Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Chương 26: Em chồng về nhà
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Đường Bái Nguyệt là khuê nữ duy nhất của Đường lão gia, lại càng là tâm can của nhị phu nhân. Thêm đó vóc người ngọt ngào, học vấn tài tình cũng thường xuyên được lão phu nhân tán thưởng, tuy nói là thứ nữ nhưng trên thực tế so với con gái vợ cả nhà thế gia còn được chiều chuộng hơn.
Lúc này, nàng cười một tiếng, con mắt biến thành hai ánh sao, thập phần đáng yêu.
“Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Lâm đại nhân, thật là diễm ngộ."
Lâm Mặc đứng người lên, cũng lễ phép trả lời:
“Đúng vậy thật là tấu xảo, Đường cô nương là một mình tới uống trà?"
Đường Bái Nguyệt che miệng mỉm cười, mới vừa muốn nói gì lại nghe được một âm thanh trung khí mười phần không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Đã nhìn thấy anh ruột Đường Hạo xa của nàng sải bước nhanh đi tới:
“Tiểu muội, muội không phải là ở tại nhà cậu sao, như thế nào hôm nay đã trở lại rồi?"
Đường Hạo xa xuất hiện làm Lâm Mặc chỉ cảm thấy đau đầu, không thanh sắc lui về phía sau vài bước.
“Ca, huynh rốt cục chịu lộ diện!" Đường bái Nguyệt đuôi mày nhảy lên, tới gần nhỏ giọng nói ra:
“Đừng cho là muội không biết việc huynh làm với Kim tiểu thư, hừ!"
Đường Hạo xa có chút lúng túng: “Van muội, ngàn vạn lần đừng nói cho nương, nếu không ta liền thực chịu không nổi."
Đường bái Nguyệt con mắt xoay động, dí dỏm nói:
“Kia phải xem thành ý của huynh !"
“Không thành vấn đề!" Đường Hạo xa hào phóng vỗ ngực:
“Chỉ cần tiểu muội muốn, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ca ca đều không chối từ."
Đường bái nguyệt vừa lòng thỏa mãn gật đầu, vừa nghiêng đầu phát hiện không còn thấy bóng dáng của Lâm Mặc thất vọng thở dài. Đường Hạo xa chu mỏ, hắn lại không phải người ngu, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết tâm tư của muội mình.
“Tiểu muội, ta nhớ được muội trước kia từng thề. Nói cuộc đời này phải gả cho 1 người phu quân mặc dù không nhất định là nhân trung long phượng nhưng là phải tài tình dung mạo xuất chúng mới
xứng đôi với muội mà."
Đường bái nguyệt vừa nghe không khỏi xấu hổ đỏ mặt, mắt phượng cáu giận:
“Ca, huynh đang nói gì thế!"
Đường Hạo xa không thèm để ý chút nào:
“Nói trở lại, làm sao muội một mình xuất hiện tại nơi này, cậu đây?"
“Cậu phái người đem muội đưa đến Vân Châu thành, dọc đường đi ngồi xe ngựa xương cốt đều mỏi nhừ. Muội thấy đến Vân Châu thành nen liền xuống xe ngựa đi bộ một chút." Đường bái nguyệt nói, tay hướng góc đường chỉ một cái:
“Ừ, bọn họ ở kia chờ muội đó."
Quả nhiên góc đường đứng sáu đại hán cũng một tiểu nha hoàn. Đường Hạo xa cùng đường bái nguyệt đi đến, hướng phía quản gia của cậu chào hỏi, đoàn người liền hướng Đường phủ mà đi.
Đường phủ mọi người biết được Nhị gia cùng tiểu thư trở lại sau, trong phủ lập tức náo nhiệt lên. Các phu nhân cùng với Đường Hạo Dương cùng Tạ Thanh Kiều mới được phóng thích ra đều tụ tại trong phòng lớn của lão phu nhân.
Không lâu sau, liền nghe một có 1 âm thanh thanh thúy vang lên, một thân ảnh vàng nhạt nhẹ như gió tiến đến:
“Lão tổ mẫu, Bái Nhi rất nhớ tổ mẫu."
