Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 54

Đỗ Khang biết chuyện của Từ Tiêu Cẩn, suy nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn là không đuổi Từ Tiêu Cẩn đi, ngược lại giữ cô ta lại, giúp cô ta tìm việc làm.

Từ Tiêu Cẩn có chút cảm động, qua vài ngày sống yên ổn, đối với quá khứ bắt đầu nghĩ lại

đủ chuyện. Càng muốn bắt đầu lại, trong ng càng nặng nề.

"Chuyện quá khứ không cần nghĩ lại, cũng không cần phạm phải sai lầm cũ, nếu không...

Anh sẽ rất thất vọng." Đây là những lời Đỗ Khang nói với cô ta.

"Tiểu Cẩn, tối nay ăn món gì?" Đỗ Khang từ phía sau ôm lấy Từ Tiêu Cẩn. Lúc này Từ Tiêu Cẩn đang xào món nấm xào thịt bằm.

"Thơm quá." Đỗ Khang nhắm mắt hít sâu một hơi, cũng không biết là nói Từ Tiêu Cẩn thơm quá, hay là nói đồ ăn thơm quá.

Từ Tiêu Cẩn thẹn thùng, cũng có chút cứng nhắc. Ở bên Đỗ Khang, lúc đầu vốn là kế tạm

thời, mà bây giờ...

Mấy ngày nay Từ Tiêu Cẩn luôn luôn suy nghĩ, cô ta có nên buông mọi chuyện không, bỏ đi

những chấp niệm này, bắt đầu một cuộc sống mới....

****

Chu Tĩnh Nhã ngồi trang điểm trước gương, thoa phấn, sơn móng tay, tóc, mi, son môi, trang điểm vô cùng xinh đẹp thanh lịch. Chu Tĩnh Nhã nhìn chính mình qua chiếc gương kia cười cười, trong đôi mắt kia ẩn chứa nhiều mạch nước ngầm đen tối, vô cùng không trong sáng.

Chu Tĩnh Nhã đến một nhà trẻ có tên là nhà trẻ Tâm Mộng, đúng vào thời gian lên lớp. Trong phòng học, bọn trẻ dưới sự dạy dỗ của cô giáo đang nặn đất dẻo.

Từ Tiêu Cẩn mang theo tâm trạng nặng nề thất thần dựa lưng vào cạnh cửa lớp học, sắc mặt nặng bề, dưới đôi mắt là hai quầng thâm đen. Khi nhìn thấy Chu Tĩnh Nhã, trên khuôn mặt Từ Tiêu Cẩn chợt lóe lên ánh mắt sợ hãi, sau đó sắc mặt lại càng trầm xuống.

Chu Tĩnh Nhã cùng Từ Tiêu Cẩn đến sân thể dục trống trải gần đó.

"Cô tìm tôi làm gì?"

"Có chút chuyện, nghĩ nên nhờ Từ tiểu thư."

"Nhờ tôi? Muốn lợi dụng tôi thì đúng hơn đi."

Chu Tĩnh Nhã cười, nhưng nụ cười không tới được đáy mắt: "Lợi dụng lẫn nhau, có cái gì là không tốt?" Chu Tĩnh Nhã lấy ra một cái thiệp mời, đưa cho Từ Tiêu Cẩn, là thiệp mời tiệc rượu đầy tháng của Hứa gia.

"Cô nên biết làm như thế nào. Lần trước cô không làm xong việc, lần này có thể tiếp tục."

"Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú." Từ Tiêu Cẩn nhíu mày, lập tức trả lại thiếp cho Chu

Tĩnh Nhã.

"Không có hứng thú? Nếu tôi đem chứng cứ chuyện lần trước cô bắt cóc Hứa Mạt giao nộp cho cảnh sát, đẩy cô vào tù một lần nữa, cô còn không hứng thú không?"

"Cô!" Từ Tiêu Cẩn tức giận: "Cô nếu dám tố giác tôi, tôi cũng kéo cô xuống nước cùng!"

"Cô thân phận thế nào, tôi thân phận ra sao, cô cảm thấy tôi có khả năng bị cô kéo xuống nước sao?" Chu Tĩnh Nhã lơ đễnh đáp lại lời uy hiếp của Từ Tiêu Cẩn.

Chu Tĩnh Nhã lấy ra một cái máy ghi âm, ấn nút, giọng nói kia, chính là cuộc nói chuyện của Từ Tiêu Cẩn cùng kẻ bắt cóc Hứa Mạt.

"Bắt cóc con của Hứa Mạt, cái máy ghi âm này, tôi sẽ đưa cho cô." Chu Tĩnh Nhã giơ giơ máy ghi âm: "Đừng nghĩ dựa được vào vị luật sư Đỗ kia, tôi có thể mời chục luật sư giỏi hơn anh ta, cho nên... Cô đừng nghĩ việc đấu lại với tôi"

Từ Tiêu Cẩn kìm nén lửa giận.

"Cô muốn tôi đem con của Hứa Mạt đi đâu?"

"Tùy cô, chỉ cần đừng để đứa bé đấy xuất hiện trước mặt tôi, vĩnh viễn đừng đem nó trở về là được rồi."

"... Được."

"Nga, nga, tiểu Nhạc ngoan, ăn cơm." Lưu Thi Ngữ vạch áo, ôm đứa bé cho bú sữa: "Ai, nhẹ chút, con cắn mẹ đau quá."

Sở Nam không quan tâm đứa con này, Lưu Thi Ngữ tự mình đặt cho con một nhũ danh, Tiểu Nhạc, mà ông ngoại mình lại là một nhạc sĩ, cô cũng thích âm nhạc, thứ hai... Cô hy vọng con mình sau này có thể vui vẻ..., ở nơi này... không có tình thương của cha trong gia đình...

Nếu ly hôn, đứa con này cô có thể đem đi thì thật tốt. Lưu Thi Ngữ suy nghĩ, trong lòng lại một trận nghẹn ngào. Dù sao, Sở Nam cũng không thích mẹ con họ, bọn họ đi rồi, sẽ không làm bẩn mắt anh ta, vừa vặn a...

Cửa phòng ngủ âm thầm mở ra, Sở Nam hai ngày nay không về nhà, lúc này lại không một tiếng động đứng ở cửa, đang nhìn vợ mình cho con bú sữa, ánh mắt dừng lại tại nơi đầu ngực còn dính sữa,

Lưu Thi Ngữ chợt thấy có chút khác thường, sau đó nhìn thấy Sở Nam, có chút câu nệ, quay người khoác áo, không cho hắn ta mình trần trụi - lộ ngực.

Sở Nam hừ một tiếng: "Cô che giấu cái gì, trên người cô có chỗ nào tôi không nhìn thấy, chạm qua."

Lưu Thi Ngữ không nói chuyện, tiếp tục dỗ con.

Sở Nam quay người định rời đi, bỗng nhiên Lưu Thi Ngữ gọi lại.

"Anh khoan hãy đi! Tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

Lưu Thi Ngữ dỗ dỗ con, sau đó đem đứa nhỏ đặt lên giường, kéo Sở Nam vào căn phòng khác, dùng toàn bộ bình tĩnh, ngữ khí quật cường, nói với Sở Nam:

"Sở Nam, chúng ta... Ly hôn đi."

Lưu Thi Ngữ nói xong câu này, chờ đợi Sở Nam tức giận, cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng

Sở Nam không nói gì.

"Người anh thích đã trở lại, tôi... Vừa vặn nhường lại vị trí cho cô ấy."

"Cho nên... Cô muốn ly hôn với tôi?"

Giọng Sở Nam nghe giống như bình tĩnh đang kéo theo vẻ tức giận, Sở Nam đặt tay lên vai

Lưu Thi Ngữ, dọa cô sợ hãi nhảy dựng.

"Đúng, chúng ta ly hôn đi! A!"

Sở Nam đột nhiên ấn Lưu Thi Ngữ dán lưng lên tường, bàn tay vuốt ve lên ngực, từ từ hôn môi.

"Sở Nam, anh dừng lại!" Lưu Thi Ngữ vô cùng khẩn trương: "Anh đừng chạm vào tôi! Tôi muốn ly hôn với anh!"

Lưu Thi Ngữ sống chết phản kháng, Sở Nam tiến triển chầm chậm, nổi giận đùng đùng giữ cằm Lưu Thi Ngữ: "Nhưng mà... Tôi không đồng ý."

