Nữ Vương Háo Sắc
Chương 4-1
Hồng Đỗ Quyên đã sớm có tính toán mượn cơ hội tiếp cận anh, đối với yêu cầu vô lý như vậy của anh, thật đúng là hoan nghênh vô cùng.
“Dạ, tiểu nhân tới đây."
Dứt lời, cô quả thật bước từng bước về phía anh, còn lớn mật chủ động ôm lấy cánh tay của anh không buông.
“Đi thôi! Chúng ta bây giờ có thể đi luôn."
Cô mặc kệ đôi mắt với thần thái quả thật là hung hãn đến bức người kia của anh, vẫn như trước cười đến chói lọi động lòng người.
Người đàn ông này muốn dọa cô ư, đợi đến kiếp sau đầu thai mà tìm cơ hội đi!
Từ trước đến giờ Belle Dary đã quen với việc kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay mình, đương nhiên không thể để như ý cô nói đi anh liền đi được, nếu như vậy thật, sau này làm sao người khác tin phục anh?
Không nói lời nào, Belle Dary chỉ dùng một đôi mắt tàn nhẫn lại lạnh lẽo tĩnh lặng nhìn cô, lần nữa cúi đầu thấy cô như thân cây mềm mại khoác lên cánh tay mình, ý tứ là muốn cô buông ra.
“Thế nào? Chẳng lẽ Bá tước đại nhân chưa già mà đã yếu? Không sao, tiểu nữ đã được thăng chức lên làm tên sai vặt bên cạnh anh, gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên phải nhẫn nhục chịu khó phục vụ anh rồi. Đến đây! Tôi sẽ dìu anh đi về phía trước."
Dứt lời, cô mặc kệ anh có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo người đi.
Tiếp theo thực sự là tiết mục cao trào thay phiên nhau bắt đầu, xem xem hai người kia lục đục đấu đá lẫn nhau thế nào, chêu chọc đối phương ra làm sao.
Một người là Ma nữ háo sắc yêu thích đàn ông, một người là Bá tước đại nhân với tiếng tắm chán ghét phụ nữ mà nổi tiếng, lần này... A! Vở kịch này thật đúng là xuất sắc nha!
--- ------ ------ ------ -------ta là đường phân cách tuyến---- ------ ------ -----
Nơi này là thế giới cõi bồng lai bị người đời lãng quên, mặc dù không gian hoàn toàn tách rời cùng thế giới kia, nhưng thời gian vẫn như trước giống với thời gian thế giới bên ngoài, bốn mùa vẫn lần lượt như thông thường, buổi tối cùng ban ngày thứ tự luân phiên như cũ.
Ngày thứ nhất vừa mới ở chung, Belle Dary bị vây khốn bởi cái vấn đề nan giải do chính mệnh lệnh của mình đưa ra.
Anh mệnh lệnh cho Hồng Đỗ Quyên làm người giúp việc đứng đầu cũng giống như ủy thác cô làm tên sai vặt thân cận của mình vậy, như trường hợp bình thường, chỗ ngủ của tên sai vặt chính là chủ nhân ngủ ở chỗ nào thì người đó ngủ chỗ ấy, nên cô cũng phải phối hợp ngủ ở chỗ đó.
Trường hợp này, đừng nói Bá tước Belle Dary tự hiểu, mà ngay cả Hồng Đỗ Quyên trong lòng cũng biết rất rõ. Trước đêm hôm đó, cô hầu hạ chủ nhân mới của mình dùng hết bữa tối, sau khi cùng anh xử lý chút công việc bên trong pháo đài, chuyện tiếp theo đương nhiên là tìm giường chiếu đi ngủ rồi, chính là ngủ sớm dậy sớm, thân thể mới khỏe mạnh được!
Không đợi chủ nhân sai gọi, trong phòng ngủ của anh cô gái trẻ như cô rất tự nhiên mà thành thạo giành lấy cái giường lớn duy nhất trước chủ nhân một bước, không chút kiêng dè nào dang rộng chân tay, thái độ trêu ngươi chiếm trọn cái giường làm của mình.
Nhìn thấy tình hình này, Belle Dary tức giận, tiếng anh lạnh lẽo, khàn giọng ra lệnh:
“Đi xuống, không cho phép cô tự tiện ngủ trên giường của chủ nhân, sàn nhà chính là chỗ ngủ của cô, có hiểu không?"
“Không hiểu!"
Trả lời rất đơn giản, giọng điệu cũng rất lưu loát gọn gàng.
“Cái giường lớn như vậy, rõ ràng hai người có thể cùng nhau sử dụng, vì sao cô gái nhỏ như tôi đây lại phải khổ sở chịu đựng ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo chứ?"
“Bởi vì tôi là chủ nhân, cô là người hầu."
Lần thứ hai nổi giận khiến Belle Dary đánh mất khả năng kiểm soát lý trí của mình, giọng anh nói rất rõ ràng lại còn cao thêm mấy phần.
“Vẫn là không hiểu ư!"
Đụng phải loại đàn ông dễ nổi giận lại hay lớn lối la hét này, tuyệt chiêu mà Ma nữ háo sắc dùng để ứng phó chính là giả ngây giả dại, cô ngây ngốc nghiêng đầu hỏi:
“Xin hỏi Tước gia vĩ đại trí tuệ siêu phàm, tôi quả thật là lĩnh lương của anh, nhưng tôi sinh ra vẫn là con dân của anh chứ?"
Không có một người nào trực tiếp trả lời khẳng định hai vấn đề này được, ngẫm lại lời của cô xác thực thật là có mấy phần đạo lý.
Đúng mới lạ! Căn bản là đồ vô tích sự hồ đồ ngụy biện thôi!
“Cô nếu đã đến địa bàn của tôi, phải nghe lệnh tôi. Mỗi một mệnh lệnh, một động tác, tôi nói đông, không cho phép cô đi về phía tây, như vậy đã hiểu chưa?"
“Ồ, tôi đã hiểu!"
Thật vất vả cuối cùng cũng coi như nghe được Hồng Đỗ Quyên nói tiếng hiểu. Điều này khiến cho khẩu khí Belle Dary không nhịn được mà buông lỏng, nghĩ người phụ này khi còn sống cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng... Khi tâm tình anh mới vừa thả lỏng chưa tới ba giây, thì nghe thấy người phụ nữ kia mở miệng nói:
“Mỗi một lần anh ra lệnh, tôi một lần làm việc. Giả như nếu tôi thông minh cơ trí, có thể học một biết mười, với mỗi mệnh lệnh, không chỉ có mỗi một động thái, như vậy hẳn là không phải phạm pháp chứ? Anh nói đông, tuy rằng tôi không thể đi tây, nhưng vẫn có thể đi về phía nam, về phía bắc, không phải sao?"
“Cô người phụ nữ này cố ý khiến tôi tức giận phải không?"
Bị cô kích động một lần nữa Belle Dary rốt cục không thể nhịn nổi, từng bước một đi về phía cô.
Ai ngờ giây phút ngay khi thân thể anh đến gần chiếc giường lớn, bỗng nhiên một đôi môi anh đào mềm mại không hiểu sao cứ như vậy kề sát môi anh.
Tốc độ quá nhanh, làm anh thời gian tránh né cũng không có.
Chờ Belle Dary hiểu rõ được lúc này cô đang làm gì với anh, hết thảy giờ đây đều đã muộn. Người anh cứ đáng thương thê thảm như thế bị Ma nữ hết sức háo sắc kia đè ép nằm lên chiếc giường lớn.
Nụ hôn nóng bỏng hết sức triền miên không chỉ đoạt đi năng lực suy nghĩ của Belle Dary, mà còn rút hết khí lực toàn thân của anh, khiến anh mê mẩn, yếu ớt không thể làm gì.
Đây chính là hôn môi sao? Belle Dary bị cô hôn đến váng đầu hoa mắt, trong đầu chỉ vọt qua cái vấn đề ngớ ngẩn như có như không này.
