Nước Mắt Của Mưa
Chương 2
Đúng 5h, một chiếc ô tô đen đỗ phịch trước nhà nó, nó và ba bước lên xe, chưa đầy 30’ sau chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự, người lái xe kính cẩn mở cửa mời nó và ba.
Bây giờ nó đã thu vào tầm mắt toàn bộ khung cảnh ngôi biệt thự, mà nói đúng hơn thì nó gần như một toà lâu đài, nguy nga tráng lệ, được xây dựng theo lối kiến trúc Tây phương
Những chi tiết chạm trổ tinh xảo, cả ngôi nhà được bao phủ bởi một sự kết hợp tinh tế của màu trắng và vàng ngà, khoảng sân rộng với nhiều chậu kiểng quý, chiếc cổng gỗ màu đen cực rộng và cạnh bên nó là một phiến đá lớn chễm chệ khắc dòng chữ “ Dinh Thự Dương Gia".
Quả thật không hổ là dinh thự, thoạt nhìn ngôi nhà đã toát lên vẻ quyền quí và uy nghiêm, được ở nơi như thế này là mơ ước của biết bao nhiêu người, nhưng chắc chắn Yun không nằm trong số đó.
Với nó dù cao sang đến thế nào thì cũng chỉ là nơi để ở, đơn giản vì nó không quan trọng giàu nghèo cũng như nhiều thứ khác, quan trọng là không khí trong ngôi nhà ấy thôi.
_Mình đến đây làm gì thế ạ.- sau một hồi quan sát rất-chi-là-kĩ-lưỡng nó quay sang hỏi ba.
_Ta đi vào đã, rồi con sẽ hiểu- đoạn, có một người thanh niên ra mở cổng, cánh cổng mở ra và trước mắt nó có khoảng 20 người cả nam lẫn nữ đang xếp thành hai hàng dọc theo hai bên cổng, họ mặc cùng một kiểu đồng phục, hình như là người giúp việc thì phải.
_Mời vào ạ, ông bà và cậu chủ đang chờ hai người ở bên trong.- là người thanh niên ban nãy. Ba và nó từ từ bước vào.
Sau khi bước vào cánh cổng ấy nó sẽ không là nó nữa, sẽ không còn là Lâm Vy Linh của 16 năm qua nữa, từ giây phút này đây mọi chuyện mới chính thức bắt đầu.
BÊN TRONG DINH THỰ
Nó vừa bước vào thì có một người phụ nữ rất xinh đẹp chạy đến ôm chầm lấy nó, vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của nó, bà nấc lên từng tiếng một, giọng nói đầy xúc động:
_Bảo Ngọc, con gái yêu của ta, cuối cùng con đã về.- bà ý vẫn cứ ôm lấy Yun, làm nó ngẩn người ra hồi lâu, chẳng lẽ là mẹ nhưng nó là Vy Linh chứ đâu phải Bảo Ngọc, chuyện gì thế này nhỉ???
Nếu thật là mẹ thì người đàn ông đó chẳng lẽ là….Người đàn ông mà nó nói là người đang ngồi trên bộ sofa gỗ, cạnh một cậu trai, cả hai người đó đều đang nhìn nó với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cái thời khắc thiêng liêng ấy mọi vật xung quanh trở nên im ắng khác thường, nhường chỗ cho tiếng nấc của người phụ nữ xinh đẹp, ba nó là người phá tan sự im ắng đó.
_Thưa phu nhân, xin bà đừng xúc động quá.
_Phải đấy, em hãy đến đây ngồi, để con bé còn thở nữa, từ từ rồi nói chuyện.- người đàn ông cất lời. Rồi bà ấy ngừng khóc, bà nắm tay nó dẫn đến ghế ngồi.
Bà ngồi cạnh nó, tay bà vẫn cứ nắm lấy tay nó không buông. Nó quay sang nhìn ba ngơ ngác như muốn hỏi “thế này là thế nào hả ba". Ông hiểu được sự hoang mang đó của nó, đặt tay mình lên vai nó, ông nói:
_Vy Linh này, à không, Bảo Ngọc, hai vị đây chính là ba mẹ ruột của con, chính xác con là tiểu thư nhà họ Dương- Dương Hoàng Bảo Ngọc chứ không phải con gái ta.
_Nhưng…. Nó chưa kịp nói thì người đàn ông đó hay nói đúng hơn là ba nó cắt lời.
_Con đừng trách quản gia Lâm, ông ấy giấu con là theo lệnh ta, vì chúng ta muốn bảo đảm an toàn cho con.
Mẹ nó vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ vào tay nó:
_Tập đoàn Dương Hoàng của gia đình ta là tập đoàn kinh tế lớn nhất Châu Á và rất có địa vị trên thế giới, vì tranh đấu mà rất nhiều tập đoàn khác muốn triệt hạ người nối dõi của gia đình ta để chiếm lấy ngôi vị đứng đầu. Trước khi ông con qua đời đã để lại di chúc giao quyền thừa kế lại cho cháu nội, tức là con và anh trai Bảo Kỳ, khi di chúc ấy được lập ta chưa sinh hai con, hiện ba con và ta chỉ là người được tạm thời quản lý tập đoàn, vì thế mà mọi nguy hiểm đều được chuyển sang cho con và anh.
Ngừng một chút, bà nói tiếp:
_Lúc phát hiện mình có thai ta đã rất lo lắng, đến lúc sinh anh con chúng ta đã phải giả vờ là ta quá yếu, chỉ có thể cứu sống mẹ hoặc con, và mọi người đã nghĩ là đứa con trai duy nhất của họ Dương đã chết khi sắp chào đời, ta cũng không thể mang thai lần nữa vì đứa bé cũng sẽ lại chết nên mọi chuyện tạm thời lắng xuống và bọn ta tiếp tục tranh đấu trên thương trường.
Người anh trai nãy giờ vẫn ngồi im nhìn nó tíêp lời bà:
_Khi sinh anh ba mẹ đã bí mật giao cho quản gia Lâm nuôi dưỡng, đến khi em chào đời, tất nhiên vẫn nằm trong vòng bí mật thì anh được đưa về nhà, nhằm làm cho vở kịch thêm hoàn thiện với thân phận là con nuôi. Rồi nghiễm nhiên như mọi người vẫn nghĩ, 16 năm qua anh là con nuôi của Dương Gia, còn em là con gái quản gia Lâm.
_Con hãy thông cảm cho ta, chúng ta không thể đem con về với thân phận con nuôi như Bảo Kỳ vì sự xuất hiện của anh con cũng đã nảy sinh nhiều rắc rối, họ rất hay dòm ngó thằng bé. Nay ta đưa con trở về vì con cũng đã lớn, ta tin con đủ thông minh để ứng biến với mọi chuyện, thời gian qua ta đã bí mật đào tạo một lực lượng vệ sĩ cao cấp cho sự trở về này của con, một ngày không xa ta sẽ công bố thân phận thật của hai con.- là ba nó.
_Thì ra là vậy- nó đã giải đáp được thắc mắc của mình cũng như giải đáp được cụm từ “tất cả mọi thứ’’ của ba. Mặt nó vẫn như bình thường, nghiêm túc, không thể hiện bất cứ diễn biến tâm lí nào cả.
_Từ giờ đây là nhà của con, con có thể làm bất kì điều gì con muốn, phòng và đồ đạc của con ta đã cho người chuẩn bị cả rồi, ở tầng bốn, cùng tầng với anh con đấy, gia đình ta đoàn tụ rồi, từ giờ ta sẽ bù đắp những yêu thương cho con, xin lỗi con, con gái của ta.- mamy nó mỉm cười hạnh phúc.
_Con chỉ xin một điều thôi ạ!- sau một hồi ngập ngùng, nó lên tiếng.
_Con cứ nói, con muốn gì ta cũng chiều- ba nó đáp.
_Dạ….thưa ….-nó quay sang nhìn quản gia Lâm, ông gật đầu thay cho câu trả lời của mình- …thưa papa, con muốn …ba đừng công bố chuyện này sớm, con chưa quen được với việc là tiểu thư.
