Nửa Cõi Sơn Hà

Chương 15: Trùng trùng huyền cơ

Uống nước trong đầm bỗng nhiên tỉnh táo!

Thông Thiên Hiểu phát giác ra được điều trên, khiến mọi người mới được vỡ lẽ. Tôn Kha Ba vội hỏi xem Tồn Trung đi về hướng nào rồi vội đem theo Sài Đạt Mộc đi lùng kiếm Liễu Tồn Trung ngay.

Thì ra Tôn Kha Ba vốn là một tay rất giảo hoạt, trước khi xâm nhập Trung Nguyên, lão cũng được nghe người ta đồn đại, trong Ma Trảo hàn đầm có quyển Bối Diệp kinh, bên trong ghi chép sáu chiêu võ học vô song của thiên hạ. Nhưng cái hàn đầm này là một nơi chí âm chí hàn của trời đất, người tầm thường chỉ ở cách cái đầm trong vòng mười trượng liền lập tức bị hàn khí xâm nhập, chết ngay tại chỗ.

Võ học của Tôn Kha Ba thuộc vào hàng đại tôn sư, khi nào lão lại chịu bỏ qua cơ hội, nên vừa vào Trung Nguyên đã vội đi tới Ma Trảo hàn đầm dò dẫm xem sao.

Lão phát giác thấy hàn đầm nọ quả nhiên hiểm ác ực độ, đúng như lời đồn đại. Vì vậy lão không dám mạo hiểm đành bó tay thúc thủ trở về. Sau lão nghe nói khối Mặc Ngọc có thể đề kháng nổi chất âm hàn chưởng độc của mình, lão bỗng tỉnh ngộ ngay, biết nếu chiếm được khối Mặc Ngọc, tất nhiên sẽ có thể xuống được dưới hàn đầm, cho nên lão đã quyết chí chiếm đoạt cho được khối Mặc Ngọc ấy, kẻo sợ để lỡ mất cơ hội ngàn năm một thuở này.

Vì Tôn Kha Ba đã luyện tập âm hàn độc công, nếu như y trầm mình được ở trong hồ, thì khang khác nào như cá gặp nước nhờ đó sẽ được tăng gia nội lực gấp bội. Hơn nữa, khi quyển Bối Diệp kinh lọt vào tay lão, nếu luyện tập thành công, lão sẽ trở nên thiên hạ vô địch thủ.

Sau khi Tôn Kha Ba phát giác thấy khối Mặc Ngọc đã bị người khác lấy mất, trong lòng vừa luyến tiếc, vừa bực bội, liền điểm vào huyệt đạo Hà Ngọc Trì, định đem về Đông Doanh tra hỏi xem viên Mặc Ngọc ấy lọt vào tay ai? Lão nghĩ thầm :

- “Theo lời đồn đại thì đầm này hiểm ác vô biên, nhưng không biết nó lợi hại đến mức độ nào? Ta hãy thử ném tên Liễu Tồn Trung xuống T bên dưới xem sao? Nếu đúng như vậy, thì ta cũng đã trừ khử được một tên đại kình địch".

Lúc ấy Liễu Tồn Trung đã mê man bất tỉnh, lờ mờ cảm thấy có người kẹp dưới hông rồi lướt đi như bay. Chàng mơ hồ tưởng như người nọ là Hà Ngọc Trì, sau chàng lại thoáng nghe tiếng khóc lóc của nàng và những tiếng cười khánh khách rất quái dị, chàng lại cảm thấy thân hình như đằng vân giá vũ, bay bổng lên không trung, rồi rớt luôn xuống một cái hồ nước.

Chàng bỗng run bắn người lên. Chỉ nghe ồng ộc mấy tiếng, chàng đã uống luôn mấy ngụm nước. Chàng cảm thấy nước đầm lạnh buốt khôn tả nhưng kỳ quái thay, sau khi chàng uống luôn mấy ngụm, thần trí bỗng như cảm thấy tỉnh táo hẳn, chân tay không còn thấy tê cứng như trước nữa. Tuy vậy, Liễu Tồn Trung vẫn cảm thấy trong người xương cốt mỏi mệt, rã rời, không sao vùng vẫy được, rồi chàng thấy người cứ từ từ chìm sâu xuống dưới đáy nước.

Chàng vội phong bế hết khí huyết lại, tĩnh tâm định thần trố mắt lên quan sát. Chàng thấy đầm nước này tựa hồ như rất sâu, thân hình cứ chìm dần xuống mãi mà vẫn chưa tới đáy. Nhưng thần trí của chàng mỗi lúc một tỉnh táo thêm, Tồn Trung liền nghĩ thầm :

- “Nơi đây là đâu thế? Tại sao ta lại tới chốn này như vậy?"

Chàng lại thăm chú quan sát kỹ xung quanh, phát giác thấy thân hình mình đang chìm xuống dưới một đầm nước, và lúc này chân chàng đã phạm xuống đáy đầm. Nhưng chàng cảm thấy dưới đáy trơn tuột vội cúi xuống nhìn kỹ, thì ra bên dưới đáy toàn là những tảng đá phẳng lì thật lớn, vì đã lâu năm nên trên mặt đá rêu mọc xanh rì và bén cạnh, nhưng tảng đá nham thạch kỳ hình quái trạng như nanh vuốt trông rất kinh hồn.

Liễu Tồn Trung tuy là một người tài cao gan lớn nhưng lúc này thấy tình cảnh trước mặt, bất giác trong lòng cũng hơi cảm thấy hãi sợ. Còn có một điều khiến chàng cảm thấy kỳ quái vô cùng là nước trong đầm này lạnh buốt, như những mũi tên xuyên sâu vào trong da thịt mình. Nhưng chàng vẫn không cảm thấy khó chịu chút nào mà trái lại càng thấy dễ chịu là khác.

Chàng liền nghĩ thầm :

- “Chiếc đầm lạnh lẽo này cổ quái thật! Nhưng không biết ai bỏ ta xuống đây thế?".

Chàng cố tìm tòi trong óc một hồi nghĩ bụng :

- “Chẳng lẽ Y Bất Tử lại đem ta tới đây để cứu chữa chăng?"

Vì chàng nghĩ tới khi ở Tiêu Sơn, Y Bất Tử có nói là muốn thừa trị tuyệt nọc chất âm hàn thưởng độc trong người mình, trừ phi phải tới một nơi chí âm khí hàn, hoặc là ăn được một con độc vật sống tới ngàn năm. Chàng lại nghĩ tiếp :

- “Ta bị hôn mê trong lòng Hà Ngọc Trì, không hay biết gì nữa. Chắc giữa lúc nguy cấp, Hà Ngọc Trì may mắn gặp gỡ Y Bất Tử nên lão đã đem ta tới đây để thử chữa trị xem sao cũng nên".

Nghĩ đoạn, trong lòng chàng bất giác cảm kính Y Bất Tử vô cùng, lại nghĩ tiếp :

- “Không biết Hà Ngọc Trì lúc này ở đâu, hay là vẫn còn đợi chờ ta ở trên mặt đầm?".

Nghĩ tới đó, bất giác chàng bỗng ngửng đầu lên nhìn. Chàng thấy chiếc đầm này sâu vô cùng không sao nhìn thấy rõ được những gì ở bên trên. Chàng kinh hãi vô cùng, nghĩ tiếp :

- “Hỏng bét! Cái đầm này sâu như vậy, ta làm sao mà bơi lên nổi?".

Chàng vội ráng sức bơi lên, nhưng chỉ ngoi được khoảng hai trượng thì dường như dưới đáy lại có một luồng hấp lực gì rất mạnh mẽ hút người chàng xuống dưới đáy đầm.

2. Không bị chết ngộp cũng bị chết đói.

Liễu Tồn Trung thất kinh thầm, bụng ước đoán chiếc đầm này rộng vào khoảng trên dưới mười trượng, chàng liền từ từ di động tới vách đầm, muốn bấu víu vào để leo lên trên. Nhưng phía vách đầm ấy rong và rêu bám đầy, trơn tuột vô cùng, không một chỗ nào có thể bấu víu nổi.

Liễu Tồn Trung kêu khổ thầm, nghĩ bụng :

- “Thế là hỏng bét! Y Bất Tử có lòng cứu ta, kỳ thật lại hóa ra làm hại. Vì nếu cứ ở mãi dưới đáy đầm này, nếu không bị chết ngộp chắc cũng bị chết đói mất".

Tuy trong lòng chán nản vô cùng, nhưng xưa nay chàng vốn tính nết rất khoáng đạt lại nghĩ tiếp :

- “Y Bất Tử đã có nói: Ta trúng phải âm hàn chưởng độc, nếu có Mặc Ngọc trong người thì cũng chỉ duy trì được đến năm năm tính mệnh là cùng, nay có chết sớm năm năm thì cũng có gì là đáng tiếc.