Nếu có người can đảm dám hỏi anh vào lúc này: Xin hỏi Bá tước đại nhân cao quý, anh có thích cảm giác hôn môi này hay không?
Nếu anh chịu trả lời thành thật, vậy thì đó chính là thích, hơn nữa còn là vô cùng thích!
Môi cô vừa có mùi thơm lại vừa ngọt, lại vừa giống như một loại kẹo cao cấp, vào miệng liền tan ra, có thể vì sợ tan quá nhanh, nên không nhịn được mà ngậm thêm mấy lần, để cho vị giác của mình có thể thưởng thức thêm cái mùi vị ngọt ngào khảm vào lòng người này.
Thân thể của cô nằm ngang phủ lên trên người anh vừa nhẹ vừa mềm, lại như chiếc gối lông vũ, ôm như vậy hết sức thoải mái, khiến anh càng không muốn buông cô ra.
Dần dần, Belle Dary không nhịn được cảm thấy mê mẩn, không kìm lòng mà nhắm mắt lại đắm chìm vào bên dưới pháp thuật yêu mị đó. Dường như cả tâm hồn cùng thân thể anh chậm rãi trở thành hai cá thể, vượt qua giới hạn thời không, chìm nổi ở bên trong thế giới không biết tên.
Tiếp theo rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh căn bản hoàn toàn không biết, chỉ muốn một lòng sa vào bên trong đôi môi đỏ mê hoặc của cô.
--- ------ ------ --------ta là đường phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ---
Bình minh ngày tiếp theo, hai mắt Belle Dary vừa mới mở, thế nào cũng không ngờ tới sẽ thấy được hình ảnh hương diễm khiến anh suýt chút nữa phun máu mũi.
Chỉ thấy người phụ nữ lớn mật kia, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơmi của anh, đôi chân ngọc trắng nõn thon dài của cô sải bước đi tới đi lui ở trong phòng, cũng không biết đang bận cái gì.
Lúc này, Bá tước Belle Dary đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua từ trong miệng binh lính nghe được - cô hai chân trắng noãn như sứ, da mịn như ngọc. Không sai! Lời này quả nhiên chân thật, không sai chút nào.
Nhưng khi anh nghĩ tới hình ảnh đẹp đẽ mà mình chứng kiến, tương tự người khác cũng có thể nếm trải hương vị hưởng thụ này, thì Belle Dary liền không khỏi cảm thấy tức giận vạn phần. Người phụ nữ này thật không biết kiểm điểm một chút nào, hành vi lớn mật không biết xấu hổ như thế, không hề để tâm mà bại lộ vóc người tuyệt đẹp của mình trước mặt những người khác.
Ngay giây phút Belle Dary cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể khống chế lửa giận trong lòng mình, thì đột nhiên thấy cô cúi thấp người xuống không biết đang tìm cái gì, có vẻ rất là bận rộn.
Dù sao đây không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là hai mắt anh lúc này đang tập trung vào chỗ đó.
Cái mông hơi vểnh lên kia của cô là đường cong đẹp đẽ nhất mà Belle Dary gặp được từ lúc sinh ra, giống như kiệt tác của Thượng đế, bình thường khiến người ta không thể dời mắt, ngay cả nháy mắt một cái cũng không muốn.
Nhìn một chút, anh bất tri bất giác mà lộ ra vẻ thèm muốn, hai mắt càng thêm tham lam nhìn chằm chằm cái mông quyến rũ của người ta không tha.
Đáng tiếc hình ảnh tươi đẹp như vậy, người ta còn chưa thưởng thức được mấy phút, kế tiếp, anh liền nhìn thấy cô ngẩng đầu lên.
Bấy giờ Belle Dary liền vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, chỉ sợ người phụ nữ kia biết được anh nhìn trộm nhất cử nhất động của cô.
Tuy rằng hai mắt đến cùng không nhìn thấy cô đang làm gì, nhưng hai lỗ tai có thể nhạy bén cảm nhận được mỗi một động tác của cô.
