Nữ Vương Không Trêu Nổi
Chương 13
Sáng sớm trong rừng nhiệt đới rất nhiều sương, Đường Tương Mạt bị cảm giác ẩm ướt làm tỉnh giấc.
Rừng cây âm u, thảm thực vật không được người chăm nom, mặc sức hút dinh dưỡng từ đất mà sống, cành lá rậm rạp, đan cài vào nhau, đâu đó còn vang lên tiếng côn trùng, tiếng chim hót làm người ta có cảm giác như mình vừa xâm nhập vào chốn linh thiêng nào đó.
Cô vì làn sương sớm lạnh lẽo mà khẽ run, lại phát hiện ra người đàn ông tối qua phải miễn cưỡng lắm mới chịu ôm cô, chờ cô ngủ mất đã tránh ra, bây giờ còn không biết đã chạy đâu mất rồi.
Cô không khỏi cười khổ, chui từ trong túi ngủ ra ngoài tìm nước uống, lại nghe thấy tiếng động trong bụi cây phía trước, cô theo bản năng giơ khẩu M1911 lên, cao giọng nói, "Ai? Hoắc Vu Phi?"
Phía kia không thấy có người lên tiếng, cách bụi cây nào đó không biết tên mà đối diện với cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, mở chốt bảo hiểm của súng lên, "Tôi đếm tới ba, nếu không ra, tôi sẽ nổ súng, Một.... Ba!"
‘Hiu’ một tiếng, đạn từ trong nòng súng nhanh chóng bay tới chỗ bụi cây, mùi thuốc súng nồng nặc lan ra cùng với giọng kháng nghị của một người đàn ông, "Em biết rõ là anh mà vẫn còn nổ súng sao? Hơn nữa em còn chẳng đếm đến ba!"
Đường Tương Mạt bĩu môi, cất súng đi, "Em đã nói nếu không đi ra em sẽ nổ súng mà. Còn nữa, em có đếm ba rồi." Có ai quy định là phải thật thà đếm đến ba đâu? Cô có thể đếm một ba năm bảy chín được mà?
Hoắc Vu Phi cứng họng, mặc dù biết vừa rồi cô không nhắm vào anh, nhưng cảm giác bị người khác chĩa súng về phía mình thực sự chẳng dễ chịu chút nào, "Em vừa lãng phí một viên đạn rồi đấy."
"À, ý anh là em nên bắn trúng anh?" Đường Tương Mạt nhíu mày. Bắn súng quả nhiên là hoạt động thể lực cô yêu thích nhất, bây giờ cả người cô linh hoạt, thoải mái hơn rất nhiều, nhất là còn được coi người đàn ông không biết nặng nhẹ kia làm bia... Đến lúc nào rồi mà còn chơi trò trốn đi dọa người! "Thật đúng lúc em muốn thử tính năng của khẩu 93R này." Cô giơ lên một khẩu súng khác.
Còn nghe cô nói tiếp, anh sẽ thực sự chết nghẹn mất! Hoắc Vu Phi lập tức giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi, được rồi. Uống nước đi, đằng kia có một con suối, nước rất trong, uống không đủ có thể ra đấy lấy thêm."
Đúng rồi, nước! Hai mắt Đường Tương Mạt mở to đầy hưng phấn. Đối với phụ nữ mà nói, nước còn quan trọng hơn cả không khí. Nếu đã biết ở đây có suối nước, dĩ nhiên cái chai nhỏ kia không còn thuận mắt cô nữa, "Ở đâu? Mau dẫn em đi!"
Thật may là không quá xa, nhưng để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hai người vẫn mang cả hành lý theo.
Con suối lớn hơn Đường Tương Mạt tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa nước rất trong, đáy nước là lớp đá, không có trộn lẫn nhiều bùn cát, nước trong veo từ trong khe đá phía trên ào ào chảy xuống.
Cô vui vẻ hoan hô một tiếng, chạy tới chỗ gần đầu nguồn uống một ngụm, sau đó ngồi xổm xuống vớt nước rửa mắt, thỏa mãn vung vẩy làn nước trong veo như trân châu. Vẻ mặt của cô tràn đầy sự vui vẻ, đôi mắt sáng trong khiến người ta cảm thấy cưng chiều.
Hoắc Vu Phi thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi cảm thấy may mắn vì sáng sớm nay bản thân đã không ngại mạo hiểm có thể bị rắn cắn mà đi tìm nguồn nước. Mặc dù anh không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng tối hôm qua cô hình như rất đau lòng, mặc dù ngủ thiếp đi nhưng khóe mắt vẫn rỉ ra vài giọt nước mắt.
Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng thôi, ngay cả người luôn cảm thấy có hứng thú với sự nguy hiểm như anh cũng cảm thấy tình hình hiện tại rất khó khăn, huống chi là một người chưa từng trải qua tình cảnh này như cô?
Thở dài, đang định nói gì đó, lại thấy cô đã rửa mặt xong, lúc này đã đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo ra. Hoắc Vu Phi sững sờ, "Em em em em em.... Em làm gì đó?"
"Em tắm một chút." Đường Tương Mạt không chút do dự. Bọn cô đang ở trong rừng nhiệt đới, giáp đồng bằng phía bắc của Guatemala, khí hậu nóng ẩm, vì sợ bị muỗi cắn cho nên không dám cởi bớt quần áo, khắp người cô đều nhơm nhớp mồ hôi, thật khó khăn lắm mới có cơ hội rửa lớp mồ hôi trên người đi, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vì vậy lúc này cô dứt thoát cởi hết đồ xuống, ngay cả đồ lót cũng không mặc, dù sao trong túi bảo bối của Hoắc Vu Phi cũng không có quần áo khác để thay.
Hoắc Vu Phi thực sự phát điên rồi! Tay chân anh trở nên cứng ngắc, cả người không được tư nhiên. Rõ ràng người cởi quần áo là cô, thế nhưng anh lại cảm thấy như bị muỗi, kiến cắn vậy. Là đàn ông, cảnh tượng này vô cùng đáng để hưởng thụ, hơn nữa người kia còn là người trong lòng mình nữa chứ.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, cùng với cơ thể cô lộ ra từng chút một, cảm giác choáng váng càng nặng. Ông trời ơi, tỉnh táo, tỉnh táo nào. Anh phải tỉnh táo, lý trí của anh nhất định sẽ khống chế được... Không đúng, anh tránh đi nơi khác không phải là được rồi sao?
Mặt anh đỏ bừng, sực nghĩ ra cách, xoay người định đi lại bị Đường Tương Mạt ở phía sau gọi lại, "Anh đi đâu vậy?"
Anh sờ sờ mũi, chỗ này cây cối không rậm rạp lắm, ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng xuống, chiếu sáng cả mặt đất, chắc chắn không thể che giấu được khuôn mặt đang đỏ bừng của anh, vì vậy anh không dám quay đầu lại, "Anh... anh đi tìm xem có gì để ăn không...."
"Trong balo của anh có lương khô rồi mà."
"Lương khô.... Ăn nhiều sẽ ngán."
Cô bất mãn, nếu không phải bởi vì từ hôm qua đi vào trong rừng tới bây giờ anh liên tục có những phản ứng rất kỳ cục thì bây giờ cô sẽ vô cùng cảm động vì sự săn sóc này của anh, nhưng rõ rành rành là Hoắc Vu Phi không thích có những hành động thân mật với cô, cũng không thích nhìn thấy cô để lộ cơ thể mình. Chuyện này đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng là đả kích rất lớn!
Cô thật không nghĩ tới lúc tính mạng đang bị nguy cấp mà bản thân lại còn buồn rầu vì chuyện này, muốn hỏi cho rõ ràng, "Anh nói thẳng ra đi, anh có gì không vừa lòng với em à?"
Hoắc Vu Phi sửng sốt: "Không có, không có...."
"Nói dối!" Dù cho cô không có năng lực cảm ứng cũng có thể dễ dàng nhận ra câu trả lời này qua quýt thế nào, Đường Tương Mạt cô bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho ra lẽ, "Hoắc Vu Phi, anh quay mặt lại đây!"
Giọng nói của cô vô cùng cố chấp, quyết không buông tha. Hoắc Vu Phi cố đè nén kích động muốn nhấc chân bỏ chạy của mình xuống, cứng đờ xoay người lại. Vấn đề là ánh mắt của anh không dám nhìn cơ thể cô, mà hành động này khiến cô vô cùng bực bội, Đường Tương Mạt đi thẳng tới trước mặt anh.
Làn da trắng như tuyết của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như ngọc lưu ly vậy. Mái tóc đen mềm mại nhịp nhàng phất phơ phối hợp với bước chân của cô, vô cùng mê hoặc. Trong rừng nhiệt đối âm u, cô giống như nữ thần bước ra từ dòng suối trong lành. Hoắc Vu Phi nhìn cô, toàn thân cứng ngắc như bị hóa đá, cảm giác cháy bỏng chạy dọc cơ thể không sao tan đi được, bỏng đến khiến cả người anh tê dại.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, cô đứng lại trước mặt anh, vô cùng gần. Mùi cơ thể thơm ngát của cô chiếm lấy khứu giác của anh. Cô là bông hoa nguy hiểm nhất trong khu rừng nhiệt đới này, nở rộ rực rỡ, còn đáng sợ hơn cả cây thuốc phiện. Đôi môi cô hơi hé mở, giống như mời gọi một nụ hôn, khiến người ta chìm đắm.
Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc, "Mặt của anh... thật là đỏ."
Đây không phải là lần đầu tiên, hôm qua lúc cô cởi áo ra anh cũng có phản ứng này. Lúc ấy cô không để ý, cho rằng thời tiết quá nóng, nhưng bây giờ lại cảm thấy có gì đó không đúng. Kết quả cô còn chưa kịp nói thêm gì, chợt nhìn thấy khuôn mặt đỏ ứng của Hoắc Vu Phi nổi lên những mụn ban nhỏ, gống như bị bệnh sởi vậy.
Cô sững sờ, "Anh... Anh sao thế?"
"Đừng lại đây!" Hoắc Vu Phi lui về phía sau một bước, vẻ mặt lúng túng. Ông trời ơi! Anh thực sự không nhịn được nữa!
"Anh... Không phải anh bị trúng độc chứ? Hay là bị con gì cắn?"
Ở trong rừng nhiệt đới nguyên sinh, xảy ra hiện tượng này chẳng có gì là lạ, thậm chí có thể mất mạng nữa. Đường Tương Mạt luống cuống, vội vàng tiến lại định kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, lại bị Hoắc Vu Phi nhanh chóng tránh ra, "Anh không sao...."
Anh khó chịu như sắp chết vậy. Da vừa tê vừa nhột, vừa nóng vừa lạnh. Tình trạng này anh không bị rất lâu rồi, anh còn tưởng mình sớm đã không còn cảm giác, thì ra là do chưa gặp được đúng đối tượng, "Chỉ là bị dị ứng thôi..."
Miệng cô mở lớn, "Dị ứng? Anh ăn phải cái gì à?"
Hoắc Vu Phi có cảm giác như vừa tự đào hố chôn mình, nói thẳng ra thì chính là ngu si! Nhưng đã lỡ rồi, giấu được nhất thời không giấu được cả đời, "Anh nói em không được cười...."
"Được...." Đường Tương Mạt nháy mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Vu Phi nói chuyện ngập ngừng như vậy. Anh vô cùng buồn khổ, nét bối rối hiện rõ, khuôn mặt đỏ ửng kia ngoài do dị ứng chắc hẳn còn do nguyên nhân khác.
Quả nhiên, anh mím môi, vẻ mặt không cam lòng nói: "Anh… anh bị dị ứng với người phụ nữ mình thích..."
"Hả?"
Hoắc Vu Phi nhắm mắt, liều mình nói, "Anh không biết phải đối mặt với người mình thích như thế nào! Được chưa hả?" Anh rống to, tiếng vang vọng lại từ khắp phía, chim chóc vì sợ hãi mà bay tán loạn. Được chưa hả... A a a a.... tiếng vọng quanh quẩn, truyền qua những kẽ lá. Hoắc Vu Phi khẳng định từ trước đến nay mình chưa từng buồn bực như vậy.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra triệu chứng này của mình là khi anh mười bốn tuổi, khi đó anh thích cô con gái của một cửa hàng cạnh nhà, lại không ngờ mới được người ta chạm vào một cái, cả người anh đều nổi ban bất thường, buổi tối hôm đó thì phát sốt. Thảm nhất chính là, bệnh kia khó khăn lắm mới hết, lại bị người ta đồn rằng bị nhiễm virus, hàng xóm láng giềng chỉ chỏ, mối tình đầu vì vậy không bệnh mà chết.
"Không được cười!" Anh cực kỳ để ý chuyện này.
Em có cười đâu... Đường Tương Mạt hiển nhiên vẫn còn đang vô cùng sửng sốt, không còn tâm trí đâu mà cự lại, "Nhưng… Hôm qua anh tìm thiết bị định vị cho em, còn cả lúc ôm em ngủ nữa, nào có bị gì đâu?"
Hai mắt Hoắc Vu Phi đỏ ngầu, trừng mắt nhìn cô, “Lúc tìm thiết bị định vị là anh đang trong trạng thái làm việc! Lúc ôm em là anh cố nhớ lại những chuyện trên chiến trường.... Ông trời ơi, rốt cuộc em ghét anh đến thế sao?" Khiến anh chịu đựng ‘bệnh không tiện nói ra’ như vậy!
Lúc còn ở Đài Loan, một chút hành động tiếp xúc thân mật với cô anh đều không làm, cho nên không ngờ đến chuyện này. Sau lần đầu tiên ‘phát bệnh’, dù anh thích người nào, cũng rất khó khống chế phản ứng tự nhiên này của cơ thể, cho nên đành phải tự làm bản thân ‘tê liệt’, cố gắng tránh động lòng thật sự, không ngờ đến hơn ba mươi tuổi rồi lại vẫn dẫm phải vết xe đổ...
Cho đến lúc này Đường Tương Mạt mới hoàn toàn hiểu ‘tình trạng’ của anh. Một giây, hai giây, ba giây...
"Phụt ha ha ha ha...."
Tiếng cười trong trẻo bị bịt lại của cô vang vọng trong cánh rừng nhiệt đới âm u, cô cười đến không thể đứng thẳng lên được. Ai ngờ người đàn ông đẹp trai ngời ngời như vậy lại có một bí mật đáng yêu như thế, "Ông trời ơi... Anh thật thê thảm...."
"Em đừng nói nữa được không?" Người khác vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khổ của người trong cuộc. Hoắc Vu Phi thở phì phò tránh né cô. Cô cười đến cả mặt, nhưng không giống với kiểu đỏ như trên người anh, mà là màu đỏ mê người, giống như trái đào chín, tràn đầy hương thơm ngọt ngào.
Anh chưa bao giờ chán ghét việc giác quan của mình nhạy cảm hơn người khác như bây giờ. Cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng chỉ cần mũi ngửi được, bệnh của anh càng phát tác mạnh hơn, anh phải dùng hết lý trí của mình mới có thể ngăn được bản thân giơ tay lên gãi.
Dáng vẻ kia chắc chắn trông vô cùng ngu xuẩn! Anh tức tối nghĩ thầm trong lòng, mà cho dù không làm như vậy thì anh cũng đã đủ thảm rồi. Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: hôn cô gái đang không chút nể mặt mà cười ngặt nghẽo kia đến chết thì thôi.
Anh thật sự muốn hôn cô đến không thở nổi! Hôm qua, lúc cô hôn anh, anh vẫn đang trong trạng thái làm việc, không được hưởng thụ. Cô gái này quả thực là chất độc đối với anh, cô khiến trái tim anh đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cảm xúc kích động, đầu váng mắt hoa, hôm nay còn bị nổi ban nữa, thế nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến chuyện rời bỏ cô. Anh nghiện những phản ứng khác biệt cô mang lại cho mình, càng ngày càng mê đắm, không sao thoát ra được... Được thôi, anh không thể kiềm chế được nữa rồi, nếu không muốn tối nay mình bị sốt...
Khó khăn lắm Đường Tương Mạt mới ngưng cười được, ngẩng mặt nhìn ánh mắt đầy u oán của anh. Thẳng thắn mà nói, đây thật đúng là chỉ thiếu đắp thêm, ít nhất thì ban đỏ trên mặt anh vẫn chưa rút đi, thậm chí bây giờ càng nghiêm trọng hơn.
Cô có chút thương tâm, hỏi thăm anh: "Khó chịu lắm à?"
