Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70
Chương 29
Vợ ông Lâm vỗ đùi cười nói: “Con gái, cháu làm thế là đúng rồi, hàng xóm láng giềng nên giúp đỡ lẫn nhau."
Đồng Tuyết Lục lại cười gật đầu: “Thím nói đúng."
Vợ ông lâm cười ngoác miệng đến tận mang tai, nói: “Ui da, mùi thịt này thơm quá, chắc cũng chín rồi nhỉ? Để thím về nhà lấy bát đến đây."
“Thím chờ một chút." Đồng Tuyết Lục mở miệng gọi bà ta lại: “Nếu thím phải về nhà, hay là thuận tiện lấy luôn mười cân gạo đến đây cho cháu luôn đi."
Vợ ông Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức nổi giận ngay tại chỗ: “Vì sao tôi phải lấy mười cân gạo đến cho cô?"
Mời cân gạo phải mất một tệ, bốn mao, ba phân, vừa mở miệng đã đòi mười cân gạo, cô ta không biết xấu hổ sao?
Đồng Tuyết Lục làm ra vẻ ấm ức, nói: “Không phải thím vừa nói hàng xóm láng giềng nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Nhà cháu sắp hết gạo rồi, nên mới mở miệng nhờ thím giúp một chút."
Cuối cùng bác Thái cũng tìm được cơ hội nói chuyện, bà lập tức xen vào: “Ui da, lúc mình muốn ăn thịt thì nói giúp đỡ lẫn nhau, sau đó lại keo kiệt vắt cổ chày ra nước, bà nói xem, sao da mặt bà dày thế hả?"
“…"
Vợ ông Lâm giống như bị người ta bóp chặt cổ, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên.
Vừa rồi trong khu tập thể có vài người nghe thấy vợ ông Lâm định đi cầm chén xin thịt, trong lòng cũng có ý định ấy, lúc này sắc mặt ai nấy đều ngượng ngùng.
Vợ ông Lâm đi khỏi, Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục chuẩn bị cơm chiều, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên.
Muốn chiếm tiện nghi từ trên người cô sao?
Không thể nào, cả đời này cũng không thể.
Nhân lúc còn đang hầm thịt kho tàu, cô cắt khoai tây thành sợi.
Kỹ thuật xắt rau của cô rất lợi hại, từng sợi khoai tây xắt ra lớn nhỏ đều tăm tắp, khiến bác Thái đứng xem cũng phải kinh ngạc há hốc mồm.
Sau khi vợ ông lâm về nhà, bà ta càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, nghĩ đến điều gì đó, tròng mắt bà ta khẽ xoay chuyển, bước ra khỏi cửa đi đến nhà họ Từ.
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương vẫn chưa tan tầm, nhưng có mẹ Từ ở nhà.
Nửa ngày sau, bà ta ra khỏi nhà họ Từ, nhìn về phía Đồng Tuyết Lục hung hăng nhổ một ngụm nước miếng.
Phi!
Con nhóc chết tiệt kia, sau này nhà họ Từ không trả lại công vị, xem cô ta khóc như thế nào.
Đồng Tuyết Lục không biết tính toán sau lưng của vợ ông Lâm, cô thái vài củ khoai tây, ném vào nồi hầm, sau đó vớt khoai tây thái sợi ra rổ.
Sau khi dầu trong chảo nóng, cô bỏ hoa tiêu, gừng, tỏi, hành vào xào thơm trong lửa lớn, rồi bỏ khoai tây sợi vào xào vàng, xào một hai phút sau mới cho giấm chua vào.
Hoàng hôn trời ngả về phía tây, người tan ca lục tục về tới nhà.
Vừa bước vào khu tập thể, mọi người đã ngửi thấy một mùi hương đậm đà, lập tức khiến bọn họ xôn xao.
“Mùi thơm từ đâu tới vậy?"
“Thơm quá, mùi này là mùi gì vậy?"
“Tôi ngửi thấy mùi thịt, còn có mùi chua cay rất đặc biệt nữa!"
Mọi người vô thức nhìn về phía nhà họ Đồng, vừa trông thấy bóng dáng Đồng Tuyết Lục, trong lòng bọn họ lập tức kêu rên.
Nước miếng chảy ra từ bên khóe miệng...
Có còn để người ta sống nữa hay không?
Cuối cùng hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng về nhà, trên tay mỗi người đều ôm một bó củi.
Nhìn thấy khói bếp lượn lờ trước cửa nhà, hai mắt Đồng Gia Tín lập tức sáng lên: “Tốt quá, đêm nay cuối cùng cũng có cơm ăn rồi!"
Đồng Gia Minh ngước mắt lườm cậu ta: “Cuối cùng cũng có cơm ăn? Vậy trước đây cậu ăn gì vậy?"
Nước miếng điên cuồng chảy ra từ trong miệng Đồng Gia Tín, cậu cười mỉa mai: “Anh hai, em tuyệt đối không ghét bỏ đồ ăn anh làm, nhưng mà thật sự đồ ăn anh nấu như thức ăn cho heo vậy, thật đó!"
Đồng Gia Minh: “…"
Đã nói thành thức ăn cho heo, vậy mà còn chưa phải là ghét bỏ sao?
Đồng Gia Tín không để ý đến biểu cảm trên mặt anh trai mình, mà chạy như điên về nhà: “Em út, anh ba của em về rồi đây!"
Nghe thấy tiếng động, Đồng Miên Miên nhấc đôi chân nhắn cũn cỡn của mình chạy ra khỏi phòng.
Đồng Gia Tín nhanh tay ném bó củi xuống, giang hai tay ra với cô bé: “Em út, anh ba nhớ em quá!"
Đồng Miên Miên trực tiếp lách qua người Đồng Gia Tín, chạy thẳng đến chỗ Đồng Gia Minh, giống như không nhìn thấy cậu ta vậy: “Anh Hai!"
Đồng Gia Tín: “…"
Cảnh tượng ấy đúng là vô cùng xấu hổ.
Đồng Tuyết Lục thấy thế, khóe miệng khẽ cong lên.
Thịt ba chỉ kho tàu vừa lúc cạn nước, nắp nồi mở ra, một làn hương đậm đà truyền khắp khu tập thể.
Đồng Gia Tín hít sâu một hơi, trong nháy mắt đã quên hết xấu hổ, sau đó ngay lập tức người đã xuất hiện bên bệ bếp, đôi mắt dính vào nồi thịt kho tàu.
Thịt ba chỉ và khoai tây được hầm mềm mại, thịt mỡ trong veo bóng loáng, trên lớp bì heo còn nhuốm màu vàng ruộm, nhan sắc đẹp mê người, nước sốt đặc sệt thơm nồng.
Thơm quá!
Đồng Tuyết Lục lại cười gật đầu: “Thím nói đúng."
Vợ ông lâm cười ngoác miệng đến tận mang tai, nói: “Ui da, mùi thịt này thơm quá, chắc cũng chín rồi nhỉ? Để thím về nhà lấy bát đến đây."
“Thím chờ một chút." Đồng Tuyết Lục mở miệng gọi bà ta lại: “Nếu thím phải về nhà, hay là thuận tiện lấy luôn mười cân gạo đến đây cho cháu luôn đi."
Vợ ông Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức nổi giận ngay tại chỗ: “Vì sao tôi phải lấy mười cân gạo đến cho cô?"
Mời cân gạo phải mất một tệ, bốn mao, ba phân, vừa mở miệng đã đòi mười cân gạo, cô ta không biết xấu hổ sao?
Đồng Tuyết Lục làm ra vẻ ấm ức, nói: “Không phải thím vừa nói hàng xóm láng giềng nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Nhà cháu sắp hết gạo rồi, nên mới mở miệng nhờ thím giúp một chút."
Cuối cùng bác Thái cũng tìm được cơ hội nói chuyện, bà lập tức xen vào: “Ui da, lúc mình muốn ăn thịt thì nói giúp đỡ lẫn nhau, sau đó lại keo kiệt vắt cổ chày ra nước, bà nói xem, sao da mặt bà dày thế hả?"
“…"
Vợ ông Lâm giống như bị người ta bóp chặt cổ, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên.
Vừa rồi trong khu tập thể có vài người nghe thấy vợ ông Lâm định đi cầm chén xin thịt, trong lòng cũng có ý định ấy, lúc này sắc mặt ai nấy đều ngượng ngùng.
Vợ ông Lâm đi khỏi, Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục chuẩn bị cơm chiều, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên.
Muốn chiếm tiện nghi từ trên người cô sao?
Không thể nào, cả đời này cũng không thể.
Nhân lúc còn đang hầm thịt kho tàu, cô cắt khoai tây thành sợi.
Kỹ thuật xắt rau của cô rất lợi hại, từng sợi khoai tây xắt ra lớn nhỏ đều tăm tắp, khiến bác Thái đứng xem cũng phải kinh ngạc há hốc mồm.
