Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 166
Dưới tình huống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh mà một học sinh ít có như trước. Cô không bị thắng lợi trước mắt mê hoặc, mà biết nắm chắc giới hạn, biết cái gì gọi là có chừng có mực.
Trong khi Phượng Cường và Phượng Lệ tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, cô như đột nhiên nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thở dài một cái: "Cả câu chuyện này chính là như vậy, về phần nên xử lý thế nào thì phải xem ý kiến của các thầy cô rồi. Nhưng mà, kỳ thực chuyện đã xảy ra chỉ cần lên mạng là có thể xem được. Nếu hoài nghi lời của em nói không phải là sự thật, các thầy cô có thể lên mạng để xem. Em tin, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết. Mà các thầy cô, cũng sẽ không thể không tin quần chúng mà chỉ tin một thành viên nào đấy trong quần chúng, đúng không?"
Mấy giáo viên này còn đang định nói gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị giọng điệu như vẻ đương nhiên của Lãnh Tâm Nhiên ép trở vào. Bọn họ có thể nói cái gì, ngay cả đương sự cũng đã thừa nhận, tuy rằng bên trong khẳng định còn có chút âm mưu, nhưng trên cơ bản thì vẫn không sai, rõ là.....
Mấy giáo viên nhìn nhau vài lần, sau đó đồng loạt đứng lên, bộ dáng chuẩn bị ra về.
Phượng Cường thấy thể liền hoảng, ông ta đã phải trả cái giá rất lớn mới có thể khiến mấy vị lãnh đạo quen sống an nhàn sung sướng này chịu ra mặt. Hiện giờ tiền cũng đã mất, chuyện thì chưa được giải quyết, vậy thì không đáng rồi.
"Chuyện này như thế nào tôi mặc kệ, nhưng mà, Lệ Lệ bây giờ bị đánh thành ra thế này. Sau này Lệ Lệ còn phải lên sân khấu, nếu trên mặt hay trên người có để lại vết sẹo thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này, không thể chỉ như thế được. Làm lãnh đạo trường học, các người phải cho tôi một lời giải thích. Chuyện này, nói nhỏ thì là học sinh trong trường có mâu thuẫn với nhau, nói lớn ra, thì chính là lãnh đạo giám thị trường học bất lực, tồn tại lỗ hổng trong việc quản lý học sinh. Lê Lệ gặp chuyện không may ở trường, nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý....."
Có thể là do tức giận, nên lời nói của Phượng Cường bắt đầu lộ ra ý uy hiếp rồi.
Đáng tiếc, Ngô Thăng căn bản không đem lời uy hiếp có trăm ngàn chỗ hở này để vào mắt. Nhưng không đợi ông mở miệng, sau khi được vị luật sư kia nhắc nhở thì mắt Phượng Cường sáng lên, trực tiếp chạy tới, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên nói: "Viện trưởng Ngô, là phu huynh của người bị hại trong chuyện lần này, tôi thỉnh cầu cho nữ sinh có khuynh hướng bạo lực này thôi học. Trường học là nơi hòa bình, để một nhân vật nguy hiểm như thế này ở lại trường, phụ huynh chúng tôi sao có thể an tâm được?"
"Thôi học?"
Nghe được hai chữ này, nụ cười trên mặt Ngô Thăng biến mất trong nháy mắt. Cặp mắt luôn híp lại kia hơi mở ra, phát ra ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi. Dưới ánh mắt nghiêm nghị này, Phượng Cường lúc trước còn chân cao khí ngang, giờ lại như bị mèo bị giẫm phải đuôi, run rẩy không dám nói tiếp.
"Loại chuyện đánh nhau này, một người không thể gây nên chuyện được. Nếu người tự vệ đúng đắn phải thôi học, vậy người gây ra việc này phải bị xử lý thế nào? Chẳng lẽ khiến cho đại học cả nước đều cấm cửa em ấy hay sao?"
