Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Chương 59: Đại kết cục 2
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Phần 2
“Còn con? Nghe nói con bị bệnh, bây giờ nhìn lại giống như khí sắc cũng không tệ lắm?"
Giọng nói vĩnh viễn không sợ hãi gợn sóng cùng khuôn mặt ôn hòa, thật sự làm cho người ta không thể tưởng được những thứ tàn nhẫn kia đều là người này một tay bày ra.
“Có thể tiến hành." Tạ Thanh Kiều nhấp một ngụm trà:
“Trước đó vài ngày cầm được khối ngọc. Chỉ sợ con bát tự quá nhẹ không chịu nổi, cho nên mới bị bệnh vài ngày." Nói rồi, đem ngọc bội đưa tới trước mắt nhị phu nhân:
“Ừ, chính là cái này."
Gáy huyết ngọc? Nhị phu nhân đáy mắt gợn sóng mặc dù chỉ là chợt lóe cũng ánh vào trong lòng Tạ Thanh Kiều.
“Bất quá còn có những nguyên nhân dẫn đến bệnh."
Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng, không biết Tạ Thanh Kiều rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Nơi này!" Tạ Thanh Kiều chỉ vào lồng ngực của mình:
“Mặc dù nơi này có vết sẹo, là bị vũ khí gây thương tích lưu lại, không biết tại sao những ngày này luôn không hiểu sao đau lên. Ngài nói đây không phải là cùng ngọc bội này có quan hệ không? Đều ngọc thông linh tính."
“Ha ha." Nhị phu nhân nhẹ khẽ cười nói:
“Ta cũng không phải đại phu, những chuyện này Thanh Kiều vẫn là cùng đại phu nói mới là chính sự."
“Đại phu có thể trị người sống" Tạ Thanh Kiều dần dần đứng người lên, đi đến trước mặt nhị phu nhân:
“Chẳng lẽ ngay cả người chết cũng có thể trị sao?"
Thấy thần sắc của nhị phu nhân Tạ Thanh Kiều cũng cười:
“Nhị phu nhân, ngài có thể nhớ rõ trạm dịch Yến châu mười chín năm trước sao?"
Trong tay Phật châu dừng lại, nhị phu nhân hai mắt nhắm lại:
“Con nói cái gì, ta không hiểu."
“Không hiểu?" Tạ Thanh Kiều đem 1 quyển sách ném trước mắt nhị phu nhân:
“Cái này chắc bà sẽ hiểu!"
Nhị phu nhân hít sâu một cái, tựa hồ tại đè nén cái gì.
Nhạc thị gia phả!
Nhị phu nhân trong lòng giật mình, hai tay run lên nhè nhẹ giống như cầm lại không dám cầm, cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung.
“Hầu Chi Tình, hoặc là xưng hô ngài là Nhạc Chi Tình mới đúng, Con gái của Đại học sĩ nhạc hồng!"
Nhị phu nhân hít sâu một cái, tựa hồ đè nén cái gì:
“Cô… Còn biết những gì?"
Tạ Thanh Kiều ngồi trở lại cái ghế:
“Ta cái gì cũng không biết!" Suy nghĩ một chút, lại đứng dậy ở trong phật đường đi tới đi lui:
“Bà tại sao phải làm như vậy? Lặp đi lặp lại nhiều lần đưa Đường phủ vào chỗ chết?"
Nhị phu nhân chậm rãi trợn mắt nhìn, dĩ vãng ôn hòa tất cả không có, trong mắt tất cả đều là sát khí:
“Vì cái gì? Vì mạng Nhạc thị ta toàn tộc ba trăm hai mươi ba mạng người!"
“Quả nhiên là vì án muối lậu Thanh Châu ba mươi năm trước." Từ chỗ Lâm Mặc biết được, ba mươi năm trước thẩm tra xử lí án ở Thanh Châu đúng là phụ thân đại phu nhân Tần hiếu.
“Rõ ràng tham dự muối lậu không chỉ có một người là cha ta, vì sao hết lần này tới lần khác đối với Nhạc thị ta đuổi tận giết tuyệt? ! Tần hiếu cái hôn quan kia dùng quyền tư lợi. Chỉ vì cha ta không chịu tham dự đảng phái triều đình tranh giành, liền hạ độc thủ như vậy!" Nhị phu nhân cắn răng, Tạ Thanh Kiều chỉ có thể nghĩ đến cái Lâm Mặc nói:
“Năm đó tiên hoàng bệnh tình nguy kịch, trong triều hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không tiếc trình diễn màn thủ túc tương tàn. Phụ thân đại phu nhân cùng phụ thân nhị phu nhân chính là có ủng hộ hoàng tử. Vụ án Thanh Châu khiến cho Đại học sĩ nhạc hồng cầm đầu cùng người ủng hộ Tam hoàng tử toàn bộ rơi đài."
“Bà là vì báo thù cho cha, gả cho Đường Trạch An. Bởi vì hắn cưới trưởng nữ của Tần hiếu, cũng chính là đại phu nhân hiện tại."
Nhị phu nhân nói: “Tần hiếu giết toàn tộc ta, ta liền muốn phá hủy nữ nhi ưu ái nhất của lão ta!", lại cười khổ ngồi về trên ghế:
“Đáng tiếc, người nọ mệnh thật cao. Mười chín năm trước không lấy được mạng của cô ta, mà ngay cả con trai của cô ta cũng không thể giết chết. Thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc."
“Đúng là bà biết không, bà lại giết một người không liên quan." Tạ Thanh Kiều lẳng lặng đứng ở trước mặt nhị phu nhân, cúi đầu nhìn xem nàng nhẹ giọng nói:
“Bà giết Tô Mạn cùng nữ nhi duy nhất của cô ấy."
Nhị phu nhân hai mắt nhắm lại: “Chỉ có thể trách cô ấy số mệnh không tốt."
