Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 84: Khao khát một chút bình yên
“Bình yên, mi rong ruổi chốn nào mà cả một chặng đường dài thênh thang ta tìm hoài chẳng có?"
_ Em làm đúng chứ? – Đan ngước lên nhìn Huy
_ Ừ! – Huy siết chặt thêm vòng tay nơi eo Đan. Nói trắng ra, anh không mấy đồng ý về cách giải quyết của cô, bởi chẳng một ai có thể chắc rằng, Nhã Văn sẽ không gây tổn thương cho Đan thêm lần nào nữa. Nhưng chính anh cũng đã nói rồi, chỉ cần là quyết định của Đan, anh sẽ tôn trọng.
_ Anh không vui sao? – Đan nhạy cảm
_ Ừ! – Huy cũng chẳng chối. Trước mặt Đan, anh không muốn giấu diếm cảm xúc thật của mình, tuy rằng chỉ trong một số trường hợp.
_ Em hiểu mà. Nhưng anh hiểu cho em chứ? Thật sự em cảm thấy rất có lỗi với Nhã Văn, cả Nhã Phương nữa. Vì thế, đó có lẽ là cách giải quyết tốt nhất. – Đan thở dài
_ Đan này! – Huy dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt Đan – Không phải là lỗi của em đâu, em hiểu điều đó chứ? Mỗi một người có một lựa chọn riêng cho cuộc đời mình, vì thế đừng dồn hết mọi tội lỗi về phía mình. Anh sẽ rất đau lòng.
_ Uhm! – Đan nép sâu hơn nữa vào người Huy. Cảm giác bình yên ấy, chỉ anh mới có thể mang lại cho cô. – Nhã Văn sẽ bình an phải không anh?
Câu hỏi mang tính chất như một lời an ủi ấy, Huy không trả lời. Anh chỉ đứng yên lặng ôm Đan hồi lâu. Hoàng hôn buông xuống rất nhanh. Chút ráng đỏ cuối ngày lóe sáng rồi tắt lịm, đêm kéo về không báo trước.
Đêm rồi cũng qua đi, chỉ mong rằng ngày mai, nắng sẽ lại về…
Cả hai trở lại Thụy Sỹ sau khi dự đám cưới của Thiên và Bảo Linh. Vậy là hai người bạn thân của họ cuối cùng cũng đã viết nên đoạn kết cho cuộc tình của chính mình, để rồi mở sang một trang mới, khó khăn hơn, nhưng cũng hạnh phúc hơn…
_ Khi nào thì em mới cho anh được một lần “tự sướng" trước mặt tên khốn ấy đây? – Huy buồn bực lên tiếng khi nhớ tới vẻ mặt đắc ý của Thiên, khi cùng một lúc “song hỉ lâm môn"
Phụt… Đan phun hết nước đang uống ra, sặc sụa... Cô không nghe lầm chứ? Gì mà “tự sướng". Huy cũng có ngày dùng tới ngôn ngữ teen như thế sao?
_ Ha…ha!!! Khụ…khụ…!!! – Tiếng cười cùng âm thanh ho vì sặc nước của Đan vang lên không ngừng.
Huy lo lắng vỗ nhẹ lưng Đan cho cô hết sặc nhưng vẫn cơn ho dai dẳng vẫn không dứt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng. Huy thấp giọng rủa thầm, rồi hết cách nâng khuôn mặt Đan lên, dán môi mình vào môi cô để ngăn cơn ho dai dẳng kia.
Đan trợn tròn mắt. Sao anh toàn “tập kích" vào những lúc cô không phòng bị thế nhỉ? Nhưng chỉ được mấy phút, cô đã “ngoan ngoãn" phối hợp cùng anh để ngăn cơn sặc kia.
_ Anh đang ghen tỵ với anh Thiên à? – Đan hấp háy mắt, thì thầm trên môi Huy, vẻ mặt như muốn nói “Em biết hết rồi nhá! Anh thật trẻ con"
_ Không có! – Đánh chết Huy cũng không nhận, việc mất mặt như thế làm sao anh nhận được chứ?
_ Phải không đó? – Đan lại nở nụ cười. Huy có cảm giác sống lưng mình trở nên lạnh buốt. Đan cười như thế rất chi là…
_ Được rồi, là anh ghen tỵ, ghen tỵ đến chết mất. Cái đó gọi là sĩ diện của cánh đàn ông đấy. – Huy yếu ớt ngụy biện
Đan lại bật cười, lần này trong cái âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân ấy, có cả tiếng trầm khàn khe khẽ.
Huy nhẹ tựa trán vào trán Đan. Họ nhìn vào mắt nhau thật lâu.
Cười… Hạnh phúc vẹn nguyên là thế.
Nhưng… sự bình yên mong manh ấy có thể vẹn nguyên mãi không, khi cuộc đời này chưa bao giờ thôi tạo phong ba..?
(còn tiếp)
_ Em làm đúng chứ? – Đan ngước lên nhìn Huy
_ Ừ! – Huy siết chặt thêm vòng tay nơi eo Đan. Nói trắng ra, anh không mấy đồng ý về cách giải quyết của cô, bởi chẳng một ai có thể chắc rằng, Nhã Văn sẽ không gây tổn thương cho Đan thêm lần nào nữa. Nhưng chính anh cũng đã nói rồi, chỉ cần là quyết định của Đan, anh sẽ tôn trọng.
_ Anh không vui sao? – Đan nhạy cảm
_ Ừ! – Huy cũng chẳng chối. Trước mặt Đan, anh không muốn giấu diếm cảm xúc thật của mình, tuy rằng chỉ trong một số trường hợp.
_ Em hiểu mà. Nhưng anh hiểu cho em chứ? Thật sự em cảm thấy rất có lỗi với Nhã Văn, cả Nhã Phương nữa. Vì thế, đó có lẽ là cách giải quyết tốt nhất. – Đan thở dài
_ Đan này! – Huy dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt Đan – Không phải là lỗi của em đâu, em hiểu điều đó chứ? Mỗi một người có một lựa chọn riêng cho cuộc đời mình, vì thế đừng dồn hết mọi tội lỗi về phía mình. Anh sẽ rất đau lòng.
_ Uhm! – Đan nép sâu hơn nữa vào người Huy. Cảm giác bình yên ấy, chỉ anh mới có thể mang lại cho cô. – Nhã Văn sẽ bình an phải không anh?
Câu hỏi mang tính chất như một lời an ủi ấy, Huy không trả lời. Anh chỉ đứng yên lặng ôm Đan hồi lâu. Hoàng hôn buông xuống rất nhanh. Chút ráng đỏ cuối ngày lóe sáng rồi tắt lịm, đêm kéo về không báo trước.
Đêm rồi cũng qua đi, chỉ mong rằng ngày mai, nắng sẽ lại về…
Cả hai trở lại Thụy Sỹ sau khi dự đám cưới của Thiên và Bảo Linh. Vậy là hai người bạn thân của họ cuối cùng cũng đã viết nên đoạn kết cho cuộc tình của chính mình, để rồi mở sang một trang mới, khó khăn hơn, nhưng cũng hạnh phúc hơn…
_ Khi nào thì em mới cho anh được một lần “tự sướng" trước mặt tên khốn ấy đây? – Huy buồn bực lên tiếng khi nhớ tới vẻ mặt đắc ý của Thiên, khi cùng một lúc “song hỉ lâm môn"
Phụt… Đan phun hết nước đang uống ra, sặc sụa... Cô không nghe lầm chứ? Gì mà “tự sướng". Huy cũng có ngày dùng tới ngôn ngữ teen như thế sao?
_ Ha…ha!!! Khụ…khụ…!!! – Tiếng cười cùng âm thanh ho vì sặc nước của Đan vang lên không ngừng.
Huy lo lắng vỗ nhẹ lưng Đan cho cô hết sặc nhưng vẫn cơn ho dai dẳng vẫn không dứt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng. Huy thấp giọng rủa thầm, rồi hết cách nâng khuôn mặt Đan lên, dán môi mình vào môi cô để ngăn cơn ho dai dẳng kia.
Đan trợn tròn mắt. Sao anh toàn “tập kích" vào những lúc cô không phòng bị thế nhỉ? Nhưng chỉ được mấy phút, cô đã “ngoan ngoãn" phối hợp cùng anh để ngăn cơn sặc kia.
_ Anh đang ghen tỵ với anh Thiên à? – Đan hấp háy mắt, thì thầm trên môi Huy, vẻ mặt như muốn nói “Em biết hết rồi nhá! Anh thật trẻ con"
_ Không có! – Đánh chết Huy cũng không nhận, việc mất mặt như thế làm sao anh nhận được chứ?
_ Phải không đó? – Đan lại nở nụ cười. Huy có cảm giác sống lưng mình trở nên lạnh buốt. Đan cười như thế rất chi là…
_ Được rồi, là anh ghen tỵ, ghen tỵ đến chết mất. Cái đó gọi là sĩ diện của cánh đàn ông đấy. – Huy yếu ớt ngụy biện
Đan lại bật cười, lần này trong cái âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân ấy, có cả tiếng trầm khàn khe khẽ.
Huy nhẹ tựa trán vào trán Đan. Họ nhìn vào mắt nhau thật lâu.
Cười… Hạnh phúc vẹn nguyên là thế.
Nhưng… sự bình yên mong manh ấy có thể vẹn nguyên mãi không, khi cuộc đời này chưa bao giờ thôi tạo phong ba..?
(còn tiếp)
Tác giả :
Tanpopo