Sở Nam thô lỗ hôn môi cô, bàn tay đã dần dịch xuống phía dưới. Lưu Thi Ngữ đã cảm nhận

được dục vọng mạnh liệt của hắn ta.

"Vì sao!? Anh không yêu tôi, anh đừng chạm vào tôi! Buông tôi ra, tôi không phải công cụ tiết dục của anh!"

Không cần! Cô không cần hắn ta chạm vào cô! Bẩn muốn chết, trên người hắn ta có hương vị của người phụ nữ kia!

Lưu Thi Ngữ hung hắn cắn Sở Nam một cái. Sở Nam đau đến nhíu mày, lập tức rụt trở về, ánh mắt mù mờ.

"Cô cắn tôi!"

Sở Nam lau máu ở khóe miệng. Lưu Thi Ngữ vô cùng sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.

"Tôi... Tôi..."

Sở Nam lại nắm lấy cằm Lưu Thi Ngữ.

"Cô muốn ly hôn? Có thể, để đứa bé lại, còn về tiền... Tôi có thể cho cô."

Lưu Thi Ngữ lắc đầu: "Không, không, con không thể cho anh, tôi muốn đứa bé, anh hiện tại, có thể cùng Chu Tĩnh Nhã sinh con, hai người có thể sinh rất nhiều, dù sao, dù sao hai người cũng không phải ở cùng một chỗ sao, a..."

Sở Nam đột nhiên tức giận, hai tay nắm lấy bả vai Lưu Thi Ngữ. Nghe những lời này từ miệng cô, giống như lên án hắn ta lầm đường lạc lối, khiến cho hắn vô tình trở nên táo bạo. Vì sao lại phiền lòng như vậy? Một chút cũng không muốn thấy nước mắt cô rơi xuống!

"Mơ tưởng!"

Sở Nam đóng sầm cửa bỏ đi, mẹ Sở đứng ngoài cửa, tất cả đều nghe được, sắc mặt đã đen đi.

"Thi Ngữ à, A Nam ở bên ngoài đã vất vả thành cái dạng gì rồi, về đến nhà con lại không thể nghe theo nó sao? Còn nói ly hôn, không ly hôn cái gì, hai đứa kết hôn được mấy ngày? Con cũng làm mẹ rồi, cũng nên hiểu chuyện bình tĩnh một chút đi..."

Lưu Thi Ngữ không phản bác gì. Dĩ nhiên, trong lòng mẹ Sở đều hiểu, hai người cãi nhau vì ai. Nhưng mà chung quy là con của mình, bà ta hướng về Sở Nam cũng không sai.

Sở Nam bỏ đi, chính là vào vài ngày rảnh rỗi trở về, cho đến trước tiệc rượu đầy tháng của con Lục Tử Hành một ngày, Sở Nam mới trở lại.

Rượu mời đầy tháng con trai, Hứa Mạt mời hai vợ chồng, cố ý dặn dò muốn Sở Nam mang

Lưu Thi Ngữ đi. Cả hai đều là mới làm mẹ, muốn tâm sự cũng không quá ngạc nhiên.

Tiệc rượu hôm đó đều là họ hàng thân thích cùng bạn bè của Hứa Mạt và Lục Tử Hành, không có bạn bè trên thương trường. Hứa Mạt cứ do dự mãi, có nên đưa thiệp mời Giang gia không, Lục Tử Hành nắm tay cô, thay cô quyết định - - đưa.

Chuyện cũ đã qua, không nên cố ý lảng tránh.

Chu Thanh Dự, Chu Tĩnh Nhã đương nhiên là tới dự. Một phòng đầy người náo nhiệt. Từ Tiêu Cẩn đội tóc giả, trong điểm phong cách một chút, nhìn qua không một chút thu hút. Chu

Tĩnh Nhã tìm người giúp cô ta che giấu, trà trộn đi vào.

Sở Nam vừa tới nơi đã có điện thoại gọi tới, nói là, vẫn còn chút việc ở tòa án, vừa có thông báo mới. Sở Nam nói với Hứa Mạt và Lục Tử Hành một tiếng, sau đó để mẹ con Lưu thi Ngữ ở lại, sau đó vội vàng chạy đi xử lý.

"Hứa Mạt, cô mang thai cũng không thấy cô mập lúc nào, tôi đây đã béo lên hai vòng." Lưu

Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, cùng Hứa Mạt ngồi tròng tán gẫu chuyện mấy bà mẹ trẻ trải qua.

"Tôi sao lại không béo lên, cái bụng to như vậy, ai ôi, quần áo trước kia không có cách nào mặc vừa." Hứa Mạt vỗ nhẹ lên Tiểu Hi.

Tiểu Nhạc tỉnh ngủ, chớp chớp đôi mắt đen nháy, tay chân không ngừng động, cái miệng nhỏ xinh đóng mở thổi bong bóng.

Hứa Mạt nhìn con Lưu Thi Ngữ, rồi lại nhìn xem đứa nhỏ trong ngực mình đang ngủ say,cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét: "Tiểu Nhạc thật là sống động. Đứa bé này nhà tôi, cả ngày ăn no lại ngủ, ngủ dậy đi tiểu, tiểu xong lại ngủ tiếp, tất cả mọi người đều nói tiểu tử này giống hệt cha nó, chính là đứa trẻ thích buồn bực."

"Đứa nhỏ vừa sinh xong đều như vậy. Tiểu Nhạc còn lớn hơn một tháng, thế còn không lớn bằng vóc dáng Tiểu Hi nha."

"Ha ha, đúng vậy. Tiểu Nhạc nhà cô không lạ người nha, vừa nãy tôi ôm, cũng không thấy bé khóc."

"Còn nhỏ như vậy, vẫn chưa có nhận ra đâu, ha ha."

Lưu Thi Ngư tính tình dịu dàng, Hứa Mạt rất thích cô. Hai người mới làm mẹ hàn huyên nói chuyện không ít kinh nghiệm nuôi con tâm đắc. Cuối cùng, Hứa Mạt đem tiểu Hi ngủ say đặt xuống nôi, Lưu Thi Ngữ cũng đem con mình đặt cạnh.

"Để cho hai anh em nó bồi dưỡng tình cảm, chúng ta đi xuống đi, đến giờ ăn cơm."

"Được."

Hứa Mạt kéo tay Lưu Thi Ngữ xuống lầu.

Hai người vừa đi không lâu, Từ Tiêu Cẩn thừa dịp không có người, sờ soạng tiến vào. Tới giường nhỏ cho em bé, Tiểu Nhạc, Tiểu Hi đang ngủ. Tiểu Nhạc giơ tay gãi gãi, động vào bụng Tiểu Hi nằm cạnh.

Như thế nào lại có hai đứa trẻ?!

Từ Tiêu Cẩn nhất thời mông lung. Hai đứa bé nhìn không lớn hơn bao nhiêu, vừa nhìn đều biết là bé trai. Rốt cục đâu mới là con trai Hứa Mạt?

Bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng vang nhỏ. Từ Tiêu Cẩn thiếu chút nữa bị dọa đến mất mật, vội vàng quay đầu - - là chút gió thổi tới, thổi tới chuông gió, xa xa, truyền đến tiếng, giống như đang đi về phía này.

Từ Tiêu Cẩn quýnh lên. Hứa Mạt mới sinh con, phải là đứa đầu nhỏ kia, đúng, đúng vậy, phải là đứa đầu nhỏ!

Từ Tiểu Cẩn một phen ôm Tiểu Nhạc đi ra. Tiểu Nhạc hoàn toàn không biết nguy hiểm gì,

còn đang sờ sờ lục lặc, chơi...

Có Chu Tĩnh Nhã che giấu, Từ Tiêu Cẩn thuận lợi mang đứa bé ra ngoài. chuyện này càng ít người biết càng tốt. Lần này Chu Tĩnh Nhã không đem người Chu gia tới giúp mà là tìm Sở Nam. Sở Nam nói có việc rời đi, thì ra chỉ là lý do.

"Lên xe đi." Sở Nam lạnh lùng lùng liếc mắt nhìn Từ Tiêu Cẩn ôm đứa bé

Từ Tiêu Cẩn vội vàng lên xe, Sở Nam nhanh chóng lái xe rời đi. Từ Tiêu Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Anh đã có vợ?"

Sở Nam không để ý đến cô ta.

"Anh đã có vợ, còn có cả con, vẫn còn cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, anh không sợ đến lúc đó mất nhiều hơn được sao?"

"Cô nên lo cho chính mình đi." Sở Nam lạnh lùng đáp. Chu Tĩnh Nhã sẽ không bỏ qua chuyện này cho Từ Tiêu Cẩn. Từ Tiêu Cẩn muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm, hơn nữa, người chịu tội thay cũng được định sẵn.

"Anh chở tôi đi đâu?"

"Bến tàu."

Từ Tiêu Cẩn nghĩ, bến tàu người qua lại đông đúc, nếu đem đứa nhỏ này bỏ đó, xem chừng sẽ rất nhanh có người phát hiện ra đem đi.

Từ Tiêu Cẩn nhìn đứa bé trong ngực, lúc này đứa bé đang chớp chớp đôi mắt đen nhánh nhìn cô ta, cái miệng nhỏ nhắn không răng cười cười, hướng ngực cô ta cọ cọ - - muốn uống sữa.

Trong lòng Từ Tiêu Cẩn dâng lên một tia mềm mại. Nếu, lúc trước cô ta hại Hứa Mạt, hai

Hứa Mạt sinh non, đứa bé này, đã sớm chết rồi.....

Nếu, nếu, đứa con cô ta không có bị mất đi, có lẽ cũng sắp được một tuổi...

Từ Tiểu Cẩn vùi thấp đầu suy nghĩ, hốc mắt có ẩm ướt. Nhớ lại năm trước, khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng kia, Giang Dịch Thần, Hứa Mạt, còn cả cô ta, quấn quýt lấy nhau, ai cũng không thở nổi...

Ngực lại bắt đầu buồn rầu, phát đau, nặng nề...

Đỗ Khang, có lẽ là cuộc sống mới của cô ta. Bởi sự khoan dung cùng độ lượng của anh, bởi

anh không ghét bỏ, có thể cho cô ta một hy vọng mới...

Chờ làm xong chuyện này, cô ta có thể lấy lại cái thứ uy hiếp gì gì đó trong tay Chu Tĩnh

Nhã, cô ta có thể an tâm bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa...

Sở Nam từ trong gương nhìn thấy Từ Tiêu Cẩn ôm đứa trẻ trong ngực, có một sợi dây ràng buộc vô hình nào đó luẩn quẩn trong lòng hắn. Cảm giác như là, giống như... Nhìn thấy con trai mình.

Sở Nam mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại đang phiền não lung tung, nhớ lại lúc cãi nhau cùng Lưu Thi Ngữ, cô ấy muốn ly hôn với hắn.

Hừ, muốn ly hôn? Đừng có nằm mơ! Sở Nam nhớ lại con mình, hai tháng, hắn cũng không cẩn thận nhìn kỹ đứa bé... Đúng rồi, hắn cũng chưa đặt cho nó một cái tên... Đêm nay trở về thương lượng, tùy tiện đặt một cái tên cho nó đi.

Từ Tiêu Cẩn xuống xe ở bến tàu.

"Những chuyện còn lại cô nên biết làm thế nào." Sở Nam nói xong câu này, lái xe bỏ đi.

....

Khi mọi người ăn cơm xong, Hứa Mạt cùng Lưu Thi Ngữ lên tầng bế con, mới phát hiện ra thiếu một đứa bé!

Tiểu Nhạc không thấy đâu nữa!

"Tiểu Nhạc... Tiểu Nhạc của tôi!" Lưu Thi Ngữ nóng vội đến mức nước mắt đã đảo quanh.

"Thi Ngữ, cô bình tĩnh, có thể là bảo mẫu bế đi thay tã, chúng ta nhanh tìm xem." Hứa Mạt trấn an, nhưng trong lòng đã ngầm báo động.

Làm sao có thể đột nhiên không thấy đâu? Theo lý thuyết thì không thể, khi cô xuống dưới lầu đã dặn dò Lý Tinh Tinh mau lên lầu chăm sóc bọn trẻ, chỉ có mấy phút bọn trẻ không có ai bên người...

Tìm khắp trong ngoài, nhưng mà nhưng mà không tìm thấy Tiểu Nhạc đâu, xác định là không tìm thấy, mất tích!

"Thi Ngữ, Thi Ngữ!"

Lưu Thi Ngữ hôn mê bất tỉnh, Hứa Mạt vội vàng đỡ được cô.

pU
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại