Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau
Chương 22 Muốn Trốn Không Dễ
Theo kế hoạch, tối hôm đó lúc chuẩn bị đi ngủ với Gia Nguyên, Giao Giao liền giả vờ đau ngực.
Gia Nguyên lo lắng vô cùng ngồi suốt bên cạnh chờ cô bớt đau, thấy cậu dễ lừa cô liền phô diễn khả năng diễn xuất thần thánh của mình, cô dựa vào lòng cậu, áp tay cậu lên ngực mình, nói:“Mấy hôm nay chị cứ hay bị đau như vậy, có khi nào bị bệnh gì hay không?"Gia Nguyên vốn yêu cô nên chỉ cần cô đau một chút cậu đã cảm thấy không yên rồi, cậu liền đáp lại:“Không sao đâu, chị đừng lo, ngày mai em đưa chị đi bệnh viện khám."“Ngày mai cậu đi công việc cậu không nhớ sao? Làm sao đưa chị đi khám được? Hay…hay cứ để chị đi một mình…"“Không được, chị đi một mình làm sao em yên tâm? Để em kêu anh Khôi đưa chị đi…"“Anh Khôi là vệ sĩ riêng của cậu mà, sao rời cậu được.
Thôi cậu cứ để chị đi, chị không trốn nữa đâu mà cậu sợ."“Chị nói gì vậy chứ! Em có nghĩ chị thế đâu."“Thế sao cậu không cho chị đi? Không tin tưởng chị thì là gì đây?"“Không có.
Được rồi, ngày mai em cho chị đi."Vừa nghe cậu đồng ý, Giao Giao vui mừng nhếch môi cười, nhưng sau đó liền nghiêm mặt lại suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên ngồi dậy kéo Gia Nguyên nằm xuống giường còn mình thì nằm lên người cậu, sờ nhẹ từ ngực cậu khiến Gia Nguyên suýt chút bật cả người lên vì bất ngờ.
Thấy cô lần đầu chủ động, trong lòng cậu vui như nở hoa ngay lập tức đè cô xuống tháo nút áo của cô ra hôn lên cổ cô.
Giao Giao nằm yên để cậu tự do trên người mình một lúc, đến khi cậu định cởi chiếc quần cô đang mặc thì cô kéo tay cậu ra, nghiêng người ôm cánh tay của cậu vào lòng.
Gia Nguyên lần đầu cảm thấy sung sướng lạ lùng như thế, ánh mắt cậu đầy vẻ u mê mỉm cười ôm lấy cô:“Sao hôm nay chị lạ quá vậy?"Giao Giao vờ cười thẹn thùng giấu mặt đi:“Đâu có đâu."“Chị biết chị làm như thế em sẽ không thể kiềm nổi tới lúc đám cưới không?"“Chị là của cậu rồi còn gì, muốn làm gì là quyền của cậu."“Ha ha, chị làm em bất ngờ quá đó.
Có phải muốn gì không? Trước giờ chị chưa xin em gì cả, hôm nay chị muốn gì thì cứ nói, em nhất định sẽ làm cho chị."Giao Giao liền quay mặt nhìn cậu, không giấu giếm thêm nữa mà nói ngay:“Chị…chị xin cậu ít tiền được không?"Gia Nguyên bất ngờ:“Tiền sao? Chị trước giờ đều không muốn tiền…"“Uhm…Nhưng mà lần này thì khác."“Khác thế nào?"“Dạo này chị cảm thấy trong người không tốt, chị cũng đã 26 tuổi rồi, có nhiều thứ cũng không còn tốt như hồi trước nữa.
Chị định ngày mai đi khám tổng quát hết tất cả một lượt, sau đó sẽ đi thẩm mỹ viện làm đẹp một chút"Gia Nguyên vừa nghe thế liền bật cười thích thú:“Tưởng gì chứ cho chị làm đẹp thì bao nhiêu em cũng đáp ứng được.
Chị muốn làm thế nào? Em muốn biết chút được không?"Giao Giao vội vàng suy nghĩ ra định làm gì để tương xứng với mức tiền mình định xin, mất một lúc cô mới có ý để trả lời:“Ờ….Chị định sẽ chăm sóc da, làm một kiểu tóc mới, hút mỡ bụng, nâng ngực."“Không được nha, chăm sóc da với làm tóc thì được còn mấy cái khác thì chị không được làm.