Giọng nói của Ngô Thăng trầm trầm, tuy rằng chỉ đưa ra suy luận, nhưng những người nghe được đều theo bản năng mà run lên. Mặt Phượng Lệ cũng trắng bệch, hiện giờ người ta chỉ nói nửa thật nửa giả, vui đùa xen lẫn nói thật, ai biết lời của ông ta câu nào là thật, câu nào là giả?
Làm cho đại học cả nước cấm cửa, chuyện thế này, tuy rằng nghe qua chỉ là mạnh miệng, nhưng mà, dựa vào địa vị đứng đầu cả nước của đại học Yến Kinh, cũng không phải không có khả năng. Nếu thực là như vậy....
Chẳng quan tâm đến chuyện báo thù nữa, Phượng Lệ chảy đến kéo ba mình còn đang ngẩn người ở kia, nhỏ giọng khuyên giải.
Phượng Cường thật sự phẫn nộ rồi, cho tới nay, bởi vì có tiền, người bên cạnh không ai là không nịnh hót lấy lòng ông ta, hiện giờ lại có người dám không cho mình mặt mũi như thế. Chẳng qua chỉ là đuổi học một học sinh mà thôi, lại còn lắm điều như thế, quá không cho Phượng Cường ông mặt mũi rồi!
Gần như là trong nháy mắt, không khí của cả văn phòng đều cứng lại. Loại không khí căng thẳng giống như tên đã lên dây thế này, khiến cho nhiều người ở đây đều không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.
Những lãnh đạo của học viện nghệ thuật cũng có chút đứng ngồi không yên. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu Ngô Thăng không chịu mở một mắt, nhắm một mắt, thì chỉ là việc nhỏ. Nhưng hiện giờ thái độ của Ngô Thăng đã rất rõ ràng, muốn ép chuyện này xuống.
"Viện trưởng Ngô, chuyện này, đến cùng là ông muốn giải quyết thế nào?"
Một người đàn ông mũi hèm rượu đứng lên, ưỡn bụng nói với Ngô Thăng.
Ngô Thăng trở về ghế của mình ngồi xuống, nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Quan điểm của mọi người thế nào? Nếu tất cả mọi người đã đến đây, vậy thì cùng nhau thảo luận đi. Đến đến đến, tất cả mọi người có ý kiến gì, nói thử nghe xem."
Bộ dáng này của ông, thật hiển nhiên là chuẩn bị làm chủ quán phủi tay, cái gì cũng không quản.
"Viện trưởng Ngô, chuyện này, theo tôi thấy, tuy rằng em Phượng Lệ cũng sai, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là trên người em học sinh này. Phượng tiên sinh nói đúng, một người nguy hiểm như thế mà ở lại trường học thì thật sự là không được rồi. Đối với bạn học của mình mà còn ngoan độc như thế, tôi hoài nghi có phải em ấy có chút......"
"Theo tôi thì chuyện này cứ coi như xong đi. Nhưng mà, em Lãnh Tâm Nhiên, cần phải đi bệnh viện kiểm tra. Chúng ta không thể để cho một nhân tố nguy hiểm như thế tồn tại trong trường học."
Lại có một người chen mồm vào.
"Bọn họ có ý gì thế? Nói nữ vương bị bệnh thần kinh sao?"
Mấy người Triệu Nghị ở bên ngoài không nghe nổi nữa, nắm chặt quả đấm muốn xông vào trong, nhưng lại bị Lôi Vũ cản lại. Trên khuônmặt thật thà của Lôi Vũ không che giấu được vẻ tức giận, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước: "Tâm Nhiên sẽ giải quyết tốt, đừng lo lắng."
Nghe ra ẩn ý của bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên nhịn không được nở nụ cười. Nhưng nụ cười của cô rất nhạt, giấu thật sâu, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được khóe miệng hơi cong lên, cư nhiên còn nghĩ ra được một lý do như thế, thật đúng là.....
Ngô Thăng cũng quét mắt về phía Lãnh Tâm Nhiên. Đứa nhỏ này, ông rất xem trọng, nhưng mà, về phầ tốt đến mức nào, còn phải xem cô có thể vượt qua được khảo nghiệm cuối cùng này hay không. Nếu ngay cả chuyện này cô cũng có thể giải quyết tốt, vậy thì, thật đúng là người mà ông đang tìm rồi.