“Số mệnh không tốt?" Tạ Thanh Kiều không khỏi trừng lớn hai mắt, nàng học không đến cảnh giới vững chắc như nhị phu nhân: “Một câu số mệnh không tốt bà có thể đem máu trên tay mình rửa sạch sẽ sao?"
Nàng vốn tưởng rằng trải qua Đường phủ bị án tham ô sau nhị phu nhân sẽ có tỉnh ngộ, nhưng bây giờ nàng sai rồi, nữ nhân trước mắt đã bị báo thù mà mất đi lương tri.
“Bà xem một chút! Mở mắt của bà ra xem thật kỹ !" Tạ Thanh Kiều đem ngọc bội vẫn hướng nhị phu nhân:
“Đây là ngọc bội của Tô Mạn, bà nhìn kỹ một chút đây là ngọc bội của nương ta!"
“Ta mặc dù gả vào Đường phủ nhiều năm nhưng đối với cái đồ vật này vẫn như cũ không hiểu, tam thiếu phu nhân vẫn là đi bác cổ hiên xem một chút."
“Bà"
“Tam thiếu phu nhân trong miệng nói Nhạc Chi Tình đã sớm tại án Thanh Châu kết được ban cho tử tội, hôm nay Hầu mỗ thực không biết tam thiếu phu nhân hôm nay đến Phật đường gọi như vậy là vì sao, mong rằng tam thiếu phu nhân thông cảm lòng ta lễ Phật."
“Tốt, ta còn thật không hiểu thì ra là nhị phu nhân quả biết lèo lái!" Tạ Thanh Kiều vỗ tay:
“Nếu đã nhị phu nhân không nhớ rõ, vậy vãn bối vội tới xử lý nhị phu nhân."
Tạ Thanh Kiều ổn ổn tính tình của mình:
“Hôm nay ta xem như thấy được bản lãnh của nhị phu nhân ngài. Lời nói cùng công phu ta sẽ phải cùng ngài cố gắng học. Ngài quan hệ đến đại sự nhân mạng, đến nơi này đi qua miệng ngài lại 1 câu như vậy gì cũng bị mất dấu sao?"
Nhị phu nhân không nói, Tạ Thanh Kiều tiếp tục nói:
“Nghe ý của bà là ta hôm nay đến là quấy rầy bà dốc lòng thành tâm lễ Phật sao?"
Nhị phu nhân nhắm mắt vân vê Phật châu, không hề xem Tạ Thanh Kiều.
“Tốt, cho dù ta hôm nay mạo muội ! Nhưng bà cần phải rõ ràng, nha đầu Hạnh mai này rốt cuộc là được ai phái đến cạnh tướng công ta, cuối cùng lại vì cái gì mà chết oan chết uổng! Chuyện như vậy chỉ cần điều tra, có thể tra được đến nhị phu nhân bà. Ta liền thấy kỳ quái, một nha đầu thật tốt nàng làm sao lại chết oan chết uổng a? Chẳng lẽ cũng là số mệnh cô ta không tốt? !"
Nhị phu nhân bên cạnh, tiếp tục niệm kinh Phật.
“Ta thấy trong phòng hoa Nhứ nhi cũng là nhị phu nhân an bài đi, rõ ràng cùng Lý má má quan hệ thân thích. Nhưng Nhứ nhi này cũng không giải thích được mất tích, chẳng lẽ cũng là bởi vì số mệnh không tốt?"
“Rồi ta liền kỳ quái, rốt cuộc có bao nhiêu hận mới có thể đối với một đứa trẻ mười tuổi ra tay đây? !" Tạ Thanh Kiều nhìn xem nhị phu nhân:
“Đường Hạo Dương té ngựa lúc đó mới mười tuổi, bà muốn cho một đứa bé mười tuổi tươi sống ngã chết! Mẹ ta Tô Mạn cùng bà không thù không oán, lại bởi vì tư hận của bà mà bị mất mạng, đến bây giờ ngay cả thi thể đều tìm không được! Người nhà tế bái chỉ có thể bái mộ chôn quần áo và di vật! Còn có hài nhi trong tay bà một đưa bé bà cũng không buông tha, bà có cần nhìn một chút vết sẹo trên ngực ta sao? Đó chính là do bà lưu lại !"
“Bất quá nhị phu nhân bà ngược lại là cho ta một cái gợi ý rất tốt, ta không tìm bà." Tạ Thanh Kiều cười một tiếng:
“Muốn báo thù cần gì tìm bản thân đây, ta đi tìm Bái Nhi cùng Nhị ca không được sao?"
“Cô dám!" Trầm mặc hồi lâu nhị phu nhân rốt cục mở mắt ra:
“Cô chỉ cần dám động hai người bọn nó, ta liền…"
“Bà muốn cái gì?" Tạ Thanh Kiều nhìn xem bà ta:
“Âm mưu của bà đã bại lộ, bà cho rằng bà còn có năng lực bảo vệ bọn họ sao?"
“Bọn họ là em chồng cùng Nhị ca của cô." Nhị phu nhân cắn răng nói:
“Cho dù Bái Nhi làm khó dễ qua cô, nhưng hạo xa, nó chưa từng có hại qua các người, ngược lại âm thầm không ngừng giúp cô!"
“Vậy thì như thế nào? Bọn họ có thể làm cho mẹ ta sống lại sao? Có thể đền bù thời gian tướng công ta mười mấy năm qua sao? Có thể làm cho những thứ bị ngươi giết chết kia sống lại sao?" Tạ Thanh Kiều cười khẽ:
“Nhị phu nhân, bà quá ngây thơ rồi.
Đừng tưởng rằng trên đời này người sẽ báo thù chỉ có một người bà."
“Nếu như Bái Nhi biết mẫu thân mình liên tục kính trọng dĩ nhiên là 1 hung thủ giết người, bà cảm thấy Bái Nhi sẽ như thế nào?"
