảo vệ cũng thôi đánh cờ mà ngó nhìn xem hai người kia định làm gì. “ Cạch “- chốt cài đã bật mở, bằng động tác dứt khoát, Khắc Minh mở cánh cửa tủ ra.

Trong ngăn tủ có 1 phong bì lớn màu vàng và một mẩu giấy note. “ Tôi biết cậu sẽ tìm đến, nếu đã vậy hãy gặp tôi để nói cho thẳng thắn nhé “. Khắc Minh cảm thấy nhẹ nhõm khôn cùng, điều cậu mong đợi mười mấy năm qua chỉ có thế. Hoàng Quân đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, họ lo lắng cho nhau đấy, những con người chỉ vừa gắn kết với nhau đây thôi.

Cầm văn kiện trong tay mà Khắc Minh chưa khỏi mừng rỡ. Cậu đứng im nhìn vào nó, đưa tay mở phong bì và đọc sơ lượt các con chữ, tài liệu tối mật của VC, của Lý Phong. Hai người bảo vệ hụt hẫng quay mặt lại, tiếp tục ván cờ của mình, những tưởng là có trò hay để xem, hoá ra chỉ là mở tủ lấy thư.

_Thôi, yên tâm rồi, tối nay mọi người có thể yên giấc rồi, chúng ta về nào.- Hoàng Quân lên tiếng khi thấy Khắc Minh cứ đứng giữ khư khư lấy phong bì màu vàng, rút chìa khoá đem trả rồi cậu khoác vai Khắc Minh đi về, đêm nay là đêm sáng trăng, ánh sáng huyền diệu ấy lung linh trong đôi mắt Khắc Minh, về nhà, cậu có việc cần làm ngay.

Tâm trạng cậu bây giờ nhẹ bẫng, những tảng đá lớn đè nặng bấy lâu nay như được một đòn bẩy nhẹ nhàng cho rơi xuống vách núi cao. Mẹ, mẹ cậu sắp về với cậu rồi. Hạnh phúc là như thế.

Về đến nhà, cậu đi lướt qua Lý Phong mà cũng chẳng mảy may chú ý như mọi hôm, nhanh chân lên phòng, chốt chặt cửa lại, cậu vén màn cửa sổ nhìn xuống tán cây ven đường đang lấp lánh dưới ánh sáng của trăng, của những ngọn đèn đường vàng rực. Ngày hôm nay cảnh vật thật đẹp.

“ Vừa sáng, có chuyện gì sao anh? “- giọng nói trong trẻo của mây trời vang lên ở bên kia đầu dây, tại nước Pháp xa xôi và đẹp đẽ.

_Tôi có một chuyện rất vui, à, nhưng nếu mẹ tôi về đây thì tôi cần một người chăm sóc bà. – đang vui mừng bỗn nhiên cậu tuột lại, suy nghĩ một chút.

“ Ý anh là sao, anh có thể đưa phu nhân về nước sao? “- giọng cô bé hoài nghi nhưng ẩn náu đâu đó là một hy vọng lớn lao.

_Ừ! Tôi có thể, sẽ không còn mối nguy hại nào nữa, còn cô, có muốn về thăm gia đình chứ?!

“ Có nghĩa là anh đã tìm ra cách để…- Hà vân dừng lại và lặng nhìn xung quanh- Em nhớ gia đình mình nhiều lắm, em xa họ rất lâu rồi “- câu nói sau giọng cô bé run run, cách xa, mong nhớ…cũng vì gia đình mà cô bé mới phải lưu lạc nơi đất khách, có thể trở về là niềm vui sướng nhất thế gian.

_Vậy hãy chờ thêm một thời gian ngắn nữa đi, tôi sẽ sang đón hai người về, sẽ sớm đoàn tụ nhau thôi, tôi hứa đấy, vậy nhé, chào cô.- Khắc Minh nở nụ cười, vui và ấm áp.

