Nước Mắt Của Mưa
Chương 45
Cứ đều đặn như thế hai hôm rồi, Kỳ Lâm cứ đến, rồi lại đi trong im lặng. Nguyên Khang nhìn thấy mà cũng nhói lòng thay cho bạn, đành rằng cậu hiểu những suy nghĩ trong Kỳ Lâm, nhưng mà để Yun ở bên cậu theo cách này đâu phải là tốt. Thà hai người cứ vui vẻ bên nhau để cậu lẳng lặng ở bên Yun thì sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Cứ như trước đây, ngày ngày họ cùng đến trường, rồi đùa giỡn, những ngày ấy đối với cậu cũng không hẳn là quá hạnh phúc, nhưng ít ra mỗi ngày cậu còn thấy Yun cười, nụ cười làm rung động trái tim người khác. Không như bây giờ, cảm xúc của chính mình em còn chẳng dám xác định.
Ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua đôi mắt ấm, loé lên trong ấy một hy vọng mỏng manh của cậu, hy vọng mọi chuyện trở nên tốt đẹp.
Tầng trệt chung cư TM, tay trợ lí cẩn thận đến mở ngăn tủ hộp thư của mình, văn kiện hắn để vẫn còn nguyên đó. Hắn nhếch môi tạo thành một nụ cười, trong ánh mắt có chút chờ đợi và hụt hẫng…
Nhanh chóng đóng tủ lại, hắn bỏ chiếc chìa khoá bằng đồng vào túi quần rồi đi thẳng đến công ti, có một nỗi u uất, chưa biết khi nào sẽ được giải toả. Một con người thông minh sắc sảo nhưng không đủ sức để làm việc mình muốn làm, thật đáng tiếc!
Hôm nay Khắc Minh đến trường, cậu lại làm việc quen thuộc như bao năm qua vẫn làm, lên tầng thượng, nằm lên chiếc ghế gỗ và ngửa mặt lên trời. Những thanh âm đủ cung bậc nơi này luôn là điều tuyệt diệu nhất mà cậu cần để tinh thần được nghỉ ngơi.
Hôm nay tự nhiên thấy thiếu vắng một cái gì đó, một giọng nói rất quen. Hai hôm rồi Hà Vân không gọi cho cậu, cũng chẳng biết tự lúc nào cậu đã có thói quen chờ điện thoại vào 10 giờ sáng mỗi ngày và nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô bé vọng ra từ điện thoại những lúc ấy, giọng nói dịu dàng như mây trôi, tinh khôi không vướng bận.
Nằm gác tay lên trán, cậu lại suy nghĩ về cái mật mã của hộp thư, đến bây giờ mọi giả thiết được đặt ra đều gắn kèm hai từ “ có thể “, vì nhìn chung là chưa có gì để đảm bảo hay chắc chắn. Nhưng nếu không tim hiểu thì làm sao biết là thật hay giả. Đánh liều một phen vậy. Cậu lấy điện thoại ra bấm bấm mấy con số.
_Hoàng Quân, tối nay nhé, cậu giúp tôi được chứ?!
“…"
_Cảm ơn cậu.- Khắc Minh dập máy, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt thiếp đi, cả đêm rồi chưa chợp mắt. Cậu cần một giấc ngủ sâu, có lẽ.
_Sao nào, đã nghĩ thông chưa, cậu sẽ giúp mình chứ?- Hạ Băng hỏi, giọng điệu có chút đắc ý.
_Không, có lẽ mình sẽ không làm thế đâu, vì em ấy chẳng có ý định tước đoạt anh ấy từ mình, mà có lẽ anh Khang yêu em ấy, nên cậu cũng dừng lại đi. – Zan suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời, cô bé nhỏ nhẹ khuyên nhủ Hạ Băng mà đâu hay nó càng phản tác dụng.
_Cậu câm ngay đi, đừng có nói những điều mình không biết nữa, nếu không muốn tôi cho cậu ăn tát thì khôn hồn mà ngậm miệng lại, đừng có ở đó mà lên giọng dạy khôn tôi, lo mà giữ cái thân mình kìa.- Hạ Băng lườm cho Zan một cái sắc lẻm rồi bỏ đi.
“ Nực cười, khuyên nhủ tao à, thông minh gớm nhỉ, để rồi xem mày có cùng phe với tao không, đừng có mà giả vờ giả vịt, làm thiên sứ vài hôm nữa đi cưng nhé! “- nhỏ bước đi mà suy nghĩ độc địa vang lên trong khối óc, khao khát độc chiếm lấn át lí trí của Hạ Băng từ lâu lắm rồi.
Từ khi còn bé nhỏ đã học được ở hai vị thân sinh cao quý rằng nếu muốn một thứ gì đó là của mình thì bằng mọi giá phải khiến nó là của mình. Cho dù khiến người khác thê lương đến mức nào cũng phải chiếm đoạt cho kì được. Có lẽ dần theo năm tháng nhỏ thấm nhuần cái tư tưởng ấy mất rồi.
Nhỏ muốn Nguyên Khang, và Yun là cái gai nhỏ muốn nhổ. Cho kì được.
Lần này nhỏ sẽ làm gì không một ai có thể biết trước được. Hạ Băng, khối băng trong mùa hè, trong lửa, nhưng vẫn không hề tan chảy. Đủ biết sự gai góc của tảng băng ấy ở mức độ nào. Nhỏ đích thị giống hoàn toàn với cái tên kiêu sa, nhiều ẩn ý của mình, gai góc và…độc ác.
Ở bệnh viện.
Canh lúc Yun vừa ngủ, Nguyên Khang kéo Hoàng Quân và Bảo Kỳ ra ngoài nói chuyện.
_Hai cậu có đang nghĩ điều tớ nghĩ không, chúng ta có cùng một mối bận tâm mà, đúng chứ?!- cậu nói nhanh và nhỏ, mong rằng nó không nghe thấy.
_Ừ, có lẽ.- hai người còn lại đồng thanh.
_Lúc nào Kỳ Lâm cũng đến đây rồi lặng lẽ đi, có lẽ cậu ấy rất muốn gặp Yun, nhưng mà…- Nguyên Khang lấp lửng.
_Tớ hiểu cậu muốn nói gì mà, Zan, cậu ấy luôn xem nặng việc bảo vệ Zan suốt đời, cậu ấy không muốn làm khác đâu.- Bảo Kỳ tư lự.
_Nhưng mà Yun và cậu ấy yêu nhau.- Hoàng Quân lên tiếng, cậu dựa lưng vào tường thở dài.
_Và chúng ta ở đây để tìm cách giải quyết vấn đề, tớ không chịu nỗi tình cảnh này lâu thêm được đâu.- Nguyên Khang nhìn hai người bạn kỳ vọng.
_Vậy chúng ta sẽ….
Cứ như trước đây, ngày ngày họ cùng đến trường, rồi đùa giỡn, những ngày ấy đối với cậu cũng không hẳn là quá hạnh phúc, nhưng ít ra mỗi ngày cậu còn thấy Yun cười, nụ cười làm rung động trái tim người khác. Không như bây giờ, cảm xúc của chính mình em còn chẳng dám xác định.
Ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua đôi mắt ấm, loé lên trong ấy một hy vọng mỏng manh của cậu, hy vọng mọi chuyện trở nên tốt đẹp.
Tầng trệt chung cư TM, tay trợ lí cẩn thận đến mở ngăn tủ hộp thư của mình, văn kiện hắn để vẫn còn nguyên đó. Hắn nhếch môi tạo thành một nụ cười, trong ánh mắt có chút chờ đợi và hụt hẫng…
Nhanh chóng đóng tủ lại, hắn bỏ chiếc chìa khoá bằng đồng vào túi quần rồi đi thẳng đến công ti, có một nỗi u uất, chưa biết khi nào sẽ được giải toả. Một con người thông minh sắc sảo nhưng không đủ sức để làm việc mình muốn làm, thật đáng tiếc!
Hôm nay Khắc Minh đến trường, cậu lại làm việc quen thuộc như bao năm qua vẫn làm, lên tầng thượng, nằm lên chiếc ghế gỗ và ngửa mặt lên trời. Những thanh âm đủ cung bậc nơi này luôn là điều tuyệt diệu nhất mà cậu cần để tinh thần được nghỉ ngơi.
Hôm nay tự nhiên thấy thiếu vắng một cái gì đó, một giọng nói rất quen. Hai hôm rồi Hà Vân không gọi cho cậu, cũng chẳng biết tự lúc nào cậu đã có thói quen chờ điện thoại vào 10 giờ sáng mỗi ngày và nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô bé vọng ra từ điện thoại những lúc ấy, giọng nói dịu dàng như mây trôi, tinh khôi không vướng bận.
Nằm gác tay lên trán, cậu lại suy nghĩ về cái mật mã của hộp thư, đến bây giờ mọi giả thiết được đặt ra đều gắn kèm hai từ “ có thể “, vì nhìn chung là chưa có gì để đảm bảo hay chắc chắn. Nhưng nếu không tim hiểu thì làm sao biết là thật hay giả. Đánh liều một phen vậy. Cậu lấy điện thoại ra bấm bấm mấy con số.
_Hoàng Quân, tối nay nhé, cậu giúp tôi được chứ?!
“…"
_Cảm ơn cậu.- Khắc Minh dập máy, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt thiếp đi, cả đêm rồi chưa chợp mắt. Cậu cần một giấc ngủ sâu, có lẽ.
_Sao nào, đã nghĩ thông chưa, cậu sẽ giúp mình chứ?- Hạ Băng hỏi, giọng điệu có chút đắc ý.
_Không, có lẽ mình sẽ không làm thế đâu, vì em ấy chẳng có ý định tước đoạt anh ấy từ mình, mà có lẽ anh Khang yêu em ấy, nên cậu cũng dừng lại đi. – Zan suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời, cô bé nhỏ nhẹ khuyên nhủ Hạ Băng mà đâu hay nó càng phản tác dụng.
_Cậu câm ngay đi, đừng có nói những điều mình không biết nữa, nếu không muốn tôi cho cậu ăn tát thì khôn hồn mà ngậm miệng lại, đừng có ở đó mà lên giọng dạy khôn tôi, lo mà giữ cái thân mình kìa.- Hạ Băng lườm cho Zan một cái sắc lẻm rồi bỏ đi.
“ Nực cười, khuyên nhủ tao à, thông minh gớm nhỉ, để rồi xem mày có cùng phe với tao không, đừng có mà giả vờ giả vịt, làm thiên sứ vài hôm nữa đi cưng nhé! “- nhỏ bước đi mà suy nghĩ độc địa vang lên trong khối óc, khao khát độc chiếm lấn át lí trí của Hạ Băng từ lâu lắm rồi.
Từ khi còn bé nhỏ đã học được ở hai vị thân sinh cao quý rằng nếu muốn một thứ gì đó là của mình thì bằng mọi giá phải khiến nó là của mình. Cho dù khiến người khác thê lương đến mức nào cũng phải chiếm đoạt cho kì được. Có lẽ dần theo năm tháng nhỏ thấm nhuần cái tư tưởng ấy mất rồi.
Nhỏ muốn Nguyên Khang, và Yun là cái gai nhỏ muốn nhổ. Cho kì được.
Lần này nhỏ sẽ làm gì không một ai có thể biết trước được. Hạ Băng, khối băng trong mùa hè, trong lửa, nhưng vẫn không hề tan chảy. Đủ biết sự gai góc của tảng băng ấy ở mức độ nào. Nhỏ đích thị giống hoàn toàn với cái tên kiêu sa, nhiều ẩn ý của mình, gai góc và…độc ác.
Ở bệnh viện.
Canh lúc Yun vừa ngủ, Nguyên Khang kéo Hoàng Quân và Bảo Kỳ ra ngoài nói chuyện.
_Hai cậu có đang nghĩ điều tớ nghĩ không, chúng ta có cùng một mối bận tâm mà, đúng chứ?!- cậu nói nhanh và nhỏ, mong rằng nó không nghe thấy.
_Ừ, có lẽ.- hai người còn lại đồng thanh.
_Lúc nào Kỳ Lâm cũng đến đây rồi lặng lẽ đi, có lẽ cậu ấy rất muốn gặp Yun, nhưng mà…- Nguyên Khang lấp lửng.
_Tớ hiểu cậu muốn nói gì mà, Zan, cậu ấy luôn xem nặng việc bảo vệ Zan suốt đời, cậu ấy không muốn làm khác đâu.- Bảo Kỳ tư lự.
_Nhưng mà Yun và cậu ấy yêu nhau.- Hoàng Quân lên tiếng, cậu dựa lưng vào tường thở dài.
_Và chúng ta ở đây để tìm cách giải quyết vấn đề, tớ không chịu nỗi tình cảnh này lâu thêm được đâu.- Nguyên Khang nhìn hai người bạn kỳ vọng.
_Vậy chúng ta sẽ….
Tác giả :
ZuMin