“Cô…" Nhị phu nhân lần đầu tiên cảm nhận được nghĩ mà sợ, Bái Nhi cùng hạo xa là cái duy nhất để nàng sống sót, nàng chưa bao giờ nghĩ tới hai người kia nếu xảy ra chuyện gì thì mình thì sẽ như thế nào.
“Thả bọn họ, ta đi với cô về nha môn!" Nhị phu nhân đứng người lên, tan mất ngụy trang ôn hòa, chỉ là dùng thân phận một người mẹ khẩn cầu Tạ Thanh Kiều tha cho con cái của nàng:
“Cầu xin cô, tha cho bọn họ. Bọn họ cái gì cũng không biết, chưa từng có hại qua ai, toàn bộ đều là một mình ta gây nên."
Tạ Thanh Kiều cắn môi, toàn thân run rẩy. Rốt cục trầm mặc sau một hồi, khàn cả giọng quát:
“Ta phải như thế nào tha thứ một người giết chết mẹ ta, còn muốn hại chết tướng công ta đây? ! Ta phải như thế nào cùng con gái của bà ta sống ở 1 nơi chứ? !"
Phật đường yên tĩnh giống như chết lan tràn, phảng phất hít thở không thông hại lòng của người ta đều bẩn.
Tiếng gầm giận dữ xâm nhập khắp cơ thể nhị phu nhân. Đó là câu nàng hơn hai mươi năm trước, nàng đã từng đối với hầu hứng tài quát như vậy: “Ta phải như thế nào tha thứ cái người sát hại toàn tộc ta chứ, ta phải như thế nào cùng nữ nhi của hung thủ kia sống ở một chỗ chứ?"
Nhạc Chi Tình vì báo thù, tại nhà hầu hứng tài dù cho bị khinh khỉnh vẫn như cũ nỗ lực sống sót. Vì báo thù đến gần Đường Trạch An, vì báo thù gả vào Đường phủ, vì báo thù hại con cái, vì báo thù cuối cùng bị mất cuộc đời của mình. Nàng không nghĩ tới, hầu hứng tài bất quá là môn sinh của phụ thân lại mạo hiểm mất đầu cứu con gái tội thần, bản ý chỉ là làm cho nàng đơn giản sống sót mà không phải cho nàng đi báo thù.
“Thanh Kiều, đừng vờ ngớ ngẩn…" Nhị phu nhân run rẩy đi lên trước:
“Trên đời này chỉ cần có Nhạc Chi Tình 1 mình chết là tốt rồi, không cần người thứ hai."
Tạ Thanh Kiều không trả lời, chỉ là đem hộp cơm bên cạnh bày ở trên bàn:
“Ta mang đến cho bà ba chén rượu." Hướng phía nhị phu nhân theo thứ tự triển khai:
“Một ly lương tri, một ly cừu hận còn có một chén thứ 3 là vong ưu." Lại nhàn nhạt nhìn xem nhị phu nhân:
“Ba chén rượu này đều là ta dùng hạc đỉnh hồng cho vào, uống hết sẽ kịch liệt đau đến không muốn sống, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết. Chỉ cần bà uống thay bọn họ, ta liền thả Bái Nhi cùng Nhị ca."
Nhìn xem ba chén rượu độc kia, nhị phu nhân cười cười: “Tốt!" Thôi không chút do dự đem ba chén rượu độc ngửa đầu uống xong…
Tạ Thanh Kiều ra cửu chính của Phật đường, Đường Hạo Dương đã ở ngoài cửa chờ đã lâu.
“Bà ta uống?"
“Ừ."
“Kế tiếp làm sao bây giờ ?"
“Chàng không phải là đều nghĩ được, còn hỏi ta." Tạ Thanh Kiều hướng phía Đường Hạo Dương cười một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn Phật môn kia.
“Kỳ thật bà ấy rất ngốc, ta nếu thật muốn hại Bái Nhi cùng Nhị ca, mặc kệ bà ta có uống hay không uống liền đều sẽ làm hại. Thật khờ, khó trách bà ta luôn thua."
“Ba chén rượu kia không phải là vì Bái Nhi cùng Nhị ca uống." Đường Hạo Dương bất động thanh sắc lau lên mặt người trước mắt khuôn mặt đã ướt át:
“Là vì chính nàng tìm giải thoát."
" Rượu kia dược hiệu thực sự thần như vậy?" Tạ Thanh Kiều tựa ở bên cạnh Đường Hạo Dương:
“Cùng hạc đỉnh hồng giống?"
“Uống hết triệu chứng xác thực sẽ cùng hạc đỉnh hồng đau đến không muốn sống nhưng sẽ không lấy mạng."
“Nha…" Tạ Thanh Kiều nháy mắt thanh nói:
“Nếu như ta lại ở trong rượu bỏ thêm thuốc xổ sẽ như thế nào?"
“Gì? !" Đường Hạo Dương kinh ngạc nhìn người trong ngực, dở khóc dở cười:
“Tóm lại mệnh là không cần, nhưng chỉ sợ lăn qua lăn lại nửa cái mạng như vậy là được."
Tháng một sau
Đường phủ nhị phu nhân ôm bệnh bỏ mình, mà ngoại ô Vân Châu trong am nhiều hơn một vị xuất gia.
Lại qua mấy tháng, Đường phủ dần dần từ việc nhị phu nhân qua đời trong đau thương khôi phục lại. Trong đó đại biểu đầu tiên là lão phu nhân, thỉnh thoảng liền nhìn chằm chằm bụng Tạ Thanh Kiều xem, Tạ Thanh Kiều hận không thể tìm cái hang chui lên.
“Ai, lúc trước ta lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu kia cũng biết nàng nhất định là mệnh cháu dâu Đường phủ!" Lão phu nhân uống trà rồi hướng lão ma ma bên cạnh chính mình đắc ý nói chuyện cũ.