Lão phu nhân cười ôn hòa, đem đường bái nguyệt ôm vào trong ngực trong chốc lát. Lập tức, Đường Hạo xa cũng vào phòng hướng phía lão phu nhân đại phu nhân nhị phu nhân tam phu nhân hành lễ, đường bái nguyệt cũng đi theo hành lễ. Đi đến trước mặt Vệ Tư Đình không khỏi khẽ sửng sốt, tiện đà cười ngọt ngào nói:
“Vị này chắc hẳn chính là chị dâu mới của đại ca đi." Lại hướng phía Đại ca Đường Hạo Nhiên nói:
“Đại ca thật sự là có phúc khí, hai vị tẩu tẩu đều xinh đẹp tựa tiên nữ vậy."
Lúc này nhị phu nhân cười nói:
“Đứa bé này đi ra ngoài một chuyến trở lại mà miệng càng ngày càng ngọt."
Thấy mọi người đều cười nàng, đường bái nguyệt nháy mắt mấy cái, có chút xấu hổ cúi đầu.
Mọi người lại hàn huyên 1 chút, lão phu nhân nói để cho Hạo xa cùng Bái Nhi cùng nhị phu nhân nói chuyện, buổi tối nhà mình bày yến tiệc tẩy trần cho hai đứa. Rồi mọi người liền tốp năm tốp ba tản đi.
Lúc đến buổi trưa, Tạ Thanh Kiều gặp Hoa hồng mấy lần muốn nói lại thôi không khỏi hỏi:
“Làm sao vậy?"
Hoa hồng cau mày có chút bất đắc dĩ: “Đại thiếu phu nhân cùng chi thứ hai đều chuẩn bị chút ít lễ vật đưa cho đại tiểu thư, thiếu phu nhân xem…"
“Các nàng là ấy là phòng lớn, Vệ Tư Đình là lần đầu tiên thấy đường bái nguyệt, Đại ca lại đang ở nhà những lễ nghi này là phải chu đáo chút ít." Tạ Thanh Kiều nằm ở trong ghế chậm chạp lắc lắc:
“Chúng ta coi như xong, an phận thủ thường sống qua ngày thôi."
Hoa hồng gặp Tạ Thanh Kiều giọng nói mặc dù nhu hòa nhưng cũng rất kiên định, cũng không tại kiên trì nói gì. Chỉ là đường bái nguyệt vị này đại tiểu thư này đối với mỗi người trong phủ đều tốt, mà ngay cả lão mụ tử giữ cửa đều khá lịch sự, chỉ có đối với tam thiếu phu nhân nhà mình là lạ. Lúc Hoa hồng nghĩ tam thiếu phu nhân nhà mình đối ngoại với người đó là cẩn thận một chút, cung kính khiêm tốn không đến mức quan hệ cùng em chồng huyên náo nhưng mỗi lần chỉ cần khi đường bái nguyệt cùng Tạ Thanh Kiều một chỗ ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được đường bái nguyệt đối với Tạ Thanh Kiều có địch ý, thật sự là kỳ quái.
Qua hoàng hôn, một tiểu nha đầu qua nói:
“Lão phu nhân gọi đến ăn cơm tối." Tạ Thanh Kiều gấp rút mang theo Đường Hạo Dương đi theo hành lang phía tây, trải qua một vườn hoa, gặp đường bái nguyệt ngồi một mình ở ngồi ở chỗ kia. Tạ Thanh Kiều trong lòng vướng mắc một cái chính mình không đi tìm nàng, em chồng này ngược lại tự mình tìm đến đây. Đường bái nguyệt đã đi tới đối với Đường Hạo Dương nói:
“Tam ca ca tinh thần tốt nha!" Lại hướng phía Tạ Thanh Kiều nói ra:
“Bái Nhi đã lâu cũng không có nhìn thấy Tam tẩu tẩu, sợ là khi ăn cơm bí mật hẳn là khó giữ như vậy sẽ có nhiều người biết, cho nên Bái Nhi muốn cùng chị dâu mói chuyện riêng 1 lát."
Đường Hạo Dương có chút mờ mịt, Tạ Thanh Kiều hướng phía Hoa hồng gật gật đầu:
“Em mang theo Hạo Dương đi trước đi, ta sẽ tới sau."
Đợi hai người đi xa, Tạ Thanh Kiều nói:
“Bái Nhi một đường lắc lư, thật sự là khổ cực."
Đường bái nguyệt gặp bốn phía không người nào, đảo qua mặt ôn nhu giờ thì lông mày chau lên:
“Tam tẩu thật sự là khách khí, Bái Nhi không có ở đây những ngày qua chắc hẳn Tam tẩu cùng các phu nhân trong phủ quan hệ chắc cũng tốt hơn đi."
