Nước Mắt Của Mưa
Chương 29
Chiếc xe đưa hai người về nhà Kỳ Lâm, trước cổng là một người đàn ông trung niên đầu lất phất vài sợi bạc, ông cứ nhìn vào căn nhà, thậm thụt bước tới bước lui, đưa tay lên chuông nhưng không lần nào dám bấm, ánh nhìn có chút ngại ngần.
Yun nghiêng đầu ra cửa xe nhìn ngó, chau mày lại suy nghĩ rồi quay vào nhìn Nguyên Khang.
_Anh, ai đứng ở đó vậy, thái độ kì quá.
Nguyên Khang cũng nhìn ra ngoài, ánh nắng hắt qua tấm kính làm cậu chói mắt chẳng nhìn rõ.
_Anh cũng không biết nữa, xuống xe thử xem sao?
Hai người ra ngoài, bước chân ngày càng gần hơn, mặt Nguyên Khang tỏ ra vui vẻ.
_Dạ, cháu chào bác, bác đến tìm Kỳ Lâm sao?
_Chào cháu, bác vẫn không dám vào nhà, nó gặp bác hẳn sẽ không vui.- ông khẽ thở dài, các nếp nhăn xô nhẹ vào nhau, một nỗi niềm vương đầy ưu tư.- Cô bé này là….
_À, đây là con gái chủ tịch Dương, em gái của Bảo Kỳ, em ấy hiện ở cùng nhà với Kỳ Lâm.- quay sang Yun- Bác đây là ba của Kỳ Lâm.
Ông nhìn nó một chút, ánh nhìn thiện cảm, cô gái ở cùng nhà với con trai ông chắc là người cậu thân thiết lắm, giống như cô bé Zan ngày trước.
_Cháu chào bác!- nó lễ phép cúi đầu, hôm nay ông đến tận đây tìm Kỳ Lâm chứng tỏ ông thật sự hối lỗi rồi.
_Ừ, chào cháu.- ông mỉm nhẹ môi.
Đột nhiên điện thoại Nguyên Khang reo lên, cậu nghe máy rồi quay lại từ giã.
_Bác và em vào nhà đi ạ, cháu có việc xin phép về trước, anh về nhé!- cậu cười rồi bước nhanh ra xe và đi mất.
Gương mặt đôi chút không thoải mái, cậu đạp ga nhanh hơn để về nhà, giọng mẹ qua điện thoại khá bực dọc, lần này ba mẹ về chắc lại do bác quản gia kể lể.
_Cháu mời bác vào ạ.- Yun đầy cổng tươi cười, Kỳ Lâm thật là, chẳng bao giờ chịu khoá cổng. Ông Trịnh đi theo Yun vào nhà, nhìn ngắm xung quanh thật kĩ lưỡng, ông đúng là chẳng đáng làm một người ba, chỗ con ở mà ông chỉ mới đến lần đầu tiên.
_Mời bác ngồi, để cháu đi lấy nước.- nó nhanh chân chạy vào bếp mang ra một ly nước mát, nhìn dáo dác khắp nơi cũng không thấy Kỳ Lâm.
Nó nhấc máy gọi cho cậu.
“Anh đi đâu vậy, về nhà nhanh nhé!"
Nghe Yun gọi về nhà, cậu vui không thể tả, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng cậu toe toét trả lời.
“Anh về ngay, đợi anh chút."
Ông im lặng dò xét căn nhà, cách bày biện không khác ngôi nhà cũ của gia đình ông là mấy, nhớ ngày xưa vợ ông đã tự tay trang trí từng góc nhỏ nhất, chắc Kỳ Lâm muốn nhà mình có hình bóng của mẹ, ông đúng là một ngươi chồng, người cha thất bại, đẩy người mình yêu thương rời xa để giờ một mình nhấm nháp cô đơn, ông có tội.
_Mời bác dùng nước, anh Kỳ Lâm ra ngoài rồi, chắc anh ấy sắp về, bác ngồi chờ một chút nhé.
_Cảm ơn cháu, cháu dễ thương lắm, cháu ngồi xuống nói chuyện với bác một chút nhé.- ông ôn tồn.
_Dạ được.- nó vui vẻ ngồi xuống nhưng cũng mong Kỳ Lâm về nhanh nhanh để nó còn đi lên lầu, nó cảm thấy người cứ như đang lơ lửng rất khó chịu.
_Cháu biết chuyện gia đình bác chứ.- thấy nó gật đầu, ông nói tiếp- Thật ra hôm nay bác tới đây là muốn xin lỗi nó, bác thực sự hối hận, bác chờ đợi ngày hai cha con đoàn tụ đã lâu lắm rồi nhưng có vẻ như nó hận bác nhiều lắm.- ánh mắt mang nặng một nỗi buồn, ông cứ chậm rãi nói cho nó nghe nỗi lòng.
_Bác đừng nghĩ vậy, thực ra cháu thấy anh ấy cũng rất yêu bác, nhưng vì yêu nhiều nên anh ấy không chấp nhận được sự thật thôi, bác hãy nói rõ cho anh ấy hiểu, cháu tin rồi hai người sẽ hoà thuận mà.
Kỳ Lâm vừa bước đến cửa, gương mặt tươi cười chuyển sắc, trong ánh mắt cậu chất chứa hận thù, thảm cảnh ngày xưa, con người này, cậu không muốn nhớ, không muốn nhắc lại mà sao cứ gặp, sao cứ thích làm khó cậu thế này chứ.
Yun đứng dậy tiến đến chỗ Kỳ Lâm, nó thấy cậu đang mất bình tĩnh.
_Anh về rồi à, bác đến tìm anh có chuyện muốn nói đấy.- nó nói vui vẻ rồi kề tai cậu nói nhỏ- Anh nhớ lời em nói chứ, cố kiềm chế và lắng nghe ông nhé!
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng làm cậu dễ thở hơn một chút, phải, lần trước Yun có bảo cậu phải nghĩ thoáng hơn một chút, tránh né mãi cũng không phải là cách, cậu sẽ im lặng lần này để xem ông muốn nói những gì, tốt nhất ông nên biết hối lỗi.
Yun kéo tay Kỳ Lâm đến bộ ghế sofa
_Bác và anh cứ nói chuyện, cháu lên lầu chút ạ, xin phép bác.- nó muốn cho hai người một không gian riêng và cũng muốn nghỉ ngơi.
Bóng Yun vừa khuất, cậu mở giọng lạnh ngắt.
_Ông tìm tôi có việc gì?
_Ba, ba muốn xin lỗi con, chừng ấy năm đau khổ ba biết lỗi lầm ngày xưa là quá lớn, ba có tội với bà ấy, ba có tội với con, chính ba đã làm mọi chuyện ra thế này, ba đáng chết.- ông nói giọng nghẹn ngào, ánh mắt nhìn cậu cầu khẩn, đôi bàn tay run run muốn chạm vào vai cậu nhưng ông không dám.
Tình yêu thương của đấng sinh thành tồi tệ như ông dù có lớn cách mấy cũng đâu có đáng trân trọng, ông tự nhủ như thế, để con mình sống đơn độc bao nhiêu năm qua không tình thương, không người thân mà giờ ông muốn được tha thứ thì đâu dễ dàng gì.
Không hiểu sao lần này cậu không phản ứng khi ông xưng là ba, vì chắc là cậu đang thấy một con người lầm lỡ đang lần từng bước trong đêm tối muốn quay trở về, có cái gì đó gọi là chân thật nơi ông, nhưng không, đâu thể dễ dàng như thế, ông ấy phải trả giá cho sai lầm của mình.
_Đơn giản là nhận sai thì sẽ được tha thứ sao?- thanh âm trầm và lạnh lại vang lên.
Từ trên ghế ông cúi người quỳ rạp xuống sàn, hành động làm cậu bàng hoàng.
_Ông làm gì thế, đừng giả vờ, đứng lên đi.- giọng điệu vẫn vậy nhưng lòng cậu chẳng dễ chịu chút nào.
_Không, ba đáng phải chịu như thế, ba xin con, hãy tha thứ cho người cha không ra gì như ba, ba thật sự hối hận rồi, hình bóng mẹ con chẳng khi nào thôi làm ba tự dày vò mình, bao năm qua ba cô độc, lạnh lẽo, tự gánh chịu lỗi lầm ba biết mình sai rất nhiều, ba đáng tội khi giết chết mẹ con, khiến gia đình ta tan nát và khiến con mất đi mái ấm, ba đáng chết, đáng chết, đáng chết….
Mỗi từ đáng chết là ông lại đập đầu xuống nền một cái, rất đau, rất mạnh nhưng như thế đã thấm vào đâu, những giọt nước trong suốt từ khoé mắt đang tràn ra, quá khứ ngày xưa bao giờ gột rửa cho sạch.
Nhìn ông tự hành hạ thân xác cậu thấy xót xa khôn cùng, nhanh như cắt cậu bước đến xốc ông dậy.
_Đừng dập đầu trước tôi và thú tội như thế, vì người ông gây tội là mẹ tôi kìa, ông phản bội lại tình yêu của bà, hành hạ bà đến chết trong đau đớn, buồn cười thay bà vẫn một mực dặn tôi phải yêu thương ông, hãy làm gì đó khiến linh hồn mẹ tôi được yên bình.
Cậu nói rồi quay lưng sang hướng khác, cậu không muốn thấy ông ấy yếu đuối tội lỗi trước mặt cậu.
_Con trai…- ông nghẹn ngào, lời cậu nói hoàn toàn đúng, ông khiến bà chết trong tình yêu của chính bà, bà yêu ông quá nhiều để rồi ông làm bà khổ sở.
_Về đi, mọi chuyện đến đây thôi, ông hãy sống và làm vui lòng mẹ nơi chín suối.
Ông im lặng cất bước ra khỏi căn nhà, niềm đau bủa vây tâm hồn cằn cỗi, cậu muốn ông chuộc lỗi với mẹ tức là chịu chấp nhận bỏ qua cho ông, cảm ơn trời, cảm ơn con con trai. Ông quay lại nhìn người con của mình một lần nữa.
“Cảm ơn con vẫn sống tốt, con suy nghĩ chính chắn hơn ba nghĩ nhiều lắm con trai, ba sẽ làm mọi cách để vong linh mẹ con được yên nghỉ, cảm ơn con"
Ngày hôm nay, cậu đã làm được một việc mà mình tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ làm được, cậu đã suy nghĩ biết bao đêm về những việc đã qua, mẹ cậu muốn cậu yêu ông cũng phải có lí do của bà, vì ông khi đó lầm đường lỡ bước, dù không nói nhưng trong lòng cậu đã thầm bỏ qua cho ông, có lẽ ngần ấy thời gian đã đủ để ông nhận ra cái sai của mình.
Kỳ Lâm thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu cũng thoải mái khi làm được việc đó đó chứ. Chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên hộp quà, cậu mỉm cười rồi đi lên lầu.
_Mẹ à, con không qua Anh đâu, con muốn ở đây hơn, mọi việc con có thể tự xoay xở mà.- Nguyên Khang chau mày, cố gắng thuyết phục.
_Nhưng mà ở đây xa Anh lắm, ba mẹ đâu thể chăm sóc con được, lần trước con suýt nữa gặp nạn lớn mà ba mẹ cũng chẳng hề hay biết, lỡ may con có chuyện gì thì ba mẹ biết sống sao.- mẹ cậu lo lắng nói ra suy nghĩ, bà muốn cậu đi cũng có cái lí của bà.
Dù cái lí của bà có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ của cậu, chẳng phải vì đây là mảnh đất quê hương mà cậu sống từ bé mà còn vì mảnh đất này, người con gái mà cậu yêu thương nhất đang sống, cậu không thể tưởng tượng nổi nếu cách xa cô ấy nỗi nhớ sẽ dâng lên đến mức nào.
Dù không là người cô ấy yêu thương nhưng chỉ cần cô ấy ở gần cậu, cô ấy bình an, cô ấy hạnh phúc và mỉm cười thì cậu bằng lòng đánh đổi tất cả.
_Nhưng còn chi nhánh Shine ở Việt Nam, hơn nữa con lớn rồi, bao năm qua con sống một mình được thì bây giờ hà cớ gì lại không, con muốn tự lập và được làm những gì con thích mà, như cũ mẹ nhé!
Mẹ rất yêu cậu, bà luôn cưng chiều đứa con trai duy nhất của mình, cậu luôn dịu dàng, nhẹ nhàng với bà, vì thế cậu muốn gì bà cũng đều đáp ứng, nên lần này cũng không ngoại lệ.
_Thôi được rồi, nhưng nhớ là chuyện gì cũng phải cho ba mẹ biết nghe chưa, nhà ta chỉ có mình con thôi đó!- bà cười hiền.
_Dạ, con biết rồi.- cậu mỉm cười.
Đó là gia đình Nguyên Khang, đầm ấm, hạnh phúc, có thể nói trong Angels cậu là người duy nhất có diễm phúc ấy. Bảo Kỳ thì từ nhỏ đã sống trong lớp con nuôi, ba mẹ lại thường xuyên xa nhà. Kỳ Lâm thì gia đình tan vỡ từ lâu. Mỗi người một hoàn cảnh, và bản thân họ đã gắn kết với nhau thành một gia đình.
Yun nghiêng đầu ra cửa xe nhìn ngó, chau mày lại suy nghĩ rồi quay vào nhìn Nguyên Khang.
_Anh, ai đứng ở đó vậy, thái độ kì quá.
Nguyên Khang cũng nhìn ra ngoài, ánh nắng hắt qua tấm kính làm cậu chói mắt chẳng nhìn rõ.
_Anh cũng không biết nữa, xuống xe thử xem sao?
Hai người ra ngoài, bước chân ngày càng gần hơn, mặt Nguyên Khang tỏ ra vui vẻ.
_Dạ, cháu chào bác, bác đến tìm Kỳ Lâm sao?
_Chào cháu, bác vẫn không dám vào nhà, nó gặp bác hẳn sẽ không vui.- ông khẽ thở dài, các nếp nhăn xô nhẹ vào nhau, một nỗi niềm vương đầy ưu tư.- Cô bé này là….
_À, đây là con gái chủ tịch Dương, em gái của Bảo Kỳ, em ấy hiện ở cùng nhà với Kỳ Lâm.- quay sang Yun- Bác đây là ba của Kỳ Lâm.
Ông nhìn nó một chút, ánh nhìn thiện cảm, cô gái ở cùng nhà với con trai ông chắc là người cậu thân thiết lắm, giống như cô bé Zan ngày trước.
_Cháu chào bác!- nó lễ phép cúi đầu, hôm nay ông đến tận đây tìm Kỳ Lâm chứng tỏ ông thật sự hối lỗi rồi.
_Ừ, chào cháu.- ông mỉm nhẹ môi.
Đột nhiên điện thoại Nguyên Khang reo lên, cậu nghe máy rồi quay lại từ giã.
_Bác và em vào nhà đi ạ, cháu có việc xin phép về trước, anh về nhé!- cậu cười rồi bước nhanh ra xe và đi mất.
Gương mặt đôi chút không thoải mái, cậu đạp ga nhanh hơn để về nhà, giọng mẹ qua điện thoại khá bực dọc, lần này ba mẹ về chắc lại do bác quản gia kể lể.
_Cháu mời bác vào ạ.- Yun đầy cổng tươi cười, Kỳ Lâm thật là, chẳng bao giờ chịu khoá cổng. Ông Trịnh đi theo Yun vào nhà, nhìn ngắm xung quanh thật kĩ lưỡng, ông đúng là chẳng đáng làm một người ba, chỗ con ở mà ông chỉ mới đến lần đầu tiên.
_Mời bác ngồi, để cháu đi lấy nước.- nó nhanh chân chạy vào bếp mang ra một ly nước mát, nhìn dáo dác khắp nơi cũng không thấy Kỳ Lâm.
Nó nhấc máy gọi cho cậu.
“Anh đi đâu vậy, về nhà nhanh nhé!"
Nghe Yun gọi về nhà, cậu vui không thể tả, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng cậu toe toét trả lời.
“Anh về ngay, đợi anh chút."
Ông im lặng dò xét căn nhà, cách bày biện không khác ngôi nhà cũ của gia đình ông là mấy, nhớ ngày xưa vợ ông đã tự tay trang trí từng góc nhỏ nhất, chắc Kỳ Lâm muốn nhà mình có hình bóng của mẹ, ông đúng là một ngươi chồng, người cha thất bại, đẩy người mình yêu thương rời xa để giờ một mình nhấm nháp cô đơn, ông có tội.
_Mời bác dùng nước, anh Kỳ Lâm ra ngoài rồi, chắc anh ấy sắp về, bác ngồi chờ một chút nhé.
_Cảm ơn cháu, cháu dễ thương lắm, cháu ngồi xuống nói chuyện với bác một chút nhé.- ông ôn tồn.
_Dạ được.- nó vui vẻ ngồi xuống nhưng cũng mong Kỳ Lâm về nhanh nhanh để nó còn đi lên lầu, nó cảm thấy người cứ như đang lơ lửng rất khó chịu.
_Cháu biết chuyện gia đình bác chứ.- thấy nó gật đầu, ông nói tiếp- Thật ra hôm nay bác tới đây là muốn xin lỗi nó, bác thực sự hối hận, bác chờ đợi ngày hai cha con đoàn tụ đã lâu lắm rồi nhưng có vẻ như nó hận bác nhiều lắm.- ánh mắt mang nặng một nỗi buồn, ông cứ chậm rãi nói cho nó nghe nỗi lòng.
_Bác đừng nghĩ vậy, thực ra cháu thấy anh ấy cũng rất yêu bác, nhưng vì yêu nhiều nên anh ấy không chấp nhận được sự thật thôi, bác hãy nói rõ cho anh ấy hiểu, cháu tin rồi hai người sẽ hoà thuận mà.
Kỳ Lâm vừa bước đến cửa, gương mặt tươi cười chuyển sắc, trong ánh mắt cậu chất chứa hận thù, thảm cảnh ngày xưa, con người này, cậu không muốn nhớ, không muốn nhắc lại mà sao cứ gặp, sao cứ thích làm khó cậu thế này chứ.
Yun đứng dậy tiến đến chỗ Kỳ Lâm, nó thấy cậu đang mất bình tĩnh.
_Anh về rồi à, bác đến tìm anh có chuyện muốn nói đấy.- nó nói vui vẻ rồi kề tai cậu nói nhỏ- Anh nhớ lời em nói chứ, cố kiềm chế và lắng nghe ông nhé!
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng làm cậu dễ thở hơn một chút, phải, lần trước Yun có bảo cậu phải nghĩ thoáng hơn một chút, tránh né mãi cũng không phải là cách, cậu sẽ im lặng lần này để xem ông muốn nói những gì, tốt nhất ông nên biết hối lỗi.
Yun kéo tay Kỳ Lâm đến bộ ghế sofa
_Bác và anh cứ nói chuyện, cháu lên lầu chút ạ, xin phép bác.- nó muốn cho hai người một không gian riêng và cũng muốn nghỉ ngơi.
Bóng Yun vừa khuất, cậu mở giọng lạnh ngắt.
_Ông tìm tôi có việc gì?
_Ba, ba muốn xin lỗi con, chừng ấy năm đau khổ ba biết lỗi lầm ngày xưa là quá lớn, ba có tội với bà ấy, ba có tội với con, chính ba đã làm mọi chuyện ra thế này, ba đáng chết.- ông nói giọng nghẹn ngào, ánh mắt nhìn cậu cầu khẩn, đôi bàn tay run run muốn chạm vào vai cậu nhưng ông không dám.
Tình yêu thương của đấng sinh thành tồi tệ như ông dù có lớn cách mấy cũng đâu có đáng trân trọng, ông tự nhủ như thế, để con mình sống đơn độc bao nhiêu năm qua không tình thương, không người thân mà giờ ông muốn được tha thứ thì đâu dễ dàng gì.
Không hiểu sao lần này cậu không phản ứng khi ông xưng là ba, vì chắc là cậu đang thấy một con người lầm lỡ đang lần từng bước trong đêm tối muốn quay trở về, có cái gì đó gọi là chân thật nơi ông, nhưng không, đâu thể dễ dàng như thế, ông ấy phải trả giá cho sai lầm của mình.
_Đơn giản là nhận sai thì sẽ được tha thứ sao?- thanh âm trầm và lạnh lại vang lên.
Từ trên ghế ông cúi người quỳ rạp xuống sàn, hành động làm cậu bàng hoàng.
_Ông làm gì thế, đừng giả vờ, đứng lên đi.- giọng điệu vẫn vậy nhưng lòng cậu chẳng dễ chịu chút nào.
_Không, ba đáng phải chịu như thế, ba xin con, hãy tha thứ cho người cha không ra gì như ba, ba thật sự hối hận rồi, hình bóng mẹ con chẳng khi nào thôi làm ba tự dày vò mình, bao năm qua ba cô độc, lạnh lẽo, tự gánh chịu lỗi lầm ba biết mình sai rất nhiều, ba đáng tội khi giết chết mẹ con, khiến gia đình ta tan nát và khiến con mất đi mái ấm, ba đáng chết, đáng chết, đáng chết….
Mỗi từ đáng chết là ông lại đập đầu xuống nền một cái, rất đau, rất mạnh nhưng như thế đã thấm vào đâu, những giọt nước trong suốt từ khoé mắt đang tràn ra, quá khứ ngày xưa bao giờ gột rửa cho sạch.
Nhìn ông tự hành hạ thân xác cậu thấy xót xa khôn cùng, nhanh như cắt cậu bước đến xốc ông dậy.
_Đừng dập đầu trước tôi và thú tội như thế, vì người ông gây tội là mẹ tôi kìa, ông phản bội lại tình yêu của bà, hành hạ bà đến chết trong đau đớn, buồn cười thay bà vẫn một mực dặn tôi phải yêu thương ông, hãy làm gì đó khiến linh hồn mẹ tôi được yên bình.
Cậu nói rồi quay lưng sang hướng khác, cậu không muốn thấy ông ấy yếu đuối tội lỗi trước mặt cậu.
_Con trai…- ông nghẹn ngào, lời cậu nói hoàn toàn đúng, ông khiến bà chết trong tình yêu của chính bà, bà yêu ông quá nhiều để rồi ông làm bà khổ sở.
_Về đi, mọi chuyện đến đây thôi, ông hãy sống và làm vui lòng mẹ nơi chín suối.
Ông im lặng cất bước ra khỏi căn nhà, niềm đau bủa vây tâm hồn cằn cỗi, cậu muốn ông chuộc lỗi với mẹ tức là chịu chấp nhận bỏ qua cho ông, cảm ơn trời, cảm ơn con con trai. Ông quay lại nhìn người con của mình một lần nữa.
“Cảm ơn con vẫn sống tốt, con suy nghĩ chính chắn hơn ba nghĩ nhiều lắm con trai, ba sẽ làm mọi cách để vong linh mẹ con được yên nghỉ, cảm ơn con"
Ngày hôm nay, cậu đã làm được một việc mà mình tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ làm được, cậu đã suy nghĩ biết bao đêm về những việc đã qua, mẹ cậu muốn cậu yêu ông cũng phải có lí do của bà, vì ông khi đó lầm đường lỡ bước, dù không nói nhưng trong lòng cậu đã thầm bỏ qua cho ông, có lẽ ngần ấy thời gian đã đủ để ông nhận ra cái sai của mình.
Kỳ Lâm thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu cũng thoải mái khi làm được việc đó đó chứ. Chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên hộp quà, cậu mỉm cười rồi đi lên lầu.
_Mẹ à, con không qua Anh đâu, con muốn ở đây hơn, mọi việc con có thể tự xoay xở mà.- Nguyên Khang chau mày, cố gắng thuyết phục.
_Nhưng mà ở đây xa Anh lắm, ba mẹ đâu thể chăm sóc con được, lần trước con suýt nữa gặp nạn lớn mà ba mẹ cũng chẳng hề hay biết, lỡ may con có chuyện gì thì ba mẹ biết sống sao.- mẹ cậu lo lắng nói ra suy nghĩ, bà muốn cậu đi cũng có cái lí của bà.
Dù cái lí của bà có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ của cậu, chẳng phải vì đây là mảnh đất quê hương mà cậu sống từ bé mà còn vì mảnh đất này, người con gái mà cậu yêu thương nhất đang sống, cậu không thể tưởng tượng nổi nếu cách xa cô ấy nỗi nhớ sẽ dâng lên đến mức nào.
Dù không là người cô ấy yêu thương nhưng chỉ cần cô ấy ở gần cậu, cô ấy bình an, cô ấy hạnh phúc và mỉm cười thì cậu bằng lòng đánh đổi tất cả.
_Nhưng còn chi nhánh Shine ở Việt Nam, hơn nữa con lớn rồi, bao năm qua con sống một mình được thì bây giờ hà cớ gì lại không, con muốn tự lập và được làm những gì con thích mà, như cũ mẹ nhé!
Mẹ rất yêu cậu, bà luôn cưng chiều đứa con trai duy nhất của mình, cậu luôn dịu dàng, nhẹ nhàng với bà, vì thế cậu muốn gì bà cũng đều đáp ứng, nên lần này cũng không ngoại lệ.
_Thôi được rồi, nhưng nhớ là chuyện gì cũng phải cho ba mẹ biết nghe chưa, nhà ta chỉ có mình con thôi đó!- bà cười hiền.
_Dạ, con biết rồi.- cậu mỉm cười.
Đó là gia đình Nguyên Khang, đầm ấm, hạnh phúc, có thể nói trong Angels cậu là người duy nhất có diễm phúc ấy. Bảo Kỳ thì từ nhỏ đã sống trong lớp con nuôi, ba mẹ lại thường xuyên xa nhà. Kỳ Lâm thì gia đình tan vỡ từ lâu. Mỗi người một hoàn cảnh, và bản thân họ đã gắn kết với nhau thành một gia đình.
Tác giả :
ZuMin