Năm đó trụ trì phương trượng Quan Âm miếu muốn tìm một cô gái dương lịch ngày năm tháng ra đời xung hỉ cho Hạo Dương, cả Vân Châu thành cô nương có như vậy tổng cộng mười người. Trải qua lão phu nhân âm thầm quan sát nhiều ngày, chỉ có Tạ nha đầu này là người hiểu được như thế nào âm nhân lại không để cho người ta ghi hận. Loại sách đức tốt đẹp này cùng lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ khá giống.
“Tằng tôn của ta" lão phu nhân cầm lấy chén trà, trong mắt hồi hộp:
" Tằng tôn hồng hào của ta “
Toàn phủ cũng biết Đường Hạo Dương tốt lắm, này đây là cái mà Tạ Thanh Kiều cùng hắn nhất định là không thể lại phân phòng ngủ. Nhưng là, giờ phút này Tạ Thanh Kiều sít sao cắn khăn tay nàng thật không có chuẩn bị sẵn sàng.
Phảng phất một đêm lại trở về hai năm trước cái đêm động phòng hoa chúc kia.
Tạ Thanh Kiều ngồi trên mép giường rất là khẩn trương. Đợi Đường Hạo Dương đi tới, nàng chỉ cảm giác tim mình muốn nhảy ra cổ họng. Đường Hạo Dương cười khanh khách nhìn nàng. Cúi người xuống, cùng nàng mặt đối mặt mắt vừa ý, ôn nhu nói:
“Nương tử!"
Tạ Thanh Kiều đầu ông một chút biến thành trống rỗng, đợi một chút cái cảnh tượng này nàng nhớ rõ. Hai năm trước ban đêm kia, Đường Hạo Dương cũng là kêu nàng như thế này. Tạ Thanh Kiều thử dò xét ngẩng đầu, lại phát hiện trước mắt trống rỗng…
Không phải là, lại tới?
Tạ Thanh Kiều hận không thể một đầu đâm vào đậu hũ chết, lập tức đứng lên đi tìm Đường Hạo Dương. Lại phát hiện tướng công đứng ở cửa, lực mạnh đẩy cửa ra.
“Ai nha ai nha… Thằng nhóc này, các ngươi kiềm chế một chút! Bộ xương già này của ta…"
“Lão tổ mẫu, đã trễ thế này ngài sao vẫn còn ở đây nghe lén." Đường Hạo Dương vòng ôm cánh tay dựa tại cửa:
“Ơ, đây không phải là hai vị chị dâu sao, Đại ca hôm nay không có ở đây?"
Liễu Mạc Như và Vệ Tư Đình tập thể núp ở sau lưng lão phu nhân, này không liên quan đến các nàng, tất cả đều là chủ ý của lão phu nhân a.
“Khụ khụ, cái gì kia…" Lão phu nhân nói nói:
“Cháu cùng Thanh Kiều đây, là… kia…"
“Di, ta nhớ được lão tổ mẫu thích nhất trong phòng treo phó ngạo tuyết thanh tùng đồ." Đường Hạo Dương đột nhiên nói đến đồ cổ:
“Hai vị chị dâu đều thích đồ sứ Yến châu. Còn có…"
“Ai nha, cháu nhớ được sổ sách hôm nay trong phủ còn không có xong, Tư Đình này, chúng ta đi nhìn một chút?"
Gặp điệu bộ của Liễu Mạc Như, Vệ Tư Đình gật đầu liên tục. Nói nhảm, các nàng cũng không muốn đồ trong tay mình bị đại sư làm giả đổi đi! Mua bán lỗ vốn này ai làm ai làm đi.
“Thằng nhóc này!" Lão phu nhân hối hận a, bà như thế nào không nhìn ra bản chất hai cháu dâu giữ tại cỏ đầu tường kia! Đương nhiên, chính mình một xấp dầy tuổi cũng liền không nên tham gia náo nhiệt, trở về đi xem một chút bức tranh kai của mình mới là chính sự.
“Hạo Dương, bà tin tưởng cháu!" Rồi lão phu nhân được nha hoàn nâng đỡ hạ quải trượng đi.
Rốt cục đợi Đường Hạo Dương quét dọn hết một đám người trở lại gian phòng còn kém trực tiếp ngã xuống đất ngất đi nương tử thân ái của hắn rõ ràng ôm chăn mền thở to ngủ.
Đẩy… không có động tĩnh. Lại đẩy, không có động tĩnh. Đường Hạo Dương thật sâu thở dài, thôi, mặc dù đang đắp chăn màn tinh khiết ngủ xác thực rất lãng phí, nhưng hắn cùng Tạ Thanh Kiều cả đời này còn rất dài, không vội mọi người từ từ sẽ đến. Nghĩ đến đây cũng liền nằm ở trên giường nhìn người bên gối, nhẹ khẽ hôn hôn toại nguyện đắp chăn ôm nàng cùng nhau ngủ, lại không chú ý người trong ngực trên mặt dần dần dính vào khả nghi, thẹn thùng, ngất…
Lúc này, ngoài cửa sổ bóng trăng thẹn thùng xấu hổ quay đầu lại nhìn một chút kinh thành.
Đêm khuya yên tĩnh giữa Đại Lý tự đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm
“Cái gì? Muốn xem hết hồ sơ gần mười năm? Lão thiên a, ta muốn trở về Vân Châu! ! ! !"
Tiền nhiệm Đại Lý tự Đường Bộ Phong tại trong lương đình nhà mình ngáp một cái:
“Chưa đến hai mươi ba mươi năm, trò đừng nghĩ đến từ bỏ cái vị trí kia! ha ha ha ha ha…"
Bởi vì cái gọi là nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
【 hết trọn bộ 】
———-oOo———-
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Phần 2
“Còn con? Nghe nói con bị bệnh, bây giờ nhìn lại giống như khí sắc cũng không tệ lắm?"
