Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 13-1: Yêu và hận (1)

Hận thù làm tê liệt, tình yêu khiến hồi sinh; hận thù thành hỗn loạn, tình yêu giúp hài hòa; hận thù hóa tối tăm, tình yêu liền soi sáng. — Martin Luther King, Jr. (13.1)

(13.1) Martin Luther King, Jr ( 15/01/1929 – 04/04/1968) là Mục sư Baptist, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ gốc Phi, và là người đoạt Giải Nobel Hoà bình năm 1964. Ông là một trong những nhà lãnh đạo có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ cũng như lịch sử đương đại của phong trào bất bạo động. King được nhiều người trên khắp thế giới ngưỡng mộ như một anh hùng, nhà kiến tạo hoà bình và thánh tử đạo.(wiki)

Nguyên văn bằng tiếng Anh: “Hatred paralyzes life; love releases it. Hatred confuses life; love harmonizes it. Hatred darkens life; love illuminates it."

Buổi sáng, Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu ngủ đến hơn 10 giờ mới tỉnh dậy. Lúc dậy thì bà Nhan đã không có ở nhà, Thẩm Hầu vừa ăn cháo, vừa thẳng thắn hỏi: “Dì lại đi đánh mạt chược?"

“Chắc là vậy." Có lẽ bị thái độ của hắn ảnh hưởng, Nhan Hiểu Thần bàn luận chuyện này rất tự nhiên không đến nỗi khó mở miệng.

Ăn xong điểm tâm, Nhan Hiểu Thần mang đệm chăn ga giường, ôm ra sân phơi phóng, rồi đem đống quần áo hai ngày chưa giặt, cùng mấy cái áo ấm mang đến máy giặt cũ để giặt, còn đồ lót thì giặt bằng tay.

Thẩm Hầu giúp cô đẩy máy giặt ra sân, đặt bên cạnh vòi nước máy, chuẩn bị sẵn ổ cắm điện, hắn đem tất cả ấm nước trong nhà đun sôi lấy nước nóng, để cô đỡ phải giặt đồ bằng nước lạnh.

Thẩm Hầu vừa chuẩn bị ổ điện và đun nước xong, từ trong bếp đi ra thì thấy Nhan Hiểu Thần đã ngồi giặt quần áo trước chậu nước. Thẩm Hầu nhẹ nhàng bỏ ấm nước xuống, đi đến sau lưng của Nhan Hiểu Thần, bịt mắt cô lại, đùa giỡn nói: “Đố biết là ai?"

Nhan Hiểu Thần cười nói: “Thẩm Hầu."

“Không đúng!"

“Hầu ca."

“Cũng không đúng!"

“Một chú khỉ ngốc."

Thẩm Hầu tức giận, cắn lỗ tai cô một cái, hung tợn nói: “Lại đoán sai nữa, cắn em bây giờ!" Nhan Hiểu Thần vừa đau vừa nhột, nhịn không được dụi đầu vào ngực của Thẩm Hầu, cười nói “Là chồng em."

Thẩm Hầu hài lòng buông cô ra, hôn lên má cô một cái, “Ngoan!"

Nhan Hiểu Thần thuận tay lấy một ít bọt xà phòng dính trên tay quẹt lên mặt của hắn, Thẩm Hầu cười hì hì hoàn toàn không để ý, ngược lại cầm lấy tay cô, xem chừng vẫn ấm, mới hài lòng buông ra.

Thẩm Hầu cảm thấy hiện giờ chẳng giúp thêm được gì, hắn vào nhà lấy cái ghế, đặt ở đối diện Nhan Hiểu Thần, vừa phơi nắng, vừa chơi điện thoại, lâu lâu, lại giơ di động lên chụp vài tấm ảnh, rồi quay vài cảnh video, “Tiểu Tiểu, nhìn anh, cười lên!"

“Giặt quần áo có gì hay mà chụp?" Nhan Hiểu Thần hướng mặt về phía màn hình điện thoại, nhăn mũi làm xấu.

Thẩm Hầu chỉ vào cái bàn giặt đồ (13.2), “Đợi khi nào con chúng ta lớn lên bằng tuổi chúng ta, hẳn nhiên cái đó đã trở thành đồ cổ! Hay là giữ lại một cái đi? Có thể sẽ bán được giá cao."

(13.2) Là một miếng ván có khắc rãnh ngang ở mặt trên, to nhỏ tùy lại, dùng để chà sát đồ trên đó, đỡ phải vò bằng tay, ở VN không phổ biến cái này, nhưng ở TQ, NB, HQ thì khá phổ biến.

Nhan Hiểu Thần không nói gì, nhìn hắn một thoáng, dùng tay đang dính đầy bọt xà phòng cầm cái bàn giặt giơ lên, nhìn màn hình điện thoại, thật nghiêm túc nói: “Này nhóc Thẩm, đây là đồ gia truyền ba con để lại cho con đấy, có vui không?"

Thẩm Hầu cười to, cũng nhìn màn hình nói: “Dĩ nhiên là vui rồi, đúng không?"

Hai người đang rất là vui vẻ, đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập cửa rầm rầm vang lên khắp nhà, “Lưu Thanh Phương! Lưu Thanh Phương…" Thẩm Hầu khó hiểu nhìn Nhan Hiểu Thần.

“Là tìm mẹ em." Nhan Hiểu Thần vội vàng lau khô tay, đi ra mở cửa, cô vừa mở cửa, năm sáu người đàn ông ùa vào, có người vọt vào trong nhà, có người còn đi vào sân lục lung tung đồ đạc. Thẩm Hầu thấy tình hình có vẻ không ổn, lập tức kéo Nhan Hiểu Thần lại bên cạnh, lớn tiếng hỏi: “Các người làm gì vậy?"

Nhan Hiểu Thần dường như đã đoán được chuyện gì, lôi kéo tay hắn, ra ý không có chuyện gì.

Một người đàn ông đầu tóc nhuộm vàng chóe ôm cái TV cũ đi ra, hướng gã đầu trọc đang đứng ở trong sân nói: “Nghèo rớt mồng tơi, một nhà toàn rác rưởi, cái TV cũ này có muốn lấy không?"

Gã đầu trọc chán ghét liếc qua cái TV, thằng tóc vàng liền buông tay ra, cái TV rơi xuống đất.

“Mấy người có chuyện gì thì nói, lại đi đập phá đồ đạc, giải quyết được vấn đề gì đâu?" Thẩm Hầu bình tĩnh nói.

Thằng tóc vàng hỏi: “Lưu Thanh Phương đâu? Các ngươi có quan hệ gì với Lưu Thanh Phương?"

Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi là con gái bà ấy."

Vài người nhìn cô đánh giá, gã đầu trọc nói: “Mẹ cô thiếu chúng tôi 160 ngàn, bây giờ có trả được hay không?"

Nhan Hiểu Thần hít một hơi khí lạnh, cô nghĩ là bọn họ tới đòi nợ, nhưng không ngờ mẹ cô lại thiếu hơn trăm ngàn. Cô bất đắc dĩ nói: “Các anh nhìn xem tôi có giống như người có tiền không? Hiện giờ một trăm ngàn tôi còn không có."

Tên tóc vàng chỉ vào mũi của Nhan Hiểu Thần, hung tợn nói: “Không trả tiền đúng không? Phá!"

Hai thằng đàn ông vọt vào nhà, nhìn thấy cái gì liền đập phá cái đó. Thẩm Hầu muốn ngăn cản bọn họ, lại bị tên tóc vàng và một thằng khác chặn lại, gã đầu trọc đang đứng ở cửa còn cầm con dao găm sáng lóa ngắm nghía thưởng thức, Nhan Hiểu Thần vội vàng gắt gao ôm lấy Thẩm Hầu, nhỏ giọng nói: “Đều là đồ cũ, không đáng giá bao nhiêu."

Sau khi một đám người đem đồ đạc trong nhà đập phá toàn bộ, tên tóc vàng nói với Nhan Hiểu Thần: “Trong vòng 3 ngày, phải trả tiền! Nếu không trả…Cô cứ đi hỏi hậu quả của mấy người vay nặng lãi mà không trả thì biết." Tên tóc vàng nói xong, dẫn cả đám người nghênh ngang ra khỏi nhà.

Đồ đạt vỡ nát đầy mặt đất, ghế sô pha và bàn bị bọn họ lật ngược.

Nhan Hiểu Thần nản lòng buồn chán, cười khổ lắc đầu, nói với Thẩm Hầu: “Nhìn đi! Đây chính là nhà em, mẹ anh phản đối dĩ nhiên có lý do!"

“Mẹ em là mẹ em, em là em! Người anh thích là em!" Thẩm Hầu dọn dẹp, sắp xếp bàn ghế lại, đi vào trong sân cầm chổi, bắt đầu quét dọn vệ sinh nhà cửa.

Bởi vì hành động của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần không hề cảm thấy khó chịu, cô cầm lấy khăn lau, chuẩn bị thu dọn một nhà tan hoang. Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu cùng nhau cố gắng muốn biến căn nhà rách nát sửa sang lại thành một căn nhà nguyên vẹn, nhưng nó giống như một bức tranh bị xé bỏ vậy, cho dù có cố gắng chấp vá thế nào, thì vẫn không thể trở lại như xưa, có lẽ, mùa hè của bốn năm về trước, nó đã sớm tan nát rồi.

Hơn 3 giờ chiều, bà Nhan say khướt trở về. Nhan Hiểu Thần tự giễu suy nghĩ, xem ra ban đầu cô đã đoán sai, mẹ cô hôm nay không đi chơi mạt chược, mà là đi uống rượu, không biết đánh bài và uống rượu thì cái nào là tốt hơn?

Bà Nhan lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?"

Nhan Hiểu Thần nói: “Mẹ thiếu người ta 160 ngàn tiền cược bài sao?"

Bà Nhan cúi đầu nói, “Không có, à, hình như có…Tính luôn tiền lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, chắc chừng hơn 100 ngàn!"

“Mẹ đi vay nặng lãi sao?" Nhan Hiểu Thần đã không còn biết nên nói cái gì.

Thẩm Hầu nhịn không được nói: “Dì à, đi vay nặng lãi nguy hiểm lắm."

Bà Nhan cười nhạo, “Có chuyện gì lớn đâu? Cùng lắm là bị chém chết thôi! Cho bọn họ đến đây giết ta luôn đi! Ta đây cũng chẳng muốn sống nữa!"

Thẩm Hầu hoàn toàn không nghĩ tới mẹ của Nhan Hiểu Thần lại có bộ dáng vô lại như vậy, trong một lúc hắn như bị á khẩu không nói được tiếng nào.

Bà Nhan chỉ thẳng vào mặt của Nhan Hiểu Thần, cười giễu nói: “Nếu như tao bị chém chết, đều là tại mày, tất cả là lỗi của mày! Là lỗi của mày!"

Bà Nhan căn bản không có sức lực, nhưng sắc mặt của Nhan Hiểu Thần lại trắng bệch, lùi từng bước một về phía sau.

Thẩm Hầu đã có chút nổi giận, vội vàng kéo cô đến phía sau hắn, “Dì à, Tiểu Tiểu có lỗi gì đâu?"

“Nó không có lỗi sao?" Bà Nhan nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ha ha cười rộ lên, “Ai bảo nó không gửi tiền cho ta thường xuyên? Ta không có tiền chơi mạt chược, đương nhiên chỉ có thể đi vay tiền."

Thẩm Hầu nói: “Dì ơi, dì có quan tâm đến Tiểu Tiểu không? Dì có biết mấy năm nay cô ấy vất vả lắm không?"

Bà Nhan lập tức bị chọc giận, cười lạnh nhạt rống lên: “Vất vả? Nó vất vả? Đều là do nó tự chịu! Ai bảo nó nhất định muốn học đại học? Nếu không phải nó nhất quyết đi học đại học, thì cái nhà này sẽ không thành ra như vậy!"

Thẩm Hầu bị lý lẽ của bà Nhan làm cho tức cười, “Tiểu Tiểu muốn đi học cũng là có lỗi hay sao? Dì à, con gái muốn hiếu thuận, thân làm cha mẹ, có phải không biết phân biệt phải trái hay không?"

“Ta sống rất tốt! Không cần một đứa con gái như vậy, nó cũng không cần nhận người mẹ như ta."

Bà Nhan chỉ vào mặt Nhan Hiểu Thần nói: “Nhìn thấy mày là chán ghét! Cút đi Thượng Hải! Không cần chõ mũi vào chuyện của tao!" Bà đi từng bước tập tễnh lên lầu.

“Tiểu Tiểu?" Thẩm Hầu lo lắng nhìn Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần phục hồi trở lại, mặt tái nhợt, vô lực cười nói, “Em không sao. Xem ra mẹ thật sự đã mượn tiền của bọn họ, phải nghĩ biện pháp nhanh chóng trả lại, không phải bọn họ thật sự đến chém chết mẹ chứ? Em nghe nói 100 ngàn là lấy một bàn tay, vậy 160 ngàn là lấy 1 bàn rưỡi rồi?" Cô cười ha ha, nhưng dĩ nhiên, Thẩm Hầu cũng chẳng thấy chuyện này đáng để cười, trong mắt hắn tràn đầy âu lo, không có vẻ gì là muốn cười. Nhan Hiểu Thần cũng không cảm thấy đáng cười, nhưng cô cũng chẳng muốn khóc, chỉ có thể giống như kẻ ngốc cười ngây ngô một lát.

Thẩm Hầu nói: “Anh còn hơn 20 ngàn đồng."

Nhan Hiểu Thần nói: “Em còn khoảng 2 ngàn đồng."

Còn tới 140 ngàn! Bọn họ tập trung suy nghĩ có thể mượn tiền của ai bây giờ, người quen của Nhan Hiểu Thần, trừ một người, còn lại đều là mới chân ướt chân ráo ra xã hội kiếm sống, căn bản không có khả năng cho cô mượn tiền. Thẩm Hầu lấy di động ra, muốn gọi điện thoại.

Nhan Hiểu Thần hỏi: “Anh muốn mượn tiền ai vậy?"

“Thẩm Lâm, trong tay nó có thể có 2-3 chục ngàn."

“Em không muốn mượn tiền người nhà của anh."

Thẩm Hầu gật đầu, không gọi điện thoại nữa, “Vậy anh sẽ hỏi mấy người bạn khác!" Hắn suy nghĩ một lát, nói với Nhan Hiểu Thần: “Bây giờ đang là nghỉ tết âm lịch, nếu anh mượn được tiền, ngân hàng cũng không thể nào chuyển khoản được, anh phải về nhà một chuyến, tự mình đi lấy tiền. Em muốn đi cùng anh không?"

Nhan Hiểu Thần lắc đầu, cô không yên tâm để mẹ ở nhà một mình.

“Chú ý cẩn thận, có chuyện gì thì báo cho anh biết."

“Em biết rồi, không sao đâu."

Thẩm Hầu ôm cô vào lòng nói: “Đừng quá lo lắng, sau khi xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ giúp mẹ em bỏ cờ bạc, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi."

Nhan Hiểu Thần chôn mặt vào vai của hắn, không nói gì. Thẩm Hầu dùng sức siết chặt cô vào lòng, “Khóa kín cửa sổ, ngày mai anh sẽ nhanh chóng trở về." Hắn không thèm lấy hành lý, nhanh chóng rời khỏi.
Tác giả : Đồng Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại