Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 14-1: Buồn và vui (1)

Thế giới này có không ít đau buồn, nhưng nỗi đau lớn nhất chính là: muốn trốn thoát khỏi bóng tối chạy theo sự quyến rũ, lại không thể hiểu ánh sáng là gì, cho dù cố gắng giãy giụa như thế nào đi nữa, tất yếu sẽ chìm trong đau khổ. —Rodion Shchedrin (14.1)

(14.1) Rodion Konstantinovich Shchedrin ( sinh ngày 16/12/1932) là một nhà soạn nhạc Nga. Ông là một trong những nhà soạn nhạc Liên Xô hàng đầu, và là chủ tịch Liên hiệp Nhạc sĩ nước Nga từ 1973 cho đến 1990.

Bình thường, kinh nguyệt của Nhan Hiểu Thần đều rất đúng ngày, chỉ chênh lệch chút ít không quá 3 hôm, thế nhưng hôm nay, đã qua mười ngày, mà vẫn chưa có.

Lúc đầu, cô cảm thấy không thể nào xảy ra chuyện được, cô và Thẩm Hầu mỗi lần quan hệ đều có bảo vệ, chắc là nội tiết mất cân bằng một chút, có lẽ vài hôm nữa sẽ có kinh nguyệt lại thôi. Nhưng hơn hai tuần sau đó, vẫn chẳng có. Nhan Hiểu Thần bắt đầu lo lắng, nhớ lại chuyện của cô với Thẩm Hầu, cô không thể không nghi ngờ — Đêm trừ tịch hôm đó, bọn họ xem xong pháo hoa trở về nhà, Thẩm Hầu đưa cô lên lầu ngủ, vốn chỉ là cách một cái chăn, một chút hôn môi, nhưng bởi vì hai người đều có hơi men, khó kềm lòng biến thành một trận mây mưa triền miên, tuy rằng cuối cùng trong một thoáng Thẩm Hầu có rút ra khỏi người cô, chẳng lẽ không giống như bọn họ nghĩ là đã an toàn rồi?

Nhan Hiểu Thần lên mạng tra cứu xem làm cách nào để xác định mình có thai, phương pháp hóa ra cũng đơn giản, đi tiệm thuốc mua que thử thai về dùng, nghe nói là chính xác khoảng 98%.

Mặc dù đã biết nên làm gì, nhưng cô luôn nghĩ mình sẽ gặp may, cảm thấy có lẽ sáng sớm hôm sau khi thức dậy, sẽ phát hiện trên quần lót có vệt máu, nên rề rà chưa chịu đi mua. Mỗi ngày khi vào nhà vệ sinh cô đều mang hi vọng, cẩn thận kiểm tra quần lót, nhưng không có một vệt máu nào. Kinh nguyệt là thứ đem đến rất nhiều phiền toái, nhưng nếu không có nó, lại mang đến bao nhiêu phiền muộn.

Buổi tối, lúc Nhan Hiểu Thần đưa Thẩm Hầu ra về, hắn nhìn thấy bà Nhan đang ở phòng tắm, liền kéo cô đến hành lang, ôm ấp gần gũi với cô một chút. Nhan Hiểu Thần đang có tâm sự, có chút không yên lòng, Thẩm Hầu than thở: “Tiểu Tiểu, từ tết âm lịch tới giờ, em lạnh nhạt với anh lắm! Muốn ôm một chút cũng phải lén lút, tiếp tục như vậy thật không ổn, chúng ta kết hôn đi!"

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Hầu nói đến chuyện kết hôn, nhưng Nhan Hiểu Thần vẫn chưa muốn nghĩ đến, nói chung giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề phải đối mặt: Ba mẹ của Thẩm Hầu còn đang phản đối bọn họ quyết liệt, cô và mẹ đang thích nghi với cuộc sống mới, cô còn đang thiếu nợ hơn 100 ngàn, sự nghiệp của Thẩm Hầu vẫn chưa đi tới đâu…Nhưng lần này, cô đã động lòng.

“Kết hôn…Có thể sao?"

Thẩm Hầu nghe được lời này, lập tức tỉnh táo, “Sao lại không được? Chúng ta đều lớn hết rồi, cầm theo chứng minh thư với hộ khẩu, có thể đến nơi lập hộ tịch để đăng ký kết hôn. Hộ khẩu của anh ở Thượng Hải, em thì ở quê, em xin nghỉ một ngày, về quê đăng ký một chút là xong."

Nhan Hiểu Thần có chút kinh ngạc, “Anh đã hỏi rõ rồi à?"

Thẩm Hầu cầm tay cô, chỉ vào chiếc nhẫn, “Em nghĩ tâm huyết của anh là đùa giỡn hay sao? Anh rất nghiêm túc! Em nói đi! Khi nào thì được? Anh thì lúc nào cũng được!"