Anh biết rõ người phụ nữ kia vội vàng tìm kiếm khắp nơi như cũ, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra thời điểm cô không tìm được đồ vật mà mình muốn tìm, cái vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi vừa giận vừa phiền.
Sau đó, ngoài dự đoán anh lại cảm thấy được người phụ nữ đó dường như đã từ bỏ tìm kiếm mục tiêu của mình, ngược lại từng bước một áp sát về phía anh.
Đúng lúc này, một hương thơm đột nhiên xông tới trước mặt anh, tiếng hít thở gấp gáp ở gần bên tai, nhiệt độ thân thể cô rơi ở trên người anh.
Không cần mở mắt, Belle Dary cũng có thể biết người phụ nữ kia đang cưỡi ở trên người mình, chỉ cần anh can đảm dám duỗi hai tay ra, là có thể cảm thụ rõ ràng làn da mềm mại cùng bóng loáng của cô.
Nhưng anh lại không có gan cợt nhả giai nhân, càng sợ trêu chọc phải người phụ nữ có lá gan to hơn người khác này. Vậy bây giờ anh nên làm như thế nào mới được đây?
Lẽ nào thật sự cứ nhút nhát tiếp tục giả bộ ngủ hay sao? Nếu thật sự như vậy, tình hình này còn giằng co tới khi nào?
Rốt cục không nhịn được anh đành mở mắt nhìn về người bên trên, không tưởng tượng nổi đón nhận anh lại chính là đôi mắt tràn đầy ác ý.
“Haaaa...! Cuối cùng coi như anh cũng cam lòng mở mắt ra."
Thực ra Hồng Đỗ Quyên sớm biết sự thực là anh đã tỉnh lại, nguyên nhân không nói ra chẳng qua là muốn nhìn xem đến cùng người đàn ông này có thể chịu được đến mức nào?
“Nói cho tôi biết, tất cả những gì hai mắt anh vừa mới chứng kiến, trả lời tôi xem, tôi trong mắt anh có đẹp không?"
Vấn đề này có thể trả lời sao?
“Dạ, tiểu nhân tới đây."
Dứt lời, cô quả thật bước từng bước về phía anh, còn lớn mật chủ động ôm lấy cánh tay của anh không buông.
“Đi thôi! Chúng ta bây giờ có thể đi luôn."
Cô mặc kệ đôi mắt với thần thái quả thật là hung hãn đến bức người kia của anh, vẫn như trước cười đến chói lọi động lòng người.
Người đàn ông này muốn dọa cô ư, đợi đến kiếp sau đầu thai mà tìm cơ hội đi!
Từ trước đến giờ Belle Dary đã quen với việc kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay mình, đương nhiên không thể để như ý cô nói đi anh liền đi được, nếu như vậy thật, sau này làm sao người khác tin phục anh?
Không nói lời nào, Belle Dary chỉ dùng một đôi mắt tàn nhẫn lại lạnh lẽo tĩnh lặng nhìn cô, lần nữa cúi đầu thấy cô như thân cây mềm mại khoác lên cánh tay mình, ý tứ là muốn cô buông ra.
“Thế nào? Chẳng lẽ Bá tước đại nhân chưa già mà đã yếu? Không sao, tiểu nữ đã được thăng chức lên làm tên sai vặt bên cạnh anh, gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên phải nhẫn nhục chịu khó phục vụ anh rồi. Đến đây! Tôi sẽ dìu anh đi về phía trước."
Dứt lời, cô mặc kệ anh có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo người đi.
Tiếp theo thực sự là tiết mục cao trào thay phiên nhau bắt đầu, xem xem hai người kia lục đục đấu đá lẫn nhau thế nào, chêu chọc đối phương ra làm sao.
Một người là Ma nữ háo sắc yêu thích đàn ông, một người là Bá tước đại nhân với tiếng tắm chán ghét phụ nữ mà nổi tiếng, lần này... A! Vở kịch này thật đúng là xuất sắc nha!
--- ------ ------ ------ -------ta là đường phân cách tuyến---- ------ ------ -----
Nơi này là thế giới cõi bồng lai bị người đời lãng quên, mặc dù không gian hoàn toàn tách rời cùng thế giới kia, nhưng thời gian vẫn như trước giống với thời gian thế giới bên ngoài, bốn mùa vẫn lần lượt như thông thường, buổi tối cùng ban ngày thứ tự luân phiên như cũ.
Ngày thứ nhất vừa mới ở chung, Belle Dary bị vây khốn bởi cái vấn đề nan giải do chính mệnh lệnh của mình đưa ra.
Anh mệnh lệnh cho Hồng Đỗ Quyên làm người giúp việc đứng đầu cũng giống như ủy thác cô làm tên sai vặt thân cận của mình vậy, như trường hợp bình thường, chỗ ngủ của tên sai vặt chính là chủ nhân ngủ ở chỗ nào thì người đó ngủ chỗ ấy, nên cô cũng phải phối hợp ngủ ở chỗ đó.
Trường hợp này, đừng nói Bá tước Belle Dary tự hiểu, mà ngay cả Hồng Đỗ Quyên trong lòng cũng biết rất rõ. Trước đêm hôm đó, cô hầu hạ chủ nhân mới của mình dùng hết bữa tối, sau khi cùng anh xử lý chút công việc bên trong pháo đài, chuyện tiếp theo đương nhiên là tìm giường chiếu đi ngủ rồi, chính là ngủ sớm dậy sớm, thân thể mới khỏe mạnh được!
Không đợi chủ nhân sai gọi, trong phòng ngủ của anh cô gái trẻ như cô rất tự nhiên mà thành thạo giành lấy cái giường lớn duy nhất trước chủ nhân một bước, không chút kiêng dè nào dang rộng chân tay, thái độ trêu ngươi chiếm trọn cái giường làm của mình.
Nhìn thấy tình hình này, Belle Dary tức giận, tiếng anh lạnh lẽo, khàn giọng ra lệnh:
“Đi xuống, không cho phép cô tự tiện ngủ trên giường của chủ nhân, sàn nhà chính là chỗ ngủ của cô, có hiểu không?"
“Không hiểu!"
Trả lời rất đơn giản, giọng điệu cũng rất lưu loát gọn gàng.
“Cái giường lớn như vậy, rõ ràng hai người có thể cùng nhau sử dụng, vì sao cô gái nhỏ như tôi đây lại phải khổ sở chịu đựng ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo chứ?"
“Bởi vì tôi là chủ nhân, cô là người hầu."
Lần thứ hai nổi giận khiến Belle Dary đánh mất khả năng kiểm soát lý trí của mình, giọng anh nói rất rõ ràng lại còn cao thêm mấy phần.
“Vẫn là không hiểu ư!"
Đụng phải loại đàn ông dễ nổi giận lại hay lớn lối la hét này, tuyệt chiêu mà Ma nữ háo sắc dùng để ứng phó chính là giả ngây giả dại, cô ngây ngốc nghiêng đầu hỏi:
“Xin hỏi Tước gia vĩ đại trí tuệ siêu phàm, tôi quả thật là lĩnh lương của anh, nhưng tôi sinh ra vẫn là con dân của anh chứ?"
Không có một người nào trực tiếp trả lời khẳng định hai vấn đề này được, ngẫm lại lời của cô xác thực thật là có mấy phần đạo lý.
Đúng mới lạ! Căn bản là đồ vô tích sự hồ đồ ngụy biện thôi!
“Cô nếu đã đến địa bàn của tôi, phải nghe lệnh tôi. Mỗi một mệnh lệnh, một động tác, tôi nói đông, không cho phép cô đi về phía tây, như vậy đã hiểu chưa?"
“Ồ, tôi đã hiểu!"