Tạ Thanh Kiều che mặt cười nói: “Mẹ chồng con dâu hòa hợp, là hy vọng của mỗi người làm con dâu. Cũng may các phu nhân đều là người khoan dung, Thanh Kiều bất quá là nhặt được chút phúc khí của Đường phủ mà thôi."
Đường bái nguyệt đi tiến lên một bước, qua tai Tạ Thanh Kiều nói:
“Chị dâu, khuôn mặt dối trá này còn muốn giả bộ tới khi nào? Bái Nhi biết được lúc trước chị dâu khi vẫn còn ở đầu đường bán đậu hũ liền có không ít nam tử hâm mộ tiếng tăm mà đến. Chắc hẳn chị dâu cùng Tam ca ca quan hệ rất là hòa hợp."
Nghe đường bái nguyệt nói lời này Tạ Thanh Kiều hai tay không khỏi dùng sức nắm chặt thành quyền, lại không thể làm gì chậm rãi buông ra. Thân thể lui về sau một bước nói:
“Bái Nhi, quan hệ của chị dâu với Tam ca ca không cần tới muội muội quan tâm."
Đường bái nguyệt cười một tiếng: “Đúng vậy, chị dâu cùng Tam ca ca đương nhiên không cần ta đây là người ngoài quan tâm, nhưng không biết đại phu có quan tâm hay không đây?"
Tạ Thanh Kiều cũng cười: “Bái Nhi à, ta với Tam ca của muội thành thân hai năm. Hai năm trước thân phận địa vị của ta thế nào đại phu nhân so với muội còn hiểu rõ ràng hơn. Cho đến hôm nay, Bái Nhi đem những chuyện xưa này lại nói ra, ta nghĩ nhị phu nhân cũng sẽ không đồng ý đi."
Đường bái nguyệt khẽ sửng sốt, nhưng rất nhanh nói ra:
“Chị dâu quả nhiên thật là thủ đoạn. Bất quá khuôn mặt dối trá này rốt cuộc có thể giả bộ tới khi nào? Đừng cho là ta không biết quan hệ của chị dâu với trợ thủ tư luật đại nhân!"
Tạ Thanh Kiều đáy lòng yên lặng thở dài, Lâm Mặc à Lâm Mặc, anh đúng là hại tôi thê thảm!
Gặp Tạ Thanh Kiều không nói lời nào, đường bái nguyệt rất là đắc ý:
“Tẩu ngày đại hôn hôm đó chuyện đã xảy ra nếu là đại phu nhân cùng lão phu nhân biết… Chị dâu cảm thấy sẽ có hậu quả gì đây?"
Tạ Thanh Kiều tức cười. Nàng có thể nói ngày đó Lâm Mặc chỉ là đến tặng quà sau đó không cẩn thận bị hạt cát bay vào con mắt, mà nàng căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo tinh thần giúp hắn thổi cát sao? Mà cuối cùng hiện ra ở trong mắt người khác hình ảnh chính là – – Lâm Mặc khóc rống chảy nước mắt, Tạ Thanh Kiều mặt mũi tràn đầy u sầu, thuận tiện kèm trên tay mỏi nhừ – – Đường phủ cửa vào sâu như biển, từ đó Lâm lang chỉ là người đi đường.
Đối mặt với đường bái nguyệt , Tạ Thanh Kiều một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi hướng phía nàng cười thần bí, cùng đường bái nguyệt cứ vậy qua. Cuối cùng cũng chỉ là nói ra:
“Bây giờ cũng không còn sớm, nếu là châm trễ giờ cơm của lão phu nhân ai cũng đảm đương không nổi."
Nhìn xem bóng lưng Tạ Thanh Kiều thản nhiên tự đắc, đường bái nguyệt tức giận đến giậm chân. Tạ Thanh Kiều không có sợ hãi như vậy, đơn giản là biết mình không có chứng cớ. Được thôi, một ngày nào đó, mình sẽ bắt được chứng cớ chị ta không tuân thủ nữ tắc!
Hai năm trước, khi lão phu nhân nói muốn cưới cho Tam ca một cô gái đến xung hỉ, đường bái nguyệt không có cảm thấy gì không ổn. Nhưng khi nàng biết người kia là Tạ Thanh Kiều thì trong lòng rất là không ổn. Trong phủ các phu nhân khả năng không biết nhưng nàng bởi vì kẻ thích náo nhiệt luôn thích chuồn êm ra đường chơi đùa, liền nhiều lần thấy Tạ Thanh Kiều cùng nam tử trẻ tuổi liếc mắt đưa tình, loại con gái này tại sao có thể đến Đường phủ các nàng! Nhưng mình mặc dù được Đường phủ sủng ái nhưng vẫn như cũ chỉ là một thứ nữ, cân nhắc đến mẫu thân luôn luôn không tranh quyền thế, nếu chính mình khi đó nói ra chân tướng, sẽ bị Tạ Thanh Kiều cắn ngược lại một cái thì nàng sẽ rơi xuống tình hình
là 1 bà ba hoa.
Vốn tưởng rằng loại nữ nhân yêu trêu hoa ghẹo nguyệt này cho dù gả vào phủ cũng sẽ không an phận thủ thường, huống chi phu quân còn là một ngốc tử. Đường bái nguyệt nghĩ đợi một thời gian Tạ Thanh Kiều nhất định sẽ bại lộ bản tính. Nhưng điều làm nàng tuyệt đối không ngờ rằng kể từ khi Tạ Thanh Kiều gả vào Đường phủ liền phảng phất biến thành một người khác, ngôn hành cử chỉ giống như tiểu thư khuê các không thể bắt bẻ, mà ngay cả lão mụ tử yêu nhất buôn chuyện cũng không nói gì đến Tạ Thanh Kiều, nhiều lắm chỉ là nói đúng là người này mồ mả long mạch tốt, thoáng cái liền bay đến đầu cành làm Phượng Hoàng.
Đường bái nguyệt trong lòng tích tụ, lại thêm trong ngày đại hôn của Đường Hạo Dương hôm đó nhìn thấy một màn kia trong lòng lại càng nổi giận. Nữ nhân này thậm chí ngay cả đương triều tân khoa trạng nguyên dám thông đồng, quả thực không đơn giản!
Dùng qua bữa tối, nhị phu nhân nói mấy tháng không có thấy đường bái nguyệt tối nay liền lôi kéo Bái Nhi cùng mình ngủ chung, hai mẹ con trò chuyện. Mà ở Liễu Mạc Như cùng Vệ Tư Đình còn không có hành động trước, Đại ca kéo lấy Nhị ca nói mình cũng có hơn nửa năm không có thấy Nhị đệ, huynh đệ hai người muốn hảo hảo uống rượu nói chuyện. Sau đó Đường Hạo xa liền tại con mắt đỏ hồng nhìn chăm chăm của hai vị chị dâu bị Đường Hạo Nhiên kéo ra ngoài.
Tạ Thanh Kiều ngáp một cái, nàng hôm nay hơi mệt. Lúc này cả thân thể đều chìm ở trong nước nóng, lười biếng ngước đầu, loạn xạ từ ghế gỗ bên cạnh cầm một cái cánh hoa vung ở trong nước. Hơi nước mờ mịt khiến cho cả căn phòng mông lung lên, Tạ Thanh Kiều lười biếng đem nước tụ ở trong tay lại chậm rãi tản ra. Không thể không nói, hai năm ở Đường phủ đem thân thể mình nuôi vô cùng tốt, ngoại trừ trong lòng bàn tay còn lưu lại nốt phồng dày, lúc trước bởi vì nắng gió mà làn da có chút khô nứt đều bị cuộc sống hai năm phú quý mà mài đến bóng loáng sáng như thủy linh. Chỉ là vết sẹo ở tim, vết thương dữ tợn kia mặc dù đã qua mười chín năm vẫn như cũ không có biến mất. Chỉ sợ đây là ấn ký của chủ nhân thân thể đời trước lưu lại.
Chậm rãi thong thả tắm, Tạ Thanh Kiều đem mình ngã vào trong giường lớn mềm mại rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Chưa từng nghĩ, nhưng một giấc ngủ cũng không yên ổn, trong mộng nàng nhíu chặt mi, hai tay nắm chặt vừa buông ra giống như là bị mê chướng đột nhiên duỗi ra hai tay lung tung vung, mở mắt hô:
“Không cần – – “
Lúc này, thấy Đường Hạo Dương đầu đặt trên mép giường vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, Tạ Thanh Kiều sững sờ,
tiện đà kinh hãi:
“Chàng tại sao lại ở chỗ này? “
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Đường Bái Nguyệt là khuê nữ duy nhất của Đường lão gia, lại càng là tâm can của nhị phu nhân. Thêm đó vóc người ngọt ngào, học vấn tài tình cũng thường xuyên được lão phu nhân tán thưởng, tuy nói là thứ nữ nhưng trên thực tế so với con gái vợ cả nhà thế gia còn được chiều chuộng hơn.
Lúc này, nàng cười một tiếng, con mắt biến thành hai ánh sao, thập phần đáng yêu.
“Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Lâm đại nhân, thật là diễm ngộ."
Lâm Mặc đứng người lên, cũng lễ phép trả lời:
“Đúng vậy thật là tấu xảo, Đường cô nương là một mình tới uống trà?"
Đường Bái Nguyệt che miệng mỉm cười, mới vừa muốn nói gì lại nghe được một âm thanh trung khí mười phần không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Đã nhìn thấy anh ruột Đường Hạo xa của nàng sải bước nhanh đi tới:
“Tiểu muội, muội không phải là ở tại nhà cậu sao, như thế nào hôm nay đã trở lại rồi?"
Đường Hạo xa xuất hiện làm Lâm Mặc chỉ cảm thấy đau đầu, không thanh sắc lui về phía sau vài bước.
“Ca, huynh rốt cục chịu lộ diện!" Đường bái Nguyệt đuôi mày nhảy lên, tới gần nhỏ giọng nói ra:
“Đừng cho là muội không biết việc huynh làm với Kim tiểu thư, hừ!"
Đường Hạo xa có chút lúng túng: “Van muội, ngàn vạn lần đừng nói cho nương, nếu không ta liền thực chịu không nổi."
Đường bái Nguyệt con mắt xoay động, dí dỏm nói:
“Kia phải xem thành ý của huynh !"
“Không thành vấn đề!" Đường Hạo xa hào phóng vỗ ngực:
“Chỉ cần tiểu muội muốn, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ca ca đều không chối từ."
Đường bái nguyệt vừa lòng thỏa mãn gật đầu, vừa nghiêng đầu phát hiện không còn thấy bóng dáng của Lâm Mặc thất vọng thở dài. Đường Hạo xa chu mỏ, hắn lại không phải người ngu, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết tâm tư của muội mình.
“Tiểu muội, ta nhớ được muội trước kia từng thề. Nói cuộc đời này phải gả cho 1 người phu quân mặc dù không nhất định là nhân trung long phượng nhưng là phải tài tình dung mạo xuất chúng mới
xứng đôi với muội mà."
Đường bái nguyệt vừa nghe không khỏi xấu hổ đỏ mặt, mắt phượng cáu giận:
“Ca, huynh đang nói gì thế!"
Đường Hạo xa không thèm để ý chút nào:
“Nói trở lại, làm sao muội một mình xuất hiện tại nơi này, cậu đây?"
“Cậu phái người đem muội đưa đến Vân Châu thành, dọc đường đi ngồi xe ngựa xương cốt đều mỏi nhừ. Muội thấy đến Vân Châu thành nen liền xuống xe ngựa đi bộ một chút." Đường bái nguyệt nói, tay hướng góc đường chỉ một cái:
“Ừ, bọn họ ở kia chờ muội đó."
Quả nhiên góc đường đứng sáu đại hán cũng một tiểu nha hoàn. Đường Hạo xa cùng đường bái nguyệt đi đến, hướng phía quản gia của cậu chào hỏi, đoàn người liền hướng Đường phủ mà đi.
Đường phủ mọi người biết được Nhị gia cùng tiểu thư trở lại sau, trong phủ lập tức náo nhiệt lên. Các phu nhân cùng với Đường Hạo Dương cùng Tạ Thanh Kiều mới được phóng thích ra đều tụ tại trong phòng lớn của lão phu nhân.
Không lâu sau, liền nghe một có 1 âm thanh thanh thúy vang lên, một thân ảnh vàng nhạt nhẹ như gió tiến đến:
“Lão tổ mẫu, Bái Nhi rất nhớ tổ mẫu."
Lão phu nhân cười ôn hòa, đem đường bái nguyệt ôm vào trong ngực trong chốc lát. Lập tức, Đường Hạo xa cũng vào phòng hướng phía lão phu nhân đại phu nhân nhị phu nhân tam phu nhân hành lễ, đường bái nguyệt cũng đi theo hành lễ. Đi đến trước mặt Vệ Tư Đình không khỏi khẽ sửng sốt, tiện đà cười ngọt ngào nói:
“Vị này chắc hẳn chính là chị dâu mới của đại ca đi." Lại hướng phía Đại ca Đường Hạo Nhiên nói:
“Đại ca thật sự là có phúc khí, hai vị tẩu tẩu đều xinh đẹp tựa tiên nữ vậy."
Lúc này nhị phu nhân cười nói:
“Đứa bé này đi ra ngoài một chuyến trở lại mà miệng càng ngày càng ngọt."
Thấy mọi người đều cười nàng, đường bái nguyệt nháy mắt mấy cái, có chút xấu hổ cúi đầu.
Mọi người lại hàn huyên 1 chút, lão phu nhân nói để cho Hạo xa cùng Bái Nhi cùng nhị phu nhân nói chuyện, buổi tối nhà mình bày yến tiệc tẩy trần cho hai đứa. Rồi mọi người liền tốp năm tốp ba tản đi.
Lúc đến buổi trưa, Tạ Thanh Kiều gặp Hoa hồng mấy lần muốn nói lại thôi không khỏi hỏi:
“Làm sao vậy?"
Hoa hồng cau mày có chút bất đắc dĩ: “Đại thiếu phu nhân cùng chi thứ hai đều chuẩn bị chút ít lễ vật đưa cho đại tiểu thư, thiếu phu nhân xem…"
“Các nàng là ấy là phòng lớn, Vệ Tư Đình là lần đầu tiên thấy đường bái nguyệt, Đại ca lại đang ở nhà những lễ nghi này là phải chu đáo chút ít." Tạ Thanh Kiều nằm ở trong ghế chậm chạp lắc lắc:
“Chúng ta coi như xong, an phận thủ thường sống qua ngày thôi."
Hoa hồng gặp Tạ Thanh Kiều giọng nói mặc dù nhu hòa nhưng cũng rất kiên định, cũng không tại kiên trì nói gì. Chỉ là đường bái nguyệt vị này đại tiểu thư này đối với mỗi người trong phủ đều tốt, mà ngay cả lão mụ tử giữ cửa đều khá lịch sự, chỉ có đối với tam thiếu phu nhân nhà mình là lạ. Lúc Hoa hồng nghĩ tam thiếu phu nhân nhà mình đối ngoại với người đó là cẩn thận một chút, cung kính khiêm tốn không đến mức quan hệ cùng em chồng huyên náo nhưng mỗi lần chỉ cần khi đường bái nguyệt cùng Tạ Thanh Kiều một chỗ ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được đường bái nguyệt đối với Tạ Thanh Kiều có địch ý, thật sự là kỳ quái.
Qua hoàng hôn, một tiểu nha đầu qua nói:
“Lão phu nhân gọi đến ăn cơm tối." Tạ Thanh Kiều gấp rút mang theo Đường Hạo Dương đi theo hành lang phía tây, trải qua một vườn hoa, gặp đường bái nguyệt ngồi một mình ở ngồi ở chỗ kia. Tạ Thanh Kiều trong lòng vướng mắc một cái chính mình không đi tìm nàng, em chồng này ngược lại tự mình tìm đến đây. Đường bái nguyệt đã đi tới đối với Đường Hạo Dương nói:
“Tam ca ca tinh thần tốt nha!" Lại hướng phía Tạ Thanh Kiều nói ra:
“Bái Nhi đã lâu cũng không có nhìn thấy Tam tẩu tẩu, sợ là khi ăn cơm bí mật hẳn là khó giữ như vậy sẽ có nhiều người biết, cho nên Bái Nhi muốn cùng chị dâu mói chuyện riêng 1 lát."
Đường Hạo Dương có chút mờ mịt, Tạ Thanh Kiều hướng phía Hoa hồng gật gật đầu:
“Em mang theo Hạo Dương đi trước đi, ta sẽ tới sau."
Đợi hai người đi xa, Tạ Thanh Kiều nói:
“Bái Nhi một đường lắc lư, thật sự là khổ cực."
Đường bái nguyệt gặp bốn phía không người nào, đảo qua mặt ôn nhu giờ thì lông mày chau lên:
“Tam tẩu thật sự là khách khí, Bái Nhi không có ở đây những ngày qua chắc hẳn Tam tẩu cùng các phu nhân trong phủ quan hệ chắc cũng tốt hơn đi."
Tạ Thanh Kiều che mặt cười nói: “Mẹ chồng con dâu hòa hợp, là hy vọng của mỗi người làm con dâu. Cũng may các phu nhân đều là người khoan dung, Thanh Kiều bất quá là nhặt được chút phúc khí của Đường phủ mà thôi."
Đường bái nguyệt đi tiến lên một bước, qua tai Tạ Thanh Kiều nói:
“Chị dâu, khuôn mặt dối trá này còn muốn giả bộ tới khi nào? Bái Nhi biết được lúc trước chị dâu khi vẫn còn ở đầu đường bán đậu hũ liền có không ít nam tử hâm mộ tiếng tăm mà đến. Chắc hẳn chị dâu cùng Tam ca ca quan hệ rất là hòa hợp."
Nghe đường bái nguyệt nói lời này Tạ Thanh Kiều hai tay không khỏi dùng sức nắm chặt thành quyền, lại không thể làm gì chậm rãi buông ra. Thân thể lui về sau một bước nói:
“Bái Nhi, quan hệ của chị dâu với Tam ca ca không cần tới muội muội quan tâm."
Đường bái nguyệt cười một tiếng: “Đúng vậy, chị dâu cùng Tam ca ca đương nhiên không cần ta đây là người ngoài quan tâm, nhưng không biết đại phu có quan tâm hay không đây?"
Tạ Thanh Kiều cũng cười: “Bái Nhi à, ta với Tam ca của muội thành thân hai năm. Hai năm trước thân phận địa vị của ta thế nào đại phu nhân so với muội còn hiểu rõ ràng hơn. Cho đến hôm nay, Bái Nhi đem những chuyện xưa này lại nói ra, ta nghĩ nhị phu nhân cũng sẽ không đồng ý đi."
Đường bái nguyệt khẽ sửng sốt, nhưng rất nhanh nói ra:
“Chị dâu quả nhiên thật là thủ đoạn. Bất quá khuôn mặt dối trá này rốt cuộc có thể giả bộ tới khi nào? Đừng cho là ta không biết quan hệ của chị dâu với trợ thủ tư luật đại nhân!"
Tạ Thanh Kiều đáy lòng yên lặng thở dài, Lâm Mặc à Lâm Mặc, anh đúng là hại tôi thê thảm!
Gặp Tạ Thanh Kiều không nói lời nào, đường bái nguyệt rất là đắc ý:
“Tẩu ngày đại hôn hôm đó chuyện đã xảy ra nếu là đại phu nhân cùng lão phu nhân biết… Chị dâu cảm thấy sẽ có hậu quả gì đây?"
Tạ Thanh Kiều tức cười. Nàng có thể nói ngày đó Lâm Mặc chỉ là đến tặng quà sau đó không cẩn thận bị hạt cát bay vào con mắt, mà nàng căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo tinh thần giúp hắn thổi cát sao? Mà cuối cùng hiện ra ở trong mắt người khác hình ảnh chính là – – Lâm Mặc khóc rống chảy nước mắt, Tạ Thanh Kiều mặt mũi tràn đầy u sầu, thuận tiện kèm trên tay mỏi nhừ – – Đường phủ cửa vào sâu như biển, từ đó Lâm lang chỉ là người đi đường.
Đối mặt với đường bái nguyệt , Tạ Thanh Kiều một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi hướng phía nàng cười thần bí, cùng đường bái nguyệt cứ vậy qua. Cuối cùng cũng chỉ là nói ra:
“Bây giờ cũng không còn sớm, nếu là châm trễ giờ cơm của lão phu nhân ai cũng đảm đương không nổi."
Nhìn xem bóng lưng Tạ Thanh Kiều thản nhiên tự đắc, đường bái nguyệt tức giận đến giậm chân. Tạ Thanh Kiều không có sợ hãi như vậy, đơn giản là biết mình không có chứng cớ. Được thôi, một ngày nào đó, mình sẽ bắt được chứng cớ chị ta không tuân thủ nữ tắc!
Hai năm trước, khi lão phu nhân nói muốn cưới cho Tam ca một cô gái đến xung hỉ, đường bái nguyệt không có cảm thấy gì không ổn. Nhưng khi nàng biết người kia là Tạ Thanh Kiều thì trong lòng rất là không ổn. Trong phủ các phu nhân khả năng không biết nhưng nàng bởi vì kẻ thích náo nhiệt luôn thích chuồn êm ra đường chơi đùa, liền nhiều lần thấy Tạ Thanh Kiều cùng nam tử trẻ tuổi liếc mắt đưa tình, loại con gái này tại sao có thể đến Đường phủ các nàng! Nhưng mình mặc dù được Đường phủ sủng ái nhưng vẫn như cũ chỉ là một thứ nữ, cân nhắc đến mẫu thân luôn luôn không tranh quyền thế, nếu chính mình khi đó nói ra chân tướng, sẽ bị Tạ Thanh Kiều cắn ngược lại một cái thì nàng sẽ rơi xuống tình hình
là 1 bà ba hoa.
Vốn tưởng rằng loại nữ nhân yêu trêu hoa ghẹo nguyệt này cho dù gả vào phủ cũng sẽ không an phận thủ thường, huống chi phu quân còn là một ngốc tử. Đường bái nguyệt nghĩ đợi một thời gian Tạ Thanh Kiều nhất định sẽ bại lộ bản tính. Nhưng điều làm nàng tuyệt đối không ngờ rằng kể từ khi Tạ Thanh Kiều gả vào Đường phủ liền phảng phất biến thành một người khác, ngôn hành cử chỉ giống như tiểu thư khuê các không thể bắt bẻ, mà ngay cả lão mụ tử yêu nhất buôn chuyện cũng không nói gì đến Tạ Thanh Kiều, nhiều lắm chỉ là nói đúng là người này mồ mả long mạch tốt, thoáng cái liền bay đến đầu cành làm Phượng Hoàng.
Đường bái nguyệt trong lòng tích tụ, lại thêm trong ngày đại hôn của Đường Hạo Dương hôm đó nhìn thấy một màn kia trong lòng lại càng nổi giận. Nữ nhân này thậm chí ngay cả đương triều tân khoa trạng nguyên dám thông đồng, quả thực không đơn giản!
Dùng qua bữa tối, nhị phu nhân nói mấy tháng không có thấy đường bái nguyệt tối nay liền lôi kéo Bái Nhi cùng mình ngủ chung, hai mẹ con trò chuyện. Mà ở Liễu Mạc Như cùng Vệ Tư Đình còn không có hành động trước, Đại ca kéo lấy Nhị ca nói mình cũng có hơn nửa năm không có thấy Nhị đệ, huynh đệ hai người muốn hảo hảo uống rượu nói chuyện. Sau đó Đường Hạo xa liền tại con mắt đỏ hồng nhìn chăm chăm của hai vị chị dâu bị Đường Hạo Nhiên kéo ra ngoài.
Tạ Thanh Kiều ngáp một cái, nàng hôm nay hơi mệt. Lúc này cả thân thể đều chìm ở trong nước nóng, lười biếng ngước đầu, loạn xạ từ ghế gỗ bên cạnh cầm một cái cánh hoa vung ở trong nước. Hơi nước mờ mịt khiến cho cả căn phòng mông lung lên, Tạ Thanh Kiều lười biếng đem nước tụ ở trong tay lại chậm rãi tản ra. Không thể không nói, hai năm ở Đường phủ đem thân thể mình nuôi vô cùng tốt, ngoại trừ trong lòng bàn tay còn lưu lại nốt phồng dày, lúc trước bởi vì nắng gió mà làn da có chút khô nứt đều bị cuộc sống hai năm phú quý mà mài đến bóng loáng sáng như thủy linh. Chỉ là vết sẹo ở tim, vết thương dữ tợn kia mặc dù đã qua mười chín năm vẫn như cũ không có biến mất. Chỉ sợ đây là ấn ký của chủ nhân thân thể đời trước lưu lại.
Chậm rãi thong thả tắm, Tạ Thanh Kiều đem mình ngã vào trong giường lớn mềm mại rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Chưa từng nghĩ, nhưng một giấc ngủ cũng không yên ổn, trong mộng nàng nhíu chặt mi, hai tay nắm chặt vừa buông ra giống như là bị mê chướng đột nhiên duỗi ra hai tay lung tung vung, mở mắt hô:
“Không cần – – “
Lúc này, thấy Đường Hạo Dương đầu đặt trên mép giường vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, Tạ Thanh Kiều sững sờ,
tiện đà kinh hãi:
“Chàng tại sao lại ở chỗ này? “
Tác giả :
Lục Tiên