“Ba mẹ của anh…"

“Thôi đi! Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Luật hôn nhân cũng không yêu cầu ba mẹ đồng ý mới được đăng ký kết hôn, luật hôn nhân viết rất rõ ràng, nam nữ hai bên nguyện lòng, không có liên quan gì tới ba mẹ hết!"

“Nhưng mẹ em…"

“Em đã từng tuổi này, nếu là con gái ở quê đều đã tay bồng tay bế hết rồi, về chuyện hôn sự, mẹ em so với em còn sốt ruột hơn. Yên tâm đi, mẹ em thích anh, chắc chắn sẽ đồng ý."

Những lời này Nhan Hiểu Thần rất tin tưởng, tuy rằng trong khoảng thời gian này mẹ của cô chưa bàn luận một lời nào về Thẩm Hầu, nhưng có thể thấy được, bà đã chấp nhận Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần cắn môi suy nghĩ.

Thẩm Hầu lay người cô nói: “Bà xã à, chúng ta đăng ký đi! Anh thử việc như vậy cũng quá lâu rồi, cho anh làm chồng chính thức đi! Chẳng lẽ em không hài lòng anh, còn muốn tìm người khác nữa sao?"

Nhan Hiểu Thần bực bội phì cười, đập hắn một cái, “Được rồi, để em suy nghĩ đã."

Thẩm Hầu mừng rỡ ôm siết cô, xoay một vòng, cô cười nói: “Em phải vào nhà rồi, anh đi đường nhớ cẩn thận."

Hắn nói: “Nhanh chọn ngày đi nhé!"

Nhan Hiểu Thần đấm hắn một cái, xoay người trở vào nhà.

Bởi vì thái độ của Thẩm Hầu như vậy, đột nhiên Nhan Hiểu Thần không còn lo lắng chuyện kinh nguyệt có chậm nữa. Cô và hắn thật sự không giống nhau, dù có xảy ra chuyện gì cô sẽ nghĩ đến mặt xấu nhất, còn hắn thì chẳng để ý gì đến hậu quả, sẽ hứng trí phấn khởi đối mặt với mọi chuyện, từ trước đến nay đều như vậy. Tuy rằng lúc này, bọn họ chưa chuẩn bị tâm lý có con, nhưng Nhan Hiểu Thần nghĩ, nếu như cô thật sự có thai, Thẩm Hầu chỉ có vui sướng mà hét to thôi. Về chuyện khó khăn, chắc chắn hắn sẽ nói, có thể có khó khăn gì chứ? Mà cho dù có, thì cũng có thể vượt qua tất cả!

Nhan Hiểu Thần đi đến tiệm thuốc mua que thử thai, chuẩn bị chọn thời gian thích hợp, kiểm tra qua một lần.

Bởi vì là thuê nhà trọ, tất cả ngăn kéo tủ trong nhà đều không khóa, mẹ cô dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, thế nào cũng mở mấy cái ngăn tủ đó, Nhan Hiểu Thần không dám để que thử thai ở nhà, chỉ có thể cất kỹ ở trong túi xách, lúc nào cũng mang theo.

Vốn định đợi buổi chiều về nhà rồi tính, nhưng đầu óc cứ nghĩ tới que thử thai đang ở trong túi, nên tâm trạng không được yên ổn, mấy hôm trước, cô vẫn trốn tránh không dám đối mặt, bây giờ lại muốn biết kết quả khẩn cấp. Theo bảng hướng dẫn, thì chỉ cần chờ 3 phút là sẽ biết kết quả, cô đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, cuối cùng quyết định lập tức đi kiểm tra.

Cầm lấy túi, đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn ngó xung quanh một chút, rất là bí mật, chắc không có vấn đề gì. Cô đọc bản hướng dẫn, chuẩn bị dựa theo lời ghi chú trên hình ảnh hướng dẫn, di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Trình Trí Viễn. Từ lúc đi làm đến nay anh ta chưa gọi điện thoại cho cô bao giờ, dù có việc gì cũng là thư ký riêng thông qua công ty gọi cô lên gặp mặt. Nhan Hiểu Thần có chút ngoài ý muốn, cũng có chút chột dạ, “A lô?"

“Hiểu Thần…" Trình Trí Viễn gọi một tiếng tên của cô, liền giống như biến thành người câm, không nói thêm lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng thở gấp của anh ta, hào hển giống như âm thanh của sóng biển.

Nhan Hiểu Thần cố hết sức giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh dịu dàng, “Sao ạ? Có chuyện gì?"

“Tôi có chút chuyện muốn nói với em, là chuyện khá quan trọng."