Giọng nói vĩnh viễn không sợ hãi gợn sóng cùng khuôn mặt ôn hòa, thật sự làm cho người ta không thể tưởng được những thứ tàn nhẫn kia đều là người này một tay bày ra.
“Có thể tiến hành." Tạ Thanh Kiều nhấp một ngụm trà:
“Trước đó vài ngày cầm được khối ngọc. Chỉ sợ con bát tự quá nhẹ không chịu nổi, cho nên mới bị bệnh vài ngày." Nói rồi, đem ngọc bội đưa tới trước mắt nhị phu nhân:
“Ừ, chính là cái này."
Gáy huyết ngọc? Nhị phu nhân đáy mắt gợn sóng mặc dù chỉ là chợt lóe cũng ánh vào trong lòng Tạ Thanh Kiều.
“Bất quá còn có những nguyên nhân dẫn đến bệnh."
Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng, không biết Tạ Thanh Kiều rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Nơi này!" Tạ Thanh Kiều chỉ vào lồng ngực của mình:
“Mặc dù nơi này có vết sẹo, là bị vũ khí gây thương tích lưu lại, không biết tại sao những ngày này luôn không hiểu sao đau lên. Ngài nói đây không phải là cùng ngọc bội này có quan hệ không? Đều ngọc thông linh tính."
“Ha ha." Nhị phu nhân nhẹ khẽ cười nói:
“Ta cũng không phải đại phu, những chuyện này Thanh Kiều vẫn là cùng đại phu nói mới là chính sự."
“Đại phu có thể trị người sống" Tạ Thanh Kiều dần dần đứng người lên, đi đến trước mặt nhị phu nhân:
“Chẳng lẽ ngay cả người chết cũng có thể trị sao?"
Thấy thần sắc của nhị phu nhân Tạ Thanh Kiều cũng cười:
“Nhị phu nhân, ngài có thể nhớ rõ trạm dịch Yến châu mười chín năm trước sao?"
Trong tay Phật châu dừng lại, nhị phu nhân hai mắt nhắm lại:
“Con nói cái gì, ta không hiểu."
“Không hiểu?" Tạ Thanh Kiều đem 1 quyển sách ném trước mắt nhị phu nhân:
“Cái này chắc bà sẽ hiểu!"
Nhị phu nhân hít sâu một cái, tựa hồ tại đè nén cái gì.
Nhạc thị gia phả!
Nhị phu nhân trong lòng giật mình, hai tay run lên nhè nhẹ giống như cầm lại không dám cầm, cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung.
“Hầu Chi Tình, hoặc là xưng hô ngài là Nhạc Chi Tình mới đúng, Con gái của Đại học sĩ nhạc hồng!"
Nhị phu nhân hít sâu một cái, tựa hồ đè nén cái gì:
“Cô… Còn biết những gì?"
Tạ Thanh Kiều ngồi trở lại cái ghế:
“Ta cái gì cũng không biết!" Suy nghĩ một chút, lại đứng dậy ở trong phật đường đi tới đi lui:
“Bà tại sao phải làm như vậy? Lặp đi lặp lại nhiều lần đưa Đường phủ vào chỗ chết?"
Nhị phu nhân chậm rãi trợn mắt nhìn, dĩ vãng ôn hòa tất cả không có, trong mắt tất cả đều là sát khí:
“Vì cái gì? Vì mạng Nhạc thị ta toàn tộc ba trăm hai mươi ba mạng người!"
“Quả nhiên là vì án muối lậu Thanh Châu ba mươi năm trước." Từ chỗ Lâm Mặc biết được, ba mươi năm trước thẩm tra xử lí án ở Thanh Châu đúng là phụ thân đại phu nhân Tần hiếu.
“Rõ ràng tham dự muối lậu không chỉ có một người là cha ta, vì sao hết lần này tới lần khác đối với Nhạc thị ta đuổi tận giết tuyệt? ! Tần hiếu cái hôn quan kia dùng quyền tư lợi. Chỉ vì cha ta không chịu tham dự đảng phái triều đình tranh giành, liền hạ độc thủ như vậy!" Nhị phu nhân cắn răng, Tạ Thanh Kiều chỉ có thể nghĩ đến cái Lâm Mặc nói:
“Năm đó tiên hoàng bệnh tình nguy kịch, trong triều hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không tiếc trình diễn màn thủ túc tương tàn. Phụ thân đại phu nhân cùng phụ thân nhị phu nhân chính là có ủng hộ hoàng tử. Vụ án Thanh Châu khiến cho Đại học sĩ nhạc hồng cầm đầu cùng người ủng hộ Tam hoàng tử toàn bộ rơi đài."
“Bà là vì báo thù cho cha, gả cho Đường Trạch An. Bởi vì hắn cưới trưởng nữ của Tần hiếu, cũng chính là đại phu nhân hiện tại."
Nhị phu nhân nói: “Tần hiếu giết toàn tộc ta, ta liền muốn phá hủy nữ nhi ưu ái nhất của lão ta!", lại cười khổ ngồi về trên ghế:
“Đáng tiếc, người nọ mệnh thật cao. Mười chín năm trước không lấy được mạng của cô ta, mà ngay cả con trai của cô ta cũng không thể giết chết. Thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc."
“Đúng là bà biết không, bà lại giết một người không liên quan." Tạ Thanh Kiều lẳng lặng đứng ở trước mặt nhị phu nhân, cúi đầu nhìn xem nàng nhẹ giọng nói:
“Bà giết Tô Mạn cùng nữ nhi duy nhất của cô ấy."
Nhị phu nhân hai mắt nhắm lại: “Chỉ có thể trách cô ấy số mệnh không tốt."