"Ngay cả hắc bạch thi phi cũng không phân rõ được, còn cảm thấy em nói sai sao? Ngay cả học võ phòng thân cũng sai, vậy thì, những người của hệ thể dục, chẳng phải là đều nên bị cách ly, để tránh tiếp xúc với những người khác hay sao? Các thầy cô, có một số việc, rất vớ vẩn cũng thật buồn cười." Lãnh Tâm Nhiên cũng lười tiếp tục giả bộ làm người tốt, tùy tiện ngồi xuống sofa, chân bắt chéo, nhàn tản ung dung.
Bộ dáng cà lơ phất phơ này, so với nữ sinh nhu thuận vừa rồi, đó tuyệt đối là hai người khác nhau. Không chỉ những người hôm nay là lần đầu tiên thấy Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc, ngay cả Phượng Lệ, cũng có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được Lãnh Tâm Nhiên dám bày ra bộ dạng lưu manh trước mặt lãnh đạo trường như thế.
"Cô xem cô đi, bộ dáng này giống cái gì chứ? Đứng lên!"
Một lãnh đạo khó thở, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên mắng.
Lãnh Tâm Nhiên miễn cưỡng liếc ông ta một cái: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn, chưa từn nghe qua sao? Các vị làm lãnh đạo, làm giáo viên mà thi phi còn chẳng phân biệt được, tôi tùy tiện thế nào các vị có tư cách gì để nói chứ? Các vị cứ thảo luận đi, thảo luận thoải mái, muốn xử trí thế nào các vị cứ tự quyết định, chuyện tôi muốn nói, tôi cũng đã nói rồi. Hiện giờ, tôi mệt rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi. Các vị thảo luận, thảo luận ra kết quả nói với tôi một tiếng là được."
Nói xong, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bộ dáng thong dong, lạnh nhạt này, ngay cả Ngô Thăng cũng nhịn được mà liếc mắt. Ông thề, lúc ông bằng tuổi cô, tuyệt đối không thể lạnh nhạt, ung dung được như thế. Đến cùng là hoàn cảnh thế nào, phụ huynh thế nào mới có thể nuôi dưỡng được một đứa nhỏ không tầm thường như thế?
Làm mưa làm gió lâu như thế, bọn họ đã quen được học sinh kính trọng, giờ đột nhiên lại xuất hiện một người đại nghịch bất đạo như thế, khiến cho mấy vị lãnh đạo giận đến mức nửa ngày cũng không nói ra được một câu nào.
"Luật sư Trần, cậu lại đây. Cậu xem, tội cố ý đả thương người thì phải thi hành án trong bao lâu? Vết thương trên người Lệ Lệ cậu cũng thấy rồi đấy, nhân cũng cũng đã tìm được, làm thế nào thì cậu nên biết rồi đó?"
Phượng Cường nhớ tới vị luật sư mình tìm đến này rất lợi hại, cằm giương lên thật cao, bộ dáng không ai bì nổi. Dư quang khóe mắt quét về phía Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi nhắm mắt trên sofa, chờ mong cô sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoặc kinh hoàng. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, Lãnh Tâm Nhiên lại ra vẻ như cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt khép hờ, ngay cả hô hấp cũng bình tĩnh, không chút biến hóa.
Vị luật sư Trần kia mở tập hồ sơ trên tay mình ra, khẳng định nói với Phượng Cường: "Phượng tiên sinh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ông một câu trả lời hợp lý."
"Viện trưởng Ngô, là luật sư của Phượng Lệ tiểu thư, tôi..."
Ngô Thăng cũng nở nụ cười theo: "Nếu Tâm Nhiên đã nói các người cứ thảo luận thoải mái, vậy tôi cũng tùy các người thảo luận đi, trực tiếp nói cho tôi biết kết quả là được rồi."
Nói xong cũng bắt đầu nhắm hai mắt lại giống như lão tăng ngồi thiền.
Nhìn thế này, nói rõ là bọn họ muốn thế nào cũng được, thích sao thì cứ làm thế, bộ dáng này, hoàn toàn giống với Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi trên sofa.
Nắm tay đấm vào vải bông, uổng phí khí lực. Đây là cảm giác lúc này của mọi người.
Cuối cùng, những người này đành phải tức giận rời đi, không làm được gì.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi khỏi, Ngô Thăng mới cười mở miệng: "Sinh viên Tâm Nhiên, chuyện này em thấy thế nào?"
Lãnh Tâm Nhiên mở mắt ra, ánh mắt trấn tĩnh và rõ ràng, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Cảm nhận được thiện ý của viện trưởng, Lãnh Tâm Nhiên cũng nở nụ cười: "Dù sao chuyện nên làm em cũng đã làm, những chuyện còn lại phải chờ xem những người đó làm thế nào rồi. Nhưng mà, viện trưởng, hôm nay cảm ơn ngài."
Ngô Thăng nở nụ cười, cô gái này, thật đúng là một tiểu hồ ly. Nếu cô nói cô không có cách nào, tuyệt đối là lừa quỷ. Chỉ là, biểu hiện của ông đã rõ như thế, cho thấy ông đứng chung một mặt trận với cô, vậy thì cô còn giữ bí mật như thế. Tiểu hồ ly thật đúng là không giống bình thường.
Lãnh Tâm Nhiên biểu hiện lạnh nhạt như thế, nhưng Ngô Thăng lại không hề tức giận, ngược lại càng thêm cao hứng. Tiểu hồ ly, xem em có thể cho tôi bao nhiêu sự ngạc nhiên. Học viện của chúng ta, đã thật lâu không có xuất hiện nhân tài khiến cho người ta kinh ngạc rồi!
Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên là không đoán được suy nghĩ trong lòng viện trưởng, nhưng mà trước khi rời đi có nhìn thoáng qua vị viện trưởng này một cái, cô thật sự tò mò, vị viện trưởng này, đến cùng là có ý định gì!
Trong khi Phượng Cường và Phượng Lệ tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, cô như đột nhiên nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thở dài một cái: "Cả câu chuyện này chính là như vậy, về phần nên xử lý thế nào thì phải xem ý kiến của các thầy cô rồi. Nhưng mà, kỳ thực chuyện đã xảy ra chỉ cần lên mạng là có thể xem được. Nếu hoài nghi lời của em nói không phải là sự thật, các thầy cô có thể lên mạng để xem. Em tin, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết. Mà các thầy cô, cũng sẽ không thể không tin quần chúng mà chỉ tin một thành viên nào đấy trong quần chúng, đúng không?"
Mấy giáo viên này còn đang định nói gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị giọng điệu như vẻ đương nhiên của Lãnh Tâm Nhiên ép trở vào. Bọn họ có thể nói cái gì, ngay cả đương sự cũng đã thừa nhận, tuy rằng bên trong khẳng định còn có chút âm mưu, nhưng trên cơ bản thì vẫn không sai, rõ là.....
Mấy giáo viên nhìn nhau vài lần, sau đó đồng loạt đứng lên, bộ dáng chuẩn bị ra về.
Phượng Cường thấy thể liền hoảng, ông ta đã phải trả cái giá rất lớn mới có thể khiến mấy vị lãnh đạo quen sống an nhàn sung sướng này chịu ra mặt. Hiện giờ tiền cũng đã mất, chuyện thì chưa được giải quyết, vậy thì không đáng rồi.
"Chuyện này như thế nào tôi mặc kệ, nhưng mà, Lệ Lệ bây giờ bị đánh thành ra thế này. Sau này Lệ Lệ còn phải lên sân khấu, nếu trên mặt hay trên người có để lại vết sẹo thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này, không thể chỉ như thế được. Làm lãnh đạo trường học, các người phải cho tôi một lời giải thích. Chuyện này, nói nhỏ thì là học sinh trong trường có mâu thuẫn với nhau, nói lớn ra, thì chính là lãnh đạo giám thị trường học bất lực, tồn tại lỗ hổng trong việc quản lý học sinh. Lê Lệ gặp chuyện không may ở trường, nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý....."
Có thể là do tức giận, nên lời nói của Phượng Cường bắt đầu lộ ra ý uy hiếp rồi.
Đáng tiếc, Ngô Thăng căn bản không đem lời uy hiếp có trăm ngàn chỗ hở này để vào mắt. Nhưng không đợi ông mở miệng, sau khi được vị luật sư kia nhắc nhở thì mắt Phượng Cường sáng lên, trực tiếp chạy tới, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên nói: "Viện trưởng Ngô, là phu huynh của người bị hại trong chuyện lần này, tôi thỉnh cầu cho nữ sinh có khuynh hướng bạo lực này thôi học. Trường học là nơi hòa bình, để một nhân vật nguy hiểm như thế này ở lại trường, phụ huynh chúng tôi sao có thể an tâm được?"
"Thôi học?"
Nghe được hai chữ này, nụ cười trên mặt Ngô Thăng biến mất trong nháy mắt. Cặp mắt luôn híp lại kia hơi mở ra, phát ra ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi. Dưới ánh mắt nghiêm nghị này, Phượng Cường lúc trước còn chân cao khí ngang, giờ lại như bị mèo bị giẫm phải đuôi, run rẩy không dám nói tiếp.
"Loại chuyện đánh nhau này, một người không thể gây nên chuyện được. Nếu người tự vệ đúng đắn phải thôi học, vậy người gây ra việc này phải bị xử lý thế nào? Chẳng lẽ khiến cho đại học cả nước đều cấm cửa em ấy hay sao?"
Giọng nói của Ngô Thăng trầm trầm, tuy rằng chỉ đưa ra suy luận, nhưng những người nghe được đều theo bản năng mà run lên. Mặt Phượng Lệ cũng trắng bệch, hiện giờ người ta chỉ nói nửa thật nửa giả, vui đùa xen lẫn nói thật, ai biết lời của ông ta câu nào là thật, câu nào là giả?
Làm cho đại học cả nước cấm cửa, chuyện thế này, tuy rằng nghe qua chỉ là mạnh miệng, nhưng mà, dựa vào địa vị đứng đầu cả nước của đại học Yến Kinh, cũng không phải không có khả năng. Nếu thực là như vậy....
Chẳng quan tâm đến chuyện báo thù nữa, Phượng Lệ chảy đến kéo ba mình còn đang ngẩn người ở kia, nhỏ giọng khuyên giải.
Phượng Cường thật sự phẫn nộ rồi, cho tới nay, bởi vì có tiền, người bên cạnh không ai là không nịnh hót lấy lòng ông ta, hiện giờ lại có người dám không cho mình mặt mũi như thế. Chẳng qua chỉ là đuổi học một học sinh mà thôi, lại còn lắm điều như thế, quá không cho Phượng Cường ông mặt mũi rồi!
Gần như là trong nháy mắt, không khí của cả văn phòng đều cứng lại. Loại không khí căng thẳng giống như tên đã lên dây thế này, khiến cho nhiều người ở đây đều không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.
Những lãnh đạo của học viện nghệ thuật cũng có chút đứng ngồi không yên. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu Ngô Thăng không chịu mở một mắt, nhắm một mắt, thì chỉ là việc nhỏ. Nhưng hiện giờ thái độ của Ngô Thăng đã rất rõ ràng, muốn ép chuyện này xuống.
"Viện trưởng Ngô, chuyện này, đến cùng là ông muốn giải quyết thế nào?"
Một người đàn ông mũi hèm rượu đứng lên, ưỡn bụng nói với Ngô Thăng.
Ngô Thăng trở về ghế của mình ngồi xuống, nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Quan điểm của mọi người thế nào? Nếu tất cả mọi người đã đến đây, vậy thì cùng nhau thảo luận đi. Đến đến đến, tất cả mọi người có ý kiến gì, nói thử nghe xem."
Bộ dáng này của ông, thật hiển nhiên là chuẩn bị làm chủ quán phủi tay, cái gì cũng không quản.
"Viện trưởng Ngô, chuyện này, theo tôi thấy, tuy rằng em Phượng Lệ cũng sai, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là trên người em học sinh này. Phượng tiên sinh nói đúng, một người nguy hiểm như thế mà ở lại trường học thì thật sự là không được rồi. Đối với bạn học của mình mà còn ngoan độc như thế, tôi hoài nghi có phải em ấy có chút......"
"Theo tôi thì chuyện này cứ coi như xong đi. Nhưng mà, em Lãnh Tâm Nhiên, cần phải đi bệnh viện kiểm tra. Chúng ta không thể để cho một nhân tố nguy hiểm như thế tồn tại trong trường học."
Lại có một người chen mồm vào.
"Bọn họ có ý gì thế? Nói nữ vương bị bệnh thần kinh sao?"
Mấy người Triệu Nghị ở bên ngoài không nghe nổi nữa, nắm chặt quả đấm muốn xông vào trong, nhưng lại bị Lôi Vũ cản lại. Trên khuônmặt thật thà của Lôi Vũ không che giấu được vẻ tức giận, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước: "Tâm Nhiên sẽ giải quyết tốt, đừng lo lắng."
Nghe ra ẩn ý của bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên nhịn không được nở nụ cười. Nhưng nụ cười của cô rất nhạt, giấu thật sâu, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được khóe miệng hơi cong lên, cư nhiên còn nghĩ ra được một lý do như thế, thật đúng là.....
Ngô Thăng cũng quét mắt về phía Lãnh Tâm Nhiên. Đứa nhỏ này, ông rất xem trọng, nhưng mà, về phầ tốt đến mức nào, còn phải xem cô có thể vượt qua được khảo nghiệm cuối cùng này hay không. Nếu ngay cả chuyện này cô cũng có thể giải quyết tốt, vậy thì, thật đúng là người mà ông đang tìm rồi.
"Ngay cả hắc bạch thi phi cũng không phân rõ được, còn cảm thấy em nói sai sao? Ngay cả học võ phòng thân cũng sai, vậy thì, những người của hệ thể dục, chẳng phải là đều nên bị cách ly, để tránh tiếp xúc với những người khác hay sao? Các thầy cô, có một số việc, rất vớ vẩn cũng thật buồn cười." Lãnh Tâm Nhiên cũng lười tiếp tục giả bộ làm người tốt, tùy tiện ngồi xuống sofa, chân bắt chéo, nhàn tản ung dung.
Bộ dáng cà lơ phất phơ này, so với nữ sinh nhu thuận vừa rồi, đó tuyệt đối là hai người khác nhau. Không chỉ những người hôm nay là lần đầu tiên thấy Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc, ngay cả Phượng Lệ, cũng có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được Lãnh Tâm Nhiên dám bày ra bộ dạng lưu manh trước mặt lãnh đạo trường như thế.
"Cô xem cô đi, bộ dáng này giống cái gì chứ? Đứng lên!"
Một lãnh đạo khó thở, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên mắng.
Lãnh Tâm Nhiên miễn cưỡng liếc ông ta một cái: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn, chưa từn nghe qua sao? Các vị làm lãnh đạo, làm giáo viên mà thi phi còn chẳng phân biệt được, tôi tùy tiện thế nào các vị có tư cách gì để nói chứ? Các vị cứ thảo luận đi, thảo luận thoải mái, muốn xử trí thế nào các vị cứ tự quyết định, chuyện tôi muốn nói, tôi cũng đã nói rồi. Hiện giờ, tôi mệt rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi. Các vị thảo luận, thảo luận ra kết quả nói với tôi một tiếng là được."
Nói xong, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bộ dáng thong dong, lạnh nhạt này, ngay cả Ngô Thăng cũng nhịn được mà liếc mắt. Ông thề, lúc ông bằng tuổi cô, tuyệt đối không thể lạnh nhạt, ung dung được như thế. Đến cùng là hoàn cảnh thế nào, phụ huynh thế nào mới có thể nuôi dưỡng được một đứa nhỏ không tầm thường như thế?
Làm mưa làm gió lâu như thế, bọn họ đã quen được học sinh kính trọng, giờ đột nhiên lại xuất hiện một người đại nghịch bất đạo như thế, khiến cho mấy vị lãnh đạo giận đến mức nửa ngày cũng không nói ra được một câu nào.
"Luật sư Trần, cậu lại đây. Cậu xem, tội cố ý đả thương người thì phải thi hành án trong bao lâu? Vết thương trên người Lệ Lệ cậu cũng thấy rồi đấy, nhân cũng cũng đã tìm được, làm thế nào thì cậu nên biết rồi đó?"
Phượng Cường nhớ tới vị luật sư mình tìm đến này rất lợi hại, cằm giương lên thật cao, bộ dáng không ai bì nổi. Dư quang khóe mắt quét về phía Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi nhắm mắt trên sofa, chờ mong cô sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoặc kinh hoàng. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, Lãnh Tâm Nhiên lại ra vẻ như cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt khép hờ, ngay cả hô hấp cũng bình tĩnh, không chút biến hóa.
Vị luật sư Trần kia mở tập hồ sơ trên tay mình ra, khẳng định nói với Phượng Cường: "Phượng tiên sinh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ông một câu trả lời hợp lý."
"Viện trưởng Ngô, là luật sư của Phượng Lệ tiểu thư, tôi..."
Ngô Thăng cũng nở nụ cười theo: "Nếu Tâm Nhiên đã nói các người cứ thảo luận thoải mái, vậy tôi cũng tùy các người thảo luận đi, trực tiếp nói cho tôi biết kết quả là được rồi."
Nói xong cũng bắt đầu nhắm hai mắt lại giống như lão tăng ngồi thiền.
Nhìn thế này, nói rõ là bọn họ muốn thế nào cũng được, thích sao thì cứ làm thế, bộ dáng này, hoàn toàn giống với Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi trên sofa.
Nắm tay đấm vào vải bông, uổng phí khí lực. Đây là cảm giác lúc này của mọi người.
Cuối cùng, những người này đành phải tức giận rời đi, không làm được gì.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi khỏi, Ngô Thăng mới cười mở miệng: "Sinh viên Tâm Nhiên, chuyện này em thấy thế nào?"
Lãnh Tâm Nhiên mở mắt ra, ánh mắt trấn tĩnh và rõ ràng, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Cảm nhận được thiện ý của viện trưởng, Lãnh Tâm Nhiên cũng nở nụ cười: "Dù sao chuyện nên làm em cũng đã làm, những chuyện còn lại phải chờ xem những người đó làm thế nào rồi. Nhưng mà, viện trưởng, hôm nay cảm ơn ngài."
Ngô Thăng nở nụ cười, cô gái này, thật đúng là một tiểu hồ ly. Nếu cô nói cô không có cách nào, tuyệt đối là lừa quỷ. Chỉ là, biểu hiện của ông đã rõ như thế, cho thấy ông đứng chung một mặt trận với cô, vậy thì cô còn giữ bí mật như thế. Tiểu hồ ly thật đúng là không giống bình thường.
Lãnh Tâm Nhiên biểu hiện lạnh nhạt như thế, nhưng Ngô Thăng lại không hề tức giận, ngược lại càng thêm cao hứng. Tiểu hồ ly, xem em có thể cho tôi bao nhiêu sự ngạc nhiên. Học viện của chúng ta, đã thật lâu không có xuất hiện nhân tài khiến cho người ta kinh ngạc rồi!
Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên là không đoán được suy nghĩ trong lòng viện trưởng, nhưng mà trước khi rời đi có nhìn thoáng qua vị viện trưởng này một cái, cô thật sự tò mò, vị viện trưởng này, đến cùng là có ý định gì!
Tác giả :
Dực Yêu