"Rất nóng." Hoắc Vu Phi không tự nhiên trả lời. Nhiều năm rồi chưa bị tái phát thế này, cảm giác bối rối rất giống với lần sốt hồi bé, hơi nóng bốc ra từ bên trong khiến anh không biết phải làm sao.
Ánh mắt của Đường Tương Mạt mềm lại, cô mặc quần áo lại xong, vươn tay ra thăm dò, Hoắc Vu Phi theo bản năng tránh ra nói: "Đừng động vào anh."
Sau đó, anh lại bất động.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, chạm lên khuôn mặt đầy nốt ban đỏ của anh. Cảm giác nóng rực sôi sục trong người cùng với một chút kích động run rẩy truyền qua đầu ngón tay của cô, lan tới đáy lòng. Cảm giác yêu thương một người, cô nghĩ, dù là nam hay nữ đều có cả. Cô nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống mặt của anh lên, rồi đưa tay lên chỗ gáy anh, kéo sợi dây buộc mái tóc đuôi ngựa của anh ra.
Mái tóc dài ngang vai của anh liền xõa xuống. Tóc anh cứng hơn tóc của phụ nữ một chút, cô rất dịu dàng khẽ vuốt, để nó cứ thế trượt qua kẽ ngón tay của mình. Đôi mắt xám thẫm của Hoắc Vu Phi mở lớn, ngây người nhìn cô, không hiểu được rốt cuộc cô dùng phép thuật gì mà hơi nóng trong cơ thể anh dần tan đi. Dù bên ngoài da vẫn còn hơi nóng, các nốt ban vẫn còn, nhưng cơ thể đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Duy chỉ có vật ở trong lồng ngực kia vẫn đập dữ dội, khiến anh có chút nghi ngờ liệu một giây sau nó có nhảy ra khỏi lồng ngực anh không.
"Không sao, em sẽ chờ anh dần dần hết bệnh."
Bây giờ cô đã hoàn toàn tin người đàn ông này thực sự yêu mình, chỉ là anh không biết thể hiện như thế nào thôi, thậm chí vì anh không biết cách xử lý những cảm giác mănh liệt kia cho nên mới làm nảy sinh những phản ứng này. Đàn ông vụng về như anh lại khiến cô thích, thích đến cả trải tim cũng mềm ra. Đêm hôm qua, cô vừa phiền não vì anh không chạm vào mình, có cảm thấy như bị ghét bỏ, cảm thấy rất buồn khổ. Nhưng bây giờ đã hiểu rõ nguyên nhân, ngoài buồn cười ra, trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác yêu thương.
Cô không cần người đàn ông có sức mạnh vô địch, hoàn mỹ vô khuyết, mà muốn một người đàn ông có thể bảo vệ, trợ giúp lúc cô yếu lòng, nhưng ngược lại cô cũng có thể bảo vệ, giúp đỡ được người đó, bây giờ.... cô đã tìm được.
Vì suy nghĩ này, Đường Tương Mạt mỉm cười, hỏi anh: "Em có thể hôn anh không?"
Toàn thân Hoắc Vu Phi chợt chấn động. Cô cười rạng rỡ, khiêu khích người đàn ông khó có thể kiềm chế được nữa kia. Anh cắn răng, cố gắng hết sức ném cảm giác khác thường nảy sinh vì cô kia, để cho những triệu chứng kia mất đi, nhưng anh phát hiện mình không làm được...
"Đáng ghét, em mặc xác anh đấy!"
Đường Tương Mạt còn chưa kịp phản ứng, cặp môi nóng bỏng liền ngậm lấy môi cô. Một tay anh kéo cô vào trong ngực, tóc trước trán rơi xuống, tán lá phía trên đầu khẽ đung đưa, che đi vẻ mặt của anh, lại không che được màu da đỏ ửng.
Mắt cô mở to, ngay sau đó liền mềm đi trong lồng ngực nóng bỏng của anh, mặc cho anh xâm nhập vào, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Cảm giác môi hòa môi vô cùng khoan khoái, vô cùng thần kỳ. Hoắc Vu Phi lại lần nữa ngửi thấy được hương thơm ngát trên người cô, đó là mùi loại nước hoa cô vẫn hay dùng. Bởi vì dùng đã lâu, cho nên mùi hương kia đã thấm vào da, tạo thành một mùi hương chỉ của riêng cô. Mùi hương này khiến anh mê luyến, không thể tự kềm chế được, trong đầu giống như có một bình nước sôi, hơi nóng bốc lên khiến anh choáng váng....
Đường Tương Mạt như bị hơi nóng của anh hòa tan. Hai người bọn cô giống như bị lây của nhau, đột ngột sốt cao. Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn kích động của cô ngày hôm qua, quyền chủ động nằm trong tay anh, mà cô không có hơi sức để đoạt lại.
Nhưng cô không hề quan tâm, cô như tách khỏi thế giới bên ngoài kia, chỉ có hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh là thứ duy nhất cô cảm nhận được. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, thân hình anh cao gầy, nhưng vô cùng khỏe mạnh, bắp thịt nhô cao. Đường Tương Mạt cố gắng dùng mũi để thở, nơi mềm mại trước ngực bị ép chặt lại, cô đầu choáng mắt hoa, trái tim như đang đánh trống reo hò khiến cô không thở nổi.
Anh dùng sức hôn, như gió lớn mưa rào, xối ướt cô. Cô cảm giác mình giống như là đất xuân, hút no nước và chất dinh dưỡng, chờ đợi đóa hoa nở rộ, tỏa hương thơm....
Đó chính là hương vị của tình yêu.
Ở nơi sức xuân tràn ngập này, cởi bỏ sự u ám và sợ hãi chết chóc vây quanh hai người.
Rừng cây âm u, thảm thực vật không được người chăm nom, mặc sức hút dinh dưỡng từ đất mà sống, cành lá rậm rạp, đan cài vào nhau, đâu đó còn vang lên tiếng côn trùng, tiếng chim hót làm người ta có cảm giác như mình vừa xâm nhập vào chốn linh thiêng nào đó.
Cô vì làn sương sớm lạnh lẽo mà khẽ run, lại phát hiện ra người đàn ông tối qua phải miễn cưỡng lắm mới chịu ôm cô, chờ cô ngủ mất đã tránh ra, bây giờ còn không biết đã chạy đâu mất rồi.
Cô không khỏi cười khổ, chui từ trong túi ngủ ra ngoài tìm nước uống, lại nghe thấy tiếng động trong bụi cây phía trước, cô theo bản năng giơ khẩu M1911 lên, cao giọng nói, "Ai? Hoắc Vu Phi?"
Phía kia không thấy có người lên tiếng, cách bụi cây nào đó không biết tên mà đối diện với cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, mở chốt bảo hiểm của súng lên, "Tôi đếm tới ba, nếu không ra, tôi sẽ nổ súng, Một.... Ba!"
‘Hiu’ một tiếng, đạn từ trong nòng súng nhanh chóng bay tới chỗ bụi cây, mùi thuốc súng nồng nặc lan ra cùng với giọng kháng nghị của một người đàn ông, "Em biết rõ là anh mà vẫn còn nổ súng sao? Hơn nữa em còn chẳng đếm đến ba!"
Đường Tương Mạt bĩu môi, cất súng đi, "Em đã nói nếu không đi ra em sẽ nổ súng mà. Còn nữa, em có đếm ba rồi." Có ai quy định là phải thật thà đếm đến ba đâu? Cô có thể đếm một ba năm bảy chín được mà?
Hoắc Vu Phi cứng họng, mặc dù biết vừa rồi cô không nhắm vào anh, nhưng cảm giác bị người khác chĩa súng về phía mình thực sự chẳng dễ chịu chút nào, "Em vừa lãng phí một viên đạn rồi đấy."
"À, ý anh là em nên bắn trúng anh?" Đường Tương Mạt nhíu mày. Bắn súng quả nhiên là hoạt động thể lực cô yêu thích nhất, bây giờ cả người cô linh hoạt, thoải mái hơn rất nhiều, nhất là còn được coi người đàn ông không biết nặng nhẹ kia làm bia... Đến lúc nào rồi mà còn chơi trò trốn đi dọa người! "Thật đúng lúc em muốn thử tính năng của khẩu 93R này." Cô giơ lên một khẩu súng khác.
Còn nghe cô nói tiếp, anh sẽ thực sự chết nghẹn mất! Hoắc Vu Phi lập tức giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi, được rồi. Uống nước đi, đằng kia có một con suối, nước rất trong, uống không đủ có thể ra đấy lấy thêm."
Đúng rồi, nước! Hai mắt Đường Tương Mạt mở to đầy hưng phấn. Đối với phụ nữ mà nói, nước còn quan trọng hơn cả không khí. Nếu đã biết ở đây có suối nước, dĩ nhiên cái chai nhỏ kia không còn thuận mắt cô nữa, "Ở đâu? Mau dẫn em đi!"
Thật may là không quá xa, nhưng để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hai người vẫn mang cả hành lý theo.
Con suối lớn hơn Đường Tương Mạt tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa nước rất trong, đáy nước là lớp đá, không có trộn lẫn nhiều bùn cát, nước trong veo từ trong khe đá phía trên ào ào chảy xuống.
Cô vui vẻ hoan hô một tiếng, chạy tới chỗ gần đầu nguồn uống một ngụm, sau đó ngồi xổm xuống vớt nước rửa mắt, thỏa mãn vung vẩy làn nước trong veo như trân châu. Vẻ mặt của cô tràn đầy sự vui vẻ, đôi mắt sáng trong khiến người ta cảm thấy cưng chiều.
Hoắc Vu Phi thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi cảm thấy may mắn vì sáng sớm nay bản thân đã không ngại mạo hiểm có thể bị rắn cắn mà đi tìm nguồn nước. Mặc dù anh không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng tối hôm qua cô hình như rất đau lòng, mặc dù ngủ thiếp đi nhưng khóe mắt vẫn rỉ ra vài giọt nước mắt.
Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng thôi, ngay cả người luôn cảm thấy có hứng thú với sự nguy hiểm như anh cũng cảm thấy tình hình hiện tại rất khó khăn, huống chi là một người chưa từng trải qua tình cảnh này như cô?
Thở dài, đang định nói gì đó, lại thấy cô đã rửa mặt xong, lúc này đã đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo ra. Hoắc Vu Phi sững sờ, "Em em em em em.... Em làm gì đó?"
"Em tắm một chút." Đường Tương Mạt không chút do dự. Bọn cô đang ở trong rừng nhiệt đới, giáp đồng bằng phía bắc của Guatemala, khí hậu nóng ẩm, vì sợ bị muỗi cắn cho nên không dám cởi bớt quần áo, khắp người cô đều nhơm nhớp mồ hôi, thật khó khăn lắm mới có cơ hội rửa lớp mồ hôi trên người đi, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vì vậy lúc này cô dứt thoát cởi hết đồ xuống, ngay cả đồ lót cũng không mặc, dù sao trong túi bảo bối của Hoắc Vu Phi cũng không có quần áo khác để thay.
Hoắc Vu Phi thực sự phát điên rồi! Tay chân anh trở nên cứng ngắc, cả người không được tư nhiên. Rõ ràng người cởi quần áo là cô, thế nhưng anh lại cảm thấy như bị muỗi, kiến cắn vậy. Là đàn ông, cảnh tượng này vô cùng đáng để hưởng thụ, hơn nữa người kia còn là người trong lòng mình nữa chứ.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, cùng với cơ thể cô lộ ra từng chút một, cảm giác choáng váng càng nặng. Ông trời ơi, tỉnh táo, tỉnh táo nào. Anh phải tỉnh táo, lý trí của anh nhất định sẽ khống chế được... Không đúng, anh tránh đi nơi khác không phải là được rồi sao?
Mặt anh đỏ bừng, sực nghĩ ra cách, xoay người định đi lại bị Đường Tương Mạt ở phía sau gọi lại, "Anh đi đâu vậy?"
Anh sờ sờ mũi, chỗ này cây cối không rậm rạp lắm, ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng xuống, chiếu sáng cả mặt đất, chắc chắn không thể che giấu được khuôn mặt đang đỏ bừng của anh, vì vậy anh không dám quay đầu lại, "Anh... anh đi tìm xem có gì để ăn không...."
"Trong balo của anh có lương khô rồi mà."
"Lương khô.... Ăn nhiều sẽ ngán."
Cô bất mãn, nếu không phải bởi vì từ hôm qua đi vào trong rừng tới bây giờ anh liên tục có những phản ứng rất kỳ cục thì bây giờ cô sẽ vô cùng cảm động vì sự săn sóc này của anh, nhưng rõ rành rành là Hoắc Vu Phi không thích có những hành động thân mật với cô, cũng không thích nhìn thấy cô để lộ cơ thể mình. Chuyện này đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng là đả kích rất lớn!
Cô thật không nghĩ tới lúc tính mạng đang bị nguy cấp mà bản thân lại còn buồn rầu vì chuyện này, muốn hỏi cho rõ ràng, "Anh nói thẳng ra đi, anh có gì không vừa lòng với em à?"
Hoắc Vu Phi sửng sốt: "Không có, không có...."
"Nói dối!" Dù cho cô không có năng lực cảm ứng cũng có thể dễ dàng nhận ra câu trả lời này qua quýt thế nào, Đường Tương Mạt cô bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho ra lẽ, "Hoắc Vu Phi, anh quay mặt lại đây!"
Giọng nói của cô vô cùng cố chấp, quyết không buông tha. Hoắc Vu Phi cố đè nén kích động muốn nhấc chân bỏ chạy của mình xuống, cứng đờ xoay người lại. Vấn đề là ánh mắt của anh không dám nhìn cơ thể cô, mà hành động này khiến cô vô cùng bực bội, Đường Tương Mạt đi thẳng tới trước mặt anh.
Làn da trắng như tuyết của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như ngọc lưu ly vậy. Mái tóc đen mềm mại nhịp nhàng phất phơ phối hợp với bước chân của cô, vô cùng mê hoặc. Trong rừng nhiệt đối âm u, cô giống như nữ thần bước ra từ dòng suối trong lành. Hoắc Vu Phi nhìn cô, toàn thân cứng ngắc như bị hóa đá, cảm giác cháy bỏng chạy dọc cơ thể không sao tan đi được, bỏng đến khiến cả người anh tê dại.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, cô đứng lại trước mặt anh, vô cùng gần. Mùi cơ thể thơm ngát của cô chiếm lấy khứu giác của anh. Cô là bông hoa nguy hiểm nhất trong khu rừng nhiệt đới này, nở rộ rực rỡ, còn đáng sợ hơn cả cây thuốc phiện. Đôi môi cô hơi hé mở, giống như mời gọi một nụ hôn, khiến người ta chìm đắm.
Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc, "Mặt của anh... thật là đỏ."
Đây không phải là lần đầu tiên, hôm qua lúc cô cởi áo ra anh cũng có phản ứng này. Lúc ấy cô không để ý, cho rằng thời tiết quá nóng, nhưng bây giờ lại cảm thấy có gì đó không đúng. Kết quả cô còn chưa kịp nói thêm gì, chợt nhìn thấy khuôn mặt đỏ ứng của Hoắc Vu Phi nổi lên những mụn ban nhỏ, gống như bị bệnh sởi vậy.
Cô sững sờ, "Anh... Anh sao thế?"
"Đừng lại đây!" Hoắc Vu Phi lui về phía sau một bước, vẻ mặt lúng túng. Ông trời ơi! Anh thực sự không nhịn được nữa!
"Anh... Không phải anh bị trúng độc chứ? Hay là bị con gì cắn?"
Ở trong rừng nhiệt đới nguyên sinh, xảy ra hiện tượng này chẳng có gì là lạ, thậm chí có thể mất mạng nữa. Đường Tương Mạt luống cuống, vội vàng tiến lại định kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, lại bị Hoắc Vu Phi nhanh chóng tránh ra, "Anh không sao...."
Anh khó chịu như sắp chết vậy. Da vừa tê vừa nhột, vừa nóng vừa lạnh. Tình trạng này anh không bị rất lâu rồi, anh còn tưởng mình sớm đã không còn cảm giác, thì ra là do chưa gặp được đúng đối tượng, "Chỉ là bị dị ứng thôi..."
Miệng cô mở lớn, "Dị ứng? Anh ăn phải cái gì à?"
Hoắc Vu Phi có cảm giác như vừa tự đào hố chôn mình, nói thẳng ra thì chính là ngu si! Nhưng đã lỡ rồi, giấu được nhất thời không giấu được cả đời, "Anh nói em không được cười...."
"Được...." Đường Tương Mạt nháy mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Vu Phi nói chuyện ngập ngừng như vậy. Anh vô cùng buồn khổ, nét bối rối hiện rõ, khuôn mặt đỏ ửng kia ngoài do dị ứng chắc hẳn còn do nguyên nhân khác.
Quả nhiên, anh mím môi, vẻ mặt không cam lòng nói: "Anh… anh bị dị ứng với người phụ nữ mình thích..."
"Hả?"
Hoắc Vu Phi nhắm mắt, liều mình nói, "Anh không biết phải đối mặt với người mình thích như thế nào! Được chưa hả?" Anh rống to, tiếng vang vọng lại từ khắp phía, chim chóc vì sợ hãi mà bay tán loạn. Được chưa hả... A a a a.... tiếng vọng quanh quẩn, truyền qua những kẽ lá. Hoắc Vu Phi khẳng định từ trước đến nay mình chưa từng buồn bực như vậy.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra triệu chứng này của mình là khi anh mười bốn tuổi, khi đó anh thích cô con gái của một cửa hàng cạnh nhà, lại không ngờ mới được người ta chạm vào một cái, cả người anh đều nổi ban bất thường, buổi tối hôm đó thì phát sốt. Thảm nhất chính là, bệnh kia khó khăn lắm mới hết, lại bị người ta đồn rằng bị nhiễm virus, hàng xóm láng giềng chỉ chỏ, mối tình đầu vì vậy không bệnh mà chết.
"Không được cười!" Anh cực kỳ để ý chuyện này.
Em có cười đâu... Đường Tương Mạt hiển nhiên vẫn còn đang vô cùng sửng sốt, không còn tâm trí đâu mà cự lại, "Nhưng… Hôm qua anh tìm thiết bị định vị cho em, còn cả lúc ôm em ngủ nữa, nào có bị gì đâu?"
Hai mắt Hoắc Vu Phi đỏ ngầu, trừng mắt nhìn cô, “Lúc tìm thiết bị định vị là anh đang trong trạng thái làm việc! Lúc ôm em là anh cố nhớ lại những chuyện trên chiến trường.... Ông trời ơi, rốt cuộc em ghét anh đến thế sao?" Khiến anh chịu đựng ‘bệnh không tiện nói ra’ như vậy!
Lúc còn ở Đài Loan, một chút hành động tiếp xúc thân mật với cô anh đều không làm, cho nên không ngờ đến chuyện này. Sau lần đầu tiên ‘phát bệnh’, dù anh thích người nào, cũng rất khó khống chế phản ứng tự nhiên này của cơ thể, cho nên đành phải tự làm bản thân ‘tê liệt’, cố gắng tránh động lòng thật sự, không ngờ đến hơn ba mươi tuổi rồi lại vẫn dẫm phải vết xe đổ...
Cho đến lúc này Đường Tương Mạt mới hoàn toàn hiểu ‘tình trạng’ của anh. Một giây, hai giây, ba giây...
"Phụt ha ha ha ha...."
Tiếng cười trong trẻo bị bịt lại của cô vang vọng trong cánh rừng nhiệt đới âm u, cô cười đến không thể đứng thẳng lên được. Ai ngờ người đàn ông đẹp trai ngời ngời như vậy lại có một bí mật đáng yêu như thế, "Ông trời ơi... Anh thật thê thảm...."
"Em đừng nói nữa được không?" Người khác vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khổ của người trong cuộc. Hoắc Vu Phi thở phì phò tránh né cô. Cô cười đến cả mặt, nhưng không giống với kiểu đỏ như trên người anh, mà là màu đỏ mê người, giống như trái đào chín, tràn đầy hương thơm ngọt ngào.
Anh chưa bao giờ chán ghét việc giác quan của mình nhạy cảm hơn người khác như bây giờ. Cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng chỉ cần mũi ngửi được, bệnh của anh càng phát tác mạnh hơn, anh phải dùng hết lý trí của mình mới có thể ngăn được bản thân giơ tay lên gãi.
Dáng vẻ kia chắc chắn trông vô cùng ngu xuẩn! Anh tức tối nghĩ thầm trong lòng, mà cho dù không làm như vậy thì anh cũng đã đủ thảm rồi. Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: hôn cô gái đang không chút nể mặt mà cười ngặt nghẽo kia đến chết thì thôi.
Anh thật sự muốn hôn cô đến không thở nổi! Hôm qua, lúc cô hôn anh, anh vẫn đang trong trạng thái làm việc, không được hưởng thụ. Cô gái này quả thực là chất độc đối với anh, cô khiến trái tim anh đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cảm xúc kích động, đầu váng mắt hoa, hôm nay còn bị nổi ban nữa, thế nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến chuyện rời bỏ cô. Anh nghiện những phản ứng khác biệt cô mang lại cho mình, càng ngày càng mê đắm, không sao thoát ra được... Được thôi, anh không thể kiềm chế được nữa rồi, nếu không muốn tối nay mình bị sốt...
Khó khăn lắm Đường Tương Mạt mới ngưng cười được, ngẩng mặt nhìn ánh mắt đầy u oán của anh. Thẳng thắn mà nói, đây thật đúng là chỉ thiếu đắp thêm, ít nhất thì ban đỏ trên mặt anh vẫn chưa rút đi, thậm chí bây giờ càng nghiêm trọng hơn.
Cô có chút thương tâm, hỏi thăm anh: "Khó chịu lắm à?"
"Rất nóng." Hoắc Vu Phi không tự nhiên trả lời. Nhiều năm rồi chưa bị tái phát thế này, cảm giác bối rối rất giống với lần sốt hồi bé, hơi nóng bốc ra từ bên trong khiến anh không biết phải làm sao.
Ánh mắt của Đường Tương Mạt mềm lại, cô mặc quần áo lại xong, vươn tay ra thăm dò, Hoắc Vu Phi theo bản năng tránh ra nói: "Đừng động vào anh."
Sau đó, anh lại bất động.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, chạm lên khuôn mặt đầy nốt ban đỏ của anh. Cảm giác nóng rực sôi sục trong người cùng với một chút kích động run rẩy truyền qua đầu ngón tay của cô, lan tới đáy lòng. Cảm giác yêu thương một người, cô nghĩ, dù là nam hay nữ đều có cả. Cô nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống mặt của anh lên, rồi đưa tay lên chỗ gáy anh, kéo sợi dây buộc mái tóc đuôi ngựa của anh ra.
Mái tóc dài ngang vai của anh liền xõa xuống. Tóc anh cứng hơn tóc của phụ nữ một chút, cô rất dịu dàng khẽ vuốt, để nó cứ thế trượt qua kẽ ngón tay của mình. Đôi mắt xám thẫm của Hoắc Vu Phi mở lớn, ngây người nhìn cô, không hiểu được rốt cuộc cô dùng phép thuật gì mà hơi nóng trong cơ thể anh dần tan đi. Dù bên ngoài da vẫn còn hơi nóng, các nốt ban vẫn còn, nhưng cơ thể đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Duy chỉ có vật ở trong lồng ngực kia vẫn đập dữ dội, khiến anh có chút nghi ngờ liệu một giây sau nó có nhảy ra khỏi lồng ngực anh không.
"Không sao, em sẽ chờ anh dần dần hết bệnh."
Bây giờ cô đã hoàn toàn tin người đàn ông này thực sự yêu mình, chỉ là anh không biết thể hiện như thế nào thôi, thậm chí vì anh không biết cách xử lý những cảm giác mănh liệt kia cho nên mới làm nảy sinh những phản ứng này. Đàn ông vụng về như anh lại khiến cô thích, thích đến cả trải tim cũng mềm ra. Đêm hôm qua, cô vừa phiền não vì anh không chạm vào mình, có cảm thấy như bị ghét bỏ, cảm thấy rất buồn khổ. Nhưng bây giờ đã hiểu rõ nguyên nhân, ngoài buồn cười ra, trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác yêu thương.
Cô không cần người đàn ông có sức mạnh vô địch, hoàn mỹ vô khuyết, mà muốn một người đàn ông có thể bảo vệ, trợ giúp lúc cô yếu lòng, nhưng ngược lại cô cũng có thể bảo vệ, giúp đỡ được người đó, bây giờ.... cô đã tìm được.
Vì suy nghĩ này, Đường Tương Mạt mỉm cười, hỏi anh: "Em có thể hôn anh không?"
Toàn thân Hoắc Vu Phi chợt chấn động. Cô cười rạng rỡ, khiêu khích người đàn ông khó có thể kiềm chế được nữa kia. Anh cắn răng, cố gắng hết sức ném cảm giác khác thường nảy sinh vì cô kia, để cho những triệu chứng kia mất đi, nhưng anh phát hiện mình không làm được...
"Đáng ghét, em mặc xác anh đấy!"
Đường Tương Mạt còn chưa kịp phản ứng, cặp môi nóng bỏng liền ngậm lấy môi cô. Một tay anh kéo cô vào trong ngực, tóc trước trán rơi xuống, tán lá phía trên đầu khẽ đung đưa, che đi vẻ mặt của anh, lại không che được màu da đỏ ửng.
Mắt cô mở to, ngay sau đó liền mềm đi trong lồng ngực nóng bỏng của anh, mặc cho anh xâm nhập vào, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Cảm giác môi hòa môi vô cùng khoan khoái, vô cùng thần kỳ. Hoắc Vu Phi lại lần nữa ngửi thấy được hương thơm ngát trên người cô, đó là mùi loại nước hoa cô vẫn hay dùng. Bởi vì dùng đã lâu, cho nên mùi hương kia đã thấm vào da, tạo thành một mùi hương chỉ của riêng cô. Mùi hương này khiến anh mê luyến, không thể tự kềm chế được, trong đầu giống như có một bình nước sôi, hơi nóng bốc lên khiến anh choáng váng....
Đường Tương Mạt như bị hơi nóng của anh hòa tan. Hai người bọn cô giống như bị lây của nhau, đột ngột sốt cao. Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn kích động của cô ngày hôm qua, quyền chủ động nằm trong tay anh, mà cô không có hơi sức để đoạt lại.
Nhưng cô không hề quan tâm, cô như tách khỏi thế giới bên ngoài kia, chỉ có hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh là thứ duy nhất cô cảm nhận được. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, thân hình anh cao gầy, nhưng vô cùng khỏe mạnh, bắp thịt nhô cao. Đường Tương Mạt cố gắng dùng mũi để thở, nơi mềm mại trước ngực bị ép chặt lại, cô đầu choáng mắt hoa, trái tim như đang đánh trống reo hò khiến cô không thở nổi.
Anh dùng sức hôn, như gió lớn mưa rào, xối ướt cô. Cô cảm giác mình giống như là đất xuân, hút no nước và chất dinh dưỡng, chờ đợi đóa hoa nở rộ, tỏa hương thơm....
Đó chính là hương vị của tình yêu.
Ở nơi sức xuân tràn ngập này, cởi bỏ sự u ám và sợ hãi chết chóc vây quanh hai người.
Tác giả :
Hạ Diễm