“Số mệnh không tốt?" Tạ Thanh Kiều không khỏi trừng lớn hai mắt, nàng học không đến cảnh giới vững chắc như nhị phu nhân: “Một câu số mệnh không tốt bà có thể đem máu trên tay mình rửa sạch sẽ sao?"
Nàng vốn tưởng rằng trải qua Đường phủ bị án tham ô sau nhị phu nhân sẽ có tỉnh ngộ, nhưng bây giờ nàng sai rồi, nữ nhân trước mắt đã bị báo thù mà mất đi lương tri.
“Bà xem một chút! Mở mắt của bà ra xem thật kỹ !" Tạ Thanh Kiều đem ngọc bội vẫn hướng nhị phu nhân:
“Đây là ngọc bội của Tô Mạn, bà nhìn kỹ một chút đây là ngọc bội của nương ta!"
“Ta mặc dù gả vào Đường phủ nhiều năm nhưng đối với cái đồ vật này vẫn như cũ không hiểu, tam thiếu phu nhân vẫn là đi bác cổ hiên xem một chút."
“Bà"
“Tam thiếu phu nhân trong miệng nói Nhạc Chi Tình đã sớm tại án Thanh Châu kết được ban cho tử tội, hôm nay Hầu mỗ thực không biết tam thiếu phu nhân hôm nay đến Phật đường gọi như vậy là vì sao, mong rằng tam thiếu phu nhân thông cảm lòng ta lễ Phật."
“Tốt, ta còn thật không hiểu thì ra là nhị phu nhân quả biết lèo lái!" Tạ Thanh Kiều vỗ tay:
“Nếu đã nhị phu nhân không nhớ rõ, vậy vãn bối vội tới xử lý nhị phu nhân."
Tạ Thanh Kiều ổn ổn tính tình của mình:
“Hôm nay ta xem như thấy được bản lãnh của nhị phu nhân ngài. Lời nói cùng công phu ta sẽ phải cùng ngài cố gắng học. Ngài quan hệ đến đại sự nhân mạng, đến nơi này đi qua miệng ngài lại 1 câu như vậy gì cũng bị mất dấu sao?"
Nhị phu nhân không nói, Tạ Thanh Kiều tiếp tục nói:
“Nghe ý của bà là ta hôm nay đến là quấy rầy bà dốc lòng thành tâm lễ Phật sao?"
Nhị phu nhân nhắm mắt vân vê Phật châu, không hề xem Tạ Thanh Kiều.
“Tốt, cho dù ta hôm nay mạo muội ! Nhưng bà cần phải rõ ràng, nha đầu Hạnh mai này rốt cuộc là được ai phái đến cạnh tướng công ta, cuối cùng lại vì cái gì mà chết oan chết uổng! Chuyện như vậy chỉ cần điều tra, có thể tra được đến nhị phu nhân bà. Ta liền thấy kỳ quái, một nha đầu thật tốt nàng làm sao lại chết oan chết uổng a? Chẳng lẽ cũng là số mệnh cô ta không tốt? !"
Nhị phu nhân bên cạnh, tiếp tục niệm kinh Phật.
“Ta thấy trong phòng hoa Nhứ nhi cũng là nhị phu nhân an bài đi, rõ ràng cùng Lý má má quan hệ thân thích. Nhưng Nhứ nhi này cũng không giải thích được mất tích, chẳng lẽ cũng là bởi vì số mệnh không tốt?"
“Rồi ta liền kỳ quái, rốt cuộc có bao nhiêu hận mới có thể đối với một đứa trẻ mười tuổi ra tay đây? !" Tạ Thanh Kiều nhìn xem nhị phu nhân:
“Đường Hạo Dương té ngựa lúc đó mới mười tuổi, bà muốn cho một đứa bé mười tuổi tươi sống ngã chết! Mẹ ta Tô Mạn cùng bà không thù không oán, lại bởi vì tư hận của bà mà bị mất mạng, đến bây giờ ngay cả thi thể đều tìm không được! Người nhà tế bái chỉ có thể bái mộ chôn quần áo và di vật! Còn có hài nhi trong tay bà một đưa bé bà cũng không buông tha, bà có cần nhìn một chút vết sẹo trên ngực ta sao? Đó chính là do bà lưu lại !"
“Bất quá nhị phu nhân bà ngược lại là cho ta một cái gợi ý rất tốt, ta không tìm bà." Tạ Thanh Kiều cười một tiếng:
“Muốn báo thù cần gì tìm bản thân đây, ta đi tìm Bái Nhi cùng Nhị ca không được sao?"
“Cô dám!" Trầm mặc hồi lâu nhị phu nhân rốt cục mở mắt ra:
“Cô chỉ cần dám động hai người bọn nó, ta liền…"
“Bà muốn cái gì?" Tạ Thanh Kiều nhìn xem bà ta:
“Âm mưu của bà đã bại lộ, bà cho rằng bà còn có năng lực bảo vệ bọn họ sao?"
“Bọn họ là em chồng cùng Nhị ca của cô." Nhị phu nhân cắn răng nói:
“Cho dù Bái Nhi làm khó dễ qua cô, nhưng hạo xa, nó chưa từng có hại qua các người, ngược lại âm thầm không ngừng giúp cô!"
“Vậy thì như thế nào? Bọn họ có thể làm cho mẹ ta sống lại sao? Có thể đền bù thời gian tướng công ta mười mấy năm qua sao? Có thể làm cho những thứ bị ngươi giết chết kia sống lại sao?" Tạ Thanh Kiều cười khẽ:
“Nhị phu nhân, bà quá ngây thơ rồi.
Đừng tưởng rằng trên đời này người sẽ báo thù chỉ có một người bà."
“Nếu như Bái Nhi biết mẫu thân mình liên tục kính trọng dĩ nhiên là 1 hung thủ giết người, bà cảm thấy Bái Nhi sẽ như thế nào?"