“ Dạ, chào anh ạ, anh ngủ ngon nhé “

Cuộc nói chuyện dừng lại ở đó, nụ cười ấm của Khắc Minh như vượt muôn vạn dặm xa đến ngoại ô đất nước lộng lẫy ấy, làm nở lên trên đôi gò má Hà Vân hai cái mặt trời bé con. Lần đầu tiên trong đời, có một người con trai quan tâm đến cô bé như cậu, rất nhiều lần như thế rồi.

Trên nhành cây cao, một nụ hoa vừa mới nở, giống như một cái gì đó là nguyên nhân của mặt trời bé con trên mặt Hà Vân và nụ cười ấm áp của Khắc Minh.

Sáng hôm sau.

Như đã hẹn, Khắc Minh đến gặp tay trợ lý trên sân thượng của tập đoàn The Best, gió trên cao cứ lồng lộng thổi, mát mẻ và sảng khoái, hai con người luôn như đối lập nhau giờ lại gặp nhau với tư cách là một người cộng sự. Đời có nhiều chuyện bất ngờ.

_Lấy được rồi chứ?! – hắn lên tiếng khi Khắc Minh vừa đứng bên cạnh.

_Tất nhiên, sao lại phụ công anh như thế được.

_Không thắc mắc vì sao tôi lại đưa nó cho cậu à?!- hắn đung đưa chân, nhìn sang cậu dò hỏi.

_Chẳng phải chúng ta gặp nhau hôm nay để nói về điều này sao?- Khắc Minh nói nhẹ, nhìn sang đáp lại.

_Khâm phục trí thông minh của cậu, cả sự dũng cảm gan dạ của cậu nữa, cái mà tôi không có, thật đáng buồn cho một kẻ như tôi, lại phải nhờ vả một cậu thanh niên ít tuổi hơn mình như thế.- hắn chợt cười rồi nhìn về phía xa.

_Chẳng có gì đáng buồn cả, vì tôi cũng cần nhiều sự giúp sức của anh mà, rất nhiều ấy chứ.

_Cảm ơn cậu- hắn tư lự một lúc rồi nói- Tôi đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu mật để tố cáo ông ta, nhưng sự an toàn của cả gia đình tôi không cho phép, lần này tôi đặt cược vào cậu sinh mạng của 4 người tất cả đấy.- hắn nhìn cậu lần nữa, mỉm cười, trao cậu một ánh nhìn kì vọng.

_Ừ! cả tôi nữa là 5, chúng ta cần cố gắng vì sự tồn tại của chính mình chứ nhỉ.

_Phải rồi! Cố lên anh bạn trẻ, còn bước cuối cùng, cậu hãy tự quyết định đi, dùng nó trói buộc ông ta hay giao cho pháp luật.

_ Tôi có cách rồi, anh cứ yên tâm, ông ta phải trả bằng chính những gì mình đã gây ra cho người khác chứ. Nhưng tại sao anh lại giao nó cho tôi?

_Thứ nhất vì tôi không đủ gan để qua mặt ông ta, mà chắc gì cảnh sát đã chịu nghe theo bằng chứng mà tôi có, cần một ai đó có thể làm được nhiều hơn tôi. Thứ hai, cũng chẳng biết là vì sao nhưng tôi thấy cậu đủ khả năng làm chuyện ấy, có thể một vận mệnh nào đó đã sắp đặt để tôi chuyển giao nó cho cậu thì sao.- anh ta cười, đá lăn viên đá cuội dưới chân.

Tại bệnh viện

Nguyên Khang với Bảo Kỳ thậm thụt ngoài cửa, hai người cứ nhắc đi nhắc lại một cái gì đó rất khẽ với nhau, rồi chỉnh lại tư thế cho thêm bình tĩnh, họ bước vào và chuẩn bị một công cuộc đặc biệt cho Yun. Cho một tương lai tươi đẹp phía trước.

…..Nhưng….liệu có thật sự tươi đẹp hay không …..
Tác giả : ZuMin
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại