Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 49
Khác với vẻ mặt xám xịt lúc rời đi của những chủ nhiệm khác, thầy Thái được toàn thể học sinh lớp F kéo trở về phòng học. Cảnh tượng đó, cho dù là những ông thầy đã dạy mất thập niên, cũng mới thấy lần đầu tiên. Mặc dù biểu hiện của họ là khinh thường, khinh thường việc được một đám học sinh "rác rưởi" ủng hộ, nhưng bọn họ lại không phát hiện, ánh mắt của mình thể hiện sự hâm mộ tới cỡ nào.... Khiến cho học sinh sợ hãi rất đơn giản, làm cho học sinh kính sợ cũng không khó, khiến cho học sinh thích mình cũng dễ, nhưng mà, được học sinh cả lớp sùng bái như thần hộ mệnh, thật khó như hái sao trên trời, nhưng mà hiện tại, cảnh tượng này lại thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ. Mà đám học sinh kia, chính là đám học sinh "không ra gì" mà bọn họ khinh thường. Ông thầy kia, là một đồng nghiệp chẳng ra gì, trình độ học vấn không bằng mình, chức vụ không bằng mình, cái gì cũng không bằng mình. Chính tổ hợp kỳ quái như thế, chính là cái kỳ tích mà đến nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ! Một giáo viên bị mọi người xem thường, lại được hưởng vinh dự cao nhất của nghề nhà giáo!
Trở lại lớp học, đối mặt với nhiều ánh mắt lo lắng như vậy, mắt thầy Thái bắt đầu ướt át, càng khôn ngừng lầm bầm: "Các học sinh, cảm ơn các em, cảm ơn, cảm ơn............ "
Ngăn động tác cúi đầu của chủ nhiệm lớp lại, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên mang theo tác dụng trấn an: "Thầy, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện lần này không cần lo lắng, chúng em biết thầy bị oan ưởng, cũng hiểu thầy vì không muốn liên lụy đến chúng em nên mới muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng mà, thầy phải biết, có một số việc, không phải cứ nhẫn nhịn là có thể giải quyết. Thầy có thể đi khỏi trường học này, nhưng mà, chúng em lại không thể gặp được một người luôn suy nghĩ vì chúng em như vậy nữa. Cho nên, thầy à, xin thầy đừng vứt bỏ chúng em!"
Nói xong, chủ động khom người trước mặt chủ nhiệm yếu đuối.
Dưới hành động của cô, mọi người trong lớp cũng đồng loạt khom người xuống, không hẹn mà cùng kêu lên: "Thầy, xin thầy đừng vứt bỏ chúng em!"
Bất kỳ ngôn từ nào cũng không thể hình dung được cảnh tượng lúc này, trong căn phòng cũ nát, mười mấy đứa nhỏ non nớt, khom lưng trước một giáo viên, xin thầy đừng vứt bỏ mình. Tín nhiệm như thế, có thể khiến cho bất cứ ai phải cảm động.
"Cám ơn, cám ơn các em, cám ơn cả lớp. Là thầy vô dụng, thầy............ "
Chủ nhiệm lớp rốt cuộc cũng cảm động đến khóc lên. Ông vẫn luôn sống trong tự ti, ông biết tính cách mình hèn yếu, từ nhỏ đến lớn đều bị người khác khi dễ. Thật vất vả mới tốt nghiệp đại học được, vẫn bị giáo viên chèn ép. Ông cho là, cuộc đời của ông sẽ luôn phải chịu đựng sự tự ti bị người khác chèn ép. Nhưng mà bây giờ, ông lại nhận được vinh dự cao nhất của một giáo viên. Ông có được sự ủng hộ và tín nhiệm của cả lớp, thì ra, ông cũng không hẳn là kẻ vô dụng.
"Thầy, thầy là thầy giáo chân chính, hoàn toàn khác xa với những kẻ xem nặng thành tích kia, cho nên, phải tin tưởng bản thân. Chuyện lần này, cứ giao cho chúng em, thầy sẽ phát hiện, nhứng đứa nhóc mà bấy lâu nay thầy luôn bảo vệ, cũng đã trưởng thành."
Rất ít khi Lãnh Tâm Nhiên nói những lời cảm tính. Cô rất ghét những kẻ tự ti hèn yếu, nhưng người trước mắt này, đáng cho cô phải tôn kính!
Ở lớp F, tiếng nói của Lãnh Tâm Nhiên còn có trọng lượng hơn giáo viên. Trên người cô có loại khí chất người ta tin tưởng, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thầy Thái khẽ gật đầu một cái: "Được."
"Thầy, ba ngày này thầy phải cẩn thận một chút, những kẻ kia sẽ không từ bỏ ý đồ trong mấy ngày này chắc sẽ muốn hành động. Bất quá, chỉ cần không phải thiên tài sẽ không có khả năng gây được chuyện gì trong mấy ngày này, thầy chỉ cần chú ý đừng khiến mình bị thương là được, những thứ khác cứ giao cho chúng em."
Sau khi suy tư, Lãnh Tâm Nhiên nói với thầy chủ nhiệm. Sau đó lại cười khinh thường. Rất hiển nhiên những kẻ kia sẽ không có chứng cứ, nếu không chuyện sẽ không diễn ra thuận lợi như vậy. Kế đến, nhất định bọn họ sẽ tạo ra các loại bằng chứng, bất quá, cũng chỉ có kẻ ngốc mới giao ra chứng cứ sau ba ngày này, dù sao như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.
"Được rồi, cứ vậy đi, những người khác tiếp tục học bài. Hiện tại thành tích của các cậu không chỉ liên quan đến chính bản thân mình, còn có liên quan đến thầy giáo. Nếu bọn họ đều nói thầy không có năng lực làm chủ nhiệm lớp, vậy chúng ta dùng sự thật để chứng minh đi."
Thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng lạnh lùng, nhưng chính giọng nói bình tĩnh này, lại khiến cho những người ở đây trở nên sôi sục, cũng làm cho tinh thần hốt hoảng của bọn họ dần biến mất. Trong lòng bọn họ, từ trước đến nay Lãnh Tâm Nhiên luôn là thần nói được làm được, nếu cô trấn tĩnh như vậy, chứng tỏ cô đã nắm trong tay mọi chuyện, không có gì phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, lớp học vốn yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt.
"Nữ vương, mới vừa rồi cậu rất đẹp. Cậu không thấy đâu, ông thầy mập đó bị dọa cho sợ đến không dám nói tiếp nữa, nghĩ đến là lại thấy buồn cười."
Lâm Lâm chạy tới, dùng giọng oang oang nói. Bất quá cậu ta vốn muốn nắm lấy bả vai của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng nhớ tới cô từng nói không thích người khác đụng chạm vào mình liền nhịn lại, chẳng quả là vẻ mặt nhìn thế nào cũng có chút hả hê.
"Bạn học Lãnh, hôm nay em đắc tội với chủ nhiệm, sau này............ " Chủ nhiệm lớp cũng nhớ đến chuyện đó, lo lắng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên lại không hề nóng vội. Vốn là cô không hề dể mấy người kia vào trong mắt, sau khi nhìn thấy thái độ của vị hiệu trưởng trẻ thì càng thêm khẳng định. Xem ra vị hiệu trưởng nhìn không phải người hiền lành này muốn "thay máu" rồi, nếu không sao lại không nể mặt những người đó như vậy.
"Không sao."
"Thầy, thầy về trước đi. Yên tâm, em sẽ không để cho thầy phải rời khỏi trường này. Bọn họ cần thầy." Chỉ vào các học sinh trong phòng học, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
Thầy Thái đã sớm bị cảm động đến rơi nước mắt, nghe được lời của cô vì gật đầu thật mạnh, nói không ra lời.
Hiệu suất làm việc của Triệu Nghị phải nói là hạng nhất, trước giờ tan học đã thu thập đầy đủ tài liệu, hưng phấn chạy vào.
"Nữ vương, thứ cậu muốn mình đã chuẩn bị xong." Triệu Nghị lấy lòng tiến lên.
"Trước học bài đi, sau giờ học hãy nói. Cho dù là có chuyện xảy ra, cũng không thể buông thả việc học. Đừng quên, điều quan trọng nhất đối với các cậu, chính là học tập và học tập, trừ cái này, không còn sự lựa chọn khác."
Triệu Nghị vội vàng để tài liệu trên tay xuống, quay trở lại chỗ ngồi, bắt đầu mở sách ra tiếp tục học.
"Cậu muốn làm thế nào?"
Sau khi tan học, Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt đi trên đường, theo sau là Triệu Nghị đang ôm máy tính.
"Gậy ông đập lưng ông. Từ tài liệu có thể thấy, nữ sinh làm chứng đổ oan cho thầy chả phải kẻ tốt lành gì. Nếu cô ta thích bị sàm sỡ như vậy, thì thành toàn cho cô ta đi."
Nhớ lại những tài liệu kia, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên không thay đổi nói.
"Chẳng lẽ cậu muốn........... " Dung Thiếu Tuyệt trợn tròn hai mắt.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của hai người bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên không cho chút mặt mũi nào liếc mắt: "Không phải như các cậu nghĩ, dù sao lát nữa các cậu sẽ biết."
"Đi thôi: "
Đôi mắt sắc bén nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nhấc lên, dẫn đầu tiến về phía trước.
Triệu Nghị còn muốn nói gì đó, Dung Thiếu Tuyệt bên cạnh lại không do dự bước theo. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Triệu Nghị co rút. Sao cậu lại cảm thấy, vương độc lai độc vãng trước kia, bây giờ lại trở thành trung khuyển rồi?
Thân ảnh quen thuộc kia, chính là nữ sinh làm chứng trong phòng hiệu trưởng, tên Phan Lộ.
Phan Lộ không hề phát hiện có người đi theo mình, sau khi chia tay bạn học tiếp tục đi về phía trước. Bất quá con đường cô chọn rất vắng vẻ, vốn Triệu Nghị cũng thắc mắc sao một nữ sinh lại đi con đường vắng vẻ thế này, sau đó rất nhanh đã hiểu ra chân tướng.
Phan Lộ đi thẳng về phía chiếc Ferrari dừng bên đường. Không đợi Triệu Nghị suy đoán cô định làm gì, thì một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng bốn năm chục tuổi bước xuống xe, trực tiếp ôm hông cô, mang cô vào xe. Sau khi lên xe, lão đàn ông liền ôm hôn Phan Lộ.
Trở lại lớp học, đối mặt với nhiều ánh mắt lo lắng như vậy, mắt thầy Thái bắt đầu ướt át, càng khôn ngừng lầm bầm: "Các học sinh, cảm ơn các em, cảm ơn, cảm ơn............ "
Ngăn động tác cúi đầu của chủ nhiệm lớp lại, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên mang theo tác dụng trấn an: "Thầy, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện lần này không cần lo lắng, chúng em biết thầy bị oan ưởng, cũng hiểu thầy vì không muốn liên lụy đến chúng em nên mới muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng mà, thầy phải biết, có một số việc, không phải cứ nhẫn nhịn là có thể giải quyết. Thầy có thể đi khỏi trường học này, nhưng mà, chúng em lại không thể gặp được một người luôn suy nghĩ vì chúng em như vậy nữa. Cho nên, thầy à, xin thầy đừng vứt bỏ chúng em!"
Nói xong, chủ động khom người trước mặt chủ nhiệm yếu đuối.
Dưới hành động của cô, mọi người trong lớp cũng đồng loạt khom người xuống, không hẹn mà cùng kêu lên: "Thầy, xin thầy đừng vứt bỏ chúng em!"
Bất kỳ ngôn từ nào cũng không thể hình dung được cảnh tượng lúc này, trong căn phòng cũ nát, mười mấy đứa nhỏ non nớt, khom lưng trước một giáo viên, xin thầy đừng vứt bỏ mình. Tín nhiệm như thế, có thể khiến cho bất cứ ai phải cảm động.
"Cám ơn, cám ơn các em, cám ơn cả lớp. Là thầy vô dụng, thầy............ "
Chủ nhiệm lớp rốt cuộc cũng cảm động đến khóc lên. Ông vẫn luôn sống trong tự ti, ông biết tính cách mình hèn yếu, từ nhỏ đến lớn đều bị người khác khi dễ. Thật vất vả mới tốt nghiệp đại học được, vẫn bị giáo viên chèn ép. Ông cho là, cuộc đời của ông sẽ luôn phải chịu đựng sự tự ti bị người khác chèn ép. Nhưng mà bây giờ, ông lại nhận được vinh dự cao nhất của một giáo viên. Ông có được sự ủng hộ và tín nhiệm của cả lớp, thì ra, ông cũng không hẳn là kẻ vô dụng.
"Thầy, thầy là thầy giáo chân chính, hoàn toàn khác xa với những kẻ xem nặng thành tích kia, cho nên, phải tin tưởng bản thân. Chuyện lần này, cứ giao cho chúng em, thầy sẽ phát hiện, nhứng đứa nhóc mà bấy lâu nay thầy luôn bảo vệ, cũng đã trưởng thành."
Rất ít khi Lãnh Tâm Nhiên nói những lời cảm tính. Cô rất ghét những kẻ tự ti hèn yếu, nhưng người trước mắt này, đáng cho cô phải tôn kính!
Ở lớp F, tiếng nói của Lãnh Tâm Nhiên còn có trọng lượng hơn giáo viên. Trên người cô có loại khí chất người ta tin tưởng, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thầy Thái khẽ gật đầu một cái: "Được."
"Thầy, ba ngày này thầy phải cẩn thận một chút, những kẻ kia sẽ không từ bỏ ý đồ trong mấy ngày này chắc sẽ muốn hành động. Bất quá, chỉ cần không phải thiên tài sẽ không có khả năng gây được chuyện gì trong mấy ngày này, thầy chỉ cần chú ý đừng khiến mình bị thương là được, những thứ khác cứ giao cho chúng em."
Sau khi suy tư, Lãnh Tâm Nhiên nói với thầy chủ nhiệm. Sau đó lại cười khinh thường. Rất hiển nhiên những kẻ kia sẽ không có chứng cứ, nếu không chuyện sẽ không diễn ra thuận lợi như vậy. Kế đến, nhất định bọn họ sẽ tạo ra các loại bằng chứng, bất quá, cũng chỉ có kẻ ngốc mới giao ra chứng cứ sau ba ngày này, dù sao như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.
"Được rồi, cứ vậy đi, những người khác tiếp tục học bài. Hiện tại thành tích của các cậu không chỉ liên quan đến chính bản thân mình, còn có liên quan đến thầy giáo. Nếu bọn họ đều nói thầy không có năng lực làm chủ nhiệm lớp, vậy chúng ta dùng sự thật để chứng minh đi."
Thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng lạnh lùng, nhưng chính giọng nói bình tĩnh này, lại khiến cho những người ở đây trở nên sôi sục, cũng làm cho tinh thần hốt hoảng của bọn họ dần biến mất. Trong lòng bọn họ, từ trước đến nay Lãnh Tâm Nhiên luôn là thần nói được làm được, nếu cô trấn tĩnh như vậy, chứng tỏ cô đã nắm trong tay mọi chuyện, không có gì phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, lớp học vốn yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt.
"Nữ vương, mới vừa rồi cậu rất đẹp. Cậu không thấy đâu, ông thầy mập đó bị dọa cho sợ đến không dám nói tiếp nữa, nghĩ đến là lại thấy buồn cười."