_Ta hiểu, vậy cũng được, thôi Bảo Kỳ đưa em con lên phòng cho con bé nghỉ ngơi, nó có vẻ mệt rồi.
Ông nói làm nó mừng như được mở cờ trong bụng, nó chưa thích ứng được với sự thay đổi lớn này, đùng một cái nó trở thành tiểu thư của một gia đình giàu có, nó có ba, mẹ và cả anh trai, ôi mọi thứ cứ như mớ bòng bong ý.
_Con xin phép. Nói rồi nó đứng dậy, bước theo ông anh trai đang cười tít mắt vì thích thú của mình.
Anh nó rất đẹp trai, dáng người cao ráo( bật mí, anh ấy cao 1m82, chuẩn không ^_^"), gương mặt bình thường có chút lạnh lùng nhưng khi cười trông dễ thương hẳn, mái tóc kiểu cách rất hợp với khuôn mặt. Nó tò tò theo anh, suýt đâm vào lưng Bảo Kỳ vì mớ bòng bong lúc nãy vẫn còn nguyên, anh đang dừng lại trước phòng nó, anh xoa xoa đầu nó và lại cười:
_Em gái, đây là phòng của em, anh cũng đã góp công trang trí đấy, em vào xem tài nghệ anh thế nào nhé, còn kia là phòng anh, có gì cần em cứ sang đó. Thôi, em vào nghỉ cho đầu óc thư thái đi, đến giờ ăn tối anh qua gọi.
Nó gật đầu rồi mở cửa phòng bước vào, căn phòng được sơn màu trắng kem, rèm cửa cũng là màu trắng kem với những đường kẻ ở dưới màu hồng phấn, một chiếc giường to, phòng nó hầu như có đủ các loại vật dụng, căn phòng này to gấp 5 lần căn phòng cũ của nó, rất điệu nhưng rất nhẹ nhàng, thích thật ( đúng gu nàng quá rồi). Chiếc giường to và êm quá làm nó ngủ quên lúc nào không biết.
Hồi sau………….
Cộc cộc cộc….
_Bảo Ngọc, xuống nhà ăn tối đi em gái. (thích gọi em gái thế nhỉ, yêu thật!!!)
Nó đang ngủ ngon lành thì nhíu mày vì nghe tiếng gọi “ gọi ai thế nhỉ, Bảo Ngọc, à thế…" định nghĩ không phải là mình thì Yun giật mình bật dậy, nhìn quanh căn phòng, đây là thật, và mình là Dương Hoàng Bảo Ngọc không phải Lâm Vy Linh. Con bé thẫn thờ thì chợt nhớ đến ông anh đang í ới gọi mình ngoài cửa, nó ngượng ngùng trả lời:
_Em ra ngay.
_Em nhanh đi, anh em mình cùng xuống, đây là bữa cơm sum họp mà. – Bảo Kỳ thích thú vì được làm anh trai, từ khi biết chuyện cậu đã rất mong chờ ngày được gặp em gái.
Nó mở cửa bước ra, anh Kỳ quay ra sau lưng nó, đặt tay lên vai nó rồi đẩy đi, miệng không ngớt, vừa nói vừa cười:
_Đi nào, đi nào, anh em ta đi ăn nào.
Vui thật, nó cảm thấy rất gần gũi và thân thiết với anh, cứ như anh và nó đã biết nhau 16 năm rồi ấy, từ giờ Yun có anh trai, ý nghĩ đó làm môi nó nở nụ cười.
Tại bàn ăn
_Những món này hợp khẩu vị con chứ, hôm nay mẹ đã đích thân vào bếp đấy.- mẹ nhìn nó, cười tươi, tay không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén nó.
_Ôi, em sướng thật đấy, mẹ chẳng còn ngó ngàng đến anh nữa luôn.- Bảo Kỳ nói giọng dỗi hờn nhưng miệng cứ tủm tỉm cười.
_Này, con ghen với em thế à, anh trai thế đấy.- ba tiếp lời chọc ghẹo Bảo Kỳ.
Nhìn họ, nó khẽ cười, cười vì sự trẻ con của một gia đình quí tộc. Nhìn sang bên, thấy quản gia Lâm chợt nó thấy cảm giác có lỗi nhen nhóm trong lòng, dù sao ông cũng là người chăm sóc nó từ nhỏ đến giờ, nó cũng rất yêu ông, bao năm qua ông là ba thì giờ cũng sẽ như thế. Nó ngước lên nhìn ba:
_Con có thể gọi quản gia Lâm là ba Lâm được không ạ???
_Tất nhiên là được chứ con gái, ông ấy cũng đâu khác gì người nhà hơn nữa lại là người chăm nom con bấy lâu nay.- ba nó cười hiền.
_Dạ, con cảm ơn ạ.
Bữa cơm ấy đúng là đáng nhớ thật, lần đầu tiên trong bàn ăn của Yun có tiếng cười, nó đã ăn những ba chén cơm. No nê rồi nó lên phòng tắm rửa, nằm lăn ra giường, vắt tay lên trán ngước nhìn lên trần nhà, nó buông một cái thở dài mệt nhọc. Mọi thứ đến quá nhanh, rồi nó sẽ phải làm thế nào với cái thương trường khốc liệt đến mức pama nó đã phải che giấu sự tồn tại của anh em nó.
Cuộc sống này đúng thật rất công bằng, công bằng đến đáng sợ, nó đem đến cho con người ta một thứ thì cũng lấy đi một thứ có giá trị tương tự hay thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần. Như Yun hiện giờ, Yun có được gia đình hạnh phúc như Yun đã mong nhưng Yun mất đi sự tự do của một người bình thường, thay vào đó là sự kín kẽ của giới uy quyền, nhưng thôi, nghĩ nhiều chỉ mệt óc, đến đâu hay đến đó vậy.
Yun là thế, luôn nghĩ rất nhiều và rồi lại cho qua, nó không muốn nhìn rõ những điểm xấu của cuộc đời. Mở cửa phòng bước ra lan can, nó thích được nhìn từ trên cao xuống, lúc ấy nó không còn nhỏ bé giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, không còn bị những lo toan đeo bám……gửi muộn phiền vào gió……… nhờ gió mang đi.
Bây giờ nó đã thu vào tầm mắt toàn bộ khung cảnh ngôi biệt thự, mà nói đúng hơn thì nó gần như một toà lâu đài, nguy nga tráng lệ, được xây dựng theo lối kiến trúc Tây phương
Những chi tiết chạm trổ tinh xảo, cả ngôi nhà được bao phủ bởi một sự kết hợp tinh tế của màu trắng và vàng ngà, khoảng sân rộng với nhiều chậu kiểng quý, chiếc cổng gỗ màu đen cực rộng và cạnh bên nó là một phiến đá lớn chễm chệ khắc dòng chữ “ Dinh Thự Dương Gia".
Quả thật không hổ là dinh thự, thoạt nhìn ngôi nhà đã toát lên vẻ quyền quí và uy nghiêm, được ở nơi như thế này là mơ ước của biết bao nhiêu người, nhưng chắc chắn Yun không nằm trong số đó.
Với nó dù cao sang đến thế nào thì cũng chỉ là nơi để ở, đơn giản vì nó không quan trọng giàu nghèo cũng như nhiều thứ khác, quan trọng là không khí trong ngôi nhà ấy thôi.
_Mình đến đây làm gì thế ạ.- sau một hồi quan sát rất-chi-là-kĩ-lưỡng nó quay sang hỏi ba.
_Ta đi vào đã, rồi con sẽ hiểu- đoạn, có một người thanh niên ra mở cổng, cánh cổng mở ra và trước mắt nó có khoảng 20 người cả nam lẫn nữ đang xếp thành hai hàng dọc theo hai bên cổng, họ mặc cùng một kiểu đồng phục, hình như là người giúp việc thì phải.
_Mời vào ạ, ông bà và cậu chủ đang chờ hai người ở bên trong.- là người thanh niên ban nãy. Ba và nó từ từ bước vào.
Sau khi bước vào cánh cổng ấy nó sẽ không là nó nữa, sẽ không còn là Lâm Vy Linh của 16 năm qua nữa, từ giây phút này đây mọi chuyện mới chính thức bắt đầu.
BÊN TRONG DINH THỰ
Nó vừa bước vào thì có một người phụ nữ rất xinh đẹp chạy đến ôm chầm lấy nó, vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của nó, bà nấc lên từng tiếng một, giọng nói đầy xúc động:
_Bảo Ngọc, con gái yêu của ta, cuối cùng con đã về.- bà ý vẫn cứ ôm lấy Yun, làm nó ngẩn người ra hồi lâu, chẳng lẽ là mẹ nhưng nó là Vy Linh chứ đâu phải Bảo Ngọc, chuyện gì thế này nhỉ???
Nếu thật là mẹ thì người đàn ông đó chẳng lẽ là….Người đàn ông mà nó nói là người đang ngồi trên bộ sofa gỗ, cạnh một cậu trai, cả hai người đó đều đang nhìn nó với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cái thời khắc thiêng liêng ấy mọi vật xung quanh trở nên im ắng khác thường, nhường chỗ cho tiếng nấc của người phụ nữ xinh đẹp, ba nó là người phá tan sự im ắng đó.
_Thưa phu nhân, xin bà đừng xúc động quá.
_Phải đấy, em hãy đến đây ngồi, để con bé còn thở nữa, từ từ rồi nói chuyện.- người đàn ông cất lời. Rồi bà ấy ngừng khóc, bà nắm tay nó dẫn đến ghế ngồi.
Bà ngồi cạnh nó, tay bà vẫn cứ nắm lấy tay nó không buông. Nó quay sang nhìn ba ngơ ngác như muốn hỏi “thế này là thế nào hả ba". Ông hiểu được sự hoang mang đó của nó, đặt tay mình lên vai nó, ông nói:
_Vy Linh này, à không, Bảo Ngọc, hai vị đây chính là ba mẹ ruột của con, chính xác con là tiểu thư nhà họ Dương- Dương Hoàng Bảo Ngọc chứ không phải con gái ta.
_Nhưng…. Nó chưa kịp nói thì người đàn ông đó hay nói đúng hơn là ba nó cắt lời.
_Con đừng trách quản gia Lâm, ông ấy giấu con là theo lệnh ta, vì chúng ta muốn bảo đảm an toàn cho con.
Mẹ nó vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ vào tay nó:
_Tập đoàn Dương Hoàng của gia đình ta là tập đoàn kinh tế lớn nhất Châu Á và rất có địa vị trên thế giới, vì tranh đấu mà rất nhiều tập đoàn khác muốn triệt hạ người nối dõi của gia đình ta để chiếm lấy ngôi vị đứng đầu. Trước khi ông con qua đời đã để lại di chúc giao quyền thừa kế lại cho cháu nội, tức là con và anh trai Bảo Kỳ, khi di chúc ấy được lập ta chưa sinh hai con, hiện ba con và ta chỉ là người được tạm thời quản lý tập đoàn, vì thế mà mọi nguy hiểm đều được chuyển sang cho con và anh.
Ngừng một chút, bà nói tiếp:
_Lúc phát hiện mình có thai ta đã rất lo lắng, đến lúc sinh anh con chúng ta đã phải giả vờ là ta quá yếu, chỉ có thể cứu sống mẹ hoặc con, và mọi người đã nghĩ là đứa con trai duy nhất của họ Dương đã chết khi sắp chào đời, ta cũng không thể mang thai lần nữa vì đứa bé cũng sẽ lại chết nên mọi chuyện tạm thời lắng xuống và bọn ta tiếp tục tranh đấu trên thương trường.
Người anh trai nãy giờ vẫn ngồi im nhìn nó tíêp lời bà:
_Khi sinh anh ba mẹ đã bí mật giao cho quản gia Lâm nuôi dưỡng, đến khi em chào đời, tất nhiên vẫn nằm trong vòng bí mật thì anh được đưa về nhà, nhằm làm cho vở kịch thêm hoàn thiện với thân phận là con nuôi. Rồi nghiễm nhiên như mọi người vẫn nghĩ, 16 năm qua anh là con nuôi của Dương Gia, còn em là con gái quản gia Lâm.
_Con hãy thông cảm cho ta, chúng ta không thể đem con về với thân phận con nuôi như Bảo Kỳ vì sự xuất hiện của anh con cũng đã nảy sinh nhiều rắc rối, họ rất hay dòm ngó thằng bé. Nay ta đưa con trở về vì con cũng đã lớn, ta tin con đủ thông minh để ứng biến với mọi chuyện, thời gian qua ta đã bí mật đào tạo một lực lượng vệ sĩ cao cấp cho sự trở về này của con, một ngày không xa ta sẽ công bố thân phận thật của hai con.- là ba nó.
_Thì ra là vậy- nó đã giải đáp được thắc mắc của mình cũng như giải đáp được cụm từ “tất cả mọi thứ’’ của ba. Mặt nó vẫn như bình thường, nghiêm túc, không thể hiện bất cứ diễn biến tâm lí nào cả.
_Từ giờ đây là nhà của con, con có thể làm bất kì điều gì con muốn, phòng và đồ đạc của con ta đã cho người chuẩn bị cả rồi, ở tầng bốn, cùng tầng với anh con đấy, gia đình ta đoàn tụ rồi, từ giờ ta sẽ bù đắp những yêu thương cho con, xin lỗi con, con gái của ta.- mamy nó mỉm cười hạnh phúc.
_Con chỉ xin một điều thôi ạ!- sau một hồi ngập ngùng, nó lên tiếng.
_Con cứ nói, con muốn gì ta cũng chiều- ba nó đáp.
_Dạ….thưa ….-nó quay sang nhìn quản gia Lâm, ông gật đầu thay cho câu trả lời của mình- …thưa papa, con muốn …ba đừng công bố chuyện này sớm, con chưa quen được với việc là tiểu thư.
_Ta hiểu, vậy cũng được, thôi Bảo Kỳ đưa em con lên phòng cho con bé nghỉ ngơi, nó có vẻ mệt rồi.
Ông nói làm nó mừng như được mở cờ trong bụng, nó chưa thích ứng được với sự thay đổi lớn này, đùng một cái nó trở thành tiểu thư của một gia đình giàu có, nó có ba, mẹ và cả anh trai, ôi mọi thứ cứ như mớ bòng bong ý.
_Con xin phép. Nói rồi nó đứng dậy, bước theo ông anh trai đang cười tít mắt vì thích thú của mình.
Anh nó rất đẹp trai, dáng người cao ráo( bật mí, anh ấy cao 1m82, chuẩn không ^_^"), gương mặt bình thường có chút lạnh lùng nhưng khi cười trông dễ thương hẳn, mái tóc kiểu cách rất hợp với khuôn mặt. Nó tò tò theo anh, suýt đâm vào lưng Bảo Kỳ vì mớ bòng bong lúc nãy vẫn còn nguyên, anh đang dừng lại trước phòng nó, anh xoa xoa đầu nó và lại cười:
_Em gái, đây là phòng của em, anh cũng đã góp công trang trí đấy, em vào xem tài nghệ anh thế nào nhé, còn kia là phòng anh, có gì cần em cứ sang đó. Thôi, em vào nghỉ cho đầu óc thư thái đi, đến giờ ăn tối anh qua gọi.
Nó gật đầu rồi mở cửa phòng bước vào, căn phòng được sơn màu trắng kem, rèm cửa cũng là màu trắng kem với những đường kẻ ở dưới màu hồng phấn, một chiếc giường to, phòng nó hầu như có đủ các loại vật dụng, căn phòng này to gấp 5 lần căn phòng cũ của nó, rất điệu nhưng rất nhẹ nhàng, thích thật ( đúng gu nàng quá rồi). Chiếc giường to và êm quá làm nó ngủ quên lúc nào không biết.
Hồi sau………….
Cộc cộc cộc….
_Bảo Ngọc, xuống nhà ăn tối đi em gái. (thích gọi em gái thế nhỉ, yêu thật!!!)
Nó đang ngủ ngon lành thì nhíu mày vì nghe tiếng gọi “ gọi ai thế nhỉ, Bảo Ngọc, à thế…" định nghĩ không phải là mình thì Yun giật mình bật dậy, nhìn quanh căn phòng, đây là thật, và mình là Dương Hoàng Bảo Ngọc không phải Lâm Vy Linh. Con bé thẫn thờ thì chợt nhớ đến ông anh đang í ới gọi mình ngoài cửa, nó ngượng ngùng trả lời:
_Em ra ngay.
_Em nhanh đi, anh em mình cùng xuống, đây là bữa cơm sum họp mà. – Bảo Kỳ thích thú vì được làm anh trai, từ khi biết chuyện cậu đã rất mong chờ ngày được gặp em gái.
Nó mở cửa bước ra, anh Kỳ quay ra sau lưng nó, đặt tay lên vai nó rồi đẩy đi, miệng không ngớt, vừa nói vừa cười:
_Đi nào, đi nào, anh em ta đi ăn nào.
Vui thật, nó cảm thấy rất gần gũi và thân thiết với anh, cứ như anh và nó đã biết nhau 16 năm rồi ấy, từ giờ Yun có anh trai, ý nghĩ đó làm môi nó nở nụ cười.
Tại bàn ăn
_Những món này hợp khẩu vị con chứ, hôm nay mẹ đã đích thân vào bếp đấy.- mẹ nhìn nó, cười tươi, tay không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén nó.
_Ôi, em sướng thật đấy, mẹ chẳng còn ngó ngàng đến anh nữa luôn.- Bảo Kỳ nói giọng dỗi hờn nhưng miệng cứ tủm tỉm cười.
_Này, con ghen với em thế à, anh trai thế đấy.- ba tiếp lời chọc ghẹo Bảo Kỳ.
Nhìn họ, nó khẽ cười, cười vì sự trẻ con của một gia đình quí tộc. Nhìn sang bên, thấy quản gia Lâm chợt nó thấy cảm giác có lỗi nhen nhóm trong lòng, dù sao ông cũng là người chăm sóc nó từ nhỏ đến giờ, nó cũng rất yêu ông, bao năm qua ông là ba thì giờ cũng sẽ như thế. Nó ngước lên nhìn ba:
_Con có thể gọi quản gia Lâm là ba Lâm được không ạ???
_Tất nhiên là được chứ con gái, ông ấy cũng đâu khác gì người nhà hơn nữa lại là người chăm nom con bấy lâu nay.- ba nó cười hiền.
_Dạ, con cảm ơn ạ.
Bữa cơm ấy đúng là đáng nhớ thật, lần đầu tiên trong bàn ăn của Yun có tiếng cười, nó đã ăn những ba chén cơm. No nê rồi nó lên phòng tắm rửa, nằm lăn ra giường, vắt tay lên trán ngước nhìn lên trần nhà, nó buông một cái thở dài mệt nhọc. Mọi thứ đến quá nhanh, rồi nó sẽ phải làm thế nào với cái thương trường khốc liệt đến mức pama nó đã phải che giấu sự tồn tại của anh em nó.
Cuộc sống này đúng thật rất công bằng, công bằng đến đáng sợ, nó đem đến cho con người ta một thứ thì cũng lấy đi một thứ có giá trị tương tự hay thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần. Như Yun hiện giờ, Yun có được gia đình hạnh phúc như Yun đã mong nhưng Yun mất đi sự tự do của một người bình thường, thay vào đó là sự kín kẽ của giới uy quyền, nhưng thôi, nghĩ nhiều chỉ mệt óc, đến đâu hay đến đó vậy.
Yun là thế, luôn nghĩ rất nhiều và rồi lại cho qua, nó không muốn nhìn rõ những điểm xấu của cuộc đời. Mở cửa phòng bước ra lan can, nó thích được nhìn từ trên cao xuống, lúc ấy nó không còn nhỏ bé giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, không còn bị những lo toan đeo bám……gửi muộn phiền vào gió……… nhờ gió mang đi.
Tác giả :
ZuMin