Thật vất vả cuối cùng cũng coi như nghe được Hồng Đỗ Quyên nói tiếng hiểu. Điều này khiến cho khẩu khí Belle Dary không nhịn được mà buông lỏng, nghĩ người phụ này khi còn sống cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng... Khi tâm tình anh mới vừa thả lỏng chưa tới ba giây, thì nghe thấy người phụ nữ kia mở miệng nói:
“Mỗi một lần anh ra lệnh, tôi một lần làm việc. Giả như nếu tôi thông minh cơ trí, có thể học một biết mười, với mỗi mệnh lệnh, không chỉ có mỗi một động thái, như vậy hẳn là không phải phạm pháp chứ? Anh nói đông, tuy rằng tôi không thể đi tây, nhưng vẫn có thể đi về phía nam, về phía bắc, không phải sao?"
“Cô người phụ nữ này cố ý khiến tôi tức giận phải không?"
Bị cô kích động một lần nữa Belle Dary rốt cục không thể nhịn nổi, từng bước một đi về phía cô.
Ai ngờ giây phút ngay khi thân thể anh đến gần chiếc giường lớn, bỗng nhiên một đôi môi anh đào mềm mại không hiểu sao cứ như vậy kề sát môi anh.
Tốc độ quá nhanh, làm anh thời gian tránh né cũng không có.
Chờ Belle Dary hiểu rõ được lúc này cô đang làm gì với anh, hết thảy giờ đây đều đã muộn. Người anh cứ đáng thương thê thảm như thế bị Ma nữ hết sức háo sắc kia đè ép nằm lên chiếc giường lớn.
Nụ hôn nóng bỏng hết sức triền miên không chỉ đoạt đi năng lực suy nghĩ của Belle Dary, mà còn rút hết khí lực toàn thân của anh, khiến anh mê mẩn, yếu ớt không thể làm gì.
Đây chính là hôn môi sao? Belle Dary bị cô hôn đến váng đầu hoa mắt, trong đầu chỉ vọt qua cái vấn đề ngớ ngẩn như có như không này.
Nếu có người can đảm dám hỏi anh vào lúc này: Xin hỏi Bá tước đại nhân cao quý, anh có thích cảm giác hôn môi này hay không?
Nếu anh chịu trả lời thành thật, vậy thì đó chính là thích, hơn nữa còn là vô cùng thích!
Môi cô vừa có mùi thơm lại vừa ngọt, lại vừa giống như một loại kẹo cao cấp, vào miệng liền tan ra, có thể vì sợ tan quá nhanh, nên không nhịn được mà ngậm thêm mấy lần, để cho vị giác của mình có thể thưởng thức thêm cái mùi vị ngọt ngào khảm vào lòng người này.
Thân thể của cô nằm ngang phủ lên trên người anh vừa nhẹ vừa mềm, lại như chiếc gối lông vũ, ôm như vậy hết sức thoải mái, khiến anh càng không muốn buông cô ra.
Dần dần, Belle Dary không nhịn được cảm thấy mê mẩn, không kìm lòng mà nhắm mắt lại đắm chìm vào bên dưới pháp thuật yêu mị đó. Dường như cả tâm hồn cùng thân thể anh chậm rãi trở thành hai cá thể, vượt qua giới hạn thời không, chìm nổi ở bên trong thế giới không biết tên.
Tiếp theo rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh căn bản hoàn toàn không biết, chỉ muốn một lòng sa vào bên trong đôi môi đỏ mê hoặc của cô.
--- ------ ------ --------ta là đường phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ---
Bình minh ngày tiếp theo, hai mắt Belle Dary vừa mới mở, thế nào cũng không ngờ tới sẽ thấy được hình ảnh hương diễm khiến anh suýt chút nữa phun máu mũi.
Chỉ thấy người phụ nữ lớn mật kia, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơmi của anh, đôi chân ngọc trắng nõn thon dài của cô sải bước đi tới đi lui ở trong phòng, cũng không biết đang bận cái gì.
Lúc này, Bá tước Belle Dary đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua từ trong miệng binh lính nghe được - cô hai chân trắng noãn như sứ, da mịn như ngọc. Không sai! Lời này quả nhiên chân thật, không sai chút nào.