“Cô…" Nhị phu nhân lần đầu tiên cảm nhận được nghĩ mà sợ, Bái Nhi cùng hạo xa là cái duy nhất để nàng sống sót, nàng chưa bao giờ nghĩ tới hai người kia nếu xảy ra chuyện gì thì mình thì sẽ như thế nào.
“Thả bọn họ, ta đi với cô về nha môn!" Nhị phu nhân đứng người lên, tan mất ngụy trang ôn hòa, chỉ là dùng thân phận một người mẹ khẩn cầu Tạ Thanh Kiều tha cho con cái của nàng:
“Cầu xin cô, tha cho bọn họ. Bọn họ cái gì cũng không biết, chưa từng có hại qua ai, toàn bộ đều là một mình ta gây nên."
Tạ Thanh Kiều cắn môi, toàn thân run rẩy. Rốt cục trầm mặc sau một hồi, khàn cả giọng quát:
“Ta phải như thế nào tha thứ một người giết chết mẹ ta, còn muốn hại chết tướng công ta đây? ! Ta phải như thế nào cùng con gái của bà ta sống ở 1 nơi chứ? !"
Phật đường yên tĩnh giống như chết lan tràn, phảng phất hít thở không thông hại lòng của người ta đều bẩn.
Tiếng gầm giận dữ xâm nhập khắp cơ thể nhị phu nhân. Đó là câu nàng hơn hai mươi năm trước, nàng đã từng đối với hầu hứng tài quát như vậy: “Ta phải như thế nào tha thứ cái người sát hại toàn tộc ta chứ, ta phải như thế nào cùng nữ nhi của hung thủ kia sống ở một chỗ chứ?"
Nhạc Chi Tình vì báo thù, tại nhà hầu hứng tài dù cho bị khinh khỉnh vẫn như cũ nỗ lực sống sót. Vì báo thù đến gần Đường Trạch An, vì báo thù gả vào Đường phủ, vì báo thù hại con cái, vì báo thù cuối cùng bị mất cuộc đời của mình. Nàng không nghĩ tới, hầu hứng tài bất quá là môn sinh của phụ thân lại mạo hiểm mất đầu cứu con gái tội thần, bản ý chỉ là làm cho nàng đơn giản sống sót mà không phải cho nàng đi báo thù.
“Thanh Kiều, đừng vờ ngớ ngẩn…" Nhị phu nhân run rẩy đi lên trước:
“Trên đời này chỉ cần có Nhạc Chi Tình 1 mình chết là tốt rồi, không cần người thứ hai."
Tạ Thanh Kiều không trả lời, chỉ là đem hộp cơm bên cạnh bày ở trên bàn:
“Ta mang đến cho bà ba chén rượu." Hướng phía nhị phu nhân theo thứ tự triển khai:
“Một ly lương tri, một ly cừu hận còn có một chén thứ 3 là vong ưu." Lại nhàn nhạt nhìn xem nhị phu nhân:
“Ba chén rượu này đều là ta dùng hạc đỉnh hồng cho vào, uống hết sẽ kịch liệt đau đến không muốn sống, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết. Chỉ cần bà uống thay bọn họ, ta liền thả Bái Nhi cùng Nhị ca."
Nhìn xem ba chén rượu độc kia, nhị phu nhân cười cười: “Tốt!" Thôi không chút do dự đem ba chén rượu độc ngửa đầu uống xong…
Tạ Thanh Kiều ra cửu chính của Phật đường, Đường Hạo Dương đã ở ngoài cửa chờ đã lâu.
“Bà ta uống?"
“Ừ."
“Kế tiếp làm sao bây giờ ?"
“Chàng không phải là đều nghĩ được, còn hỏi ta." Tạ Thanh Kiều hướng phía Đường Hạo Dương cười một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn Phật môn kia.
“Kỳ thật bà ấy rất ngốc, ta nếu thật muốn hại Bái Nhi cùng Nhị ca, mặc kệ bà ta có uống hay không uống liền đều sẽ làm hại. Thật khờ, khó trách bà ta luôn thua."
“Ba chén rượu kia không phải là vì Bái Nhi cùng Nhị ca uống." Đường Hạo Dương bất động thanh sắc lau lên mặt người trước mắt khuôn mặt đã ướt át:
“Là vì chính nàng tìm giải thoát."
" Rượu kia dược hiệu thực sự thần như vậy?" Tạ Thanh Kiều tựa ở bên cạnh Đường Hạo Dương:
“Cùng hạc đỉnh hồng giống?"
“Uống hết triệu chứng xác thực sẽ cùng hạc đỉnh hồng đau đến không muốn sống nhưng sẽ không lấy mạng."
“Nha…" Tạ Thanh Kiều nháy mắt thanh nói:
“Nếu như ta lại ở trong rượu bỏ thêm thuốc xổ sẽ như thế nào?"
“Gì? !" Đường Hạo Dương kinh ngạc nhìn người trong ngực, dở khóc dở cười:
“Tóm lại mệnh là không cần, nhưng chỉ sợ lăn qua lăn lại nửa cái mạng như vậy là được."
Tháng một sau
Đường phủ nhị phu nhân ôm bệnh bỏ mình, mà ngoại ô Vân Châu trong am nhiều hơn một vị xuất gia.
Lại qua mấy tháng, Đường phủ dần dần từ việc nhị phu nhân qua đời trong đau thương khôi phục lại. Trong đó đại biểu đầu tiên là lão phu nhân, thỉnh thoảng liền nhìn chằm chằm bụng Tạ Thanh Kiều xem, Tạ Thanh Kiều hận không thể tìm cái hang chui lên.
“Ai, lúc trước ta lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu kia cũng biết nàng nhất định là mệnh cháu dâu Đường phủ!" Lão phu nhân uống trà rồi hướng lão ma ma bên cạnh chính mình đắc ý nói chuyện cũ.
Năm đó trụ trì phương trượng Quan Âm miếu muốn tìm một cô gái dương lịch ngày năm tháng ra đời xung hỉ cho Hạo Dương, cả Vân Châu thành cô nương có như vậy tổng cộng mười người. Trải qua lão phu nhân âm thầm quan sát nhiều ngày, chỉ có Tạ nha đầu này là người hiểu được như thế nào âm nhân lại không để cho người ta ghi hận. Loại sách đức tốt đẹp này cùng lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ khá giống.
“Tằng tôn của ta" lão phu nhân cầm lấy chén trà, trong mắt hồi hộp:
" Tằng tôn hồng hào của ta “
Toàn phủ cũng biết Đường Hạo Dương tốt lắm, này đây là cái mà Tạ Thanh Kiều cùng hắn nhất định là không thể lại phân phòng ngủ. Nhưng là, giờ phút này Tạ Thanh Kiều sít sao cắn khăn tay nàng thật không có chuẩn bị sẵn sàng.
Phảng phất một đêm lại trở về hai năm trước cái đêm động phòng hoa chúc kia.
Tạ Thanh Kiều ngồi trên mép giường rất là khẩn trương. Đợi Đường Hạo Dương đi tới, nàng chỉ cảm giác tim mình muốn nhảy ra cổ họng. Đường Hạo Dương cười khanh khách nhìn nàng. Cúi người xuống, cùng nàng mặt đối mặt mắt vừa ý, ôn nhu nói:
“Nương tử!"
Tạ Thanh Kiều đầu ông một chút biến thành trống rỗng, đợi một chút cái cảnh tượng này nàng nhớ rõ. Hai năm trước ban đêm kia, Đường Hạo Dương cũng là kêu nàng như thế này. Tạ Thanh Kiều thử dò xét ngẩng đầu, lại phát hiện trước mắt trống rỗng…
Không phải là, lại tới?
Tạ Thanh Kiều hận không thể một đầu đâm vào đậu hũ chết, lập tức đứng lên đi tìm Đường Hạo Dương. Lại phát hiện tướng công đứng ở cửa, lực mạnh đẩy cửa ra.
“Ai nha ai nha… Thằng nhóc này, các ngươi kiềm chế một chút! Bộ xương già này của ta…"
“Lão tổ mẫu, đã trễ thế này ngài sao vẫn còn ở đây nghe lén." Đường Hạo Dương vòng ôm cánh tay dựa tại cửa:
“Ơ, đây không phải là hai vị chị dâu sao, Đại ca hôm nay không có ở đây?"
Liễu Mạc Như và Vệ Tư Đình tập thể núp ở sau lưng lão phu nhân, này không liên quan đến các nàng, tất cả đều là chủ ý của lão phu nhân a.
“Khụ khụ, cái gì kia…" Lão phu nhân nói nói:
“Cháu cùng Thanh Kiều đây, là… kia…"
“Di, ta nhớ được lão tổ mẫu thích nhất trong phòng treo phó ngạo tuyết thanh tùng đồ." Đường Hạo Dương đột nhiên nói đến đồ cổ:
“Hai vị chị dâu đều thích đồ sứ Yến châu. Còn có…"
“Ai nha, cháu nhớ được sổ sách hôm nay trong phủ còn không có xong, Tư Đình này, chúng ta đi nhìn một chút?"
Gặp điệu bộ của Liễu Mạc Như, Vệ Tư Đình gật đầu liên tục. Nói nhảm, các nàng cũng không muốn đồ trong tay mình bị đại sư làm giả đổi đi! Mua bán lỗ vốn này ai làm ai làm đi.
“Thằng nhóc này!" Lão phu nhân hối hận a, bà như thế nào không nhìn ra bản chất hai cháu dâu giữ tại cỏ đầu tường kia! Đương nhiên, chính mình một xấp dầy tuổi cũng liền không nên tham gia náo nhiệt, trở về đi xem một chút bức tranh kai của mình mới là chính sự.
“Hạo Dương, bà tin tưởng cháu!" Rồi lão phu nhân được nha hoàn nâng đỡ hạ quải trượng đi.
Rốt cục đợi Đường Hạo Dương quét dọn hết một đám người trở lại gian phòng còn kém trực tiếp ngã xuống đất ngất đi nương tử thân ái của hắn rõ ràng ôm chăn mền thở to ngủ.
Đẩy… không có động tĩnh. Lại đẩy, không có động tĩnh. Đường Hạo Dương thật sâu thở dài, thôi, mặc dù đang đắp chăn màn tinh khiết ngủ xác thực rất lãng phí, nhưng hắn cùng Tạ Thanh Kiều cả đời này còn rất dài, không vội mọi người từ từ sẽ đến. Nghĩ đến đây cũng liền nằm ở trên giường nhìn người bên gối, nhẹ khẽ hôn hôn toại nguyện đắp chăn ôm nàng cùng nhau ngủ, lại không chú ý người trong ngực trên mặt dần dần dính vào khả nghi, thẹn thùng, ngất…
Lúc này, ngoài cửa sổ bóng trăng thẹn thùng xấu hổ quay đầu lại nhìn một chút kinh thành.
Đêm khuya yên tĩnh giữa Đại Lý tự đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm
“Cái gì? Muốn xem hết hồ sơ gần mười năm? Lão thiên a, ta muốn trở về Vân Châu! ! ! !"
Tiền nhiệm Đại Lý tự Đường Bộ Phong tại trong lương đình nhà mình ngáp một cái:
“Chưa đến hai mươi ba mươi năm, trò đừng nghĩ đến từ bỏ cái vị trí kia! ha ha ha ha ha…"
Bởi vì cái gọi là nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
【 hết trọn bộ 】
———-oOo———-
Tác giả :
Lục Tiên