Nữ Vương Thét Chói Tai!
Chương 3: Nữ vương thác loạn (3)
Edit: Thích Đào Hố - tuyetvoi_
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
#nuvuongthetchoitai
========================
Hai người cùng nhau trở lại chỗ ở của Chúc Ương, Tạ Tiểu Manh dựa theo trí nhớ, quả nhiên tìm được hộp đĩa CD kia đang ở trong bụi hoa.
Chiếc hộp đã bị sương sớm bao phủ nên có phần ẩm ướt, tuy vậy bên trong vẫn không bị ảnh hưởng.
Chúc Ương nhìn thấy hộp đĩa CD thì cười lạnh một tiếng, Tạ Tiểu Manh lập tức nhét lại hộp đĩa gọn gàng vào trong túi, hai người khí thế hùng hổ bước đến chỗ ở của Chu Lệ Na.
Chu Lệ Na là "hệ hoa" của ban mỹ thuật, tiền đề đầu tiên để Hội Chị Em tuyển chọn thành viên đó chính là phải xinh đẹp, tất nhiên gia cảnh cũng không thể keo kiệt được rồi.
Cho nên nơi ở Chu Lệ Na thuê cũng thuộc khu chung cư cao cấp ở trung tâm, Chúc Ương trái lại chưa hề tới nơi này, nhưng trong tay cô đã nắm giữ hết tất cả hồ sơ của toàn bộ thành viên trong Hội, tra một cái là ra hết.
Sau khi đến nơi, Tạ Tiểu Manh thì đi tìm chỗ đỗ xe, một mình Chúc Ương thì đi vào trong cửa hàng đồ gia dụng.
Một đường quét ngang qua kệ hàng cầm lấy một loạt nào là búa, nào là băng keo, dây nhựa v...v..., cô cầm lấy một mớ đồ tả bổ xiểng, ném thẳng nên quầy thu ngân để nhân viên tính tiền.
Anh giai nhân viên vừa thấy thế thì nói đùa: "Nhìn đống dụng cụ này em chả khác nào muốn đi bắt cóc gây án cả, hoa khôi, em đây là định đi đâu về đâu vậy?"
Chúc Ương cười cười: "Thì đây chẳng phải là đi bắt cóc sao? Còn phải tự mình đi mua hung khí nữa, đồ vật lại còn nặng muốn chết, đúng là không phải việc giành cho mấy người giỏi giang xinh đẹp ra tay mà."
Anh giai ở bên cạnh vừa quét mã vừa gật đầu nói phải: "Đúng vậy, bọn cướp trên toàn thế giới này mà đều xinh đẹp như em thì còn cần gì đến dụng cụ? Đổi thành anh thì anh sẽ lập tức tự nguyện đi theo đấy."
"Tổng hết 328 tệ, em gái à, có muốn add Wechat không? Chiết khấu của nhân viên có thể giảm giá đến 60% đó." Lại ân cần hỏi thêm, "Em ở gần đây phải không? Có muốn anh ship hàng đến tận nơi cho không?"
Chúc Ương quét mã QR trước quầy thu ngân, không nói hai lời đã thanh toán toàn bộ tiền, bâng quơ nói: "Thôi bỏ đi, mấy trăm đồng tiền cũng quá hời để khỏi phải thêm người không đủ tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng vào danh sách bạn bè của tôi rồi, nếu để người khác biết được thì mặt tôi còn biết úp vào đâu bây giờ?"
Mới đầu anh giai thu ngân còn chưa kịp phản ứng với đống chữ khó đọc hiểu đấy, chờ đến khi ngấm rồi thì nụ cười tươi trên gương mặt lập tức cứng đờ, sượng sạo biết bao.
Tạ Tiểu Manh vất vả lắm mới tìm được vị trí đỗ xe, sau khi đỗ xong, vừa đi ra đã bị Chúc Ương hất cằm chỉ vào túi đồ to đùng trên quầy thu ngân ——
"Xách lấy, đi!"
Tạ Tiểu Manh lập tức nhận mệnh cầm lấy, đống đồ rất nặng, làm cô ta đi theo bước chân nhẹ nhàng linh hoạt của Chúc Ương mà cứ lảo đảo như sắp đổ.
Anh giai bán hàng có chút ngẫn, đầu năm nay mỹ nữ không còn sai khiến con trai nữa à? Hot trend bây giờ là mỹ nữ đi sai khiến một mỹ nữ khác sao?
Đến nhà của Chúc Lệ Na, Chúc Ương không trực tiếp đi thẳng lên mà qua chỗ bảo vệ.
Cô sửa lại vẻ mặt kinh hoàng nôn nóng, nói với người phụ trách: "Chúng cháu là bạn của Chúc Lệ Na ở phòng 1806, đã mấy ngày rồi mà bạn ấy không đến lớp, gọi điện thoại thì tắt máy, chúng cháu càng nghĩ lại càng thấy không ổn, chỉ sợ bạn ấy ở trong nhà đã xảy ra chuyện gì, chú có thể giúp đỡ bọn cháu một chút không?"
Nơi này là khu chung cư cao cấp, ra vào đều được kiểm soát một cách nghiêm ngặt, chìa khoá dự phòng của chủ đầu tư cũng có ở chỗ bảo vệ, đều để đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Quản lý tòa nhà vừa thấy hai cô bé trẻ trung xinh đẹp thì ngay từ đầu tâm lý đề phòng đã bị hạ thấp, lại tra xét thông tin số điện thoại đối chiếu với lời của các cô lại cũng thấy khớp nhau, cho nên cũng xác định là cả 2 có quen biết với chủ hộ thật.
Người phụ trách liền dùng máy riêng gọi cho Chúc Lệ Na, quả nhiên gọi tận mười mấy cuộc mà đều không có ai bắt máy, lúc này mới xác định lo lắng của 2 cô bé là rất có căn cứ.
Lúc này mới nói với 2 người Chúc Ương, "Được rồi, hai cháu theo chú đi lên xem sao."
Vẻ mặt Chúc Ương rất cảm kích, Tạ Tiểu Manh thì thừa dịp lúc người phụ trách đi mở tủ lấy chìa khoá thì kéo Chúc Ương sang bên cạnh, hạ giọng nói thầm, "Làm sao mà cậu biết cậu ấy sẽ không nhận điện thoại? Nếu cậu ấy bắt máy thì chẳng phải sẽ vạch trần rằng chúng ta nói láo sao, thế chả khác nào rút dây động rừng để cô ả chạy mất?"
Chúc Ương bĩu môi, vẻ khinh bỉ hiện rõ trên mặt: "Chỉ bằng vào cô ta? Ngay cả người còn chẳng dám thò ra ngoài, gửi xong rồi còn không có cách nào xác định được là tôi có xem CD hay không, nguyền rủa đã chuyển rời được hay chưa, được cái bộ dáng thỏ đế vô dụng thì giống hệt cậu."
"Tôi hỏi thật, nếu cậu nhận được cuộc điện thoại thông báo sau bảy ngày sẽ bị lấy mạng thì có còn dám nghe điện nữa không?"
Thân thể Tạ Tiểu Manh lung lay chấn động, đừng nói đến việc cô ta tự mình nhận được, mà mới chỉ tận mắt trông thấy Chúc Ương nhận được cuộc gọi kia, mà từ hôm qua trở về cô đã bắt đầu tắt máy đến tận bây giờ.
Chỉ sợ một khi tiếng chuông cất lên, sẽ cũng là giọng nói khàn khàn kinh dị thông báo tin "Seven day" chết chóc đó.
Chúc Ương lạnh nhạt cười một tiếng: "Mới gặp chút chuyện mà tay chân đã xoắn quẩy, bản thân chưa bị làm sao mà đã người không ra người ngợm không ra ngợm, vô dụng như các cô mà muốn nhắm vào bức tôi lui xuống, còn mình thì lên làm lão đại á, xùy, cho nên bây giờ đã biết vì sao chị đây có thể làm lão đại, mà các cưng thì chỉ có thể làm tuỳ tùng ngàn năm chưa?"
Nếu là bình thường khi nghe được lời này, Tạ Tiểu Manh cũng sẽ chỉ cười làm lành, trong lòng thì bĩu môi chửi thầm cả tổ tông 18 đời Chúc Ương, nhưng bây giờ cô ta cẩn thận ngẫm lại mới thấy...
Chúc Ương quả thật khác quá xa với bọn họ, ngoài mặt nhìn thì có vẻ yếu ớt, mạnh miệng, già mồm, bitchy giống nhau, nhưng đến lúc thật sự gặp phải vấn đề, thì phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn sẽ là đón đầu giải quyết đến tận gốc rễ.
Cái đặc điểm tính cách chứa đầy tính công kích này, vào lúc bình thường thì rất khó phát giác, nhưng đến khi gặp phải chuyện kinh khủng không cách nào lý giải, thì lại bỗng có vẻ rất đáng tin cậy.
Cả hai theo nhân viên quản lý vào thang máy đi lên tầng 18, còn gõ cửa một lúc lâu mà bên trong vẫn không có phản ứng gì, người phụ trách đành phải móc chìa khoá ra mở cửa.
Cửa đã mở được rồi thì người cũng trở nên vô dụng, vẻ mặt nôn nóng cảm kích trên mặt Chúc Ương ngay lập tức biến mất sạch sẽ, đẩy luôn người phụ trách đứng chắn cửa ra, tự mình đi vào.
Người phụ trách bị đẩy cho lảo đảo, vừa ngẩng đầu đã lại nhìn thấy cô nàng này đột nhiên biến hoá thành dáng vẻ đi "chiến đấu", cả người đều ngơ ngác đần thối cả ra.
Ông ta vội nói: "Ài! Mấy đứa không phải ——"
Lời còn chưa nói xong đã thấy hai cô gái mỗi người tự mình mở toang từng cửa phòng ra tìm người, còn thật sự tìm được Chúc Lệ Na đang quấn chăn kín mít ở trên giường, tai lại còn đeo cả bịt tai, người thì run lẩy bà lẩy bẩy như chim sợ cành cong.
Chúc Lệ Na vừa nhìn thấy Chúc Ương xuất hiện, đôi đồng tử lập tức co rút vào, cứ y như gặp phải quỷ.
Người phụ trách thấy tình huống có vẻ không đúng lắm bèn vội vàng chất vấn, "Mấy cô có phải bạn bè của con bé không vậy? Sao tôi trông con bé nhìn thấy mấy đứa mà còn sợ hãi hơn thế?"
Lại thấy dáng vẻ không thích hợp của Chúc Lệ Na, trấn an nói: "Cháu không sao chứ?"
Chúc Ương cười lạnh nói với Chúc Lệ Na: "Sao thế? Bạn bè đến thăm bệnh mà không chào khách khí được câu nào à, còn để người ta hiểu lầm thành tự tiện xông vào nhà mà cậu cũng không định giải thích một chút sao?"
Chu Lệ Na giờ đây có hai nỗi sợ, một là nữ quỷ, còn nỗi sợ thứ hai lại không phải gì khác, mà chính là sợ Chúc Ương sẽ tìm đến tận cửa. Cô ta bèn nhìn sang nhân viên phụ trách cầu xin giúp đỡ, đang định dù có báo cảnh sát thì cũng phải kéo bằng được mẹ trẻ này đi.
Nhưng lại bỗng nghe thấy Chúc Ương nói: "Lại nói nữa, đầu năm nay đăng cái video lên mạng cũng chẳng khó khăn gì, ba mẹ cậu, còn có chị cậu, anh rể, em trai em gái cậu, ái chà còn có cả đàn anh Trịnh bên ban mỹ thuật của cậu nữa, chắc hẳn vẫn sẽ có kiên nhẫn để giành ra hai phút xem một cái video đấy nhỉ?"
Chu Lệ Na tuyệt vọng, nữ quỷ không dễ chọc, mà ả Chúc Ương này cũng không phải hàng dễ dãi, con bitch này mà lên cơn điên thật sự, thì chiêu thức xấu xa đê tiện chưa từng thấy chưa từng nghe nào thì nó cũng nghĩ ra được hết, đảm bảo sẽ chơi chết ngươi chỉ trong một giây.
Chu Lệ Na cười mà còn khó coi hơn cả khóc, nói với nhân viên phụ trách: "Không ạ, không sao ạ, là bạn của cháu thật ạ."
Bản thân người ta cũng đã nói vậy rồi, nhân viên phụ trách cũng chỉ có thể dặn dò thêm hai câu: nhớ chú ý an toàn, giữ liên lạc với bên ngoài, lần sau đừng tắt điện thoại, vân vân... rồi mới rời đi.
Cửa chính vừa đóng lại, Tạ Tiểu Mạnh lập tức ném túi đồ kia xuống dưới chân, bây giờ trong bụng cô cũng đã nổi giận bừng bừng, còn bắt chước Chúc Ương khoanh tay cười lạnh nhìn chằm chặp Chu Lệ Na.
Chu Lệ Na vừa không thể tưởng tượng nổi, sao hai con bitch này có thể tra ra nhanh đến thế, cô nặc danh gửi đĩa CD đi còn chưa đến hai ngày, mà Chúc Ương chắc nhanh nhất cũng chỉ mới xem băng ghi hình vào buổi chiều qua, tính đến lúc này thì cũng mới chỉ qua một buổi tối.