Sau khi vợ ông lâm về nhà, bà ta càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, nghĩ đến điều gì đó, tròng mắt bà ta khẽ xoay chuyển, bước ra khỏi cửa đi đến nhà họ Từ.
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương vẫn chưa tan tầm, nhưng có mẹ Từ ở nhà.
Nửa ngày sau, bà ta ra khỏi nhà họ Từ, nhìn về phía Đồng Tuyết Lục hung hăng nhổ một ngụm nước miếng.
Phi!
Con nhóc chết tiệt kia, sau này nhà họ Từ không trả lại công vị, xem cô ta khóc như thế nào.
Đồng Tuyết Lục không biết tính toán sau lưng của vợ ông Lâm, cô thái vài củ khoai tây, ném vào nồi hầm, sau đó vớt khoai tây thái sợi ra rổ.
Sau khi dầu trong chảo nóng, cô bỏ hoa tiêu, gừng, tỏi, hành vào xào thơm trong lửa lớn, rồi bỏ khoai tây sợi vào xào vàng, xào một hai phút sau mới cho giấm chua vào.
Hoàng hôn trời ngả về phía tây, người tan ca lục tục về tới nhà.
Vừa bước vào khu tập thể, mọi người đã ngửi thấy một mùi hương đậm đà, lập tức khiến bọn họ xôn xao.
“Mùi thơm từ đâu tới vậy?"
“Thơm quá, mùi này là mùi gì vậy?"
“Tôi ngửi thấy mùi thịt, còn có mùi chua cay rất đặc biệt nữa!"
Mọi người vô thức nhìn về phía nhà họ Đồng, vừa trông thấy bóng dáng Đồng Tuyết Lục, trong lòng bọn họ lập tức kêu rên.
Nước miếng chảy ra từ bên khóe miệng...
Có còn để người ta sống nữa hay không?
Cuối cùng hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng về nhà, trên tay mỗi người đều ôm một bó củi.
Nhìn thấy khói bếp lượn lờ trước cửa nhà, hai mắt Đồng Gia Tín lập tức sáng lên: “Tốt quá, đêm nay cuối cùng cũng có cơm ăn rồi!"
Đồng Gia Minh ngước mắt lườm cậu ta: “Cuối cùng cũng có cơm ăn? Vậy trước đây cậu ăn gì vậy?"
Nước miếng điên cuồng chảy ra từ trong miệng Đồng Gia Tín, cậu cười mỉa mai: “Anh hai, em tuyệt đối không ghét bỏ đồ ăn anh làm, nhưng mà thật sự đồ ăn anh nấu như thức ăn cho heo vậy, thật đó!"
Đồng Gia Minh: “…"
Đã nói thành thức ăn cho heo, vậy mà còn chưa phải là ghét bỏ sao?
Đồng Gia Tín không để ý đến biểu cảm trên mặt anh trai mình, mà chạy như điên về nhà: “Em út, anh ba của em về rồi đây!"
Nghe thấy tiếng động, Đồng Miên Miên nhấc đôi chân nhắn cũn cỡn của mình chạy ra khỏi phòng.
Đồng Gia Tín nhanh tay ném bó củi xuống, giang hai tay ra với cô bé: “Em út, anh ba nhớ em quá!"
Đồng Miên Miên trực tiếp lách qua người Đồng Gia Tín, chạy thẳng đến chỗ Đồng Gia Minh, giống như không nhìn thấy cậu ta vậy: “Anh Hai!"
Đồng Gia Tín: “…"
Cảnh tượng ấy đúng là vô cùng xấu hổ.
Đồng Tuyết Lục thấy thế, khóe miệng khẽ cong lên.
Thịt ba chỉ kho tàu vừa lúc cạn nước, nắp nồi mở ra, một làn hương đậm đà truyền khắp khu tập thể.
Đồng Gia Tín hít sâu một hơi, trong nháy mắt đã quên hết xấu hổ, sau đó ngay lập tức người đã xuất hiện bên bệ bếp, đôi mắt dính vào nồi thịt kho tàu.
Thịt ba chỉ và khoai tây được hầm mềm mại, thịt mỡ trong veo bóng loáng, trên lớp bì heo còn nhuốm màu vàng ruộm, nhan sắc đẹp mê người, nước sốt đặc sệt thơm nồng.
Thơm quá!
Tác giả :
Vân Cát Cẩm Tú