“Tôi lập tức tới ngay!"

“Không cần, không cần! Không phải chuyện công…Không cần phải vội vàng như vậy…Quên đi! Em cứ thong thả, chúng ta nói sau!"

“Được ạ."

Trình Trí Viễn không nói hẹn gặp lại, liền cúp điện thoại. Nhan Hiểu Thần cảm thấy Trình Trí Viễn có chút lạ, không giống với tính cách tự tin bình tĩnh trước kia của anh ta, giống như xảy ra việc gì đó rất khó khăn gây phiền lòng, có vẻ bối rối, dường như hoàn toàn không biết cách giải quyết.

Cô nhìn que thử thai trong tay, cảm thấy thật ngượng ngùng vì vừa nói chuyện với cấp trên xong, lại còn sử dụng giờ làm công để giải quyết chuyện riêng tư, cô chỉ có thể nhét que thử thai và bảng hướng dẫn vào túi, rời khỏi nhà vệ sinh.

Tuy rằng lời nói của Trình Trí Viễn không tỏ ra nôn nóng, nhưng Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định trước hết đi gặp anh ta. Cô không đi thang máy, mà chọn đi cầu thang bộ, nép vào góc cầu thang, cô vội vàng hướng lên, Trình Trí Viễn bưng cà phê, không yên tâm đi xuống dưới, hai người đụng trực tiếp vào nhau, cà phê trong tay anh ta văng lên cánh tay của Nhan Hiểu Thần, cô bị nóng “A" lên một tiếng, túi xách cầm không chắc bị rơi xuống đất, bao nhiêu thứ trong túi rơi hết ra ngoài, hộp que thử thai như vậy cũng văng ra từng món.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Em có bị phỏng không?" Trình Trí Viễn vội vàng xin lỗi.

“Chỉ có vài giọt thôi, không sao cả!" Nhan Hiểu Thần vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, muốn nhanh chóng không để anh ta phát hiện, tiêu hủy hết chứng cứ phạm tội.

Nhưng lúc ấy, bởi vì lo sợ kiểm tra qua một lần không ra kết quả gì, hoặc là kết quả không được chính xác, để an tâm, cô quyết định sẽ thử qua nhiều lần, nên cố ý mua một hộp lớn, có đến mười sáu cái!

Lúc đầu, Trình Trí Viễn hẳn là hoàn toàn không nhận ra mấy thứ dưới đất là gì, lập tức hạ thấp người, cũng giúp cô nhặt lên, liên tục nhặt lên mấy cây, rồi nhặt được cái hộp, rốt cuộc cũng đã ý thức được chính mình đang cầm cái gì, anh im lặng như hóa đá, mặt đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vật ở trong tay.

Nhan Hiểu Thần quả thực muốn tìm một cái lỗ ở dưới đất, chôn sống mình đi cho rồi, cô nhét đống đồ đang rơi vãi lung tung vào túi, lại vội vàng giật lấy thứ đang ở trong tay của anh ta. Trình Trí Viễn căn bản không để ý đến động tác của cô, anh ta vẫn sợ hãi nhìn vào tay của mình một lúc lâu.

Nhan Hiểu Thần muốn ăn miếng đậu hủ nghẹn chết đi cho rồi, cô không dám nhìn anh ta, chỉ ngắc ngứ nói: “Mấy thứ đó…là của tôi…Cám ơn!"

Trình Trí Viễn rốt cuộc cũng phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì, đưa lại mấy thứ đó cho cô. Cô lập tức dùng sức nhét mạnh chúng vào trong túi, quay người chạy đi, “Tôi đi làm việc!"

Rầm rầm chạy xuống lầu, trốn về bàn làm việc của mình, cô thở ra một hơi, oán hận gõ vào đầu mình, Nhan Hiểu Thần, ngươi đúng là cái đầu heo! Đồ ngốc! Đồ đầu heo ngu ngốc!

Cô ảo não buồn bực trong chốc lát, lại lo lắng không biết anh ta có nói với Thẩm Hầu và mẹ của cô hay không nữa, theo lý thì Trình Trí Viễn không phải là loại người nhiều chuyện, nhưng mấy chuyện nhạy cảm thế này thật không thể không khẩn trương, không phải nên đề phòng hay sao? Chẳng lẽ bảo cô đi tìm anh ta, cầu xin anh ta giữ bí mật giùm?

Nhan Hiểu Thần nghĩ đến việc phải đi gặp Trình Trí Viễn, lập tức cảm thấy sau gáy của chính mình khắc hai chữ “Mất mặt", thật sự không có dũng khí đi tìm anh ta.

Rối rắm suy nghĩ trong chốc lát, cô quyết định vẫn là đăng blog kéo dài thời gian, không cần phải mặt đối mặt nói chuyện, chắc sẽ tốt hơn một chút. Đang viết blog cho anh ta, không ngờ cô lại nhận được tin nhắn của anh ta trước.

“Em mang thai à?"

Nhan Hiểu Thần hung hăng gõ vào trán của mình, trả lời: “Sáng hôm nay vừa mua que thử thai, còn chưa kiểm tra."

“Khả năng bao nhiêu phần trăm?"

Vị đại ca này tuy rằng ở trên thương trường rất là anh minh thần võ, nhưng xem ra đối với mấy chuyện đại loại như thế này, hóa ra hoàn toàn không có kinh nghiệm, “Tôi không biết, kiểm tra một chút mới biết kết quả."

“Việc này trước hết không cần nói cho Thẩm Hầu và mẹ của em biết."

Oái…Trình Trí Viễn không phải đang cướp lời nói của cô sao? Nhan Hiểu Thần thẫn thờ trong chốc lát, đang gõ vài chữ trả lời, thì tin nhắn mới của anh ta tiếp tục đến, “Chúng ta nên bàn qua chuyện này một chút, sau đó mới quyết định nên làm thế nào."

Nhan Hiểu Thần hoàn toàn thẫn thờ, anh ta phải chăng rất là buồn chán? Chẳng lẽ bởi vì cô sẽ phải nghỉ việc tạm thời lo chuyện sinh con, sẽ ảnh hưởng đến công việc? Anh ta thân là ông chủ cũng là chủ nợ, tỏ ra buồn bực có phải cũng rất bình thường? Nhưng mà buồn bực đến bất thường như vậy, là bình thường sao?

Nhan Hiểu Thần mờ mịt trong chốc lát, gửi cho anh ta một chữ: “Được!"

Trình Trí Viễn gửi blog an ủi cô: “Kết quả còn chưa có, có lẽ chúng ta quá khẩn trương rồi."

Nhan Hiểu Thần cảm thấy anh ta rõ ràng là khẩn trương vớ vẩn, cô vốn đã không khẩn trương, lại bị anh ta làm cho thật sự khẩn trương, “Có lẽ vậy, chắc là do nội tiết hơi rối loạn một chút."

“Tôi vừa lên mạng tra cứu, que thử thai có thể kiểm tra bất cứ lúc nào."

Nhan Hiểu Thần đã hoàn toàn không biết nên trả lời vị đại ca này thế nào, “Vâng, tôi biết."

“Bây giờ có thể lập tức đi kiểm tra, em cứ đến phòng làm việc của tôi."

Nhan Hiểu Thần ôm đầu, nghẹn họng, nhìn trân trối vào cái màn hình điện thoại, Trình Trí Viễn bị sao vậy? Anh ta chắc là đang đùa?

Đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến bất thường, cô thẫn thờ ngẩng đầu lên, một đồng nghiệp ngồi đối diện nhìn cô chỉ chỉ ra cửa, cô quay đầu lại nhìn, thì thấy Trình Trí Viễn đang đứng ở cửa.

Anh ta dĩ nhiên rất là nghiêm túc! Nhan Hiểu Thần cảm thấy máu huyết toàn thân dồn lên tới đầu,lập tức đứng lên, vọt ra cửa, đè nén giọng nói: “Anh bị sao vậy?"

Trình Trí Viễn cũng đè nén giọng nói: “Em không có mang theo…"

“Không mang theo cái gì?" Nhan Hiểu Thần hoàn toàn không hiểu.

Trình Trí Viễn xem ra nói không rõ ràng, trực tiếp đi đến bàn làm việc của cô, làm cho mấy đồng nghiệp nhìn ngó với ánh mắt quái lạ, anh ta cầm lấy túi xách của cô, đi đến bên cạnh Nhan Hiểu Thần nói, “Đến phòng làm việc của tôi."

Trước mặt đồng nghiệp, cô không thể tỏ ra là không tôn trọng cấp trên, chỉ có thể đi theo anh ta, hướng lên lầu. Tầng bốn của anh ta khác hẳn với ba tầng còn lại dành cho phía đối tác, lúc này không có cuộc họp nào, chỉ có thư ký riêng của bọn họ đang ở bên ngoài làm việc, cả tầng trông có vẻ yên ắng, thanh tĩnh.

Nhan Hiểu Thần đã đến rất nhiều phòng làm việc, nhưng lại là lần đầu tiên đến văn phòng của Trình Trí Viễn, phòng của anh ta rất lớn, có một nhà vệ sinh riêng, còn trang bị cả phòng tắm, bên trong bày hoa tươi và cây cảnh, trang trí giống như mấy nhà vệ sinh ở khách sạn năm sao.
Tác giả : Đồng Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại