Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 63: Học cách quên đi quá khứ
“ Cuộc sống không bao giờ bằng phẳng như chúng ta mong muốn. Vì thế, phải học cách quên lãng những đau thương đã qua. Bởi vì, chỉ có như thế, bạn mới sống trọn vẹn cho hôm nay và ngày mai…"
Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng. Một bóng người nơi phòng khách khiến anh dừng bước…
Đan đã ngồi đó từ rất lâu rồi. Lúc 1h sáng, khi cô giật mình tỉnh giấc thì đã thấy mình ngủ ở biệt thự của Huy nhưng anh thì chẳng thấy đâu cả. Điện thoại anh chẳng nghe, cô chẳng biết làm thế nào, nên chỉ biết ngồi đợi mà thôi…
“Cạch…"
Tiếng cửa mở khiến Đan bừng tỉnh, cô vội vàng lao về phía anh.
_ Cẩn thận nào em! – Huy giữ Đan lại
_ Anh đi đâu thế? Sao giờ anh mới về, cũng chẳng nghe điện thoại. Anh có biết em lo như thế nào không? – Đan nói một hơi, không để ý đến vẻ mặt của Huy
_....
_ Sao anh không trả lời? Anh… - Đan hốt hoảng nhìn vệt máu vẫn còn đọng lại trên khóe môi Huy – Sao anh bị thương rồi, anh đánh nhau à? Huy!!! Trả lời em đi.
Huy yên lặng nhìn Đan, rồi bất chợt kéo cô vào lòng, siết chặt. Anh vùi mặt vào vai Đan, tham lam chiếm lấy mùi hương trên người cô, nó giúp anh trấn tỉnh được phần nào.
_ Anh xin lỗi, Đan à! – Huy thì thầm – Anh phải làm sao đây Đan? Anh sai rồi! Đan à!
_ Huy, anh sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Sao thế anh? – Đan thấy sợ khi nhìn Huy thế này, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu đuối như thế. – Nói với em được không anh?
_ Những năm đã qua, xin lỗi em! Anh thật sự ********, rất rất ********. Những ngày đã qua, phải làm thế nào để cứu vãn những sai lầm của anh đây. Đừng tha thứ cho anh, được không Đan.? – Huy càng nói càng rối, khiến Đan chẳng biết phải thế nào. Cô chỉ hiểu được sơ sơ những gì anh nói, và đó là điều cô không muốn nghe nhất. Cô không muốn anh phải mang trên người những mặc cảm tôi lỗi ấy…
_ Nghe em này Huy! – Đan thoát khỏi vòng tay Huy, khiến anh khẽ run rẩy. Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, khiến anh phải nhìn vào đôi mắt mình – Đó đã là quá khứ rồi, em không trách anh, và càng không có lý do gì để trách anh. Anh chẳng sai gì cả, không ai có thể biết trước những gì sẽ đến, vì thế đừng kéo mọi tội lỗi về phía mình. Những năm tháng ấy, em thừa nhận mình rất đau khổ, nhưng anh có dễ chịu hơn em không? Không phải không anh? Đừng làm em sợ, Huy, anh như thế này khiến em rất sợ. Anh thế này khiến em nghĩ rằng, chính mình đã làm tổn thương anh. Chẳng phải giờ em vẫn bình an và khỏe mạnh trước mắt anh hay sao?
_ Không đâu Đan, em không khỏe, không khỏe một chút nào. – Huy lắc đầu thì thào
Đan hiểu Huy đang nhắc đến điều gì…
_ Em đã hồi phục rồi, chẳng phải em vẫn đi đứng bình thường hay sao? Chỉ còn một lần phẫu thuật nữa thì em sẽ khỏe như người bình thường. Anh đừng lo nữa.
_ Ừ, em phải khỏe chứ, anh sẽ không để chuyện gì đến với em nữa. – Huy lập lời hứa.
Bước chân Đan thoáng chao đảo, Huy vội đỡ lấy cô…
_ Em sao thế? – Anh lo lắng
_ Em chỉ hơi mệt thôi, em muốn ngủ.
_ Em ngồi đây từ lúc nào?
_ 12h hay 1h gì đấy!