Mỡ bụng của chị là trời cho em đó, nằm ngủ rất ấm, còn ngực vậy là vừa rồi to quá đi sẽ nặng đó.
Vậy chị muốn em cho bao nhiêu nè?"“Mười…mười…"“Mười triệu hả?"“Không, mười tỷ…"“Cái gì? Chị đùa sao? Làm đẹp mà mất mười tỷ, bằng tiền em mua một cái nhà đó!"Giao Giao hoảng hốt tưởng cậu không cho bèn vội hạ giá:“Chị đùa, chỉ đùa thôi.
Cho chị một tỷ được rồi."Mặt Gia Nguyên nghiêm lại, mắt nhìn thằng vào mắt cô khiến cô tưởng cậu không đồng ý và tức giận với mình, sợ bị cậu nghi ngờ, cô liền vội vã hạ giá tiếp nhưng còn chưa kịp nói thì cậu đã chen vào:“Em cho chị năm tỷ, chị muốn làm gì thì làm, mua gì thì mua nhưng tuyệt đối không được nâng ngực, hút mỡ, có làm thì cũng chỉ nên vừa phải thôi, tốt nhất là dùng thảo dược để giảm cân để hạn chế bệnh tim mạch thôi chứ không được gầy.
Nhìn chị từ đầu tới chân chẳng có chỗ nào cần sửa cả, cũng không gọi nhà mập, nhưng nếu chị muốn thay đổi thì em sẽ đồng ý, miễn là đứng quá.
Năm tỷ đủ không? Em cho thêm."Giao Giao mỉm cười khoái chí:“Đương nhiên không đủ, mười tỷ đi.
Chị muốn mua đồ mới lại toàn độ, hi hi."Nói rồi cô muốn chắc chắn là cậu sẽ cho nên giỡn trò đưa đầu gối cọ và phần nhạy cảm bên dưới của cậu.
Gia Nguyên lập tức bị kích thích, hai mắt như phát sáng môi cười, tay kéo lập tức muốn ăn trọn cô:“Mười tỷ thì mười tỷ, bao nhiêu cũng được hết.
Tối nay chúng ta ngủ sớm thôi."Giao Giao mỉm cười hài lòng nhưng cô vẫn phải sợ Gia Nguyên không kiềm được mà vượt quá thế nên cô mới cố tình khéo léo cản cậu theo kiểu hư đốn để tránh vừa không bị quá lộ liễu, vừa không mất lòng nhau.
Gia Nguyên vốn dĩ ý chí rất kiên định đã nói sẽ đợi đến khi thành vợ chồng mới vượt qua ranh giới đó thì sẽ không vì bất kỳ điểu gì mà phá vỡ, hành động hư hỏng của cô vô tình đã khiến cậu càng thêm xao xuyến con tim, ngọn lửa yêu thương cháy càng đỏ thắm, cậu cảm giác được mình sắp yêu cô đến phát điên, một ngày thiếu cô sẽ không tài nào sống nổi.
Ấy thế là đêm đó hai người lại có thêm một đêm nồng nhiệt khiến cả hai đều mệt lả…Sáng thức dậy, Giao Giao nằm ngủ như một kẻ sắp chết, trong khi Gia Nguyên thì khỏe khoắn thức dậy từ sớm cạo râu tắm rửa, xong xuôi hết cậu mới tự thay đồ vest vào đứng trước gương ngắm nghía một lát, sau đó bỗng lấy chiếc thẻ vip của mình ra đi lại gần Giao Giao gọi cô dậy.
Bị gọi, Giao Giao khó khăn lắm mới ngồi dậy nổi nhưng mắt cô vẫn cứ ngắm lại không mở nổi.
Lúc này cậu mới nhét thẻ đen vào tay cô, giọng điệu dịu dàng nói:“Thẻ này có mấy trăm tỷ chị muốn lấy bao nhiêu thì lấy, mật khẩu là sinh nhật chị và sinh nhật của em cộng với ngày đầu chúng ta gặp nhau.
Sau này tiền của em đều đưa chị giữ cả, giúp em quản lý nhé."Giao Giao đang buồn ngủ cũng không biết trời trăng gì mà gật đầu rồi lại nằm ịch xuống giường.
Thấy cô mệt mỏi, cậu vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy xót.
Trước khi rời đi cậu còn giúp cô mặc lại quần áo rồi dịu dàng hôn một cái.
Thứ tình cảm sâu đâm này chỉ nhìn vào ánh mắt của cậu thì đã hiểu rõ, cảm giác đối với cậu cô chính là báu vật không bao giờ có người thứ hai thay thế được.Sau khi cậu đi khỏi nhà không lâu thì Giao Giao cũng tỉnh ngủ, cô ngồi dậy với chiếc thẻ ngân hàng trên tay, trong đầu vừa sợ hãi vừa lo lắng lại vừa cảm thấy hoang mang vì đã lợi dụng tình yêu của cậu.
Nhưng cuộc sống của cô sẽ không thể theo ý cô muốn dù có Gia Nguyên có yêu cô đến cỡ nào, cô quyết tâm tự điều khiển tương lai của mình.
Ngay sau khi hạ quyết tâm, Giao Giao thay quần áo rồi giả vờ đi đổ rác để bắt taxi rời nhà, sau đó chẳng mấy chốc đã đến trụ ATM nhưng lúc này cô lại không nhớ ra ngày đầu họ gặp nhau là ngày nào.
Chuyện những ngày kỉ niệm Gia Nguyên đều rất chú trọng, cô mà gọi điện thoại hỏi ngày đầu gặp nhau là ngày nào thì cô coi như toi đời.
Chưa gì đã thấy rắc rối, Giao Giao bực tức nhưng cũng nghĩ ra cách là gọi cho thư ký của Gia Nguyên ở công ty để hỏi.
Mất một hồi vòng vo anh chàng thư ký kia mới tra ra được ngày gặp mặp đầu tiên của hai người trong sổ ghi chép những ngày kỉ niệm của Gia Nguyên và không hề nghi ngờ nói cho cô biết.
Thuận lợi có được mật khẩu mà không bị nghi ngờ, Giao Giao rút ra một trăm triệu, lấy 100 triệu đó đi tới sân bay mua vé để tránh việc ngân hàng báo cho Gia Nguyên biết đã thanh toán bằng thẻ tại sân bay.
Cô mua một vé hạng thương gia và vào phòng chờ bay trong một tiếng nữa.
Giao Giao tỏ vẻ rất ung dung, hoàn toàn hài lòng với kế hoạch của mình… Chẳng bao lâu sau, cô thuận lợi lên máy bay, mọi việc đều yên ổn không có chút bất trắc.
Lên máy bay cô lại ngủ một giấc, hơn một tiếng sau đến được Hà Nội, Giao Giao vội xuống máy bay gọi cho bạn trai để biết bệnh viện nào và đi taxi đến đó.Đến trưa cô hoàn tất thủ tục xin xuất viện và trả viện phí sau đó êm đẹp cùng bạn trai thuê phòng khách sạn ở.
Mọi chuyện coi như đã thành công ngoài mong đợi, nhưng tên bạn trai của Giao Giao tham lam không cho cô yên.
Khi hai người đến khách sạn, vừa vào phòng thì anh ta đã lớn giọng nói chuyện với cô:“Sao em bảo là một trăm tỷ mà rút có một trăm triệu vậy hả? Lừa anh à?"Giao Giao ngồi trên giường, lòng đầy mệt mỏi chán ghét thái độ coi tiền bạc hơn tất cả của anh ta, nói lại:“Tiền của người ta mình lấy đã là sai rồi, chúng ta lấy đỡ ít tiền rồi sau này tự mình lập nghiệp không được sao?"“Lập nghiệp cái gì? Anh nghèo như vậy làm sao thành công được.