Chôn thân ở trong cái đầm này lại là một nơi mai táng tuyệt đẹp hãn hữu, kể ra cũng lý thú lắm".

Nghĩ tới đó, tinh thần bỗng cảm thấy sảng khoái, không không còn cảm thấy vướng víu lo nghi gì nữa, liền men theo vách đầm tiến thẳng về phía trước.

Quẹo qua một khúc quanh, chàng bỗng phát hiện thấy phía trước mặt có một cái hang động, cửa động rất lớn, có thể hai người sánh vai nhau qua được. Liễu Tồn Trung không ngần ngại gì cả, tiến luôn vào.

Chàng thấy trong động đen ngòm, giơ tay ra không thấy rõ năm ngón trong lòng liền nổi tính hiếu kỳ, nghĩ thầm :

- “Sao dưới đầm này lại bỗng có một cái hang động như thế này?

Trước sau gì cũng chết, ta cứ việc tiến bừa vào bên trong thử xem!"

Chàng liến lần mò bước vào. Thời gian khoảng uống cạn một chén trà, bỗng cảm thấy trên đầu đau nhói. Thì ra chàng đã tiến tới lỗ tận cùng của hang động và chạm vào cái vách.

Chàng lại dùng tay mò mẫm vào vách động rồi quẹo ngang sang bên thấy còn có đường đi tiếp, liền nghĩ bụng :

- “Thì ra cái động này vốn quanh co khúc chiết. Ta hãy cứ tiến vào sâu xem sao".

Chàng nhận thấy càng đi, đường càng dốc cao lên và hang động ấy tựa hồ như nhô dần lên phía trên và nước hồ càng lúc càng khô cạn, lúc ấy chỉ còn tới đầu gối chàng. Chàng đưa mắt quan sát phía trước mặt, thấy phía cạnh động đạo ấy có lọt một tia sáng lờ mờ, khiến có thể coi rõ được sự vật bên trong. Liễu Tồn Trung trong lòng mừng rỡ vô cùng, nghĩ thầm :

- “Nơi đây đã có lọt đôi chút ánh sáng, chắc phải có thông đạo. Ta hãy thử tiến thẳng tới xem sao".

Chàng lại tiếp tục tiến lên phía trên. Nơi đây nước đầm lại càng cạn hơn trước, chỉ còn tới mắt cá nhân, và lúc này mắt chàng cũng đã nhìn rõ mọi vật xung quanh hơn trước.

Chàng chăm chú quan sát động đạo, bỗng phát hiện cách đó không xa có một quyển sách bằng lá cây, một nửa chìm ở dưới mặt nước, một nửa nằm gác lên một tảng đá nhỏ. Nước đầm sóng sánh lấn át, khiến quyển sách nọ rung động bập bềnh không ngớt. Mắt Liễu Tồn Trung rất sắc bén, chàng đã nhìn rõ lưng cuốn sách dường như được cột bằng dây gai, liền nghĩ thầm :

- “Những lá cây kia đã được người ta đóng thành sách, mà nơi đây lại không thấy tung tích một người nào cả, thì tại sao lại có vật này được?".

Chàng vội tiến tới lượm lên xem, quả nhiên thấy cuốn sách nọ được đóng lại bằng dây gai một cánh rất khéo léo,và một số lá cây bị nước ngâm lâu ngày đã có một làn rêu xanh mỏng phủ lên, nên chàng cầm vào tay cảm thấy nhơn nhớt và giá lạnh vô cùng.

Liễu Tồn Trung vội chùi sạch làn rêu mỏng ấy đi. Chàng đã lờ mờ trông thấy có mấy hàng chữ. Chàng xem kỹ, thấy những chừ nọ dường như đã được dùng móng tay khắc thành. Những chữ ấy là: “Tàn Phong Bối Diệp thủ".

Chàng cảm thấy cái tên này dường như có lần mình đã được nghe thấy rồi. Chàng cau mày lại, cố tìm tòi. Đột nhiên chàng tỉnh ngộ nghĩ bụng :

- “Phải rồi. Đây là một bộ võ học kinh điển của Thiên Trúc, mà hồi còn nhỏ ta đã được Bang chủ kể cho hay. Bộ Thiên Trúc Tàn Phong Bối Diệp thủ này bị thất lạc trong Ma Trảo hàn đầm. Chẳng lẽ chiếc đầm này lại là Ma Trảo hàn đầm?"

Nghĩ tới đó, chàng hơi ngẩn người ra, một hồi lâu sau mới nghĩ tiếp :

- “Nhưng cuốn này là võ học của Thiên Trúc, không phải của Trung Nguyên. Nay ta cũng khó mà sống sót ra khỏi được cái hầm này, có học cũng vô ích thôi".

Chàng thuận tay quăng cuốn sách sang một bên. Ngờ đâu cái ném bừa ấy của chàng, cuốn sách lại ngẫu nhiên rơi luôn vào một khe đá trong vách động. Nếu người nào không tìm kiếm kỹ lưỡng thì không sao tìm được. Thấy vậy chàng lại nghĩ bụng :

- “Đó cũng là ý trời. Quyển võ công bảo điển này số nó phải bị thất truyền, cho nên dù có người nào tiến vào đây cũng không sao phát hiện được".

Chàng lại tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Nơi đây đã không còn thấy một giọt nước nào nữa, mà động đạo chỉ toàn là nham thạch lởm chởm. Trên đỉnh động nhấp nhô đầy thạch nhũ. Vách động những tảng đá mọc tua tủa nhọn hoắt. Có tảng trông hình dạng rất quái dị, khiến người nào yếu bóng vía cũng phải cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Liễu Tồn Trung lúc này cảm thấy bụng đói cồn cào liền nghĩ thầm :

- “Chắc có lẽ ta bị chết đói mất. Thì ra nơi đây không có thông đạo gì cả".

Chàng lại đưa mắt nhìn về phía đỉnh Đông, thấy nơi cao nhất chỗ có hình cong cong trôn ốc của đỉnh động có một tia ánh sáng phản chiếu vào, liền nghĩ thầm :

- “Tia sáng đó tất nhiên phải ở bên ngoài lọt vào. Xem như vậy, nơi đây phải là trong lòng một ngọn núi".

Liễu Tồn Trung ước lượng đỉnh động hình trôn ốc đó chỉ cách chỗ chàng khoảng năm chục trượng là cùng. Chàng vội thử vận khí lên xem sao, phát giác thấy chân khí vẫn chưa hoàn toàn tương thông, tự biết chất âm hàn chưởng độc ấy vẫn còn tiềm ẩn trong người hoàn toàn chưa bị đẩy lui. Ý chí cầu sinh của chàng bỗng nổi dậy, Tồn Trung nghĩ bụng :

- “Nhân lúc ta chưa bị đói đến lả người, sao không tiến thẳng lên trên đỉnh động, xem có con đường nào ra bên ngoài được không?"

Nghĩ đoạn, chàng liền men theo con đường khúc chiết quanh co đó tiến thắng lên phía trên. Khi chàng lên tới chỗ khoảng bốn chục trượng vì chân lực không được liên tục hoàn toàn, nên khí âm hàn trong cơ thể đôi lúc nổi dậy hoành hành, khiến mấy lần chàng suýt té ngã xuống bên dưới.

Cũng may ý chí của chàng rất kiên nhẫn, cho nên đã hóa biến thành an, và cuối cùng chàng đã lên tới được đích. Chàng bỗng giơ tay trái ra chộp lấy một khối thạch nhũ, lướt tới chỗ có phát ra tia ánh sáng le lói.

Chàng đưa mắt nhìn, thì thấy chỗ có ánh sáng lọt vào đó là một lỗ hổng trên đỉnh vách, khoảng một nắm tay, bất giác chàng thất vọng, khẽ thở dài một tiếng.

Ngờ đâu, vì tiếng thở dài đó, ý chí cương quyết của chàng cũng tan biến khiến luồng khí âm hàn ở trong người lại thừa cơ nổi lên phát tán.

Liễu Tồn Trung giật mình thất kinh, vội vận khí dằn nén lại nhưng không còn kịp nữa, liền cảm thấy bàn tay trơn tuột, không sao còn nắm vững được mỏm thạch nhũ nọ nữa, thân hình như con diều đứt dây từ trên năm mươi trượng đó rớt xuống bên dưới.

Nơi chàng vừa ngã xuống, chung quanh đầy những viên đá nhọn hoắt như những mũi kiếm bén nhọn chơm chởm nhô lên, nếu như va chạm vào thì khắp nhân thể sẽ lỗ chỗ như tổ ong, khó lòng toàn mạng.

Liễu Tồn Trung giật mình kinh hãi, trong cơn nguy cấp, chàng không kịp suy nghĩ lắm, chân trái vội đạp lên chân phải, cong mình uốn lưng thân hình ở trên không bỗng chếch ngang sang bên. Chỉ nghe thấy bộp một tiếng, may mắn người chàng liền bắn sang một thạch động khác cạnh đó, rồi nằm hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Không biết bao lâu sau, Liễu Tồn Trung mới dần dần lai tỉnh, phát giác thấy mình đang nằm trong một hang động liền đưa mắt quan sát tứ phía, bất giác bỗng giật mình thất kinh.

Thì ra giữa hang động có một chiếc bồ đoàn được bện bằng cỏ rất lớn, xem thấy thì chiếc bồ đoàn đã rất cũ kỹ, không biết đã trải qua bao nhiêu thời đại. Trên bồ đoàn có một nhân vật ăn mặc theo lối đạo sĩ điềm nhiên tĩnh tọa, mặt hướng vào vách động.

Liễu Tồn Trung không sao nhìn rõ được đạo sĩ nọ niên kỷ độ bao nhiêu. Chàng thấy áo đạo bào của đạo sĩ nguyên là màu trắng, nay đã biến thành màu vàng cỏ. Mãi một hồi lâu sau, đạo sĩ ngồi trên bồ đoàn vẫn bất động.

Liễu Tồn Trung vội quan sát kỹ, thấy ông ta ngồi theo lối đả tọa nhập định, liền nghĩ bụng :

- “Không ngờ trong cái đầm này lại có người cư trú được. Nếu vậy chả lẽ quyển Bối Diệp kinh vừa rồi là của đạo sĩ này chăng?"

Chàng vội nhỏm dậy, lớn tiếng hỏi :

- Xin bái kiến đạo trưởng.

Chàng kêu gọi liên tục mấy lượt, mà đạo sĩ nọ vẫn ngồi bất động như trước liền hoài nghi vô cùng vội đứng dậy tiến tới xem, rồi bất giác bỗng kêu một tiếng.

Thì ra vị đạo sĩ nọ chỉ là một cái xác chết, trên mặt mạng nhện cùng bụi bặm bám đầy, không biết đã chết từ bao giờ. Đạo sĩ ngồi xếp bằng tròn hai tay đan vào nhau, đặt ngửa giữa hai đùi. Trong những ngón tay còn kẹp một tấm giấy dài.

Liễu Tồn Trung vội tiến tới trước mặt đạo sĩ vái một cái, nói :

- Lão tiền bối hãy dung thứ cho cái tội đường đột.

Chàng vội với tay lấy tấm giấy xem, thấy trong đó viết rằng :

“Phía sau động này có một con Lục Trảo Hà Mô (con thiềm thừ sáu móng) vốn là một con đại độc vật sống hàng ngàn năm. Nếu để nó xuất động sẽ di họa nhân gian. Vì vậy ta xuống đầm nghĩ cách diệt trừ. Ngờ đâu luyện võ chưa thành đã bị độc tánh làm thương tổn chí mạng. Nơi con Hà Mô tiềm phục ở phía thông lộ..."

Liễu Tồn Trung đưa mắt tìm kiếm, thấy hang động này diện tích rất lớn, trong giấy nói phía sau động có con Lục Trảo Hà Mô, không biết nó ẩn thân ở nơi nào? Bất quá Tồn Trung chỉ khẳng định được một điều là đạo sĩ này phải là một nhân vật chính phái. Vì ông ta nói là xuống đầm để diệt trừ con Hà Mô cực độc. Đó là đã hy sinh cả thân mình, hoàn thành nghĩa cử cho nhân loại.

Liễu Tồn Trung xưa nay vốn rất tín ngưỡng những nhân vật hiệp nghĩa, chàng lại vái thêm mấy vái, miệng lẩm bẩm nói :

- Lão tiền bối tuy chưa diệt trừ được con đại độc vật ở trong đầm này, nhưng nghĩa cứ này của tiền bối cũng đủ noi gương thiên cổ.

Vái xong, chàng lại bỗng cảm thấy một luồng khí âm hàn ở trong người dần dần nổi lên phát tác, liền nghĩ thầm :

- “Vị lão tiền bối này nói luyện công chưa thành đã bị chất độc làm thương tổn, không biết ông ta đã luyện môn công phu gì?"

Chàng vội quay lại phía vách động, phía trước mặt đạo sĩ nọ xem sao. Chàng thấy trên vách đá lờ mờ ẩn hiện khẩu quyết vận công.

Hàng thứ nhất có bốn chữ như sau :

“Thiên nhân kinh giải"

Bên dưới bốn chữ ấy lại có hàng chữ nhỏ chú thích như sau :

“Thiên nhân kinh giải là tối cao cảnh giới của sự học đạo. Nguyên là Tỉ muội thiên trong Hà lạc thư đời hục Hy, thất truyền đã mấy ngàn năm nay. Thiên võ công này lấy chữ Vô mà ra. Từ chữ Vô mới sinh ra chữ Hữu. Từ Hữu sinh Tượng, từ Tượng sinh Biến. Đó là tiêu chuẩn của thiên hạ vạn vật. Đào luyện võ cũng lấy chữ Vô nói lên sự tối cao cảnh giới. Từ chữ Vô với chữ Hữu rồi chuyển dần tới mức Đạo lý vô thượng. Đó là cái lẽ nhập đạo của võ học."

Bên dưới lại có ghi chú thích như sau :

“Một âm một dương gọi là đạo. Nhân giả lấy chữ Nhân làm tôn chỉ. Trí giả lấy chữ Trí làm đường lối. Bách tính hàng ngày vẫn thường sử dụng tới mà không mấy ai hiểu nguyên lý sâu xa ấy, còn cái đạo Quân tử cũng vì lẽ đó mà bị lệch lạc. Vì vậy, kinh giải này là để chỉ điểm thấu triệt cùng am tường nguyên lý căn cơ của nền tối cao võ học."

Kế đó là khẩu quyết Tọa công cùng đồ hình của Thiên Nhân kinh giải. Dưới đó lại có một hàng chữ như sau :

“Thiên Nhân kinh giải tọa chiêu đồ thức... PhânCung Quái Tượng".

Liễu Tồn Trung biết Phân Cung Quái Tượng đó là một chiêu võ công trong Thiên Nhân kinh giải trong lòng, không có gì là hứng thú cả, nghĩ bụng :

- “Làm sao lại chỉ có một chiêu võ công thế này? Chẳng lẽ chỉ học hỏi được có một chiêu như vậy mà có thể chế phục được con Lục Trảo Hà Mô hay sao?"

Chàng lại đọc tiếp xuống bên dưới, thấy chiêu võ công Phân Cung Quái Tượng ấy có tất cả bốn thức, có thể sử dụng được bằng chưởng chỉ, và cũng có thể sử dụng được bằng quyền kiếm.

Đối với chưởng pháp Liễu Tồn Trung vốn đã có một căn bản rất uyên thâm, nhất là Cái bang Chấn Thiên tâm pháp là một môn công phu độc bộ võ lâm. Chàng liền nghĩ thầm :

- “Phân Cung Quái Tượng này là môn võ công gì thế? Chẳng lẽ còn hơn môn Chấn Thiên tâm pháp hay sao? Ta đã luyện Chấn Thiên tâm pháp mà thân thể bị nhiễm phải luồng âm hàn chướng độc, cho đến bây giờ vẫn chưa hóa giải nổi."

Tuy nghĩ như vậy, nhưng chàng đối với các hình đồ tọa công của Thiên Nhân kinh giải cũng nảy sinh ra tính hiếu kỳ. Lúc này bụng đã dần dần cảm thấy đói khát chất âm hàn ở trong người lại thừa cơ xông lên làm nguy. Chàng vội ngồi xuống nghỉ ngơi điều tức bên lão đạo sĩ vô tình bị những đồ hình trên vách của Thiên Nhân kinh giải lấp loáng trước mặt hấp dẫn. Liễu Tồn Trung liền nghĩ bụng :

- “Dù Thiên Nhân kinh giải này có lợi hại tới đâu, ta cũng không thèm học làm chi. Trong người ta hiện đang bị âm hàn chưởng độc hoành hành không mong gì hóa giải nổi, dù có học thành công thì cũng chỉ ngồi đợi chết mà thôi. Giả sử như không chết vì âm hàn chưởng độc thì ta cũng không sao ra thoát khỏi được cái đầm này, không chết khát thì cũng bị chết đói mất thôi."