_ Gì? – Huy trợn mắt – Sao em không ngủ?
_ Em lo.
_ Được rồi, em phải ngủ thôi. – Huy bế hẳn Đan lên, về phòng.
Đặt Đan xuống giường rồi anh cũng thả người xuống theo. Đan bật dậy như phải bỏng
_ Anh… anh làm gì thế? – Đan lắp bắp
_ Ngủ. – Huy tỉnh bơ – Cả một đêm rồi anh chưa ngủ. Mà đây là giường đôi mà, rộng lắm.
Anh thoải mái duỗi người, một cánh tay dang ra. Huy chỉ vào cánh tay mình…
_ Nằm xuống đây nào. Chẳng phải em mệt sao? Anh sẽ ngủ cùng em!
Đan xót xa nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Huy, khóe môi bị thương của anh.
_ Để em đi lấy thuốc bôi cho anh.
_ Không cần đâu em, anh cần em thôi! – Huy chẳng khác đứa trẻ là mấy
Chẳng cần đôi co gì với anh nữa, Đan nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên tay Huy. Anh nhanh chóng trở tay, đem Đan ôm vào lòng, để cô áp mặt vào vồng ngực ấm áp của mình. Cô mỉm cười, cảm thấy thật dễ chịu khi lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Cánh tay Đan bất giác đưa lên, ôm chặt lấy vòng eo hơi gầy của anh. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ rồi…
….
Ánh nắng hiếm hoi ngày đông tràn vào căn phòng nhưng chẳng đủ để đánh thức hai người đã cả đêm mất ngủ…
Ông quản gia nhìn đồng hồ, giờ này bình thường thì cậu chủ đã xuống ăn sáng và đi làm rồi, nhưng sao hôm nay lại chẳng thấy đâu…
Ông bước lên lầu, đưa tay gõ cửa, nhưng chẳng ai đáp lại. Đẩy cửa bước vào, ông ngỡ ngàng nhìn hai người đang ôm nhau ngủ rất ngon lành, khóe môi mỗi người đều vương nụ cười hạnh phúc. Ông cũng cảm thấy hạnh phúc đang lan tỏa, khiến môi ông nở nụ cười…
To be continue..
Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng. Một bóng người nơi phòng khách khiến anh dừng bước…
Đan đã ngồi đó từ rất lâu rồi. Lúc 1h sáng, khi cô giật mình tỉnh giấc thì đã thấy mình ngủ ở biệt thự của Huy nhưng anh thì chẳng thấy đâu cả. Điện thoại anh chẳng nghe, cô chẳng biết làm thế nào, nên chỉ biết ngồi đợi mà thôi…
“Cạch…"
Tiếng cửa mở khiến Đan bừng tỉnh, cô vội vàng lao về phía anh.
_ Cẩn thận nào em! – Huy giữ Đan lại
_ Anh đi đâu thế? Sao giờ anh mới về, cũng chẳng nghe điện thoại. Anh có biết em lo như thế nào không? – Đan nói một hơi, không để ý đến vẻ mặt của Huy
_....
_ Sao anh không trả lời? Anh… - Đan hốt hoảng nhìn vệt máu vẫn còn đọng lại trên khóe môi Huy – Sao anh bị thương rồi, anh đánh nhau à? Huy!!! Trả lời em đi.
Huy yên lặng nhìn Đan, rồi bất chợt kéo cô vào lòng, siết chặt. Anh vùi mặt vào vai Đan, tham lam chiếm lấy mùi hương trên người cô, nó giúp anh trấn tỉnh được phần nào.
_ Anh xin lỗi, Đan à! – Huy thì thầm – Anh phải làm sao đây Đan? Anh sai rồi! Đan à!
_ Huy, anh sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Sao thế anh? – Đan thấy sợ khi nhìn Huy thế này, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu đuối như thế. – Nói với em được không anh?
_ Những năm đã qua, xin lỗi em! Anh thật sự ********, rất rất ********. Những ngày đã qua, phải làm thế nào để cứu vãn những sai lầm của anh đây. Đừng tha thứ cho anh, được không Đan.? – Huy càng nói càng rối, khiến Đan chẳng biết phải thế nào. Cô chỉ hiểu được sơ sơ những gì anh nói, và đó là điều cô không muốn nghe nhất. Cô không muốn anh phải mang trên người những mặc cảm tôi lỗi ấy…
_ Nghe em này Huy! – Đan thoát khỏi vòng tay Huy, khiến anh khẽ run rẩy. Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, khiến anh phải nhìn vào đôi mắt mình – Đó đã là quá khứ rồi, em không trách anh, và càng không có lý do gì để trách anh. Anh chẳng sai gì cả, không ai có thể biết trước những gì sẽ đến, vì thế đừng kéo mọi tội lỗi về phía mình. Những năm tháng ấy, em thừa nhận mình rất đau khổ, nhưng anh có dễ chịu hơn em không? Không phải không anh? Đừng làm em sợ, Huy, anh như thế này khiến em rất sợ. Anh thế này khiến em nghĩ rằng, chính mình đã làm tổn thương anh. Chẳng phải giờ em vẫn bình an và khỏe mạnh trước mắt anh hay sao?
_ Không đâu Đan, em không khỏe, không khỏe một chút nào. – Huy lắc đầu thì thào
Đan hiểu Huy đang nhắc đến điều gì…
_ Em đã hồi phục rồi, chẳng phải em vẫn đi đứng bình thường hay sao? Chỉ còn một lần phẫu thuật nữa thì em sẽ khỏe như người bình thường. Anh đừng lo nữa.
_ Ừ, em phải khỏe chứ, anh sẽ không để chuyện gì đến với em nữa. – Huy lập lời hứa.
Bước chân Đan thoáng chao đảo, Huy vội đỡ lấy cô…
_ Em sao thế? – Anh lo lắng
_ Em chỉ hơi mệt thôi, em muốn ngủ.
_ Em ngồi đây từ lúc nào?
_ 12h hay 1h gì đấy!
_ Gì? – Huy trợn mắt – Sao em không ngủ?
_ Em lo.
_ Được rồi, em phải ngủ thôi. – Huy bế hẳn Đan lên, về phòng.
Đặt Đan xuống giường rồi anh cũng thả người xuống theo. Đan bật dậy như phải bỏng
_ Anh… anh làm gì thế? – Đan lắp bắp
_ Ngủ. – Huy tỉnh bơ – Cả một đêm rồi anh chưa ngủ. Mà đây là giường đôi mà, rộng lắm.
Anh thoải mái duỗi người, một cánh tay dang ra. Huy chỉ vào cánh tay mình…
_ Nằm xuống đây nào. Chẳng phải em mệt sao? Anh sẽ ngủ cùng em!
Đan xót xa nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Huy, khóe môi bị thương của anh.
_ Để em đi lấy thuốc bôi cho anh.
_ Không cần đâu em, anh cần em thôi! – Huy chẳng khác đứa trẻ là mấy
Chẳng cần đôi co gì với anh nữa, Đan nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên tay Huy. Anh nhanh chóng trở tay, đem Đan ôm vào lòng, để cô áp mặt vào vồng ngực ấm áp của mình. Cô mỉm cười, cảm thấy thật dễ chịu khi lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Cánh tay Đan bất giác đưa lên, ôm chặt lấy vòng eo hơi gầy của anh. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ rồi…
….
Ánh nắng hiếm hoi ngày đông tràn vào căn phòng nhưng chẳng đủ để đánh thức hai người đã cả đêm mất ngủ…
Ông quản gia nhìn đồng hồ, giờ này bình thường thì cậu chủ đã xuống ăn sáng và đi làm rồi, nhưng sao hôm nay lại chẳng thấy đâu…
Ông bước lên lầu, đưa tay gõ cửa, nhưng chẳng ai đáp lại. Đẩy cửa bước vào, ông ngỡ ngàng nhìn hai người đang ôm nhau ngủ rất ngon lành, khóe môi mỗi người đều vương nụ cười hạnh phúc. Ông cũng cảm thấy hạnh phúc đang lan tỏa, khiến môi ông nở nụ cười…
To be continue..
Tác giả :
Tanpopo