Nếu em không đưa tiền ra thì em tự mình trốn đi, anh không đi nữa!"“Anh là bạn trai của em hay là người giúp việc cho em vậy? Phải trả công mới chịu sao? Anh có yêu em không vậy hả?"“Yêu cũng cần phải có tiền chứ!"Giao Giao càng nói càng nóng giận, cô không chịu được mà đứng lên cãi nhau với anh ta:“Tiền tiền tiền tiền! Tiền em mỗi tháng đưa cho anh hai mươi triệu anh tiêu sài hết không dành dụm được chút nào à?"Tên bạn trai trừng mắt không chịu thua:“Hai mươi triệu, nhà anh bốn miệng ăn, làm sao mà đủ?"“Bình thường anh không đi làm sao? Tiền em cho anh lúc trước lập nghiệp anh đem đi đâu hết rồi? Tại sao cái gì anh cũng dựa vào tiền của em vậy? Anh còn có lòng tự trọng không?"“Người không có lòng tự trọng là em đó! Em nói không muốn nợ người ta mà vẫn lấy tiền của nhà họ đưa anh thôi, là em tự nguyện, anh không ép."Giao Giao tức quá không chịu được lời nói đáng ghét đó của anh ta, cô bước lại tát cho anh ta một cái rồi cầm đèn ngủ trong khách sạn thẳng tay đánh vào đầu anh ta.
Anh ta đau đớn ngã xuống đất, sợ hãi nhìn cô mà lùi lại:“Em…em làm gì vậy hả? Muốn giết chết anh sao?"Mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn với Gia Nguyên vừa thẹn với chính bản thân mình, cô nhìn vào người bạn trai tính tình đáng ghét của mình, quát lớn:“Anh câm cái miệng chó của anh đi! Đồ đàn ông ăn bám không có quyền lớn tiếng với tôi! Từ lâu anh đã không còn yêu tôi rồi phải không? Tôi cũng chán ghét anh quá rồi, nếu tôi mà có người thân, có cha mẹ thì tôi cũng sẽ không nhờ anh dẫn tôi bỏ trốn đâu, thằng hèn!"Nói dứt lời, cô đá chân vào người anh ta liên tiếp mấy cái để trút giận rồi bỏ đi ra khỏi phòng.
Tên bạn trai đó đúng chất là một tên hèn, khi bị đánh không nói gì nhưng khi cô vừa đi hắn ta liền đổi thái độ lẩm bẩm mắng:“Con điếm chết tiệt, nếu không phải mày còn giá trị lợi dụng thì ta đã bỏ mày lâu rồi.
Hạn đàn bà qua tay như mày tao không thèm, đợi tao lấy được tiền ta sẽ bỏ mày đi quen người khác, mày đợi đi!"Trong lòng hắn lúc này bỗng lóe lên ý tưởng gì đó rồi vội chạy ra cửa xem cô đã đi chưa.
Thấy cô không có ở gần đây, hắn quay lại phòng lục lội đồ đạc của cô và tìm ra được thẻ ngân hàng, ngay sau đó hắn lén đem hết đồ đạc của mình đi khỏi khách sạn có ý định ôm tiền bỏ trốn.
Lúc này Giao Giao đang ngồi trên cầu thang ở lối thoát hiểm khẩn cấp cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, cô rất buồn vì bạn trai mình là người như vậy, cảm giác thất vọng này không phải lần đầu mà là rất nhiều lần rồi.
Nếu cô không vì nể tình nghĩa chín năm bên nhau cô cũng không cắn răng chịu đựng đến ngày hôm nay.
Đang lúc cô ngập tràn trong sực bất lực và lạc lõng thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm máy lên thì mới biết là Gia Nguyên gọi.
Ở đầu dây bên kia, Gia Nguyên hoàn toàn không biết chuyện cô đã trốn, cậu vừa tham dự một cuộc họp với đối tác và đã thuận lợi có một hợp đồng lớn sớm hơn mong đợi nên cậu muốn cho cô một bất ngờ.
Khi cậu gọi cho cô thì đã cho anh Khôi ầm thầm điều tra vị trí của cô để khi cậu biết chỗ thì sẽ đến đó cho cô sự bất ngờ.
Tính toán chuẩn bị của anh đã xong xuôi hết nhưng Giao Giao vì hổ thẹn mà không dám bắt máy.
Liên tiếp năm cuộc gọi, Gia Nguyên bắt đầu thấy lo, cậu chuyển sang nhắn tin.
Những dòng tin nhắn liên tiếp của cậu khiến Giao Giao chỉ cảm thấy càng chán ghét bản thân mình, hai mắt cô đỏ hoe nhìn Gia Nguyên liên tiếp nhắn tin gọi điện.
Đến cuối cùng, cô không nhẫn tâm nhìn cậu như vậy nữa và đã nghe máy, Gia Nguyên vừa thấy cô chịu nghe máy liền mừng huýnh vội hỏi trong lo lắng:“Chị Giao, chị có chuyện gì à? Sao em gọi quá trời mà chị không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời nữa, em lo cho chị quá! Chị đang ở đâu vậy?"Cô nuốt nước mắt giả vờ vui vẻ đáp lại:“Chị đang trong thẩm mỹ viện, nãy giờ chăm sóc da nên không bắt máy được."“Vậy hả? Làm em tưởng chị bị gì…Mà giờ này cũng trưa quá rồi, chị không về nhà ăn cơm hả? Chị ăn gì chưa?"“Chị chưa ăn."“Sao còn chưa ăn nữa? Đi ăn gì đi, đừng để bụng đói.
Hợp đồng lần này thuận lời hơn em tưởng cho nên khuya nay chắc em sẽ về nhà cùng chị được đó, chị có muốn em mua gì không?"“Không cần đâu, cậu lo nghỉ ngơi đi, chị cũng sắp về nhà rồi."“Ừm, vậy chị cúp máy đi.
Em đi ăn…"Cậu chưa kịp nói dứt lời thì cô đã tắt máy ngang giống như sợ cậu nói gì thêm vậy.
Gia Nguyên thấy cô vội vàng như vậy tự dưng thấy trong lòng bất an, cậu nhìn sang anh Khôi đang tìm dò vị trí và hỏi:“Chị ấy đang ở thẩm mĩ viện nào vậy?"Anh Khôi bấm gõ vài phím sau đó sắc mặt liền biến đổi, ánh mắt lo sợ nhìn lên mắt Gia Nguyên:“Cô…cô ấy đang ở Hà Nội, ở trong khách sạn…"Gia Nguyên vừa nghe thì sốc đến làm rơi cả chiếc điện thoại, đôi mắt anh thất thần như đang không dám tin sự thật.
Cùng lúc đó, điện thoại nằm dưới sàn cũng reo lên, anh Khôi thấy vậy liền vội chạy lại nhấc máy, từ trong điện thoại phát ra tiếng của thư ký của Gia nguyên:“Cậu Nguyên, ngân hàng vừa báo có người đang cố rút tiền trong thẻ ngân hàng của cậu.
Cậu có đang giữ thẻ không vậy? Chuyện này giải quyết sao đây?"Gia Nguyên im lặng không nói gì, nước mắt trong mắt cậu bỗng tuôn trào, dường như cậu đã hiểu ra mọi chuyện, mắt cậu nhắm lại đầy đau lòng, khó khăn thốt ra một câu:“Quy động toàn bộ người đi bắt Giao Giao và tên đó về đây…"“Được, tôi đi bắt họ về cho cậu."“Nhớ đừng làm bị thương chị ấy như lần trước, còn…tên đó tôi cho các anh xử trí tùy thích, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."“Dạ."Ngay sau khi nhận lệnh, anh Khôi lập tức chạy đi, dáng vẻ một vệ sĩ lạnh lùng bỗng dưng hiện ra, anh ta nhấc điện thoại cho người của mình ở Hà Nội:“Có chuyện cần làm, tập hợp tất cả người của chúng ta ở Hà Nội bắt cái tên lần trước một lần nữa, tôi sẽ gửi vị trí của hắn qua, làm chậm nhất là 7 giờ sáng mai phải bắt được hắn vừa đưa cô chủ về nhà."Nói xong, anh ta tắt máy rồi lên xe chạy đi, nhìn cái vẻ mặt nghiêm trọng đó thì cũng có thể đoán ra lần này Giao Giao và bạn trai sẽ không yên ổn..