Lâm Lâm chạy tới, dùng giọng oang oang nói. Bất quá cậu ta vốn muốn nắm lấy bả vai của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng nhớ tới cô từng nói không thích người khác đụng chạm vào mình liền nhịn lại, chẳng quả là vẻ mặt nhìn thế nào cũng có chút hả hê.
"Bạn học Lãnh, hôm nay em đắc tội với chủ nhiệm, sau này............ " Chủ nhiệm lớp cũng nhớ đến chuyện đó, lo lắng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên lại không hề nóng vội. Vốn là cô không hề dể mấy người kia vào trong mắt, sau khi nhìn thấy thái độ của vị hiệu trưởng trẻ thì càng thêm khẳng định. Xem ra vị hiệu trưởng nhìn không phải người hiền lành này muốn "thay máu" rồi, nếu không sao lại không nể mặt những người đó như vậy.
"Không sao."
"Thầy, thầy về trước đi. Yên tâm, em sẽ không để cho thầy phải rời khỏi trường này. Bọn họ cần thầy." Chỉ vào các học sinh trong phòng học, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
Thầy Thái đã sớm bị cảm động đến rơi nước mắt, nghe được lời của cô vì gật đầu thật mạnh, nói không ra lời.
Hiệu suất làm việc của Triệu Nghị phải nói là hạng nhất, trước giờ tan học đã thu thập đầy đủ tài liệu, hưng phấn chạy vào.
"Nữ vương, thứ cậu muốn mình đã chuẩn bị xong." Triệu Nghị lấy lòng tiến lên.
"Trước học bài đi, sau giờ học hãy nói. Cho dù là có chuyện xảy ra, cũng không thể buông thả việc học. Đừng quên, điều quan trọng nhất đối với các cậu, chính là học tập và học tập, trừ cái này, không còn sự lựa chọn khác."
Triệu Nghị vội vàng để tài liệu trên tay xuống, quay trở lại chỗ ngồi, bắt đầu mở sách ra tiếp tục học.
"Cậu muốn làm thế nào?"
Sau khi tan học, Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt đi trên đường, theo sau là Triệu Nghị đang ôm máy tính.
"Gậy ông đập lưng ông. Từ tài liệu có thể thấy, nữ sinh làm chứng đổ oan cho thầy chả phải kẻ tốt lành gì. Nếu cô ta thích bị sàm sỡ như vậy, thì thành toàn cho cô ta đi."
Nhớ lại những tài liệu kia, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên không thay đổi nói.
"Chẳng lẽ cậu muốn........... " Dung Thiếu Tuyệt trợn tròn hai mắt.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của hai người bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên không cho chút mặt mũi nào liếc mắt: "Không phải như các cậu nghĩ, dù sao lát nữa các cậu sẽ biết."
"Đi thôi: "
Đôi mắt sắc bén nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nhấc lên, dẫn đầu tiến về phía trước.
Triệu Nghị còn muốn nói gì đó, Dung Thiếu Tuyệt bên cạnh lại không do dự bước theo. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Triệu Nghị co rút. Sao cậu lại cảm thấy, vương độc lai độc vãng trước kia, bây giờ lại trở thành trung khuyển rồi?
Thân ảnh quen thuộc kia, chính là nữ sinh làm chứng trong phòng hiệu trưởng, tên Phan Lộ.
Phan Lộ không hề phát hiện có người đi theo mình, sau khi chia tay bạn học tiếp tục đi về phía trước. Bất quá con đường cô chọn rất vắng vẻ, vốn Triệu Nghị cũng thắc mắc sao một nữ sinh lại đi con đường vắng vẻ thế này, sau đó rất nhanh đã hiểu ra chân tướng.
Phan Lộ đi thẳng về phía chiếc Ferrari dừng bên đường. Không đợi Triệu Nghị suy đoán cô định làm gì, thì một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng bốn năm chục tuổi bước xuống xe, trực tiếp ôm hông cô, mang cô vào xe. Sau khi lên xe, lão đàn ông liền ôm hôn Phan Lộ.
Tác giả :
Dực Yêu