Nhưng khi anh nghĩ tới hình ảnh đẹp đẽ mà mình chứng kiến, tương tự người khác cũng có thể nếm trải hương vị hưởng thụ này, thì Belle Dary liền không khỏi cảm thấy tức giận vạn phần. Người phụ nữ này thật không biết kiểm điểm một chút nào, hành vi lớn mật không biết xấu hổ như thế, không hề để tâm mà bại lộ vóc người tuyệt đẹp của mình trước mặt những người khác.
Ngay giây phút Belle Dary cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể khống chế lửa giận trong lòng mình, thì đột nhiên thấy cô cúi thấp người xuống không biết đang tìm cái gì, có vẻ rất là bận rộn.
Dù sao đây không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là hai mắt anh lúc này đang tập trung vào chỗ đó.
Cái mông hơi vểnh lên kia của cô là đường cong đẹp đẽ nhất mà Belle Dary gặp được từ lúc sinh ra, giống như kiệt tác của Thượng đế, bình thường khiến người ta không thể dời mắt, ngay cả nháy mắt một cái cũng không muốn.
Nhìn một chút, anh bất tri bất giác mà lộ ra vẻ thèm muốn, hai mắt càng thêm tham lam nhìn chằm chằm cái mông quyến rũ của người ta không tha.
Đáng tiếc hình ảnh tươi đẹp như vậy, người ta còn chưa thưởng thức được mấy phút, kế tiếp, anh liền nhìn thấy cô ngẩng đầu lên.
Bấy giờ Belle Dary liền vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, chỉ sợ người phụ nữ kia biết được anh nhìn trộm nhất cử nhất động của cô.
Tuy rằng hai mắt đến cùng không nhìn thấy cô đang làm gì, nhưng hai lỗ tai có thể nhạy bén cảm nhận được mỗi một động tác của cô.
Anh biết rõ người phụ nữ kia vội vàng tìm kiếm khắp nơi như cũ, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra thời điểm cô không tìm được đồ vật mà mình muốn tìm, cái vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi vừa giận vừa phiền.
Sau đó, ngoài dự đoán anh lại cảm thấy được người phụ nữ đó dường như đã từ bỏ tìm kiếm mục tiêu của mình, ngược lại từng bước một áp sát về phía anh.
Đúng lúc này, một hương thơm đột nhiên xông tới trước mặt anh, tiếng hít thở gấp gáp ở gần bên tai, nhiệt độ thân thể cô rơi ở trên người anh.
Không cần mở mắt, Belle Dary cũng có thể biết người phụ nữ kia đang cưỡi ở trên người mình, chỉ cần anh can đảm dám duỗi hai tay ra, là có thể cảm thụ rõ ràng làn da mềm mại cùng bóng loáng của cô.
Nhưng anh lại không có gan cợt nhả giai nhân, càng sợ trêu chọc phải người phụ nữ có lá gan to hơn người khác này. Vậy bây giờ anh nên làm như thế nào mới được đây?
Lẽ nào thật sự cứ nhút nhát tiếp tục giả bộ ngủ hay sao? Nếu thật sự như vậy, tình hình này còn giằng co tới khi nào?
Rốt cục không nhịn được anh đành mở mắt nhìn về người bên trên, không tưởng tượng nổi đón nhận anh lại chính là đôi mắt tràn đầy ác ý.
“Haaaa...! Cuối cùng coi như anh cũng cam lòng mở mắt ra."
Thực ra Hồng Đỗ Quyên sớm biết sự thực là anh đã tỉnh lại, nguyên nhân không nói ra chẳng qua là muốn nhìn xem đến cùng người đàn ông này có thể chịu được đến mức nào?
“Nói cho tôi biết, tất cả những gì hai mắt anh vừa mới chứng kiến, trả lời tôi xem, tôi trong mắt anh có đẹp không?"
Vấn đề này có thể trả lời sao?
Tác giả :
Mộng Vân