Tuy trong đầu óc tự nghĩ là không học, nhưng mắt chàng lại không chịu rời đi chỗ khác. Tồn Trung lại lẩm bẩm tự nói với mình :

- “Không phải là ta định học làm chi, mà ta chỉ ngồi đây tĩnh tâm định thần một hồi thôi!"

Tuy chàng quyết tâm không học và nhắm nghiền mắt lại nhưng khi vừa nhắm mắt thì Linh Đài lại tỉnh táo vô cùng. Tọa công đồ của Thiên Nhân kinh giải cứ in sâu vào trong đầu óc chàng, khiến chàng dù không muốn cũng không sao xua đuổi cho được.

Lúc này từng câu, từng chữ, cứ thế đồ hình trên vách cứ từ từ hiện ra trong đầu óc chàng một cách rất rõ ràng và thật dị thường rồi bỗng dưng chàng chuyển người theo những thế thức trên vách, nghĩ thầm :

- Có lẽ thức này nguyên thủy như vậy, chắc không sai cho lắm.

Rồi chàng mở mắt ra nhìn, quả nhiên thấy mình biểu diễn đúng không sai chút nào. Trong lòng bất giác cảm thấy hứng thú vô cùng.

Sự hứng thú này khiến chàng cảm thấy an ủi vì tâm trí linh tuệ của mình chứ không phải đã học hỏi đúng thế thức ấy mà nên.

Bất giác mắt chàng tự nhiên nhìn xuống bên dưới nơi ghi chú khẩu quyết thấy viết như sau :

“Nhất càn càn vi thiên, nhị đoái đoái vị trạch. Tam ly ly trung hư, tứ chấn chấn ngưỡng vu. Ngũ tốn tốn hạ đoạn, lục khảm khảm trung mãn. Thất cấn cấn phúc sản, bát khôn khôn lục đoạn. Nhất càn Nhị đoài thuộc Thái dương. Tam ly Tứ chấn thuộc Thiếu âm. Ngũ tốn Lục khảm thuộc Thiếu dương. Thất cấn, Bát khôn thuộc Thái âm".

Đọc liền hai lần, bỗng nhiên chàng tỉnh ngộ :

- “Vừa rồi mình tự nhủ là không thêm học hỏi, mà lại sao bây giờ lại đọc hai câu khẩu quyết trên như vậy? Thôi, không học nữa! Không học nữa!"

Tuy tâm ý lại nhủ tiếp như vậy, rồi hai mắt lại nhắm nghiền lại ngay, nhưng hai mắt vừa khép lại thì Tọa công đồ hình của Thiên Nhân kinh hiện lên rất rõ ràng, từng thế thức một xâm nhập vào trí não chàng, trong lòng liền si mê, lại lẩm bẩm đọc tiếp các khẩu quyết trên vách.

Phàm là người học võ thường ai nấy đều dưỡng thành một cái tính rất ham chuộng võ học, võ công càng cao, tính ham chuộng đó lại càng sâu. Liễu Tồn Trung tuy trong lòng luôn luôn nhủ thầm không học Thiên Nhân kinh giải nhưng chàng không sao tự chủ được với võ công ghi trên vách đá, rồi chàng lẩm bẩm nói với mình :

- Thừa lúc nhàn rỗi này không có việc gì giải muộn, ta cứ đọc chơi cũng chả sao.

Sau khi đã lẩm bẩm tự nói với mình chàng liền chú tâm phân tích kỹ đạo lý vận hành khẩu quyết ấy, bắt dầu luyện tập. Nhất càn càn vi thiên. Chàng liền cảm thấy một luồng khí ôn hòa vận chuyển khắp người, Thiên Đình xuống bên dưới len theo Trung Đình tả long hữu hổ hai nơi huyệt đạo trong cơ thể dễ chịu khoan khoái vô cùng.

Luyện đến Nhị đoài đoài vị trạch, thì phảng phất như nơi tâm phủ khí huyết sôi sục tựa như có hàng trăm hàng ngàn con ngựa chạy rồi bỗng thấy sinh ra một tiềm lực vô hình bao quát khắp ngũ tạng lục phủ.

Chàng lại luyện đến Tam ly ly trung hư, bỗng cảm thấy trung bộ nhẹ nhõm khôn tả, và có cảm giác như thân hình đang bay bổng ở trong khoảng không mình mẩy thanh thoát nhẹ nhàng một cách kỳ lạ.

Chàng lại tiếp tục luyện tập đến Chấn ngưỡng vu,Tốn hạ đoạn, Khảm trung mãn, Cấn phúc sản, Khôn lục đoạn.

Càng luyện càng cảm thấy chân nguyên sung mãn và dường như có vô số những luồng hơi ấm luân chuyển khắp tứ chi và tuần hoàn khắp châu thân, ngũ tạng lục phủ khiến chàng lúc này mình mẩy càng nhẹ nhõm tâm hồn càng thơ thới hơn trước gấp bội, và luồng khí âm hàn ở trong người cũng dần dần bị đẩy lùi.

Tồn Trung bất giác kinh dị thầm, tiếp tục đọc xuống bên dưới, thấy Thiên Nhân kinh giải chỉ có một chiêu võ học là Phân Cung Quái Tượng. Chiêu Phân Cung Quái Tượng này tất cả bốn thức.

Chàng chăm chú xem tiếp, thấy thức thứ nhất tên là Lợi Thiệp Đại Xuyên, thức thứ hai là Tôn Thượng ích Hạ, thức thứ ba là Nguyên Cát Vô Cửu, thức thứ tư và cũng là thức cuối cùng là Ích Dụng Hung Sự.

Mỗi thức đều có kèm theo những bứe đồ giải về thân hình, bộ pháp, chưởng chỉ nhỡn mục, và cách thức ngự khí xuất chiêu như thế nào đều có chú giải rất tỉ mỉ, rõ ràng.

Liễu Tồn Trung vốn là một tay võ học đại hành gia, đột nhiên chàng lãnh ngộ được một chiêu võ học chấn cổ tuyệt kim này khiến chàng cảm thấy như say như mê, quên mất cả sự đói khát. Luyện tập luôn mấy hôm Liễu Tồn Trung cảm thấy một mùi thơm thoảng bay vào mũi, liền nghĩ thầm :

- “Kỳ quái thật! Mùi thơm này từ đâu tới thế? Tại sao bây giờ ta mới ngửi thấy?"

Kỳ thật chàng ngầm hiểu mùi hương thơm ấy chắc đã sớm có từ trước nhưng chỉ vì chưa luyện Thiên Nhân kinh giải trong thân thể bị chất độc âm hàn hoành hành, chân nguyên không sao hội tụ được, cho nên chàng mới không ngửi thấy mùi thơm nọ.

Liễu Tồn Trung vì mấy hôm miệt mài luyện tập Phân Cung Quái Tượng cho nên quên cả đói khát. Lúc này bỗng ngửi thấy mùi thơm ấy liền cảm thấy bụng đói cồn cào. Vì mùi thơm nọ là hương thơm của một thứ trái cây vừa chín mùi tỏa ra, nên chàng cảm thấy ngột ngạt khôn tả.

Liễu Tồn Trung vội đứng bật dậy, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhõm như muốn bay bổng lên trên không, tinh thần linh mẫn sung túc.

Lúc ấy mùi thơm của thứ trái cây nọ càng lúc càng nồng nặc khiến chàng phải thèm thuồng nhỏ nước miếng ra. Chàng vội tìm theo tới một bên ngách của phía góc động, thấy trên vách đá độlg đạo ấy có một thân cây nho nhỏ chỉ cao khoảng hai thước, nhưng lá mọc rất xúm xuê, um tùm sắc đen xẫm như mực. Trên ngọn cây có một trái tròn màu hồng, không biết tên gọi là gì và mùi thơm cũng tỏa ra từ trái cây chín mọng ấy.

Liễu Tồn Trung lúc này đã quá đói khát, không suy nghĩ gì hết vội bỏ vào miệng ăn luôn. Chàng chỉ thấy một mùi thơm ngát mũi ngọt ngào xâm nhập phế phủ khiến tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Đoạn chàng lại quay về chỗ cạnh bên thi thể lão đạo sĩ tiếp tục luyện tập cho thuần thuộc bốn thức Phân Cung Quái Tượng.

Hôm sau chàng lại cảm thấy hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp động Liễu Tồn Trung nghĩ bụng :

- Hôm sau khi ta ăn trái cây nọ trong động không còn ngửi thấy mùi thơm nọ, sao lúc này hương thơm lại bỗng tỏa ra ngào ngạt như vậy?

Lúc này tuy trong bụng chàng không cảm thấy đói khát nhưng vì lòng hiếu kỳ xui khiến, chàng lại tiến tới chỗ cũ xem sao, liền thấy thân cây đen xì nọ, trên đỉnh lại có một trái cây màu hồng thắm.