Lại cũng vừa không khỏi tự nhủ trong lòng, bây giờ thì nên khóc lóc kể lể khổ sở thế nào để động lòng 2 con đũy này, mặc dù cũng chưa chắc có tác dụng.
Cô ta ngó nhìn thoáng qua cái túi, vừa thấy bên trong toàn bộ đều là công cụ gây án khủng bố đã khiếp hết hồn vía: "Cậu, các cậu, định, định làm gì?"
Chúc Ương không buồn nói nhảm với cô ả nữa, lập tức tiến lên túm tóc cô ả, lôi thẳng người từ trên giường lôi xuống rồi kéo đến phòng khách.
Tạ Tiểu Manh chậm chạp cù lần không theo kịp tiết tấu, chưa gì đã bị Chúc Ương mắng: "Thất thần gì nữa? Đi lấy cuộn dây thừng đến trói ả bitch này cho tôi, đến heo còn lanh lẹ hơn mẹ trẻ đấy."
"A... à ờ!" Tạ Tiểu Manh vội vàng rũ cuộn dây thừng ra.
Chu Lệ Na tất nhiên sẽ liều mạng giãy giụa, đáng lẽ sức chiến đấu của ba cô ả kỳ thật chả ai hơn ai, đều là mấy con gà bệnh mổ mổ cạc cạc lẫn nhau chứ có gì hot.
Chẳng qua, mấy ngày này Chu Lệ Na đã bị nữ quỷ dây dưa, cơm cũng không ăn được, cả người đều tiều tuỵ bệ rạc, thế nên làm gì có cửa địch nổi với hai người khí thế hung hãn.
Thế là cô nàng bị giày vò cả nửa ngày rồi bị trói nghiến ở trên ghế.
Trói người xong, Chúc Ương lại sai Tạ Tiểu Manh mở TV và đầu đĩa lên.
Chu Lệ Na thấy hai ả này định làm gì thì liều mạng khóc lóc cầu xin: "Mình biết là sai rồi, nhưng mà các cậu đừng làm như thế mà, hãy tha cho mình có được không? Đĩa CD này cứ cho người khác xem là có thể dịch lời nguyền rủa đi mà, Chúc Ương, không phải cậu vẫn luôn chán ghét Lâm Thiến à? Cậu để cho cô ấy xem đi có được không?"
Chúc Ương nhún vai: "Tôi đương nhiên biết có thể chuyển rời nguyền rủa, thế nên đang chuyển đây này?"
Cô tuỳ tiện rút một miếng giẻ ra nhét vào trong miệng Chu Lệ Na, xích đến gần cô ả khẽ nói: "Nếu Lâm Thiến dám loi choi vượt mặt tôi, tâm tình của tôi chắc chắn sẽ không chờ được mà chơi chết ả, nhưng còn chuyện này ——"
"Tôi lại chỉ quan tâm oan có đầu, nợ có chủ." Tạ Tiểu Manh đã đồng thời đút CD vào máy.
Chúc Ương đứng dậy, tiếc nuối chép miệng nói, "Lệ Na à Lệ Na, thật không nghĩ đến lúc vừa xảy ra chuyện thì kẻ chết thay đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là tôi cơ đấy, tôi cứ tưởng rằng chúng ta là chị em tốt của nhau chứ, thật sự là làm trái tim tôi như vỡ tan rồi."
Nói cứ như Hội Chị Em nhôm nhựa này thân nhau thắm thiết lắm vậy, mắt vừa thấy cảnh phim sắp sửa hiện lên, Chúc Ương và Tạ Tiểu Mạnh đồng thời cười âm hiểm đeo bịt tai vào, quay lưng về phía TV.
Chỉ còn lại một mình Chu Lệ Na bị trói ngồi đối mặt với màn hình, cô nàng vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Nhưng vô ích, hai ả kia vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, vừa thấy cô nhắm mắt lại, ngay lập tức, mỗi người vươn một cánh tay ra vạch vành mí mắt của cô xuống.
Chúc Ương còn nói: "Không biết quy tắc như thế nào mới được coi là chân chính xem thấy, cô cứ việc dây dưa đi, chúng tôi có nhiều thời gian lắm."
Chu Lệ Na tuyệt vọng lắm rồi, cho dù con ngươi đã đảo loạn trợn ngược cả lên, nhưng vẫn không thể tránh thoát được phần lớn cảnh tượng của video lọt vào trong mắt. Chính cái nguyên nhân khiến cho cô ta kinh hoảng suốt mấy ngày, giờ lại phải xem lại một lần nữa lại chỉ càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Chờ sau khi video kết thúc, căn phòng lâm vào yên tĩnh, ba người không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc cứ như đang chờ đợi điều gì vận mệnh đem lại.
Đến ngay cả Chúc Ương kiêu ngạo phách lối như vậy mà cũng nhịn không được phải âm thầm nôn nóng, nhẫn nại chờ đợi.
Rốt cục, cũng không rõ đã qua bao lâu, có lẽ là 5 phút mà cũng có lẽ cũng chỉ mới qua 5 giây, chuông điện thoại reo lên.
Là tiếng chuông điện thoại của Chu Lệ Na.
Chúc Ương giờ mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô thoải mái cười ra tiếng —— cũng không thèm nhìn bản mặt tuyệt vọng khóc thút thít của Chu Lệ Na, cô lần theo tiếng chuông mà tìm được điện thoại, mở ra kết nối, đem ống nghe ghé sát vào bên tai cô nàng.
Đang lúc hai người tưởng như vừa được đại xá khi bắt Chu Lệ Na phải nghe máy, thì lại thấy hơi kì lạ.
Không biết có phải khi sang đến lần thứ hai bị nguyền rủa gọi điện, thì giọng nói sẽ không chỉ còn là "Seven day" nữa hay không, mà tóm lại, cả hai đều cảm giác được cuộc trò chuyện lúc này đã dài ra rất nhiều.
Chúc Ương đang hoài nghi cuộc gọi số lạ này có lẽ không phải của nữ quỷ, mà có khi chỉ là của chuyển phát nhanh hoặc chào hàng khuyến mãi gì đó trùng hợp gọi đến, thì lại bỗng thấy cả người Chu Lệ Na cứ như là vừa thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng, tìm thấy cuộc sống mới vậy.
Đôi mắt cô ả long lanh lấp lánh, tràn đầy ánh sáng vừa sống sót sau đại nạn, sau đó là kinh hỉ, rồi còn liên tục gật đầu như bổ củi.
Chu Lệ Na quay đầu nhìn về phía Chúc Ương, rạo rực hớn hở nói: "Nữ quỷ vừa mới nói rằng, so với tôi, cô ta lại càng ghét cay ghét đắng con ả như cô hơn, bất kể làm cách nào cũng muốn cào chết cô, thế nên nguyền rủa của tôi và Tạ Tiểu Manh xem như được triệt tiêu."
"Bây giờ cô ta cũng đã đóng lại thông đạo chuyển dịch nguyền rủa, trước khi có thể cào chết cô, cô ta còn tạm thời sẽ không khuếch tán lời nguyền nữa."
Vừa nói lại còn vừa cảm động, khóc sướt mướt nói: "Chúc Ương à, mình đúng là không nghĩ đến chuyện, cậu lại có thể kéo giá trị thù hận siêu đến vậy, quả nhiên chuyện này cứ tìm đến cậu là không sai mà."
Vừa nói xong đã thấy ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Chúc Ương chém vào người, trong lòng Chu Lệ Na biết nữ quỷ đã quyết tâm nhắm ả này thành cái bia chơi đến chết.
Nhưng cho dù đã bị phán phải chết thì đã sao, nhỡ ả Chúc Ương này không làm gì được nữ quỷ mà quay sang điên cuồng trả thù vào đầu cô thì cô cũng không thể chịu nổi, vì thế ngay lập tức đã ngậm mồm lại, không dám ho he đắc ý thêm câu nào nữa.
Chúc Ương nhìn cô nàng, cười nhạo một tiếng: "Bị dọa đến mức thần kinh rung rinh rồi đấy à? Cũng đúng thôi, tuyệt vọng chờ đợi đến chết, không bằng tự tìm cách trốn tránh khỏi hiện thực. Tôi có quỷ mới tin cô."
Nhưng mà trên thế giới này xác thật có quỷ, Chúc Ương vừa mới dứt miệng thì điện thoại di động của cô bỗng reo lên.
Trong lòng cô lộp bộp chìm xuống, chậm rãi mở túi xách, cầm điện thoại trên tay, bên trên quả thật đang hiển thị một số lạ.
Trái tim Chúc Ương lúc này giống như bị bao phủ bởi một tầng sương giá, sợ hãi và phẫn nộ nảy sinh lại càng khiến cô thêm điên cuồng muốn quật khởi.
Cô không tin quỷ, bắt điện thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nữ khô khốc thô khàn giống hệt ngày hôm qua: "Còn lại 6 ngày, khà khà khà khà khà......"
Âm thanh âm trầm, đáng sợ quỷ quyệt, tiếng cười đắc ý the thé.
Dây cung căng thẳng trong đầu Chúc Ương dường như đứt phựt một cái, chợt cười lạnh: "Nha ~, lần này biết nói tiếng người rồi đấy à? Chị còn tưởng mày sẽ lại dùng phát âm tiếng Anh quê mùa sứt sẹo kia tiếp chuyện cơ, chắc không phải chỉ biết mỗi một câu đấy chứ?"
"Nói cái quái gì mà thà không khuếch tán lời nguyền nữa, cũng chỉ có loại kém tắm như mày mới đi dựa vào tiêu đề sex sủng để lừa gạt người ta, chứ có thật dám in cái bản mặt mình lên bìa đĩa không, hay thật sự muốn debut bằng hình tượng nữ quỷ phim AV thế, nhưng bằng vào cái nhan sắc tồi tàn kia thì đến cả lũ chim rụt vòi* cũng chẳng thèm mua đâu."
"Còn nữa, có thể đừng mỗi ngày đổi một số điện thoại có được không? Có biết danh bạ của chị mày cũng phải có suất mới được chen vào không thế, cái loại LOSER không đáng để nhìn như mày ấy à, tuyệt đối không bao giờ có cửa đâu nhé, đừng tưởng rằng mình là quỷ thì sẽ có ngoại lệ."
"Được rồi, sáu ngày chứ gì? Dập đầu thỉnh an đi!"
(*Điểu ti: chim ti tiện /diaosi/ lũ thanh niên bần tiện loser, đã giải nghĩa kỹ ở chương 2)
Nói xong cũng mặc kệ đầu bên kia đã tức giận đến nỗi chỉ biết cười ha ha ha run rẩy qua kẽ răng, Chúc Ương lưu loát cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại đã trông thấy Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Chúc Ương mặt lạnh liếc mắt nhìn hai ả một cái, vừa nhấn điện thoại gọi vừa cảnh cáo: "Thu hồi cái vẻ mặt ngu đần của hai người lại, đừng tưởng rằng bà đây bị ả nữ quỷ chết bầm để mắt đến thì các người có thể được đà lấn tới."
Lúc này đầu dây bên kia đã tiếp nhận cuộc gọi, Chúc Ương không thèm để ý đến 2 người kia nữa, nói chuyện: "Alo? Cha! Lần trước cha có nói tòa office building bên kia có thứ không sạch sẽ rồi tìm được đại sư trừ bỏ phải không, cha cho con số điện thoại của đại sư kia đi?"
"Không ạ, con có lừa gạt tiền ai bao giờ? Cha nhớ lầm rồi nha. Đúng, trong nhà bạn của con gặp phải quỷ, đúng đúng! Vậy cha gửi con ngay nhé."
"Vâng ạ, à mà con vừa mới đụng phải tên ăn vạ, ba ba yêu dấu chuyển cho con gái 100 vạn đi mà, con muốn tát chết ả." (1.000.000 RMB/NDTệ = ~3,4 tỷ VNĐ)
Treo điện thoại xuống, lại tiếp tục gọi cho mẹ cô với một màn y chang, lý do cũng y như cũ, thế là lại xin được một khoản tiền nữa về tay.
Sau đó Chúc Ương mới ngừng lại, nhìn về phía Chu Lệ Na, bất ngờ đạp một phát làm cô ả văng ra khỏi ghế ——
Cô thản nhiên tuỳ ý ngồi xuống sofa, sai Tạ Tiểu Manh rót một cốc nước đưa tới.
"Nói đi, rốt cuộc nữ quỷ kia có lai lịch gì, có các loại kịch bản và quy luật ra sao, đem hết tất cả những gì cô biết nói ra cho tôi."
"Nếu dám nói sai dù chỉ một chữ, cô cũng biết rồi đấy, tôi dù sao cũng là người chuẩn bị chết, dù chỉ còn dư có mấy ngày sống sót, tôi cũng thừa sức khiến cho quãng đời còn lại của cô sống không bằng chết."
=======================
#Sha:
Oa~~
(⑉・̆-・̆⑉)੭
Kịch hay còn ở phía sau.
Hãy hóng nha các thím (⑉・̆-・̆⑉)੭
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
#nuvuongthetchoitai
========================
Hai người cùng nhau trở lại chỗ ở của Chúc Ương, Tạ Tiểu Manh dựa theo trí nhớ, quả nhiên tìm được hộp đĩa CD kia đang ở trong bụi hoa.
Chiếc hộp đã bị sương sớm bao phủ nên có phần ẩm ướt, tuy vậy bên trong vẫn không bị ảnh hưởng.
Chúc Ương nhìn thấy hộp đĩa CD thì cười lạnh một tiếng, Tạ Tiểu Manh lập tức nhét lại hộp đĩa gọn gàng vào trong túi, hai người khí thế hùng hổ bước đến chỗ ở của Chu Lệ Na.
Chu Lệ Na là "hệ hoa" của ban mỹ thuật, tiền đề đầu tiên để Hội Chị Em tuyển chọn thành viên đó chính là phải xinh đẹp, tất nhiên gia cảnh cũng không thể keo kiệt được rồi.
Cho nên nơi ở Chu Lệ Na thuê cũng thuộc khu chung cư cao cấp ở trung tâm, Chúc Ương trái lại chưa hề tới nơi này, nhưng trong tay cô đã nắm giữ hết tất cả hồ sơ của toàn bộ thành viên trong Hội, tra một cái là ra hết.
Sau khi đến nơi, Tạ Tiểu Manh thì đi tìm chỗ đỗ xe, một mình Chúc Ương thì đi vào trong cửa hàng đồ gia dụng.
Một đường quét ngang qua kệ hàng cầm lấy một loạt nào là búa, nào là băng keo, dây nhựa v...v..., cô cầm lấy một mớ đồ tả bổ xiểng, ném thẳng nên quầy thu ngân để nhân viên tính tiền.
Anh giai nhân viên vừa thấy thế thì nói đùa: "Nhìn đống dụng cụ này em chả khác nào muốn đi bắt cóc gây án cả, hoa khôi, em đây là định đi đâu về đâu vậy?"
Chúc Ương cười cười: "Thì đây chẳng phải là đi bắt cóc sao? Còn phải tự mình đi mua hung khí nữa, đồ vật lại còn nặng muốn chết, đúng là không phải việc giành cho mấy người giỏi giang xinh đẹp ra tay mà."
Anh giai ở bên cạnh vừa quét mã vừa gật đầu nói phải: "Đúng vậy, bọn cướp trên toàn thế giới này mà đều xinh đẹp như em thì còn cần gì đến dụng cụ? Đổi thành anh thì anh sẽ lập tức tự nguyện đi theo đấy."
"Tổng hết 328 tệ, em gái à, có muốn add Wechat không? Chiết khấu của nhân viên có thể giảm giá đến 60% đó." Lại ân cần hỏi thêm, "Em ở gần đây phải không? Có muốn anh ship hàng đến tận nơi cho không?"
Chúc Ương quét mã QR trước quầy thu ngân, không nói hai lời đã thanh toán toàn bộ tiền, bâng quơ nói: "Thôi bỏ đi, mấy trăm đồng tiền cũng quá hời để khỏi phải thêm người không đủ tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng vào danh sách bạn bè của tôi rồi, nếu để người khác biết được thì mặt tôi còn biết úp vào đâu bây giờ?"
Mới đầu anh giai thu ngân còn chưa kịp phản ứng với đống chữ khó đọc hiểu đấy, chờ đến khi ngấm rồi thì nụ cười tươi trên gương mặt lập tức cứng đờ, sượng sạo biết bao.
Tạ Tiểu Manh vất vả lắm mới tìm được vị trí đỗ xe, sau khi đỗ xong, vừa đi ra đã bị Chúc Ương hất cằm chỉ vào túi đồ to đùng trên quầy thu ngân ——
"Xách lấy, đi!"
Tạ Tiểu Manh lập tức nhận mệnh cầm lấy, đống đồ rất nặng, làm cô ta đi theo bước chân nhẹ nhàng linh hoạt của Chúc Ương mà cứ lảo đảo như sắp đổ.
Anh giai bán hàng có chút ngẫn, đầu năm nay mỹ nữ không còn sai khiến con trai nữa à? Hot trend bây giờ là mỹ nữ đi sai khiến một mỹ nữ khác sao?
Đến nhà của Chúc Lệ Na, Chúc Ương không trực tiếp đi thẳng lên mà qua chỗ bảo vệ.
Cô sửa lại vẻ mặt kinh hoàng nôn nóng, nói với người phụ trách: "Chúng cháu là bạn của Chúc Lệ Na ở phòng 1806, đã mấy ngày rồi mà bạn ấy không đến lớp, gọi điện thoại thì tắt máy, chúng cháu càng nghĩ lại càng thấy không ổn, chỉ sợ bạn ấy ở trong nhà đã xảy ra chuyện gì, chú có thể giúp đỡ bọn cháu một chút không?"
Nơi này là khu chung cư cao cấp, ra vào đều được kiểm soát một cách nghiêm ngặt, chìa khoá dự phòng của chủ đầu tư cũng có ở chỗ bảo vệ, đều để đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Quản lý tòa nhà vừa thấy hai cô bé trẻ trung xinh đẹp thì ngay từ đầu tâm lý đề phòng đã bị hạ thấp, lại tra xét thông tin số điện thoại đối chiếu với lời của các cô lại cũng thấy khớp nhau, cho nên cũng xác định là cả 2 có quen biết với chủ hộ thật.
Người phụ trách liền dùng máy riêng gọi cho Chúc Lệ Na, quả nhiên gọi tận mười mấy cuộc mà đều không có ai bắt máy, lúc này mới xác định lo lắng của 2 cô bé là rất có căn cứ.
Lúc này mới nói với 2 người Chúc Ương, "Được rồi, hai cháu theo chú đi lên xem sao."
Vẻ mặt Chúc Ương rất cảm kích, Tạ Tiểu Manh thì thừa dịp lúc người phụ trách đi mở tủ lấy chìa khoá thì kéo Chúc Ương sang bên cạnh, hạ giọng nói thầm, "Làm sao mà cậu biết cậu ấy sẽ không nhận điện thoại? Nếu cậu ấy bắt máy thì chẳng phải sẽ vạch trần rằng chúng ta nói láo sao, thế chả khác nào rút dây động rừng để cô ả chạy mất?"
Chúc Ương bĩu môi, vẻ khinh bỉ hiện rõ trên mặt: "Chỉ bằng vào cô ta? Ngay cả người còn chẳng dám thò ra ngoài, gửi xong rồi còn không có cách nào xác định được là tôi có xem CD hay không, nguyền rủa đã chuyển rời được hay chưa, được cái bộ dáng thỏ đế vô dụng thì giống hệt cậu."
"Tôi hỏi thật, nếu cậu nhận được cuộc điện thoại thông báo sau bảy ngày sẽ bị lấy mạng thì có còn dám nghe điện nữa không?"
Thân thể Tạ Tiểu Manh lung lay chấn động, đừng nói đến việc cô ta tự mình nhận được, mà mới chỉ tận mắt trông thấy Chúc Ương nhận được cuộc gọi kia, mà từ hôm qua trở về cô đã bắt đầu tắt máy đến tận bây giờ.
Chỉ sợ một khi tiếng chuông cất lên, sẽ cũng là giọng nói khàn khàn kinh dị thông báo tin "Seven day" chết chóc đó.
Chúc Ương lạnh nhạt cười một tiếng: "Mới gặp chút chuyện mà tay chân đã xoắn quẩy, bản thân chưa bị làm sao mà đã người không ra người ngợm không ra ngợm, vô dụng như các cô mà muốn nhắm vào bức tôi lui xuống, còn mình thì lên làm lão đại á, xùy, cho nên bây giờ đã biết vì sao chị đây có thể làm lão đại, mà các cưng thì chỉ có thể làm tuỳ tùng ngàn năm chưa?"
Nếu là bình thường khi nghe được lời này, Tạ Tiểu Manh cũng sẽ chỉ cười làm lành, trong lòng thì bĩu môi chửi thầm cả tổ tông 18 đời Chúc Ương, nhưng bây giờ cô ta cẩn thận ngẫm lại mới thấy...
Chúc Ương quả thật khác quá xa với bọn họ, ngoài mặt nhìn thì có vẻ yếu ớt, mạnh miệng, già mồm, bitchy giống nhau, nhưng đến lúc thật sự gặp phải vấn đề, thì phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn sẽ là đón đầu giải quyết đến tận gốc rễ.
Cái đặc điểm tính cách chứa đầy tính công kích này, vào lúc bình thường thì rất khó phát giác, nhưng đến khi gặp phải chuyện kinh khủng không cách nào lý giải, thì lại bỗng có vẻ rất đáng tin cậy.
Cả hai theo nhân viên quản lý vào thang máy đi lên tầng 18, còn gõ cửa một lúc lâu mà bên trong vẫn không có phản ứng gì, người phụ trách đành phải móc chìa khoá ra mở cửa.
Cửa đã mở được rồi thì người cũng trở nên vô dụng, vẻ mặt nôn nóng cảm kích trên mặt Chúc Ương ngay lập tức biến mất sạch sẽ, đẩy luôn người phụ trách đứng chắn cửa ra, tự mình đi vào.
Người phụ trách bị đẩy cho lảo đảo, vừa ngẩng đầu đã lại nhìn thấy cô nàng này đột nhiên biến hoá thành dáng vẻ đi "chiến đấu", cả người đều ngơ ngác đần thối cả ra.
Ông ta vội nói: "Ài! Mấy đứa không phải ——"
Lời còn chưa nói xong đã thấy hai cô gái mỗi người tự mình mở toang từng cửa phòng ra tìm người, còn thật sự tìm được Chúc Lệ Na đang quấn chăn kín mít ở trên giường, tai lại còn đeo cả bịt tai, người thì run lẩy bà lẩy bẩy như chim sợ cành cong.
Chúc Lệ Na vừa nhìn thấy Chúc Ương xuất hiện, đôi đồng tử lập tức co rút vào, cứ y như gặp phải quỷ.
Người phụ trách thấy tình huống có vẻ không đúng lắm bèn vội vàng chất vấn, "Mấy cô có phải bạn bè của con bé không vậy? Sao tôi trông con bé nhìn thấy mấy đứa mà còn sợ hãi hơn thế?"
Lại thấy dáng vẻ không thích hợp của Chúc Lệ Na, trấn an nói: "Cháu không sao chứ?"
Chúc Ương cười lạnh nói với Chúc Lệ Na: "Sao thế? Bạn bè đến thăm bệnh mà không chào khách khí được câu nào à, còn để người ta hiểu lầm thành tự tiện xông vào nhà mà cậu cũng không định giải thích một chút sao?"
Chu Lệ Na giờ đây có hai nỗi sợ, một là nữ quỷ, còn nỗi sợ thứ hai lại không phải gì khác, mà chính là sợ Chúc Ương sẽ tìm đến tận cửa. Cô ta bèn nhìn sang nhân viên phụ trách cầu xin giúp đỡ, đang định dù có báo cảnh sát thì cũng phải kéo bằng được mẹ trẻ này đi.
Nhưng lại bỗng nghe thấy Chúc Ương nói: "Lại nói nữa, đầu năm nay đăng cái video lên mạng cũng chẳng khó khăn gì, ba mẹ cậu, còn có chị cậu, anh rể, em trai em gái cậu, ái chà còn có cả đàn anh Trịnh bên ban mỹ thuật của cậu nữa, chắc hẳn vẫn sẽ có kiên nhẫn để giành ra hai phút xem một cái video đấy nhỉ?"
Chu Lệ Na tuyệt vọng, nữ quỷ không dễ chọc, mà ả Chúc Ương này cũng không phải hàng dễ dãi, con bitch này mà lên cơn điên thật sự, thì chiêu thức xấu xa đê tiện chưa từng thấy chưa từng nghe nào thì nó cũng nghĩ ra được hết, đảm bảo sẽ chơi chết ngươi chỉ trong một giây.
Chu Lệ Na cười mà còn khó coi hơn cả khóc, nói với nhân viên phụ trách: "Không ạ, không sao ạ, là bạn của cháu thật ạ."
Bản thân người ta cũng đã nói vậy rồi, nhân viên phụ trách cũng chỉ có thể dặn dò thêm hai câu: nhớ chú ý an toàn, giữ liên lạc với bên ngoài, lần sau đừng tắt điện thoại, vân vân... rồi mới rời đi.
Cửa chính vừa đóng lại, Tạ Tiểu Mạnh lập tức ném túi đồ kia xuống dưới chân, bây giờ trong bụng cô cũng đã nổi giận bừng bừng, còn bắt chước Chúc Ương khoanh tay cười lạnh nhìn chằm chặp Chu Lệ Na.
Chu Lệ Na vừa không thể tưởng tượng nổi, sao hai con bitch này có thể tra ra nhanh đến thế, cô nặc danh gửi đĩa CD đi còn chưa đến hai ngày, mà Chúc Ương chắc nhanh nhất cũng chỉ mới xem băng ghi hình vào buổi chiều qua, tính đến lúc này thì cũng mới chỉ qua một buổi tối.
Lại cũng vừa không khỏi tự nhủ trong lòng, bây giờ thì nên khóc lóc kể lể khổ sở thế nào để động lòng 2 con đũy này, mặc dù cũng chưa chắc có tác dụng.
Cô ta ngó nhìn thoáng qua cái túi, vừa thấy bên trong toàn bộ đều là công cụ gây án khủng bố đã khiếp hết hồn vía: "Cậu, các cậu, định, định làm gì?"
Chúc Ương không buồn nói nhảm với cô ả nữa, lập tức tiến lên túm tóc cô ả, lôi thẳng người từ trên giường lôi xuống rồi kéo đến phòng khách.
Tạ Tiểu Manh chậm chạp cù lần không theo kịp tiết tấu, chưa gì đã bị Chúc Ương mắng: "Thất thần gì nữa? Đi lấy cuộn dây thừng đến trói ả bitch này cho tôi, đến heo còn lanh lẹ hơn mẹ trẻ đấy."
"A... à ờ!" Tạ Tiểu Manh vội vàng rũ cuộn dây thừng ra.
Chu Lệ Na tất nhiên sẽ liều mạng giãy giụa, đáng lẽ sức chiến đấu của ba cô ả kỳ thật chả ai hơn ai, đều là mấy con gà bệnh mổ mổ cạc cạc lẫn nhau chứ có gì hot.
Chẳng qua, mấy ngày này Chu Lệ Na đã bị nữ quỷ dây dưa, cơm cũng không ăn được, cả người đều tiều tuỵ bệ rạc, thế nên làm gì có cửa địch nổi với hai người khí thế hung hãn.
Thế là cô nàng bị giày vò cả nửa ngày rồi bị trói nghiến ở trên ghế.
Trói người xong, Chúc Ương lại sai Tạ Tiểu Manh mở TV và đầu đĩa lên.
Chu Lệ Na thấy hai ả này định làm gì thì liều mạng khóc lóc cầu xin: "Mình biết là sai rồi, nhưng mà các cậu đừng làm như thế mà, hãy tha cho mình có được không? Đĩa CD này cứ cho người khác xem là có thể dịch lời nguyền rủa đi mà, Chúc Ương, không phải cậu vẫn luôn chán ghét Lâm Thiến à? Cậu để cho cô ấy xem đi có được không?"
Chúc Ương nhún vai: "Tôi đương nhiên biết có thể chuyển rời nguyền rủa, thế nên đang chuyển đây này?"
Cô tuỳ tiện rút một miếng giẻ ra nhét vào trong miệng Chu Lệ Na, xích đến gần cô ả khẽ nói: "Nếu Lâm Thiến dám loi choi vượt mặt tôi, tâm tình của tôi chắc chắn sẽ không chờ được mà chơi chết ả, nhưng còn chuyện này ——"
"Tôi lại chỉ quan tâm oan có đầu, nợ có chủ." Tạ Tiểu Manh đã đồng thời đút CD vào máy.
Chúc Ương đứng dậy, tiếc nuối chép miệng nói, "Lệ Na à Lệ Na, thật không nghĩ đến lúc vừa xảy ra chuyện thì kẻ chết thay đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là tôi cơ đấy, tôi cứ tưởng rằng chúng ta là chị em tốt của nhau chứ, thật sự là làm trái tim tôi như vỡ tan rồi."
Nói cứ như Hội Chị Em nhôm nhựa này thân nhau thắm thiết lắm vậy, mắt vừa thấy cảnh phim sắp sửa hiện lên, Chúc Ương và Tạ Tiểu Mạnh đồng thời cười âm hiểm đeo bịt tai vào, quay lưng về phía TV.
Chỉ còn lại một mình Chu Lệ Na bị trói ngồi đối mặt với màn hình, cô nàng vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Nhưng vô ích, hai ả kia vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, vừa thấy cô nhắm mắt lại, ngay lập tức, mỗi người vươn một cánh tay ra vạch vành mí mắt của cô xuống.
Chúc Ương còn nói: "Không biết quy tắc như thế nào mới được coi là chân chính xem thấy, cô cứ việc dây dưa đi, chúng tôi có nhiều thời gian lắm."
Chu Lệ Na tuyệt vọng lắm rồi, cho dù con ngươi đã đảo loạn trợn ngược cả lên, nhưng vẫn không thể tránh thoát được phần lớn cảnh tượng của video lọt vào trong mắt. Chính cái nguyên nhân khiến cho cô ta kinh hoảng suốt mấy ngày, giờ lại phải xem lại một lần nữa lại chỉ càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Chờ sau khi video kết thúc, căn phòng lâm vào yên tĩnh, ba người không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc cứ như đang chờ đợi điều gì vận mệnh đem lại.
Đến ngay cả Chúc Ương kiêu ngạo phách lối như vậy mà cũng nhịn không được phải âm thầm nôn nóng, nhẫn nại chờ đợi.
Rốt cục, cũng không rõ đã qua bao lâu, có lẽ là 5 phút mà cũng có lẽ cũng chỉ mới qua 5 giây, chuông điện thoại reo lên.
Là tiếng chuông điện thoại của Chu Lệ Na.
Chúc Ương giờ mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô thoải mái cười ra tiếng —— cũng không thèm nhìn bản mặt tuyệt vọng khóc thút thít của Chu Lệ Na, cô lần theo tiếng chuông mà tìm được điện thoại, mở ra kết nối, đem ống nghe ghé sát vào bên tai cô nàng.
Đang lúc hai người tưởng như vừa được đại xá khi bắt Chu Lệ Na phải nghe máy, thì lại thấy hơi kì lạ.
Không biết có phải khi sang đến lần thứ hai bị nguyền rủa gọi điện, thì giọng nói sẽ không chỉ còn là "Seven day" nữa hay không, mà tóm lại, cả hai đều cảm giác được cuộc trò chuyện lúc này đã dài ra rất nhiều.
Chúc Ương đang hoài nghi cuộc gọi số lạ này có lẽ không phải của nữ quỷ, mà có khi chỉ là của chuyển phát nhanh hoặc chào hàng khuyến mãi gì đó trùng hợp gọi đến, thì lại bỗng thấy cả người Chu Lệ Na cứ như là vừa thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng, tìm thấy cuộc sống mới vậy.
Đôi mắt cô ả long lanh lấp lánh, tràn đầy ánh sáng vừa sống sót sau đại nạn, sau đó là kinh hỉ, rồi còn liên tục gật đầu như bổ củi.
Chu Lệ Na quay đầu nhìn về phía Chúc Ương, rạo rực hớn hở nói: "Nữ quỷ vừa mới nói rằng, so với tôi, cô ta lại càng ghét cay ghét đắng con ả như cô hơn, bất kể làm cách nào cũng muốn cào chết cô, thế nên nguyền rủa của tôi và Tạ Tiểu Manh xem như được triệt tiêu."
"Bây giờ cô ta cũng đã đóng lại thông đạo chuyển dịch nguyền rủa, trước khi có thể cào chết cô, cô ta còn tạm thời sẽ không khuếch tán lời nguyền nữa."
Vừa nói lại còn vừa cảm động, khóc sướt mướt nói: "Chúc Ương à, mình đúng là không nghĩ đến chuyện, cậu lại có thể kéo giá trị thù hận siêu đến vậy, quả nhiên chuyện này cứ tìm đến cậu là không sai mà."
Vừa nói xong đã thấy ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Chúc Ương chém vào người, trong lòng Chu Lệ Na biết nữ quỷ đã quyết tâm nhắm ả này thành cái bia chơi đến chết.
Nhưng cho dù đã bị phán phải chết thì đã sao, nhỡ ả Chúc Ương này không làm gì được nữ quỷ mà quay sang điên cuồng trả thù vào đầu cô thì cô cũng không thể chịu nổi, vì thế ngay lập tức đã ngậm mồm lại, không dám ho he đắc ý thêm câu nào nữa.
Chúc Ương nhìn cô nàng, cười nhạo một tiếng: "Bị dọa đến mức thần kinh rung rinh rồi đấy à? Cũng đúng thôi, tuyệt vọng chờ đợi đến chết, không bằng tự tìm cách trốn tránh khỏi hiện thực. Tôi có quỷ mới tin cô."
Nhưng mà trên thế giới này xác thật có quỷ, Chúc Ương vừa mới dứt miệng thì điện thoại di động của cô bỗng reo lên.
Trong lòng cô lộp bộp chìm xuống, chậm rãi mở túi xách, cầm điện thoại trên tay, bên trên quả thật đang hiển thị một số lạ.
Trái tim Chúc Ương lúc này giống như bị bao phủ bởi một tầng sương giá, sợ hãi và phẫn nộ nảy sinh lại càng khiến cô thêm điên cuồng muốn quật khởi.
Cô không tin quỷ, bắt điện thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nữ khô khốc thô khàn giống hệt ngày hôm qua: "Còn lại 6 ngày, khà khà khà khà khà......"
Âm thanh âm trầm, đáng sợ quỷ quyệt, tiếng cười đắc ý the thé.
Dây cung căng thẳng trong đầu Chúc Ương dường như đứt phựt một cái, chợt cười lạnh: "Nha ~, lần này biết nói tiếng người rồi đấy à? Chị còn tưởng mày sẽ lại dùng phát âm tiếng Anh quê mùa sứt sẹo kia tiếp chuyện cơ, chắc không phải chỉ biết mỗi một câu đấy chứ?"
"Nói cái quái gì mà thà không khuếch tán lời nguyền nữa, cũng chỉ có loại kém tắm như mày mới đi dựa vào tiêu đề sex sủng để lừa gạt người ta, chứ có thật dám in cái bản mặt mình lên bìa đĩa không, hay thật sự muốn debut bằng hình tượng nữ quỷ phim AV thế, nhưng bằng vào cái nhan sắc tồi tàn kia thì đến cả lũ chim rụt vòi* cũng chẳng thèm mua đâu."
"Còn nữa, có thể đừng mỗi ngày đổi một số điện thoại có được không? Có biết danh bạ của chị mày cũng phải có suất mới được chen vào không thế, cái loại LOSER không đáng để nhìn như mày ấy à, tuyệt đối không bao giờ có cửa đâu nhé, đừng tưởng rằng mình là quỷ thì sẽ có ngoại lệ."
"Được rồi, sáu ngày chứ gì? Dập đầu thỉnh an đi!"
(*Điểu ti: chim ti tiện /diaosi/ lũ thanh niên bần tiện loser, đã giải nghĩa kỹ ở chương 2)
Nói xong cũng mặc kệ đầu bên kia đã tức giận đến nỗi chỉ biết cười ha ha ha run rẩy qua kẽ răng, Chúc Ương lưu loát cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại đã trông thấy Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Chúc Ương mặt lạnh liếc mắt nhìn hai ả một cái, vừa nhấn điện thoại gọi vừa cảnh cáo: "Thu hồi cái vẻ mặt ngu đần của hai người lại, đừng tưởng rằng bà đây bị ả nữ quỷ chết bầm để mắt đến thì các người có thể được đà lấn tới."
Lúc này đầu dây bên kia đã tiếp nhận cuộc gọi, Chúc Ương không thèm để ý đến 2 người kia nữa, nói chuyện: "Alo? Cha! Lần trước cha có nói tòa office building bên kia có thứ không sạch sẽ rồi tìm được đại sư trừ bỏ phải không, cha cho con số điện thoại của đại sư kia đi?"
"Không ạ, con có lừa gạt tiền ai bao giờ? Cha nhớ lầm rồi nha. Đúng, trong nhà bạn của con gặp phải quỷ, đúng đúng! Vậy cha gửi con ngay nhé."
"Vâng ạ, à mà con vừa mới đụng phải tên ăn vạ, ba ba yêu dấu chuyển cho con gái 100 vạn đi mà, con muốn tát chết ả." (1.000.000 RMB/NDTệ = ~3,4 tỷ VNĐ)
Treo điện thoại xuống, lại tiếp tục gọi cho mẹ cô với một màn y chang, lý do cũng y như cũ, thế là lại xin được một khoản tiền nữa về tay.
Sau đó Chúc Ương mới ngừng lại, nhìn về phía Chu Lệ Na, bất ngờ đạp một phát làm cô ả văng ra khỏi ghế ——
Cô thản nhiên tuỳ ý ngồi xuống sofa, sai Tạ Tiểu Manh rót một cốc nước đưa tới.
"Nói đi, rốt cuộc nữ quỷ kia có lai lịch gì, có các loại kịch bản và quy luật ra sao, đem hết tất cả những gì cô biết nói ra cho tôi."
"Nếu dám nói sai dù chỉ một chữ, cô cũng biết rồi đấy, tôi dù sao cũng là người chuẩn bị chết, dù chỉ còn dư có mấy ngày sống sót, tôi cũng thừa sức khiến cho quãng đời còn lại của cô sống không bằng chết."
=======================
#Sha:
Oa~~
(⑉・̆-・̆⑉)੭
Kịch hay còn ở phía sau.
Hãy hóng nha các thím (⑉・̆-・̆⑉)੭
Tác giả :
Ngân Phát Tử Ngư Nhãn