Nữ Tổng Thống
Chương 47: Lại dám khiêu chiến với Tứ thiếu
Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Hàn, “Quay về"
Hạ Lâm không nghe, chân vẫn bước thẳng xuống cầu thang.
Nghe thấy giọng Tứ thiếu, tai Tư Đồ chợt run lên, lời nói đó là nói cậu sao? Tư Đồ nhanh chân bước thẳng về hướng phòng ngủ, đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Vừa trở về phòng, cậu liền gọi ngay cho Trình Ngôn Khoản, “Anh đang ở đâu?"
Trình Ngôn Khoản vừa quay trở lại vừa cất tiếng, “Vừa đến chỗ bác sĩ Phong lấy thuốc về"
Tư Đồ có thể nghe rõ tiếng chân đều đều có lực bên kia điện thoại, “Về đến đâu rồi?"
Trình Ngôn Khoản, “Về đến nơi rồi"
Tư Đồ dừng lại một chút, cậu đang do dự không biết có nên tốt bụng nhắc nhở anh ta một chút không. Ngẫm nghĩ lại thì cậu ta cũng nên kéo theo một cái đêm lưng cùng chịu tội.
Chuyện gì xấu cũng không nên chỉ có mình cậu ta chịu mới đúng, “Good luck"
Nói xong liền dập điện thoại.
Trình Ngôn Khoản vừa băng qua cổng vòm, tay cầm điện thoại, nghe âm thanh ngắt máy liền lắc lắc đầu. Tên Tư Đồ này có chút không bình thường.
Anh ta bước về phía cổng lớn Bạch Hán Cung, vừa bước được mấy bước, sắc mặt đột nhiên đại biến. Trình Ngôn Khoản quay phắt người lại, đối lưng với Hạ Lâm và Dạ Tư Hàn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tên khốn Tư Đồ này lại chơi anh ta? Bản thân đã đụng vào họng súng còn muốn kéo chân anh ta xuống nước, đúng là một tên bụng dạ nham hiểm.
Hạ Lâm nhìn thấy Trình Ngôn Khoản cũng không dừng lại, trực tiếp bước qua người anh ta, hướng về phía cổng vòm.
Dạ Tư Hàn xông đến, một tay bắt lấy cánh tay của Hạ Lâm, xách cả người cô lên vác lên vai.
Hạ Lâm, “Dạ Tư Hàn, anh buông tôi ra"
Dạ Tư Hàn quay người bước về phía phòng ngủ.
Hạ Lâm, “Đồ của anh tôi đã cởi trả anh rồi, anh còn muốn cái gì?"
Dạ Tư Hàn ánh mắt thâm trầm, đôi môi mím chặt, tận lực kiềm chế phẫn nộ.
Hạ Lâm cật lực giãy dụa trên vai anh, muốn nhảy xuống, nhưng một tay Dạ Tư Hàn lại nắm chặt lấy hai chân cô, một tay còn lại nặng nề đánh lên mông cô thật mạnh, “Im lặng"
Bốp một tiếng giòn tan.
Hạ Lâm ăn đau liền bật khóc nức nở, “Dạ Tư Hàn, anh là tên khốn kiếp"
Dạ Tư Hàn giữ chặt cô trên vai, bàn tay lớn đặt trên mông cô vỗ liên tiêp thêm vài cái vừa mạnh vừa vang.
Nước mắt Hạ Lâm như cuồng phong cuồn cuộn, “Dạ Tư Hàn, con bà anh dám đánh tôi"
Dạ Tư Hàn, “Sau này không được phép chửi thề nữa" Nói rồi liền đánh thêm một cái lên mông cô.
Hạ Lâm gắt lên, “Tối cứ nói đấy, anh là tên khọ già còn trinh khốn kiếp, tôi chúc anh cả đời còn trinh"
Dạ Tư Hàn, “Yên tâm, không còn giữ được lâu nữa đâu"
Hạ Lâm, “…" Tên khốn này có ý gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Lâm cũng không nghĩ thêm được từ nào bậy hơn để chửi Dạ Tư Hàn. Chửi đi chửi lại cũng chỉ biết chửi vài câu như thế.
“Dạ Tư Hàn, tôi nguyền rủa anh suốt đời này không cứng lên được"
Dạ Tư Hàn không lên tiếng trả lời nữa, chỉ có tay vẫn đều đặn đánh lên mông cô bôm bốp, cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Hạ Lâm hét lên, “Dạ Tư Hàn, tôi [bad word] cả nhà anh!!!"
Dạ Tư Hàn khiêng cô trên vai trực tiếp bước lên lầu, “Không cần, [bad word] mình tôi là đủ rồi"
………..
Nghe tiếng chửi rủa khóc lóc ngày càng xa dần, Tư Đồ liền vuốt mồ hôi trên trán. Cậu ta không đóng cửa, cửa sổ cũng mở toang, những âm thanh bên ngoài vọng vào nghe cực kỳ rõ ràng. Tứ thiếu và cô Đẹp…
Dám khiêu chiến với Tứ thiếu như vậy, đúng là một chân anh hùng. Không thể không nói, cậu ta đã bắt đầu sùng bái cô Đẹp, cực kỳ sùng bái.
Có điều… Nghĩ đến Trình Ngôn Khoản, Tư Đồ hơi hơi cảm thông, đáng lẽ ra cậu nên cảnh báo anh ta trước mới phải.
Trình Ngôn Khoản vừa nghiêng đầu liền bắt gặp Tư Đồ đang lấp ló sau ô cửa sổ nhìn ra, ánh mắt anh ta chợt trở nên hung ác.
Tư Đồ, “…"
Cậu ta cũng là người bị hại được không? Lúc này, hay là cậu đi xin Tứ thiếu để không phải đi cùng huynh ấy ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ nữ nhỉ?
Cậu sợ Tứ thiếu sẽ phái cậu đi bịt họng súng!!!
Mà Trình Ngôn Khoản vẫn đứng nguyên vị trí cũ, cúi đầu nhìn túi thuốc trong tay, rối rắm không biết làm thế nào.
Dạ Tư Hàn, “Quay về"
Hạ Lâm không nghe, chân vẫn bước thẳng xuống cầu thang.
Nghe thấy giọng Tứ thiếu, tai Tư Đồ chợt run lên, lời nói đó là nói cậu sao? Tư Đồ nhanh chân bước thẳng về hướng phòng ngủ, đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Vừa trở về phòng, cậu liền gọi ngay cho Trình Ngôn Khoản, “Anh đang ở đâu?"
Trình Ngôn Khoản vừa quay trở lại vừa cất tiếng, “Vừa đến chỗ bác sĩ Phong lấy thuốc về"
Tư Đồ có thể nghe rõ tiếng chân đều đều có lực bên kia điện thoại, “Về đến đâu rồi?"
Trình Ngôn Khoản, “Về đến nơi rồi"
Tư Đồ dừng lại một chút, cậu đang do dự không biết có nên tốt bụng nhắc nhở anh ta một chút không. Ngẫm nghĩ lại thì cậu ta cũng nên kéo theo một cái đêm lưng cùng chịu tội.
Chuyện gì xấu cũng không nên chỉ có mình cậu ta chịu mới đúng, “Good luck"
Nói xong liền dập điện thoại.
Trình Ngôn Khoản vừa băng qua cổng vòm, tay cầm điện thoại, nghe âm thanh ngắt máy liền lắc lắc đầu. Tên Tư Đồ này có chút không bình thường.
Anh ta bước về phía cổng lớn Bạch Hán Cung, vừa bước được mấy bước, sắc mặt đột nhiên đại biến. Trình Ngôn Khoản quay phắt người lại, đối lưng với Hạ Lâm và Dạ Tư Hàn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tên khốn Tư Đồ này lại chơi anh ta? Bản thân đã đụng vào họng súng còn muốn kéo chân anh ta xuống nước, đúng là một tên bụng dạ nham hiểm.
Hạ Lâm nhìn thấy Trình Ngôn Khoản cũng không dừng lại, trực tiếp bước qua người anh ta, hướng về phía cổng vòm.
Dạ Tư Hàn xông đến, một tay bắt lấy cánh tay của Hạ Lâm, xách cả người cô lên vác lên vai.
Hạ Lâm, “Dạ Tư Hàn, anh buông tôi ra"
Dạ Tư Hàn quay người bước về phía phòng ngủ.
Hạ Lâm, “Đồ của anh tôi đã cởi trả anh rồi, anh còn muốn cái gì?"
Dạ Tư Hàn ánh mắt thâm trầm, đôi môi mím chặt, tận lực kiềm chế phẫn nộ.
Hạ Lâm cật lực giãy dụa trên vai anh, muốn nhảy xuống, nhưng một tay Dạ Tư Hàn lại nắm chặt lấy hai chân cô, một tay còn lại nặng nề đánh lên mông cô thật mạnh, “Im lặng"
Bốp một tiếng giòn tan.
Hạ Lâm ăn đau liền bật khóc nức nở, “Dạ Tư Hàn, anh là tên khốn kiếp"
Dạ Tư Hàn giữ chặt cô trên vai, bàn tay lớn đặt trên mông cô vỗ liên tiêp thêm vài cái vừa mạnh vừa vang.
Nước mắt Hạ Lâm như cuồng phong cuồn cuộn, “Dạ Tư Hàn, con bà anh dám đánh tôi"
Dạ Tư Hàn, “Sau này không được phép chửi thề nữa" Nói rồi liền đánh thêm một cái lên mông cô.
Hạ Lâm gắt lên, “Tối cứ nói đấy, anh là tên khọ già còn trinh khốn kiếp, tôi chúc anh cả đời còn trinh"
Dạ Tư Hàn, “Yên tâm, không còn giữ được lâu nữa đâu"
Hạ Lâm, “…" Tên khốn này có ý gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Lâm cũng không nghĩ thêm được từ nào bậy hơn để chửi Dạ Tư Hàn. Chửi đi chửi lại cũng chỉ biết chửi vài câu như thế.
“Dạ Tư Hàn, tôi nguyền rủa anh suốt đời này không cứng lên được"
Dạ Tư Hàn không lên tiếng trả lời nữa, chỉ có tay vẫn đều đặn đánh lên mông cô bôm bốp, cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Hạ Lâm hét lên, “Dạ Tư Hàn, tôi [bad word] cả nhà anh!!!"
Dạ Tư Hàn khiêng cô trên vai trực tiếp bước lên lầu, “Không cần, [bad word] mình tôi là đủ rồi"
………..
Nghe tiếng chửi rủa khóc lóc ngày càng xa dần, Tư Đồ liền vuốt mồ hôi trên trán. Cậu ta không đóng cửa, cửa sổ cũng mở toang, những âm thanh bên ngoài vọng vào nghe cực kỳ rõ ràng. Tứ thiếu và cô Đẹp…
Dám khiêu chiến với Tứ thiếu như vậy, đúng là một chân anh hùng. Không thể không nói, cậu ta đã bắt đầu sùng bái cô Đẹp, cực kỳ sùng bái.
Có điều… Nghĩ đến Trình Ngôn Khoản, Tư Đồ hơi hơi cảm thông, đáng lẽ ra cậu nên cảnh báo anh ta trước mới phải.
Trình Ngôn Khoản vừa nghiêng đầu liền bắt gặp Tư Đồ đang lấp ló sau ô cửa sổ nhìn ra, ánh mắt anh ta chợt trở nên hung ác.
Tư Đồ, “…"
Cậu ta cũng là người bị hại được không? Lúc này, hay là cậu đi xin Tứ thiếu để không phải đi cùng huynh ấy ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ nữ nhỉ?
Cậu sợ Tứ thiếu sẽ phái cậu đi bịt họng súng!!!
Mà Trình Ngôn Khoản vẫn đứng nguyên vị trí cũ, cúi đầu nhìn túi thuốc trong tay, rối rắm không biết làm thế nào.
Tác giả :
Cố Lạc Bắc