Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70
Chương 5
Đi bộ mất nửa tiếng mới đến được nhà ga, lại đợithêm một tiếng nữa mới chờ được xe khách đi đến huyện Duyên Khánh.
Xe khách ở Kinh Thị mang hai màu đỏ trắng đan xennhau, bên ngoài dính một tầng bụi đất rất dày, trang thiết bị bên trong cũ nát không chịu nổi, mùi xe cũng rất khó chịu.
Sau khi lên xe, Đồng Tuyết Lục giao ba mao tiền véxe cho người bán vé kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời, sau đó tìm một vị trí ở cuối xe ngồi xuống.
Sau khi xe chạy, bác tài ngâm nga khúc hát, lái chiếc xe rách nát mà như đang cưỡi trên Maybach, một đường xóc bụi về đến huyện Duyên Khánh.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục phun ra, sau khi xuống xe cô ngồi bên cục đá một lúc lâu mới áp được cảm giác buồn nôn ấy xuống.
Nhà họ Đồng bên này, vợ chồng là công nhân viên,trước khi cha mẹ Đồng qua đời đều là công nhân của xưởng dệt Hồng Tinh.
Cô vừa đi vừa hỏi đường đến khu tập thể.
Khi đến nơi, tình hình khu tập thể có vẻ còn nát hơn những gì cô tưởng tượng.
Trong khu tập thể không lớn lắm, có khoảng hai mươi hộ gia đình, mỗi nhà có ít nhất ba thế hệ cùng sinh sống, có khi còn cả bốn thế hệ.
Nói cách khác, trong khu tập thể này có khoảng một trăm người.
Ở nơi đất chật người đông, công trình phụ đều đặt tại nơi công cộng, vừa chật chội vừa dơ bẩn, lại có chút hỗn loạn.
Trước khi xuyên sách cô sống trong căn biệt thự lớn hơn nghìn mét vuông, một cái nhà vệ sinh thôi cũng lớn hơn một căn phòng đơn rồi.
Chưa bắt đầu vào ở, Đồng Tuyết Lục đã cảm thấy đau đầu.
“Đồng chí này, cô tìm ai thế?"
Đột nhiên có tiếng nói lảnh lót từ phía sau truyền đến.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới lấy lại tinh thần, cô xoay người thì trông thấy một bác gái mặc quần áo màu lam đang đứng phía sau mình, dưới nách còn cắp thêm đứa trẻ con khoảng ba tuổi.
Cả người cậu nhóc kia bẩn không nỡ nhìn, giống như vừa lăn vào đống bùn nào đó, còn thò lò mũi xanh.
Thấy Đồng Tuyết Lục nhìn mình, cậu bé há miệng, nở một nụ cười xán lạn với cô: “Chị gái xinh quá!"
Bác gái trông thấy khuôn mặt Đồng Tuyết Lục, trong lòng thầm than một tiếng, bà ta sống mấy chục năm rồi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh như vậy, làn da trắng trẻo mềm mại, so với đậu hũ còn mềm hơn ba phần.
Trên người mặc một bộ quần áo thường phục của quân đội, trên túi xách có in năm chữ “Vì nhân dân phục vụ", cùng với túi du lịch in hình gấu trúc, nhìn qua đã biết thân phận của cô không bình thường.
Bà ta sống trong khu tập thể này nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy nhà ai có thân thích giống đối phương.
“Chào bác gái, cháu tìm nhà Đồng Đại Quân." Đồng Đại Quân là tên cha của nguyên chủ.
Nghe thấy ba chữ “Đồng Đại Quân", bác gái kia lập tức quan sát cô từ đầu đến chân: “Cô là gì của Đồng Đại Quân?"
Đồng Tuyết Lục cúi gằm mặt xuống, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Cháu là con gái ông ấy."
“Ôi trời ơi, cô chính là đứa con gái bị nhận sai của Đồng Đại Quân à?"
Giọng bác gái kia trời sinh có tố chất làm loa phát thanh công công, bà ta vừa kêu lên, lập tức có vài người chạy ra từ trong khu tập thể.
“Bà Thái, bà kêu cái gì thế?"
“Mọi người mau đến đây xem, đây là con gái bị nhận sai của Đồng Đại Quân!"
Mấy người phụ nữ hỏa tốc xông từ trong phòng đến, vây quanh Đồng Tuyết Lục giống như đang xem động vật trong vườn bách thú, ánh mắt đánh giá cô từ đầu đến chân.
“Ai u, đúng là con gái Đồng Đại Quân thật này, trước đây tôi đã xem qua ảnh chụp."
“Bà nói vậy tôi cũng thấy đúng là có vài phần giống hai vợ chồng Đồng Đại Quân, đặc biệt là cái mũi, nhìn vô cùng giống."
“Cô gái, cô về để bái tế cha mẹ mình, hay là về thăm em trai em gái cô? Cha mẹ cô phía bên kia có đồng ý cho cô về không?"
Đồng Tuyết Lục cảm giác như có vạn con ruồi bọ đang quanh quẩn kêu vo ve bên tai mình, chỉ là trên mặt cô không thể hiện ra vẻ mất kiên nhẫn một chút nào.
Đợi khi các chị gái, bác gái hỏi thăm mỗi người một câu xong, cô mới nhấn mạnh, nói rõ từng chữ: “Cháu về để nhận tổ quy tông."
Gì?
Nhận tổ quy tông?
“Ai u cháu gái, không phải cháu đang nói đùa chứ?"
“Nghe nói cha mẹ cháu bên kia đều là quan lớn, cháu thật sự muốn về nhận cha mẹ bên này sao?"
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cháu là con gái nhà họ Đồng, đương nhiên phải về nhận tổ quy tông rồi, ngay cả cha mẹ thân sinh ra mình đều không nhận, vậy có khác gì súc sinh?"
Xe khách ở Kinh Thị mang hai màu đỏ trắng đan xennhau, bên ngoài dính một tầng bụi đất rất dày, trang thiết bị bên trong cũ nát không chịu nổi, mùi xe cũng rất khó chịu.
Sau khi lên xe, Đồng Tuyết Lục giao ba mao tiền véxe cho người bán vé kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời, sau đó tìm một vị trí ở cuối xe ngồi xuống.
Sau khi xe chạy, bác tài ngâm nga khúc hát, lái chiếc xe rách nát mà như đang cưỡi trên Maybach, một đường xóc bụi về đến huyện Duyên Khánh.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục phun ra, sau khi xuống xe cô ngồi bên cục đá một lúc lâu mới áp được cảm giác buồn nôn ấy xuống.
Nhà họ Đồng bên này, vợ chồng là công nhân viên,trước khi cha mẹ Đồng qua đời đều là công nhân của xưởng dệt Hồng Tinh.
Cô vừa đi vừa hỏi đường đến khu tập thể.
Khi đến nơi, tình hình khu tập thể có vẻ còn nát hơn những gì cô tưởng tượng.
Trong khu tập thể không lớn lắm, có khoảng hai mươi hộ gia đình, mỗi nhà có ít nhất ba thế hệ cùng sinh sống, có khi còn cả bốn thế hệ.
Nói cách khác, trong khu tập thể này có khoảng một trăm người.
Ở nơi đất chật người đông, công trình phụ đều đặt tại nơi công cộng, vừa chật chội vừa dơ bẩn, lại có chút hỗn loạn.
Trước khi xuyên sách cô sống trong căn biệt thự lớn hơn nghìn mét vuông, một cái nhà vệ sinh thôi cũng lớn hơn một căn phòng đơn rồi.
Chưa bắt đầu vào ở, Đồng Tuyết Lục đã cảm thấy đau đầu.
“Đồng chí này, cô tìm ai thế?"
Đột nhiên có tiếng nói lảnh lót từ phía sau truyền đến.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới lấy lại tinh thần, cô xoay người thì trông thấy một bác gái mặc quần áo màu lam đang đứng phía sau mình, dưới nách còn cắp thêm đứa trẻ con khoảng ba tuổi.
Cả người cậu nhóc kia bẩn không nỡ nhìn, giống như vừa lăn vào đống bùn nào đó, còn thò lò mũi xanh.
Thấy Đồng Tuyết Lục nhìn mình, cậu bé há miệng, nở một nụ cười xán lạn với cô: “Chị gái xinh quá!"
Bác gái trông thấy khuôn mặt Đồng Tuyết Lục, trong lòng thầm than một tiếng, bà ta sống mấy chục năm rồi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh như vậy, làn da trắng trẻo mềm mại, so với đậu hũ còn mềm hơn ba phần.
Trên người mặc một bộ quần áo thường phục của quân đội, trên túi xách có in năm chữ “Vì nhân dân phục vụ", cùng với túi du lịch in hình gấu trúc, nhìn qua đã biết thân phận của cô không bình thường.
Bà ta sống trong khu tập thể này nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy nhà ai có thân thích giống đối phương.
“Chào bác gái, cháu tìm nhà Đồng Đại Quân." Đồng Đại Quân là tên cha của nguyên chủ.
Nghe thấy ba chữ “Đồng Đại Quân", bác gái kia lập tức quan sát cô từ đầu đến chân: “Cô là gì của Đồng Đại Quân?"
Đồng Tuyết Lục cúi gằm mặt xuống, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Cháu là con gái ông ấy."
“Ôi trời ơi, cô chính là đứa con gái bị nhận sai của Đồng Đại Quân à?"
Giọng bác gái kia trời sinh có tố chất làm loa phát thanh công công, bà ta vừa kêu lên, lập tức có vài người chạy ra từ trong khu tập thể.
“Bà Thái, bà kêu cái gì thế?"
“Mọi người mau đến đây xem, đây là con gái bị nhận sai của Đồng Đại Quân!"
Mấy người phụ nữ hỏa tốc xông từ trong phòng đến, vây quanh Đồng Tuyết Lục giống như đang xem động vật trong vườn bách thú, ánh mắt đánh giá cô từ đầu đến chân.
“Ai u, đúng là con gái Đồng Đại Quân thật này, trước đây tôi đã xem qua ảnh chụp."
“Bà nói vậy tôi cũng thấy đúng là có vài phần giống hai vợ chồng Đồng Đại Quân, đặc biệt là cái mũi, nhìn vô cùng giống."
“Cô gái, cô về để bái tế cha mẹ mình, hay là về thăm em trai em gái cô? Cha mẹ cô phía bên kia có đồng ý cho cô về không?"
Đồng Tuyết Lục cảm giác như có vạn con ruồi bọ đang quanh quẩn kêu vo ve bên tai mình, chỉ là trên mặt cô không thể hiện ra vẻ mất kiên nhẫn một chút nào.
Đợi khi các chị gái, bác gái hỏi thăm mỗi người một câu xong, cô mới nhấn mạnh, nói rõ từng chữ: “Cháu về để nhận tổ quy tông."
Gì?
Nhận tổ quy tông?
“Ai u cháu gái, không phải cháu đang nói đùa chứ?"
“Nghe nói cha mẹ cháu bên kia đều là quan lớn, cháu thật sự muốn về nhận cha mẹ bên này sao?"
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cháu là con gái nhà họ Đồng, đương nhiên phải về nhận tổ quy tông rồi, ngay cả cha mẹ thân sinh ra mình đều không nhận, vậy có khác gì súc sinh?"
Tác giả :
Vân Cát Cẩm Tú