Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Chương 30: Người đàn ông, anh có thuật ẩn thân sao?
Editor: Thơ Thơ
“Xin lỗi, Chị hai, em đã xé nát." Cô chỉ là nghĩ kéo dài thời gian hủy diệt ảnh chụp thôi!
Trong bàn tay, ảnh chụp đã biến thành những mảnh vụn.
Tuyết Phỉ Nhi trừng lớn đôi mắt, nắm tay gắt gao nắm lại.
“Hừ, hủy thi diệt tích sao? Xem ra…… Tam tiểu thư là thực sự có việc dấu diếm đây." Lạc quản gia nheo mắt, ánh mắt sắc bén không ngừng nhìn chung quanh gian phòng: “Nơi này là lầu mười chín, nếu trong căn phòng này thực sự có người, nhất định chạy không được. Nếu không có người, cũng có thể chứng minh tam tiểu thư trong sạch rồi. Tam tiểu thư…… vậy cô không ngại tôi lục soát gian phòng này đi?!"
Quả nhiên gừng càng già càng cay! Lạc quản gia này …… Khó đối phó! Tuyết Vi âm thầm nghĩ xong, câu môi cười nói: “Đương nhiên là có thể Lạc quản gia, nếu đó là cách tốt hơn có thể chứng minh tôi trong sạch, không phải sao?"
“ừm, Tiểu Hề, cô cùng tôi lưu lại kiểm tra gian phòng này, mời nhị tiểu thư và tam tiểu thư đi xuống dưới lầu nghỉ ngơi, trong chốc lát, tôi đưa kết quả cho mọi người."
“ừm, vậy làm phiền ông, Lạc quản gia." Tuyết Phỉ Nhi hơi hơi mỉm cười, một phen nắm tay Tuyết Vi: “em gái, bồi chị đi xuống dưới lầu uống ly cà phê đi!"
“được, Chị hai……" Xoay người, hai chị em liền rời khỏi phòng.
Bây giờ Tuyết Vi chỉ cầu…… người đàn ông kia có thể có thuật độn thổ đừng bị Lạc quản gia bọn họ phát hiện!! Thotho_
Trong phòng ngủ khách sạn.
Tiểu Hề và Lạc quản gia phân công nhau hành động tìm kiếm, mỗi cái góc cơ hồ có thể có người trốn tránh đều bị bọn họ tìm tòi.
Lạc quản gia chậm rãi đi đến thư phòng trong gian phòng này.
Ông liếc mắt một cái liền nhìn đến phía sau bình phong lộ ra một đôi chân. “A, có vài người lá gan thật sự bay lên trời, vậy mà ngay cả vị hôn thê dự khuyết của nhị thiếu gia nhà tôi cũng dám mơ ước, xem ra…… Là thật chán sống!" Dứt lời, ông kéo bình phong ra ……
Chỉ thấy!
Hoàng Phủ Minh dựa nghiêng trên một cái ghế, trong tay thưởng thức một cái bút máy, mà cặp mắt kia sâu không thấy đáy nhìn Lạc quản gia, tức khắc phóng thích khí phách đế vương!!
“Nhị …… Nhị …… Nhị thiếu gia?!" Con ngươi của Lạc quản gia mở lớn, hai chân mềm nhũn ‘ bùm ’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Lão nô không biết nhị thiếu gia ngài lại ở chỗ này, cho nên…… Cho nên mới…… Lớn mật tiến vào điều tra, xin ngài thông cảm."
“Sự tình phía sau nên làm sao, biết chưa?" Hoàng Phủ Minh chậm rãi mở miệng, ‘ bang ’ một tiếng để bút máy trong tay ở trên bàn. Thotho_
Lạc quản gia bị dọa giật mình một cái, liên tục gật đầu: “Biết, đã biết."
“Đi ra ngoài đi."
“Vâng, Vâng ……"
Lạc quản gia nơm nớp lo sợ mới vừa rời khỏi thư phòng, vẻ mặt Tiểu Hề nôn nóng chạy tới: “Lạc quản gia, bên này tôi không tìm được người, bên kia ngài thì sao?"
“Cũng không có!"
“A?? Chúng ta nên làm sao báo cáo kết quả công tác cho nhị tiểu thư?" Tiểu Hề khó khăn cắn khóe môi, là cô cung cấp tình báo cho nhị tiểu thư, nếu là giỏ tre múc nước, hậu quả có thể nghĩ.
“Đó là chuyện của cô! Bây giờ sự thật đã chứng minh tam tiểu thư trong sạch rồi, chúng ta có thể đi rồi." Nói xong, Lạc quản gia mang theo Tiểu Hề đi ra khỏi phòng.
Bọn họ nói kết quả với Tuyết Phỉ Nhi và Tuyết Vi.
Bắt trộm thì bắt tận tay, bắt gian thì bắt ngay mặt, bây giờ không có tìm được người đàn ông kia, cho dù Tuyết Phỉ Nhi suy nghĩ thừa cơ hội này bắt Tuyết Vi cũng là vô kế khả thi, cho nên, cô chỉ có thể không cam lòng mang theo Tiểu Hề rời đi.
“Lạc quản gia, cảm ơn ngài chứng minh tôi trong sạch, tôi còn có chút mỏi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, còn ngài thì sao?"
“Tôi đi trước." Lạc quản gia mặt vô biểu tình gật đầu, trong một khắc xoay người rời đi, đôi tay ông gắt gao nắm thành cái nắm tay……
Sau khi đuổi mọi người rời đi, Tuyết Vi mã bất đình đề (vội vàng) trở về phòng.
Vì sao không có tìm được người đàn ông kia? Không phải là anh ta bị dọa đến nổi nhảy từ trên lầu xuống chứ? Tuy rằng cô rất chán ghét tên kia, nhưng cũng không muốn anh chết! Thotho_
Vừa miên man suy nghĩ, vừa đẩy cửa phòng ra.
Thời khắc bóng dáng trên giường kia đập vào mi mắt Tuyết Vi, cái miệng nhỏ của cô lập tức trương thành hình chữ ‘o’, giật mình tại chỗ…… “anh…… anh…… anh?"
“Gặp quỷ sao?"
Chẳng lẽ không phải sự kiện thần quái sao??
Nhớ lại, lúc gõ cửa, người đàn ông này an vị ở cái vị trí kia, kết quả Tuyết Phỉ Nhi tiến vào, anh đã không thấy tăm hơi; bây giờ tất cả mọi người đi rồi, anh vẫn ngồi ở chỗ đó, sẽ không quá quỷ dị sao?? “rốt cuộc anh trốn ở chỗ nào?? Sao bọn họ không tìm được anh?!!"
‘ linh linh linh……’ một hồi chuông điện thoại cắt ngang nghi ngờ của Tuyết Vi.
Hoàng Phủ Minh ý bảo cô đừng nói trước, tiếp theo chậm rãi tiếp điện thoại ……
“Minh!! Tình huống ra sao??? Chẳng biết tại sao anh điều tôi tới bộ phận chữa bệnh của binh đoàn thứ ba?!!" Trong điện thoại truyền đến tiếng Mộ Thần Hiên chất vấn.
“Từ từ, tôi đi tìm cậu, nói tỉ mỉ với cậu." Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nói xong, cúp điện thoại liền phải rời đi.
“này!!! Anh còn không có nói cho tôi, anh trốn chỗ nào?!!" Tuyết Vi cũng không phải một người có lòng hiếu kỳ, chính là cô thật quá tò mò đối với chuyện này.
Hoàng Phủ Minh dừng lại bước chân, xoay đầu…… “cô coi như tôi có thuật ẩn thân đi." Dứt lời, một nụ cười tươi xẹt qua khóe môi anh.
Trái tim Tuyết Vi vậy mà vì nụ cười của anh ‘ bùm, bùm ’ gia tốc nhảy lên.
Nhìn lại từng chút từng chút từ lúc cùng người người đàn ông này tương ngộ, tuy rằng anh cũng có lộ ra tươi cười, nhưng cô xem ra, những nụ cười đó không phải cười cho có lệ, chính là cười lạnh, hoặc là cười hài hước. Tươi cười ôn nhu, chân thật mà ấm nhân tâm giống như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn đến, thật sự……
Thực dễ dàng làm người động tâm ……
Nhưng!!
Cô cũng không quên người đàn ông này độc ác bao nhiêu!
Nghĩ vậy, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trầm xuống, nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, oán hận nắm nắm tay……
‘ linh linh linh ’
Lúc này, điện thoại của Tuyết Vi đột nhiên vang lên, mắt cô nhìn điện báo biểu hiện: “Nữ ma đầu?!" Sẽ không lại muốn tìm cô phiền toái chứ? Tiếp điện thoại: “Y tá trưởng, xin hỏi, có chuyện gì sao?"
“bây giờ cô ở đâu?"
“Tôi bây giờ……" choáng váng!! Cô bồi người bệnh ra ngoài, kết quả người bệnh đã…… Đi trước?! “Tôi, bây giờ tôi bồi người bệnh phòng 403."
“bây giờ cô lập tức quay lại!"
“Có việc gì gấp sao?"
“tân nhiệm tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh chúng ta chỉ đích danh muốn gặp cô. Hiểu rõ, liền chạy nhanh trở về!!!"
Tân nhiệm tổng binh trường? Chỉ đích danh muốn gặp…… Cô sao?!!
Người có thể đảm nhiệm vị trí tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh, quân hàm cơ bản đều là cấp tướng, ít nhất là nhân vật cấp tướng. Cô lợi hại nhất liền giao thiệp cùng trung tướng, vì sao sẽ bị nhân vật lợi hại như vậy chỉ đích danh yêu cầu gặp mặt?
“Vâng, Vâng! Tôi đã biết, tôi lập tức quay lại, y tá trưởng." Cắt đứt điện thoại, Tuyết Vi chạy vào trong toilet.
Vặn vòi nước ra vội vàng lau mặt một phen, lúc cô vừa muốn ném khăn giấy vào thùng rác, lần thứ hai phát hiện cái áo mưa đã sử dụng qua ……
“Xin lỗi, Chị hai, em đã xé nát." Cô chỉ là nghĩ kéo dài thời gian hủy diệt ảnh chụp thôi!
Trong bàn tay, ảnh chụp đã biến thành những mảnh vụn.
Tuyết Phỉ Nhi trừng lớn đôi mắt, nắm tay gắt gao nắm lại.
“Hừ, hủy thi diệt tích sao? Xem ra…… Tam tiểu thư là thực sự có việc dấu diếm đây." Lạc quản gia nheo mắt, ánh mắt sắc bén không ngừng nhìn chung quanh gian phòng: “Nơi này là lầu mười chín, nếu trong căn phòng này thực sự có người, nhất định chạy không được. Nếu không có người, cũng có thể chứng minh tam tiểu thư trong sạch rồi. Tam tiểu thư…… vậy cô không ngại tôi lục soát gian phòng này đi?!"
Quả nhiên gừng càng già càng cay! Lạc quản gia này …… Khó đối phó! Tuyết Vi âm thầm nghĩ xong, câu môi cười nói: “Đương nhiên là có thể Lạc quản gia, nếu đó là cách tốt hơn có thể chứng minh tôi trong sạch, không phải sao?"
“ừm, Tiểu Hề, cô cùng tôi lưu lại kiểm tra gian phòng này, mời nhị tiểu thư và tam tiểu thư đi xuống dưới lầu nghỉ ngơi, trong chốc lát, tôi đưa kết quả cho mọi người."
“ừm, vậy làm phiền ông, Lạc quản gia." Tuyết Phỉ Nhi hơi hơi mỉm cười, một phen nắm tay Tuyết Vi: “em gái, bồi chị đi xuống dưới lầu uống ly cà phê đi!"
“được, Chị hai……" Xoay người, hai chị em liền rời khỏi phòng.
Bây giờ Tuyết Vi chỉ cầu…… người đàn ông kia có thể có thuật độn thổ đừng bị Lạc quản gia bọn họ phát hiện!! Thotho_
Trong phòng ngủ khách sạn.
Tiểu Hề và Lạc quản gia phân công nhau hành động tìm kiếm, mỗi cái góc cơ hồ có thể có người trốn tránh đều bị bọn họ tìm tòi.
Lạc quản gia chậm rãi đi đến thư phòng trong gian phòng này.
Ông liếc mắt một cái liền nhìn đến phía sau bình phong lộ ra một đôi chân. “A, có vài người lá gan thật sự bay lên trời, vậy mà ngay cả vị hôn thê dự khuyết của nhị thiếu gia nhà tôi cũng dám mơ ước, xem ra…… Là thật chán sống!" Dứt lời, ông kéo bình phong ra ……
Chỉ thấy!
Hoàng Phủ Minh dựa nghiêng trên một cái ghế, trong tay thưởng thức một cái bút máy, mà cặp mắt kia sâu không thấy đáy nhìn Lạc quản gia, tức khắc phóng thích khí phách đế vương!!
“Nhị …… Nhị …… Nhị thiếu gia?!" Con ngươi của Lạc quản gia mở lớn, hai chân mềm nhũn ‘ bùm ’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Lão nô không biết nhị thiếu gia ngài lại ở chỗ này, cho nên…… Cho nên mới…… Lớn mật tiến vào điều tra, xin ngài thông cảm."
“Sự tình phía sau nên làm sao, biết chưa?" Hoàng Phủ Minh chậm rãi mở miệng, ‘ bang ’ một tiếng để bút máy trong tay ở trên bàn. Thotho_
Lạc quản gia bị dọa giật mình một cái, liên tục gật đầu: “Biết, đã biết."
“Đi ra ngoài đi."
“Vâng, Vâng ……"
Lạc quản gia nơm nớp lo sợ mới vừa rời khỏi thư phòng, vẻ mặt Tiểu Hề nôn nóng chạy tới: “Lạc quản gia, bên này tôi không tìm được người, bên kia ngài thì sao?"
“Cũng không có!"
“A?? Chúng ta nên làm sao báo cáo kết quả công tác cho nhị tiểu thư?" Tiểu Hề khó khăn cắn khóe môi, là cô cung cấp tình báo cho nhị tiểu thư, nếu là giỏ tre múc nước, hậu quả có thể nghĩ.
“Đó là chuyện của cô! Bây giờ sự thật đã chứng minh tam tiểu thư trong sạch rồi, chúng ta có thể đi rồi." Nói xong, Lạc quản gia mang theo Tiểu Hề đi ra khỏi phòng.
Bọn họ nói kết quả với Tuyết Phỉ Nhi và Tuyết Vi.
Bắt trộm thì bắt tận tay, bắt gian thì bắt ngay mặt, bây giờ không có tìm được người đàn ông kia, cho dù Tuyết Phỉ Nhi suy nghĩ thừa cơ hội này bắt Tuyết Vi cũng là vô kế khả thi, cho nên, cô chỉ có thể không cam lòng mang theo Tiểu Hề rời đi.
“Lạc quản gia, cảm ơn ngài chứng minh tôi trong sạch, tôi còn có chút mỏi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, còn ngài thì sao?"
“Tôi đi trước." Lạc quản gia mặt vô biểu tình gật đầu, trong một khắc xoay người rời đi, đôi tay ông gắt gao nắm thành cái nắm tay……
Sau khi đuổi mọi người rời đi, Tuyết Vi mã bất đình đề (vội vàng) trở về phòng.
Vì sao không có tìm được người đàn ông kia? Không phải là anh ta bị dọa đến nổi nhảy từ trên lầu xuống chứ? Tuy rằng cô rất chán ghét tên kia, nhưng cũng không muốn anh chết! Thotho_
Vừa miên man suy nghĩ, vừa đẩy cửa phòng ra.
Thời khắc bóng dáng trên giường kia đập vào mi mắt Tuyết Vi, cái miệng nhỏ của cô lập tức trương thành hình chữ ‘o’, giật mình tại chỗ…… “anh…… anh…… anh?"
“Gặp quỷ sao?"
Chẳng lẽ không phải sự kiện thần quái sao??
Nhớ lại, lúc gõ cửa, người đàn ông này an vị ở cái vị trí kia, kết quả Tuyết Phỉ Nhi tiến vào, anh đã không thấy tăm hơi; bây giờ tất cả mọi người đi rồi, anh vẫn ngồi ở chỗ đó, sẽ không quá quỷ dị sao?? “rốt cuộc anh trốn ở chỗ nào?? Sao bọn họ không tìm được anh?!!"
‘ linh linh linh……’ một hồi chuông điện thoại cắt ngang nghi ngờ của Tuyết Vi.
Hoàng Phủ Minh ý bảo cô đừng nói trước, tiếp theo chậm rãi tiếp điện thoại ……
“Minh!! Tình huống ra sao??? Chẳng biết tại sao anh điều tôi tới bộ phận chữa bệnh của binh đoàn thứ ba?!!" Trong điện thoại truyền đến tiếng Mộ Thần Hiên chất vấn.
“Từ từ, tôi đi tìm cậu, nói tỉ mỉ với cậu." Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nói xong, cúp điện thoại liền phải rời đi.
“này!!! Anh còn không có nói cho tôi, anh trốn chỗ nào?!!" Tuyết Vi cũng không phải một người có lòng hiếu kỳ, chính là cô thật quá tò mò đối với chuyện này.
Hoàng Phủ Minh dừng lại bước chân, xoay đầu…… “cô coi như tôi có thuật ẩn thân đi." Dứt lời, một nụ cười tươi xẹt qua khóe môi anh.
Trái tim Tuyết Vi vậy mà vì nụ cười của anh ‘ bùm, bùm ’ gia tốc nhảy lên.
Nhìn lại từng chút từng chút từ lúc cùng người người đàn ông này tương ngộ, tuy rằng anh cũng có lộ ra tươi cười, nhưng cô xem ra, những nụ cười đó không phải cười cho có lệ, chính là cười lạnh, hoặc là cười hài hước. Tươi cười ôn nhu, chân thật mà ấm nhân tâm giống như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn đến, thật sự……
Thực dễ dàng làm người động tâm ……
Nhưng!!
Cô cũng không quên người đàn ông này độc ác bao nhiêu!
Nghĩ vậy, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trầm xuống, nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, oán hận nắm nắm tay……
‘ linh linh linh ’
Lúc này, điện thoại của Tuyết Vi đột nhiên vang lên, mắt cô nhìn điện báo biểu hiện: “Nữ ma đầu?!" Sẽ không lại muốn tìm cô phiền toái chứ? Tiếp điện thoại: “Y tá trưởng, xin hỏi, có chuyện gì sao?"
“bây giờ cô ở đâu?"
“Tôi bây giờ……" choáng váng!! Cô bồi người bệnh ra ngoài, kết quả người bệnh đã…… Đi trước?! “Tôi, bây giờ tôi bồi người bệnh phòng 403."
“bây giờ cô lập tức quay lại!"
“Có việc gì gấp sao?"
“tân nhiệm tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh chúng ta chỉ đích danh muốn gặp cô. Hiểu rõ, liền chạy nhanh trở về!!!"
Tân nhiệm tổng binh trường? Chỉ đích danh muốn gặp…… Cô sao?!!
Người có thể đảm nhiệm vị trí tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh, quân hàm cơ bản đều là cấp tướng, ít nhất là nhân vật cấp tướng. Cô lợi hại nhất liền giao thiệp cùng trung tướng, vì sao sẽ bị nhân vật lợi hại như vậy chỉ đích danh yêu cầu gặp mặt?
“Vâng, Vâng! Tôi đã biết, tôi lập tức quay lại, y tá trưởng." Cắt đứt điện thoại, Tuyết Vi chạy vào trong toilet.
Vặn vòi nước ra vội vàng lau mặt một phen, lúc cô vừa muốn ném khăn giấy vào thùng rác, lần thứ hai phát hiện cái áo mưa đã sử dụng qua ……
Tác giả :
Tề Thành Côn