Liễu Tồn Trung lấy làm lạ vô cùng bụng bảo dạ rằng :

Hôm qua, rõ ràng mình hái xuống ăn, tại sao hôm nay lại có một trái khác như vậy? Và điều kỳ lạ trái cây này cũng cắm vào đúng vị trí mà mình đã hái hôm trước xuống.

Chàng không suy nghĩ gì nhiều nữa, vừa tiến lại gần hái xuống ăn.

Hôm thứ ba cũng thế, lại có một trái khác trổ ra đúng nơi vị trí cũ, mùi thơm cũng tỏa ra khắp động Liễu Tồn Trung tới nơi xem thấy vậy liền nghĩ bụng :

- Ủa! Tại sao lại có sự kỳ dị vậy. Mỗi ngày kết một trái. Không biết cây này là cây gì thế?

Nghĩ đoạn chàng lại hái xuống ăn luôn liên tiếp mười lăm ngày, cứ mỗi ngày chàng ăn một trái như thế. Đến ngày thứ mười sáu thì chàng không còn thấy trái kỳ dị nọ trổ ra nữa. Chàng vội tiến tới xem sao thì phát giác cây nhỏ ấy đã khô héo hết mà chết.

Lúc này trong thân thể Liễu Tồn Trung chân khí sung túc dị thường, tựa hồ mỗi cái quơ tay gạt chân của chàng cũng đều bao hàm một khí thế phá thạch khai sơn, và luồng khí âm hàn ở trong người chàng cũng bị tiêu giải sạch.

Chàng vội tiến tới cạnh thi thể lão đạo sĩ, nghĩ bụng :

- Sở dĩ ta hóa giải được hết luồng âm hàn chưởng độc cũng toàn là do ta đã luyện tập được cách thức tọa công Thiên Nhân kinh giải mà nên, và đó cũng nhờ vị lão tiền bối này gián tiếp chỉ dạy cho.

Nghĩ tới đó trong lòng cảm kích vô cùng, chàng vội quỳ xuống khấn rằng :

- Vãn bối nếu như có thể thoát khỏi được sự nguy khốn ở nơi đây sẽ xin trùng tu kim thân lão tiền bối để báo đáp trong muôn một.

Đoạn chàng liền kính cẩn dập đầu vái ba lạy.

Nhưng chàng bỗng nghe thấy phía dưới chỗ càng vừa dập đầu đó, có tiếng kêu lạch cạch rồi nham thạch liền rẽ ra hai bên, để lộ một tấm da dê.

3. Những lời chỉ dạy trên tấm da dê.

Liễu Tồn Trung thấy trên tấm da dê có viết những dòng chữ như sau :

“Ngươi đã học hỏi được võ công trên vách đá và có lòng báo đáp dập đầu vái tạ, đủ thấy ngươi có lòng trung hậu.

Phía góc động có cây Hỏa Độc Lựu, ta đoán trong vòng năm chục năm sẽ kết trái, không biết ngươi đã được ăn nó hay chưa? Nếu như ăn rồi thì phải cấp tốc luyện tập thế thức Tọa công trong Thiên Nhân kinh giải liền bảy ngày. Trong vòng bảy ngày đó, tuyệt đối không được di động kẻo thương tổn tới chân khí, độc ở trong nội tạng sẽ nổi lên phát tác, sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nếu qua khỏi thời gian đó thì coi như được vô sự.

Ta biết lúc này ngươi tất sinh lòng hoài nghi tại sao ta có thể biết trước được những hành động của ngươi sẽ làm. Nhưng ngươi nên nhớ một điều, chính vì ngươi đã dập đầu bái tạ mới có thể đọc được những dòng chữ này của ta để lại mà võ công của ngươi lúc này cũng đã tiến bộ vượt hơn xưa gấp bội và khi ngươi có lòng bái tạ ta, khí chân nguyên sẽ ngưng tụ lên trán, khối nham thạch này vì bị luồng chân khí ấy chấn động mà vỡ ra, để lộ tấm da dê này. Còn nếu như người là một kẻ ác đồ vong ơn bội nghĩa, tất sẽ không bái tạ ta. Sau khi đã ăn Hỏa Độc Lựu vào trong người sẽ bị chất độc phát tác công tâm mà chết.

Những đồ hình trên vách, ngươi phải cố nhớ kỹ ở trong lòng, rồi lau chùi đi ngay, kẻo sau này gian nhân học hỏi được. Ta độ chừng công lực hiện tại của ngươi thì có thể thoát ra được bằng cách xuyên qua chỗ thông quan trên đỉnh động. Còn nếu như không có cách nào thoát thân được, thì cứ việc dời di thể của ta sang bên sẽ có biện pháp."

Liễu Tồn Trung đọc xong những hàng chữ trên tấm da dê đó, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, thở hắt ra một cái, vội theo chỉ thị đã để lại đó luyện tập phương thức tọa công trên vách, thân hình không hề di động chút nào.

Kể từ khi Liễu Tồn Trung vận hành theo thế Tọa công chỉ còn khoảng hai giờ đồng hồ nữa là đủ bảy ngày, và sự luyện công của chàng sẽ được thành tựu.

Đang lúc chàng thần thái như du nhập hư vô đi vào chỗ vô thượng cảnh giới, thì bỗng nghe thấy bên ngoài động có tiếng chân người vọng tới. Lúc này Liễu Tồn Trung đang luyện công tới mức khẩn trương cực độ, nên chàng không dám di chuyển thân hình mà cứ nhắm mắt tĩnh tâm định thần, ngồi xếp bằng tròn bên cạnh lão đạo sĩ.

Thì ra tiếng chân người nọ không phải là ai xa lạ, mà chính là Giáo chủ Vu Điền Hỏa Thần giáo.

Khi Ha Mật Kim thống lãnh Ngũ Hành Đội chiếm được khối Mặc Ngọc, vội trở về Tây Vực dâng lên Giáo chủ. Hỏa Thần giáo chủ vội giơ tay đỡ lấy, mừng rỡ vô cùng hỏi bọn Ha Mật Kim đã chiếm được viên Mặc Ngọc ấy bằng cách nào?

Ha Mật Kim vội kể rõ đầu đuôi. Hỏa Thần giáo chủ nghe nói Mặc Ngọc ấy lấy được trong tay Liễu Tồn Trung liền nói :

- Tên Liễu Tồn Trung đó có phải là tôn sư của một môn phái không?

Ha Mật Kim đáp :

- Y chỉ là một tên tiểu tử của Cái bang thôi.

Hỏa Thần giáo chủ ngạc nhiên hỏi :

- Chỉ là một tên tiểu tử tại sao lại có thể đả thương nổi bọn Sơ mặc Thổ?

Ha Mật Kim đáp :

- Liễu Tồn Trung tuy là một tên tiểu tử, nhưng võ công của y cũng không kém tôn sư của một môn phái.

Hỏa Thần giáo chủ chỉ nhếch mép cười không đáp. Ha Mật Kim biết Giáo chủ không coi Liễu Tồn Trung vào đâu cả vội nói tiếp :

- Thuộc hạ nói Liễu Tồn Trung võ công không kém gì tôn sư của một môn phái, là chỉ nói riêng về võ lâm Trung Nguyên mà thôi, chứ nếu so sánh với Giáo chủ thì phải nói là một trời một vực.

Hỏa Thần giáo chủ chỉ mỉm cười, như không cần bàn đến vấn đề đó, liền nói lảng sang câu chuyện khác.

Ha Mật Kim đáp :

- Thuộc hạ ngu si nên không sao rõ được thánh ý của Giáo chủ.

Nhưng trước đây Giáo chủ đã có nói cho thuộc hạ hay là muốn lấy viên Mặc Ngọc này để phòng bị mấy lão già ẩn mặt ở Trung Nguyên. Như tương lai, nếu lấy được viên Mặc Ngọc, thì có những dụng ý lớn lao gì, thuộc hạ luôn luôn nhắc trong lòng, nhưng không dám hỏi.Hỏa Thần giáo chủ khẽ gật đầu, nói :

- Nay đã lấy được khối Mặc Ngọc rồi, ta cũng không còn giữ kín điều bí mật ấy làm chi nữa, nói cho các ngươi hay cũng không sao.

Ha Mật Kim cung kính đáp :

- Xin Giáo chủ cho biết thánh ý.

Hỏa Thần giáo chủ suy nghĩ giây lát rồi nói :

- Ngươi có còn nhớ việc mười năm trước ta đã mời Bát Long Tôn Giả tới phó hội hay không?

Ha Mật Kim đáp :

- Dạ thuộc hạ nhớ. Trộm nghĩ Bát Long Tôn Giả tuy võ công có thể đáng được liệt vào hàng đương đầu nổi với Giáo chủ nhưng lão ta đã chôn thây trong khu núi Côn Luân rồi, không biết lại còn quan hệ gì tới khối Mặc Ngọc này nữa?

Hỏa Thần giáo chủ nói :

- Bát Long Tôn Giả tuy đã chết nhưng quyển Bối Diệp kinh của y vẫn còn lưu lạc trong nhân gian.

Ha Mật Kim nói :

- Năm xưa Giáo chủ đã phái mười một vị cao thủ đuổi theo Túy hòa thượng để chiếm lấy quyển Bối Diệp kinh ấy, nhưng trong lúc đào tẩu Túy hòa thượng đã đánh rơi mất cuốn kinh ấy xuống Ma Trảo hàn đầm. Thuộc hạ thiết nghĩ chiếc hàn đầm ấy không ai có thể bén mảng tới gần được cho nên quyển Bối Diệp kinh cũng coi như bị thất truyền. Sao Giáo chủ còn bảo là lưu lạc nhân gian như vậy?

Hỏa Thần giáo chủ mỉm cười nói :

- Nếu ta có thể lấy được khối Mặc Ngọc thì sẽ xuống dưới đầm thâu hồi lại cuốn Bối Diệp kinh ấy. Như thế đâu có gọi là thất truyền được.

Ha Mật Kim chợt tỉnh ngộ, nói :

- Bây giờ thuộc hạ mới được vỡ lẽ. Thật bội phục Giáo chủ vô cùng.

Hỏa Thần giáo chủ nói :

- Hiện tại chớ nên nói chuyện dông dài. Mặc Ngọc nay đã đem về rồi, chúng ta phải lập tức tới ngay Ma Trảo hàn đầm kiếm lấy cuốn Bối Diệp kinh ấy. Tuy kinh là do những lá cây kết hợp thành, không sợ bị nước hủy hoại, nhưng nếu lấy được càng sớm càng tốt cho chúng ta.

Ha Mật Kim vội đáp :

- Xin Giáo chủ chỉ thị thánh ý cho.

Hỏa Thần giáo chủ trầm ngâm giây lát mới khẽ vỗ tay một cái, chỉ thấy phía sau tấm bình phong bỗng có mười một giáo sĩ áo đỏ xuất hiện. Mười một vị hồng bào giáo sĩ này tuổi tác già trẻ không tương đồng. Người già nhất tuổi khoảng trên sáu mươi, còn người trẻ nhất vào khoảng ba mươi, nhưng người nào người nấy ánh mắt đều lấp lánh thần quang nội liễm, đủ thấy họ đều có một thân thượng thừa võ công.

Mười một giáo sĩ áo đỏ vừa ra khỏi chiếc bình phong đều nghiêm nghị đứng sắp hàng ở trước mặt Giáo chủ cung kính bấm :

- Giáo chủ cho gọi, có điều gì sai bảo?

Hỏa Thần giáo chủ hỏi :

- Mười năm trước, các ngươi đã phụng mệnh truy lùng Túy hòa thượng và giao đấu với y ở Ma Trảo đầm phải không?

Mười một giáo sĩ đồng thanh đáp :

- Bẩm đúng vậy.

Hỏa Thần giáo chủ hỏi tiếp :

- Thế quyển Bối Diệp kinh nọ có phải đích mắt các ngươi đã trông thấy rớt xuống hàn đầm. Phải không?

Mười một giáo sĩ lại đồng thanh cung kính đáp :

- Bẩm đúng thế.

Bỗng thấy Hỏa Thần giáo chủ lại vỗ tay hai cái, ngoài đại sảnh một tên giáo chúng liền nhanh nhẹn chạy vào, quỳ một chân trái xuống cung kính bẩm :

- Tụ Bửu Đường xin cung kính nghe Giáo chủ sai khiến.

Hỏa Thần giáo chủ nói :

- Người mau đem Cầu Long sách ra đây.

Tên giáo chúng nọ vội dạ ran, rồi quay mình đi ra bên ngoài tức thì. Giây lát sau, y đã đem vào một chiếc hộp, bên ngoài bọc bằng da hổ hai tay dâng lên.

Hỏa Thần giáo chủ cầm lấy chiếc hộp, mở nắp ra, chỉ thấy ở trong hộp có để một cuộn dây phát ra những tia sáng lóng lánh.

Giáo chủ lại khẽ giơ tay lên vẫy. Chỉ trông thấy một vị hồng bào giáo sĩ niên kỷ cao nhất vội tiến lại bẩm :

- Giáo chủ có điều chi chỉ thị thuộc hạ?

Hỏa Thần giáo chủ nói :

- Các ngươi sẽ phụ trách đem sợi Cầu Long sách này đến cột vào gần chiếc đầm nọ, ta sẽ noi theo sợi dây này xuống dưới đầm. Đến khi ta lấy được cuốn Bối Diệp kinh sẽ noi theo sợi dây này mà lên trên bờ. Đến lúc các ngươi thấy sợi dây rung động là lúc ta sửa soạn lên tới nơi.

Tên giáo sĩ nọ vội đáp :

- Dạ!

Hỏa Thần giáo chủ sắc mặt bỗng lộ vẻ nghiêm trọng nói tiếp :

- Các ngươi chớ nên xem thường việc này. Ta đã dự liệu thế nào gần hàn đầm cũng có các cao thủ cực kỳ lợi hại ẩn phục. Mười một người bọn ngươi bảo hộ sợi dây này. Ta vẫn có ý lo ngại các ngươi khó mà chu toàn được.

Giáo sĩ nọ vội đáp :

- Thuộc hạ ngu si không bì kịp với sự thấy xa hiểu rộng của Giáo chủ, nhưng theo thiển kiến của thuộc hạ, với thanh thế hiện tại của Hỏa Thần giáo chúng ta, thì còn có kẻ nào to gan lớn mật dám tới vuốt râu hùm như vậy?

Hỏa Thần giáo chủ mỉm cười nói :

- Không phải bổn tọa đề cao người để làm giảm bớt oai phong của mình. Không nói đâu xa, mười năm trước đây, mười một người các ngươi đã giao đấu với Túy hòa thượng, Hắn bại mà đào tẩu, nhưng Túy hòa thượng vì sao mà lại bị hại, các ngươi có biết hay không?

Giáo sĩ nọ cau mày lại suy nghĩ một hồi rồi đáp :

- Việc này thuộc hạ cũng cảm thấy hơi có chút hoài nghi, vì nếu xem tình hình ngày nọ mà Túy hòa thượng liều mạng tử chiến thì không biết chắc được là mèo nào sẽ cắn mèo nào. Kỳ thật Túy hòa thượng cũng chưa lộ vẻ gì là đã bị đánh bại cả.

Hỏa Thần giáo chủ nói :

- Do đó, chúng ta có thể suy đoán được. Trung Nguyên võ lâm tuyệt nhiên không phải là không có người tài ba mà chỉ vì hãy còn ẩn dật, chưa chịu xuất đầu lộ diện đấy thôi. Cứ lấy điều đó mà suy ra, mười một người các ngươi hiệp lực mà vẫn chưa có thể chiến thắng được Túy hòa thượng nếu như Túy hòa thượng liên hiệp với một vài cao thủ thượng thừa nữa, mai phục ở gần hàn đầm ra tay cướp đoạt sợi dây Cầu Long sách, thì bổn tọa ắt sẽ bị chôn thân dưới đáy đầm, không sao lên được nữa. Vì vậy, công việc các ngươi bảo hộ sợi dây Cầu Long sách này cũng chính là bảo hộ sự an toàn cho bổn tọa.

Trách nhiệm nặng nề ấy, các ngươi có dám đảm đương không?

Mười một giáo sĩ áo đỏ nghe Giáo chủ phân tích đều đưa mắt nhìn nhau, mặt đều lộ vẻ e ngại, không ai lên tiếng đáp lại.

Mười một Giáo chủ áo đỏ không phải vì hãi sợ cho tính mạng của bổn thân mình, mà là vì việc an toàn của Giáo chủ, không ai dám chắc có thể đảm đương nổi được việc ấy hay không? Nếu đúng như Giáo chủ đã dự liệu mà để các cao thủ Trung Nguyên tới cướp đoạt sợi dây Cầu Long sách, thì đó quả thật là một tội rất lớn, có chết muôn lần cũng không sao chuộc lại được. Cho nên mười một giáo sĩ áo đỏ vừa nghe thấy Giáo chủ đề cập tới chuyện năm xưa giao đấu với Túy hòa thượng cạnh hàn đầm, ai nấy đều tỉnh ngộ, vì thấy chỉ riêng một mình Túy hòa thượng, họ vẫn chưa nắm được phần thắng, huống hồ bây giờ ông ta ước hẹn thêm một vài cao thủ tới trợ giúp, thì quả thật bọn họ khó lòng mà đương cự nổi, cho nên ai nấy đều cảm thấy trong lòng nóng nảy băn khoăn, đưa mắt nhìn nhau.

Hỏa Thần giáo chủ thấy tình hình đó cũng không nói gì chỉ im lặng bỏ sợi Cầu Long sách vào trong chiếc hộp bọc da hổ đóng lại rồi mới chậm rãi nói :

- Các ngươi chỉ cần chú tâm bảo vệ sợi dây này là được rồi. Nếu như thấy kẻ địch tới nơi muốn cướp đoạt các ngươi cứ việc ra tay đối phó với bọn chúng. Như thế cũng gọi là hoàn thành trách nhiệm rồi.

Giáo sĩ nọ vội giơ tay ra đỡ lấy chiếc hộp ấy. Mặt lo sợ vội nói :

- Bọn thuộc hạ thật không dám cả quyết sê chu toàn được việc này. Thật tội đáng muôn chết! Tội đáng muôn chết!

Hỏa Thần giáo chủ ung dung nói :

- Các ngươi chỉ cần chiếu theo lời dặn bảo của ta là được rồi.

Ngoài ra nếu có xảy ra việc gì thì cũng không liên can gì tới các ngươi.

Bọn giáo sĩ vội dập đầu tuân lệnh đang định lui ra bên ngoài thì Giáo chủ lại nói tiếp :

- Mười một người các ngươi trước tiên hãy tới Ma Trảo hàn đầm tìm một nơi an toàn ẩn núp, ta sẽ tới đó ngay.

Mười một giáo dĩ áo đỏ vội tuân lệnh cùng lui ra bên ngoài tức thì.

Hỏa Thần giáo chủ liền với cây bút trên bàn viết hai lá thư trao cho Ha Mật Kim nói :

- Sau khi ta rời khỏi nơi đây, ngươi hãy mở bức thứ nhất ra coi, chiếu theo chỉ thị bên trong mà thi hành không được chậm trễ kẻo lỡ việc.

Ha Mật Kim vâng dạ đỡ lấy hai bức thư ấy rồi lui ra bên ngoài tức thì.

Hãy nói về mười một giáo sĩ áo đỏ vừa tới hàn đầm đã vội kiếm một cây cổ thụ rất lớn đem sợi dây Cầu Long sách ấy cột chặt vào thân cây. Bọn chúng thấy hàn khí lạnh buốt xương, những luồng ác phongdồn dập thổi tới, dưới đáy hàn đầm chướng độc bốc lên nghi ngút thật thập phần hung hiểm.

Giữa lúc chúng đang thầm lo âu thì Hỏa Thần giáo chủ cũng đã tới nơi. Thấy sợi Cầu Long sách đã được cột chặt, rất kín đáo và kỹ lưỡng Giáo chủ liền tỏ vẻ mãn ý :

- Tốt lẩm! Tốt lắm! Bây giờ các người giữ chặt chẽ thân cây này.

Dù có kẻ địch cao cường tới cũng đừng nên hỗn loạn.

Một giáo sĩ áo đỏ đầu bọn vội đáp :

- Giáo chủ đã dạy bảo bọn thuộc hạ đâu dám không tuân theo.

Nếu quả thật Túy hòa thượng ước hẹn các cao thủ tới đây, bọn thuộc hạ sẽ liều thân thí mạng cũng không có gì là quan trọng. Nhưng nếu rủi sợi Cầu Long sách này bị đứt thì Giáo chủ làm sao có thể trở lên trên bờ được?

Hỏa Thần giáo chủ mỉm cười đáp :

- Điều đó không có gì đáng ngại, vì sợi Cầu Long sách này không thể nào bị đứt được.

Giáo sĩ nọ nói tiếp :

- Xin Giáo chủ chỉ thị thỉnh ý cho bọn thuộc hạ ngu lỗ được mở mắt một phen.

Hỏa Thần giáo vội vàng truyền âm nhập mật nói :

- Ta đã sai Ha Mật Kim gởi thư đến cho Bách Độc Giáo chủ yêu cầu trao cho một số lượng Hóa Cốt tán để sử dụng. Không lâu nữa thể nào y cũng sẽ tới nơi. Khi tới đây, các ngươi phải mau lấy chất thuốc kỳ độc đó rải xung quanh cây cổ thụ này, thì còn sợ ai có thể tiến vào được trong vòng Hóa Cốt tán ấy mà vứt bỏ sợi dây Cầu Long sách của ta đi được nữa.

Giáo sĩ nọ vội hỏi tiếp :

- Dùng Hóa Cốt tán để bảo vệ sợi Cầu Long sách tuy là một kế sách rất vẹn toàn, nhưng nếu làm như thế thì chính Giáo chủ cũng không sao lên được trên bờ đầm nữa.

Hỏa Thần giáo chủ cả cười, đáp :

Ngươi đã quên mất ta còn có môn công phu thượng thừa Bán Không Tung Vân ư?

Giáo sĩ nọ nghe nói bất giác tỉnh ngộ ngay. Hỏa Thần giáo chủ lại tiếp :

- Khi ta ở dưới đầm chộp lấy sợi Cầu Long sách, lúc lên tới đỉnh đầm khoảng chừng mười trượng sẽ sử dụng môn Bán Không Tung Vân vọt người hẳn lên phía trên, rời khỏi phạm vi Hóa Cốt tán. Như thế còn sợ bị trúng độc làm sao được?

Hỏa Thần giáo chủ giải thích rành rẽ như trên, khiến mười một giáo sĩ áo đỏ bội phục sát đất, vâng vâng dạ dạ luôn mồm.

Giây lát sau đã thấy Ha Mật Kim phóng ngựa như bay tới nơi. Ở phía sau có hai thớt kỵ mã nữa. Hỏa Thần giáo chủ vừa thấy hình bóng y ở phía xa vội vã nói :

- Y đã tới rồi kìa! Bổn tọa phải xuống dưới đầm ngay. Các ngươi hãy cứ theo đúng kế hoạch mà hành sự, chớ nên sơ hốt.

Nói dứt lời không đợi Ha Mật Kim tới nơi, Hỏa Thần giáo chủ vội noi theo sợi dây nọ tuột xuống dưới.

Hãy nói Liễu Tồn Trung đang luyện tập môn Tọa công trong Thiên Nhân kinh giải để hóa giải chất độc Hỏa Độc Lựu trong cơ thể tới lúc cấp bách, bỗng nghe thấy có tiếng chân người tiến tới gần, trong lòng lấy làm lạ, nghĩ bụng :

- Tại sao dưới hàn đầm này lại có người nào nữa? Hay là những tiếng động ấy là do con Lục Trảo Hà Mô? Chàng lại ngưng thần nghe ngóng kỹ lưỡng, phát giác tiếng động ấy quả là những tiếng bước chân của một người bộ pháp rất tinh xảo. Nhưng chàng không dám nghĩ nhiều nữa, vẫn ngồi xếp bầng tròn vận công điều tức như trước.

Thời gian khoảng cạn một chén trà sau, tiếng chân nọ lại nhỏ dần, tựa hồ như quẹo sang một nơi khác cách xa chàng đôi chút.

Thì ra Hỏa Thần giáo chủ trong người có khối Mặc Ngọc cho nên đã xuống được đáy đầm một cách an toàn rồi tìm kiếm khắp nơi một lượt nhưng không kiếm thấy cuốn Bối Diệp kinh ấy đâu cả, dấn dần cũng như Liễu Tồn Trung đi tới trước cửa càn thạch động, phát giác cửa hang rất lớn rộng, liền nghĩ bụng :

- “Việc này đã trải qua hơn mười năm nay, chắc cuốn Bối Diệp kinh đã bị nước đầm đẩy trôi vào hang động này cũng nên?"

Hỏa Thần giáo chủ ỷ mình có tuyệt thế thần công không hãi sợ chút nào, liền dung dung tiến luôn vào trong động tìm kiếm, rồi cũng tiến vào trong động đạo như liễu Tồn Trung càng đi lên càng cao, nhằm nơi có ánh sáng le lói tiến thẳng tới.

Không lâu sau Giáo chủ liền đi tới nơi đỉnh động xoáy trôn ốc, lại đưa mắt xem xét, tìm kiếm một hồi, nhưng vẫn không thấy cuốn Bối Diệp kinh đâu hết, trong lòng rất thất vọng, nghĩ bụng :

- “Chẳng lẽ Túy hòa thượng đánh rớt cuốn Bối Diệp kinh ấy lại là chuyện dối gạt chăng?"

Nhưng nghĩ kỹ Giáo chủ lại cảm thấy không đúng :

- “Nếu như cuốn Bối Diệp kinh thật còn ở trong tay Túy hòa thượng, thì thời gian đã cách nay mười năm rồi, chẳng lẽ lão ta lại không luyện thành môn công phu ghi ở trong cuốn sách ấy? Và nếu Túy hòa thượng đã luyện được thành công thì trên giang hồ phải đồn đại từ lâu và y tất sẽ tới Tây Vực kiếm mình để tỉ thí tranh cao hạ rồi".

Nghĩ đoạn, Hỏa Thần giáo chủ liền cả quyết cuốn Bối Diệp kinh mà Túy hòa thượng đánh rơi xuống đầm này là thật chứ không phải là giả.

Hỏa Thần giáo chủ đang ngửng đầu lên suy tính lại cúi xuống trầm tư bỗng phát hiện trên động đạo có lưu lại những dấu vết chân người rất lờ mờ, liền giật mình thất kinh, nghĩ bụng :

- “Tại sao trong động đạo này có đấu vết chân người như vậy? Chẳng lẽ có người đã nhanh chân tới trước ta, kiếm được cuốn Bối Diệp kinh ấy rồi chăng? Nhưng không có Mặc Ngọc, nhân vật nào lại có khả năng xuống được dưới đầm này như vậy?"

Trong lòng hoài nghi cựe độ, Hỏa Thần giáo chủ vội dò theo những vết chân ấy, liền phát hiện một cái động khác nữa.

Hỏa Thần giáo chủ đứng trước eửa động nhìn vào bên trong đã phát hiện một thanh niên mặc áo đen và một lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng tròn cạnh nhau ở trong động. Vì chỗ ngồi của lão đạo sĩ bị thanh niên nọ che kín hết cho nên không nhìn thấy được rõ ràng.

Hỏa Thần giáo chủ vội chăm chú quan sát thanh niên nọ thấy trên đỉnh đầu người này dường như có một làn hồng quang màu nhạt bốc lên. Hỏa Thần giáo chủ kinh dị thầm nghĩ bụng :

- “Không biết y đang luyện môn công phu gì mà ta chưa từng thấy qua bao giờ như vậy? Chẳng lẽ chính y đã lấy được cuốn Bối Diệp kinh và đang luyện tập đó chăng. Ta hãy thử thách y một phen xem sao?"

Nghĩ đoạn, Hỏa Thần giáo chủ liền nhẹ bước tới gần. Lúc này Liễu Tồn Trung chính đang ở giai đoạn quan trọng nhất, thân thể không thể chuyển động được, bỗng thấy có một ông già thân hình cao lớn bước tới gần trong lòng kinh hãi vô cùng nhưng trên nét mặt vẫn cố giừ vẻ trấn tĩnh, hai mắt nhắm nghiền lại, không lý tới mọi việc xảy ra ở xung quanh nửa.

Hỏa Thần giáo chủ tiến tới gần Liễu Tồn Trung khoảng chừng bốn thước liền đưa mắt liếc nhìn thấy lão đạo sĩ ngồi cạnh Liễu Tồn Trung chỉ là một tử thi bất giác liền bật cười, cất tiếng nói :

- Tiểu huynh đệ kia, ngươi từ đâu tới và tới từ hồi nào thế?

Liễu Tồn Trung chỉ khẽ “hứ" một tiếng chứ không đáp lại Hỏa Thần giáo chủ lại hỏi tiếp :

- Tiểu huynh đệ, lão đạo sĩ này là người như thế nào của bạn? Tại sao bạn không đem đi mai táng, còn để mãi như vậy làm chi?

Liễu Tồn Trung chỉ khẽ ấp úng hứ một tiếng thôi.

Hỏa Thần giáo chủ thấy vậy lại lớn tiếng hỏi tiếp :

- Tiểu huynh đệ, ngươi bị câm rồi đấy ư?

Liễu Tồn Trung vẫn lặng lẽ không đáp lại như trước.

Hỏa Thần giáo chủ bỗng cả cười, nói :

- Ủa! Tại sao ngươi không đáp lại như vậy? Hà hà, tiểu tử này không những vừa câm lại vừa điếc!

Liễu Tồn Trung chi khẽ hứ một tiếng thôi.

Hỏa Thần giáo chủ bỗng như chợt vỡ lẽ nghĩ thầm :

- “À phải rồi. Tiểu tử này đúng là đang luyện môn công phu gì tới chỗ khẩn yếu cho nên mới không dám lên tiếng trả lời được như vậy."

Tâm niệm lại bỗng chuyển động, Giáo chủ lại nghĩ tiếp :

- “Người này trên đỉnh đầu có phát hiện những làn hơi mỏng màu hồng như vậy không biết y đang luyện môn công phu gì? Nếu ta để cho y luyện thành công, sau này thế nào cũng thêm một kình địch. Ta phải nhân lúc này hủy ngay y đi là xong để sau này đỡ phải vướng tay vướng chân."

Ý niệm vừa động, hữu chưởng đã từ từ đưa lên nhằm thẳng vai bên trái Liễu Tồn Trung đè xuống, miệng nói tiếp :

- Tiểu huynh đệ chớ có phiền trách lão phu đấy nhé!

Liễu Tồn Trung bỗng cảm thấy có một luồng kình phong mạnh không thể tưởng tượng được lấn át tới người liền giật mình thất kinh, bán thân bên dưới không dám đi động chút nào. Trong lúc cấp bách mắt chàng bỗng tiếp xúc với thức thứ hai Tổn Thượng Ích Hạ của chiêu Phân Cung Quái Tượng trên vách đá. Chàng không kịp đắn đo gì nữa vội chiếu theo bức hình đồ cùng khẩu quyết vận khí đẩy lại chưởng của Hỏa Thần giáo chủ vỗ tới nơi.

Hỏa Thần giáo chủ bỗng cảm thấy có một luồng kình khí nóng hổi đẩy ngược lui mạnh mẽ cực độ vội vã cương khí toàn thân lên dùng tuyệt thế thần công chống chọi lại rồi vội tung mình nhảy lùi về phía sau. Liễu Tồn Trung thì thân hình hơi lắc lư tình thế cực kỳ kịch hiểm, bất giác toát mồ hôi lạnh ra nghĩ bụng :

- “Nguy hiểm thật! Nếu như lão già này tiếp tục đẩy kình lực tới công kích khiến ta phải ly khai nguyên vị thì quá thật là hậu quả không sao tướng tượng được."

Kỳ thật Liễu Tồn Trung không biết rõ là Hỏa Thần giáo chủ còn kinh dị hơn chàng gấp bội, vì từ khi xuất đạo tới giờ Hỏa Thần giáo chủ chưa bao giờ gặp luồng lực đạo nào mạnh mẽ đến như vậy. Vừa rồi lão đã phải dùng tới tuyệt thế thần công mới có thể chống chọi lại được luồng kình khí mãnh liệt ấy, và đã phải nhảy lui ngay về phía sau, trong khi Liễu Tồn Trung vẫn ngồi yên bất động như thường.

Hỏa Thần giáo chủ trong lòng ngạc nhiên cực độ nghĩ bụng :

- “Người này không dám di động thân hình, ta chỉ dùng kình lực đẩy y ly khai khỏi nguyên vị là được rồi."

Đoạn lão bỗng cười ha hả nói :

- Lão phu đã đối đãi với lão đệ rất khách khí, nhiều lần hỏi han lão đệ, tại sao lão đệ vẫn không cao hứng trả lời như vậy? Ôi chà!

Dưới lưng lão đệ sao có hiện tượng kỳ lạ như vậy?

Tiếng vừa nói dứt, hữu chưởng đã nhằm thẳng giữa lưng Liễu Tồn Trung ấn xuống. Liễu Tồn Trung vẫn không dám di động thân hình nhưng chàng đã cảm thấy huyệt đạo Huyền Quan dần dần tương thông và lúc này đã thấy trong người dễ chịu rất nhiều. Chàng bỗng phát giác sau lưng có tiếng gió lấn át tới, không kịp suy nghĩ tả chưởng bỗng giơ ra gia sau, chàng sử dụng đệ tam thức Nguyên Cát Vô Cửu chống đỡ tức thì.

Thức Nguyên Cát Vô Cửu này khẩu quyết lại tương phản hẳn với thức Tổn Thượng Ích Hạ nhưng khi chàng xuất chưởng bỗng cảm thấy dường như không có một chút sức lực nào cả trong lòng thất kinh nghĩ thầm :

- “Tại sao chiêu thức này lại không có tác dụn
Tác giả : Nam Kim Thạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại